Hoàng Như Sơn nói:
– Ngô tổng, tình huống mà ông nói, chúng tôi đã được nghe qua. Phương án cải cách là quyết định của nhà máy, Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước chỉ phụ trách thảo luận xét duyệt, ý kiến của mọi người có phải là nên mời Bí thư Quách và xưởng trưởng Lưu thông qua con đường bình thường trình báo cáo với Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước.
Thấy Hoàng Như Sơn đang qua loa, Trương Vĩ không nén được cơn giận, hắn đứng lên lớn tiếng chất vấn:
– Vị lãnh đạo này, nếu như bọn họ chịu nghe ý kiến của mọi người thì chúng tôi cần phải chạy đến Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước để phản ảnh vấn đề sao? Ngay trước mặt Tề Đại Quang và Sở Thiên Thư bị một tên nhân viên thất nghiệp chất vấn, Hoàng Như Sơn tất nhiên không chịu được, mặt lập tức trầm xuống.
Tề Đại Quang thấy cơ hội đến, liền lập tức đứng dậy, chỉ vào Trương Vĩ nói:
– Ý của anh là sao? Lãnh đạo bên nhà máy không nghe ý kiến của các anh thì có thể đến Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước để gây rối sao?
– Ông đây là ý gì? Không đợi chúng tôi nói chuyện, liền chụp lên đầu chúng tôi cái mũ gây sự, có như vậy lãnh đạo sao?
– Kế hoạch là do bên nhà máy các người trình lên, các người đến tìm lãnh đạo chúng tôi cãi cọ có tác dụng gì?
…
Hai bên anh một câu tôi một câu, âm thanh ngày một lớn, nguyên cái trụ sở đều có thể nghe được.
Bên ngoài các công nhân viên chức thất nghiệp đang đợi, nghe thấy tiếng cãi nhau liền tức tốc chạy lên, phòng họp nhỏ và tất cả hành lang phút chốc đông nghẹt người, hùng hùng hổ hổ phẫn nộ.
Như vậy gào thét náo loạn, uy tín của bản thân tại Ủy ban chẳng phải sẽ bị hạ thấp.
Hoàng Như Sơn thầm sốt ruột, trong lòng mắng:
– Cái tên Tề Đại Quang này đúng là thành sự không đủ bại sự thì có thừa. Đám thô lỗ này cũng không phải công nhân vừa mới tiến thành,mấy câu hung ác làm sao có thể hù dọa được.
Trương Vĩ và Tề Đại Quang giống hai con gà trống đấu nhau, càng nói càng khó nghe, dùng dằng không dứt chỉ thiếu điều muốn động thủ.
Sở Thiên Thư thấy tình thế không ổn, khẩn trương đứng lên rống lớn một tiếng:
– Câm miệng lại hết.
Đột nhiên rống một cái đúng là có tác dụng, Tề Đại Quang và đám người Trương Vĩ đều ngẩn người.
Sở Thiên Thư lúc này mới không nhanh không chậm nói với Ngô Thế Tài:
– Ngô tổng, ông nói mọi người yên lặng một chút, chủ nhiệm Hoàng của chúng tôi đích thân ra tiếp đón chính là muốn nghe ý kiến của mọi người. Mọi người cãi nhau như vậy, ông bảo chủ nhiệm Hoàng của chúng tôi phải nói như thế nào đây?
Ngô Thế Tài đứng dậy, ra hiệu mọi người đừng kích động, lớn tiếng nói:
– Mọi người yên lặng một chút, nghe chỉ thị của chủ nhiệm Hoàng.
Đám người xôn xao rút cuộc cũng yên tĩnh trở lại.
Trương Vĩ và Tề Đại Quang trừng mắt nhìn nhau rồi cũng ngồi xuống.
Thật sự để Hoàng Như Sơn nói thì ông ta biết nói gì đây?
Kế hoạch cải cách đem toàn nhà máy nhượng lại hầu như là việc ván đã đóng thuyền.
Nội tình cuộc họp trước đó, Quan Hạo Vũ đã hướng hắn đề cập qua, trước khi phương án cải cách nhà máy trình lên trên, nhận được ám chỉ của phó chủ tịch thành phố Đường Dật Phu, mấy đơn vị cạnh tranh thu mua đã khơi thông các phương diện quan hệ, cũng cùng lãnh đạo nhà máy Nghi Biểu có qua tiếp xúc, chỉ đợi thẩm tra phê duyệt sau, khởi động trình tự bán đấu giá.
Đường Dật Phu yêu cầu, Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước nhanh chóng thông qua thảo luận xét duyệt, đem kế hoạch cải cách của nhà máy dụng cụ báo lên thành phố.
Lúc này, ý nghĩ của Hoàng Như Sơn rất đơn giản, chính là vội vàng đem đám thất nghiệp này đuổi đi, chỉ cần bọn họ không ở Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước gây rối nữa thì mọi việc đều thuận lợi.
Nghĩ vậy, Hoàng Như Sơn cười ha hả vài tiếng, nói:
– Các vị, vấn đề mà mọi người phản ảnh tôi nhất định sẽ báo cáo lên cấp trên, tuy nhiên, sự phê duyệt cuối cùng về kế hoạch cải cách của nhà máy không nằm ở Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, mọi người một mặt nên tìm lãnh đạo nhà máy để trao đổi ý kiến, mặt khác có thể phản ảnh tình hình với các cơ quan thành phố liên quan.
Ngô Thế Tài lạnh lùng nhìn Hoàng Như Sơn nói:
– Chủ nhiệm Hoàng, Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước là bộ phận chủ quản của nhà máy dụng cụ, nếu như các ông cũng không làm chủ được thì chúng tôi có thể đi đâu phản ảnh đây?
Hoàng Như Sơn không có cách nào khác đành nói:
– Ngô tổng, ông là lãnh đạo nhà máy, Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước chỉ là cơ cấu làm việc chứ không phải bộ ngành quyết định, điều này hẳn là nên được lý giải, còn về phần phản ảnh ở đâu, tôi cũng không nói được.
Ngô Thế Tài nói:
– Chủ nhiệm Hoàng, ý của ông, tôi hiểu rồi.
Hoàng Như Sơn nói:
– Ha ha, hiểu rồi thì tốt, hiểu rồi thì tốt.
Ngô Thế Tài đứng dậy, lớn tiếng nói với mọi người:
– Các vị, theo tôi về thôi.
Trương Vĩ hướng mọi người phất tay, cũng lớn tiếng nói:
– Được, nghe Ngô tổng nói, chúng ta đi!
Hai mươi mấy người nhân viên thất nghiệp theo sau Ngô Thế Tài và Trương Vĩ, ồn ồn ào ào bước ra khỏi trụ sở Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước.
Hoàng Như Sơn đứng trước cửa sổ, nhìn thấy đám nhân viên thất nghiệp đều rời đi hết rồi, nghe thấy Tề Đại Quang tâng bốc liền đắc ý cười.
Sở Thiên Thư nhìn bọn người Ngô Thế Tài và Trương Vĩ kiên định bước đi, nhận định bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, sự đắc ý của Hoàng Như Sơn chỉ duy trì được nửa giờ, ông ta đang ở phòng làm việc của Quan Hạo Vũ mà khoe chiến tích, một cú điện thoại của phó chủ tịch thành phố Đường Dật Phu gọi tới, đổ ập xuống đầu của Quan Hạo Vũ.
Bởi vì còn có một tầng quan hệ với Âu Dương Mỹ Mỹ nên bình thường Đường Dật Phu đối với Quan Hạo Vũ vẫn là rất khách khí. Hôm nay lời nói trong điện thoại không để một tí mặt mũi nào cho ông ta, khỏi cần nói cũng biết, xảy ra chuyện lớn rồi!
Hóa ra, bọn người Ngô Thế Tài và Trương Vĩ, mang theo mấy chục nhân viên thất nghiệp về tới nhà máy Nghi Biểu, biểu tình tại cổng ra vào của nhà máy, không những có các nhân viên thất nghiệp tham gia mà người xem náo nhiệt cũng ngày một đông, khiến cho đoạn đường Duyên Giang tiếp nối cầu Thanh Liên Giang đều chật kín người.
Bởi vậy, chỉ vài phút, giao thông nội thành Thanh Nguyên lâm vào tê liệt, một vị lãnh đạo cơ quan trực thuộc tỉnh bị kẹt ngay đầu cầu.Ngồi trong xe nhìn thấy tình huống như vậy, một cú điện thoại liền thông tới tỉnh, chủ tịch thường trực tỉnh lập tức gọi điện cho Bí thư Thành ủy Thanh Nguyên, Quách Tử Xuân.
Quá bị động, quá mất mặt!
Chuyện của thành phố Thanh Nguyên kinh động đến lãnh đạo tỉnh, lãnh đạo thành phố lại không biết rõ tình hình, Quách Tử Xuân vỗ bàn,hét lên kêu Phó chủ tịch thành phố Đường Dật Phu bên phân công quản lý công nghiệp đến văn phòng, lệnh ông ta lập tức nhanh đến hiện trường, sơ tán nhân viên, khơi thông đường, mau chóng bình ổn sự kiện, phòng ngừa tình thế chuyển biến xấu, tiêu trừ những ảnh hưởng tiêu cực.
Đường Dật Phu đang chịu giáo huấn ở chỗ Bí thư Thành ủy, đương nhiên không dễ chịu với Quan Hạo Vũ, lão chỉ thị Quan Hạo Vũ lập tức liên hệ lãnh đạo chủ chốt của nhà máy Nghi Biểu, rồi gấp gút đến hiện trường tổ chức điều tra xử lý.
Quan Hạo Vũ dù sao cũng là tên giảo hoạt trên quan trường, Phó chủ tịch thành phố Đường Dật Phu bên phân công quản lý vô cùng lo lắng, nhưng y một chút cũng không gấp.
Nhân viên thất nghiệp của nhà máy Nghi Biểu tụ tập gây rối, đầu lĩnh của nhà máy là lãnh đạo chủ trách, giao thông tê liệt, lãnh đạo bộ phận quản lý giao thông đau đầu, ảnh hưởng tiêu cực, lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban sợ nhất, gây ra chuyện lớn hơn nữa, làm một chủ nhiệm của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước sắp về vườn, nhiều lắm thì chịu gián tiếp trách nhiệm lãnh đạo.
Quẳng điện thoại xuống, Quan Hạo Vũ vẫn là chỉ định Hoàng Như Sơn dẫn Trường Diệp Bình của ban cải cách xí nghiệp và Tề Đại Quang đi hiện trường, tự mình thì lấy lý do thân thể không khỏe, tiếp tục né tránh trốn ở phòng làm việc không chịu xuất đầu.
Đường Dật Phu từ trước được xưng là dám nói dám làm, là một điển hình của phái cứng rắn, trước kia cũng xử lý qua một vài mâu thuẫn tranh cãi của công nhân viên doanh nghiệp nhà nước, nhưng gần đây hầu như trong trạng thái mới manh nha thì đã bị hắn dùng biện pháp mạnh mẽ không chút lưu tình dập tắt, Bí thư Thành ủy Quách Tử Xuân và Chủ tịch thành phố Chu Mẫn Văn rất hài lòng đối với năng lực xử lý những sự kiện mang tính khẩn cấp của y.
Chuyện hôm nay xảy ra quá đột ngột, khiến Đường Dật Phu ở trước mặt lãnh đạo tỉnh và thành phố mất hết mặt mũi, trong lòng một cỗ hỏa khí, vừa đến hiện trường, xe còn chưa dừng hẳn, đập vào mắt Đường Dật Phu trước hết không phải giao thông bế tắc, hay đám người đang chen chúc, mà là mấy cái biểu ngữ treo ở cửa nhà máy.
– Tài sản quốc gia không được để mất!
– Chúng tôi muốn sinh tồn, chúng tôi muốn việc làm!
– Thề chết bảo vệ nhà máy Nghi Biểu!
Nhất là câu cuối cùng viết là:
– Quan thương cấu kết, chết không tử tế!
Điều này trong mắt Đường Dật Phu thấy rất chói mắt, giống như đang tại mắng lão, lại nhìn xung quanh mọi nơi, trong số vài người đi tới nghênh đón, không thấy Quan Hạo Vũ, càng không đánh mà giận, lòng nghĩ con mẹ nhà ngươi đem tình trạng này đổ lên đầu ta.
– Ngô tổng, tình huống mà ông nói, chúng tôi đã được nghe qua. Phương án cải cách là quyết định của nhà máy, Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước chỉ phụ trách thảo luận xét duyệt, ý kiến của mọi người có phải là nên mời Bí thư Quách và xưởng trưởng Lưu thông qua con đường bình thường trình báo cáo với Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước.
Thấy Hoàng Như Sơn đang qua loa, Trương Vĩ không nén được cơn giận, hắn đứng lên lớn tiếng chất vấn:
– Vị lãnh đạo này, nếu như bọn họ chịu nghe ý kiến của mọi người thì chúng tôi cần phải chạy đến Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước để phản ảnh vấn đề sao? Ngay trước mặt Tề Đại Quang và Sở Thiên Thư bị một tên nhân viên thất nghiệp chất vấn, Hoàng Như Sơn tất nhiên không chịu được, mặt lập tức trầm xuống.
Tề Đại Quang thấy cơ hội đến, liền lập tức đứng dậy, chỉ vào Trương Vĩ nói:
– Ý của anh là sao? Lãnh đạo bên nhà máy không nghe ý kiến của các anh thì có thể đến Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước để gây rối sao?
– Ông đây là ý gì? Không đợi chúng tôi nói chuyện, liền chụp lên đầu chúng tôi cái mũ gây sự, có như vậy lãnh đạo sao?
– Kế hoạch là do bên nhà máy các người trình lên, các người đến tìm lãnh đạo chúng tôi cãi cọ có tác dụng gì?
…
Hai bên anh một câu tôi một câu, âm thanh ngày một lớn, nguyên cái trụ sở đều có thể nghe được.
Bên ngoài các công nhân viên chức thất nghiệp đang đợi, nghe thấy tiếng cãi nhau liền tức tốc chạy lên, phòng họp nhỏ và tất cả hành lang phút chốc đông nghẹt người, hùng hùng hổ hổ phẫn nộ.
Như vậy gào thét náo loạn, uy tín của bản thân tại Ủy ban chẳng phải sẽ bị hạ thấp.
Hoàng Như Sơn thầm sốt ruột, trong lòng mắng:
– Cái tên Tề Đại Quang này đúng là thành sự không đủ bại sự thì có thừa. Đám thô lỗ này cũng không phải công nhân vừa mới tiến thành,mấy câu hung ác làm sao có thể hù dọa được.
Trương Vĩ và Tề Đại Quang giống hai con gà trống đấu nhau, càng nói càng khó nghe, dùng dằng không dứt chỉ thiếu điều muốn động thủ.
Sở Thiên Thư thấy tình thế không ổn, khẩn trương đứng lên rống lớn một tiếng:
– Câm miệng lại hết.
Đột nhiên rống một cái đúng là có tác dụng, Tề Đại Quang và đám người Trương Vĩ đều ngẩn người.
Sở Thiên Thư lúc này mới không nhanh không chậm nói với Ngô Thế Tài:
– Ngô tổng, ông nói mọi người yên lặng một chút, chủ nhiệm Hoàng của chúng tôi đích thân ra tiếp đón chính là muốn nghe ý kiến của mọi người. Mọi người cãi nhau như vậy, ông bảo chủ nhiệm Hoàng của chúng tôi phải nói như thế nào đây?
Ngô Thế Tài đứng dậy, ra hiệu mọi người đừng kích động, lớn tiếng nói:
– Mọi người yên lặng một chút, nghe chỉ thị của chủ nhiệm Hoàng.
Đám người xôn xao rút cuộc cũng yên tĩnh trở lại.
Trương Vĩ và Tề Đại Quang trừng mắt nhìn nhau rồi cũng ngồi xuống.
Thật sự để Hoàng Như Sơn nói thì ông ta biết nói gì đây?
Kế hoạch cải cách đem toàn nhà máy nhượng lại hầu như là việc ván đã đóng thuyền.
Nội tình cuộc họp trước đó, Quan Hạo Vũ đã hướng hắn đề cập qua, trước khi phương án cải cách nhà máy trình lên trên, nhận được ám chỉ của phó chủ tịch thành phố Đường Dật Phu, mấy đơn vị cạnh tranh thu mua đã khơi thông các phương diện quan hệ, cũng cùng lãnh đạo nhà máy Nghi Biểu có qua tiếp xúc, chỉ đợi thẩm tra phê duyệt sau, khởi động trình tự bán đấu giá.
Đường Dật Phu yêu cầu, Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước nhanh chóng thông qua thảo luận xét duyệt, đem kế hoạch cải cách của nhà máy dụng cụ báo lên thành phố.
Lúc này, ý nghĩ của Hoàng Như Sơn rất đơn giản, chính là vội vàng đem đám thất nghiệp này đuổi đi, chỉ cần bọn họ không ở Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước gây rối nữa thì mọi việc đều thuận lợi.
Nghĩ vậy, Hoàng Như Sơn cười ha hả vài tiếng, nói:
– Các vị, vấn đề mà mọi người phản ảnh tôi nhất định sẽ báo cáo lên cấp trên, tuy nhiên, sự phê duyệt cuối cùng về kế hoạch cải cách của nhà máy không nằm ở Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, mọi người một mặt nên tìm lãnh đạo nhà máy để trao đổi ý kiến, mặt khác có thể phản ảnh tình hình với các cơ quan thành phố liên quan.
Ngô Thế Tài lạnh lùng nhìn Hoàng Như Sơn nói:
– Chủ nhiệm Hoàng, Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước là bộ phận chủ quản của nhà máy dụng cụ, nếu như các ông cũng không làm chủ được thì chúng tôi có thể đi đâu phản ảnh đây?
Hoàng Như Sơn không có cách nào khác đành nói:
– Ngô tổng, ông là lãnh đạo nhà máy, Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước chỉ là cơ cấu làm việc chứ không phải bộ ngành quyết định, điều này hẳn là nên được lý giải, còn về phần phản ảnh ở đâu, tôi cũng không nói được.
Ngô Thế Tài nói:
– Chủ nhiệm Hoàng, ý của ông, tôi hiểu rồi.
Hoàng Như Sơn nói:
– Ha ha, hiểu rồi thì tốt, hiểu rồi thì tốt.
Ngô Thế Tài đứng dậy, lớn tiếng nói với mọi người:
– Các vị, theo tôi về thôi.
Trương Vĩ hướng mọi người phất tay, cũng lớn tiếng nói:
– Được, nghe Ngô tổng nói, chúng ta đi!
Hai mươi mấy người nhân viên thất nghiệp theo sau Ngô Thế Tài và Trương Vĩ, ồn ồn ào ào bước ra khỏi trụ sở Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước.
Hoàng Như Sơn đứng trước cửa sổ, nhìn thấy đám nhân viên thất nghiệp đều rời đi hết rồi, nghe thấy Tề Đại Quang tâng bốc liền đắc ý cười.
Sở Thiên Thư nhìn bọn người Ngô Thế Tài và Trương Vĩ kiên định bước đi, nhận định bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, sự đắc ý của Hoàng Như Sơn chỉ duy trì được nửa giờ, ông ta đang ở phòng làm việc của Quan Hạo Vũ mà khoe chiến tích, một cú điện thoại của phó chủ tịch thành phố Đường Dật Phu gọi tới, đổ ập xuống đầu của Quan Hạo Vũ.
Bởi vì còn có một tầng quan hệ với Âu Dương Mỹ Mỹ nên bình thường Đường Dật Phu đối với Quan Hạo Vũ vẫn là rất khách khí. Hôm nay lời nói trong điện thoại không để một tí mặt mũi nào cho ông ta, khỏi cần nói cũng biết, xảy ra chuyện lớn rồi!
Hóa ra, bọn người Ngô Thế Tài và Trương Vĩ, mang theo mấy chục nhân viên thất nghiệp về tới nhà máy Nghi Biểu, biểu tình tại cổng ra vào của nhà máy, không những có các nhân viên thất nghiệp tham gia mà người xem náo nhiệt cũng ngày một đông, khiến cho đoạn đường Duyên Giang tiếp nối cầu Thanh Liên Giang đều chật kín người.
Bởi vậy, chỉ vài phút, giao thông nội thành Thanh Nguyên lâm vào tê liệt, một vị lãnh đạo cơ quan trực thuộc tỉnh bị kẹt ngay đầu cầu.Ngồi trong xe nhìn thấy tình huống như vậy, một cú điện thoại liền thông tới tỉnh, chủ tịch thường trực tỉnh lập tức gọi điện cho Bí thư Thành ủy Thanh Nguyên, Quách Tử Xuân.
Quá bị động, quá mất mặt!
Chuyện của thành phố Thanh Nguyên kinh động đến lãnh đạo tỉnh, lãnh đạo thành phố lại không biết rõ tình hình, Quách Tử Xuân vỗ bàn,hét lên kêu Phó chủ tịch thành phố Đường Dật Phu bên phân công quản lý công nghiệp đến văn phòng, lệnh ông ta lập tức nhanh đến hiện trường, sơ tán nhân viên, khơi thông đường, mau chóng bình ổn sự kiện, phòng ngừa tình thế chuyển biến xấu, tiêu trừ những ảnh hưởng tiêu cực.
Đường Dật Phu đang chịu giáo huấn ở chỗ Bí thư Thành ủy, đương nhiên không dễ chịu với Quan Hạo Vũ, lão chỉ thị Quan Hạo Vũ lập tức liên hệ lãnh đạo chủ chốt của nhà máy Nghi Biểu, rồi gấp gút đến hiện trường tổ chức điều tra xử lý.
Quan Hạo Vũ dù sao cũng là tên giảo hoạt trên quan trường, Phó chủ tịch thành phố Đường Dật Phu bên phân công quản lý vô cùng lo lắng, nhưng y một chút cũng không gấp.
Nhân viên thất nghiệp của nhà máy Nghi Biểu tụ tập gây rối, đầu lĩnh của nhà máy là lãnh đạo chủ trách, giao thông tê liệt, lãnh đạo bộ phận quản lý giao thông đau đầu, ảnh hưởng tiêu cực, lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban sợ nhất, gây ra chuyện lớn hơn nữa, làm một chủ nhiệm của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước sắp về vườn, nhiều lắm thì chịu gián tiếp trách nhiệm lãnh đạo.
Quẳng điện thoại xuống, Quan Hạo Vũ vẫn là chỉ định Hoàng Như Sơn dẫn Trường Diệp Bình của ban cải cách xí nghiệp và Tề Đại Quang đi hiện trường, tự mình thì lấy lý do thân thể không khỏe, tiếp tục né tránh trốn ở phòng làm việc không chịu xuất đầu.
Đường Dật Phu từ trước được xưng là dám nói dám làm, là một điển hình của phái cứng rắn, trước kia cũng xử lý qua một vài mâu thuẫn tranh cãi của công nhân viên doanh nghiệp nhà nước, nhưng gần đây hầu như trong trạng thái mới manh nha thì đã bị hắn dùng biện pháp mạnh mẽ không chút lưu tình dập tắt, Bí thư Thành ủy Quách Tử Xuân và Chủ tịch thành phố Chu Mẫn Văn rất hài lòng đối với năng lực xử lý những sự kiện mang tính khẩn cấp của y.
Chuyện hôm nay xảy ra quá đột ngột, khiến Đường Dật Phu ở trước mặt lãnh đạo tỉnh và thành phố mất hết mặt mũi, trong lòng một cỗ hỏa khí, vừa đến hiện trường, xe còn chưa dừng hẳn, đập vào mắt Đường Dật Phu trước hết không phải giao thông bế tắc, hay đám người đang chen chúc, mà là mấy cái biểu ngữ treo ở cửa nhà máy.
– Tài sản quốc gia không được để mất!
– Chúng tôi muốn sinh tồn, chúng tôi muốn việc làm!
– Thề chết bảo vệ nhà máy Nghi Biểu!
Nhất là câu cuối cùng viết là:
– Quan thương cấu kết, chết không tử tế!
Điều này trong mắt Đường Dật Phu thấy rất chói mắt, giống như đang tại mắng lão, lại nhìn xung quanh mọi nơi, trong số vài người đi tới nghênh đón, không thấy Quan Hạo Vũ, càng không đánh mà giận, lòng nghĩ con mẹ nhà ngươi đem tình trạng này đổ lên đầu ta.
Danh sách chương