Sở Thiên Thư gần như khống chế không nổi cảm xúc, hận không được nhảy ngay vào phòng, đánh vào bản mặt vô liêm sỉ của lão Điền hói, nhưng nghĩ lại, lúc trưa Điền hói đùa giỡn Lưu Xuân Na, lại bị gã bảo một câu không bằng chứng liền chối cãi qua.

Được, hôm nay tôi lưu lại chứng cớ trước, xem ông còn chối cãi thế nào!

Sở Thiên Thư cố nén lửa giận, từ từ mở di động ra quay video, đặt sát vào chỗ khe hở của bức mành.

Trịnh Tiểu Mẫn nơm nớp lo sợ nói: – Ô ô, nếu cha tôi mà biết, sẽ đánh chết tôi.

Điền Khắc Minh nói: – Sợ cái gì? Cô là người của tôi rồi, thiên Vương lão tử cũng không dám động đến.

Ta ngất! Lão Điền hói ông, đã già đầu còn nói lừa gạt cô bé. Sở Thiên Thư tức giận đến nỗi đầu suýt bốc khói: Lão đợi đấy, xem lát nữa ông đây trừng trị lão như thế nào!

– Chủ nhiệm, đây là lần đầu tiên của tôi, ông không được gạt tôi đó. Trịnh Tiểu Mẫn dường như vẫn không yên lòng.

Điền Khắc Minh cuối cùng không nhịn được nữa, uy hiếp nói: – Trịnh Tiểu Mẫn, cô còn muốn giải quyết việc vào biên chế không, cô cứ lầm bầm mãi, ngày mai tôi lập tức cho cô nghỉ việc.

Uy hiếp, chính xác là uy hiếp trắng trợn!

Trịnh Tiểu Mẫn đáng thương nói: – Chủ nhiệm, không thể, mẹ của tôi còn nằm trên giường bệnh, tích cóp được đều nộp tiền thuốc men, tôi mà bị mất việc, nhà tôi làm sao sống nổi.

Điền Khắc Minh lập tức lại bắt đầu lợi dụ: – Trịnh Tiểu Mẫn, cô chỉ cần ngoan ngoãn nghe tôi, sau khi xong việc, tôi có thể cho cô mười ngàn tệ, về sau còn có thể nghĩ biện pháp giúp cô giải quyết chuyện biên chế.

Trịnh Tiểu Mẫn không nói tiếng nào nữa.

Ngay sau đó, lão Điền hói truyền ra những hơi thở đắc ý….

Sở Thiên Thư đem di động đã nóng lên dịch ra khe hở, nheo mắt lại trộm liếc nhìn.

Trịnh Tiểu Mẫn đầu nghiêng hướng ra phía ngoài, nhắm mắt lại, vẻ mặt lạnh lùng, cô há hốc miệng, từng hơi từng hơi thở hổn hển, tóc xõa tán loạn trên đầu giường, áo váy đã bị kéo lên tận cổ, thân thể trần truồng giống như con dê đợi làm thịt.

Điền Khắc Minh đắc chí lắc qua lắc lại cái đầu trọc, lão ta thấy Trịnh Tiểu Mẫn không kháng cự nữa, ra tay muốn xé rách quần lót của cô ấy để chuẩn bị thực hiện hành vi thú tính.

– Ngừng tay!

Sở Thiên Thư la to, sau đó xoay người, đá một phát vào cửa sắt phòng nghỉ.

– Rầm Cửa sắt phát ra âm thanh lớn.

– Mẹ ơi! Trịnh Tiểu Mẫn hét lên nghe chói tai.

Sau những âm thanh lộn xộn, Điền Khắc Minh mặc đồ ngay ngắn kéo cánh cửa ra, người mà lão ta thấy đứng ở trước cửa lại là Sở Thiên Thư, từ vẻ mặt lúng túng và căng thẳng chuyển thành phẫn nộ: – Sở Thiên Thư, cậu không có não hay là kém thông minh vậy, nói với cậu bao nhiêu lần rồi, khi lãnh đạo nói chuyện với người khác thì đừng đến quấy rầy.

Mẹ kiếp, đến lúc này còn dám chửi người ta!

Sở Thiên Thư thở không ra hơi, không nói nhiều, liền giơ tay đánh vào cái đầu trọc của lão ta, sau đó lại đá một cái vào đũng quần lão, lớn tiếng chửi: – Điền trọc, mẹ kiếp lão súc sinh.

Kỳ thực Sở Thiên Thư hoàn toàn có thể đợi quay đến cảnh Điền Khắc Minh xé quần lót của Trịnh Tiểu Mẫn để thực hiện hành vi bạo hành rồi hẵng cho lão chết chắc, để lão vui được một lần, khi vào tù rồi thì khổ cả đời. Nhưng mà hắn thực sự không nhẫn tâm trơ mắt nhìn cô gái nhỏ này bị Điền trọc cướp đời con gái, cho nên mới trong lúc nguy cấp ngăn chặn hành vi thú tính của Điền Khắc Minh.

Điền Khắc Minh sớm đã có phòng bị, vèo một cái lão né được cú ra chân của Sở Thiên Thư vào đũng quần y.

Sở Thiên Thư không dễ dàng để lão né nữa, tiến lên tóm lấy ngực lão, phẫn nộ cho lão hai cái bạt tai.

– Ông đây đã làm gì, mẹ kiếp sao cậu lại hành hung đánh người. Điền Khắc Minh cũng không đứng yên để chịu đánh, lão khua chân múa tay hùng hổ quát mắng và uy hiếp nói: – Sở Thiên Thư, lần này ông đây nhất định sẽ báo cảnh sát.

Sở Thiên Thư chửi: – Điền trọc, thứ chó tán tận lương tâm, cô ấy còn nhỏ hơn con gái ông mấy tuổi mà ông cũng dám ra tay được hả? hừ!

– Sở Thiên Thư, mẹ kiếp mày ngậm máu phun người.

Điền Khắc Minh mắng chửi, còn bất chấp sống chết nhào lên liều mạng với Sở Thiên Thư.

Sở Thiên Thư càng tức giận, giơ tay lên đánh Bốp bốp cho lão hai cái bạt tai cực mạnh, đánh lão đến nỗi đầu óc quay cuồng ngồi bệt xuống đất, khóe miệng lão chảy ra một vết máu, dưới ánh đèn mờ, nhìn vào rất đáng sợ.

Nhưng con ngươi của lão chuyển hướng, lão lại bò dậy, tay chân vung vẩy nhào về phía Sở Thiên Thư.

Sở Thiên Thư trong cơn giận dữ, xiết chặt nắm tay, đấm rất mạnh vào phần bụng dưới của Điền Khắc Minh.

Trịnh Tiểu Mẫn sợ hãi, cô ấy bước đến ôm chặt lấy cánh tay của Sở Thiên Thư, khóc to: – Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, Chủ nhiệm chưa làm gì tôi, nếu đánh nữa anh sẽ đánh ông ta chết mất.

May mà Trịnh Tiểu Mẫn kéo lại, khiến lực cú đánh của Sở Thiên Thư giảm nhẹ đi, không thì cú đánh này mà đánh thật thì Điền Khắc Minh không chết thì cũng bị thương.

Điền Khắc Minh kêu lên một tiếng thảm thiết, rồi lại ngồi bệt trên đất, miệng phun bọt trắng, ôm bụng thở hổn hển.

Thoáng chốc, Sở Thiên Thư bình tĩnh lại.

Điền Khắc Minh biết rõ đánh nhau chắc chắn lão ta không phải là đối thủ của mình, mục đích lão ta kiên quyết như vậy chính là muốn chọc giận mình. Một khi không thể khống chế được nữa mà ra tay quá nặng, đánh đến mức độ tổn thương cấp mấy, lão ta sẽ cắn lại, tố mình cố ý gây thương tích cho người khác.

Hừ, không thể trúng kế của Điền trọc.

– Tiểu Mẫn, em Sở Thiên Thư dừng tay lại, giả bộ dạng không thể tin được và ngơ ngác nhìn Trịnh Tiểu Mẫn.

Điền Khắc Minh thấy thế, lấy lại sức rồi gào lên: – Sở Thiên Thư, mày nghe chưa? Cô ta đã nói rồi, tao chưa có làm gì cô ấy, mày còn lời gì để nói? – Tôi đã tận mắt thấy, ông còn dám chối hả? Sở Thiên Thư la rất lớn, nhưng giọng điệu đã giảm nhẹ bớt.

– Bằng chứng đâu? Bằng chứng đâu? Điền Khắc Minh lại nhào đến, xuýt chút nữa phun nước bọt vào mặt Sở Thiên Thư.

Sở Thiên Thư mang vẻ mặt mù mờ, nhìn Trịnh Tiểu Mẫn.

Trịnh Tiểu Mẫn nhép nhép miệng, sợ sệt nhìn Điền Khắc Minh một cái, rồi lại chuyển ánh mắt uất ức nhìn Sở Thiên Thư, sau đó xoay người chạy đi. Cô mở cửa lan can của văn phòng ra, ngồi trước sân thượng cúi đầu khóc nức nở.

Sở Thiên Thư đứng sau lưng Trịnh Tiểu Mẫn và la lên:

– Tiểu Mẫn, sao em lại chạy, haiz

Thấy Trịnh Tiểu Mẫn khiếp sợ vì mình bị làm nhục nên sợ chạy đi, Điền Khắc Minh giống như đã ăn thuốc kích thích, hung dữ nhìn chằm Sở Thiên Thư và nói: – Sở Thiên Thư, mày nghe rõ rồi chứ, tao không hề làm gì cô ta.

– Điền trọc, ông làm điều xằng bậy, ỷ thế hiếp người, tôi phải đến cơ quan cấp trên tố cáo ông. Sở Thiên Thư mặt đỏ bừng bừng, vặn cổ họng mà quát, bộ dạng vô cùng hung tợn.

– Mày tố cáo đi! Điền Khắc Minh với dáng vẻ mặc kệ, không sợ hãi mà nói: – Nói mày không có não kém thông minh mày còn không phục, mày có hiểu trình tự kiện cáo làm việc trên quan trường không? Vụ kiện cáo mà không có bằng chứng của mày cho dù kiện khắp nơi, cuối cùng không phải bị đẩy về uy ban Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước à, vô dụng thôi. To tát lắm là viết bản kiểm tra, cũng không làm mất nửa cộng lông của tao. Mày lên mạng kiếm coi, bây giờ khắp nơi đi kiện cáo, nơi nào có kết quả tốt hả.

Sở Thiên Thư bị Điền Khắc Minh nói đến độ không nói được lời nào, sau một hồi thì cố chấp nói: – Điền trọc, giết người bất quá cúi đầu nhận tội, không phải một năm “Nhập Xã ở thôn” sao, ông mày không sợ.

– Được. Điền Khắc Minh lau máu trên khoé miệng nhìn về phía trước và cười hiểm rồi nói:

– Ha ha, mày nói một năm thì một năm hả, Thái Quốc Lương mày chắc đã nghe nói rồi chứ, bây giờ không phải vẫn lủi thủi tại vùng núi hẻo lánh huyện Nam Lĩnh sao?

– Mẹ kiếp ông cũng quá hèn. Sở Thiên Thư dậm dậm chận, nghiến răng nói: – Lủi thủi thì lủi thủi, đất ở đâu mà không chôn người.

– Cho dù thằng nhóc mày có gan. Điền Khắc Minh tỏ ra sắc mặt đáng sợ bình thường, nghiến răng nghiến lợi mà nói: – Nhưng mày đừng quên, Lưu Xuân Na đang trong tay tao, cô ta không phải người của mày sao, mày suốt đời không thể về, xem ông mày dám động đến cô ta không?

– Vô liêm sỉ! Sở Thiên Thư đứng dậy xông đến, nhấc chân đá mạnh vào ghế sô pha, giận dữ chửi: – Điền trọc, ai làm người đấy chịu, ông đừng lôi Xuân Na vào chuyện này..

– Sao vậy, đau lòng hả? Điền Khắc Minh dương dương tự đắc nói: – Đấu với tao, mày còn non lắm.

– Điền trọc, có bản lĩnh ông ngon thì nhào vào tôi, ông buông tha Lưu Xuân Na. Sở Thiên Thư tức đến nỗi thở hơi gấp, quát lớn về phía Điền Khắc Minh.

– Được!

Điền Khắc Minh ngồi xuống giường, nhìn Sở Thiên Thư một cách khinh thường, tức giận mà nói từ từ: – Sở Thiên Thư, muốn tao tha cho Lưu Xuân Na, được, nhưng mày phải đồng ý với tao một điều kiện.

Sở Thiên Thư mặt âm trầm, đành chịu nên nói: – Được, ông nói đi, chỉ cần tôi làm được, tôi sẽ đồng ý với ông.

Điền Khắc Minh ngồi bắt chéo chân, nói: – Mày quỳ xuống lạy tao ba cái, xin đại nhân tao không tính toán với kẻ tiểu nhân, tao sẽ không chấp nhặt với mày. Còn nữa, thứ hai tuần sau khi đến làm thì phải nhanh chóng cuốn gói về vùng núi, cả đời ông mày không muốn nhìn thấy mày nữa.

– Chủ nhiệm, xin thôi mà, tôi có dập đầu cũng không ai nhìn thấy, cũng không có ý nghĩa gì? Sở Thiên Thư cười khổ sở, hắn rất khó nói, hắn thuận tay đóng cửa lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện