Giản Nhược Minh vẫn không yên tâm, lại dặn dò: – Được, đừng quá sớm, tỉnh hẳn hẵng đến.

Sở Thiên Thư thở phào nhẹ nhõm một cái, rồi lại dặn dò Trịnh Tiểu Mẫn, đừng nói chuyện hôm nay cho bất cứ ai, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, sau này đừng nghe và tin lời lừa gạt của ông ta, nhất định phải học cách bảo vệ mình.

Trịnh Tiểu Mẫn rưng rưng nước mắt mà đồng ý.

Bước ra từ trụ sở làm việc, Sở Thiên Thư trải qua những phiền muộn của hai năm, không chỉ ra sức trừng trị Điền Khắc Minh, mà còn cứu mình ra khỏi vận đen đi đày, tâm trạng thoải mái cực độ. Xem thời gian, đã hơn tám giờ, hắn vẫn chưa ăn tối, hắn chạy xe thẳng đến phố Phong Tình.

Phố Phong Tình là con phố với những món ăn vặt nổi tiếng nhất của thành phố Thanh Nguyên, các món ăn vặt của các nơi trên cả nước đều có thể ăn được tại con đường này, hơn nữa giá cũng rất rẻ. Chính vì thế, mỗi tối cả con phố Phong Tình nghẹt kín người, việc buôn bán sôi động có thể kéo dài đến hai ba giờ sáng.

Sở Thiên Thư đến nơi vẫn chưa muộn, hắn tìm gian hàng tương đối gần tuyến đường chính để ngồi, gọi mấy món và ba chai bia, hắn ăn rất ngon miệng.

Không lâu sau, người trên phố Phong Tình càng ngày càng đông.

Các quầy hàng xung quanh chật kín người.

Chơi oẳn tù tì uống rượu, tiếng gọi bạn bè liên tục vang lên, cả tuyến phố vô cùng náo nhiệt, tiếng người nói ồn ào.

Tửu lượng của Sở Thiên Thư rất cao, uống bia cũng gần giống như uống nước, hơn nữa hắn còn đấu mồm với Điền Khắc Minh tầm một tiếng nên cũng rất khát, cho nên sau hơn nửa tiếng, dưới chân hắn đã đặt 5 vỏ chai bia.

Đang ăn uống say sưa, đột nhiên, tiếng cãi nhau từ xa xa truyền tới.

Cãi nhau cũng là cảnh đặc sắc của phố Phong Tình, một đêm thường không dưới ba vụ.

Người giống như Sở Thiên Thư, tự rót tự uống thì rất hiếm thấy ở đây, đa phần đều là gọi bạn bè tụm năm tụm ba, mọi người ngồi xung quanh cùng nhau ăn uống, có người không kiềm được đã uống nhiều, chen chúc đụng nhau, lời nói không hợp, thái độ không đúng.v.v. đều có thể dẫn đến cãi nhau, may mà bên trong đám đông đó luôn có mấy người tỉnh táo. Sau khi cãi mấy câu, người kế bên khuyên, cũng không xảy ra gì, ngồi xuống tiếp tục uống.

Nghe âm thanh, người đang cãi vã hình như là một nam một nữ.

Cảnh tượng này đa phần xảy ra với những cặp yêu nhau, thường là con gái ghét con trai uống nhiều, hoặc là nói sai, hoặc là đánh nhau. Con gái thì chửi mắng người con trai trước mặt mọi người.

Tuy nhiên, hôm nay dường như có chút khác thường, tiếng của con trai tương đối to, tiếng của con gái ngược lại rất nhỏ.

Sở Thiên Thư ngẩng đầu lên, nhìn về hướng đang cãi nhau, nhìn xa xa không rõ lắm, cảm thấy hình dáng của người con gái đó có chút giống Lưu Xuân Na, đang tranh cãi với người con trai cao gầy chuyện gì đó.

Sở Thiên Thư cũng không để ý, Lưu Xuân Na là người bản xứ điển hình, trong thành phố Thanh Nguyên con gái giống cô ấy thực sự rất nhiều.

Một mình hắn lại uống hai ly, tiếng tranh cãi ngày càng to, Sở Thiên Thư không khỏi nhíu mày, nơi đông người thế này, sao lại liên tục cãi nhau vậy chứ? Thế là hắn ngước cổ lên nhìn qua hướng đó, người con trai cao gầy đang lôi kéo người con gái.

Lôi kéo như vậy, Sở Thiên Thư đã nhìn thấy rõ, người đang cãi vã lôi kéo nhau quả nhiên là Lưu Xuân Na, hơn nữa người con trai đó ra tay hơi mạnh.

Sở Thiên Thư không vui, một người to lớn sao không biết ngại mà đi ra tay với một cô gái chứ? Hắn đứng lên muốn qua đó nhưng bị bà chủ kéo lại, bà ấy tươi cười nói: – Đại ca, thanh toán xong rồi hẵng đi chứ?

Sở Thiên Thư lấy ra một tờ tiền đưa cho bà ấy, nói: – Khoan đừng thối tiền, giữ chỗ cho tôi, người cãi nhau là bạn tôi, tôi đi khuyên xem rồi quay lại uống tiếp.

Bà chủ nhận tiền và không nói gì nữa.

Khi Sở Thiên Thư và bà chủ nói chuyện, Lưu Xuân Na bị người con trai đó kéo đến dưới bóng cây chỗ lối ra của phố Phong Tình, có hai chiếc xe đang đậu ở đó, người con trai đó hình như muốn kéo Lưu Xuân Na lên xe, Lưu Xuân Na không nghe, mấy lần muốn thoát khỏi nhưng đều bị người con trai đó kéo lại, một cánh tay đang sờ soạn trên người cô ấy.

Lưu Xuân Na vừa tức giận vừa khẩn trương, cố gắng đẩy người đàn con trai đó ra.

Người con trai đó nổi trận lôi đình, giơ tay tát Lưu Xuân Na một cái.

Lưu Xuân Na lảo đảo thiếu chút nữa té lăn xuống đất.

Người con trai cao gầy nhấc chân muốn đá.

Sở Thiên Thư mấy bước đã xông đến đó, chặn lại cú đá đó của người con trai cao gầy, vì quá mạnh chân nên người con trai đó đứng không vững, bỗng chốc té vào chiếc xe ở kế bên.

Sở Thiên Thư mặc kệ không giằng co với y, cúi người đỡ Lưu Xuân Na dậy.

Tên đàn ông cao gầy nhào lên, từ phía sau lưng đánh Sở Thiên Thư một quyền.

Tay trái Sở Thiên Thư cầm tay Lưu Xuân Na, tay phải lật lại, để ngay trên cổ của gã.

Tên đàn ông cao gầy lại dựa vào trên xe.

Gã đứng lên, chỉ vào Sở Thiên Thư, rống to: – Con mẹ nó ai đấy? Dám đánh bố mày hả?

Sở Thiên Thư cũng không e dè gì chửi lại: – Con mẹ nó mày là thằng nào hả, vậy mà lại đánh con gái?

Tay của Sở Thiên Thư kéo Lưu Xuân Na đứng dậy.

– uck! Tên đàn ông kia còn hùng hổ chửi: – Tao cãi nhau với bạn gái, liên quan hó gì đến mày?

Sở Thiên Thư liếc nhìn Lưu Xuân Na, hiểu được, tên này chắc là đối tượng hẹn hò mà hai ngày trước cô ấy đi gặp.

Chơi được thì chơi, không chơi được thì chia tay, cần gì phải lôi lôi kéo kéo động tay động chân như thế?

Sở Thiên Thư lời nói khách sáo, hòa hoãn một chút, nói: – Anh bạn, nếu cô ấy đã là bạn gái của anh thì làm sao anh lại còn đánh cô ấy như thế?

– Đánh là thương, mắng là yêu, mày hiểu không hả?

Tên đàn ông kia cười cợt, chìa tay kéo Lưu Xuân Na: – Theo anh, anh dẫn em đi chỗ tốt mà chơi.

Lưu Xuân Na giằng khỏi tay gã, la lên: – Hách Sảng, ai là bạn gái của anh, sao tôi phải đi theo anh chứ?

Hách Sảng giơ tay lên muốn lôi lại thì bị Sở Thiên Thư ngăn lại.

– Mày buông bố mày ra! Hách Sảng nhe răng nhếch mép rống lên.

Sở Thiên Thư buông lỏng tay, chỉ vào Hách Sảng nói: – Mày nghe rõ đây, cô ấy không phải là bạn gái của mày, từ giờ trở đi cô ấy là bạn gái của tao!

Hách Sảng còn vung tay múa chân: – Con mẹ nó mày là ai hả, dám cướp đàn bà của tao?

Sở Thiên Thư gạt tay của gã ra, nói: – Mày không cần quan tâm tao là ai, tao chỉ nói cho mày biết, cô ấy là người của tao, nếu mày dám động đến một ngón tay của cô ấy tao sẽ không tha cho mày!

Hách Sảng khí thế hung hăng nhào tới trước người Sở Thiên Thư.

Sở Thiên Thư không chút yếu thế mà húc vào gã.

Bất kể là khí thể hay sức mạnh, Hách Sảng rõ ràng là không bằng được Sở Thiên Thư.

Sở Thiên Thư đã nghĩ rồi, chỉ cần Hách Sảng dám ra tay trước lập tức đánh cho gã phải nằm đất luôn.

Hách Sảng đương nhiên là nhìn ra được mình không phải là đối thủ của Sở Thiên Thư, cho nên chỉ dám dùng miệng mà không dám ra tay.

Phía sau có một chiếc xe đi tới, người lái xe lái vào chặn đầu trước mặt, liều mạng ấn còi.

Hách Sảng quay đầu lại nhìn một cái, hung tợn nói với Sở Thiên Thư: – Được, bố mày nhớ mặt mày rồi, nếu mày có giỏi thì đừng có đi, chờ bố mày ở đấy. Nói xong chui vào trong xe, kêu lái xe đi.

Sở Thiên Thư buông lỏng quả đấm đang siết chặt.

Lưu Xuân Na mới vừa bước đi: – Ôi.. Kêu một tiếng suýt nữa thì ngã quỵ.

Sở Thiên Thư nhanh tay nhanh mắt kịp đỡ cô: – Làm sao vậy?

Vẻ mặt của Lưu Xuân Na có phần đau đớn: – Chân, chân của tôi, có thể là bị trẹo rồi.

– Nghiêm trọng không?

– Đau, đau quá.

– Có cần đến viện khám không?

– Cần, nhất định phải đến rồi. Dáng vẻ Lưu Xuân Na điềm đạm đáng yêu: – Thiên Thư, anh đến đó lần nào chưa?

– Đến rồi.

– Thế tốt rồi, nhanh đưa tôi vào viện đi, tôi, tôi không chịu được nữa.

Nhìn vẻ mặt của Lưu Xuân Na quả thực rất đau đớn, Sở Thiên Thư cũng không kịp lấy tiền thừa của bà chủ, vẫy một cái taxi đỡ Lưu Xuân Na vào trong.

Lên xe, vẻ mặt của Lưu Xuân Na không hề đau đớn như lúc nãy nữa.

– Cô và hắn đã xảy ra chuyện gì? Sở Thiên Thư hỏi.

Lưu Xuân Na tủi thân nói: – Lúc tan ca, hắn hẹn tôi ra nói chuyện, tôi nói với hắn là tôi không muốn qua lại với hắn nữa, hắn mặc kệ, sau thì cãi nhau.

– À, loại đàn ông này quả thực là không ra gì. Sở Thiên Thư khinh thường nói.

Lưu Xuân Na hiển nhiên là không muốn nghĩ đến Hách Sảng nữa liền cố tình nở nụ cười hỏi: – Thiên Thư, xế chiều anh đi đâu, chúng tôi đều vội muốn chết.

Sở Thiên Thư nói: – Không phải là tại tên đáng ghét kia sao, lôi kéo bằng được tôi đi bar, ngồi được lúc lại bị một cuộc điện thoại của mĩ nữ gọi chạy đi, tôi còn chưa ăn no nên phải chạy tới phố Phong Tình ăn chút đây.

Lưu Xuân Na không hỏi nhiều nữa, nói tiếp: – Lão Phạm và chị Tiền đều nói biểu hiện hôm nay của anh quá tuyệt luôn.

Sở Thiên Thư cười nói: – Ha ha, tên Điền trọc kia quá ghê tởm, tôi đã sớm nghĩ ra một đống lời mắng chửi rồi.

– Nhưng mà… Lưu Xuân Na muốn nói lại thôi.

Sở Thiên Thư vô cùng thoải mái nói: – Nói đi, không sao, không phải là đi đày một năm thôi sao? Tôi đã sớm chuẩn bị tư tưởng rồi.

Chỉ có điều, hắn đã nhận được bài học sâu sắc trong biểu hiện không thành thục lần trước, trước khi xác định nhân tuyển đi đày, không thể để lộ chuyện của Điền Khắc Minh đã được giải quyết.

Lưu Xuân Na nói, buổi chiều lúc tan làm, Hoàng Như Sơn triệu tập lãnh đạo Ủy ban và Âu Dương Mỹ Mỹ cùng Điền Khắc Minh mở cuộc họp ngắn, sắp xếp một vài công việc thường ngày, cũng thuận tiện thảo luận một chút về nhân tuyển “nhập xã ở thôn”, bước đầu xác định chính là Sở Thiên Thư.

PAGE MERGEFORMAT 1
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện