"Anh Nhất Bác?", Tiêu Chiến thắc mắc, Vương Nhất Bác sao lại đưa cậu đến phòng của anh ấy ngủ chứ? "Tôi lo cho, ngủ đi, cậu đang bị thương.", Vương Nhất Bác cẩn thận đặt người lên giường, "Cậu muốn ngủ một lúc không?"
Đồng hồ chỉ bốn giờ, chiều nay hai người bọn họ loay hoay mất cả buổi, vừa lo lắng vừa sợ hãi, bây giờ mới thả lỏng, quả thật có hơi mệt mỏi.
"Dạ...", Tiêu Chiến ngoan ngoãn chui vào mền, mặc dù đã lâu không về biệt thự ở, nhưng trên giường vẫn toàn là mùi của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cũng nằm xuống theo, thật kỳ lạ, hôm nay chỉ muốn ở bên cạnh Tiêu Chiến, thấy cậu bạn nhỏ ngạc nhiên nhìn mình, miệng Vương Nhất Bác bất giác cong lên, ôm cậu kéo vào lòng.
"Anh, anh Nhất Bác...", Tiêu Chiến vừa mừng vừa lo.
"Ngủ đi..."
"Anh Nhất Bác...anh sao vậy?", Tiêu Chiến có chút nghi ngờ Vương Nhất Bác có phải lúc hai người bọn họ nhảy khỏi xe đã bị đập trúng đầu, sao có vẻ không giống Vương Nhất Bác lạnh lùng lúc trước nha.
"Không sao, ngủ đi, ngủ dậy thì ăn chút gì...", Vương Nhất Bác đổi tư thế thoải mái, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tiêu Chiến, "Cậu ốm quá..."
"Ồ...", vốn dĩ rất mệt nhưng có Vương Nhất Bác nằm kế bên cậu lại thấy tỉnh táo hơn, cái quỷ gì vậy nè.
Qua một lúc lâu, Tiêu Chiến vẫn không ngủ được, hơi khẽ động đậy, Vương Nhất Bác nhàn nhạt hỏi, "Không ngủ được sao?"
"Dạ...", Tiêu Chiến chu miệng, anh cám dỗ người như vậy, ai mà ngủ được chứ...
"Không mệt sao?", Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn cậu bạn nhỏ.
"Em...", Tiêu Chiến muốn nói lại thôi, ánh mắt say mê nhìn Vương Nhất Bác.
Hai người im lặng nhìn nhau, cuối cùng là Vương Nhất Bác có hành động trước, cúi đầu hôn lên môi Tiêu Chiến, hơi thở hai người quấn lấy nhau, Tiêu Chiến ngạc nhiên khi thấy Vương Nhất Bác chủ động, hai tay ôm chặt lưng Vương Nhất Bác.
Đến không khí trong phòng cũng nhất thời trở nên ám muội.
Vương Nhất Bác lần này, quả thật rất khác so với trước giờ, không có thô lỗ mà còn có chút cẩn trọng. Sau khi hai người kết thúc, Tiêu Chiến rất nhanh liền ngủ thiếp đi, là Vương Nhất Bác bế cậu đi tắm, sau đó ôm cậu vào giấc mộng.
Vương Nhất Bác cũng không ngủ quá lâu, ngủ đến bảy giờ, liền gọi Tiêu Chiến dậy, không ăn tối chắc chắn sẽ đói bụng, Tiêu Chiến vẫn chưa uống thuốc.
"Bé Chiến, dậy đi, ăn cơm xong rồi ngủ..."
Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác ôm trong lòng, nghiêng đầu đặt trên vai Vương Nhất Bác, miễn cưỡng dụi mắt.
"Anh Nhất Bác...trời còn chưa sáng..."
"Bữa tối còn chưa ăn nè.", Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến dậy, lấy một bộ đồ ngủ mặc cho cậu.
Có thể là do ngủ chưa đã, mới đó đã dụi đỏ hai con mắt.
"Đừng dụi mắt nữa, sao mà nhiều tia máu vậy?", Vương Nhất Bác cau mày, hơi lo lắng nhìn mắt Tiêu Chiến.
"Không sao, không ngủ đã thường như vậy, chút nữa em nhỏ mắt là hết thôi.", Tiêu Chiến thờ ơ nói, lúc này cũng tỉnh rồi, ngoan ngoãn rời giường đến phòng ăn.
"Ở đây có thuốc nhỏ mắt không? Đã bao lâu không nhỏ rồi?", Vương Nhất Bác hỏi.
"Dạ, có, em có chuẩn bị hết, sợ đột nhiên không khỏe.", Trong lòng Tiêu Chiến bất ngờ vui như trẩy hội, Vương Nhất Bác này chắc không phải là giả chứ, "Anh là anh Nhất Bác hả?"
"Hả?"
"Anh là anh Nhất Bác hả?", Tiêu Chiến hỏi lại lần nữa.
"Sao lại hỏi vậy?", Vương Nhất Bác múc một chén cơm cho Tiêu Chiến, không hiểu mà hỏi.
"Em cảm giác anh không phải là anh Nhất Bác trước đây, anh hôm nay thay đổi rồi...", Tiêu Chiến vui vẻ nhận chén cơm.
"Anh như vậy, được không?"
"Dạ dạ dạ! Được ạ.", Tiêu Chiến gật đầu.
"Vậy...sau này, chúng ta cứ sống như bây giờ được không?", Vương Nhất Bác nghiêm chỉnh nhìn Tiêu Chiến.
"Được nha...", Tiêu Chiến mỉm cười gật đầu, nếu thật là như vậy, vậy thì quá hạnh phúc rồi.
"Ăn cơm trước đi, không thì lát nữa thuốc uống trễ quá đó.", Vương Nhất Bác hối thúc Tiêu Chiến, đây cũng là một trong số ít lần hai người ăn tối cùng nhau.
Thấy Tiêu Chiến uống thuốc xong, gọi cậu đến sofa ngồi một lúc.
"Vết thương trên người còn đau không?", Vương Nhất Bác kéo chân Tiêu Chiến qua, xắn ống quần lên, nhìn sơ qua, vẫn còn hơi sưng.
"Không đau nữa rồi, ngủ một giấc khỏe hơn rất nhiều...", Tiêu Chiến nhỏ mắt, nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Ngày mai nghỉ ngơi cho tốt, không cần đi làm."
"Còn anh?"
"Anh đang suy nghĩ có nên nghỉ một ngày không, để cho người đó nghĩ rằng chúng ta bị thương rất nghiêm trọng, vui vẻ một chút.", Vương Nhất Bác vừa suy nghĩ vừa nói.
"Anh ôm em ngã xuống, đừng có ráng sức, ngày mai cũng nghỉ ngơi đi..."
"Ừ, được." Vương Nhất Bác vươn vai, "Cũng lâu rồi chưa có nghỉ ngơi..."
"Vất vả rồi nè..."
"Được rồi, không còn sớm nữa, đi ngủ thôi.", Vương Nhất Bác hơi ngại ngùng đứng dậy, "Nào, anh bế em về phòng."
"Em, em, em...", mặt Tiêu Chiến nhất thời đỏ bừng.
"Nào ...", Vương Nhất Bác không cho cậu bạn nhỏ cơ hội ngượng ngùng, bế một phát lên, còn nhúng một cái, dọa Tiêu Chiến lập tức quàng cổ anh.
"Nghỉ ngơi thôi, chuyện ngày mai để ngày mai tính."
Đồng hồ chỉ bốn giờ, chiều nay hai người bọn họ loay hoay mất cả buổi, vừa lo lắng vừa sợ hãi, bây giờ mới thả lỏng, quả thật có hơi mệt mỏi.
"Dạ...", Tiêu Chiến ngoan ngoãn chui vào mền, mặc dù đã lâu không về biệt thự ở, nhưng trên giường vẫn toàn là mùi của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cũng nằm xuống theo, thật kỳ lạ, hôm nay chỉ muốn ở bên cạnh Tiêu Chiến, thấy cậu bạn nhỏ ngạc nhiên nhìn mình, miệng Vương Nhất Bác bất giác cong lên, ôm cậu kéo vào lòng.
"Anh, anh Nhất Bác...", Tiêu Chiến vừa mừng vừa lo.
"Ngủ đi..."
"Anh Nhất Bác...anh sao vậy?", Tiêu Chiến có chút nghi ngờ Vương Nhất Bác có phải lúc hai người bọn họ nhảy khỏi xe đã bị đập trúng đầu, sao có vẻ không giống Vương Nhất Bác lạnh lùng lúc trước nha.
"Không sao, ngủ đi, ngủ dậy thì ăn chút gì...", Vương Nhất Bác đổi tư thế thoải mái, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tiêu Chiến, "Cậu ốm quá..."
"Ồ...", vốn dĩ rất mệt nhưng có Vương Nhất Bác nằm kế bên cậu lại thấy tỉnh táo hơn, cái quỷ gì vậy nè.
Qua một lúc lâu, Tiêu Chiến vẫn không ngủ được, hơi khẽ động đậy, Vương Nhất Bác nhàn nhạt hỏi, "Không ngủ được sao?"
"Dạ...", Tiêu Chiến chu miệng, anh cám dỗ người như vậy, ai mà ngủ được chứ...
"Không mệt sao?", Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn cậu bạn nhỏ.
"Em...", Tiêu Chiến muốn nói lại thôi, ánh mắt say mê nhìn Vương Nhất Bác.
Hai người im lặng nhìn nhau, cuối cùng là Vương Nhất Bác có hành động trước, cúi đầu hôn lên môi Tiêu Chiến, hơi thở hai người quấn lấy nhau, Tiêu Chiến ngạc nhiên khi thấy Vương Nhất Bác chủ động, hai tay ôm chặt lưng Vương Nhất Bác.
Đến không khí trong phòng cũng nhất thời trở nên ám muội.
Vương Nhất Bác lần này, quả thật rất khác so với trước giờ, không có thô lỗ mà còn có chút cẩn trọng. Sau khi hai người kết thúc, Tiêu Chiến rất nhanh liền ngủ thiếp đi, là Vương Nhất Bác bế cậu đi tắm, sau đó ôm cậu vào giấc mộng.
Vương Nhất Bác cũng không ngủ quá lâu, ngủ đến bảy giờ, liền gọi Tiêu Chiến dậy, không ăn tối chắc chắn sẽ đói bụng, Tiêu Chiến vẫn chưa uống thuốc.
"Bé Chiến, dậy đi, ăn cơm xong rồi ngủ..."
Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác ôm trong lòng, nghiêng đầu đặt trên vai Vương Nhất Bác, miễn cưỡng dụi mắt.
"Anh Nhất Bác...trời còn chưa sáng..."
"Bữa tối còn chưa ăn nè.", Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến dậy, lấy một bộ đồ ngủ mặc cho cậu.
Có thể là do ngủ chưa đã, mới đó đã dụi đỏ hai con mắt.
"Đừng dụi mắt nữa, sao mà nhiều tia máu vậy?", Vương Nhất Bác cau mày, hơi lo lắng nhìn mắt Tiêu Chiến.
"Không sao, không ngủ đã thường như vậy, chút nữa em nhỏ mắt là hết thôi.", Tiêu Chiến thờ ơ nói, lúc này cũng tỉnh rồi, ngoan ngoãn rời giường đến phòng ăn.
"Ở đây có thuốc nhỏ mắt không? Đã bao lâu không nhỏ rồi?", Vương Nhất Bác hỏi.
"Dạ, có, em có chuẩn bị hết, sợ đột nhiên không khỏe.", Trong lòng Tiêu Chiến bất ngờ vui như trẩy hội, Vương Nhất Bác này chắc không phải là giả chứ, "Anh là anh Nhất Bác hả?"
"Hả?"
"Anh là anh Nhất Bác hả?", Tiêu Chiến hỏi lại lần nữa.
"Sao lại hỏi vậy?", Vương Nhất Bác múc một chén cơm cho Tiêu Chiến, không hiểu mà hỏi.
"Em cảm giác anh không phải là anh Nhất Bác trước đây, anh hôm nay thay đổi rồi...", Tiêu Chiến vui vẻ nhận chén cơm.
"Anh như vậy, được không?"
"Dạ dạ dạ! Được ạ.", Tiêu Chiến gật đầu.
"Vậy...sau này, chúng ta cứ sống như bây giờ được không?", Vương Nhất Bác nghiêm chỉnh nhìn Tiêu Chiến.
"Được nha...", Tiêu Chiến mỉm cười gật đầu, nếu thật là như vậy, vậy thì quá hạnh phúc rồi.
"Ăn cơm trước đi, không thì lát nữa thuốc uống trễ quá đó.", Vương Nhất Bác hối thúc Tiêu Chiến, đây cũng là một trong số ít lần hai người ăn tối cùng nhau.
Thấy Tiêu Chiến uống thuốc xong, gọi cậu đến sofa ngồi một lúc.
"Vết thương trên người còn đau không?", Vương Nhất Bác kéo chân Tiêu Chiến qua, xắn ống quần lên, nhìn sơ qua, vẫn còn hơi sưng.
"Không đau nữa rồi, ngủ một giấc khỏe hơn rất nhiều...", Tiêu Chiến nhỏ mắt, nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Ngày mai nghỉ ngơi cho tốt, không cần đi làm."
"Còn anh?"
"Anh đang suy nghĩ có nên nghỉ một ngày không, để cho người đó nghĩ rằng chúng ta bị thương rất nghiêm trọng, vui vẻ một chút.", Vương Nhất Bác vừa suy nghĩ vừa nói.
"Anh ôm em ngã xuống, đừng có ráng sức, ngày mai cũng nghỉ ngơi đi..."
"Ừ, được." Vương Nhất Bác vươn vai, "Cũng lâu rồi chưa có nghỉ ngơi..."
"Vất vả rồi nè..."
"Được rồi, không còn sớm nữa, đi ngủ thôi.", Vương Nhất Bác hơi ngại ngùng đứng dậy, "Nào, anh bế em về phòng."
"Em, em, em...", mặt Tiêu Chiến nhất thời đỏ bừng.
"Nào ...", Vương Nhất Bác không cho cậu bạn nhỏ cơ hội ngượng ngùng, bế một phát lên, còn nhúng một cái, dọa Tiêu Chiến lập tức quàng cổ anh.
"Nghỉ ngơi thôi, chuyện ngày mai để ngày mai tính."
Danh sách chương