Khang Hi mục chú vào bóng lưng dần xa của Thập Tam a ka, chợt để lộ vẻ mệt mỏi,thản nhiên nói với mọi người : "Quỵ an đi!" [có thể hiểu trái nghĩa với thỉnh an là quỵ an, tức là cho đứng dậy nhưng lễ nghi quỵ an rất đặc biệt, nếu hoàng thượng nói trong biệt điện trước đại thần chính là biểu hiện sự ưu đãi với các vị đại thần đó, nhưng nếu ông ta nói 'quỵ an' với cung phi có nghĩa là ông ta ít nhiều hàm ý sự chán ghét cung phi đó ở trước mặt mình] .Nói xong đứng dậy, Lý Phúc Toàn vội phục tùng theo ra ngoài. . Mọi người cúi đầu quỳ thẳng mãi đến lúc Khang Hi đi rất xa, mới lục tục đứng dậy im lặng một lúc rồi cũng rời khỏi.
Sau khi người dần dần tản đi hết, Bát a ka mới đứng dậy, quét mắt qua Tứ a ka vẫn đang tiếp tục kề sát đầu trên mặt đất mà quỳ.
Thản nhiên liếc nhìn ta cũng đang thẳng đờ quỳ trên mặt đất, xoay người chậm rãi bước ra.Cửu a ka cười cười nhìn thoáng qua Tứ a ka, lại hướng về phía ta cười gật đầu, theo Bát a ka đi ra ngoài. Thập a ka đứng dậy nhìn ta tiến lên cúi đầu nói to: "Nhược Hi!" Ta không thèm để ý đến hắn, hắn cúi người muốn đỡ ta đứng dậy, ta hung hăng gỡ tay hắn ra lạnh lùng nói: "Bỏ ra!"
Thập Tứ a ka đứng trước cửa, lẳng lặng nhìn ta và Thập a ka, nhàn nhạt nói: "Thập a ka đi thôi! Nàng đang cơn giận dữ, không cùng chúng ta nói chuyện được đâu." Thập a ka im lặng một hồi, xoay người theo Thập Tứ a ka rời đi.
Ta lẳng lặng quỳ một hồi, đứng dậy đi đến bên cạnh Tứ a ka, đầu hắn vẫn dán chặt mặt đất mà quỳ, không chút nhúc nhích. Ta cúi đầu ngưng mắt ở tấm lưng đang oằn lại thành hình cung của hắn. Ta biết rõ kết quả này, thậm chí biết Thập Tam a ka mười năm sau an ổn thả ra nhưng vẫn đau lòng khó nhịn, hắn lại không chuẩn bị tư tưởng đối mặt với một màn tình huống như thế này, lại không biết được có phải bị giam cầm từ đây đến cuối đời hay không,nỗi đau ấy đau đến mức nào? Huống chi còn là vì hắn mà hi sinh?
Sau một lúc thật lâu, cố nén bi thương, nửa ngồi cạnh hắn, dịu dàng nói: "Bọn họ đều đi hết rồi, chàng cũng về đi!" Ta đợi một hồi lâu, hắn vẫn như cũ thân như tượng đất, không động một chút. Ta thở sâu, nhàn nhạt nói: "Chàng định liên tục quỳ gối mãi sao?Quỳ là có thể mang Thập Tam a ka trở về sao?". Lưng hắn căng ra, bả vai thoáng cái rung lên, chầm chậm thẳng người dậy, nhìn về phía ta, ánh mắt lặng ngắt nhưng mơ hồ như có lửa cháy rực trong ấy, thiêu đốt mắt người đầy đau đớn. Ta trông thấy bọt trà trước ngực hắn, rút chiếc khăn tay nhẹ nhàng áp vào chiếc áo bào lau đi những lá trà còn sót lại.
Chờ sau khi ta lau sạch, hắn lẳng lặng đứng lên, xoay người, từng bước từng bước chậm rãi rời đi. Ta nửa ngồi đưa mắt nhìn theo bóng lưng hắn dần xa. Vắng đi Thập Tam a ka đã từng luôn nối gót bên cạnh , bóng lưng hắn ti tỉ thê lương.
Nghĩ đến đêm qua vẫn còn cùng Thập Tam a ka nâng chén đối ẩm, hôm nay lại là sinh ly! Nhớ tới hắn thúc ngựa giắt theo ta bay nhanh trong đêm trời tăm tối, nhớ tới hắn bên cạnh lửa trại thảo nguyên chúc rượu hát ca, nhớ tới hắn tư thế oai hùng dài thân ngọc lập đứng đối diện Mẫn Mẫn, lại nghĩ tới Dưỡng Phong Đường nhỏ hẹp ẩm ướt âm u ấy, không thể nào nén nổi, ngồi bệt dưới đất, cất tiếng khóc nấc nghẹn.Căn phòng lớn quạnh vắng âm trầm, ta co vai ôm đầu khóc nức nở, cả phòng chỉ còn nghe văng vẳng tiếng khóc yếu ớt vọng lại.
Thập Tam a ka bị giam cầm bảy ngày. Tứ a ka xin miễn tất cả triều sự, tuyên bố "không thể kịp thời phát hiện,khuyên giải hành vi của Thập Tam đệ,khiến hoàng a mã lo buồn hao tổn tinh thần", cáo tội đóng cửa tại gia niệm kinh suy nghĩ lại những chuyện đã qua. Bát a ka cử chỉ vẫn nhẹ nhàng như trước, cười như ngọc ấm. Ta hờ hững thỉnh an, hắn mỉm cười khách khí nói: "Đứng dậy đi!". Ta mang theo tiếng cười ngơ ngẩn, nghĩ mọi thứ đều thay đổi, ngay cả cái vẻ bình tĩnh hòa nhã của ngày trước đều cũng một đi không trở lại.
Quạt nhẹ quạt hương bồ [quạt làm bằng lá cây hương bồ], nước sôi một hồi lâu, thốt nhiên mới có phản ứng trở lại, vội ném cái quạt xuống, hòa pha một ấm "Đại hồng bào". Khẽ nhâm nhi một ngụm, trong đầu hiện lên vẻ mặt hai mắt híp lại phẩm trà khen ngợi của Thập Tam a ka, từ nay về sau còn ai pha trà cho ngươi, còn ai nghe ngươi thổi sáo, còn ai làm ngươi tươi nét chân mày?
"Cốc cốc" vài tiếng gõ cửa vang lên, ta hé nhìn về hướng cổng viện, nhưng không có lòng dạ để ý tới. Qua một lúc, cánh cửa đẩy ra, Thập Tứ thấy ta đang ngồi dưới tàng cây hoa quế, cau mày nói: "Người ở đây, sao không đáp lời?"
Hắn đi tới ngồi xuống bên bàn, "Thật ngươi định từ đây về sau ngoại trừ thỉnh an thăm hỏi, sẽ không cùng chúng ta nói thêm một lời nào nữa sao? Có thể được uống một chén trà không?" ta nhìn bộ trà cụ trên bàn không nhịn được cười khổ, "Trà cụ đều là của ngươi tặng, còn không thể cho ngươi uống sao?"
Hắn bưng chén trà khẽ nhấp vài ngụm nói: "Nhược Hi, biết là ngươi cùng Thập Tam ca đối tốt, nhưng với chúng ta cũng là từ nhỏ chơi đùa, ngươi há có thể nặng bên này mà nhẹ bên kia sao? Lại nói, có rất nhiều chuyện chẳng qua chỉ là vấn đề lập trường, tịnh không đúng cũng không sai." Ta nhàn nhạt hỏi: "Hôm nay ngươi là muốn chỉ giáo ta sao?Ta không có tâm trạng để nghe."
Hắn khẽ thở dài, móc từ trong lòng ngực ra một phong thư đưa cho ta, ánh mắt ta không động, vẫn như cũ bưng chén trà chậm rãi uống, hắn nói: "Lục Vu vì muốn gặp ta,đã quỳ một ngày một đêm ở ngoài cửa phủ đệ của ta mới cầu được gã người làm vì nàng mà đi truyền tin lại." Ta ngước nhìn về phía hắn, hắn nói:"Lục Vu muốn đưa cho ngươi một lá thư!" Ta vội thả chén trà, nhận lấy thư, hấp tấp xé mở.Thập Tứ lặng một lúc lạnh giọng nói: "Nghe nói Lục Vu cũng đã từng quỳ ở trước phủ Tứ ca,nhưng từ đầu đến cuối không một người để ý đến, nàng rơi vào đường cùng mới tìm đến ta.Thật là…" Ta ngẩng đầu liếc nhìn hắn, hắn cười lạnh một tiếng, lại không nói nữa.
Sau khi đọc xong, lặng yên ngây người ra. Thập Tứ nói "Ngươi nếu muốn viết thư hồi đáp, thì khẩn trương viết đi, ta nhân tiện đem ra ngoài đưa cho nàng luôn, sớm tuyệt đi si tâm trong lòng nàng ấy." Ta hỏi: "Ngươi làm sao lại biết nội dung bức thư?" Hắn thản nhiên nói: "Lúc Lục Vu cầu ta, ta nói hoàng a mã đã có lệnh "không có thánh chỉ, bất luận kẻ nào cũng không được tiếp cận thăm viếng", huống chi nàng lại yêu cầu như vậy. Khiến nàng tuyệt đi ý nghĩ đó trong đầu, nàng lại tiếp tục nuôi hi vọng, lại cầu ta đem thư gửi cho ngươi, nàng không nói ra ta cũng đoán được nội dung.Vốn không muốn giúp nàng gửi bức thư này,nhưng lại thực sự thương nàng một khối tâm tư. Nghĩ đến giao tình của ngươi cùng Thập Tam ca, may ra chỉ có ngươi nói nàng mới nghe lọt ta, nghĩ cách khuyên nhủ nàng ấy đi! Bằng không ta thật sợ đối với Thập Tam ca đã không được việc gì, nàng lại là người trước tiên "hương tiêu ngọc vẫn" [hương tan ngọc nát=ý chỉ sự chết đi ]. Hắn lặng im một lúc, thở dài: "Lục Vu hôm nay tiều tụy không thể tả, cho dù ta có lòng gan dạ sắt, trông thấy nàng cũng yếu mềm đi vài phần!"
Ta hỏi: "Các ngươi thục sự không có cách nào hay sao?" Hắn thành thật trả lời: "Việc này nếu không ảnh hưởng đến quyền lợi của chúng ta, như có thể giúp được người toại nguyện, sao lại không làm?Ta trong lòng ngươi đúng là máu lạnh hay sao?Làm không được, là bởi hoàng a mã đã có thánh chỉ, hiện tại canh giữ Thập Tam ca là người mà Tam ca tuyển chọn, hoàng a mã cũng tự mình gật đầu cho phép. Lại còn muốn tăng thêm người, khẳng định hoàng a mã cũng muốn đồng ý, bây giờ mà cùng Thập Tam ca kết nối liên hệ, tránh sao cho khỏi bị hoàng a mã hoài nghi chuyện Thập Tam tung tin đồn không chỉ có một người có dự tính đó. Ngay cả Tứ ca cũng vội cùng Thập Tam ca vứt sạch quan hệ, huống chi là chúng ta cơ chứ? Bây giờ không có bất luận kẻ nào dám vì Thập Tam ca mà nói ra nữa đâu."
Ta hừ lạnh một tiếng, không nói gì. Vốn chính là việc các ngươi gây ra, đương nhiên các ngươi càng phải kiêng kị. Kỳ thực đều rõ ràng tất cả, chỉ là cuối cùng vẫn ôm ấp một tia hi vọng.
Ta ngẩn người trong một lát, xoay người bước vào phòng, viết vài chữ: "Nhân vi lực bạc[người yếu lực mỏng] không biết làm sao,không chắc sẽ có ích, nhưng nhất định làm hết sức mình,im lặng chờ tin." Suy nghĩ một chút lại viết thêm: " Chăm sóc thân thể mình tốt một chút, nếu không mọi thứ đều chấm hết, làm sao đến chăm sóc Thập Tam gia như đã nói?" Sau khi viết xong, kỹ lưỡng nêm lại phong thư.
Thập Tứ cất kỹ bức thư đứng dậy bước đi, được vài bước lại dừng, ngần ngừ một lúc mới nói: "Có một số chuyện muốn nói, lí ra ta không nên nhiều lời, nhưng…" Ta cắt lời: "Vậy không cần nói!" Hắn liếc nhìn ta chăm chú, vung tay áo, xoay người bước đi, đi nhanh đến cổng, bỗng nhiên dừng bước, quay người lại nói: "Mặc kệ ngươi đối với Tứ ca thật là có tình hay là giả có tình, đều nên ngừng lại tại đây, nhé! Ngươi là người thông minh, không cần thiết phải tự làm khó chính mình!" Nói xong bước nhanh đi.
Ta lặng lẽ đứng yên thật lâu, cầm lấy trà đã sớm nguội ngắt, nhấp một ngụm. Nguyên lai cho dù trà có ngon đến mức nào, sau khi nguội lạnh đều đắng chát khó tả.
Cầm bức thư của Lục Vu, xem một hồi, nghĩ một hồi, thong thả dạo bước trong sân viện. Càng nghĩ, chỉ có một con đường có thể đi, dù thành hay không thành chỉ có thể như vậy.
Đọc lại từng chữ bức thư một lần nữa, nghĩ tới cùng Thập Tam đã có khoảng thời gian tương giao tương tri, nén chặt sợ hãi, cười nhẹ nắm chặt chủ ý đã định sẵn trong lòng.
"Tự thỉnh Nhược Hi cô nương đài giám: [ thời xưa dùng sau lời xưng hô mở đầu, thể hiện mời đối phương xem thư ]
Tiện thiếp Lục Vu, người Ô Trình, tỉnh Chiết Giang.Vốn hệ khuê cát từ nhỏ, sinh ra trong gia đình lương thiện, khéo việc trong nhà; thường học thánh hiền,bầu bạn hinh hương [mùi thơm của hương khi đốt]. Tổ tiên cũng từng lầu cao liên uyển, vàng ngọc dát đường; liễu xanh phất nhẹ lan can, kênh hồng bao quanh nhà.Song đời người vô thường, mệnh tùy thế diễn ra, một khi mưa gió, lâu đài ập đổ! Lưu lạc yên phường, thật thẹn với gia môn, trôi giạt phong trần, vốn không phải mong muốn của thiếp. Cùng Thập Tam gia kết bạn, lúc mới quen, phẩm rượu luận thi, sáo cầm cùng nhau.Chủ yếu viết văn tâm tình, thực Lục Vu may mắn! Mông gia không vứt bỏ, nhiều năm che chở, thiếp một đời mệnh khổ, mới được bảo vệ chu toàn. Thiếp vốn sương khói, cùng gia bùn mây có khác,tuy giữ mình trong sạch,song minh châu ném vào nơi tối, người thanh bạch cũng long đong, tự nhiên rõ ràng, nào dám ôm một tia mộng tưởng huynh ấy. Song hôm trước được thư, biết Thập Tam gia gây giận thiên nhan, vua nổi trận lôi đình, đem giam cầm Dưỡng Phong Đường, thiếp như sấm đánh ầm trên đầu, đêm không thể ngủ.Nghĩ trước nghĩ sau, lệ ngấm chăn gối. Hận thân mọn không thể giúp cứu nạn, Thập Tam gia thân thể vàng ngọc,há có thể chịu được sương cỏ giá rét?
Thường nghĩ thiếp mặc dù xuất thân đê tiện, ít đọc thánh hiền, cũng hiểu "tích thủy chi ân đương dũng tuyền báo" [một giọt nước công ơn cũng phải dùng cả con suối để báo đáp]. Mặc dù không đủ sức giúp gia thoát khỏi biển khổ, chỉ nguyện cùng gia gian khổ có nhau, nếu có thể cùng gia giam cầm một chỗ, làm một nha đầu sai khiến vẩy nước quét đình viện, chăm lo sinh hoạt ngày thường, ngày đêm hầu đọc. Mong muốn ấy có thể được toại nguyện, Lục Vu đời này còn cầu gì hơn?
Thiếp cùng cô nương, tuy gặp một lần, nhưng thường nghe gia khen cô nương "hữu lâm hạ chi phong"*, thiếp vì chuyện tình Thập Tam gia, không cửa khẩn cầu. Biết cô nương là nữ tướng trượng phu, nữ trung mạnh thường, nhất định có thể niệm thiếp một khối chân tình, thực thi cứu giúp. Cô nương thân gần thiên tử, rất được vua sủng.Song việc này gây khó,không biết làm sao thiếp cùng đường bí lối, chỉ ôm một phần vạn hi vọng, khóc cầu cô nương!"
————————
Chú thích:
*"hữu lâm hạ chi phong":
lâm hạ: nơi ở ẩn
phong: phong cách, tác phong
Chỉ nữ tử thái độ thanh nhã, cử chỉ độ lượng.
P/S: Thư của Lục Vu viết theo lối văn biền ngẫu, đây là kiểu viết thư trau chuốt của những người có học. Vì vậy ta cố gắng dịch sát với phong cách đó dù biết có nhiều từ khó hiểu, mong mọi người thông cảm.