Hướng Vãn Tình vững vàng nắm lấy quyền chủ động, cô mỉm cười nhắc nhở:

– Anh Sở, hiện tại lựa chọn sáng suốt nhất của anh là nhanh chóng khiến cho Vệ Thế Kiệt ngoan ngoãn chấp nhận cuộc phỏng vấn của tôi,cam tâm tình nguyện đem chuyện tình của anh ta công khai cho công chúng.

– Chúng ta có thể ngồi xuống thương lượng chút nữa không? Sở Thiên thư vẫn đang cố gắng tìm cơ hội.

– Đây này, còn chưa tính tiền.

– Không có gì để thương lượng nữa hết.

Hướng Vãn Tình tuy rằng vẫn còn ngồi đó bất động, nhưng giọng điệu vô cùng kiên định:

– Nếu như anh cảm thấy khó khăn trong việc tính tiền thì có thể xem xét việc ưu tiên phụ nữ.

Sở Thiên Thư không còn cách nào khác, hắn nâng người lên chuẩn bị gọi phục vụ, chính vào lúc này, việc ngoài ý muốn xảy ra.

Không đợi Sở Thiên Thư lên tiếng, giống như phóng ra pháo ánh sáng, một tiếng pằng vang lên ở cửa ngoài đại sảnh.

Trong quán cà phê, đầu tiên là tiếng dương cầm đột nhiên dừng lại, tiếp đến là vài tiếng gào thét, cô gái trẻ tuổi ở chiếc ghế dài phía trước đột nhiên sợ hãi, phun ra một ngụm cà phê cùng với nước bọt lên đầu lên mặt người đàn ông hói đầu.

Một hồi hỗn độn của tiếng bước chân truyền đến, xen lẫn vài tiếng thét chói tai.

Tầm mắt của Hướng Vãn Tình bị Sở Thiên Thư che mất, cô đứng dậy, nghển cổ lên coi, liền bị Sở Thiên Thư túm xuống.

Người phụ nữ phía trước nhìn ra ngoài dò xét một chút, kêu lên “Má ơi” một tiếng rồi ôm lấy ngực, sắc mặt trắng bệt núp ở chiếc ghế dài nơi góc phòng, run lẩy bẩy.

Người đàn ông đầu trọc bất chấp mặt và đầu cổ đầy cà phê, cũng co lại, sắc mặt khẩn trương nhìn chằm chằm vào lối ra vào quán cà phê.

Hướng Vãn Tình đẩy Sở Thiên Thư một phen, buồn bực nói:

– Anh tránh ra, tôi là phóng viên, tôi phải làm việc.

Nhưng, hai tiếng nổ mạnh hoàn toàn lấn át tiếng nói của cô.

Đó là hai tiếng súng nổ.

Kèm theo tiếng súng là một giọng nam thô lỗ vang lên trong quán cà phê:

– Tất cả đứng lên cho tao, đứng lên, cút qua bên kia đi! Đm mày chứ, nhanh, đóng cửa lại! Nói với bọn cảnh sát bên ngoài, bọn chúng mà xông vào, tụi tao sẽ lập tức nổ súng.

– Có kẻ cướp!

Sự mẫn cảm của một phóng viên khiến Hướng Vãn Tình ngồi không yên, cô lần nữa đứng lên.

“Pằng” một viên đạn gào thét bay đến.

– Cô không muốn sống à.

Sở Thiên Thư quên mình nhảy ra, ôm lấy Hướng Vãn Tình, ôm cô gắt gao vào trong lòng, lưng hướng về phía tiếng súng phát ra.

Viên đạn bay xuyên qua đỉnh đầu hai người.

Hướng Vãn Tình dán vào trước ngực của Sở Thiên Thư, một hơi thở đàn ông ập vào mặt, cô mờ mịt cảm thấy hai mắt ướt át, trong lòng run rẩy.

Thử nghĩ, nếu có một người đàn ông không một lời nào vì mình mà liều mạng, cho dù người phụ nữ đó có ý chí sắt đá nhất định cũng sẽ cảm động.

– Đem camera hình cúc áo ra đây.

Trong tiếng ầm ĩ, Sở Thiên Thư dán vào lỗ tai Hướng Vãn Tình nói.

Hướng Vãn Tình rất nghe lời, từ trong túi xách lấy camera hình cúc áo ra, đưa cho Sở Thiên Thư.

Sở Thiên Thư bật cái camera hình cúc áo, đem nó dán lên chiếc ghế dựa, vừa đúng để cái camera lộ ra ở lưng ghế.

Khi tay phải của Sở Thiên Thư làm động tác này, tay trái của hắn vẫn gắt gao ôm lấy Hướng Vãn Tình, che lấp cô hoàn toàn trong người hắn.

Hướng Vãn Tình bị Sở Thiên Thư ôm quá chặt đến nỗi hít thở không được bình thường.

Không bao lâu, một nhóm nam nữ quần áo chỉnh tề, chật vật bị đuổi tới chỗ của Sở Thiên Thư, người phụ nữ trẻ tuổi ngồi phía trước lúc nãy, hai tay ôm đầu, nước mắt lưng tròng, dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Hướng Vãn Tình.

Vào lúc này thì người phụ nữ nào không hy vọng có người đàn ông dùng cánh tay rắn chắc che chở cho mình chứ!

Trong chốc lát, người phụ nữ trẻ tuổi cùng với người đàn ông hói đầu trong tiếng la hét của tên cướp, ôm đầu ngồi xổm xuống.

Tiếp theo đó, Sở Thiên Thư và Hướng Vãn Tình cùng với những vị khách khác dưới sự điều khiển của khẩu súng K54, ôm đầu ngồi xổm ở góc phòng bên cạnh chiến đàn dương cầm, trở thành đối tượng bị khống chế của tên cướp.

Nhưng, Sở Thiên Thư vẫn lén dùng tay phải giơ chiếc camera hình cúc áo, tay trái vẫn ôm lấy Hướng Vãn Tình, dùng cơ thể bảo vệ cô.

Hướng Vãn Tình rốt cuộc cũng thấy rõ, ở một góc khác của cây đàn, có hai tên cưới đang bắt lấy một bé trai.

Tên cầm đầu khoảng chừng bốn mươi tuổi, đang dí khẩu súng lục ở trên đầu những nhân viên phục vụ và khách hàng đang ngồi xổm mà lúc ẩn lúc hiện, tuy rằng không có đường lui, thở hổn hển, nhưng hành động mau lẹ, trên mặt ngoại trừ sự khẩn trương còn có nhiều hơn nữa sự hung tàn, vừa nhìn đã biết là tay già đời.

Một tên khác thì khoảng hai mươi, tay cầm một con dao găm sắc bén, mũi dao để ở yết hầu của cậu bé, con mắt tên đó đỏ ngầu, đầu đổ đầy mồ hôi, bộ dạng hung ác trên khuôn mặt cũng không phải là dạng có nhiều kinh nghiệm, chỉ là loại trong lúc vùng vẫy sắp chết mà đột nhiên trở nên tàn bạo, từ bên này nhìn qua, tay cầm dao của tên này khẽ run lên nhè nhẹ.

Cậu bé bị bắt chỉ khoảng chừng năm sáu tuổi, vẻ mặt mỏi mệt, tái nhợt, nhìn bộ dạng có thể trong tay bọn chúng cũng được một thời gian rồi, sợ tới mức tiếng khóc cũng không có, chỉ biết nghẹn gào nức nở.

Bên ngoài, tiếng la khóc của một người phụ nữ từng chút một rõ ràng hơn:

– Nhuệ Nhuệ, Nhuệ Nhuệ.

– Đừng làm hại con tôi! Các người muốn gì, tôi đều có thể đồng ý.

Đó là một người thiếu phụ ăn mặc rất thời thượng, cô còn có ý định xông vào quán cà phê, nhưng bị cảnh sát gắt gao kéo lại.

– Cảnh sát, cảnh sát, cầu xin các người, nhất định phải cứu lấy con tôi!

Cảnh sát nỗ lực an ủi vị thiếu phụ này, ổn định tâm trạng của cô.

Vị thiếu phụ vẫn còn hô:

– Nhuệ Nhuệ, không cần sợ, các chú cảnh sát sẽ cứu con, đừng sợ!

Cảnh sát cưỡng chế đem cô cách ly khỏi hiện trường.

Sau đó là mười mấy giây im lặng, Sở Thiên Thư và Hướng Vãn Tình đều có thể nghe thấy tiếng tim đập.

Người phụ nữ trẻ tuổi ngồi xổm bên cạnh ngẩng đầu nhìn, nơm nớp lo sợ, nói:

– Hai chú em, tha cho chúng tôi đi…

– Con mẹ nó, bớt nói nhiều đi.

Còn chưa dứt lời, khẩu súng K54 tên cướp trung niên nháy mắt chuyển hướng, một tiếng súng vang lên, cô gái trẻ lên tiếng trả lời ngồi trên mặt đất, trên đùi chảy ra máu tươi.

Sở Thiên Thư đem camera hình nút áo giao cho Hướng Vãn Tình, đỡ lấy cô ta, luống cuống tay chân muốn giúp cô ta cầm máu.

Người đàn ông hói đầu do dự một chút, vẫn ôm lấy đầu, trốn vào trong đám đông.

Vết thương trên đùi của người phụ nữ chỉ bị viên đạn làm nát da.

Hướng Vãn Tình từ hông cởi xuống một chiếc thắt lưng ném tới.

Súng K54 lại chỉa sang đây.

Hướng Vãn Tình nắm chặt lấy cánh tay của Sở Thiên Thư, liều mạng lắc đầu, đem camera hình nút áo giấu xuống váy.

Sở Thiên Thư đưa lưng về phía họng súng, nửa quỳ trên mặt đất, lấy thắt lưng của Hướng Vãn Tình bó chặt vết thương trên đùi.

Người phụ nữ trẻ tuổi cắn răng, nhìn Sở Thiên Thư với Hướng Vãn Tình bằng ánh mắt cảm kích.

Vào lúc này, ở cửa kính của quán cà phê, cảnh sát chống bạo động với súng vác trên vai, đạn đã lên nòng bắt đầu tiến vào, bên ngoài từng ô cánh cửa kính cao lớn là nòng súng như rừng và mũ chống đạn đen nhánh.

Tên cướp trung niên đuổi cặp nam nữ gần nhất chạy tới trước mặt cây đàn, lại chỉ huy tên cướp trẻ tuổi ôm lấy cậu bé, trốn sau lưng cây đàn.

Xem ra, tên cướp trung niên này rất có kinh nghiệm, hắn lựa chọn chỗ này dựa lưng vào cầu thang, đối mặt với cửa ra vào, tay súng bắn tỉa không có cơ hội bắn từ bên cạnh và sau lưng.

Sở Thiên Thư và Hướng Vãn Tình liếc nhau một cái, toàn thân căng thẳng, từ khe hở chỗ đàn dương cầm mà quan sát động tĩnh của hai tên cướp.

Không hề nghi ngờ, vào giờ khắc này, nòng súng của cảnh sát và tay bắn tỉa đang từ các góc độ khác nhau chĩa vào bọn cướp, ngắm chuẩn vào mi tâm của bọn cướp, không ngừng điều chỉnh theo bước chân di chuyển của chúng.

Sở Thiên Thư có thể thấy rõ tên cướp trẻ tuổi này sợ đến run chân, thậm chí có thể nghe được âm thanh run cầm cập từ răng hắn.

Ở ngoài cửa kiếng, cảnh sát dùng loa khuếch đại âm thanh đàm phán với bọn cướp.

Sở Nghiên Thư thận trọng nghe, lại nghe được âm thanh của Đỗ Vũ Phi:

– Không được làm hại đến nhân viên trong quán cà phê, các người muốn điều kiện gì?

Tên cướp trung niên tỏ ra có kinh nghiệm, giơ súng trong tay, lớn tiếng kêu gào:

– Trong vòng mười phút, bọn ta cần một chiếc xe việt dã đổ đầy xăng, chạy đến trước cửa quán cà phê. Còn nữa, tất cả cảnh sát đều phải lùi ra ngoài năm mươi mét.

Đỗ Vũ Phi hết sức bình tĩnh:

– Được, chúng tôi lập tức chuẩn bị, tuy nhiên, mười phút có lẽ hơi khó, có thể cho ba mươi phút không.

Tên cướp trung niên hét gầm lên:

– Chỉ được mười phút, không làm được thì mỗi một phút trôi qua, tao sẽ giết một người, cuối cùng thì tao sẽ giết thằng bé. Tao nói cho các ngươi nghe, bây giờ trong quán cà phê có tới hơn hai mươi người, đủ để tao giết một hồi đấy.

Sở Thiên Thư thầm giật mình, tên này không ngờ lại có tâm tư đếm số người bị khống chế, nếu như cảnh sát trong vòng mười phút không thể đáp ứng yêu cầu, người đầu tiên bị tổn hại là khách khứa trong quán.

Tên cướp cầm đầu cầm cây súng K54 quơ đi quơ lại trên đầu đàn ông, xem ra cậu bé này mới là quân bài trong tay chúng.

Đỗ Vũ Phi phụ trách đàm phán để cảnh sát ở ngoài cửa thoái lui ra sau, cô một mình đi đến phía trước cửa, tứ chi dang rộng ra, ra hiệu bản thân không mang vũ khí, lại giơ loa lên tiếp tục cùng tên cướp đàm phán.

Tuy nhiên, hai tên liều mạng này một câu cũng không nghe lọt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện