Ga tàu điện ngầm, nơi những dòng người xa lạ hằng ngày vẫn lướt qua nhau, có người già, có người trẻ, có người là học sinh và cũng có người đã là nhân viên đi làm. Dù cho họ sẽ dừng chân tại những địa điểm khác nhau nhưng lúc này tất cả đều mong muốn chung một điều là mình có thể lên được chuyến tàu sắp tới. Mùi sắt thép của đường ray, tiếng nói cười to nhỏ, những ánh đèn chiếu liên tục dù vẫn còn là ban ngày. Nơi này không chật chội, đông nghẹt như các thành phố lớn, nhưng cũng không quá vắng vẻ như bao nhà ga ở vùng quê, bởi vì dù sao nó cũng nằm bên trong tỉnh thành Kyoto.

- Này cậu gì ơi! - Một phụ nữ lớn tuổi lên tiếng gọi. - Tàu sắp đến rồi, cậu lùi lại xuống vạch đi.

Người được nhắc nhở là một đàn ông trông gần ba mươi, mặc một bộ vest công sở màu nâu, mái tóc có vẻ vẫn chưa được chải chuốt còn đôi mắt thì lờ đờ vì thiếu ngủ. Anh ta chẳng có vẻ gì quan tâm đến người phụ nữ kia, tiếp tục nhìn vào màn hình điện thoại trên tay, miệng nói nhỏ.

- Mình ghét đi làm.

- Này cậu gì ơi!

- Mình ghét những kẻ nhiều chuyện.

- Nguy hiểm lắm đấy!

- Mình ghét tất cả.

Người phụ nữ ấy đành bỏ cuộc, bước lùi lại phía sau. Bà nghe thấy tiếng cười khúc khích vang lên bên cạnh, một nhóm nữ sinh cấp ba đang đùa giỡn nhau, chúng đẩy qua đẩy lại va vào người bà nhưng lại chẳng có lời xin lỗi nào được nói ra.

- Hôm qua tớ mới đi chơi với anh ấy đấy. - Một trong ba nữ sinh nói với bạn mình. Cô ta có mái tóc dài ngang hông, khuôn mặt dễ nhìn còn thân hình khá mảnh mai.

- Thật sao? Hai người tiến triển nhanh vậy.

- Ghen tị quá đi, ước gì tớ cũng có người yêu.

Cả ba vô tình bước qua vạch an toàn khi đang rôm rả nói chuyển mà không để ý gì đến xung quanh. Tiếng đọc thông báo cùng với tiếng còi tàu cập bến đồng thời vang lên đã giúp cả ba kịp chợt nhận ra, nhưng ngay khi bọn họ vừa chuẩn bị lùi xuống thì một bóng người lại vụt lên. Tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc, sau đó cả nhà ga chỉ vang lên toàn những tiếng hét thất thanh.

- Người đàn ông đó! Ông ta tự nhiên lao lên!

- Người đàn ông mặc bộ vest nâu!

Máu bắn lên ở mọi nơi, cả cơ thể của con người bị đâm và cán nát đáng sợ, một cái chân nạn nhân đã bay đập thẳng vào cửa kính của một khoang tàu phía sau, chẳng thứ gì còn nguyên vẹn. Tất cả đều rơi vào hoảng loạn, người ở gần hiện trường nhất là ba người nữ sinh, đồng phục của bọn họ đã nhuộm thành màu đỏ tươi, một trong số đó đã ngất xỉu khi một khúc ruột văng lên khuôn mặt mình.

...

- Tezuka, cậu đọc báo chưa? Lại có người tự sát bằng tàu điện ngầm đấy.

Một nữ sinh cao trung đang đứng đưa màn hình điện thoại của mình ra trước mặt người con trai ngồi ở bàn học đối diện mình. Phần bảng tên trên đồng phục được thêu cẩn thận chữ Kobayashi Mochi.

- Ừm. - Cậu ta chỉ trả lời ngắn gọn.

- Nó cũng xảy ra ở gần trường chúng ta đấy, đi tàu chỉ mất gần một tiếng thôi.

Một nữ sinh khác nghe thấy cuộc nói chuyện liền đi tới chỗ của bọn họ, dáng vẻ ấy trông như rất muốn chạy ngay tới, nhưng vẫn phải kiềm lại để tỏ ra vẻ nữ tính dịu dàng. Mái tóc ngắn ngang vai được uốn kĩ càng, đôi môi tô lên một lớp son mỏng cam đào, tất cả cũng chỉ để thu hút được sự chú ý của người con trai kia. Nữ sinh ấy cười duyên dáng nói nhỏ nhẹ:

- Tezuka, cậu nghĩ chúng ta có thể sẽ lên phải con tàu đó không? - Có thể, dù sao nó cũng cùng tỉnh thành.

- Eo ơi! Ghê quá, tớ chẳng dám đi tàu điện ngầm nữa đâu.

- Tớ cũng sợ lắm. - Kobayashi ngay lập tức chen vào. - Nhưng mà đi cùng với Tezuka thì tớ chẳng còn sợ gì nữa.

Hai người con gái liếc nhìn nhau bằng đôi mắt chán ghét. Tezuka biết bọn họ đang cố làm điều gì nhưng cậu chẳng để tâm đến, dù sao đối với cậu thì bọn họ cũng chỉ là người bạn A và người bạn B. Tất cả bọn họ đều giống nhau, đều nhàm chán đến đáng ghét.

Kobayashi nói tiếp:

- Tớ nghe nói là các bộ phận cơ thể của người đó khi được thu thập lại nó không còn hoàn chỉnh nữa.

Tezuka nghe thấy thế liền nheo đôi mắt, cầm lấy bản tin trên chiếc diện thoại đọc kĩ lại. Cậu vô tình chạm lên ngón tay của người Kobayashi, làm mặt cô khẽ đỏ ửng lên.

- Có chuyện gì sao?

- Có thể tai nạn này là do yêu quái bày ra.

- Tớ cũng nghĩ giống Tezuka vậy đó. - Nữ sinh tóc ngắn vội nói, đôi mắt mở to hết cỡ để tỏ ra vẻ dễ thương. - Vậy sau giờ học chúng ta tới đó kiểm tra ha?

- Chỉ cần mình tớ đi là đủ rồi, dù sao tớ cũng chỉ mới phỏng đoán thôi. - Tezuka cố gắng từ chối.

- Không được đâu, lỡ là yêu quái thât thì cậu sẽ gặp nguy hiểm mất.

- Có cậu đi theo thì mới gây nguy hiểm cho Tezuka đó, Rika?

Hai người con gái lại nhìn nhau khó chịu, có lẽ họ sẽ là bạn tốt nếu như cả hai đều không cùng thích một chàng trai. Tình cảnh trớ trêu này có lẽ ở bất cứ ngôi trường nào cũng xảy ra, nhưng điều bất thường ở đây là các học sinh đều biết đến sự tồn tại của yêu quái. Thậm chí loài sinh vật ấy còn không hề xa lạ mà được nhắc tới như những thứ vô cùng quen thuộc trong cuộc sống, bởi những đứa trẻ này đều xuất thân từ các dòng họ âm dương sư lâu đời. Là ngôi trường đã tồn tại hàng trăm năm, là ngôi trường chỉ cho phép những kẻ có thể nhìn thấy yêu quái theo học, với mục đích duy nhất là để đào tạo ra những thầy trừ yêu tài giỏi, trường tư thục Fumizuki.

Nhóm nữ sinh nhốn nháo cả lên, cả những nam sinh trong lớp cũng bắt đầu bị thu hút và hùa theo. Rồi tại bàn học của Tezuka càng lúc càng nhiều người hơn. Những học sinh này chính là những người đi theo, ủng hộ cậu. Nhưng cậu chỉ muốn đám này biến đi cho khuất mắt.

- Tezuka, bọn tớ đi theo thì sẽ giúp đỡ được cậu ít nhiều mà.

- Đi càng nhiều người thì sẽ rất vất vả, đồ đạc cũng nhiều nữa. - Tezuka cố gắng từ chối.

Có các người đi cùng thì chỉ vướng víu tôi thôi. Tốt nhất là đừng có bám theo, đám phiền phức này.

- Cậu đừng lo chúng ta có kẻ trông đồ mà. Này Đần, hôm nay đi theo bọn này một tí!

Một người trong nhóm gọi chàng trai to con ở bàn cuối, cậu ta cao gần hai mét nhưng nét mặt rất hiền lành thậm chí là khù khờ. Ngũ quan trên mặt lại có chút khác thường, nó không cân đối khiến người khác nhìn vào không cảm thấy thoải mái. Cậu ta với Tezuka chính là hai kẻ trái ngược nhau về mọi thứ.

- Hôm nay... tớ có...

- Sao vậy, tên đần như cậu mà cũng có việc bận sao? - Một nam sinh mỉa mai hỏi.

- Kuroyama cũng có việc mà đừng ép cậu ấy chứ, đúng không? - Tezuka nói lớn và nở một nụ cười.

Nhưng chàng trai kia lại ấp úm không thốt ra được lời nào, cậu tự ti về ngoại hình xấu xí của mình nên rất e dè khi nói chuyện với người khác. Và rồi những học sinh kia cũng không coi cậu là bạn cùng lớp, cậu giống như một tên sai vặt, một kẻ mà bọn họ cần thì dùng xong rồi thì bỏ mặc.

- Vậy quyết định rồi ha, hôm nay lớp chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm yêu quái. - Rika vui vẻ thông báo. - Nếu nhà trường phát hiện thì cứ nói là chúng ta đi chơi thôi.

Tezuka mệt mỏi thở dài một cái. Cậu liếc mắt nhìn ra phía sau, trong lớp học này kẻ mà cậu cảm thấy chán ghét nhất chẳng phải là ai khác mà chính là Kuroyama. Cái bộ dạng yếu ớt trong thân xác to lớn đó là sao, từ chối một lần thì cậu ta sẽ chết ư. Cậu ta không nghĩ tới cái tính cách dễ dàng đồng ý đó gây ra biết bao phiền phức cho người khác như thế nào hả.

Khi tiếng chuông hết giờ ngoài hành lang reo lên, các học sinh lớp 1 - C cùng đứng dậy ra khỏi trường, chúng vẫn hành động như bình thường để tránh làm cho các giáo viên chú ý. Rồi ngay sau đó tất cả cùng nhau đi đến nhà ga nơi xảy ra cụ tự sát. Tezuka triệu hồi ra thức thần của mình, là một con vật với màu lông trắng muốt, có đôi tai dài như loài thỏ nhưng lại có hai cái sừng nhọn đỏ rực trên trán. Một cái đuôi mềm mại cộng với thân hình cũng chỉ dài tới một mét rưỡi. Khi nó đứng bằng bốn chân trên mặt đất thì tới ngang hông cậu. Đôi mắt nó màu hổ phách trong veo như mặt nước và chỉ hướng về duy nhất chủ nhân của mình.

- Có gì bất thường không, Kiri? - Tezuka nói với con vật.

Nó đưa cái mũi ướt lên hít một hơi thật dài như để cảm nhận từng chút một trong luồng không khí dưới lòng đất này, rồi từ từ lắc đầu. Người con trai xoa nhẹ đầu nó tỏ ra hài lòng. Kiri phát ra những âm thanh gừ gừ vui vẻ, những học sinh khác cũng muốn xoa đầu nó nhưng khi làm vậy con vật liền nhe đôi nanh sắc nhọn ra ghét bỏ.

- Tezuka, cậu nói nó cho tớ chạm vào một chút đi mà. - Kobayashi nũng nịu, ép đôi ngực mình vào bắp tay cậu.

- Nó không thích thì tớ cũng chịu thôi.

Tezuka giả bộ bất lực nói. Đồng thời cậu cũng đưa bàn tay mình lên đẩy nhẹ cơ thể của cô gái lùi lại. Và các người cũng đừng có chạm vào tôi.

Kiri nhanh chóng hiểu ý, nó tiến tới đe dạo mấy cô gái xung quanh chủ nhân mình khiến bọn họ phải lùi lại, rồi nhanh chóng bay lên bảo vệ cậu. Đây mới thực sự là lí do Tezuka triệu hồi nó ra ngoài. Rika, Kobayashi cùng những người nữ sinh khác bề ngoài thì muốn vuốt ve Kiri, nhưng thật ra thì muốn đánh nó lắm chỉ là không thể và không có khả năng đó. Bởi vì tất cả đều đã bị Kiri cắn ít nhất là một lần. Cả lớp cũng nhanh chóng triệu hội thức thần của mình, của Kobayashi là một bộ áo giáp samurai đỏ thẫm được rèn ra từ thời chiến quốc. Còn thức thần của Rika là một thân cây hoa đào yêu đã qua trăm năm và thành hình người dưới dạng là một cô bé mười tuổi nhỏ nhắn. Bọn họ lúc này bắt đầu đưa hết cặp sách của mình cho Kuroyama cầm, cả nam lẫn nữ tổng cộng là mười tám cái.

- Cậu khoẻ mà nhỉ, vậy cầm mấy cái cặp ấy chẳng nhằm nhò gì đâu ha. - Rika vừa đưa cặp mình vừa nói.

- Tezuka cậu, đưa cho Kuroyama cầm luôn đi. - Kobayashi đề nghị.

- Không cần, tớ không thích ai đụng vào đồ mình.

- Tezuka cậu đúng là ngầu quá.

Những nữ sinh còn lại cũng hùa theo. Có nhiều người đi đường tỏ ra quan tâm khi thấy một nhóm học sinh với đồng phục lạ từ nơi khác xuất hiện. Nữ sinh mặc chân váy kẻ caro màu đỏ gần chạm đầu gối, áo khoác bên ngoài lại là màu đen cùng với thắt nơ cam xinh xắn trên áo sơ mi trắng. Nó làm toát lên vẻ đẹp trẻ trung và năng động nhưng cũng dịu dàng, dễ thương của người con gái mới lớn. Đồng phục nam sinh cũng chẳng kém cạnh gì. Quần tây đen dài chững chạc cùng áo vest lại có vẻ trưởng thành và bí ẩn. Hiện tại cũng là giờ tan học của những trường khác, nên khi đứng so sánh với nhau lại càng khiến cho bọn họ nổi bật hơn.

Đột nhiên có tiếng ồn ào phát ra, một chàng trai với dáng người khá cao nhưng thanh mảnh bước xuống từ cửa tàu điện ngầm. Mái tóc vàng nhạt gọn gàng, nước da trắng ngần trông càng nổi bật hơn khi mặc áo đồng phục ngoài màu đen. Cà vạt sọc trắng trên nền cam vuông vắn nằm trên cổ áo sơ mi, cậu ta giống Tezuka đều là học sinh năm nhất của trường. Chàng trai trẻ bước đến đứng sát cạnh Tezuka, cả hai ngay lập tức vẽ nên một bức tranh vườn trường tuyệt đẹp. Họ chính là mẫu những chàng trai mà mọi mà nữ sinh đều mơ ước, diện mạo, học thức, gia thế, tất cả đều khiến người khác phải ghen tỵ

- A, Tezuka! Cậu cũng tới đây ư? Trùng hợp thật đấy! - Chàng trai kia nói với giọng điệu ngạc nhiên.

- Đừng giả vờ nữa, chắc chắn là chẳng có gì là trùng hợp ở đây đâu. Cái mũi cáo cũng thính thật đấy.

- Đâu bằng cậu được, cái mũi này chỉ kéo một mình tớ tới đây thôi, còn cậu thì kéo nguyên một đàn mà.

- Một đàn, ý cậu là gì chứ, Miura? - Kobayashi tức giận bước lên phía trước.

- Thì một đàn chính là một đàn chứ gì nữa. Một đàn vịt chẳng biết làm gì ngoài lẽo đẽo đi theo sau lưng vịt mẹ.

- Tezuka, cậu ta nói cậu là vịt kìa.

Cô gái quay lại nhìn chàng trai tóc đen tuyền giọng đầy uất ức. Tezuka chẳng muốn nói gì với cô ta nữa, nếu con người không biết suy nghĩ thì tốt nhất đừng có nói gì cả. Đằng này tự làm mất mặt mình thì thôi lại còn kéo theo cậu vào. Khi thấy Miura đưa tay lên che miệng cười khúc khích, thì Tezuka chỉ muốn điên tiết lên.

- Đi thôi, đừng quan tâm gì tới cậu ta.

- Nhưng chúng ta tới trước mà đâu thể cậu ta cướp mất như vậy được. - Rika khó chịu nói.

- Đây là nơi công cộng ai muốn đến thì đến muốn đi thì đi. Chúng ta không có quyền gì ngăn cấm cậu ta cả.

- Nhưng mà...

- Đây sẽ là một cuộc đua, ai nhanh hơn thì thắng.

- Đúng rồi đấy. - Miura đưa ngón tay chỏ chỉ thẳng vào người Tezuka, vẻ mặt đầy thích thú. - Kẻ xứng làm đối thủ của tớ chỉ có mình cậu thôi Tezuka. Để rồi xem cuối cùng vào năm sau ai sẽ lên làm hội trưởng của hội học sinh.

Mọi người bắt đầu tản ra, tìm kiếm dấu tích của yêu quái. Miura cũng bắt đầu triệu hồi ra một con hồ ly nhị vĩ cao gần hai mét, bộ lông trắng sữa với cái mõn đen cùng răng nanh sắc nhọn. Nó làm cho những thức thần khác có phần run sợ, và chính nó cũng lấy điều đó làm niềm vui.

- Thôi nào Hara, mày làm cho những kẻ yếu ớt kia sợ rồi kìa, ta nhìn cũng thấy thương nữa. Biến nhỏ lại nào.

Con hồ ly theo lệnh chủ biến nhỏ thành khoảng một gang tay, rồi nó leo lên trên vai Miura. Cả hai để lại một nụ cười cợt nhả rồi rời đi. Những học sinh còn lại tức tối nhưng không thể làm được gì, bọn họ trông chờ vào Tezuka sẽ đứng ra cho bảo vệ mình, nhưng cậu ta chẳng thèm đoái hoài tới.

Không ai biết được rằng vụ tự sát ở nhà ga tàu điện ngầm này có phải là do yêu quái làm hay không, tất cả mới chỉ là phỏng đoán cảm tính. Nhưng đối với những người có ý định muốn tranh cử chức hội trưởng hội học sinh vào năm sau thì không thể bỏ qua vụ án nào, dù là một phần trăm nhỏ nhất. Bọn họ buộc phải kiếm thật nhiều điểm và thành tích tốt nhất có thể. Tại Kyoto có rất nhiều gia tộc âm dương sư theo học trường tư thục Fumizuki, dù vậy chức danh hội trưởng hội học sinh trong vòng một trăm năm nay chỉ xoay vòng với sáu gia tộc lớn. Tezuka và Miura chính là người thừa kế của hai trong sáu gia tộc đó. Họ không được phép để chiếc ghế đó tuột khỏi tay mình, vì gia tộc nào có hậu duệ dành được nó cũng đồng nghĩa với việc sẽ có quyền lực cao nhất trong các cuộc hội họp.

Các gia tộc bé hơn buộc lòng phải kết giao với sáu đại gia tộc này để có chỗ đứng, bọn họ không dám nghĩ đến việc tranh cử vì nó sẽ gây ra sự mất lòng, gia tộc của Kuroyama cũng thuộc trong số đó. Khi các học sinh khác vẫn đang lùng sục tìm kiếm manh mối thì cậu chỉ lầm lũi xách mười tám cái cặp đi tới băng ghế ở một góc nhà ga. Khi đang định ngồi xuống thì cậu bỗng giật mình, vì nhận ra có một người đã ngay sát bên cạnh từ lâu. Đó là môt người đàn ông mặc áo khoác dù màu đen trông không được sạch sẽ lắm, với chiếc mũ trùm che kín hết toàn bộ khuôn mặt bên dưới. Điều kì quái là cậu không hề cảm thấy sự hiện diện của người ấy cho đến khi khoảng cách của cả hai chỉ còn là một gang tay như vậy. Cái mũ làm cậu băn khoăn là ông ta đã ngủ mất hay vẫn còn tỉnh. Một cái ống hình trụ đen dài đặt ngang chiếm hết ba chiếc ghế nên cậu lên tiếng hỏi:

- Chú ơi, cháu ngồi ở đây được không ạ?

Ông ta không trả lời khiến Kuroyama càng lúc lại càng tò mò hơn nữa, cậu đành lặng lẽ ngồi xuống nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn sang người đàn ông kia. Khoảng một lúc thì Kiri, thức thần của Tezuka đột nhiên bay tới chỗ bọn họ. Nó nghiêm đầu nhìn người đàn ông kia rồi nhìn vào cái túi đen vuông khác được đặt trong lòng của người đó. Cái túi đột nhiên rung lên như có sinh vật sống bên trong, người đàn ông kia lúc này mới củ động, đưa bàn tay ra vỗ nhẹ lên bề mặt vải ngay lập tức nó liền ngừng lại. Kuroyama chưa bao giờ có thể lại gần Kiri đến vậy, nó lúc nào cũng tránh xa cậu ít nhất là mười mét, cậu tự hỏi điều gì đã khiến nó phải phá vỡ điều đó và tự động bay tới đây.

- Nhóc muốn làm quen sao?

Người đàn ông bí ẩn kia cuối cùng cũng cất tiếng, giọng nói ấy trầm ấm và dịu dàng nhưng lại chứa đựng sự mệt nhoài. Nghe qua thì vẫn còn trẻ, có lẽ chỉ hơn cậu không quá mười tuổi. Những ngón tay thuôn dài nhưng cũng đầy vết chai sần cầm chiếc khoá kéo túi mở ra.

- Kiri!

Ngay lập tức Tezuka gọi lại thức thần của mình quay trở về. Cậu đưa đôi mắt dò xét về phía người đàn ông bí ẩn kia rồi ngó sang Kuroyama. Kiri không thích người lạ đặc biệt là những kẻ xấu xí và bẩn thỉu, vậy nên cậu rất ngạc nhiên khi Kiri chủ động bay tới chỗ bọn họ.

- Kiri, có gì đáng nghi ở đó à?

Con vật lắc đầu nhẹ, cậu có chút lưỡng lự nhưng rồi cả hai lại bỏ đi tiếp tục tìm kiếm dấu vết của yêu quái. Đôi mắt con vật có chút tiếc nuối nhìn cái túi của người đàn ông nhưng lệnh của chủ nhân vẫn quan trọng hơn cả. Kuroyama cố lén đưa đôi mắt nhìn vào cái túi đã được mở ra hơn một nửa kia.

- Cậu tò mò hả?

Người đàn ông kia hỏi Kuroyama nhưng cả cơ thể chẳng cử động gì dù chỉ là một cái nhấc vai nhẹ.

- Dạ, cháu xin lỗi chú.

Cậu quay ngắt người lại ngồi nghiêm trang, mồ hôi sợ hãi chảy ra.

- Tôi không già đến vậy đâu. Gọi tôi là anh được rồi.

- Dạ, anh.

Người đang ông kia mở hẳn cái túi ra, bên trong khác hẳn với những thứ đáng sợ mà cậu tưởng tưởng. Nó là một con Baku, một sinh vật có đầu giống với loài voi với cái vòi dài, chân giống họ nhà mèo, toàn bộ được phủ lớp lông màu hồng, dày và mềm mịn, thân hình thì tròn trĩnh trông rất đáng yêu.

- Pư, pư.

- Nó có vẻ thích cậu.

- Cháu... em có có thể sờ vào nó không anh?

- Tuỳ vào nó thôi.

Kuroyama đưa hai bàn tay to lớn và hơi thô kệch ra trước, chầm chạm chạm vào con yêu quái nhỏ. Nó lúc đầu có chút sợ hãi nhưng rồi cũng để cho cậu ẵm vào lòng. Có điều chỉ được một lúc sau nó lại vội chạy vào trong cái túi, co rúm đôi tai lại, run rẩy. Kuroyama nghĩ là mình đã làm sai điều gì đó vội vàng xin lỗi rối rít.

- Nó chỉ đang sợ tiếng ồn bên ngoài thôi. Không phải là do lỗi của cậu.

- Vì vậy, anh mới để nó ở trong túi ư?

Người đàn ông không trả lời, dần dần kéo khoá túi lại. Cả hai không nói chuyện với nhau nữa. Chủ yếu là do Kuroyama khá ngại ngần khi giao tiếp, còn người kia thì cũng chẳng buồn mở miệng. Một tiếng đồng hồ cứ thế trôi qua, những học sinh kia bắt đầu đưa ra bộ mặt chán nản khi không tìm thấy được dấu vết nào của yêu quái.

- Này Đần, đưa cặp của tao đây! - Một nam sinh hướng về Kuroyama mà gọi.

- Đưa cặp của tớ ra đây luôn đi!

- Đưa cho tao nữa!

Bọn họ từng người lấy cặp của mình rồi ra về, Tezuka và Miura cũng không ở lại lâu. Hôm nay bọn họ đã mất công tìm kiếm mà không được gì. Kuroyama sau khi trả lại đống cặp thì vẫn ngồi lại băng ghế.

- Cậu không về? - Lần này là người đàn ông kia bắt chuyện trước.

- Dạ, không.

- Câu không nên ở lại, cậu nên đi về đi.

- Em có thể làm quen với anh được không?

- Tại sao?

- Vì chúng ta đều không muốn về nhà.

- Chỉ là cảm giác của mình cậu thôi. Đi về đi, trước khi hoàng hôn đến.

Dù bị đuổi nhưng Kuroyama vẫn không từ bỏ, cậu ngồi nghiêm trang, hai bàn tay đặt lên hai đồi gối, hít một hơi thật sâu, ưỡn ngực ra thu hết can đảm nói lớn:

- Em là Kuroyama Okita, mười sáu tuổi, đang học trường tư thục Fumizuki!

- Cậu ồn quá đấy.

- Em xin lỗi ạ.

- Cậu không thích gia đình của mình?

- Không phải, em rất yêu quý họ, chỉ là em không thể để cho bọn họ thấy được bộ mặt thảm hại của mình lúc này mà thôi.

- Vậy thì phản kháng đi, cậu có sức mạnh và xứng đáng được đối xử tốt hơn.

- Em không thể, nếu làm vậy các mọi người sẽ ghét em.

Nói đến đây Kuroyama trầm mặc một chút, đôi mắt trùng xuống.

- Em cũng là con lai giữa yêu quái và con người nhưng là đời thứ ba. Cha mẹ và em gái của em đều rất đẹp nhưng cơ thể em nó càng phát triển thì càng trở nên dị hợm. Mọi người trong lớp đều gọi em là Đần, một phần vì khuôn mặt này một phần cũng vì em không thể suy nghĩ nhanh được như bạn bè cùng trang lứa. Em thực sự rất ghen tị với Tezuka và Miura, các cậu ấy đều được mọi người ngưỡng mộ và quan tâm tới. Bọn họ còn rất mạnh nữa.

Mắt Kuroyama dần dần trở nên ướt đẫm, đôi lúc còn nấc nghẹn. Người đàn ông lúc này mới nhìn vào trực diện cậu nam sinh to lớn kia. Bộ râu quai nón mọc dài hơn hai phân bị lúc này bị lộ ra, nhưng Kuroyama vẫn không thể nhìn được toàn bô khuôn mặt của người ấy.

- Tại sao cậu lại nói với tôi những lời này?

- Em xin lỗi, em chỉ muốn nói ra cho hết lòng mình. Cảm ơn anh, một người xa lạ đã lắng nghe em. Anh có thể cho em biết tên được không ạ?

- Không. Với những người sẽ chỉ gặp một lần trong đời, tên gọi là thứ không cần thiết.

Bị từ chối, Kuroyama khá buồn bã, khẽ cúi đầu mình xuống trông như một con cún con bị mắng. Người đàn ông kia cũng nói tiếp.

- Nếu như biết tên rồi thì sẽ thành người quen. Một người lạ sẽ dễ nói chuyện hơn.

Kuroyama ngay lập tức ngẩng đầu lên, cậu nở một nụ cười hiền lành trái ngược với dáng vẻ to lớn xấu xí của mình.

- Cảm ơn anh!

Sau khi tạm biệt nhóm học sinh thì Tezyka lẳng lặng một mình quay lại nhà ga. Cậu đi được một vài bước thì nhìn thấy Miura cũng đang có ý định giống hệt. Cả hai nhìn nhau cười nhếp mép, hai con thú cũng biến hình trở nên to lớn, chúng gầm gừ đe doạ đối phương. Những người xung quanh cũng bị ảnh hưởng, họ bị một con gió kì lạ cản trở mà không thể đến gần hai chàng trai. Miura theo tính cách của mình, cợt nhả nói:

- Không phải cậu đã đi về rồi sao, chẳng lẽ lớn đến tuổi này rồi mà còn để quên đồ?

- Cậu không phải cũng như vậy sao?

Ánh mắt của cả hai như có luồng điện vô hình đang chiến đấu với nhau.

- Ở đây là Kyoto, không có yêu quái nào ngu ngốc tới mức gây chuyện trên đất của âm dương sư đâu? Vụ án kia chỉ đơn thuần là tự sát thôi. Miura, cậu nên đi về nhà đi.

- Sao cậu biết được chứ, lỡ như bọn yêu quái đó lợi dụng suy nghĩ đó mà gây án thì sao? Dù sao thì cẩn thận vẫn hơn.

- Vậy thì chuyện này để một mình tớ làm là được rồi, không nhất thiết cần cậu tham gia vào đâu.

- Một mình cậu thì sao yên tâm được chứ? Với lại không phải trong những chuyện như thế này thì Hara của tớ vẫn là lựa chọn tốt hơn Kiri của cậu hay sao?

- Kiri thì sao chứ? - Tezuka nhăn mặt lại, khó chịu.

- Nó chẳng phải không thích người lạ ư, sao cậu nỡ lòng nào để nó ở nhà ga với một đống người đông đúc như vậy chứ? Đúng là độc ác quá mà.

- Thay vì lo cho thức thần của người khác thì cậu nên dành thời gian quan tâm cho thức thần của mình sẽ tốt hơn đấy.

- Bộ mặt lúc nào cũng thản nhiên của cậu đâu rồi, Tezuka? Nếu đám học sinh kia biết được bộ mặt này của cậu thì sao nhỉ?

- Bọn thảm hại đó sẽ không bao giờ biết được đâu.

Cả hai vừa cười vừa nghiến răng nhìn đối phương đầy thách thức. Cuối cùng cả hai thoả hiệp không còn ngăn cản người kia nữa. Khi Kiri quay lại sân ga, con thú một lần nữa nhìn đến chỗ của người đàn ông mặc áo khoác màu đen kia. Tezuka càng lúc lại cảm thấy kì lạ hơn và khi đang định đi tới, thì Miura đã nhanh hơn một bước. Cậu nam sinh tóc vàng cùng con hồ ly nhị vĩ trên vai nở một nụ cười đầy thiện chí.

- Chào chú, có hơi thất lễ nhưng cháu có thể xem bên trong cái túi của chú một chút thôi được không ạ.

- Không. - Người đàn ông kia lạnh lùng trả lời.

Miura liền liếc mắt sang nhìn con hồ ly ra hiệu, con vật hít một hơi thật sâu rồi thổi ra một luồng khói màu hồng lấp lánh, nó liền bao phủ lấy toàn bộ không gian xung quanh. Kuroyama ngửi thấy thì có mùi rất thơm, một chút ngòn ngọt và sau đó là cảm giác hơi lâng lâng thoải mái.

- Nếu chú đồng ý thì cháu đã không dùng tới cách này rồi.

- Miura, cậu hơi quá đà rồi đấy, đừng có sử dụng năng lực của thức thần với con người.

- Yên tâm đi chỉ là một chút dụ hoặc thôi mà, một lúc sau thì ông ta sẽ tỉnh lại lo gì chứ.

Miura không khách khí nữa, cậu đi thẳng tới chỗ cái túi vải đen, khi chuẩn bị chạm vào nó thì bàn tay phải bất thình lình bị nắm chặt lại đau đớn.

- Cậu như vậy là rất bất lịch sự đấy.

Hai chàng trai đồng loạt kinh ngạc, đôi mắt đều hướng về người đàn ông bí ẩn kia. Miura ngay lập tức giật cánh tay lùi lại phòng thủ. Ông ta không hề có khí tức của yêu quái nên cậu đã không nghĩ tới khả năng này.

- Tại sao dụ hoặc không có tác dụng?

Tezuka cũng có cùng câu hỏi đó, rồi cậu nhìn sang người nam sinh đang ngồi bên cạnh.

- Không, Kuroyama đã bị ảnh hưởng rồi, là do ông ta có gì đó bất thường.

- Tôi không phải là kẻ thù của các cậu. Dụ hoặc của nhóc hồ ly kia không có tác dụng là vì nó không đủ mạnh.

- Chú là thầy trừ tà tự do? Chú cũng đến đây vì vụ tự sát sáng nay sao?

- Không, tôi chẳng là ai cả. Ở đây không phải là chỗ cho các cậu chơi đùa, đi về nhà đi.

Hai nam sinh như bị nói phạm đến tự trọng liền nhăn mặt lại. Đột nhiên trong không trung vang lên một tiếng kính vỡ vụn cùng với một vết nứt xuất hiện, yêu khí màu tím nhạt từ đó ồ ạt thoát ra ngoài. Tezuka và Miura nhìn nhau khấn khích, cười thoả mãn vì sự phán đoán của họ không hề sai về vụ từ sát. Người đàn ông bí ẩn kia ngay lập tức cầm lấy hai túi đồ đứng dậy. Cái túi ống đen chạm vào người Kuroyama giúp cậu tỉnh lại khỏi dụ hoặc của con hồ ly nhị vĩ. Cậu mơ hồ nhìn thấy ba bóng người bước vào một cánh cổng không gian kì lạ. Trong một phút không biết phải làm sao, cậu dựa theo cảm tính của bản thân cũng bước vào cánh cổng ấy như bọn họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện