Vội vàng kết thúc cuộc nói chuyện với tổng giám đốc tập đoàn C, sau khi tiễn cô ta ra cửa Vương Nhất Bác lập tức quay trở về phòng, nhìn thấy bé con đang ngủ gà ngủ gật trên sofa trong phòng ngủ.

Cửa vừa mở Tiêu Chiến liền tỉnh, mỉm cười nhìn anh.

"Mệt hả?", Vương Nhất Bác bước lên trước ôm người vào lòng.

"Không phải anh nói không cho em làm sao, vậy thì em chờ anh quay lại thôi.", Tiêu Chiến vùi vào cổ Vương Nhất Bác, bộ dạng lười biếng mà nói.

"Ngoan lắm!", Vương Nhất Bác cúi đầu hôn chụt một cái lên má Tiêu Chiến, "Anh nói đầu bếp nấu ít canh cho em, đợi lát nữa sẽ được ăn."

"Dạ... em không đói mà...", Tiêu Chiến khó xử nói, nói thật, khẩu vị của cậu gần đây quả thật không tốt cho lắm, ăn cơm cũng là dưới ánh nhìn đầy mong chờ của anh mà ăn thêm vài miếng.

"Ít nhiều gì cũng ăn một chút được không?", Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tiêu Chiến.

"Vậy anh ra ngoài đi dạo với em được không? Em ở nhà hoài chán quá à, mỗi ngày đều bị anh bắt ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, anh làm như em là heo vậy hả?", Tiêu Chiến nắm lấy tay Vương Nhất Bác, trong lòng bàn tay của anh vẽ chú heo con kiểu chibi.

"Được rồi, heo con, tụi mình ra ngoài đi dạo, hít thở không khí trong lành.", Vương Nhất Bác đỡ cậu đứng dậy, nửa ôm cậu đi ra ngoài.

"Anh Nhất Bác, anh có nghĩ tên cho cục cưng chưa vậy?", Tiêu Chiến hỏi, vấn đề này cậu suy nghĩ lâu lắm rồi, chủ yếu là do cậu vẫn chưa quyết định được.

"Ừ... Anh đúng là chưa có nghĩ qua, trước giờ vẫn cứ gọi em bé là cục cưng cục cưng, quen rồi, em có nghĩ qua tên cho em bé chưa?", Vương Nhất Bác có sao nói vậy, gần đây anh luôn hỏi thăm tin tức về nguồn hiến tim cho Tiêu Chiến, căn bản không có tâm trang để ý dến vấn đề đặt tên.

"Em có nghĩ qua nha, Vương Hựu Hàm.", Tiêu Chiến coi rất nhiều tự điển mới cảm thấy hai chữ này tạm được, "Nam nữ đều dùng được, anh thấy được không?"

"Vương Hựu Hàm, Vương Hựu Hàm, được nha, tốt lắm, tên mụ gọi là Hàm Hàm.", Vương Nhất Bác khẽ mỉm cười, cảm thấy bé con đặt cái tên này vô cùng thích hợp.

"Dạ!", Vương Nhất Bác sâu trong thâm tâm thật sự rất thích cái tên này, bước chân của Tiêu Chiến cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

Hai người ung dung thong thả đi tản bộ đến con phố trước cổng khu nhà, dù sao cũng tới rồi, Vương Nhất Bác bèn dẫn cậu đi ăn chút gì đó.

"Cái bánh nướng này được không? Trong đó còn có thịt thà nữa.", Vương Nhất Bác nhìn thấy nhân bánh vừa mới ra lò, cảm giác không tệ liền mua một bịch.

"Thịt à...", Vương Nhất Bác tạo cho Tiêu Chiến thói quen ăn thịt, vừa nghe là thịt mắt liền sáng rỡ.

"Thơm.", Vương Nhất Bác đưa một cái qua cho Tiêu Chiến, cũng nhét vào miệng mình một cái.

"Dạ, ngon quá đi!", Tiêu Chiến nhướng mày, cái bánh này nhỏ xíu, nhưng nhân bên trong rất xịn xò, vừa cắn một cái nước bên trong đã chảy ra ngoài.

Đột nhiên bị một âm thanh nói tai cắt ngang, phía xa một người đàn ông đang kéo một chàng trai đang mang thai từ trong một cửa tiệm ra ngoài, chàng trai đang mang thai đó nhất thời đứng không vững, té thẳng xuống đất.

Tiêu Chiến nhìn thấy trong lòng sợ hãi vô cùng, vội kéo tay Vương Nhất Bác.

Miệng người đàn ông đó nói ra toàn mấy câu không sạch sẽ, vừa chửi bới vừa dùng chân đạp chàng trai đang mang thai kia.

"Đừng nhìn,", Vương Nhất Bác xoay người Tiêu Chiến lại, lấy thân mình che cảnh trước mặt lại không có cậu nhìn thấy, bé con chắc chắn là bị dọa sợ rồi.

Cũng đang mang thai, Tiêu Chiến bỗng nhiên dâng trào sự đồng cảm: "Anh Nhất Bác, giúp anh ấy đi, nếu tiếp tục đánh nhau như vậy sẽ có người chết."

"Vậy em đừng có đến gần đó, ở đây đợi anh.", Vương Nhất Bác thật ra cũng có chút nhịn không được, dặn dò Tiêu Chiến, nhét bánh vào trong ngực Tiêu Chiến.

"Đủ rồi!", Vương Nhất Bác kéo phắt người đàn ông kia ra, "Là người của anh cũng không được đánh như vậy, có tin tôi tố cáo cho anh ngồi tù mọt gông không!"

"Quản tao hả! Thằng đê tiện này đáng đời, tao thích thì đánh, mày cút xéo!", tên đàn ông không chịu yếu thế trợn mắt đáp lời, vùng khỏi Vương Nhất Bác muốn tiếp tục đánh người.

"Đừng đánh nữa, tôi sai rồi, cầu xin anh giúp tôi...", chàng trai đang mang thai ngồi dưới đất dáng vẻ đáng thương nhìn Vương Nhất Bác cầu xin.

"Anh có tin bây giờ tôi báo cảnh sát không, anh có thể đánh tiếp, tôi có thể khiến anh cả đời cũng không ra được, ở đây nhiều người có thể làm chứng,", sau khi nghe Vương Nhất Bác nói, những người khác bất đầu chất vấn kẻ hành hung kia, một đám người bắt đầu vây xung quanh.

Thấy tình thế không ổn, người kia lập tức buông một câu gay gắt rồi bỏ chạy, "Thằng đê tiện, lần này mày mạng lớn."

Vương Nhất Bác chọn lựa làm người tốt đến cùng, giúp đỡ đỡ chàng trai đang mang thai kia đứng dậy.

"Cảm ơn...", Anh ta cảm kích nói.

"Không sao,", Vương Nhất Bác trong lòng nghĩ đến Tiêu Chiến, quay đầu lại tìm bóng dáng người kia, tùy ý vẫy tay với chàng trai đang mang thai kia.

"Anh không bị người kia đánh trúng chứ?", Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác lại bắt đầu kiểm tra, lúc nãy kẻ hành hùng kia điên cuồng như vậy.

"Không sao không sao, chúng ta quay về thôi.", Vương Nhất Bác tươi cười, ôm Tiêu Chiến vào lòng, dỗ dành vuốt lưng cho cậu.

"Dạ,", Tiêu Chiến ôm lại anh, nhìn chàng trai đang mang thai bị đánh đứng ở phía xa kia, "Anh Nhất Bác, sao anh ta vẫn còn đứng tại chỗ vậy, có phải không có nơi nào để đi không..."

"Hay chúng ta qua đó hỏi đi?", Vương Nhất Bác xoa xoa khuôn mặt của bé con, bé con hồn nhiên.

"Dạ, được.", Hai người kéo tay nhau đi qua.

"Cậu có về được không?", Vương Nhất Bác hỏi thăm.

Đối phương chỉ gật đầu rồi lại lắc đầu, một tay đặt lên bụng, một tay vòng qua ôm người mình.

"Làm sao cậu về nhà, hay tụi mình đưa cậu ấy về nha đi, anh Nhất Bác...", Tiêu Chiến kéo vạt áo của Vương Nhất Bác.

"Hả, hay là tụi tôi đưa cậu về nha?", Vương Nhất Bác cũng không tiện từ chối, hỏi thăm đối phương.

"Tôi, tôi không có nhà...", đối phương đột nhiên suy sụp, nước mắt tuôn trào, Tiêu Chiến thấy mà nhói lòng.

"Cậu, cậu đừng khóc mà...", Tiêu Chiến tay chân luống cuống không biết làm sao, "Vậy cậu về nhà với bọn tôi đi, dù sao nhà chúng tôi cũng lớn, cậu cứ ở nhà chúng tôi trước đi?"

"Không được...", Vương Nhất Bác không ngờ bé con mời chàng trai kia đến nhà ở liền lo lắng, này là sao, ra ngoài đi dạo còn dắt theo người về nhà.

"Anh Nhất Bác... Giúp cậu ấy đi mà, anh xem bụng cậu ấy lớn vậy, lại không thể về nhà, anh xem cậu ấy có một mình thì làm sao chứ..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện