Hai người cảnh sát đi đến, trong đó người lớn tuổi hơn lớn tiếng quát:

– Đem điện thoại giao ra, muốn nhờ vả vào quan hệ nào cũng vô dụng, tốt hơn hết nên trả lời câu hỏi một cách thành thật đi. Đứng hết lên,ai cùng một phe thì đứng một bên.

Một người cảnh sát trẻ tuổi khác đem điện thoại tịch thu, đặt trên bàn làm việc, sau đó tách bọn họ ra, Sở Thiên Thư đứng một mình một bên.

Cảnh sát Lý nhìn thấy cảnh tượng này liều hiểu ra, nhất định là sáu tên này ăn hiếp người ta, gặp phải tên không khuất phục liền đánh nhau, hắn nhìn Sở Thiên Thư một cách kỳ quái, rồi lại nhìn hai người so với hắn còn thảm hơn là anh Bảo và thằng nhóc có hình xăm, cười nói:

– Trận đánh này thật là thú vị! Cậu chỉ có một mình? Anh Bảo bụm mặt la lên:

– Hắn còn có hai tên đồng lõa.

Cảnh sát Lý trừng mắt nhìn hắn, hỏi:

– Người đâu?

– Chạy rồi, chưa kịp đánh nhau đã chạy trốn.

Thằng nhóc có hình xăm kêu lên.

Người cảnh sát trẻ tuổi cười lạnh một tiếng, quát:

– Câm miệng! Sáu người ức hiếp một người, còn không biết xấu hổ?

Sở Thiên Thư ngầm cảm thấy may mắn, đồn công an cảnh sát nhân dân vẫn còn công đạo.

Cảnh sát Lý và người cảnh sát trẻ tuổi ấy phân công ra ghi khẩu cung cho hai nhóm.

Trong phòng hỏi cung, cảnh sát Lý đang ghi lại khẩu cung cho Sở Thiên Thư, ông ta quét một lần bản ghi chép trong tay, ngẩng đầu hỏi:

– Chàng trai, chỉ có như vậy thôi sao?

Sở Thiên Thư nói:

– Chỉ có như vậy thôi, cảnh sát Lý, tôi là phòng vệ chính đáng, bọn họ thật sự là ức hiếp người quá đáng, nếu không tôi cũng sẽ không cùng họ động thủ.

Cảnh sát Lý nói:

– Cậu ra tay cũng tàn nhẫn quá đi? Hơn nữa, ai có thể chứng minh cậu là phòng vệ chính đáng? Cậu chỉ có một mình, bọn họ sẽ nghĩ vậy đâu. Cậu xem hay là thông báo cho người nhà hay đơn vị công tác cử người đến bảo lãnh cậu ra ngoài?

Sở Thiên Thư có chút khó khăn, Quan Hạo Vũ và Hoàng Như Sơn không có hảo cảm với hắn, còn Âu Dương Mỹ Mỹ thì bị hắn làm nhục,việc này truyền tới đơn vị công tác sẽ có ảnh hưởng không tốt, nhà thì không còn ở thành phố Thanh Nguyên nữa, không có cách nào thông báo cho người nhà.

Nghĩ tới đây, Sở Thiên Thư nói:

– Cảnh sát Lý, sau khi tốt nghiệp tôi vẫn chưa kiếm được việc, gia đình không ở Thanh Nguyên, ở đây chỉ có một người bạn học, ông xem tôi có thể nhờ hắn đến không?

Cảnh sát Lý cũng có chút khó khăn:

– Tôi xem tình hình bên kia hỏi cung như thế nào, xem thái độ của bọn họ ra sao, cậu đợi ở đây trước, sau đó xem xem xử lý như thế nào.

– Lão Lý, hắn cùng bọn chúng ẩu đả, cố ý gây thương tích, còn đợi gì nữa.

Ngoài cửa vang lên một âm thanh âm trầm.

– Sở trưởng, sao anh lại đến đây?

Cảnh sát Lý đứng lên.

Người vừa đến là trưởng đồn công an Quảng Trường Hàn Lập, ông ta đang đánh bài cùng với mấy ông chủ của những khu ăn chơi trong khu vực, đang hên vô cùng, thắng đến hứng khởi, nhận được tin nhắn của Hách Sảng cũng không dám chậm trễ vội vàng chạy tới.

Đồn công an Quảng Trường cai quản người dân một khu vực lớn xung quanh quảng trường, là khu vực phồn hoa nhất ở Bắc Hồ, Hách Sảng thường xuyên gây chuyện ở khu vực này, lần nào cũng là Hàn Lập giúp y giải quyết. Tuy nhiên có qua thì phải có lại, Hàn Lập không làm như vậy thì cha của Hách Sảng cũng sẽ không đem khu vực béo bở nhất trong phân cục cho ông ta.

Hàn Lập nói:

– Lão Lý, cậu qua bên tiểu Vương xem tình hình thẩm tra như thế nào, tôi tự mình thẩm vấn hắn.

Cảnh sát Lý thấy Hàn Lập nói vậy, đại khái hiểu được vài phần, bèn không nói gì thêm nữa, đi ra khỏi phòng hỏi cung.

Hàn Lập đem tàn thuốc ném xuống đất, dùng chân nghiền nát, chỉnh lại cái mũ cảnh sát một chút, nói với Sở Thiên Thư:

– Thành thật khai báo đi, miễn cho chịu đau khổ.

Sở Thiên Thư vừa thấy Hàn Lập bước vào, liền trấn tĩnh bản thân, cảm thấy không đúng, hắn thận trọng nói:

– Sở trưởng, những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, là bọn chúng lừa gạt tống tiền và trêu ghẹo con gái nhà lành, tôi bất đắc dĩ mới động thủ với bọn họ.

Hàn Lập sốt ruột đứng lên, thong thả đi hai bước, cười lạnh nói:

– Theo như lời cậu nói thì cậu là anh hùng hào hiệp trượng nghĩa?

Sở Thiên Thư nói lẩm bẩm:

– Đây là do ông nói, tôi không có nói như vậy.

Hàn Lập kỳ quái nói:

– Hừ, trước khi động thủ với người khác, phải ước chừng khả năng của mình, đừng nghĩ rằng thân thể cường tráng, ai cũng có thể chọc được.

Sở Thiên Thư suy nghĩ một chút, liền thẳng thắn nói:

– Tôi biết trong đám người đó có con trai của Cục trưởng các người, thế nào? Ông muốn lợi dụng chức quyền để trả thù cá nhân?

Hàn Lập sửng sốt, lập tức nhận ra ý đồ của Sở Thiên Thư, hắn đi qua một bên, ấn vào một cái cơ quan trên tường, tắt máy camera giám sát.

– Haha, nhóc con đúng là thông minh, tuy nhiên, cậu biết tôi là ai không? Hừ, muốn đối đầu với tôi, cậu còn non lắm.

Sở Thiên Thư thấy chiêu này không được, liền nghĩ chiêu khác, hắn nghênh ngang nói:

– Hách Sảng đùa nghịch, giở trò lưu manh bị đánh là đáng đời y. Tôi không đánh y thì sớm muộn cũng sẽ có người khác đánh. Ông muốn giúp y, không thành vấn đề. Tôi nhận hết.

– Tiên sư! Mày nghĩ rằng tao không dám?

Hàn Lập quả thực bị chọc giận, nhặt lên chiếc đèn nhỏ trên bàn.

Sở Thiên Thư thò đầu ra, cắn chặt răng nói:

– Đến đây!

– Con mẹ mày thật sự cho rằng mày thông minh, tao đánh mày rồi thì mày có thể tố cáo tao hành hình bức cung, đúng không?

Hàn Lập mỉm cười:

– Ha ha, mày đúng là ngu ngốc. Người vừa mới đánh nhau với người khác, cho dù là đầu rơi máu chảy thì không phải là chuyện bình thường sao?

Lời còn chưa dứt, Hàn Lập giơ tay cao quá đèn bàn, hướng trên đầu Sở Thiên Thư đập tới.

Mưu kế bị Hàn Lập biết tỏng, Sở Thiên Thư chỉ đành thầm than một tiếng xui xẻo, nhắm mắt gượng chống mà thôi.

Lúc này, ngoài cửa vang lên một âm thanh trong trẻo:

– Báo cáo!

Vừa nghe thấy giọng nói, Sở Thiên Thư liền âm thầm cảm thấy may mắn, Đỗ Vũ Phi trở về rồi.

Hàn Lập đành dừng tay lại, không kiên nhẫn nói:

– Có việc gì để mai nói, tôi đang thẩm vấn nghi phạm.

Cửa bị đẩy ra, Đỗ Vũ Phi bước vào.

Hàn Lập đi ngang qua Đỗ Vũ Phi liếc mắt một cái, hỏi:

– Tiểu Đỗ, cô chẳng phải là được Cục trưởng điều đến tổ chuyên án rồi sao, sao lại về đây?

– Báo cáo sở trưởng, tôi về đây lấy tài liệu.

Đỗ Vũ Phi rất vang dội mà trả lời.

Hàn Lập hỏi:

– Lấy tài liệu thì sao lại chạy đến phòng thẩm vấn?

Đỗ Vũ Phi nói:

– Nghe Lão Lý nói mới bắt về một tên đánh nhau rất giỏi, tôi muốn qua đây xem xem.

– Hả?

Hàn Lập vừa nghe liền đảo mắt, gượng cười nói:

– Tiểu Đỗ, cô xem đi, hắn ta có phải nằm trong đám trộm cắp không?

Gần đây, có một đám trộm cắp gây án rất nhiều ở thành phố Thanh Nguyên, Cục trưởng thành lập một tổ chuyên án toàn lực phá án, nếu như có thể chó ngáp phải ruồi bắt phải một thành viên trong đội đó, cũng được xem là một công lao.

Đỗ Vũ Phi thật sự về để lấy tài liệu, lúc vào vô ý nghe được Lão Lý và Tiểu Vương đang thảo luận có nhắc đến tên Sở Thiên Thư, cô kinh ngạc, gấp gáp hỏi han Lão Lý, Lão Lý không nói nhiều, hướng về phía phòng thẩm vấn bĩu môi, nói cho cô biết là sở trưởng Hàn đang đích thân thẩm vấn.

Đỗ Vũ Phi chợt cảm thấy không ổn, vội vàng chạy đến phòng thẩm vấn, hô to một tiếng báo cáo.

Đi về phía trước, Đỗ Vũ Phi liếc mắt đánh giá Sở Thiên Thư một cái, sau đó liền giả bộ kinh ngạc kêu lên một tiếng:

– A, sao lại là anh?

Hàn Lập cũng đi tới hỏi:

– Thật sự là thành viên của đội trộm cắp?

Đỗ Vũ Phi cười lắc đầu, nói:

– Sở trưởng, không phải, hắn…là bạn của tôi.

– Bạn của cô?

Hàn Lập dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm Đỗ Vũ Phi, bỗng nhiên hiểu ra, tên này có hai tên đồng lõa chạy mất, Đỗ Vũ Phi có thể là cứu binh mà bọn họ phái tới.

Đỗ Vũ Phi gật gật đầu, cười nói:

– Sở trưởng, không nghiêm trọng quá chứ?

Hàn Lập nhìn Sở Thiên Thư, sau đó lại nhìn Đỗ Vũ Phi, nghiêm mặt nói:

– Tiểu Đỗ, cô đừng quên, chúng ta là cảnh sát nhân dân, những việc làm trái pháp luật là không thể làm.

Đỗ Vũ Phi đột nhiên bị Hàn Lập khiển trách, trên mặt có chút ngại ngùng.

Hàn Lập tiếp tục tận tình khuyên bảo:

– Tiểu Đỗ, cô là một cảnh sát công tư phân minh, lớn vậy rồi, ai mà không có tam bằng tứ hữu, nếu như ai cũng đều giúp, nói chữ tình, vậy công việc của chúng ta không thể nào tiếp tục được.

Sở Thiên Thư nhìn Hàn Lập quang minh chính đại mà giáo huấn Đỗ Vũ Phi, trong lòng liền khó chịu, lớn tiếng nói:

– Thôi được rồi, cảnh sát Đỗ, cô đừng cầu xin ông ta, vô dụng thôi, người tôi chọc phải là Hách Sảng.

– Hách Sảng?

Đỗ Vũ Phi âm thầm sốt ruột, hèn gì Hàn Lập muốn đích thân thẩm vấn, ở khu vực trực thuộc phân cục Bắc Hồ, ai dám gây chuyện với vị công tử này chứ?

Chuyện Hàn Lập thường xuyên giúp Hách Sảng giải quyết vấn đề, Đỗ Vũ Phi cũng biết được một phần.

Nhìn thấy Đỗ Vũ Phi biến sắc, Hàn Lập cười khan một tiếng, hỏi:

– Tiểu Đỗ, hắn là bạn như thế nào của cô?

Ý tứ của ông ta rất rõ ràng, chính là đang ám chỉ Đỗ Vũ Phi, hắn ta đáng để cô đắc tội với Cục trưởng sao?

– Tôi...

Đỗ Vũ Phi chần chờ một chút, đột nhiên khẽ cắn môi, nói:

– Anh ta là bạn trai của tôi.

Sở Thiên Thư một trận cảm kích xen lẫn cảm động.

– Bạn trai?

Hàn Lập mở to hai mắt nhìn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện