Công nhân viên thất nghiệp của nhà máy Nghi Biểu sau khi đi rồi, Sở Thiên Thư lòng vẫn không yên, qua chừng nửa canh giờ, Triệu Bình Nguyên qua nói, Tề Đại Quang theo Hoàng Như Sơn đi nhà máy Nghi Biểu, nghe nói đám công nhân thất nghiệp đã chặn ngang đại lộ Duyên Giang.

Sở Thiên Thư thầm lo lắng thay cho bọn Ngô Thế Tài, nhưng cũng hiểu được, bọn họ cũng chỉ bất đắc dĩ làm vậy, chỉ có làm lớn sự tình thì mới có thể thu hút được sự chú ý của lãnh đạo, nếu không, phương án cải cách nhà máy một khi chính thức được quyết định, xưởng Nghi Biểu sẽ bị đấu giá bán tới tay các xí nghiệp, còn muốn thay đổi thì một chút khả năng cũng không có.

Một lát sau, Sở Thiên Thư không kìm được, gọi điện cho Đàm Ngọc Phân, máy đổ chuông nhưng không có người nghe, liền ý thức được tình thế nghiêm trọng. Đang nghĩ ngợi sẽ liên lạc với ai, lúc này, Lưu Xuân Na bắt điện thoại bàn, nói với Sở Thiên Thư nói:

– Trưởng phòng Sở, chủ nhiệm Quan mời anh qua phòng làm việc của ông ấy một chút.

Nhân vật số một tự mình gọi điện mời một nhân viên phòng chủ nhiệm, việc này chính là một chương hoàn toàn mới trong lịch sử Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước.

Sở Thiên Thư đứng lên nhấc chân muốn đi, bị Tiền Mỹ Hoa gọi lại, nhắc nhở hắn đem theo notebook.

Quá kích động rồi, lãnh đạo cho mời, khẳng định là chỉ thị trọng yếu, sao lại quên việc quan trọng như vậy.

Sở Thiên Thư ngượng ngùng cười, cầm notebook ở trên bàn, vội vàng đi tới cửa văn pòng chủ nhiệm, nhẹ nhàng gõ cửa.

Cửa mở, Âu Dương Mỹ Mỹ đứng ở cửa.

Sở Thiên Thư vừa nhìn, Quan Hạo Vũ và Giản Nhược Minh ngồi ở salon đơn, ông ta chỉ vào chiếc salon dài ở đối diện, mặt tràn đầy nụ cười nói:

– Lại đây tiểu Sở, mau ngồi.

Sở Thiên Thư đặt nửa cái mông xuống, dựa vào salon, mở notebook, ánh mắt nhìn qua Quan Hạo Vũ, làm ra tư thế nghe chỉ thị.

Quan Hạo Vũ khoát tay nói:

– Tiểu Sở, không cần ghi.

Nói xong, lại quay đầu hướng Giản Nhược Minh nói.

– Tiểu Giản, trước hết tôi sẽ nói qua một chút về tình hình.

Giản Nhược Minh mỉm cười gật đầu, gấp notebook lại.

– Là thế này, đám công nhân viên thất nghiệp của nhà máy Nghi Biểu sau khi trở về từ Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, ở trước cửa nhà máy tụ tập gây rối, Phó chủ nhiệm Hoàng dẫn người qua xử lý. Hiện tại tình thế lại phát sinh biến hóa, đám công nhân không chỉ động thủ ẩu đả với lãnh đạo đang khuyên can, mà còn vây công lãnh đạo thành phố, nhất là đám công nhân nữ giằng co không ngừng với cảnh sát. Tôi cân nhắc qua, phía công nhân nữ để đồng chí nam đi xử lý thì không ổn, cho nên muốn chủ nhiệm Giản cực khổ một chuyến,tiểu Sở, cậu cùng đi với chủ nhiệm Giản làm việc. Đương nhiên, nhiệm vụ thiết yếu của cậu là đảm bảo sự an toàn của chủ nhiệm Giản,các cậu xem vậy có được không? Đây là chủ ý cùi bắp mà Âu Dương Mỹ Mỹ đưa cho Quan Hạo Vũ.

Làm một đồng chí lão thành sắp về hưu, tuy rằng vẫn rất mãnh liệt đối với quyền lực, lưu luyến không muốn buông, nhưng mà Quan Hạo Vũ trong tâm vẫn không nguyện ý đi hiện trường xử lý lọai sự kiện mang tính khẩn cấp này, có tuổi như vậy rồi, chỉ cần giữ vững vị trí số một càng lâu càng tốt, không cần đi chứng minh cái gì mà năng lực đối ứng nguy cơ.

Tuy nhiên, Phó chủ tịch thành phố phân quản tức giận, Đường Dật Phu lại không thể không tỏ thái độ, ban đầu ý của ông ta là mang theo Âu Dương Mỹ Mỹ đi hiện trường, phỏng chừng Đường Dật Phu tức giận cũng không phát ra được, nhưng, Âu Dương Mỹ Mỹ lại nói:

– Chủ nhiệm Giản là cán bộ trên tỉnh phái xuống, trình độ nhất định rất cao, là lừa hay là ngựa nên kéo ra ngoài đi dạo một vòng.

Âu Dương Mỹ Mỹ đối với việc Giản Nhược Minh có khí chất hơn mình, trong lòng đầy sự hâm mộ lẫn ghen tị, thù hận, Hâm mộ chính là tuổi cô còn trẻ đã leo lên tới vị trí cán bộ lãnh đạo cấp Cục, ghen tị chính là cô còn có một bộ dáng đẹp hoàn hảo. Hận chính là Giản Nhược Minh đột nhiên bay tới, khiến không gian phát triển của cô ta bị chắn chết.

Có một cơ hội làm trò cười cho thiên hạ, cô ta dĩ nhiên đẩy Giản Nhược Minh ra ngoài trước tiên.

Quan Hạo Vũ vừa nghĩ liền thấy đúng, nghe nói hiện tại kẻ hung hăng gây náo loạn là một đám công nhân nữ, phái ra một vị nữ lãnh đạo đi, đối với việc câu thông giữa nữ với nữ sẽ tốt hơn.

Giản Nhược Minh một phụ nữ yếu đuối, lại không có kinh nghiệm công tác, việc xử trí sự kiện khẩn cấp so với Hoàng Như Sơn cũng không hơn bao nhiêu, kêu cô ta đến trước mặt Đường Dật Phu lưu lại một cái ấn tượng xấu, ngày sau cũng là lý do khiến cho Giản Nhược Minh không ngốc đầu nổi.

Lại hứa hẹn Hoàng Như Sơn sau khi tiếp quản vị trí, cho Âu Dương Mỹ Mỹ làm phó chủ nhiệm. Sau khi sự tình qua đi, bảo cô ta đi giải thích với Đường Dật Phu, đến lúc đó đống lửa trên giường Đường Dật Phu cũng đã tắt, phỏng chừng sẽ không đuổi cùng giết tận không chịu buông tha chính mình.

Quan Hạo Vũ lập tức đồng ý, lại hỏi:

– Trưởng phòng Âu Dương, kêu cô ta đi một mình chỉ sợ không quá thích hợp, cô xem, kêu ai đi cùng cô ta thì tốt?

Âu Dương Mỹ Mỹ không hề nghĩ ngợi đã nói:

– Sở Thiên Thư.

Bị Sở Thiên Thư làm nhục một phen, Âu Dương Mỹ Mỹ vẫn ghi hận trong lòng, luôn cánh cánh chờ thời cơ trả thù, đây là một cơ hội tốt,đem hắn thả vào trong lửa nướng, không chỉ muốn đốt hắn cháy, tốt nhất là có thể một lần cháy chết, xem hắn sau này còn dám kiêu ngạo càn rỡ nữa không.

Lúc này, Âu Dương Mỹ Mỹ đột nhiên ý thức được dĩ nhiên là một ý kiến nhất tiễn hạ song điêu, quả thực phải vì chính mình có chỉ số thông minh cao như vậy mà vui như nở hoa.

Quan Hạo Vũ lo lắng, lại nói:

– Nếu Giản Nhược Minh không chịu đi, vậy cô sẽ đi theo tôi một chuyến.

– Không thành vấn đề.

Âu Dương Mỹ Mỹ nói.

– Chủ nhiệm Quan, ông yên tâm, toàn bộ người trong Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước đều không đáng tin thì còn có tôi đây đáng tin.

Quan Hạo Vũ lập tức cho Âu Dương Mỹ Mỹ ăn thuốc an thần:

– Trưởng phòng Âu Dương, cái này thì trong lòng tôi tự có chủ ý, đối với cô tôi hết sức xem trọng đấy. Giản Nhược Minh cô ta nếu là đùn đẩy trốn tránh, về sau tại Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước tôi cho làm vật trang trí, cô ta cũng không dám nói gì.

Hai người thương lượng ổn thỏa, Quan Hạo Vũ lập tức kêu Giản Nhược Minh và Sở Thiên Thư tới phòng làm việc, trực tiếp nói ra ý đồ của ông ta.

Giản Nhược Minh không có trải qua công tác ở cơ sở là không sai, nhưng tuyệt đối không thiếu kinh nghiệm công tác ở cơ quan. Quan Hạo Vũ càng nói khách khí, Âu Dương Mỹ Mỹ cười đến càng rạng rỡ, vậy càng có thể chứng minh, bọn họ một người là muốn trốn việc,một người là đang thêu dệt câu chuyện, không có nhiều ít lòng hảo tâm.

Giản Nhược Minh không lập tức tỏ thái độ, đầu tiên nhìn qua Sở Thiên Thư đang ở một bên.

Sở Thiên Thư trong lòng rất mâu thuẫn, nếu muốn trong quá trình thay đổi chế độ, đối với việc bảo vệ quyền lợi của nhân viên thất nghiệp có chỗ giúp được, phương thức tốt nhất là tham dự vào, nhưng, hiện tại phải ra mặt đi khuyên can bọn họ buông tha đấu tranh, thật sự lại không đành lòng.

Thấy Giản Nhược Minh không tỏ thái độ mà đang nhìn thái độ của Sở Thiên Thư, Âu Dương Mỹ Mỹ càng them đắc ý vênh váo nhận định Giản Nhược Minh trong lòng khiếp sợ, không dám ra mặt, muốn trông cậy vào Sở Thiên Thư làm bia đỡ đạn, cô ta sốt ruột, lại cười híp mắt mở miệng nói:

– Chủ nhiệm Quan, tôi có một ý kiến, không biết có nên nói ra hay không?

– Trưởng phòng Âu Dương, cô nói đi.

Lúc này Quan Hạo Vũ phải trông cậy vào Âu Dương Mỹ Mỹ ngày sau nói tốt trước mặt Đường Dật Phu, đối với cô ấy có thể nói là nói gì nghe nấy.

Âu Dương Mỹ Mỹ không nhanh không chậm ném ra một điều kiện mê người:

– Chủ nhiệm Quan, tiểu Sở tuy nói là được đề bạt làm trưởng phòng Tổng hợp, nhưng mà cấp bậc vẫn là nhân viên của phòng chủ nhiệm,đi ra làm việc quả thật có chút không đủ phân lượng. Tôi có đề nghị, nếu lần này cậu ấy và chủ nhiệm Giản xử lý tốt chuyện này, có thể xem xét đảm bảo cho cậu ấy cấp phó phòng.

Quan Hạo Vũ lập tức phát ra ám chỉ rõ ràng hơn:

– Không thành vấn đề, Điền Khắc Minh đi rồi, văn phòng không thể rắn không đầu mãi được, vẫn là nên để người có năng lực lên chủ trì công việc.

Âu Dương Mỹ Mỹ và Quan Hạo Vũ kẻ xướng người họa, phát ra một tín hiệu mãnh liệt với Sở Thiên Thư: cơ hội đã cho ngươi rồi, bây giờ chỉ có thể xem ngươi có nắm bắt được hay không?

Lời đề nghị này của Âu Dương Mỹ Mỹ nhìn bề ngoài như đang nói giúp Sở Thiên Thư, nhưng thực chất là muốn phá hỏng đường lui của hắn.

Từ đầu cô ta đã nhận định, Giản Nhược Minh và Sở Thiên Thư chỉ là đi làm trò cười cho thiên hạ. Với năng lực của hai người họ, căn bản không có khả năng dẹp yên vụ gây rối của đám công nhân thất nghiệp. Chỉ cần bọn họ gãy cánh trở về, Âu Dương Mỹ Mỹ liền có thể thông qua Đường Dật Phu và Quan Hạo Vũ sắp xếp cho Giản Nhược Minh ra ngoài, nhằm dọn đường cho cô ta tiến chức.

Về phần Sở Thiên Thư, Âu Dương Mỹ Mỹ cũng không còn cách nào khác.

Một chiêu này của cô ta thật là âm độc!

– Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi!

Sở Thiên Thư đã không thể lui được nữa, hắn đan tay lại đặt trên notebook, kiên quyết nói:

– Tôi xin nghe theo sự bố trí của lãnh đạo.

Quan Hạo Vũ và Âu Dương Mỹ Mỹ đồng thời nhìn Giản Nhược Minh.

Giản Nhược Minh cũng lập tức tỏ thái độ:

– Không thành vấn đề.

Quan Hạo Vũ đứng lên, cười nói với Giản Nhược Minh:

– Tiểu Giản, cô đến hiện trường thì toàn quyền đại diện tôi và Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, nhất định phải tìm cách xử lý tốt việc này, để lãnh đạo cấp thành phố hài lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện