– Không biết.
Sở Thiên Thư không hề nghĩ ngợi, lập tức đáp.
– Con sâu nhỏ chui vào trong bụng.
Ninh Hinh lập tức đưa ra đáp án.
– Ha ha…
Sở Thiên Thư không kìm nổi cười ra tiếng.
– Thành thật khai báo đi, có phải anh đến Lâm Giang rồi không? Ninh ôm sách vở, bắt đầu hết nhìn đông lại nhìn tây.
Sở Thiên Thư cảm thấy cũng không tiện nấp nữa, bèn nói:
– Sư muội, em quay đầu sang bên phải đi, được rồi, chút nữa, được rồi, sau đó…
Ninh Hinh rất nghe lời chậm rãi quay đầu, cô thấy vẻ mặt cười xấu xa của Sở Thiên Thư ở trong xe đối diện đang vẫy tay với cô.
Ninh Hinh hét lên một tiếng, vội nhảy nhót chạy tới, mở cửa xe, tiến vào trong xe, giơ đôi bàn tay trắng như phấn lên đấm loạn xạ vào Sở Thiên Thư.
– Đánh chết anh, ai bảo anh gạt người ta chứ…
Sở Thiên Thư ôm đầu, khoa trương hô to:
– Vô lễ quá, cứu mạng!
– Anh cứ hô đi, hô rát cổ họng cũng không ai cứu anh đâu.
Ninh Hinh ngoài miệng nói vậy nhưng tay thì đã ngừng lại, lắc lắc cổ nhìn về phía ngoài của sổ xe.
Bốn phía trống rỗng, chỉ có túm năm tụm ba học sinh đang cầm hộp cơm, chẳng ai chú ý tới động tĩnh trong xe.
Ninh Hinh ôm sách, nghiêng đầu, dùng giọng ra lệnh nói:
– Để bù lại tinh thần của em bị tổn thất, anh phải mời em ăn cơm.
Sở Thiên Thư đánh xe hướng về phía ngoài, ra cổng trường, mới hỏi:
– Chiều nay không học hả?
Ninh Hinh ngẩng đầu lên, nói:
– So với việc anh nghìn dặm xa xôi đến đây thăm em thì đi học có quan trọng gì chứ?
Thấy cô gái thanh xuân đầy sức sống, tâm trạng của Sở Thiên Thư cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều, bao nhiêu phiền não liên tiếp mấy ngày nay đều chợt tan biến đến tận chín tầng mây.
Ra đến cổng trường, Sở Thiên Thư hỏi:
– Đi đâu đây?
– Ở đây em không thân thuộc lắm, anh mời khách thì anh cứ chọn nơi nào cũng được.
Ninh Hinh nói một cách rất sảng khoái.
Sở Thiên Thư nhìn nhìn dòng xe cộ không ngớt bên ngoài cửa sổ, nói:
– Lâm Giang có một phố ăn vặt, hương vị còn nhiều hơn so với phố Phong Thanh của thành phố Thanh Nguyên, nếu em vẫn không sợ béo thì có thể thử xem?
Ninh Hinh nhìn nhìn chính mình, hơi do dự một chút rồi gật gật đầu một cách rất kiên quyết, nói:
– Không sao, ăn xong rồi lại giảm cân.
– Yes Sir!
Thiên Thư đáp ứng một tiếng rồi lái xe thẳng đến một con phố ăn vặt.
Sở dĩ hắn đề cử một phố ăn vặt là vì theo như tưởng tượng của cá nhân hắn, kiểu người giống Ninh Hinh này là Công chúa lớn lên trong đại viện bộ đội, các bữa tiệc lớn đồ ăn ngon sợ là đã ăn ngán rồi, điều duy nhất có thể khiến cô ấy hứng thú có lẽ là những món ăn vặt đặc sắc của địa phương mà thôi.
Quả nhiên Ninh Hinh rất hưng phấn, dọc đường đi còn hỏi rất nhiều về đồ ăn vặt đặc sắc địa phương, nghe thấy Sở Thiên Thư nói đều có, nước miếng của cô như chực trào ra vậy.
Hơn hai mươi phút sau, Sở Thiên Thư cùng Ninh Hinh đã đi tới một phố ăn vặt của Lâm Giang.
Trên đường là các đồ ăn vặt đặc sắc rực rỡ sắc màu, ham muốn thưởng thức của Ninh Hinh vượt qua cả việc thèm ăn, đi được vài bước thì đã dừng lại, hỏi người bán hàng trên đường vài câu một cách tò mò. Đới với lời đề nghị muốn thử của Sở Thiên Thư thì cô lại luôn cười lắc đầu, nuốt nước bọt, rồi lại nhìn, đã bỏ qua món ngon nhất.
Khi hai người đi được nửa con phố thì trống bụng của Sở Thiên Thư vang lên.
– Ha hả, vẫn là anh không kiên trì được nữa.
Ninh Hinh đắc ý cúi đầu cười khẽ, sau đó chỉ vào một quán ăn bên lề đường thoạt nhìn rất sạch sẽ thoáng mát, nói:
– Em muốn ăn bánh trôi rượu gạo hoa quế.
Sở Thiên Thư sợ Ninh Hinh thay đổi chủ ý, vội vàng kéo cô đi vào quán đó.
Quán không lớn, nhưng sạch sẽ, gọn gàng.
Sở Thiên Thư gọi hai phần bánh trôi hoa quế rượu gạo và hai cặp lồng bánh bao nhỏ, còn nhắc cô bé phục vụ lau sạch lại bàn một lần nữa.
Vì là giữa trưa nên trong tiệm chỉ có một cặp vợ chồng già đang thưởng thức đồ ăn tại đó.
Thấy Ninh Hinh hơi có chút kinh ngạc, Sở Thiên Thư giải thích:
– Lúc này không phải lúc, chứ nếu vào buổi sáng hay tối bảy tám giờ thì sợ còn chẳng có chỗ mà ngồi đó.
Ninh Hình “ồ” lên một tiếng, cũng không ngồi xuống mà đi đến gian bếp của quán nhỏ, đứng ở trước bàn lấy thực phẩm, tò mò nhìn vào từng động tác của người đầu bếp tóc hoa râm đang làm bánh trôi rượu gạo hoa quế.
Đoán chừng Ninh Hinh nói mấy câu tán thưởng, người đầu bếp rất ra sức, hiện ra nét tươi cười trên mặt, dùng tiếng phổ thông Lâm Giang không hề quen thuộc để giới thiệu.
Sở Thiên Thư ngồi ở ghế nhỏ uống trà, ánh mắt không tự chủ được nhìn Ninh Hinh.
Trên thực tế, trải qua huấn luyện quân đội và cuộc sống vườn trường, so với thân thể nhỏ gầy trước đây thì thân thể của Ninh Hinh bây giờ càng ngày càng mượt mà, vòng eo hoàn mỹ không tỳ vết, dáng người tươi tốt, hơn nữa lại trang điểm ăn mặc màu trắng khiến cho bao nhiêu chàng trai trên phố ăn vặt nơi cô đi qua phải dừng bước chân, thậm chí còn có hai người đàn ông còn đi theo vào quán, chọn một bàn cách bàn của Sở Thiên Thư không xa, ánh mắt chăm chú nhìn Ninh Hinh, trong ánh mắt hiện lên sự dâm tà.
Sở Thiên Thư ban đầu cũng không chú ý lắm, mãi đến khi bảo cô bé phục vụ mang thêm nước thì mới chú ý đến hai người đàn ông, dường như đã từng quen biết, đột nhiên khiến hắn cảnh giác, nhưng nghĩ lại thì không nghĩ ra được đã từng gặp ở đâu.
Chẳng đợi Sở Thiên Thư phải nghĩ nhiều, hai người đàn ông này liền bắt đầu hành động một cách lấm la lấm lét, bọn họ lấy cớ muốn xem có gì ngon để chọn ăn, người bên phải, người bên trái chen vào chỗ của Ninh Hinh.
Trong đó có một người tay cơ bắp nhìn chằm chằm vào đàu bếp, đột nhiên hỏi:
– Ô, sao cái bánh trôi kia làm sao lại có ruồi vậy?
Nói xong tay của anh ta chỉ về hướng bàn bếp từ phía má của Ninh Hinh.
Ninh Hinh dường như sớm có cảnh giác, khi anh ta trong nháy mắt vừa giơ tay ra thì cô đã quay ra, tránh được bàn tay của tên dê già, nhưng cơ thể của cô lại ở rất gần với tên còn lại, gần đến nỗi ngực của cô gần như chạm vào người của người đàn ông đầu trọc kia.
Sở Thiên Thư không nghĩ ngợi gì nữa, bỗng dưng đứng dậy, quát to một tiếng:
– Các anh muốn làm gì?
Hai người đàn ông kia sửng sốt, quay đầu lại nhìn Sở Thiên Thư, người đàn ông đầu trọc lúc này cười đùa nói:
– Chúng tôi muốn ăn…
Nói xong thì làm bộ chỉ vào hướng nhà bếp, nhưng lại có ý đi qua phía ngực của Ninh Hinh.
Ninh Hinh né một cái, tránh khỏi rồi đột nhiên lắc mình quay về bên cạnh Sở Thiên Thư.
Cô bé phục vụ đã mang bánh bao hấp và bánh trôi rượu gạo hoa quế lên.
Ninh Hinh ngồi xuống, thưởng thức một cách ngon lành.
Hai người đàn ông không thực hiện được quỷ kế, cũng ngồi xuống, thẹn quá hóa giận, kêu to lên một tiếng gọi cô bé phục vụ bưng đồ ăn vặt tới.
Người đàn ông đầu trọc vừa ăn vừa chửi mắng:
– Thật là củ chuối, năm nay thật lắm kẻ giả giàu, đánh xe ô tô đến ăn đồ ăn vặt, không có tiền thì đừng có tán gái.
Kẻ cơ bắp cũng nói tiếp:
– Thật đúng vậy, chiếc xe rởm trong nước, nói không chừng là đi mượn, thật khéo lừa thiếu nữ vị thành niên.
Ninh Hinh tức đến sắc mặt đỏ bừng, đang định xả ra.
Sở Thiên Thư cười dùng chiếc đũa ngăn lại cô, sau đó kẹp lên một cái bánh bao, nâng ở giữa không trung, tự nhủ nói:
– Sư muội, bánh bao thịt này nếu như dùng để đánh chó, em thấy thế nào?
Ninh Hinh cũng hiểu được dụng ý của Sở Thiên Thư, cố ý lớn tiếng nói:
– Chắc là hai con chó ấy không kêu được nữa rồi.
– Đồ ngốc kia, con mẹ mày nói ai đó?
Tên cơ bắp kia vừa nghe đã nhảy dựng lên, dùng tay chỉ Ninh Hinh, quát mắng.
Lông mày Ninh Hinh nhướn lên, nói một cách khinh thường:
– Ai tiếp lời thì nói người đó.
Tên đầu trọc cũng nhảy dựng lên, mắng:
– Con quỷ nhỏ, mày đừng tưởng rằng các ông ở đây ngại đánh phụ nữ nhé, nói cho mày biết anh đây mấy hôm trước đã bạt tai mấy cái một người phụ nữ đó. Mày còn dám nói bậy thì anh đây sẽ phạc cho cô em một trận đó.
Sở Thiên Thư vừa nghe thấy lời này của tên đầu trọc, đột nhiên nhớ ra hai tên này chính là ở trong phe đánh Bạch Vân Đóa ở bệnh viện. Bởi vì chỉ là đồng lõa, không phải là thủ lĩnh, trên màn hình chỉ quay qua sườn mặt nên Sở Thiên Thư liếc mắt một cái cũng không nhận ra.
Tim hắn đập thình thịch, trên khóe miệng nhếch mép một tia cười lạnh: Bà nó chứ, thật là niềm vui bất ngờ, thật đúng là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Sở Thiên Thư vốn đã muốn dạy cho hai tên này một bài học nhưng ngẫm nghĩ lại thì muốn trêu đùa hai tên này một phen để dụ ra tên đầu sỏ của bọn chúng.
Vì thế, hắn làm bộ tỏ ra sợ hãi, vội vàng giải thích:
– Hai vị đàn anh, cô ấy tùy tiện nói thế thôi, các anh đừng tức giận.
Nói xong, tay của hắn cầm chặt cổ tay của Ninh Hinh, ra hiệu cô không nên nói nữa.
Ninh Hinh nhếch miệng cười, bỏ một cái bánh bao vào miệng, vừa nhai vừa nói:
– Tôi là người có văn hóa, không chấp nhặt với loại chó.
Hai người đàn ông đi đến, tên cơ bắp đạp chân lên bàn khiến vỉ hấp bánh và bát đũa kêu lẻng xẻng.
Tên cơ bắp cố ý xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, quát tháo:
– Con mẹ nhà mày, da mịn thịt mềm, ngứa đòn à?
Tên đầu trọc cũng kiêu ngạo quát mắng:
– Không muốn sống chăng? Kêu “kít” đi, tao cho mày chết vui vẻ.
Sở Thiên Thư không hề nghĩ ngợi, lập tức đáp.
– Con sâu nhỏ chui vào trong bụng.
Ninh Hinh lập tức đưa ra đáp án.
– Ha ha…
Sở Thiên Thư không kìm nổi cười ra tiếng.
– Thành thật khai báo đi, có phải anh đến Lâm Giang rồi không? Ninh ôm sách vở, bắt đầu hết nhìn đông lại nhìn tây.
Sở Thiên Thư cảm thấy cũng không tiện nấp nữa, bèn nói:
– Sư muội, em quay đầu sang bên phải đi, được rồi, chút nữa, được rồi, sau đó…
Ninh Hinh rất nghe lời chậm rãi quay đầu, cô thấy vẻ mặt cười xấu xa của Sở Thiên Thư ở trong xe đối diện đang vẫy tay với cô.
Ninh Hinh hét lên một tiếng, vội nhảy nhót chạy tới, mở cửa xe, tiến vào trong xe, giơ đôi bàn tay trắng như phấn lên đấm loạn xạ vào Sở Thiên Thư.
– Đánh chết anh, ai bảo anh gạt người ta chứ…
Sở Thiên Thư ôm đầu, khoa trương hô to:
– Vô lễ quá, cứu mạng!
– Anh cứ hô đi, hô rát cổ họng cũng không ai cứu anh đâu.
Ninh Hinh ngoài miệng nói vậy nhưng tay thì đã ngừng lại, lắc lắc cổ nhìn về phía ngoài của sổ xe.
Bốn phía trống rỗng, chỉ có túm năm tụm ba học sinh đang cầm hộp cơm, chẳng ai chú ý tới động tĩnh trong xe.
Ninh Hinh ôm sách, nghiêng đầu, dùng giọng ra lệnh nói:
– Để bù lại tinh thần của em bị tổn thất, anh phải mời em ăn cơm.
Sở Thiên Thư đánh xe hướng về phía ngoài, ra cổng trường, mới hỏi:
– Chiều nay không học hả?
Ninh Hinh ngẩng đầu lên, nói:
– So với việc anh nghìn dặm xa xôi đến đây thăm em thì đi học có quan trọng gì chứ?
Thấy cô gái thanh xuân đầy sức sống, tâm trạng của Sở Thiên Thư cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều, bao nhiêu phiền não liên tiếp mấy ngày nay đều chợt tan biến đến tận chín tầng mây.
Ra đến cổng trường, Sở Thiên Thư hỏi:
– Đi đâu đây?
– Ở đây em không thân thuộc lắm, anh mời khách thì anh cứ chọn nơi nào cũng được.
Ninh Hinh nói một cách rất sảng khoái.
Sở Thiên Thư nhìn nhìn dòng xe cộ không ngớt bên ngoài cửa sổ, nói:
– Lâm Giang có một phố ăn vặt, hương vị còn nhiều hơn so với phố Phong Thanh của thành phố Thanh Nguyên, nếu em vẫn không sợ béo thì có thể thử xem?
Ninh Hinh nhìn nhìn chính mình, hơi do dự một chút rồi gật gật đầu một cách rất kiên quyết, nói:
– Không sao, ăn xong rồi lại giảm cân.
– Yes Sir!
Thiên Thư đáp ứng một tiếng rồi lái xe thẳng đến một con phố ăn vặt.
Sở dĩ hắn đề cử một phố ăn vặt là vì theo như tưởng tượng của cá nhân hắn, kiểu người giống Ninh Hinh này là Công chúa lớn lên trong đại viện bộ đội, các bữa tiệc lớn đồ ăn ngon sợ là đã ăn ngán rồi, điều duy nhất có thể khiến cô ấy hứng thú có lẽ là những món ăn vặt đặc sắc của địa phương mà thôi.
Quả nhiên Ninh Hinh rất hưng phấn, dọc đường đi còn hỏi rất nhiều về đồ ăn vặt đặc sắc địa phương, nghe thấy Sở Thiên Thư nói đều có, nước miếng của cô như chực trào ra vậy.
Hơn hai mươi phút sau, Sở Thiên Thư cùng Ninh Hinh đã đi tới một phố ăn vặt của Lâm Giang.
Trên đường là các đồ ăn vặt đặc sắc rực rỡ sắc màu, ham muốn thưởng thức của Ninh Hinh vượt qua cả việc thèm ăn, đi được vài bước thì đã dừng lại, hỏi người bán hàng trên đường vài câu một cách tò mò. Đới với lời đề nghị muốn thử của Sở Thiên Thư thì cô lại luôn cười lắc đầu, nuốt nước bọt, rồi lại nhìn, đã bỏ qua món ngon nhất.
Khi hai người đi được nửa con phố thì trống bụng của Sở Thiên Thư vang lên.
– Ha hả, vẫn là anh không kiên trì được nữa.
Ninh Hinh đắc ý cúi đầu cười khẽ, sau đó chỉ vào một quán ăn bên lề đường thoạt nhìn rất sạch sẽ thoáng mát, nói:
– Em muốn ăn bánh trôi rượu gạo hoa quế.
Sở Thiên Thư sợ Ninh Hinh thay đổi chủ ý, vội vàng kéo cô đi vào quán đó.
Quán không lớn, nhưng sạch sẽ, gọn gàng.
Sở Thiên Thư gọi hai phần bánh trôi hoa quế rượu gạo và hai cặp lồng bánh bao nhỏ, còn nhắc cô bé phục vụ lau sạch lại bàn một lần nữa.
Vì là giữa trưa nên trong tiệm chỉ có một cặp vợ chồng già đang thưởng thức đồ ăn tại đó.
Thấy Ninh Hinh hơi có chút kinh ngạc, Sở Thiên Thư giải thích:
– Lúc này không phải lúc, chứ nếu vào buổi sáng hay tối bảy tám giờ thì sợ còn chẳng có chỗ mà ngồi đó.
Ninh Hình “ồ” lên một tiếng, cũng không ngồi xuống mà đi đến gian bếp của quán nhỏ, đứng ở trước bàn lấy thực phẩm, tò mò nhìn vào từng động tác của người đầu bếp tóc hoa râm đang làm bánh trôi rượu gạo hoa quế.
Đoán chừng Ninh Hinh nói mấy câu tán thưởng, người đầu bếp rất ra sức, hiện ra nét tươi cười trên mặt, dùng tiếng phổ thông Lâm Giang không hề quen thuộc để giới thiệu.
Sở Thiên Thư ngồi ở ghế nhỏ uống trà, ánh mắt không tự chủ được nhìn Ninh Hinh.
Trên thực tế, trải qua huấn luyện quân đội và cuộc sống vườn trường, so với thân thể nhỏ gầy trước đây thì thân thể của Ninh Hinh bây giờ càng ngày càng mượt mà, vòng eo hoàn mỹ không tỳ vết, dáng người tươi tốt, hơn nữa lại trang điểm ăn mặc màu trắng khiến cho bao nhiêu chàng trai trên phố ăn vặt nơi cô đi qua phải dừng bước chân, thậm chí còn có hai người đàn ông còn đi theo vào quán, chọn một bàn cách bàn của Sở Thiên Thư không xa, ánh mắt chăm chú nhìn Ninh Hinh, trong ánh mắt hiện lên sự dâm tà.
Sở Thiên Thư ban đầu cũng không chú ý lắm, mãi đến khi bảo cô bé phục vụ mang thêm nước thì mới chú ý đến hai người đàn ông, dường như đã từng quen biết, đột nhiên khiến hắn cảnh giác, nhưng nghĩ lại thì không nghĩ ra được đã từng gặp ở đâu.
Chẳng đợi Sở Thiên Thư phải nghĩ nhiều, hai người đàn ông này liền bắt đầu hành động một cách lấm la lấm lét, bọn họ lấy cớ muốn xem có gì ngon để chọn ăn, người bên phải, người bên trái chen vào chỗ của Ninh Hinh.
Trong đó có một người tay cơ bắp nhìn chằm chằm vào đàu bếp, đột nhiên hỏi:
– Ô, sao cái bánh trôi kia làm sao lại có ruồi vậy?
Nói xong tay của anh ta chỉ về hướng bàn bếp từ phía má của Ninh Hinh.
Ninh Hinh dường như sớm có cảnh giác, khi anh ta trong nháy mắt vừa giơ tay ra thì cô đã quay ra, tránh được bàn tay của tên dê già, nhưng cơ thể của cô lại ở rất gần với tên còn lại, gần đến nỗi ngực của cô gần như chạm vào người của người đàn ông đầu trọc kia.
Sở Thiên Thư không nghĩ ngợi gì nữa, bỗng dưng đứng dậy, quát to một tiếng:
– Các anh muốn làm gì?
Hai người đàn ông kia sửng sốt, quay đầu lại nhìn Sở Thiên Thư, người đàn ông đầu trọc lúc này cười đùa nói:
– Chúng tôi muốn ăn…
Nói xong thì làm bộ chỉ vào hướng nhà bếp, nhưng lại có ý đi qua phía ngực của Ninh Hinh.
Ninh Hinh né một cái, tránh khỏi rồi đột nhiên lắc mình quay về bên cạnh Sở Thiên Thư.
Cô bé phục vụ đã mang bánh bao hấp và bánh trôi rượu gạo hoa quế lên.
Ninh Hinh ngồi xuống, thưởng thức một cách ngon lành.
Hai người đàn ông không thực hiện được quỷ kế, cũng ngồi xuống, thẹn quá hóa giận, kêu to lên một tiếng gọi cô bé phục vụ bưng đồ ăn vặt tới.
Người đàn ông đầu trọc vừa ăn vừa chửi mắng:
– Thật là củ chuối, năm nay thật lắm kẻ giả giàu, đánh xe ô tô đến ăn đồ ăn vặt, không có tiền thì đừng có tán gái.
Kẻ cơ bắp cũng nói tiếp:
– Thật đúng vậy, chiếc xe rởm trong nước, nói không chừng là đi mượn, thật khéo lừa thiếu nữ vị thành niên.
Ninh Hinh tức đến sắc mặt đỏ bừng, đang định xả ra.
Sở Thiên Thư cười dùng chiếc đũa ngăn lại cô, sau đó kẹp lên một cái bánh bao, nâng ở giữa không trung, tự nhủ nói:
– Sư muội, bánh bao thịt này nếu như dùng để đánh chó, em thấy thế nào?
Ninh Hinh cũng hiểu được dụng ý của Sở Thiên Thư, cố ý lớn tiếng nói:
– Chắc là hai con chó ấy không kêu được nữa rồi.
– Đồ ngốc kia, con mẹ mày nói ai đó?
Tên cơ bắp kia vừa nghe đã nhảy dựng lên, dùng tay chỉ Ninh Hinh, quát mắng.
Lông mày Ninh Hinh nhướn lên, nói một cách khinh thường:
– Ai tiếp lời thì nói người đó.
Tên đầu trọc cũng nhảy dựng lên, mắng:
– Con quỷ nhỏ, mày đừng tưởng rằng các ông ở đây ngại đánh phụ nữ nhé, nói cho mày biết anh đây mấy hôm trước đã bạt tai mấy cái một người phụ nữ đó. Mày còn dám nói bậy thì anh đây sẽ phạc cho cô em một trận đó.
Sở Thiên Thư vừa nghe thấy lời này của tên đầu trọc, đột nhiên nhớ ra hai tên này chính là ở trong phe đánh Bạch Vân Đóa ở bệnh viện. Bởi vì chỉ là đồng lõa, không phải là thủ lĩnh, trên màn hình chỉ quay qua sườn mặt nên Sở Thiên Thư liếc mắt một cái cũng không nhận ra.
Tim hắn đập thình thịch, trên khóe miệng nhếch mép một tia cười lạnh: Bà nó chứ, thật là niềm vui bất ngờ, thật đúng là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Sở Thiên Thư vốn đã muốn dạy cho hai tên này một bài học nhưng ngẫm nghĩ lại thì muốn trêu đùa hai tên này một phen để dụ ra tên đầu sỏ của bọn chúng.
Vì thế, hắn làm bộ tỏ ra sợ hãi, vội vàng giải thích:
– Hai vị đàn anh, cô ấy tùy tiện nói thế thôi, các anh đừng tức giận.
Nói xong, tay của hắn cầm chặt cổ tay của Ninh Hinh, ra hiệu cô không nên nói nữa.
Ninh Hinh nhếch miệng cười, bỏ một cái bánh bao vào miệng, vừa nhai vừa nói:
– Tôi là người có văn hóa, không chấp nhặt với loại chó.
Hai người đàn ông đi đến, tên cơ bắp đạp chân lên bàn khiến vỉ hấp bánh và bát đũa kêu lẻng xẻng.
Tên cơ bắp cố ý xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, quát tháo:
– Con mẹ nhà mày, da mịn thịt mềm, ngứa đòn à?
Tên đầu trọc cũng kiêu ngạo quát mắng:
– Không muốn sống chăng? Kêu “kít” đi, tao cho mày chết vui vẻ.
Danh sách chương