Thích thú trước các biến hóa biểu cảm của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác bật cười.
"Chọc em thôi, anh làm sao nỡ đưa cực cưng Chiến Chiến ra tòa chứ... Em đúng là đồ mù luật mà.", Vương Nhất Bác mỉm cười xoa đầu Tiêu Chiến.
"Em giận rồi nha, sao anh lại như vậy chứ...", Tiêu Chiến nhăn mặt dở khóc dở cười nhìn Vương Nhất Bác.
"Không chọc em, không chọc em nữa, qua đây, mình đi thôi.", Vương Nhất Bác vươn tay ôm lấy người.
"Ái da, anh thiệt là...", Tiêu Chiến bị gạt, còn có chút bướng bỉnh thể hiện bất mãn, "Không biết đâu, anh xong việc phải đi mua quần áo cho bé con của em."
"Được thôi."
Lúc đến công ty, Tiêu Chiến không khỏi lo lắng, có chút lo sợ đi sát sau lưng Vương Nhất Bác."Anh Nhất Bác, anh nói xem... Lý Ngọc Khiết cô ấy có...", Tiêu Chiến nắm chặt tay Vương Nhất Bác, lòng bàn tay áp vào nhau, sắp đổ mồ hôi tới nơi.
"Không có, anh đề nghị cô ấy ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, chắc là cô ta...", chưa nói dứt câu, đã thấy Lý Ngọc Khiết mặc trang phục công sở, dưới nách còn kẹp hồ sơ đang đi về phía hai người bọn họ.
"Nhất Bác, đến rồi à,", cô mỉm cười, nhưng trong mắt Tiêu Chiến thì rất gượng gạo, "Tiêu Chiến đã lâu không gặp cậu ha, hôm nay đến là..."
"Em ấy đến với tôi, có gì không?", Vương Nhất Bác không hài lòng nói, ánh mắt đầy lạnh lùng.
"À...không sao, em tưởng cậu ta nghỉ việc rồi chứ...", Lý Ngọc Khiết mỉm cười khéo léo xoay người rời đi.
"Không sao đâu, mình vào văn phòng ngồi tí đi.", Vương Nhất Bác dỗ dành Tiêu Chiến, chú chim non bị dọa sợ, "Lát nữa anh hỏi Lý Hạo xem tình hình thế nào."
"Dạ...", đôi mắt đen lay láy của Tiêu Chiến toát lên nét sợ hãi, sau đó nhẹ nhàng nói, "anh xong việc thì mình về nhà thôi..."
"Ừ, anh làm nhanh thôi."
Hai người quay lại văn phòng, Vương Nhất Bác sắp xếp bé con ngồi trên sofa lớn, mở ipad, "Ở đây chơi điện tử tí, anh bắt đầu làm việc đây."
Tiêu Chiến cầm lấy ipad, ngoan ngoãn gật đầu.
Thật ra Tiêu Chiến không có tâm trạng chơi ipad, ngẩn người ngước đầu nhìn Vương Nhất Bác chăm chú làm việc, có hơi ngây ngất, người này đúng là không giống với trước đây.
Vương Nhất Bác có thể cảm nhận được ánh mắt Tiêu Chiến đang dán lên người mình, ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng cười toe toét.
"Anh Nhất Bác, em có thể qua bộ phận thiết kế chút không?", Tiêu Chiến hỏi.
"Đi đi, cẩn thận chút.", Vương Nhất Bác không muốn trói buộc Tiêu Chiến, tự mình đi đó đây cũng là chuyện tốt, liền đồng ý.
Quản lý bộ phận thiết kế thấy Tiêu Chiến thì vô cùng vui vẻ, dù sao anh cũng là người biết rõ nội tình, đặc biệt là khi liếc thấy cái bụng lum lúp của Tiêu Chiến, trong lòng càng hiểu rõ hơn.
"Bé Chiến, hôm nay sao lại qua đây?", quản lý cười với Tiêu Chiến.
"Em, em đi với Nhất Bác đến, không có chuyện làm, nên qua đây chơi.", Tiêu Chiến ngại ngùng nói, "Kế Dương cậu ấy vẫn còn ở đây chứ?"
"Ý? Ai tìm tui đó?", đối với tên của mình, mỗi người đều có độ nhạy cảm nhất định, Tống Kế Dương cũng không ngoại lệ, ngơ ngác ngước đầu lên thì thấy Tiêu Chiến, người đã lâu không gặp.
"Kế Dương...", Tiêu Chiến vui vẻ vẫy tay với Kế Dương.
"Wow, sao cậu lại tới đây a, lâu rồi chưa gặp cậu, lúc nào cũng nói không tiện không tiện, tôi còn tưởng cậu bỏ mặc tôi luôn rồi chứ!", Tống Kế Dương vui vẻ chạy qua, "đứa nhỏ đã ổn định rồi chứ? Sức khỏe có tốt chút nào không vậy."
"Khỏe nhiều rồi.", Tống Kế Dương là một trong số ít bạn bè của Tiêu Chiến, cũng có thể nói là duy nhất, bản thân có con cũng chia sẻ với người này đầu tiên.
"Nè qua đi, qua pantry ngồi chơi, quản lý, em giải lao chút nha...", nói rồi, nửa đẩy nửa dìu Tiêu Chiến đi qua pantry.
"Cậu với tổng giám đốc Vương của tụi tui chốt rồi hở?", Tống Kế Dương vẻ mặt hóng hớt nói, mắt chớp chớp liên hồi.
"Sao mà cậu hóng hớt quá vậy!", Tiêu Chiến liếc xéo Kế Dương một cái, "Sao cứ lo nói chuyện của mình, cậu thì sao, cũng không còn nhỏ nữa, không chịu ổn định đi, ngày nào cũng vậy không sợ bị ba mẹ cằn nhằn à."
"Ngưng, ai nói tớ không bắt đầu yêu đương hả, bé Chiến cưng...", Tống Kế Dương nhướng mày nhìn Tiêu Chiến.
"Hở?", Tiêu Chiến nghe cách gọi này có chút quen tai, nhưng lại không nhớ ra là nghe ở đâu. "Không nói nữa, bữa nào hẹn ra tụ tập, được không?"
"Hì hì, không thành vấn đề, nhưng mà mình phải cưa đổ ảnh đã, mình bây giờ đang trong quá trình theo đuổi mãnh liệt, rủi người ta không chịu thì mình phải làm sao, phải kín đáo trước đã nè.", Tống Kế Dương thần thần bí bí nói, "Pha ly sữa cho cậu nhé?"
"Không uống sữa được không?", Tiêu Chiến thở dài, lại bắt uống sữa, cậu cũng đầu phải bò sữa.
"Được rồi, nước lọc nha."
"Nước ép đi...", Tiêu Chiến lanh mắt nhìn thấy nước cam ép màu vàng.
"Không phải là ép tươi, thôi cũng được, cho cậu thử mùi vị, ở nhà không cho cậu uống à?", Tống Kế Dương bắt tay làm, rót cho cậu nửa ly làm màu.
"Quản chặt lắm luôn!", Tiêu Chiến mắt sáng rỡ, y hệt Spongebob, mình chuẩn bị xong rồi mình chuẩn bị xong rồi mình chuẩn bị xong rồi...
"Vậy tôi không phải là tội đồ sao? Làm cậu phá giới rồi?", Tống Kế Dương lảm nhảm do dự không biết có nên đưa nước ép cho cậu không.
"Tào lao quá.", Tiêu Chiến nhanh tay cướp lấy, uống một hơi cạn ly.
"Chọc em thôi, anh làm sao nỡ đưa cực cưng Chiến Chiến ra tòa chứ... Em đúng là đồ mù luật mà.", Vương Nhất Bác mỉm cười xoa đầu Tiêu Chiến.
"Em giận rồi nha, sao anh lại như vậy chứ...", Tiêu Chiến nhăn mặt dở khóc dở cười nhìn Vương Nhất Bác.
"Không chọc em, không chọc em nữa, qua đây, mình đi thôi.", Vương Nhất Bác vươn tay ôm lấy người.
"Ái da, anh thiệt là...", Tiêu Chiến bị gạt, còn có chút bướng bỉnh thể hiện bất mãn, "Không biết đâu, anh xong việc phải đi mua quần áo cho bé con của em."
"Được thôi."
Lúc đến công ty, Tiêu Chiến không khỏi lo lắng, có chút lo sợ đi sát sau lưng Vương Nhất Bác."Anh Nhất Bác, anh nói xem... Lý Ngọc Khiết cô ấy có...", Tiêu Chiến nắm chặt tay Vương Nhất Bác, lòng bàn tay áp vào nhau, sắp đổ mồ hôi tới nơi.
"Không có, anh đề nghị cô ấy ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, chắc là cô ta...", chưa nói dứt câu, đã thấy Lý Ngọc Khiết mặc trang phục công sở, dưới nách còn kẹp hồ sơ đang đi về phía hai người bọn họ.
"Nhất Bác, đến rồi à,", cô mỉm cười, nhưng trong mắt Tiêu Chiến thì rất gượng gạo, "Tiêu Chiến đã lâu không gặp cậu ha, hôm nay đến là..."
"Em ấy đến với tôi, có gì không?", Vương Nhất Bác không hài lòng nói, ánh mắt đầy lạnh lùng.
"À...không sao, em tưởng cậu ta nghỉ việc rồi chứ...", Lý Ngọc Khiết mỉm cười khéo léo xoay người rời đi.
"Không sao đâu, mình vào văn phòng ngồi tí đi.", Vương Nhất Bác dỗ dành Tiêu Chiến, chú chim non bị dọa sợ, "Lát nữa anh hỏi Lý Hạo xem tình hình thế nào."
"Dạ...", đôi mắt đen lay láy của Tiêu Chiến toát lên nét sợ hãi, sau đó nhẹ nhàng nói, "anh xong việc thì mình về nhà thôi..."
"Ừ, anh làm nhanh thôi."
Hai người quay lại văn phòng, Vương Nhất Bác sắp xếp bé con ngồi trên sofa lớn, mở ipad, "Ở đây chơi điện tử tí, anh bắt đầu làm việc đây."
Tiêu Chiến cầm lấy ipad, ngoan ngoãn gật đầu.
Thật ra Tiêu Chiến không có tâm trạng chơi ipad, ngẩn người ngước đầu nhìn Vương Nhất Bác chăm chú làm việc, có hơi ngây ngất, người này đúng là không giống với trước đây.
Vương Nhất Bác có thể cảm nhận được ánh mắt Tiêu Chiến đang dán lên người mình, ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng cười toe toét.
"Anh Nhất Bác, em có thể qua bộ phận thiết kế chút không?", Tiêu Chiến hỏi.
"Đi đi, cẩn thận chút.", Vương Nhất Bác không muốn trói buộc Tiêu Chiến, tự mình đi đó đây cũng là chuyện tốt, liền đồng ý.
Quản lý bộ phận thiết kế thấy Tiêu Chiến thì vô cùng vui vẻ, dù sao anh cũng là người biết rõ nội tình, đặc biệt là khi liếc thấy cái bụng lum lúp của Tiêu Chiến, trong lòng càng hiểu rõ hơn.
"Bé Chiến, hôm nay sao lại qua đây?", quản lý cười với Tiêu Chiến.
"Em, em đi với Nhất Bác đến, không có chuyện làm, nên qua đây chơi.", Tiêu Chiến ngại ngùng nói, "Kế Dương cậu ấy vẫn còn ở đây chứ?"
"Ý? Ai tìm tui đó?", đối với tên của mình, mỗi người đều có độ nhạy cảm nhất định, Tống Kế Dương cũng không ngoại lệ, ngơ ngác ngước đầu lên thì thấy Tiêu Chiến, người đã lâu không gặp.
"Kế Dương...", Tiêu Chiến vui vẻ vẫy tay với Kế Dương.
"Wow, sao cậu lại tới đây a, lâu rồi chưa gặp cậu, lúc nào cũng nói không tiện không tiện, tôi còn tưởng cậu bỏ mặc tôi luôn rồi chứ!", Tống Kế Dương vui vẻ chạy qua, "đứa nhỏ đã ổn định rồi chứ? Sức khỏe có tốt chút nào không vậy."
"Khỏe nhiều rồi.", Tống Kế Dương là một trong số ít bạn bè của Tiêu Chiến, cũng có thể nói là duy nhất, bản thân có con cũng chia sẻ với người này đầu tiên.
"Nè qua đi, qua pantry ngồi chơi, quản lý, em giải lao chút nha...", nói rồi, nửa đẩy nửa dìu Tiêu Chiến đi qua pantry.
"Cậu với tổng giám đốc Vương của tụi tui chốt rồi hở?", Tống Kế Dương vẻ mặt hóng hớt nói, mắt chớp chớp liên hồi.
"Sao mà cậu hóng hớt quá vậy!", Tiêu Chiến liếc xéo Kế Dương một cái, "Sao cứ lo nói chuyện của mình, cậu thì sao, cũng không còn nhỏ nữa, không chịu ổn định đi, ngày nào cũng vậy không sợ bị ba mẹ cằn nhằn à."
"Ngưng, ai nói tớ không bắt đầu yêu đương hả, bé Chiến cưng...", Tống Kế Dương nhướng mày nhìn Tiêu Chiến.
"Hở?", Tiêu Chiến nghe cách gọi này có chút quen tai, nhưng lại không nhớ ra là nghe ở đâu. "Không nói nữa, bữa nào hẹn ra tụ tập, được không?"
"Hì hì, không thành vấn đề, nhưng mà mình phải cưa đổ ảnh đã, mình bây giờ đang trong quá trình theo đuổi mãnh liệt, rủi người ta không chịu thì mình phải làm sao, phải kín đáo trước đã nè.", Tống Kế Dương thần thần bí bí nói, "Pha ly sữa cho cậu nhé?"
"Không uống sữa được không?", Tiêu Chiến thở dài, lại bắt uống sữa, cậu cũng đầu phải bò sữa.
"Được rồi, nước lọc nha."
"Nước ép đi...", Tiêu Chiến lanh mắt nhìn thấy nước cam ép màu vàng.
"Không phải là ép tươi, thôi cũng được, cho cậu thử mùi vị, ở nhà không cho cậu uống à?", Tống Kế Dương bắt tay làm, rót cho cậu nửa ly làm màu.
"Quản chặt lắm luôn!", Tiêu Chiến mắt sáng rỡ, y hệt Spongebob, mình chuẩn bị xong rồi mình chuẩn bị xong rồi mình chuẩn bị xong rồi...
"Vậy tôi không phải là tội đồ sao? Làm cậu phá giới rồi?", Tống Kế Dương lảm nhảm do dự không biết có nên đưa nước ép cho cậu không.
"Tào lao quá.", Tiêu Chiến nhanh tay cướp lấy, uống một hơi cạn ly.
Danh sách chương