"Con gần đây không ngoan phải không?", Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, đưa ngon tay ra đâm đâm chọt chọt vào bụng cậu, sau bữa tối Tiêu Chiến vẫn luôn cau mày, sắc mặt không được dễ coi cho lắm.
"Anh nói con giúp em đi...", Tiêu Chiến kho chịu nằm nghiêng người, úp mặt vào mền.
"Khó chịu ở đâu hả? Anh đưa em đi viện được không?", Vương Nhất Bác tự nhiên có chút hoang mang.
"Đi bệnh viện cũng không làm gì được a... Em đau lưng...", giọng Tiêu Chiến buồn bực truyền ra từ trong mền, Vương Nhất Bác lập tức giúp cậu xoa bóp lưng.
"Vậy có thoải mái hơn không?"
"Dạ...", giọng Tiêu Chiến đột nhiên nghẹn ngào, "Anh Nhất Bác... Em muốn ở bên anh mãi mãi..."
"Chắc rồi, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi.", Vương Nhất Bác vô cùng đau lòng, anh nhẹ nhàng ôm bé con vào lòng, một tay còn lại còn không quên xoa bóp lưng cho cậu.
"Hu...", Cũng không biết sao nữa, cảm xúc Tiêu Chiến đột nhiên bộc phát, ôm Vương Nhất Bác khóc nức nở.
"Không khóc nữa, ngoan... Anh ở đây..."
"Anh Nhất Bác... Em khó chịu...", Tiêu Chiến thút thít nói.
"Thở không nổi sao? Bé cưng, anh đi lấy máy thở, em đợi một tí.", Vương Nhất Bác dùng tốc độ nhanh nhất xông qua lấy máy dưỡng khí cầm tay, đeo lên mũi cho Tiêu Chiến.
"Không sao, chúng ta đi bệnh viện.", Vương Nhất Bác dùng tốc độ nhanh nhất ôm Tiêu Chiến ra xe.
"Cậu nhỏ sao thế này?", chú Trần vừa mới dọn dẹp xong, chuẩn bị đi uống nước liền thấy Vương Nhất Bác mặt mũi trắng bệch ôm Tiêu Chiến xông ra.
"Chú Trần, chìa khóa xe, nhanh lên, đi bệnh viện."
"Được được được, lấy liền.", chú Trần co giò chạy đi lấy chìa khóa xe.
Thẩm Thư Thư trong nhà bếp nghe thấy động tĩnh vội vàng đi ra, chỉ thấy bóng lưng Vương Nhất Bác đang gấp gáp.
Vương Nhất Bác không dám gặp Vương Hạo Hiên, lần này đến cả nói chuyện anh cũng không có dũng khí nói với cậu ta.
"Vương Nhất Bác, đứng dậy!", Vương Hạo Hiên cảm thấy anh đang kháng cự lại mình, nhưng có những lời chỉ có thể nói với anh.
"Có thể đừng nói với anh những điều đó không?", Vương Nhất Bác hai mắt đỏ hoe, kìm lại nước mắt không cho chảy ra.
"Vậy em đi nói với ai?", Vương Hạo Hiên mặt không cảm xúc nói, "Anh tỉnh tảo chút đi!"
Im lặng, im lặng rất lâu, mặt Vương Nhất Bác úp vào hai lòng bàn tay, ra sức vuốt mặt, từ từ nói, "Được, em nói đi, anh nghe đây."
"Mổ, phải lập tức mổ, lấy đứa bé ra trước, chỉ là, trái tim là một vấn đề, chúng ta chưa tìm được trái tim phù hợp cho bé Chiến.", Vương Hạo Hiên cau mày.
"Em có đề nghị gì?", Vương Nhất Bác hỏi.
"Mổ lấy đứa bé trước, sau đó mới tính đến chuyện trái tim, nếu không, em sợ là một người em cũng không giữ lại được."
Một người cũng không giữ được.
"Được, nghe em hết, phải ký gì không? Anh ký, anh ký..."
Vương Nhất Bác ổn định lại tinh thân, sau đó lại hỏi: "Anh vào gặp em ấy được không? Anh lo một mình em ấy sẽ sợ."
"Đi đi, nói em ấy dũng cảm một chút.", Vương Hạo Hiên vỗ vai Vương Nhất Bác, đi chuẩn bị cho ca phẫu thuật.
Bé con đang thở bằng máy thở, ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh, bên cạnh giường là tiếng tít tít của máy móc, nó nhắc nhở Vương Nhất Bác rằng bé con của anh rất dũng cảm.
"Bé cưng... Anh sẽ luôn ở đây, đừng sợ. Không cần biết chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn đợi em.", Vương Nhất Bác run rẫy nắm lấy tay cậu, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, "Vương Hạo Hiên nói để cục cưng ra trước gặp anh, sau đó anh và con cùng đợi em.
Em ngoan nha, anh đợi em cùng về nhà được không? Mấy ngày nay anh bắt đầu học nấu ăn rồi, ừ... Mấy món ở cữ cũng học rồi, đợi em khỏe anh làm cho em ăn."
Không có hồi đáp.
"Đừng giận anh, anh cũng biết bé cưng trước giờ đều không giận anh. Phải rồi, đám cưới anh cũng đã tìm thiết kế rồi, chỉ chờ em gật đâu thôi. Anh muốn cho em một bất ngờ, bây giờ lén nói cho em nghe nè. Tới lúc đó em muốn sửa cái gì thì nói với anh nha."
"Bác sĩ Vương, bên này mới đưa đến một bệnh nhân bị tai nạn giao thông.", y tá xông vòng văn phòng của Vương Hạo Hiên.
"Chuyện này không phải tôi phụ trách, sao lại đến tìm tôi?", Vương Hạo Hiên khó hiểu, nhưng cũng theo y tá ra ngoài.
"Tôi cũng không biết, bác sĩ Lâm nói nhất định phải tìm bác sĩ."
Bệnh nhân kia vừa đúng lúc đưa đến phòng cấp cứu, Vương Hạo Hiên cúi đầu nhìn gương mặt quen thuộc kia... Thẩm Thư Thư!
"Anh nói con giúp em đi...", Tiêu Chiến kho chịu nằm nghiêng người, úp mặt vào mền.
"Khó chịu ở đâu hả? Anh đưa em đi viện được không?", Vương Nhất Bác tự nhiên có chút hoang mang.
"Đi bệnh viện cũng không làm gì được a... Em đau lưng...", giọng Tiêu Chiến buồn bực truyền ra từ trong mền, Vương Nhất Bác lập tức giúp cậu xoa bóp lưng.
"Vậy có thoải mái hơn không?"
"Dạ...", giọng Tiêu Chiến đột nhiên nghẹn ngào, "Anh Nhất Bác... Em muốn ở bên anh mãi mãi..."
"Chắc rồi, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi.", Vương Nhất Bác vô cùng đau lòng, anh nhẹ nhàng ôm bé con vào lòng, một tay còn lại còn không quên xoa bóp lưng cho cậu.
"Hu...", Cũng không biết sao nữa, cảm xúc Tiêu Chiến đột nhiên bộc phát, ôm Vương Nhất Bác khóc nức nở.
"Không khóc nữa, ngoan... Anh ở đây..."
"Anh Nhất Bác... Em khó chịu...", Tiêu Chiến thút thít nói.
"Thở không nổi sao? Bé cưng, anh đi lấy máy thở, em đợi một tí.", Vương Nhất Bác dùng tốc độ nhanh nhất xông qua lấy máy dưỡng khí cầm tay, đeo lên mũi cho Tiêu Chiến.
"Không sao, chúng ta đi bệnh viện.", Vương Nhất Bác dùng tốc độ nhanh nhất ôm Tiêu Chiến ra xe.
"Cậu nhỏ sao thế này?", chú Trần vừa mới dọn dẹp xong, chuẩn bị đi uống nước liền thấy Vương Nhất Bác mặt mũi trắng bệch ôm Tiêu Chiến xông ra.
"Chú Trần, chìa khóa xe, nhanh lên, đi bệnh viện."
"Được được được, lấy liền.", chú Trần co giò chạy đi lấy chìa khóa xe.
Thẩm Thư Thư trong nhà bếp nghe thấy động tĩnh vội vàng đi ra, chỉ thấy bóng lưng Vương Nhất Bác đang gấp gáp.
Vương Nhất Bác không dám gặp Vương Hạo Hiên, lần này đến cả nói chuyện anh cũng không có dũng khí nói với cậu ta.
"Vương Nhất Bác, đứng dậy!", Vương Hạo Hiên cảm thấy anh đang kháng cự lại mình, nhưng có những lời chỉ có thể nói với anh.
"Có thể đừng nói với anh những điều đó không?", Vương Nhất Bác hai mắt đỏ hoe, kìm lại nước mắt không cho chảy ra.
"Vậy em đi nói với ai?", Vương Hạo Hiên mặt không cảm xúc nói, "Anh tỉnh tảo chút đi!"
Im lặng, im lặng rất lâu, mặt Vương Nhất Bác úp vào hai lòng bàn tay, ra sức vuốt mặt, từ từ nói, "Được, em nói đi, anh nghe đây."
"Mổ, phải lập tức mổ, lấy đứa bé ra trước, chỉ là, trái tim là một vấn đề, chúng ta chưa tìm được trái tim phù hợp cho bé Chiến.", Vương Hạo Hiên cau mày.
"Em có đề nghị gì?", Vương Nhất Bác hỏi.
"Mổ lấy đứa bé trước, sau đó mới tính đến chuyện trái tim, nếu không, em sợ là một người em cũng không giữ lại được."
Một người cũng không giữ được.
"Được, nghe em hết, phải ký gì không? Anh ký, anh ký..."
Vương Nhất Bác ổn định lại tinh thân, sau đó lại hỏi: "Anh vào gặp em ấy được không? Anh lo một mình em ấy sẽ sợ."
"Đi đi, nói em ấy dũng cảm một chút.", Vương Hạo Hiên vỗ vai Vương Nhất Bác, đi chuẩn bị cho ca phẫu thuật.
Bé con đang thở bằng máy thở, ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh, bên cạnh giường là tiếng tít tít của máy móc, nó nhắc nhở Vương Nhất Bác rằng bé con của anh rất dũng cảm.
"Bé cưng... Anh sẽ luôn ở đây, đừng sợ. Không cần biết chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn đợi em.", Vương Nhất Bác run rẫy nắm lấy tay cậu, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, "Vương Hạo Hiên nói để cục cưng ra trước gặp anh, sau đó anh và con cùng đợi em.
Em ngoan nha, anh đợi em cùng về nhà được không? Mấy ngày nay anh bắt đầu học nấu ăn rồi, ừ... Mấy món ở cữ cũng học rồi, đợi em khỏe anh làm cho em ăn."
Không có hồi đáp.
"Đừng giận anh, anh cũng biết bé cưng trước giờ đều không giận anh. Phải rồi, đám cưới anh cũng đã tìm thiết kế rồi, chỉ chờ em gật đâu thôi. Anh muốn cho em một bất ngờ, bây giờ lén nói cho em nghe nè. Tới lúc đó em muốn sửa cái gì thì nói với anh nha."
"Bác sĩ Vương, bên này mới đưa đến một bệnh nhân bị tai nạn giao thông.", y tá xông vòng văn phòng của Vương Hạo Hiên.
"Chuyện này không phải tôi phụ trách, sao lại đến tìm tôi?", Vương Hạo Hiên khó hiểu, nhưng cũng theo y tá ra ngoài.
"Tôi cũng không biết, bác sĩ Lâm nói nhất định phải tìm bác sĩ."
Bệnh nhân kia vừa đúng lúc đưa đến phòng cấp cứu, Vương Hạo Hiên cúi đầu nhìn gương mặt quen thuộc kia... Thẩm Thư Thư!
Danh sách chương