Ánh trăng bạc huyền ảo chiếu xuyên qua những tán lá cây hắt lên trên da thịt trần trụi của người con trai, từng sợi lông tơ mỏng ánh vàng bao phủ lấy cơ thể đều đẹp đẽ đến mê người. Hắn đứng đó lạnh lẽo nhìn Hideo. Hideo không hiểu vì sao mình lại run sợ đến vậy, có lẽ đó là do bản năng sinh tồn đang cố gắng cảnh báo hắn.
- Ngươi là ai? Kẻ kia chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt đáp:
- Ngươi nghĩ ta là ai?
Hideo lập tức cầm sợi xích trong tay tấn công, nhưng trước mặt hắn đã là một bờ ngực trơn nhẵn, rắn chắc. Cổ họng bất thình lình bị bóp nghẹt nhấc bổng lên trên cao, đến khi không thể thở được thì liền bị vất mạnh xuống nền đất cứng.
- Ta là loại người sẽ trả lại gấp trăm lần những thứ mà kẻ khác gây ra.
Hắn đưa mắt nhìn vào những ngón tay của Hideo.
- Không có cái gì để cắt sao? Thôi kệ, không có cũng không sao.
Rồi hắn bắt đầu bẻ gãy từng ngón tay của Hideo một cách lạnh lùng và tàn nhẫn, đôi lúc nở nụ cười thoả mãn khi nghe những tiếng kêu gào đau đớn của kẻ bên dưới.
- Đừng thét lên vậy chứ. Chúng ta chỉ là thay đổi vị trí thôi mà.
Những ngón tay đã gãy một lần nữa bị một lực chân cực mạnh dẫm nát, cả thịt và xương đều trở nên nát vụn.
- Làm ơn tha cho tôi, tôi sẽ làm tất cả những gì mà ngài muốn.
- Ta đang làm những gì mà ta muốn.
- Sẽ rất nhanh thôi Ngài Kurenai sẽ đến đây. Nếu ngài...
- Ngươi là đang đe doạ?
Hắn cười, lộ ra hàm răng trắng muốt, nói tiếp:
- Con người có tất cả hai trăm linh sáu khúc xương, ta tò mò muốn biết của ngươi thì sẽ là bao nhiêu nhỉ?
Tiếng gào thét đau đớn của Hideo liên tục vang lên trên bầu trời đêm, cứ to dần theo mỗi lần từng khúc xương một của hắn bị bẻ gãy. Khi được hơn một nửa, kẻ bên trên bất ngờ nói như tự trách mình:
- Chết, ta quên đếm rồi.
Sau khi cơ thể đã mềm nhũn, Hideo bị chính sợi xích của mình cột đôi chân lại treo vách vẻo lên trên một cành cây. Nhưng điều tồi tệ nhất bây giờ mới đến. Kẻ đã từng lấy việc hành hạ người khác làm niềm vui, giờ đã biết được cảm giác của nạn nhân hắn. Bị dốc ngược nên máu dồn xuống não khiến khuôn mặt sưng điển trai trở nên phù nề xấu xí.
- Thật khó coi. Ngươi nên biến trở lại thành dạng yêu quái cho dễ nhìn hơn.
Nhưng cũng chẳng đợi trả lời, người con trai dùng đầu móng tay của mình, cắt một đường sâu trên da mặt Hideo, cho thứ chất lỏng đỏ tươi ấm nóng, tanh nồng chảy ra. Tới khi làn da trở nên trắng bệch, máu đã khô cạn, thì từ chỗ da ở đầu ngón chân Hideo bắt đầu bị lột sống. Địa ngục vẫn còn đó, vẫn còn mở cửa chào đón hắn. Hideo đã làm tất cả mọi thứ để thoát ra khỏi việc phải chết như một con bọ, nhưng kết cục vẫn chẳng có gì thay đổi. Bỗng nhiên hắn ganh tị với Ryo, vì cái chết của tên đó so với hắn lúc này vẫn còn tốt hơn.
Tự dưng không biết vì sao, cũng có thể là do quá đau, đau đến mất cả lí trí mà hắn cười, cười nức nẻ như kẻ điên. Những miếng thịt đỏ hỏn rung lên từng đợt. Cuối cùng Hideo cũng trở lại hình dáng ban đầu của mình, một con tắc kè xấu xí treo lơ lửng trong không trung. Hắn thoáng thấy kẻ trước mặt đặt tay lên người mình. Bên tai chỉ còn nghe được hai từ "cháy đi". Ngọn lửa mạnh mẽ bốc lên thiêu đốt con vật đáng thương. Cứ như vậy cho đến khi không còn bất cứ sự vùng vẫy nào nữa.
Kẻ kia chỉ đứng im nhìn rồi bỏ đi, nhặt quần quần áo của tên xấu số lên mặc, nó cũng khá vừa vặn, chầm chậm đi tới chỗ người con gái đang nằm dưới đất.
- Vẫn chưa chết?
Hắn ngạc nhiên. Định đưa tay chạm vào thân thể ấy, thì bất ngờ ở phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc.
- Đã lâu không gặp, Zen.
Chàng trai quay người lại nhìn kẻ mới xuất hiện, rồi nở một nụ cười đầy bí ẩn.
- Phải rồi. Ta là Zen.
- Có vẻ thuộc hạ của em đã khiến anh tức giận.
- Không chỉ thuộc hạ thôi đâu, mà kể cả mày nữa đấy, Kurenai.
- Em cũng không muốn chuyện đến mức này, chỉ là cha đã ra lệnh.
Kurenai vung mạnh hai tay xuống hai bên, những sợi tơ phóng ra cắm sâu vào lòng đất. Sau đó ả nhảy lên trên không lao vào Zen ở bên dưới. Zen cũng tạo ra một quả cầu hắc lôi trong lòng bàn tay tiến tới tấn công. Nhưng trong chớp mắt, những sợi tơ bền chặt đã cố định lúc ban đầu đã kéo cơ thể Kurenai ngược trở lại, nhanh nhẹn đáp lên một thân cây tránh đi.
- Kurenai, mày chọn sai người rồi.
- Có lẽ là sai người, nhưng lại đúng thời điểm.
- Mày muốn có huyết ấn, để có thể trở thành tộc trưởng. Mày không sợ không được công nhận sao, ông già rồi cả con nhện kia nữa?
- Chỉ cần giết hết, chẳng phải là ổn hết ư?
Kurenai siết lấy hai bàn tay, bắt chéo trước ngực, dùng lực kéo mạnh ngửa người về sau. Hai tấm lưới từ hai bên đột nhiên xuất hiện, chúng bắt trói lấy Zen ở giữa, những thân cây cao lớn bị cắt gọn ngay khi vừa bị chạm vào. Một tiếng nổ lớn vang lên, Zen thoát ra nhưng da thịt bị vô số vết thương cắt chi chít. Hắn yếu thế hơn hẳn so với người em gái của mình. Zen tức giận, quát to:
- Mày nghĩ có thể giết được tao?
- Có thể.
Kurenai phóng xuống từ trên ngọn cây đang đứng, những sợi tơ thép sắc bén lần nữa nhanh như xuyên qua ngực Zen. Hắn phải dùng chính bàn tay trần của mình nắm chặt chúng lại để chống đỡ, nhưng cũng không thể giằng co thêm bao lâu. Da thịt dần dần bị cắt cùng với sự đau đớn. Ánh mắt hằn lên sự phẫn nộ với những tia máu đỏ, Zen vặn vẹo cơ thể, xương hàm nhọn dần đưa ra phía trước, một cái mõm của loài cáo đang gầm gừ, và cả những con mắt to nhỏ gớm ghiếc của loài nhện hiện ra trên trán. Hắn đang bị áp đảo đến mức phải biến về hình dạng yêu quái của mình.
Tiếng xé gió đột ngột vang lên, những sợi tơ thép liền bị cắt đứt bởi một thứ gì đó vô hình. Zen chớp lấy thời cơ thoát ra, trở lại hình dạng người rồi nhanh chóng lùi lại. Kurenai tức giận hét lớn.
- Shun, bước ra đi. Khi gặp hai tên kia là em biết anh ở đây rồi.
- Shun, mày cũng muốn mạng của anh mày sao?
Shun bước ra từ trong bóng tối, trên tay ôm thân thể của Rei. Hắn cười mỉm vô tội, đáp lại.
- Tất nhiên là không rồi.
- Vậy thì sao mày lại có mặt ở đây?
- Tất nhiên là giúp anh trai của mình rồi.
- Shun, anh muốn đối đầu với cha?
- Thứ nhất ông già đó chỉ ra lệnh mình cho em thôi Kurenai chứ không phải anh, vì thế nó không phải là một mệnh lệnh chính thức, thứ hai anh đây là theo lệnh trực tiếp của ông nội, đem Zen trở về.
- Vậy tức là đây cũng không phải là ý của anh? Nếu vậy chúng ta nên hợp tác với nhau thì hơn. Ông kêu anh mang Zen về, nhưng đâu nhât thiết là phải còn sống. Nhưng nếu bỏ qua cơ hội này, thì một ngày nào đó anh ta sẽ giết chúng ta mất.
- Thực ra đây cũng là ý của anh. - Shun trả lời Kurenai rồi quay sang nhìn Zen. - Zen anh sẽ giết bọn em sao?
- Tao sẽ giết hết tụi mày.
- Đúng thật là. - Shun thở dài rồi lấy tay ôm miệng cố ngăn cho mình không cười. - Anh nói vậy thì em biết phải làm sao đây?
- Vậy đáp án của anh là về bên nào? Em tin là anh cũng đã có câu trả lời. Hãy chọn cho đúng vào Shun.
- Phải anh có rồi, trước khi đến đây và bây giờ cũng không có gì thay đổi.
- Em sẽ không giết anh, Zen. Và anh cũng sẽ không giết em.
- Mày có vẻ tự tin quá nhỉ.
- Nếu anh giúp em, em sẽ cho anh biết người ấy đang ở đâu, người mà anh đang muốn gặp nhất.
- Mày đi quá trớn rồi đấy.
- Vậy anh nghĩ tại sao con bé này lại trên tay em.
Zen khựng người lại, hắn đang suy nghĩ, ánh mắt có hơi bối rối. Shun ném hộp gỗ hình chữ nhật có dán những là bùa phong ấn đến chỗ Zen, sắc mặt của Kurenai lập tức tối đen lại.
- Shun, anh điên rồi.
Chiếc hộp rung lắc dữ dội, dù trước đó nó chỉ như một vật vô tri. Các lá bùa từ từ bốc cháy, một thứ gì đó ở bên trong bật ra lao tới dừng lại trước mặt Zen. Một thanh kiếm katana vô cùng sắc bén với lưới màu tím mê hoặc.
- Onikiri.
- Nó vốn dĩ là của anh, em chỉ mang trả lại mà thôi.
Zen cầm lấy thanh Onikiri (Quỷ Thiết), dường như nó cũng vui mừng khi gặp lại chủ nhân, rồi hắn ngay lập tức chém về phía Kurenai, đất đá và cây cối đổ ào với yêu lực khủng khiếp.
- Con bé có chết không nhỉ?
- Không, nó thoát rồi. Bây giờ thì đến lượt mày, Shun.
Shun chỉ mỉn cười đáp lại lời hăm doạ.
...
Kurenai vội vàng chạy lại về phía Fu, vai ả bị cắt một đường sâu, khiến máu không ngừng chảy. Ả đã quá chủ quan khi nghĩ mình có thể đánh lại được Zen, và điều ả không ngờ nhất chính là việc Shun lại kết hợp với tên quái vật kia chống lại mình. Trước giờ ả vẫn chỉ nghĩ dù không đi chung trên một con thuyền nhưng Shun vẫn giống mình, vẫn luôn muốn giết Zen. Kurenai càng nghĩ thì càng tức giận bởi có lẽ ngay từ đầu ả cũng đã nằm trong kế hoạch của người anh trai quỷ quyệt kia.
...
Thân xác Rei ở trên tay Shun biến trở thành một con nhện nhỏ, chạy về bên Zen, nó liền nhập vào hình xăm dưới mang tai hắn. Những vết thương trên ngực lập tức liền lại. Con quái vật nay đã hoàn toàn lấy lại sức mạnh của mình.
- Chúng ta nên tranh thủ thời gian. - Shun gấp rút nói.
Zen đi đến vác người con gái đang bất tỉnh dưới đất lên trên vai.
- Là ai vậy?
- Kẻ nợ ta mười ngón tay.
Cả hai đi về phía Tây, nơi ngược lại hoàn toàn với vị trí của Inao. Nơi họ định đến được mệnh danh là hồ nước ngọt lớn nhất Nhật Bản, hay còn là nơi có phong ấn khó phá vỡ nhất trong tất cả thập đại phong ấn, hồ Biwa.
- Ngươi là ai? Kẻ kia chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt đáp:
- Ngươi nghĩ ta là ai?
Hideo lập tức cầm sợi xích trong tay tấn công, nhưng trước mặt hắn đã là một bờ ngực trơn nhẵn, rắn chắc. Cổ họng bất thình lình bị bóp nghẹt nhấc bổng lên trên cao, đến khi không thể thở được thì liền bị vất mạnh xuống nền đất cứng.
- Ta là loại người sẽ trả lại gấp trăm lần những thứ mà kẻ khác gây ra.
Hắn đưa mắt nhìn vào những ngón tay của Hideo.
- Không có cái gì để cắt sao? Thôi kệ, không có cũng không sao.
Rồi hắn bắt đầu bẻ gãy từng ngón tay của Hideo một cách lạnh lùng và tàn nhẫn, đôi lúc nở nụ cười thoả mãn khi nghe những tiếng kêu gào đau đớn của kẻ bên dưới.
- Đừng thét lên vậy chứ. Chúng ta chỉ là thay đổi vị trí thôi mà.
Những ngón tay đã gãy một lần nữa bị một lực chân cực mạnh dẫm nát, cả thịt và xương đều trở nên nát vụn.
- Làm ơn tha cho tôi, tôi sẽ làm tất cả những gì mà ngài muốn.
- Ta đang làm những gì mà ta muốn.
- Sẽ rất nhanh thôi Ngài Kurenai sẽ đến đây. Nếu ngài...
- Ngươi là đang đe doạ?
Hắn cười, lộ ra hàm răng trắng muốt, nói tiếp:
- Con người có tất cả hai trăm linh sáu khúc xương, ta tò mò muốn biết của ngươi thì sẽ là bao nhiêu nhỉ?
Tiếng gào thét đau đớn của Hideo liên tục vang lên trên bầu trời đêm, cứ to dần theo mỗi lần từng khúc xương một của hắn bị bẻ gãy. Khi được hơn một nửa, kẻ bên trên bất ngờ nói như tự trách mình:
- Chết, ta quên đếm rồi.
Sau khi cơ thể đã mềm nhũn, Hideo bị chính sợi xích của mình cột đôi chân lại treo vách vẻo lên trên một cành cây. Nhưng điều tồi tệ nhất bây giờ mới đến. Kẻ đã từng lấy việc hành hạ người khác làm niềm vui, giờ đã biết được cảm giác của nạn nhân hắn. Bị dốc ngược nên máu dồn xuống não khiến khuôn mặt sưng điển trai trở nên phù nề xấu xí.
- Thật khó coi. Ngươi nên biến trở lại thành dạng yêu quái cho dễ nhìn hơn.
Nhưng cũng chẳng đợi trả lời, người con trai dùng đầu móng tay của mình, cắt một đường sâu trên da mặt Hideo, cho thứ chất lỏng đỏ tươi ấm nóng, tanh nồng chảy ra. Tới khi làn da trở nên trắng bệch, máu đã khô cạn, thì từ chỗ da ở đầu ngón chân Hideo bắt đầu bị lột sống. Địa ngục vẫn còn đó, vẫn còn mở cửa chào đón hắn. Hideo đã làm tất cả mọi thứ để thoát ra khỏi việc phải chết như một con bọ, nhưng kết cục vẫn chẳng có gì thay đổi. Bỗng nhiên hắn ganh tị với Ryo, vì cái chết của tên đó so với hắn lúc này vẫn còn tốt hơn.
Tự dưng không biết vì sao, cũng có thể là do quá đau, đau đến mất cả lí trí mà hắn cười, cười nức nẻ như kẻ điên. Những miếng thịt đỏ hỏn rung lên từng đợt. Cuối cùng Hideo cũng trở lại hình dáng ban đầu của mình, một con tắc kè xấu xí treo lơ lửng trong không trung. Hắn thoáng thấy kẻ trước mặt đặt tay lên người mình. Bên tai chỉ còn nghe được hai từ "cháy đi". Ngọn lửa mạnh mẽ bốc lên thiêu đốt con vật đáng thương. Cứ như vậy cho đến khi không còn bất cứ sự vùng vẫy nào nữa.
Kẻ kia chỉ đứng im nhìn rồi bỏ đi, nhặt quần quần áo của tên xấu số lên mặc, nó cũng khá vừa vặn, chầm chậm đi tới chỗ người con gái đang nằm dưới đất.
- Vẫn chưa chết?
Hắn ngạc nhiên. Định đưa tay chạm vào thân thể ấy, thì bất ngờ ở phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc.
- Đã lâu không gặp, Zen.
Chàng trai quay người lại nhìn kẻ mới xuất hiện, rồi nở một nụ cười đầy bí ẩn.
- Phải rồi. Ta là Zen.
- Có vẻ thuộc hạ của em đã khiến anh tức giận.
- Không chỉ thuộc hạ thôi đâu, mà kể cả mày nữa đấy, Kurenai.
- Em cũng không muốn chuyện đến mức này, chỉ là cha đã ra lệnh.
Kurenai vung mạnh hai tay xuống hai bên, những sợi tơ phóng ra cắm sâu vào lòng đất. Sau đó ả nhảy lên trên không lao vào Zen ở bên dưới. Zen cũng tạo ra một quả cầu hắc lôi trong lòng bàn tay tiến tới tấn công. Nhưng trong chớp mắt, những sợi tơ bền chặt đã cố định lúc ban đầu đã kéo cơ thể Kurenai ngược trở lại, nhanh nhẹn đáp lên một thân cây tránh đi.
- Kurenai, mày chọn sai người rồi.
- Có lẽ là sai người, nhưng lại đúng thời điểm.
- Mày muốn có huyết ấn, để có thể trở thành tộc trưởng. Mày không sợ không được công nhận sao, ông già rồi cả con nhện kia nữa?
- Chỉ cần giết hết, chẳng phải là ổn hết ư?
Kurenai siết lấy hai bàn tay, bắt chéo trước ngực, dùng lực kéo mạnh ngửa người về sau. Hai tấm lưới từ hai bên đột nhiên xuất hiện, chúng bắt trói lấy Zen ở giữa, những thân cây cao lớn bị cắt gọn ngay khi vừa bị chạm vào. Một tiếng nổ lớn vang lên, Zen thoát ra nhưng da thịt bị vô số vết thương cắt chi chít. Hắn yếu thế hơn hẳn so với người em gái của mình. Zen tức giận, quát to:
- Mày nghĩ có thể giết được tao?
- Có thể.
Kurenai phóng xuống từ trên ngọn cây đang đứng, những sợi tơ thép sắc bén lần nữa nhanh như xuyên qua ngực Zen. Hắn phải dùng chính bàn tay trần của mình nắm chặt chúng lại để chống đỡ, nhưng cũng không thể giằng co thêm bao lâu. Da thịt dần dần bị cắt cùng với sự đau đớn. Ánh mắt hằn lên sự phẫn nộ với những tia máu đỏ, Zen vặn vẹo cơ thể, xương hàm nhọn dần đưa ra phía trước, một cái mõm của loài cáo đang gầm gừ, và cả những con mắt to nhỏ gớm ghiếc của loài nhện hiện ra trên trán. Hắn đang bị áp đảo đến mức phải biến về hình dạng yêu quái của mình.
Tiếng xé gió đột ngột vang lên, những sợi tơ thép liền bị cắt đứt bởi một thứ gì đó vô hình. Zen chớp lấy thời cơ thoát ra, trở lại hình dạng người rồi nhanh chóng lùi lại. Kurenai tức giận hét lớn.
- Shun, bước ra đi. Khi gặp hai tên kia là em biết anh ở đây rồi.
- Shun, mày cũng muốn mạng của anh mày sao?
Shun bước ra từ trong bóng tối, trên tay ôm thân thể của Rei. Hắn cười mỉm vô tội, đáp lại.
- Tất nhiên là không rồi.
- Vậy thì sao mày lại có mặt ở đây?
- Tất nhiên là giúp anh trai của mình rồi.
- Shun, anh muốn đối đầu với cha?
- Thứ nhất ông già đó chỉ ra lệnh mình cho em thôi Kurenai chứ không phải anh, vì thế nó không phải là một mệnh lệnh chính thức, thứ hai anh đây là theo lệnh trực tiếp của ông nội, đem Zen trở về.
- Vậy tức là đây cũng không phải là ý của anh? Nếu vậy chúng ta nên hợp tác với nhau thì hơn. Ông kêu anh mang Zen về, nhưng đâu nhât thiết là phải còn sống. Nhưng nếu bỏ qua cơ hội này, thì một ngày nào đó anh ta sẽ giết chúng ta mất.
- Thực ra đây cũng là ý của anh. - Shun trả lời Kurenai rồi quay sang nhìn Zen. - Zen anh sẽ giết bọn em sao?
- Tao sẽ giết hết tụi mày.
- Đúng thật là. - Shun thở dài rồi lấy tay ôm miệng cố ngăn cho mình không cười. - Anh nói vậy thì em biết phải làm sao đây?
- Vậy đáp án của anh là về bên nào? Em tin là anh cũng đã có câu trả lời. Hãy chọn cho đúng vào Shun.
- Phải anh có rồi, trước khi đến đây và bây giờ cũng không có gì thay đổi.
- Em sẽ không giết anh, Zen. Và anh cũng sẽ không giết em.
- Mày có vẻ tự tin quá nhỉ.
- Nếu anh giúp em, em sẽ cho anh biết người ấy đang ở đâu, người mà anh đang muốn gặp nhất.
- Mày đi quá trớn rồi đấy.
- Vậy anh nghĩ tại sao con bé này lại trên tay em.
Zen khựng người lại, hắn đang suy nghĩ, ánh mắt có hơi bối rối. Shun ném hộp gỗ hình chữ nhật có dán những là bùa phong ấn đến chỗ Zen, sắc mặt của Kurenai lập tức tối đen lại.
- Shun, anh điên rồi.
Chiếc hộp rung lắc dữ dội, dù trước đó nó chỉ như một vật vô tri. Các lá bùa từ từ bốc cháy, một thứ gì đó ở bên trong bật ra lao tới dừng lại trước mặt Zen. Một thanh kiếm katana vô cùng sắc bén với lưới màu tím mê hoặc.
- Onikiri.
- Nó vốn dĩ là của anh, em chỉ mang trả lại mà thôi.
Zen cầm lấy thanh Onikiri (Quỷ Thiết), dường như nó cũng vui mừng khi gặp lại chủ nhân, rồi hắn ngay lập tức chém về phía Kurenai, đất đá và cây cối đổ ào với yêu lực khủng khiếp.
- Con bé có chết không nhỉ?
- Không, nó thoát rồi. Bây giờ thì đến lượt mày, Shun.
Shun chỉ mỉn cười đáp lại lời hăm doạ.
...
Kurenai vội vàng chạy lại về phía Fu, vai ả bị cắt một đường sâu, khiến máu không ngừng chảy. Ả đã quá chủ quan khi nghĩ mình có thể đánh lại được Zen, và điều ả không ngờ nhất chính là việc Shun lại kết hợp với tên quái vật kia chống lại mình. Trước giờ ả vẫn chỉ nghĩ dù không đi chung trên một con thuyền nhưng Shun vẫn giống mình, vẫn luôn muốn giết Zen. Kurenai càng nghĩ thì càng tức giận bởi có lẽ ngay từ đầu ả cũng đã nằm trong kế hoạch của người anh trai quỷ quyệt kia.
...
Thân xác Rei ở trên tay Shun biến trở thành một con nhện nhỏ, chạy về bên Zen, nó liền nhập vào hình xăm dưới mang tai hắn. Những vết thương trên ngực lập tức liền lại. Con quái vật nay đã hoàn toàn lấy lại sức mạnh của mình.
- Chúng ta nên tranh thủ thời gian. - Shun gấp rút nói.
Zen đi đến vác người con gái đang bất tỉnh dưới đất lên trên vai.
- Là ai vậy?
- Kẻ nợ ta mười ngón tay.
Cả hai đi về phía Tây, nơi ngược lại hoàn toàn với vị trí của Inao. Nơi họ định đến được mệnh danh là hồ nước ngọt lớn nhất Nhật Bản, hay còn là nơi có phong ấn khó phá vỡ nhất trong tất cả thập đại phong ấn, hồ Biwa.
Danh sách chương