Tên béo hùng hổ nói:
– Chính là ở trong phòng này, rất nhiều người đều nhìn thấy.
Sở Thiên Thư cười, còn nói:
– Ha ha, người anh em, sao cậu không ngồi trong phòng của mình uống rượu, lại đem mông đưa đến phòng chúng tôi chứ? – Việc này…
Tên béo nhất thời nghẹn lời.
Hoàng Thiên Báo cười tủm tỉm nhìn Khổng Nhị Cẩu.
Sắc mặt Khổng Nhị Cẩu khó coi.
Sở Thiên Thư nhìn Hoàng Lệ nói:
– Hoàng Lệ, cậu ta theo chân cô vào đây. Cô nói đi, có chuyện gì xảy ra vậy?
Hoàng Lệ đã sớm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cô ta khóc sụt sùi, đứt quãng nói:
– Tôi từ toilet đi ra, cậu ta liền sờ tôi… Chỗ này, còn có chỗ này nữa, tôi sợ tới mức liền sợ hãi chạy về phòng, cậu ta… còn đuổi theo bóp vào chỗ này của tôi.
Hoàng Lệ vừa nói vừa chỉ vào ngực, cái mông và bẹn đùi.
Hoàng Thiên Báo cười hì hì nói với Khổng Nhị Cẩu:
– Nhị ca, nếu đã như vậy thì có phải nên xem là hòa nhau hay không?
Sắc mặt Khổng Nhị Cẩu âm trầm, không nói chuyện.
Tên béo còn già mồm át lẽ phải:
– Nhị ca, tôi mặc kệ, gã đá mông của tôi, tôi phải đá lại.
Khổng Nhị Cẩu nghe xong, cũng không vội không phiền, ném vấn đề lại cho Hoàng Thiên Báo:
– Đội trưởng Hoàng, anh xem, Tần thiếu gia nhà tôi còn rất trẻ con, tôi cũng khuyên không được, anh xem…
Sở Thiên Thư nói:
– Tần thiếu gia, bạn của tôi đắc tội với cậu, tôi nhận lỗi với cậu được không?
Tên béo thật rất không khôn khéo, không hiểu được điểm dừng, gã trừng mắt nhìn Sở Thiên Thư, la ầm lên:
– Được, vậy mày đưa mông cho tao đá hai cái đi.
Cục diện vốn đã hòa hoãn lại bị tên béo vô lý nháo trở lại, lập tức lại trở nên khẩn trương.
Như là đã không đường rút lui, Sở Thiên Thư quyết định cắn răng đánh cuộc một lần, lựa chọn càng thêm cứng rắn, mạnh mẽ.
– Hừ, không thành vấn đề.
Sở Thiên Thư cười lạnh một tiếng, nói:
– Bàn tay bẩn thỉu của cậu sờ soạng vào bạn của tôi, vậy có phải nên chặt xuống hay không?
Tên béo hoảng sợ, giấu tay ra sau lưng, nhìn Sở Thiên Thư như kẻ ngốc.
Trong lòng Khổng Nhị Cẩu và Hoàng Thiên Báo cũng đồng thời giật mình.
Tên nhóc này chỉ là người bình thường, lá gan thật sự không nhỏ, hắn cũng dám nói ra loại lời nói độc ác này trên giang hồ trong không thấy nhiều!
Không khí đột nhiên trở nên khẩn trương, giống như mũi tên trên dây cung, hết sức căng thẳng.
Nhưng về mặt khí thế, Sở Thiên Thư đã chiếm hết thượng phong.
Hiện tại khó khăn nhất là Hoàng Thiên Báo.
Nếu tên béo kiên trì muốn đá vào mông của Sở Thiên Thư, sau khi xong, Sở Thiên Thư nhất định sẽ kiên trì chặt tay gã, Như vậy, Khổng Nhị Cẩu chắc chắn sẽ không đồng ý, một khi trở mặt động thủ, Hoàng Thiên Báo sẽ khó làm người.
Nhưng lời nói của Sở Thiên Thư quá ác, Khổng Nhị Cẩu đương nhiên sẽ không bỏ chạy lấy người. Là một nhân vật có tiếng tăm trên giang hồ, thà rằng chết cũng sẽ không mất mặt trước một tên vô danh tiểu tốt này.
Hoàng Thiên Báo hiển nhiên đã nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, nếu không thể đắc tội cả hai bên, vậy cũng chỉ có lấy mình khai đao rồi, chỉ thấy gã nhíu mày, hướng về phía Khổng Nhị Cẩu nói:
– Tần thiếu gia là người nhà của ông chủ cậu, vì này là bạn của ông chủ chúng tôi, lại ở trên địa bàn của tôi tổn thương hòa khí. Lỗi của Tam pháo tôi rất lớn. Như vậy được không, tôi sẽ tự vả miệng xem như bồi tội với các vị. Như thế nào?
Hoàng Thiên Báo không hổ là người quen trong giang hồ, bậc thang này rất có trình độ, lời vừa nói ra, lập tức giải vây cho mình, ném vấn đề trở lại cho Khổng Nhị Cẩu.
Khổng Nhị Cẩu vốn chỉ giận dỗi Sở Thiên Thư để kiếm sĩ diện, đương nhiên không có khả năng để Hoàng Thiên Báo tự tát bồi tội, làm cho việc lông gà vỏ tỏi biến thành việc lớn, lại gây thương tổn hòa khí với hai ông chủ hai bên, loại chuyện mất nhiều hơn được về công lẫn về tư này. Khổng Nhị Cẩu làm sao có thể chịu làm chứ?
Khổng Nhị Cẩu một tay bắt được tay phải giơ lên của Hoàng Thiên Báo, cười nói:
– Anh Tam Pháo, mọi người đều đang đùa thôi. Anh cần gì tưởng thật chứ.
Y mới mở miệng, không khí khẩn trương làm người ta kinh hồn bạt vía rốt cục hòa hoãn trở lại.
Hoàng Thiên Báo nắm tay Khổng Nhị Cẩu, cười nói:
– Ha ha, tôi biết Nhị ca sẽ cho Tam Pháo thể diện này, hôm nào tôi sẽ mời rượu anh bày tỏ cảm ơn.
– Được, một lời đã định. Còn phải phiền toái anh Tam Pháo thay tôi thăm hỏi ân cần hai ông anh Đại Pháo và Nhị Pháo, ha ha.
Khổng Nhị Cẩu cười xong, bỗng nhiên xoay người, vẫy tay với tên béo và tên áo trắng, nói:
– Chúng ta đi.
Lúc đi qua người của Sở Thiên Thư, Khổng Nhị Cẩu nhỏ giọng nói:
– Người anh em, để lại tên đi. Tôi nghĩ, chúng ta còn có thể gặp mặt đấy.
– Tại hạ Sở Thiên Thư! Tạm biệt, không tiễn!
Sở Thiên Thư cười.
Khổng Nhị Cẩu buồn bực đến cực điểm, y thực không nghĩ ra người thanh niên trẻ tuổi nhìn rất bình thường này, tin tưởng và dũng khí của hắn đến từ chỗ nào lại dám cương lại với người giang hồ, cho đến khi đi ra khỏi khách sạn Khải Hoàn, trong lòng còn giống như bị kim đâm, đau ê ẩm.
Đám người Khổng Nhị Cẩu vừa ra khỏi cửa, Hoàng Lệ liền khóc lớn.
Triệu Bình Nguyên xông lên trước, cầm thật chặt tay của Sở Thiên Thư, kích động nói:
– Thiên Thư, hoạn nạn gặp chân tình, tôi rốt cục hiểu ra ai mới là người anh em chân chính.
Trong lòng bàn tay Sở Thiên Thư và Triệu Bình Nguyên đều ướt sũng, một phen mạo hiểm vừa rồi đã vượt qua, hai người đều ướt đẫm mồ hôi.
– Tiểu Triệu, đừng khách sáo, các anh đều là khách tôi mời đến. Bất kể là ai thì tôi cũng sẽ không bỏ lại mà không quan tâm.
Sở Thiên Thư lay cánh tay của Triệu Bình Nguyên, cười nói:
– Anh đi an ủi Hoàng Lệ đi, tôi còn phải đi tính tiền nữa.
Nữ giám đốc trực ban chạy vào, dùng ánh mắt khâm phục nhìn Sở Thiên Thư.
– Phó tổng chúng tôi thông báo, vì khách sạn chúng tôi không chiêu đãi chu toàn với quý khách, vì thế miễn phí hôm nay.
– Cảm ơn, thay tôi cảm ơn Phó tổng Quốc Khánh.
Sở Thiên Thư không chút do dự nói ra tên Phàn Quốc Khánh, diễn vở tuồng này càng thêm chân thật, hắn đưa tay ra hướng Hoàng Thiên Báo, cảm động nói:
– Đội trưởng Hoàng, cho anh thêm phiền toái rồi. Ân tình này của anh, tôi nợ.
Hoàng Thiên Báo lau mồ hôi, cười nói:
– Có gì đâu, có gì đâu, cậu là khách quý của khách sạn Khải Hoàn chúng tôi, bảo vệ an toàn của khách là trách nhiệm của tôi, đội trưởng đội bảo vệ.
Lời khách sáo nói hết rồi, Sở Thiên Thư chào tạm biệt với Hoàng Thiên Báo.
Nữ giám đốc trực ban đi theo đưa tiễn.
Triệu Bình Nguyên còn đang không ngừng nói lời cảm kích.
Sở Thiên Thư vỗ bờ vai của gã, nói:
– Tiểu Triệu, đừng nói nữa, chúng ta đều là đồng nghiệp cả. Về sau gặp chuyện chú ý một chút, không cần quá manh động, anh cũng nhìn thấy đấy, có vài người chúng ta thật sự không thể trêu vào.
Triệu Bình Nguyên gật đầu liên tiếp.
Sở Thiên Thư, Triệu Bình Nguyên và Hoàng Lệ cùng nhau đi ra cửa chính khách sạn Khải Hoàn.
Dưới màn đêm, bốn chữ lớn “Khách sạn Khải Hoàn” lấp lánh, có vẻ xa hoa mà khí thế, gió nhẹ thổi qua, có âm nhạc trầm bổng, làm người ta vui vẻ thoải mái.
Ba người vừa đi đến cửa quảng trường, Phạm Diệc Binh, đám người Lưu Xuân Na từ trong bóng đêm đi ra, chạy tới.
Lưu Xuân Na hàm chứa nước mắt, nhìn Sở Thiên Thư từ trên xuống dưới, nhất thời lại nói không ra lời.
Tiền Mỹ Hoa ôm Hoàng Lệ đang khóc, vuốt phía sau lưng cô ta, không ngừng an ủi.
Phạm Diệc Binh, Trương Quốc Bình và Vạn Bằng hỏi han Triệu Bình Nguyên.
Lái xe lão Miêu và Tiểu Chu cũng đã tới, đưa cho Triệu Bình Nguyên một điếu thuốc.
Vừa rồi trên bàn rượu những người khác đều đến đông đủ, chỉ không thấy bóng người của Tề Đại Quang.
Triệu Bình Nguyên nhìn xung quanh một phen, mắng to:
– Đồ chó hoang Tề Đại Quang, mẹ nó, gặp chuyện chỉ lo bản thân, luồn lách còn trơn hơn con lươn, loại người khốn nạn này, thực con mẹ nó không xứng làm lãnh đạo.
Mọi người đều lắc đầu, tỏ vẻ rất khinh bỉ với Tề Đại Quang.
Sở Thiên Thư lặng lẽ đụng nhẹ vào Lưu Xuân Na, nhỏ giọng nói:
– Xuân Na, đừng khóc, tất cả mọi người nhìn kìa. Anh không phải còn rất tốt sao?
Lưu Xuân Na nín khóc mỉm cười, nói:
– Sau khi anh Phạm mang chúng em ra ngoài, còn chuẩn bị xông vào lại, bị em và chị Tiền gắt gao kéo lại.
Sở Thiên Thư phất tay với Phạm Diệc Binh, đưa qua ánh mắt cảm kích.
Phạm Diệc Binh cười, cũng phất tay, không nói gì.
Trịnh Tiểu Mẫn nước mắt văng khắp nơi, ôm cánh tay của Sở Thiên Thư, kích động nói:
– Anh Sở, anh Sở, anh thật tuyệt. Em muốn trở thành em gái của anh.
Mọi người đều cười rộ lên, trong lòng đều thầm nghĩ, Sở Thiên Thư nói được thì làm được, quả thực là người của hắn, ông trời cũng đừng hòng động vào, về sau mọi người chúng ta đều nghe theo Sở Thiên Thư.
Sở Thiên Thư khoát tay nói:
– Các anh em, đến đơn vị thì không thể nói như vậy. Chúng ta đều là người trong cùng một phòng, giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên rồi. Được rồi, trên đường cẩn thận một chút, đều tự trở về nhà nghỉ ngơi đi.
Triệu Bình Nguyên phụ trách đưa Hoàng Lệ về.
Phạm Diệc Binh đưa Tiền Mỹ Hoa.
Lão Miêu và Tiểu Chu ngậm điếu thuốc đi rồi.
Trương Quốc Bình và Vạn Bằng cùng nhau về nhà.
Lưu Xuân Na và Trịnh Tiểu Mẫn mỗi người ôm một cánh tay của Sở Thiên Thư, đứng ở trước cửa khách sạn Khải Hoàn, đang đợi xe taxi.
Rất nhanh taxi chạy đến, Sở Thiên Thư đưa Lưu Xuân Na và Trịnh Tiểu Mẫn ngồi vào phía sau, vừa muốn tiến vào trong xe thì Hoàng Thiên Báo thở hồng hộc chạy tới, hô:
– Cậu Sở, chờ một lát.
– Chính là ở trong phòng này, rất nhiều người đều nhìn thấy.
Sở Thiên Thư cười, còn nói:
– Ha ha, người anh em, sao cậu không ngồi trong phòng của mình uống rượu, lại đem mông đưa đến phòng chúng tôi chứ? – Việc này…
Tên béo nhất thời nghẹn lời.
Hoàng Thiên Báo cười tủm tỉm nhìn Khổng Nhị Cẩu.
Sắc mặt Khổng Nhị Cẩu khó coi.
Sở Thiên Thư nhìn Hoàng Lệ nói:
– Hoàng Lệ, cậu ta theo chân cô vào đây. Cô nói đi, có chuyện gì xảy ra vậy?
Hoàng Lệ đã sớm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cô ta khóc sụt sùi, đứt quãng nói:
– Tôi từ toilet đi ra, cậu ta liền sờ tôi… Chỗ này, còn có chỗ này nữa, tôi sợ tới mức liền sợ hãi chạy về phòng, cậu ta… còn đuổi theo bóp vào chỗ này của tôi.
Hoàng Lệ vừa nói vừa chỉ vào ngực, cái mông và bẹn đùi.
Hoàng Thiên Báo cười hì hì nói với Khổng Nhị Cẩu:
– Nhị ca, nếu đã như vậy thì có phải nên xem là hòa nhau hay không?
Sắc mặt Khổng Nhị Cẩu âm trầm, không nói chuyện.
Tên béo còn già mồm át lẽ phải:
– Nhị ca, tôi mặc kệ, gã đá mông của tôi, tôi phải đá lại.
Khổng Nhị Cẩu nghe xong, cũng không vội không phiền, ném vấn đề lại cho Hoàng Thiên Báo:
– Đội trưởng Hoàng, anh xem, Tần thiếu gia nhà tôi còn rất trẻ con, tôi cũng khuyên không được, anh xem…
Sở Thiên Thư nói:
– Tần thiếu gia, bạn của tôi đắc tội với cậu, tôi nhận lỗi với cậu được không?
Tên béo thật rất không khôn khéo, không hiểu được điểm dừng, gã trừng mắt nhìn Sở Thiên Thư, la ầm lên:
– Được, vậy mày đưa mông cho tao đá hai cái đi.
Cục diện vốn đã hòa hoãn lại bị tên béo vô lý nháo trở lại, lập tức lại trở nên khẩn trương.
Như là đã không đường rút lui, Sở Thiên Thư quyết định cắn răng đánh cuộc một lần, lựa chọn càng thêm cứng rắn, mạnh mẽ.
– Hừ, không thành vấn đề.
Sở Thiên Thư cười lạnh một tiếng, nói:
– Bàn tay bẩn thỉu của cậu sờ soạng vào bạn của tôi, vậy có phải nên chặt xuống hay không?
Tên béo hoảng sợ, giấu tay ra sau lưng, nhìn Sở Thiên Thư như kẻ ngốc.
Trong lòng Khổng Nhị Cẩu và Hoàng Thiên Báo cũng đồng thời giật mình.
Tên nhóc này chỉ là người bình thường, lá gan thật sự không nhỏ, hắn cũng dám nói ra loại lời nói độc ác này trên giang hồ trong không thấy nhiều!
Không khí đột nhiên trở nên khẩn trương, giống như mũi tên trên dây cung, hết sức căng thẳng.
Nhưng về mặt khí thế, Sở Thiên Thư đã chiếm hết thượng phong.
Hiện tại khó khăn nhất là Hoàng Thiên Báo.
Nếu tên béo kiên trì muốn đá vào mông của Sở Thiên Thư, sau khi xong, Sở Thiên Thư nhất định sẽ kiên trì chặt tay gã, Như vậy, Khổng Nhị Cẩu chắc chắn sẽ không đồng ý, một khi trở mặt động thủ, Hoàng Thiên Báo sẽ khó làm người.
Nhưng lời nói của Sở Thiên Thư quá ác, Khổng Nhị Cẩu đương nhiên sẽ không bỏ chạy lấy người. Là một nhân vật có tiếng tăm trên giang hồ, thà rằng chết cũng sẽ không mất mặt trước một tên vô danh tiểu tốt này.
Hoàng Thiên Báo hiển nhiên đã nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, nếu không thể đắc tội cả hai bên, vậy cũng chỉ có lấy mình khai đao rồi, chỉ thấy gã nhíu mày, hướng về phía Khổng Nhị Cẩu nói:
– Tần thiếu gia là người nhà của ông chủ cậu, vì này là bạn của ông chủ chúng tôi, lại ở trên địa bàn của tôi tổn thương hòa khí. Lỗi của Tam pháo tôi rất lớn. Như vậy được không, tôi sẽ tự vả miệng xem như bồi tội với các vị. Như thế nào?
Hoàng Thiên Báo không hổ là người quen trong giang hồ, bậc thang này rất có trình độ, lời vừa nói ra, lập tức giải vây cho mình, ném vấn đề trở lại cho Khổng Nhị Cẩu.
Khổng Nhị Cẩu vốn chỉ giận dỗi Sở Thiên Thư để kiếm sĩ diện, đương nhiên không có khả năng để Hoàng Thiên Báo tự tát bồi tội, làm cho việc lông gà vỏ tỏi biến thành việc lớn, lại gây thương tổn hòa khí với hai ông chủ hai bên, loại chuyện mất nhiều hơn được về công lẫn về tư này. Khổng Nhị Cẩu làm sao có thể chịu làm chứ?
Khổng Nhị Cẩu một tay bắt được tay phải giơ lên của Hoàng Thiên Báo, cười nói:
– Anh Tam Pháo, mọi người đều đang đùa thôi. Anh cần gì tưởng thật chứ.
Y mới mở miệng, không khí khẩn trương làm người ta kinh hồn bạt vía rốt cục hòa hoãn trở lại.
Hoàng Thiên Báo nắm tay Khổng Nhị Cẩu, cười nói:
– Ha ha, tôi biết Nhị ca sẽ cho Tam Pháo thể diện này, hôm nào tôi sẽ mời rượu anh bày tỏ cảm ơn.
– Được, một lời đã định. Còn phải phiền toái anh Tam Pháo thay tôi thăm hỏi ân cần hai ông anh Đại Pháo và Nhị Pháo, ha ha.
Khổng Nhị Cẩu cười xong, bỗng nhiên xoay người, vẫy tay với tên béo và tên áo trắng, nói:
– Chúng ta đi.
Lúc đi qua người của Sở Thiên Thư, Khổng Nhị Cẩu nhỏ giọng nói:
– Người anh em, để lại tên đi. Tôi nghĩ, chúng ta còn có thể gặp mặt đấy.
– Tại hạ Sở Thiên Thư! Tạm biệt, không tiễn!
Sở Thiên Thư cười.
Khổng Nhị Cẩu buồn bực đến cực điểm, y thực không nghĩ ra người thanh niên trẻ tuổi nhìn rất bình thường này, tin tưởng và dũng khí của hắn đến từ chỗ nào lại dám cương lại với người giang hồ, cho đến khi đi ra khỏi khách sạn Khải Hoàn, trong lòng còn giống như bị kim đâm, đau ê ẩm.
Đám người Khổng Nhị Cẩu vừa ra khỏi cửa, Hoàng Lệ liền khóc lớn.
Triệu Bình Nguyên xông lên trước, cầm thật chặt tay của Sở Thiên Thư, kích động nói:
– Thiên Thư, hoạn nạn gặp chân tình, tôi rốt cục hiểu ra ai mới là người anh em chân chính.
Trong lòng bàn tay Sở Thiên Thư và Triệu Bình Nguyên đều ướt sũng, một phen mạo hiểm vừa rồi đã vượt qua, hai người đều ướt đẫm mồ hôi.
– Tiểu Triệu, đừng khách sáo, các anh đều là khách tôi mời đến. Bất kể là ai thì tôi cũng sẽ không bỏ lại mà không quan tâm.
Sở Thiên Thư lay cánh tay của Triệu Bình Nguyên, cười nói:
– Anh đi an ủi Hoàng Lệ đi, tôi còn phải đi tính tiền nữa.
Nữ giám đốc trực ban chạy vào, dùng ánh mắt khâm phục nhìn Sở Thiên Thư.
– Phó tổng chúng tôi thông báo, vì khách sạn chúng tôi không chiêu đãi chu toàn với quý khách, vì thế miễn phí hôm nay.
– Cảm ơn, thay tôi cảm ơn Phó tổng Quốc Khánh.
Sở Thiên Thư không chút do dự nói ra tên Phàn Quốc Khánh, diễn vở tuồng này càng thêm chân thật, hắn đưa tay ra hướng Hoàng Thiên Báo, cảm động nói:
– Đội trưởng Hoàng, cho anh thêm phiền toái rồi. Ân tình này của anh, tôi nợ.
Hoàng Thiên Báo lau mồ hôi, cười nói:
– Có gì đâu, có gì đâu, cậu là khách quý của khách sạn Khải Hoàn chúng tôi, bảo vệ an toàn của khách là trách nhiệm của tôi, đội trưởng đội bảo vệ.
Lời khách sáo nói hết rồi, Sở Thiên Thư chào tạm biệt với Hoàng Thiên Báo.
Nữ giám đốc trực ban đi theo đưa tiễn.
Triệu Bình Nguyên còn đang không ngừng nói lời cảm kích.
Sở Thiên Thư vỗ bờ vai của gã, nói:
– Tiểu Triệu, đừng nói nữa, chúng ta đều là đồng nghiệp cả. Về sau gặp chuyện chú ý một chút, không cần quá manh động, anh cũng nhìn thấy đấy, có vài người chúng ta thật sự không thể trêu vào.
Triệu Bình Nguyên gật đầu liên tiếp.
Sở Thiên Thư, Triệu Bình Nguyên và Hoàng Lệ cùng nhau đi ra cửa chính khách sạn Khải Hoàn.
Dưới màn đêm, bốn chữ lớn “Khách sạn Khải Hoàn” lấp lánh, có vẻ xa hoa mà khí thế, gió nhẹ thổi qua, có âm nhạc trầm bổng, làm người ta vui vẻ thoải mái.
Ba người vừa đi đến cửa quảng trường, Phạm Diệc Binh, đám người Lưu Xuân Na từ trong bóng đêm đi ra, chạy tới.
Lưu Xuân Na hàm chứa nước mắt, nhìn Sở Thiên Thư từ trên xuống dưới, nhất thời lại nói không ra lời.
Tiền Mỹ Hoa ôm Hoàng Lệ đang khóc, vuốt phía sau lưng cô ta, không ngừng an ủi.
Phạm Diệc Binh, Trương Quốc Bình và Vạn Bằng hỏi han Triệu Bình Nguyên.
Lái xe lão Miêu và Tiểu Chu cũng đã tới, đưa cho Triệu Bình Nguyên một điếu thuốc.
Vừa rồi trên bàn rượu những người khác đều đến đông đủ, chỉ không thấy bóng người của Tề Đại Quang.
Triệu Bình Nguyên nhìn xung quanh một phen, mắng to:
– Đồ chó hoang Tề Đại Quang, mẹ nó, gặp chuyện chỉ lo bản thân, luồn lách còn trơn hơn con lươn, loại người khốn nạn này, thực con mẹ nó không xứng làm lãnh đạo.
Mọi người đều lắc đầu, tỏ vẻ rất khinh bỉ với Tề Đại Quang.
Sở Thiên Thư lặng lẽ đụng nhẹ vào Lưu Xuân Na, nhỏ giọng nói:
– Xuân Na, đừng khóc, tất cả mọi người nhìn kìa. Anh không phải còn rất tốt sao?
Lưu Xuân Na nín khóc mỉm cười, nói:
– Sau khi anh Phạm mang chúng em ra ngoài, còn chuẩn bị xông vào lại, bị em và chị Tiền gắt gao kéo lại.
Sở Thiên Thư phất tay với Phạm Diệc Binh, đưa qua ánh mắt cảm kích.
Phạm Diệc Binh cười, cũng phất tay, không nói gì.
Trịnh Tiểu Mẫn nước mắt văng khắp nơi, ôm cánh tay của Sở Thiên Thư, kích động nói:
– Anh Sở, anh Sở, anh thật tuyệt. Em muốn trở thành em gái của anh.
Mọi người đều cười rộ lên, trong lòng đều thầm nghĩ, Sở Thiên Thư nói được thì làm được, quả thực là người của hắn, ông trời cũng đừng hòng động vào, về sau mọi người chúng ta đều nghe theo Sở Thiên Thư.
Sở Thiên Thư khoát tay nói:
– Các anh em, đến đơn vị thì không thể nói như vậy. Chúng ta đều là người trong cùng một phòng, giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên rồi. Được rồi, trên đường cẩn thận một chút, đều tự trở về nhà nghỉ ngơi đi.
Triệu Bình Nguyên phụ trách đưa Hoàng Lệ về.
Phạm Diệc Binh đưa Tiền Mỹ Hoa.
Lão Miêu và Tiểu Chu ngậm điếu thuốc đi rồi.
Trương Quốc Bình và Vạn Bằng cùng nhau về nhà.
Lưu Xuân Na và Trịnh Tiểu Mẫn mỗi người ôm một cánh tay của Sở Thiên Thư, đứng ở trước cửa khách sạn Khải Hoàn, đang đợi xe taxi.
Rất nhanh taxi chạy đến, Sở Thiên Thư đưa Lưu Xuân Na và Trịnh Tiểu Mẫn ngồi vào phía sau, vừa muốn tiến vào trong xe thì Hoàng Thiên Báo thở hồng hộc chạy tới, hô:
– Cậu Sở, chờ một lát.
Danh sách chương