Đinh Thừa Tông ở trong phòng của trưởng tử (con cả), cách không xa nơi ở của Đinh Đình Huấn, trông hết sức đẹp đẽ quý phái, trong viện lại được trồng rất nhiều hoa lan thơm mát càng tăng thêm phần tao nhã cho nơi này. Tới hành lang hạ, chợt truyền đến tiếng chim tước hót vang trong chiếc lồng treo gần đó, chóp mũi có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của cỏ xanh, cảnh đẹp ý vui, làm lay động cả tâm thần. Nơi này là tiểu viện ở tây bắc nhưng lại rất có phần thanh nhã của vùng Giang Nam.

Đi qua những khóm hoa màu trắng nối liền nhau, giống như đang bước đi trong một biển mây trắng vậy, đến chính giữa biển hoa đó thì thấy có một gian nhà, trước nhà là một hành lang bằng gỗ, trên hành lang có treo một quả chuông đồng màu đen, phía dưới hành lang hạ có dòng nước đang chảy nhẹ. Lan nhi dừng bước bước, nhẹ giọng nói: "Đinh quản sự mời vào, Thiếu phu nhân đang chờ ngươi ở trong sảnh."

Nới một nơi lịch sự tao nhã như vậy, Đinh Hạo bước đi cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hắn khe khẽ gật đầu, bước đi trên mộc giai ( bậc thang bằng gỗ), gõ gõ hai cái lên tấm bình phong trên cửa, trong sảnh liền truyền ra một thanh âm thanh thúy: "Vào đi."

Đinh Hạo ngừng lại một chút, sau đó đưa tay đẩy cửa tiến vào, vừa nhìn vào phía bên trong, liền không khỏi có chút kinh ngạc. Lúc này ở khu Tây Bắc phần lớn mọi người đều dùng ghế cao theo phong cách người Hồ, nhưng cách bài trí trong căn phòng này, lại vẫn theo kiểu phong cách từ thời Đại Đường, ghế thấp giường thấp, không có một chiếc ghế cao nào cả. Đinh Thừa Tông ngồi trên một chiếc giường thấp(sạp), được lót bàng một chiếc thảm lông lạc đà, thấy hắn tiến vào, liền gật gật đầu với hắn, rồi khẽ mỉm cười một cái.

Đinh Hạo hơi thu liễm vẻ mặt, bước lên phía trước chào: "Đại thiếu gia..."

Ánh mắt hắn hơi hơi đảo qua, mới phát hiện trên đầu gối Đinh Thừa Tông đang đặt một quyển sách, đúng là quyển sách mà mình đã mua về "Diệu pháp liên hoa kinh", Đinh Hạo thầm nghĩ: "Ta còn tưởng rằng Thiếu phu nhân phải tự mình niệm kinh, hóa ra là mua để đưa cho Đinh đại thiếu gia."

"Đinh quản sự mới vừa về sao?"

Phía sau truyền tới một âm thanh trong trẻo, Đinh Hạo quay đầu lại nhìn, thì thấy Thiếu phu nhân Lục Tương Vũ đang ngồi ở trên một chiếc ghế tựa ở bên cạnh một chiếc bàn nhỏ, trên bàn bày đặt mấy cành hoa đào. Nàng đang cầm một cái kéo, đang cắt tỉa lại mấy cành hoa đào, ngắm nghía một lúc lâu, mới cẩn thận cắm vào một chiếc bình sứ trông khá đẹp, lúc này mới buông kéo, phất ống tay áo một cái, rồi nhẹ nhàng đứng lên khỏi ghế.

Đinh Hạo lại hướng Lục Tương Vũ chào: "Đinh Hạo ra mắt Thiếu phu nhân..."

Lục Tương Vũ đi tới trước mặt, khẽ cười nói: "Đinh quản sự không cần đa lễ, mời ngồi."

Đinh Hạo nhìn mọi nơi trong phòng, không thấy có chiếc ghế cao nào cả, chỉ có thể khoanh chân ngồi trên sạp, Đinh Thừa Tông thấy vẻ mặt hắn như vậy, ánh mắt lộ ra chút tiếu ý: " ở trong Viện này, các phòng, đều do phu nhân bài bố. Phu nhân thích phong cách đời Đường, trước kia, ta ở bên ngoài cả năm trời, trong viện này liền tùy ý nàng chơi đùa, kết quả thành ra bộ dáng như thế này đây. Ha hả..."

Lục Tương Vũ ngồi xuống bên người trượng phu, mỉm cười nói: "Như vậy có gì không tốt, chẳng lẽ ngươi không thích sao?" Nàng lại quay về phía Đinh Hạo nói: "Đinh quản sự, ngươi mua bộ kinh thư này cho thiếu gia quả thật rất hợp tâm ý người. Thiếu gia gọi ngươi đến, là muốn tạ ơn ngươi."

Đinh Hạo vội nói: "Đinh Hạo chỉ phụ trách việc mua sắm, chuyện này vốn là công việc phải làm, sao dám nhận tạ ơn của đại thiếu gia. Thiếu gia cùng Thiếu phu nhân chớ khách khí."

Đinh Thừa Tông nói: "Tuy cũng chỉ là chọn mua một vài đồ vật, nhưng ngươi lại dụng tâm nhiều như vậy, cũng nên để ta được tạ ơn một lần chứ. Ngươi cũng không nên khách khí, hôm nay gọi ngươi tới, là còn có một việc muốn nhờ ngươi làm."

Đinh Hạo xưa nay không có kết giao gì với Đinh Đại thiếu gia nhưng thật ra không có thành kiến gì, khi hắn gặp chuyện bất hạnh còn có chút đồng cảm, nghe vậy vội hỏi: "Đại thiếu gia có chuyện gì xin cứ phân phó, chỉ cần tại hạ có thể làm được, nhất định sẽ làm hết sức."

Đinh Thừa Tông lắc đầu nói: "Cũng không phải chuyện đại sự gì, chỉ là cách đây mấy ngày, ta tiếp đón vị Từ đại y sĩ từ Phách Châu thành đến quý phủ để điều dưỡng thân mình cho ta, hiện giờ Từ đại học sĩ muốn trở về thành, nhưng ta lại cần dùng một số dược liệu, lại phải do Từ đại y sĩ tự điều phối mỗi ngày, sau đó chuyển cho người khác đưa tới đây. Ta thấy ngươi làm việc cẩn thận, lại là người thận trọng, nên muốn đem chuyện này giao phó cho ngươi, ngươi mỗi ngày đều giúp ta vào thành lấy dược liệu, như thế nào?"

Đinh Hạo đáp: "Nếu đại thiếu gia đã phân phó, Đinh Hạo tất nhiên tòng mệnh."

"Tốt" Đinh Thừa Tông nói: "Ta hiện giờ ta không ra ngoài được, xe ngựa của ta giao cho ngươi sử dụng. Không chỉ vào thành lấy thuốc, sau này nếu có chuyện gì cần đi lại, ngươi đều có thể lấy xe ngựa của ta để đi."

Đinh Hạo kinh ngạc nói: "Như thế này sao được? Xe của Đại thiếu gia, ta ngồi sao được."

Xe ngựa của Đinh Thừa Tông vô cùng rộng rãi thoải mái, tuy bề ngoài của nó giống như những chiếc xe khác, nhưng thực tế Đinh Thừa Tông dùng lượng phí dụng để chế tác chiếc xe ngựa này phải gấp ba lần số tiền để chế tạo ra chiếc xe mà nhị thiếu gia đang sử dụng. Bởi vì hắn phải thường bôn ba bên ngoài, phần lớn thời gian sống trên đường, nên dùng loại gỗ thượng hạng để chế tạo bánh xe, để đi đường được thoải mái nhất, do đó số tiền để làm ra nó cũng không phải là con số nhỏ.

Lục Thiếu phu nhân mỉm cười nói: "Đại thiếu gia đã cho phép, ngươi cũng không cần chối từ. Ngươi cũng là vì đại thiếu gia làm việc mà, chúng ta sao có thể bạc đãi ngươi được, nghe nói nương thân ngươi không được khỏe, ngươi nếu sử dụng xe này chở nàng vào thành xem bệnh cũng ít rung xóc đi nhiều. Dương thị bệnh nặng đã nhiều năm, muốn chữa khỏi cũng không dễ dàng, ngươi đã vì đại thiếu gia làm việc, về sau nếu tiền chữa bệnh quá lớn, ngươi gánh vác không nổi thì..."

Ánh mắt trong suốt của nàng xoay chuyển, liếc về phía trượng phu của mình, Đinh Thừa Tông cười tiếp lời: "Nếu là tiêu dùng quá lớn, ngươi cứ ghi vào sổ tên ta. Hoàng đế cũng không thể để binh lính đói được, ta nhờ ngươi làm việc, cũng không thể bạc đãi ngươi..."

-- oOo --

Đinh Hạo ra khỏi nơi ở của Đinh Thừa Tông, đi tới cửa ra vào thì gặp Đinh Đình Huấn ở phía đối diện đang đi tới, Đinh Hạo liền né qua một bên đường, lễ phép vái chào.

"Đinh Hạo, ngươi ở trong này làm gì vậy?"

"Đại thiếu gia vừa gọi ta tới, phân phó ta hàng ngày vào thành lấy thuốc cho hắn, Đinh Hạo vâng mệnh, vừa mới đi ra."

"Vậy à?" Đinh Đình Huấn ánh mắt chợt lóe lên, hỏi: "Hôm nay kiểm tra các giải khố, có thu hoạch gì không?"

"Tiểu nhân lần đầu kiểm kê năm giải khố, trước mắt thấy không có vấn đề gì cả."

Mí mắt của Đinh Đình Huấn liền khẽ nhíu lại, nhưng lại không nói gì.

"Nhưng mà..."

"Sao?" Đinh Đình Huấn giương mắt lên, trong mắt chợt lóe sáng.

"Nhưng mà, giải khố ở ngõ nhỏ Trư Đầu, có một số việc tựa hồ không ổn."

Đinh Đình Huấn không nói gì, chỉ nhìn Đinh Hạo, Đinh Hạo nói tiếp: "Bọn họ muốn mau chóng thu hồi lại tiền vốn, nên đã đem một số vật sống chuyển thành vật chết đem phát mại. Tuy như vậy vốn là có ý tốt, hơn nữa bọn họ còn nói rằng rất hiểu về mấy người đi cầm đồ, bọn họ chắc chắn không có tiền để chuộc đồ lại, nhưng ta lại cảm thấy, biện pháp này rất mạo hiểm. Một khi có một người muốn chuộc đồ về, giải khố lại không lấy ra được đồ vật của họ đem cầm cố, ít nhất cũng phải bồi thường gấp bội, hơn nữa còn ảnh hưởng tới danh dự của các cửa tiệm cửa Đinh gia."

Đinh Hạo nói xong, liền chăm chú nhìn nhìn Đinh Đình Huấn, lão nhân trước mắt năm đó đã không chịu trách nhiệm về hành vi của mình làm cho hắn khinh bỉ, lại dối trá che dấu hiện thực càng làm cho hắn chán ghét, nhưng hắn cũng không bởi vậy mà nhìn người ta nhìn người ta bằng ánh mắt coi thường. Có thể từ tay trắng lập nên cả một cơ nghiệp to lớn như vậy ở Tây Bắc này, lão nhân này tự nhiên có chỗ hơn người, Đinh Hạo muốn biết đối với chuyện này hắn có nhận định như thế nào.

Đinh Đình Huấn ảm đạm cười, không tỏ rõ ý kiến gì mà lại hỏi: "Còn có gì nữa không?"

"Dạ... không còn vấn đề gì nữa." Không có bằng chứng, lại tùy ý chỉ trích thân tín của người ta, chính là tối kỵ. Hắn không phải người ngu, cũng không nghĩ Đinh Đình Huấn là kẻ ngốc, cho nên không đem suy đoán của mình nói ra.

"Ha hả, ta biết rồi, Về chuyện này, Đỗ Chi Văn... Không sai. Ngươi... Cũng không sai, chỉ là chức vụ khác biệt, nên lập trường bất đồng mà thôi. Ngươi mấy ngày nay đã vất vả rồi, mỗi ngày lại phải đi lấy dược liệu giúp đại thiếu gia, vậy cứ nghỉ ngơi tạm vài ngày đi, còn chuyện mấy giải khố, tạm thời không cần quan tâm."

"Ân?" Đinh Hạo không nghĩ hắn lại là người ba phải như vậy, rốt cục nhẫn nhịn không nổi nói: "Tổ kiến tuy nhỏ, nhưng có thể làm hỏng trường đê. Trư Đầu giải khố, ở khu phố xá sầm uất của Phách Châu thành, nhưng lợi nhuận lại không được bao nhiêu, lão gia không có nửa điểm nghi vấn sao?"

Đinh Đình Huấn lạnh nhạt cười, xoay người đi vào viện: "Từ Mộ Trần làm việc, lão phu luôn luôn yên tâm."

"Lão gia kiến thức rộng rãi, chẳng lẽ chưa nghe qua câu nói "dưới đèn là màu đen"?"

Đinh Đình Huấn thân dừng lại một chút: "Lão phu chỉ biết nếu đã nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người!"

Đinh Hạo lắc đầu cười: lời chân thật thì thường khó nghe, từ xưa đến nay vẫn vậy. Hắn phẩy tay áo một cái, nghênh ngang mà đi, cảm thấy dưới chân nhẹ nhõm đi rất nhiều...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện