Nhưng ngày đầu tiên Giản Nhược Minh làm việc ở trụ sở Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước đã cố ý trang điểm thật đẹp đứng cùng với Âu Dương Mỹ Mỹ và mọi người ở trên bậc thang nghênh đón lãnh đạo mới. Trong lúc hai đại mỹ nữ bắt tay chào hỏi nhau, Âu Dương Mỹ Mỹ với bọ ngực căng tròn đầy kiêu ngạo, vòng eo thon, mông đẹp và chân dài, dưới sự đối lập của Giản Nhược Minh đã hiện rõ ra khuyết điểm về tỷ lệ không cân đối.

Huống chi, năm tháng luôn không buông tha con người, hơn nữa đối với một người phụ nữ, dấu vết của năm tháng dù cho dùng mỹ phẩm trang điểm cao cấp đến thế nào cũng không thể che lấp hết được. Bởi vậy, Giản Nhược Minh trẻ hơn Âu Dương Mỹ Mỹ năm tuổi đương nhiên là chiếm hết ưu thế.

May mắn Sở Thiên Thư từng làm huấn luyện giống như vậy ở trong mơ, hắn làm bộ như khó xử, chần chờ nói: – Trưởng phòng

– Dừng lại! Âu Dương Mỹ Mỹ sa sầm mặt, căt đưt lời nói đầu của Sở Thiên Thư: – Lúc này, cậu đừng gọi tôi là trưởng phòng.

Không biết bắt đầu từ ngày nào, cơ cấu trung tầng trong các bộ, các ủy ban của thành phố cấp 3 đều chuyển từ khoa thành phòng, người phụ trách cũng rất tự nhiên mà bị kêu là trưởng phòng. Tuy rằng được gọi là trưởng phòng, nhưng trong danh sách cấp bậc vẫn là trưởng khoa. Chỉ có giống như Giản Nhược Minh, đến vị trí Phó chủ nhiệm của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước mới được xem là cán bộ cấp Phòng chân chính.

Vốn Sở Thiên Thư mơ miêng hô một tiếng trưởng phòng làm Âu Dương Mỹ Mỹ rất hưởng thụ. Nhưng khi so sánh với Giản Nhược Minh, Âu Dương Mỹ Mỹ lại đột nhiên sinh ra lòng ghen tuông đối với cách xưng hô này, vì thế cô ta xua tay ngăn Sở Thiên Thư lại.

– Vậy tôi gọi cô là gì? Chị Mỹ? Sở Thiên Thư trêu tức nhìn Âu Dương Mỹ Mỹ.

Nhìn bộ dáng ghen tuông của Âu Dương Mỹ Mỹ, trong lòng Sở Thiên Thư thầm vui mừng, dù sao sắp bị đày đi rồi, đùa một chút vị thủ trưởng dựa vào thân thể này, cũng xem như một loại niềm vui trước khi đau khổ đến.

– Tuỳ cậu, nhưng đừng gọi trưởng phòng. Âu Dương Mỹ Mỹ lạnh như băng nói:

– Sở Thiên Thư, cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi đấy? – Chị Mỹ. Sở Thiên Thư thử thăm dò hô một tiếng, nhìn trên mặt của Dương Mỹ Mỹ cũng không có phản cảm, liền tiếp tục nói: – Chị muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?

– Đương nhiên là nói thật. Âu Dương Mỹ Mỹ hừ một tiếng.

Sở Thiên Thư chần chờ một chút, vô cùng nghiêm túc nói: – Nói thật, chị Mỹ, chị xinh đẹp không bằng Giản Nhược Minh.

Sắc mặt của Âu Dương Mỹ Mỹ cực kỳ khó coi.

– Nhưng chị lại đáng yêu hơn cô ấy rất nhiều. Sở Thiên Thư hạ giọng nói: – Đáng yêu hơn gấp mười lần, gấp trăm lần, gấp ngàn lần.

Sắc mặt của Âu Dương Mỹ Mỹ lập tức thả lỏng, trên khoé miệng còn hiện lên nụ cười đắc ý.

Sở Thiên Thư lại chậm rãi bổ sung một câu: – Người phụ nữ lạnh như băng như cô ta, người đàn ông nào sẽ thích chứ? Chỉ có người phụ nữ làm cho đàn ông mê muội mới thực sự là mỹ nữ. Chị Mỹ, chị chính là người phụ nữ như vậy!

Vừa dứt lời, mặt mày Âu Dương Mỹ Mỹ lập tức hớn hở.

Âu Dương Mỹ Mỹ hỏi: – Tiểu Sở, cậu nói thật sao?

Sở Thiên Thư đưa tay lên: – Tôi có thể thề với trời!

Âu Dương Mỹ Mỹ xì cười ra tiếng, nói: – Thiên Thư, cậu thật sự rất thú vị đó. Không được, nhân tài như vậy tôi phải giữ lại cho mình.

– Chị Mỹ, chị có ý gì vậy? Trong lòng Sở Thiên Thư đầy chờ mong hỏi.

Âu Dương Mỹ Mỹ cầm lấy một tấm bảng, khiến Sở Thiên Thư run rẩy, từng chữ một nói: – Đây là đề cử cậu đi “Nhập xã ở thôn” của Điền Khắc Minh. Tôi đại biểu cho bộ phận nhân sự tìm cậu nói chuyện, hiện tại tôi đổi ý rồi. Tôi muốn giữ cậu lại.

Cái gì, cái gì? Trái tim Sở Thiên Thư kích động gần như sắp nhảy ra ngoài.

Ông trời thật có mắt, hoá ra lời ngon tiếng ngọt của đàn ông cũng có thể trở thành một loại vốn liếng!

Đề cử ứng cử viên “Nhập xã ở thôn” do phòng hành chính và phòng nhân sự phụ trách, Điền Khắc Minh có quyền đề cử, Âu Dương Mỹ Mỹ có quyền lựa chọn.

Bất kể là địa vị hay lực ảnh hưởng ở Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước thì lời nói của Âu Dương Mỹ Mỹ đều có trọng lượng hơn so với Điền Khắc Minh.

Âu Dương Mỹ Mỹ đắc ý liếc mắt nhìn Sở Thiên Thư một cái, vươn tay vẽ một đường cong, ra hiệu Sở Thiên Thư không nên kích động.

Trong lòng Sở Thiên Thư bình tĩnh lại, lại quan tâm đến vận mệnh người khác, hắn hỏi: – Chị Mỹ Mỹ, vậy chị tính đề cử ai?

– Lưu Xuân Na, Phạm Diệc Binh hoặc là Tiền Mỹ Hoa, đương nhiên cá nhân tôi thiên về Lưu Xuân Na! Âu Dương Mỹ Mỹ chú ý đến lông mi của Sở Thiên Thư nháy một chút: – Sao thế? Đau lòng sao?

– Hả, không có, ai kêu cô ta là người mới chứ. Sở Thiên Thư vội vàng che dấu nói, trong lòng của hắn đột nhiên sinh ra vài phần áy náy, bị đày đến xã Thạch Hà Tử khỉ ho cò gáy, với một cô gái mới hai mươi tuổi mà nói quả thật có chút tàn nhẫn.

Nhưng hố lửa này cuối cùng cũng phải có người nhảy.

Âu Dương Mỹ Mỹ gãi đúng chỗ ngứa nói: – Ha hả, Thiên Thư, tôi biết trong lòng cậu nghĩ thế nào đấy, cậu hy vọng là Phạm Diệc Binh đúng không? Như vậy, sẽ không có người tranh vị trí Trưởng phòng phòng tổng hợp với cậu nữa.

Sở Thiên Thư cười cười, xem như thừa nhận.

Âu Dương Mỹ Mỹ thực nhẹ nhàng nói: – Không phải cậu vừa mới nói rồi sao, chỉ cần cậu thành thật nghe lời tôi thì không cần phải sợ Phạm Diệc Binh. Hơn nữa, sau này cậu cũng cần có cấp dưới làm việc đúng không?

Sở Thiên Thư mừng thầm, khẩn trương tỏ thái độ: – Vâng, chị Mỹ, tôi nghe lời chị, kiên quyết nghe lời chị.

Âu Dương Mỹ Mỹ cười tự nhiên nói: – Thiên Thư, cậu nhớ đấy, sau này cậu phải nghe lời tôi.

– Nói gì cũng phải nghe sao? Sở Thiên Thư dựng thẳng sống lưng.

– Cậu nói xem? Đại khái là chiếm được cổ vũ đáng yêu của Sở Thiên Thư, Âu Dương Mỹ Mỹ nghiêng đầu, cố ý ra vẻ đáng yêu.

Sở Thiên Thư chuyển đề tài: – Ha hả, chị Mỹ, tại sao chị giúp tôi vậy?

Âu Dương Mỹ Mỹ không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn hắn.

Đúng vậy, rất khó có thể tưởng tượng được.

Âu Dương Mỹ Mỹ là nhân vật có thực quyền trong Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, dựa vào cái gì mà lại ưu ái đối với một nhân viên không có bối cảnh, không có quan hệ như hắn chứ?

Trong quan trường, phải lấy được thưởng thức và trọng dụng của lãnh đạo, hoặc là anh phải có bối cảnh vững chắc, hoặc là anh có tài năng cao siêu, nếu hai thứ này anh đều không có thì cũng chỉ có thể biến thành “Chó săn” của lãnh đạo, một con “chó săn” vô cùng trung thành.

– Chó săn, hừ hừ. Khi trong đầu Sở Thiên Thư nghĩ đến kết luận này, hắn âm thầm cười lạnh một chút.

Chẳng lẽ từ nay về sau, chính mình sẽ biến thành một con chó săn như Điền Khắc Minh, chỉ biết vẫy đuôi mừng chủ với Quan Hạo Vũ, Hoàng Như Sơn hay sao?

Nhưng, Âu Dương Mỹ Mỹ chỉ cần một con “Chó săn ” thôi hay sao?

Sở Thiên Thư ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trong ánh mắt của Âu Dương Mỹ Mỹ rõ ràng còn có một loại nóng bỏng gì đó đang di động.

Mẹ nó! Cô ta không chỉ cần một tên tay sai trung thành, còn cần một người đàn ông cường tráng!

Là một người đàn ông cường tráng khỏe mạnh, Sở Thiên Thư đương nhiên tràn đầy khát vọng với thân thể đàn bà. Nhưng vừa nghĩ tới thân thể này đã từng vặn vẹo dưới thân nhiều lão già, khuất nhục dâng lên trong lòng giống như thủy triều.

Vì để dụ dỗ đàn bà vui vẻ, trái lương tâm nói với cô ta vài lời nịnh nọt “Đáng yêu gấp nghìn lần”, đây là một điều cần phải làm đối với một người đàn ông.

Vì đạt được không gian sinh tồn, làm một con “chó săn” cho cấp trên, điều này đối với một người đàn ông trong quan trường thì cũng là điều không thể tránh khỏi.

Nhưng khúm núm nịnh bợ quỳ gối giữa hai chân của một người đàn bà, thỏa mãn dục vọng của cô ta khi cô ta không được thỏa mãn từ người đàn ông khác, theo Sở Thiên Thư, đây là điều vô cùng nhục nhã!

Đối mặt với đàn bà, đàn ông phải đi chinh phục, quyết không thể khuất phục!

Dùng lời nói Sở Thiên Thư thường xuyên giáo dục Vệ Thế Kiệt gọi là: Quân tử háo sắc, cũng phải có đạo lý!

Dục vọng của đàn ông cũng là thứ có tôn nghiêm!

Một thanh âm đang gào lên: Sở Thiên Thư, mày có phải là một người đàn ông hay không vậy?

Một thanh âm khác lại hô lên: Sở Thiên Thư, tránh voi chẳng xấu mặt nào, xe đến trước núi luôn có đường.

Sở Thiên Thư cố nén buồn nôn trong ngực, tự an ủi mình: Âu Dương Mỹ Mỹ là phụ nữ lãnh đạo trong thành phố, có lẽ không cần đi đến bước đó.

Âu Dương Mỹ Mỹ chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt của Sở Thiên Thư.

Sở Thiên Thư cũng vội vàng đứng lên.

Âu Dương Mỹ Mỹ mặc một chiếc váy ngắn màu xám nhạt, ôm sát eo, bó sát cái mông tròn của cô ta.

Ánh mắt quyến rũ của Âu Dương Mỹ Mỹ nhìn chằm chằm Sở Thiên Thư.

Sở Thiên Thư không hề sợ hãi, hai mắt bình tĩnh như chim ưng đang săn mồi nhìn vào cô ta.

Hai người giống như đang đấu với nhau, xem ai chớp mắt trước, giống như ai chớp mắt trước thì người đó sẽ thua.

Cuối cùng, vẫn là Âu Dương Mỹ Mỹ chịu không được.

Cô ta giang rộng ra năm ngón tay mảnh khảnh, cả bàn tay duỗi trước mặt hắn, lại chậm rãi khép lại từng ngón từ nhỏ đến lớn, giống như một cái quạt ngà voi tinh xảo, vẽ ra một đường cong duyên dáng, sau đó trở về trước ngực của cô ta.

Chỉ thấy Âu Dương Mỹ Mỹ vươn ngón tay thon dài, từng chút từng chút mà đi xuống cổ tuyết trắng, lại nhẹ nhàng mở cúc áo sơ mi thứ nhất ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện