Nhìn gương mặt ngủ say của bé con, trong lòng Vương Nhất Bác vô cùng mãn nguyện, nhóc con trong bụng mấy bữa nay không có nghịch ngợm, người lớn cũng tương đối ổn định hơn một chút.

Có tiếng gõ cửa, Vương Nhất Bác tấn lại mền cho Tiêu Chiến rồi đứng dậy đi mở cửa.

"Thư nhóc?", Vương Nhất Bác khó hiểu nhìn cậu ta.

"Em làm mấy cái bánh tart, anh có muốn thử không.", Thư nhóc hơi dè dặt nhìn Vương Nhất Bác.

"Lát nữa tôi đi, Chiến Chiến còn ngủ.", Giờ là 3 tháng trọng điểm cuối cùng, Vương Nhất Bác một bước cũng không muốn rời xa Tiêu Chiến.

"Nguội rồi thì không ngon lắm đâu, hay là...", Thư nhóc lời còn chưa nói xong liền nghe người bên trong phòng gọi một tiếng anh Nhất Bác, ngay sau đó Vương Nhất Bác liền quay người đi vào trong.

"Tỉnh nhanh vậy hả?", Vương Nhất Bác dịu dàng nói với cậu, vừa giúp cậu vuốt vuốt tóc.

"Con anh ăn hiếp em...", cơn ngái ngủ của Tiêu Chiến có hơi lớn, bực bội nói, bày ra vẻ mặt không vui.

"Không ngoan vậy à, anh dạy dỗ nó chịu không?", Vương Nhất Bác nở nụ cười tươi rói, quay qua nói với cái núi nho nhỏ kia, "Daddy con giận rồi đó, con xong đời rồi nha, sau này ba cũng không thương con nữa đâu."

"Vậy cũng phải cưng con nữa, không được không thích con.", Tiêu Chiến mỉm cười, Vương Nhất Bác biết, chỉ cần anh nói không yêu thương cái vị đang ở trong bụng kia, bản thân sẽ không khỏi đau lòng.

"Có đói bụng không? Thư nhóc hình như làm bánh tart, anh đi lấy cho hai đứa mình ăn chung, chịu không?", ôm bé con vào trong lòng, uống được nửa ly nước.

"Được nè, một cái là đủ rồi ạ."

"Được, chờ anh một chút."

Vương Nhất Bác vui mừng hớn hở đi lấy bánh tart về, vừa vào cửa Tiêu Chiến liền bụm miệng chạy vào trong nhà vệ sinh.

"Sao thế này!", Vương Nhất Bác hoảng hốt, buông bánh tart xuống liền chạy đến bên cạnh bé con.

Tiêu Chiến nôn đến mặt trắng bệch, nước mắt lưng tròng nhìn Vương Nhất Bác, tủi thân không thôi.

"Không thích mùi của bánh tart phải không?", Vương Nhất Bác ôm người qua chỗ cửa sổ lồi để ngồi, để cậu dựa vào vai mình nghỉ ngơi một lát.

"Dạ... Con không thích ăn.", mỗi lần nôn xong Tiêu Chiến đều cảm thấy rất buồn ngủ, ở trong vòng tay Vương Nhất Bác càng làm cậu muốn trực tiếp ngủ luôn.

"Vậy chúng ta không ăn nữa, có khó chịu chỗ nào không?", Vương Nhất Bác đau lòng không thôi, vừa hôn lên trán bé con vừa hỏi thăm.

"Buồn ngủ..."

"Vậy anh em ôm ngủ chịu không?"

"Dạ.", bé con nằm trong lòng tìm một vị trí thoải mái, không lâu sau liền đi vào giấc ngủ.

"Bé cưng, cánh gà này chắc là rất ngon, ăn một miếng được không?", Vương Nhất Bác từ trong bếp đi ra, Tiêu Chiến nói muốn ăn cánh gà, anh vội vàng nấu đủ loại khẩu vị.

"Cái này ngon nè!", Tiêu Chiến cắn một miếng, miệng toàn là dầu, gò má căng phồng nhai nhóp nhép.

"Vậy anh làm thêm 2 cái được không?", Vương Nhất Bác toét miệng cười, bé con thích là được.

"Không cần đâu, 1 cái là đủ rồi...", Tiêu Chiến nhả xương ra, chớp chớp mắt nhìn về phía Vương Nhất Bác.

"Nhưng cả ngày hôm nay em chưa ăn gì cả, không đói sao?", Vương Nhất Bác nhướng mày, bé con mặt mày rạng rỡ tươi cười nhìn anh, "Bị ngốc rồi hở?"

"Hề hề, em không cảm thấy đói ma... anh Nhất Bác, hay là anh với Thư nhóc đi siêu thị một chuyến đi ha, mua ít đồ ăn, còn nữa, em muốn ăn bánh mì Hokkaido."

"Được, em ngoan ngoãn ở nhà, không được quậy lung tung, anh sẽ về liền, được không?", nghe bé con nói thèm ăn, mắt Vương Nhất Bác lập tức phát sáng như đèn pha.

"Được ạ, đợi anh về nha.", Tiêu Chiến cười hì hì ngồi trên sofa nhìn hai người bọn họ đi ra cửa.

Nhưng khoảnh khắc cửa đóng lại, nụ cười liền tắt ngúm, ai sẽ để cho người mình thích đi cùng với người khác ra ngoài, ai lại cho phép người khác to gan lớn mật tiếp cận người ấy.

"Cậu nhỏ, cần tôi dìu cậu đi nghỉ không?", chú Trần thấy Tiêu Chiến ngồi một mình trên ghế thì bước đến hỏi.

"Cảm ơn chú Trần, con đợi anh Nhất Bác về...", trong mắt Tiêu Chiến đượm nỗi buồn, chú Trần nhìn là biết ngay.

"Cậu nhỏ, cậu như vậy... sao phải như vậy chứ..."

"Chú Trần... Con cũng không muốn...", thấy Tiêu Chiến sắp khóc, chú Trần không làm phiền cậu nữa, lắc đầu rời đi.

"Bé cưng... Anh về rồi đây...", Vương Nhất Bác vừa vào cửa liền gọi bé con.

Tiêu Chiến đỡ bụng đứng dậy, đi về phía Vương Nhất Bác, chỉ thấy có một mình anh về trước, trong tay còn cầm đang cầm cái bánh bao Hokkaido âm ấm.

"Sao anh lại về trước rồi?", Tiêu Chiến thắc mắc hỏi.

"Không phải em còn đói sao, anh đưa xe cho Thư nhóc, mua bánh xong thì đón taxi về.", Vương Nhất Bác bước nhanh đến chỗ cậu, mở túi bánh ra, "Qua đây nào, còn nóng hổi nè, ăn chắc là ngon lắm."

"Thơm quá đi...", Tiêu Chiến nhận lấy cái bánh từ tay Vương Nhất Bác, nhét vào miệng.

Tiêu Chiến cắn một miếng thật to, Vương Nhất Bác chăm chú nhìn bé con, sau đó từ tốn nói, "Lần sau không được như vậy nữa."

Mắt Tiêu Chiến bỗng chốc mở to, ơ... Rõ ràng vậy sao? "Không ngoan nha bé...", Vương Nhất Bác nhấc tay lên cưng chiều nhéo lấy mũi bé con, "Anh sẽ không yêu ai khác, ngoài em."

Mũi hơi cay cay, Tiêu Chiến suýt nữa thì khóc.

"Em đó, bộ anh là tên đàn ông tệ bạc vậy sao? Mặc dù lúc trước đúng thật là tệ, nhưng Tiêu Chiến, bây giờ anh không vậy nữa.", Vương Nhất Bác kéo bàn tay có chút lạnh lẽo của bé con, đôi tay này a, ủ sao cũng không ấm.

"Em..."

"Ai... Bé con, bao nhiêu năm lăn lộn thương trường của anh không phải là bỏ không đâu!", Vương Nhất Bác ra sức xoa xoa đầu bé con, làm cho bù xù lên mới vui vẻ.

"Ai da, tóc...", Tiêu Chiến bĩu môi, tức giận đánh người.

"Hết giận rồi.", Vương Nhất Bác nở nụ cười thoải mái, chỉ có tên nhóc ngốc nghếch này mới nghĩ ra cái trò trùng hợp vụng về như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện