Hiện tại
Tôi đã phải cân nhắc rất lâu xem liệu mình có đủ sức chịu đựng việc ngồi chung bàn ăn tối với mẹ và Maria ở Blackmoore này hay không. Vì thực lòng, chút tự chủ của tôi đã chẳng còn lại mấy. Phu nhân Delafield tận lực sắp cho họ chỗ ngồi xa nhất có thể, trong khi vẫn giữ cho tiểu thư St. Claire vị trí vinh dự bên phải Henry. Cả mẹ và Maria đều hết sức ồn ào, và cứ hễ họ lên tiếng là mỗi lần tôi phải cúi gằm mặt xuống bàn, xấu hổ đến mức chẳng dám nhìn Henry hay Sylvia. Tôi bắt gặp ánh mắt Brandon một lần, vẫn là vẻ thương cảm sâu sắc như bay nãy. Sau đó, tôi chỉ còn chăm chú dán mắt vào đĩa của mình, mải mê theo đuổi đại dương mênh mông, Ấn Độ xa thẳm và hành trình trốn chạy khỏi cái gia đình đáng hổ thẹn này.
Tôi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm khi thấy Herr và Frau Spohr bắt đầu diễn tấu, chí ít như vậy mẹ và Maria cũng sẽ không tiếp tục làm trò cười cho thiên hạ được nữa. Ngay khi màn biểu diễn vừa kết thúc, phu nhân Delafield liền tiến về phía mẹ với nụ cười lạnh lùng treo trên môi.
- Đường dài vất vả, hẳn chị đã muốn sớm đi nghỉ? Để tôi chỉ cho chị phòng của mình.
Mẹ láo liên đánh mắt chung quanh hòng tìm cứu viện.
- Nhưng tôi vẫn chưa được giới thiệu với tất cả thân hữu của chị kia mà.
Phu nhân Delafield ra hiệu về phía cửa.
- Còn khối thời gian vào ngày mai. – Hai người phụ nữ trưng lên nụ cười lạnh lẽo gai góc, gườm gườm đấu mắt nhau. Tôi chẳng đoán nổi ai sẽ chiến thắng trong trận này, là phu nhân Delafield với lợi thế chủ nhà, hay mẹ - người chẳng mảy may bận tâm nếu có gây ra một trận cãi vã nảy lửa.
Không dám đợi để chứng kiến việc gì sẽ xảy ra tiếp theo, tôi bèn kéo tay Maria đẩy về phía mẹ, nói:
- Đến lúc chúng ta nên cáo lui rồi. Đi thôi, con sẽ chỉ cho mẹ chái nhà Tây. – Tôi chạm vào khuỷu tay bà, lặng lẽ đưa mắt cầu xin. Sau một lúc lườm phu nhân Delafield, cuối cùng bà hít sâu một hơi, hếch cằm lên và nói:
- Mẹ không mong gì hơn thế.
Tôi nhẹ nhõm kéo Maria đang chống đối quyết liệt và bà mẹ tỏ vẻ tổn thương một cách trơ trẽn của mình ra khỏi phòng khách và lên tầng. Dừng lại trước cửa phòng ngủ, tôi chòng chọc nhìn hai rương đồ vừa mọc thêm ở đó. Có vẻ như họ không phân cho mẹ và Maria phòng ngủ riêng. Lại đánh mắt về phía giường với tiếng thở dài chán nản. Chắc tôi phải tìm chỗ khác để đặt lưng rồi. Dù có là chỗ nào thì cũng sẽ tốt hơn ở lại đây cùng với hai người này.
Mải đến nửa đêm mẹ và Maria mới thôi trò chuyện, mà chủ yếu là cằn nhằn về sự đón tiếp của phu nhân Delafield, và chìm vào giấc ngủ. Tôi nhường giường cho họ, nói rằng ngủ trên ghế trước lò sưởi cũng vô cùng thoải mái. Alice giúp họ thay quần áo, trợn ngược mắt nhìn chúng tôi, song không nói lời nào cả. Sau khi đã quẩn qua quẩn lại khắp phòng và hết lời ca cẩm mọi thứ, rốt cuộc họ cũng chịu đi nằm. Tôi lặng lẽ lẻn ra ngoài, đi như chạy tới phòng chim, sợ trễ quá Henry sẽ không đợi mình nữa. Nhưng khi xộc vào phòng, tôi vẫn thấy anh đứng đó với ngọn đèn trên tay và nụ cười nở trên môi.
- Thật khủng khiếp. – Tôi phán, ngay khi vừa thấy anh.
- Anh biết. – Anh bước về phía tôi, chìa tay ra và nói. – Hãy bỏ trốn thôi.
Tôi đặt tay mình vào tay anh, cảm nhận những ngón tay ấy cuộn chặt lại. Trái tim thình thịch nện trống trong lồng ngực. Đêm nay tôi muốn giữ chặt tay anh. Anh kéo tôi bước vào bóng tối của đường hầm.
Mây đen phủ kín bầu trời, chỉ thi thoáng mới hé ra vài ánh sao le lói. Henry đặt đèn lên trảng cỏ rồi mở hết các ô cửa chớp ra để rọi sáng xung quanh. Không gian mờ tối với lũ quạ bay loạn trên cao khiến tôi có cảm giác nơi này như một thế giới khác. Giống như lối đi bí mật mà tôi và Henry vừa đi qua là một đường hầm thời gian, đưa chúng tôi trở ngược về hai năm, trước khi buổi vũ hội ở trang viên Delafield khiến mọi thứ thay đổi.
Chúng tôi cùng ngồi trên trảng cỏ, tôi chống tay ra sau, sẵn lòng ngồi lại đây thật lâu. Thậm chí cả ngủ lại chốn này nếu phải vậy, chỉ để quên đi mẹ, Maria và phu nhân Delafield đang đợi tôi trong ngôi nhà ấy với cơn bốc đồng của họ.
Henry nghiêng sát lại, khẽ thúc vai vào tôi:
- Kate này!
- Hửm? - Em sợ điều gì nhất?
Tôi nhìn sang anh, nhưng anh đã ngả đầu ra sau, giống tôi vậy, và hướng mắt vào trời đêm đen thẳm.
- Đó cũng là giao dịch sao?
Anh cau mày, bắn cho tôi một cái nhìn sắc lẻm:
- Lẽ nào mọi thứ giữa chúng ta đều phải tính vào cái giao dịch đó?
- Không phải, - Tôi mỉm cười đáp, lòng thấy vui vì anh vẫn còn bận tâm như vậy.
Tôi nghĩ ngợi một lúc, đoạn đứng lên dạo bước khắp tòa tháp, lắng nghe tiếng quạ kêu, cảm nhận làn gió thổi và hít hà hương vị của biển cả. Giữa chốn hoang sơ này, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tất cả những nút buột trong lòng tôi đều đã bị giật tung. Tôi thấy mình như được giải phóng, được tháo cởi và tự do hệt cơn gió đang thổi bung mái tóc mình thành một mớ bù xù vậy. Đêm nay đánh dấu sự kết thúc của giao ước, và cũng là khởi đầu cho hành trình giải thoát của tôi, vào giây phút mọi thứ hẵng còn dang dở này, tôi muốn được giải bày với Henry. Giải bày bằng hết.
- Em sợ Ấn Độ. – Cuối cùng tôi thổ lộ.
Henry đứng lên đi về phía tôi, nom vô cùng bối rối.
- Anh cứ nghĩ Ấn Độ là tâm niệm của em? Lý tưởng của em?
- Vâng. Em cũng nghĩ vậy. Nhưng nhỡ không phải thì sao? Nhỡ đến đó rồi mà em vẫn cảm thấy… bất an…tù tùng… và không vui vẻ như mình vẫn tưởng thì sao? Nhỡ mọi thứ chẳng hề ổn thỏa? Nhỡ em bất chấp trốn chạy mọi rắc rối ở đây chỉ để đến với những điều tồi tệ hơn ở đó thì sao? – Tôi ôm hai tay lên ngực, cố bắt mình thôi run rẩy. Nghe những lời ấy bật ra từ chính miệng mình khiến toàn thân tôi run lên bần bật. – Thật lòng em rất sợ tất cả ước mơ của mình đều kết thúc bằng nỗi thất vọng cùng cực. Giống như cuộc đời em đã định sẽ không được hạnh phúc. Hoài bão của em chỉ là một lời nguyền độc địa. Mọi ước mơ sẽ trở thành mồ chôn của chính em.
Tôi luồn tay vào mái tóc mình. Lời lẽ lộn xộn cứ liên tiếp tuôn ra như thể một khi nói đến nỗi sợ hãi, tôi không thể ngừng lại được:
- Thấy được Ấn Độ rồi em sẽ làm gì tiếp đây? Em mới chưa đầy 20 tuổi, Henry! Em biết lấy gì để sống tiếp đây? Sẽ ra sao nếu cuộc sống không còn chút ý nghĩa nào với em nữa. Em tự làm khó mình cả đời bằng nỗi canh cánh không yên này, mà… chẳng vì cái gì cả ư?
Henry chăm chú nhìn tôi bằng ánh mắt đen thẳm rối rắm. Đăm chiêu một lúc lâu, anh thở dài:
- Thành thật mà nói, nếu có thể, anh sẽ dùng mọi cách để thuyết phục em rằng đó không phải là một lựa chọn khôn ngoan. Anh không thích hành trình mạo hiểm để đến một đất nước đầy rẫy những nguy cơ tiềm ẩn đó của em tí nào. Nhưng anh sẽ không tước đoạt giấc mơ của em. – Anh so vai. – Cho nên, nếu Ấn Độ thật sự không phải điều trái tim em khao khát thì chí ít em cũng sẽ biết rõ điều đó. Chí ít em sẽ không bao giờ phải hối hận và tự vấn chuyện gì sẽ xảy ra nếu em dám liều lĩnh một lần… - Ánh mắt anh khóa chặt vào tôi.
Liều lĩnh. Từ ngữ ấy đâm xoạc vào tâm trí, khiến tôi nhớ đến lời Henry đã nói đêm nọ, về lý do anh đi bơi ngoài biển. Rằng anh muốn làm gì đó liều lĩnh. Và đột nhiên sao, tôi cũng muốn thử liều lĩnh một lần. Tôi muốn đối mặt với thứ thật sự đáng sợ và sống sót vượt qua. Những con quạ đen trũi nhảy nhót ở tòa tháp kế bên. Tôi ngẩng đầu nhìn chúng vút lên không trung. Kế đó, tôi biết mình muốn làm gì.
Tôi giơ một tay chạm vào bức tường và duỗi tay còn lại về phía Henry.
- Đưa tay anh cho em.
Anh nhướng mày.
- Em nghiêm túc đấy. Đưa tay anh cho em nào.
Bàn tay anh giơ ra tựa một món quà quý giá. Tôi nắm chặt tay anh rồi cố gắng trèo lên đầu tường. Anh hốt hoảng kéo giật tôi xuống dưới.
- Này. Em làm gì thế hả?
- Làm việc liều lĩnh. Giống anh đó. Em muốn bay lên.
Tôi cười với anh, tim đập rộn, căng thẳng nhìn vẻ mặt như thế sắp sửa chối phắt tôi đến nơi của anh. Nhưng cuối cùng, anh chỉ lắc lắc đầu.
- Thật quá điên rồ.
Anh thả tay tôi ra và tiến sát lại. Vòng qua eo tôi. Tôi túm chặt vạt áo khoác của anh. Khóe môi anh ghìm cứng lại, sau đó tôi thấy mình được nhấc bổng lên. Bức tường đá đột ngột thấp dưới chân. Chới với giữa không trung, tôi hơi nao núng, cố chồm xuống để giữ chặt vạt áo của anh.
- Thả ra nào, Kate. – Anh nói, giọng ấm áp xen lẫn ý cười. – Em phải thả áo anh ra chứ.
Tôi làm theo lời anh và đứng thẳng dậy. Anh trượt một tay từ thắt lưng sang tay trái tôi. Tay phải tôi duỗi căng ra, chơi vơi giữa trời. Tôi đứng đó, trên bức tường của một tòa tháp, gạch đá nằm dưới chân, một tay Henry đặt lên eo tôi, tay kia bị tôi nắm chặt.
- Sẵn sàng rồi chứ?
Tôi gật đầu. Lũ quạ kêu vang trong tòa tháp bên cạnh.
- Đừng thả tay anh ra. – Anh dặn.
- Vâng. – Trái tim tôi run lên sợ hãi.
- Nhìn vào váy em và hướng thẳng phía trước. Đừng nhìn xuống chân.
Tôi siết chặt cổ tay Henry hơn.
Anh tiến lên một bước.
Tôi tiến lên lên một bước.
Anh bước tiếp một bước, lại một bước nữa cho đến khi tôi nhẹ nhàng dạo bước trên đầu tường, cao hơn cây cối biển cả và gần với sao trời.
Một tiếng cười bật ra. Đầu óc tôi lâng lâng niềm phấn khích và hồi hộp.
- Nhanh hơn nhé? – Henry hỏi.
- Vâng. – Anh đi nhanh hơn, nụ cười chẳng nhạt đi chút nào. Chúng tôi dạo quanh bức tường tháp một vòng, rồi hai vòng, mỗi lúc một nhanh, dần dà thành bước chạy. Đó là cảm giác sợ hãi nhất và phấn khích nhất mà tôi có thể tưởng tượng ra: Chạy vòng trên thành tường với gió vờn trên tóc, chim lượn quanh đầu và Henry, một Henry mạnh mẽ và vững
chãi, đang ở bên dìu tôi. Kế rồi anh giục:
- Nhảy nào!
Không chút nao núng. Không chút do dự. Tôi nhắm mắt lại và nhún người bật lên, không còn cảm nhận được gì nữa ngoài cơn gió, sự tự do và bàn tay anh nắm chặt, kéo tôi sang bên rồi siết vào hông tôi. Tôi dang rộng tay tận hưởng cảm giác bay bổng. Tôi đang bay, như sáo, như quạ, như chiền chiện. Tôi xoay tròn ngất ngây, cất tiếng cười nắc nẻ trong khi lũ quạ vẫn thảm thiết kêu vang. Những vòng xoay dần chậm lại, tôi đưa tay xuống, mở mắt ra nhìn nụ cười trên gương mặt Henry. Tôi vòng tay ôm cổ anh, anh dừng hẳn lại, từ từ đặt tôi đứng xuống thảm cỏ.
Tôi váng vất đầu óc. Nhắm mắt vùi mặt vào ngực anh, cảm nhận nhịp thở dập dồn và bàn tay anh siết chặt, ghì tôi sát vào lòng mình. Khi cảm thấy mọi thứ đã thôi quay mòng mòng, tôi ngước lên cười với anh.
Anh lắc lắc đầu, mỉm cười như không tin nổi tôi đang hiện hữu.
- Anh cho rằng, – Anh nói, giọng trầm đục như tiếng thì thầm, - em không phải sợ bất cứ thứ gì trong đời cả, Kate ạ. Chính thế gian này mới cần phải cảnh giác với em.
Tôi chết lặng trong cảm giác sung sướng choáng ngợp, mọi thứ trong lòng như đang khua gióng rộn rã sau chuyến bay ngắn ngủi vừa rồi, lúc này tôi không còn nhớ nổi cách đứng vững trên mặt đất nữa. Tôi muốn tiếp tục bay lên, hoặc giả tìm một lý do để được gần Henry thêm nữa. Cả hai điều này đều quá nguy hiểm.
Vì vậy, tôi lùi lại, mím môi nén tiếng thổn thức có lẽ sẽ tố cáo sự hụt hẫng của mình khi rời vòng tay anh. Chúng tôi lại đứng tách nhau ra. Tôi rùng mình vì cơn gió đột ngột thổi qua, xoay người nhìn lên bóng đen của lũ quạ. Sự ngượng ngùng lấp đầy khoảng cách giữa hai chúng tôi. Tôi thấy mình phải nói gì đó.
- Giờ đến lượt anh, – Tôi nói, cố bắt bản thân mỉm cười.
- Liều lĩnh?
- Không. Thổ lộ. Điều gì khiến anh sợ hãi nhất hả, Henry Delafield?
Anh nhìn tôi thật lâu, lâu đến mức tôi đinh ninh rằng anh sẽ không trả lời câu hỏi này. Song, sau vài lượt trống ngực đập thình thịch chờ đợi, anh cất tiếng:
- Cuộc đời anh là một bản kế hoạch được định sẵn. Anh biết mình sẽ sống ở đâu, sống thế nào. Thậm chí, từ rất lâu rồi, anh còn biết ai là người vợ bố mẹ chọn cho mình.
Anh hít vào một hơi, giọng khản đi, nhỏ nhẹ và mềm mỏng:
- Em là điều bất ngờ duy nhất trong đời anh, Kate ạ. Anh sợ, anh rất sợ, rằng khi em ra đi, đời anh sẽ chẳng còn điều gì bất ngờ nữa.
Khóe mắt bỗng cay cay. Henry vừa thốt lời từ biệt. Tôi thấy tim mình bị xẻ làm hai. Chớp mắt cố kìm giọt lệ, tôi ôm hai tay lên ngực hòng giữ cho bản thân thôi run rẩy và hơi thở vững vàng hơn. Tôi không có ý hỏi anh về mình. Nên hoàn toàn không kịp đề phòng lời thú nhận ấy có thể đâm toạc vào ý chí kiên định của mình. Tôi lùi ra xa anh, giữ khoảng cách để đầu óc tỉnh táo hơn.
Hai bước, năm bước, đến tận bức tường tròn tôi mới xoay sang anh, hỏi một cách sống sượng:
- Chúng ta tiếp tục giao dịch chứ?
Henry hắng giọng:
- Nếu em muốn.
- Vậy thì tiếp tục thôi. Bí mật cuối cùng anh muốn biết là gì nào?
- Thù lao trước nữa à?
Tôi gật đầu. Ngay lúc này, với trái tim hoang dã vừa được giải phóng, tôi không tin mình vẫn có thể phớt lờ lời cầu hôn của anh. Tôi tựa lưng vào tường, nhờ sự chống đỡ của nó để đứng vững. Henry bước sát theo và dừng cách tôi chỉ một bước chân, khiến trái tim tôi tăng tốc liên hồi. Quá gần. Tôi có thể dễ dàng ôm chầm lấy anh.
- Anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra ở buổi vũ hội tổ chức ở nhà anh một năm rưỡi trước. Cái hôm em đã ra về rất sớm mà không kịp nhảy với cả anh. Anh muốn biết chính xác chuyện gì đã xảy ra khi ấy. Chuyện gì khiến em phải vội vã bỏ về, mặc cho anh gọi theo rất lâu. Chuyện gì khiến em ngay hôm sau tuyên bố với anh và Sylvia rằng mình sẽ không bao giờ kết hôn.
Chúng tôi đứng đây, trên một vách đá. Tôi chưa từng nghĩ rằng cuộc giao dịch này sẽ đưa mình đến tận đây. Trái tim tôi rơi tõm xuống vực sâu.
Tôi đã phải cân nhắc rất lâu xem liệu mình có đủ sức chịu đựng việc ngồi chung bàn ăn tối với mẹ và Maria ở Blackmoore này hay không. Vì thực lòng, chút tự chủ của tôi đã chẳng còn lại mấy. Phu nhân Delafield tận lực sắp cho họ chỗ ngồi xa nhất có thể, trong khi vẫn giữ cho tiểu thư St. Claire vị trí vinh dự bên phải Henry. Cả mẹ và Maria đều hết sức ồn ào, và cứ hễ họ lên tiếng là mỗi lần tôi phải cúi gằm mặt xuống bàn, xấu hổ đến mức chẳng dám nhìn Henry hay Sylvia. Tôi bắt gặp ánh mắt Brandon một lần, vẫn là vẻ thương cảm sâu sắc như bay nãy. Sau đó, tôi chỉ còn chăm chú dán mắt vào đĩa của mình, mải mê theo đuổi đại dương mênh mông, Ấn Độ xa thẳm và hành trình trốn chạy khỏi cái gia đình đáng hổ thẹn này.
Tôi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm khi thấy Herr và Frau Spohr bắt đầu diễn tấu, chí ít như vậy mẹ và Maria cũng sẽ không tiếp tục làm trò cười cho thiên hạ được nữa. Ngay khi màn biểu diễn vừa kết thúc, phu nhân Delafield liền tiến về phía mẹ với nụ cười lạnh lùng treo trên môi.
- Đường dài vất vả, hẳn chị đã muốn sớm đi nghỉ? Để tôi chỉ cho chị phòng của mình.
Mẹ láo liên đánh mắt chung quanh hòng tìm cứu viện.
- Nhưng tôi vẫn chưa được giới thiệu với tất cả thân hữu của chị kia mà.
Phu nhân Delafield ra hiệu về phía cửa.
- Còn khối thời gian vào ngày mai. – Hai người phụ nữ trưng lên nụ cười lạnh lẽo gai góc, gườm gườm đấu mắt nhau. Tôi chẳng đoán nổi ai sẽ chiến thắng trong trận này, là phu nhân Delafield với lợi thế chủ nhà, hay mẹ - người chẳng mảy may bận tâm nếu có gây ra một trận cãi vã nảy lửa.
Không dám đợi để chứng kiến việc gì sẽ xảy ra tiếp theo, tôi bèn kéo tay Maria đẩy về phía mẹ, nói:
- Đến lúc chúng ta nên cáo lui rồi. Đi thôi, con sẽ chỉ cho mẹ chái nhà Tây. – Tôi chạm vào khuỷu tay bà, lặng lẽ đưa mắt cầu xin. Sau một lúc lườm phu nhân Delafield, cuối cùng bà hít sâu một hơi, hếch cằm lên và nói:
- Mẹ không mong gì hơn thế.
Tôi nhẹ nhõm kéo Maria đang chống đối quyết liệt và bà mẹ tỏ vẻ tổn thương một cách trơ trẽn của mình ra khỏi phòng khách và lên tầng. Dừng lại trước cửa phòng ngủ, tôi chòng chọc nhìn hai rương đồ vừa mọc thêm ở đó. Có vẻ như họ không phân cho mẹ và Maria phòng ngủ riêng. Lại đánh mắt về phía giường với tiếng thở dài chán nản. Chắc tôi phải tìm chỗ khác để đặt lưng rồi. Dù có là chỗ nào thì cũng sẽ tốt hơn ở lại đây cùng với hai người này.
Mải đến nửa đêm mẹ và Maria mới thôi trò chuyện, mà chủ yếu là cằn nhằn về sự đón tiếp của phu nhân Delafield, và chìm vào giấc ngủ. Tôi nhường giường cho họ, nói rằng ngủ trên ghế trước lò sưởi cũng vô cùng thoải mái. Alice giúp họ thay quần áo, trợn ngược mắt nhìn chúng tôi, song không nói lời nào cả. Sau khi đã quẩn qua quẩn lại khắp phòng và hết lời ca cẩm mọi thứ, rốt cuộc họ cũng chịu đi nằm. Tôi lặng lẽ lẻn ra ngoài, đi như chạy tới phòng chim, sợ trễ quá Henry sẽ không đợi mình nữa. Nhưng khi xộc vào phòng, tôi vẫn thấy anh đứng đó với ngọn đèn trên tay và nụ cười nở trên môi.
- Thật khủng khiếp. – Tôi phán, ngay khi vừa thấy anh.
- Anh biết. – Anh bước về phía tôi, chìa tay ra và nói. – Hãy bỏ trốn thôi.
Tôi đặt tay mình vào tay anh, cảm nhận những ngón tay ấy cuộn chặt lại. Trái tim thình thịch nện trống trong lồng ngực. Đêm nay tôi muốn giữ chặt tay anh. Anh kéo tôi bước vào bóng tối của đường hầm.
Mây đen phủ kín bầu trời, chỉ thi thoáng mới hé ra vài ánh sao le lói. Henry đặt đèn lên trảng cỏ rồi mở hết các ô cửa chớp ra để rọi sáng xung quanh. Không gian mờ tối với lũ quạ bay loạn trên cao khiến tôi có cảm giác nơi này như một thế giới khác. Giống như lối đi bí mật mà tôi và Henry vừa đi qua là một đường hầm thời gian, đưa chúng tôi trở ngược về hai năm, trước khi buổi vũ hội ở trang viên Delafield khiến mọi thứ thay đổi.
Chúng tôi cùng ngồi trên trảng cỏ, tôi chống tay ra sau, sẵn lòng ngồi lại đây thật lâu. Thậm chí cả ngủ lại chốn này nếu phải vậy, chỉ để quên đi mẹ, Maria và phu nhân Delafield đang đợi tôi trong ngôi nhà ấy với cơn bốc đồng của họ.
Henry nghiêng sát lại, khẽ thúc vai vào tôi:
- Kate này!
- Hửm? - Em sợ điều gì nhất?
Tôi nhìn sang anh, nhưng anh đã ngả đầu ra sau, giống tôi vậy, và hướng mắt vào trời đêm đen thẳm.
- Đó cũng là giao dịch sao?
Anh cau mày, bắn cho tôi một cái nhìn sắc lẻm:
- Lẽ nào mọi thứ giữa chúng ta đều phải tính vào cái giao dịch đó?
- Không phải, - Tôi mỉm cười đáp, lòng thấy vui vì anh vẫn còn bận tâm như vậy.
Tôi nghĩ ngợi một lúc, đoạn đứng lên dạo bước khắp tòa tháp, lắng nghe tiếng quạ kêu, cảm nhận làn gió thổi và hít hà hương vị của biển cả. Giữa chốn hoang sơ này, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tất cả những nút buột trong lòng tôi đều đã bị giật tung. Tôi thấy mình như được giải phóng, được tháo cởi và tự do hệt cơn gió đang thổi bung mái tóc mình thành một mớ bù xù vậy. Đêm nay đánh dấu sự kết thúc của giao ước, và cũng là khởi đầu cho hành trình giải thoát của tôi, vào giây phút mọi thứ hẵng còn dang dở này, tôi muốn được giải bày với Henry. Giải bày bằng hết.
- Em sợ Ấn Độ. – Cuối cùng tôi thổ lộ.
Henry đứng lên đi về phía tôi, nom vô cùng bối rối.
- Anh cứ nghĩ Ấn Độ là tâm niệm của em? Lý tưởng của em?
- Vâng. Em cũng nghĩ vậy. Nhưng nhỡ không phải thì sao? Nhỡ đến đó rồi mà em vẫn cảm thấy… bất an…tù tùng… và không vui vẻ như mình vẫn tưởng thì sao? Nhỡ mọi thứ chẳng hề ổn thỏa? Nhỡ em bất chấp trốn chạy mọi rắc rối ở đây chỉ để đến với những điều tồi tệ hơn ở đó thì sao? – Tôi ôm hai tay lên ngực, cố bắt mình thôi run rẩy. Nghe những lời ấy bật ra từ chính miệng mình khiến toàn thân tôi run lên bần bật. – Thật lòng em rất sợ tất cả ước mơ của mình đều kết thúc bằng nỗi thất vọng cùng cực. Giống như cuộc đời em đã định sẽ không được hạnh phúc. Hoài bão của em chỉ là một lời nguyền độc địa. Mọi ước mơ sẽ trở thành mồ chôn của chính em.
Tôi luồn tay vào mái tóc mình. Lời lẽ lộn xộn cứ liên tiếp tuôn ra như thể một khi nói đến nỗi sợ hãi, tôi không thể ngừng lại được:
- Thấy được Ấn Độ rồi em sẽ làm gì tiếp đây? Em mới chưa đầy 20 tuổi, Henry! Em biết lấy gì để sống tiếp đây? Sẽ ra sao nếu cuộc sống không còn chút ý nghĩa nào với em nữa. Em tự làm khó mình cả đời bằng nỗi canh cánh không yên này, mà… chẳng vì cái gì cả ư?
Henry chăm chú nhìn tôi bằng ánh mắt đen thẳm rối rắm. Đăm chiêu một lúc lâu, anh thở dài:
- Thành thật mà nói, nếu có thể, anh sẽ dùng mọi cách để thuyết phục em rằng đó không phải là một lựa chọn khôn ngoan. Anh không thích hành trình mạo hiểm để đến một đất nước đầy rẫy những nguy cơ tiềm ẩn đó của em tí nào. Nhưng anh sẽ không tước đoạt giấc mơ của em. – Anh so vai. – Cho nên, nếu Ấn Độ thật sự không phải điều trái tim em khao khát thì chí ít em cũng sẽ biết rõ điều đó. Chí ít em sẽ không bao giờ phải hối hận và tự vấn chuyện gì sẽ xảy ra nếu em dám liều lĩnh một lần… - Ánh mắt anh khóa chặt vào tôi.
Liều lĩnh. Từ ngữ ấy đâm xoạc vào tâm trí, khiến tôi nhớ đến lời Henry đã nói đêm nọ, về lý do anh đi bơi ngoài biển. Rằng anh muốn làm gì đó liều lĩnh. Và đột nhiên sao, tôi cũng muốn thử liều lĩnh một lần. Tôi muốn đối mặt với thứ thật sự đáng sợ và sống sót vượt qua. Những con quạ đen trũi nhảy nhót ở tòa tháp kế bên. Tôi ngẩng đầu nhìn chúng vút lên không trung. Kế đó, tôi biết mình muốn làm gì.
Tôi giơ một tay chạm vào bức tường và duỗi tay còn lại về phía Henry.
- Đưa tay anh cho em.
Anh nhướng mày.
- Em nghiêm túc đấy. Đưa tay anh cho em nào.
Bàn tay anh giơ ra tựa một món quà quý giá. Tôi nắm chặt tay anh rồi cố gắng trèo lên đầu tường. Anh hốt hoảng kéo giật tôi xuống dưới.
- Này. Em làm gì thế hả?
- Làm việc liều lĩnh. Giống anh đó. Em muốn bay lên.
Tôi cười với anh, tim đập rộn, căng thẳng nhìn vẻ mặt như thế sắp sửa chối phắt tôi đến nơi của anh. Nhưng cuối cùng, anh chỉ lắc lắc đầu.
- Thật quá điên rồ.
Anh thả tay tôi ra và tiến sát lại. Vòng qua eo tôi. Tôi túm chặt vạt áo khoác của anh. Khóe môi anh ghìm cứng lại, sau đó tôi thấy mình được nhấc bổng lên. Bức tường đá đột ngột thấp dưới chân. Chới với giữa không trung, tôi hơi nao núng, cố chồm xuống để giữ chặt vạt áo của anh.
- Thả ra nào, Kate. – Anh nói, giọng ấm áp xen lẫn ý cười. – Em phải thả áo anh ra chứ.
Tôi làm theo lời anh và đứng thẳng dậy. Anh trượt một tay từ thắt lưng sang tay trái tôi. Tay phải tôi duỗi căng ra, chơi vơi giữa trời. Tôi đứng đó, trên bức tường của một tòa tháp, gạch đá nằm dưới chân, một tay Henry đặt lên eo tôi, tay kia bị tôi nắm chặt.
- Sẵn sàng rồi chứ?
Tôi gật đầu. Lũ quạ kêu vang trong tòa tháp bên cạnh.
- Đừng thả tay anh ra. – Anh dặn.
- Vâng. – Trái tim tôi run lên sợ hãi.
- Nhìn vào váy em và hướng thẳng phía trước. Đừng nhìn xuống chân.
Tôi siết chặt cổ tay Henry hơn.
Anh tiến lên một bước.
Tôi tiến lên lên một bước.
Anh bước tiếp một bước, lại một bước nữa cho đến khi tôi nhẹ nhàng dạo bước trên đầu tường, cao hơn cây cối biển cả và gần với sao trời.
Một tiếng cười bật ra. Đầu óc tôi lâng lâng niềm phấn khích và hồi hộp.
- Nhanh hơn nhé? – Henry hỏi.
- Vâng. – Anh đi nhanh hơn, nụ cười chẳng nhạt đi chút nào. Chúng tôi dạo quanh bức tường tháp một vòng, rồi hai vòng, mỗi lúc một nhanh, dần dà thành bước chạy. Đó là cảm giác sợ hãi nhất và phấn khích nhất mà tôi có thể tưởng tượng ra: Chạy vòng trên thành tường với gió vờn trên tóc, chim lượn quanh đầu và Henry, một Henry mạnh mẽ và vững
chãi, đang ở bên dìu tôi. Kế rồi anh giục:
- Nhảy nào!
Không chút nao núng. Không chút do dự. Tôi nhắm mắt lại và nhún người bật lên, không còn cảm nhận được gì nữa ngoài cơn gió, sự tự do và bàn tay anh nắm chặt, kéo tôi sang bên rồi siết vào hông tôi. Tôi dang rộng tay tận hưởng cảm giác bay bổng. Tôi đang bay, như sáo, như quạ, như chiền chiện. Tôi xoay tròn ngất ngây, cất tiếng cười nắc nẻ trong khi lũ quạ vẫn thảm thiết kêu vang. Những vòng xoay dần chậm lại, tôi đưa tay xuống, mở mắt ra nhìn nụ cười trên gương mặt Henry. Tôi vòng tay ôm cổ anh, anh dừng hẳn lại, từ từ đặt tôi đứng xuống thảm cỏ.
Tôi váng vất đầu óc. Nhắm mắt vùi mặt vào ngực anh, cảm nhận nhịp thở dập dồn và bàn tay anh siết chặt, ghì tôi sát vào lòng mình. Khi cảm thấy mọi thứ đã thôi quay mòng mòng, tôi ngước lên cười với anh.
Anh lắc lắc đầu, mỉm cười như không tin nổi tôi đang hiện hữu.
- Anh cho rằng, – Anh nói, giọng trầm đục như tiếng thì thầm, - em không phải sợ bất cứ thứ gì trong đời cả, Kate ạ. Chính thế gian này mới cần phải cảnh giác với em.
Tôi chết lặng trong cảm giác sung sướng choáng ngợp, mọi thứ trong lòng như đang khua gióng rộn rã sau chuyến bay ngắn ngủi vừa rồi, lúc này tôi không còn nhớ nổi cách đứng vững trên mặt đất nữa. Tôi muốn tiếp tục bay lên, hoặc giả tìm một lý do để được gần Henry thêm nữa. Cả hai điều này đều quá nguy hiểm.
Vì vậy, tôi lùi lại, mím môi nén tiếng thổn thức có lẽ sẽ tố cáo sự hụt hẫng của mình khi rời vòng tay anh. Chúng tôi lại đứng tách nhau ra. Tôi rùng mình vì cơn gió đột ngột thổi qua, xoay người nhìn lên bóng đen của lũ quạ. Sự ngượng ngùng lấp đầy khoảng cách giữa hai chúng tôi. Tôi thấy mình phải nói gì đó.
- Giờ đến lượt anh, – Tôi nói, cố bắt bản thân mỉm cười.
- Liều lĩnh?
- Không. Thổ lộ. Điều gì khiến anh sợ hãi nhất hả, Henry Delafield?
Anh nhìn tôi thật lâu, lâu đến mức tôi đinh ninh rằng anh sẽ không trả lời câu hỏi này. Song, sau vài lượt trống ngực đập thình thịch chờ đợi, anh cất tiếng:
- Cuộc đời anh là một bản kế hoạch được định sẵn. Anh biết mình sẽ sống ở đâu, sống thế nào. Thậm chí, từ rất lâu rồi, anh còn biết ai là người vợ bố mẹ chọn cho mình.
Anh hít vào một hơi, giọng khản đi, nhỏ nhẹ và mềm mỏng:
- Em là điều bất ngờ duy nhất trong đời anh, Kate ạ. Anh sợ, anh rất sợ, rằng khi em ra đi, đời anh sẽ chẳng còn điều gì bất ngờ nữa.
Khóe mắt bỗng cay cay. Henry vừa thốt lời từ biệt. Tôi thấy tim mình bị xẻ làm hai. Chớp mắt cố kìm giọt lệ, tôi ôm hai tay lên ngực hòng giữ cho bản thân thôi run rẩy và hơi thở vững vàng hơn. Tôi không có ý hỏi anh về mình. Nên hoàn toàn không kịp đề phòng lời thú nhận ấy có thể đâm toạc vào ý chí kiên định của mình. Tôi lùi ra xa anh, giữ khoảng cách để đầu óc tỉnh táo hơn.
Hai bước, năm bước, đến tận bức tường tròn tôi mới xoay sang anh, hỏi một cách sống sượng:
- Chúng ta tiếp tục giao dịch chứ?
Henry hắng giọng:
- Nếu em muốn.
- Vậy thì tiếp tục thôi. Bí mật cuối cùng anh muốn biết là gì nào?
- Thù lao trước nữa à?
Tôi gật đầu. Ngay lúc này, với trái tim hoang dã vừa được giải phóng, tôi không tin mình vẫn có thể phớt lờ lời cầu hôn của anh. Tôi tựa lưng vào tường, nhờ sự chống đỡ của nó để đứng vững. Henry bước sát theo và dừng cách tôi chỉ một bước chân, khiến trái tim tôi tăng tốc liên hồi. Quá gần. Tôi có thể dễ dàng ôm chầm lấy anh.
- Anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra ở buổi vũ hội tổ chức ở nhà anh một năm rưỡi trước. Cái hôm em đã ra về rất sớm mà không kịp nhảy với cả anh. Anh muốn biết chính xác chuyện gì đã xảy ra khi ấy. Chuyện gì khiến em phải vội vã bỏ về, mặc cho anh gọi theo rất lâu. Chuyện gì khiến em ngay hôm sau tuyên bố với anh và Sylvia rằng mình sẽ không bao giờ kết hôn.
Chúng tôi đứng đây, trên một vách đá. Tôi chưa từng nghĩ rằng cuộc giao dịch này sẽ đưa mình đến tận đây. Trái tim tôi rơi tõm xuống vực sâu.
Danh sách chương