Sau khi nữ hoàng bệ hạ lên ngôi, phụ nữ cũng có thể ra ngoài làm việc như đàn ông. Mân Hạ đeo yêu bài của bổ đầu, ngày ngày đi tuần tra đường phố, tuy phần lớn chỉ đảm nhiệm mấy vụ trộm cắp vặt nhưng từng đó cũng đủ làm cho nàng mỗi ngày đều tươi cười hớn hở.

(BT: Yêu bài là lệnh bài đeo ở thắt lưng)

“Tân nương bị cướp đi rồi…”

“Mau đuổi theo…”

“Báo quan đi…”

Một người áo trắng cưỡi ngựa, mang theo tân nương còn đang mặc hỉ phục đỏ rực phóng như bay vụt qua mặt Mân Hạ. Vị nữ bổ đầu nào đó bị hít đầy bụi đất, vừa dụi mắt vừa đuổi theo: “Mau thả tân nương ra ……. Thà dỡ mười tòa miếu còn hơn một lần phá hỏng đám cưới của người khác.”

Xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, người áo trắng cưỡi ngựa còn cố ý hất đổ hàng hóa ven đường, Mân Hạ vẫn kiên trì bám theo sau. Đáng giận chính là mỗi khi tên kia thấy tốc độ chạy của nàng chậm lại còn ghìm dây cương đứng chờ. Ngựa phi đằng trước, người đuổi đằng sau, rành rành chứng minh cho câu tục ngữ “Đừng bao giờ chạy đua với động vật”, nhất là cùng với một con ngựa lực lưỡng to khỏe.

Cương Đình cúi nhìn tân nương đang bị dọa cho ngây người, lại ngoái đầu nhìn thoáng qua bóng dáng nữ bổ đầu vẫn kiên cường bám theo, vỗ vỗ con chim sáo đậu trên vai mình, “Tiểu Bát, ta thấy nữ bổ đầu đang đuổi bắt người kia nhìn rất quen mắt, mày quay lại xem có đúng là người quen hay không?”

Chim sáo nghe lời, tung cánh bay xuống khỏi đầu vai hắn.

Mân Hạ đuổi theo đằng sau, đến khi mệt sắp đứt hơi mới chịu dừng lại.

Chim sáo hạ cánh xuống bên cạnh Mân Hạ nhảy qua nhảy lại. Với sức của nàng bây giờ thì không có hi vọng đuổi kịp người áo trắng kia. Nhưng lẽ nào lại không tóm nổi một con chim ư? Chim sáo như có linh tính, chơi trò mèo vờn chuột với Mân Hạ. Nàng vồ bên trái thì nó lách sang phải, nàng tóm bên phải nó lại bay sang trái, qua qua lại lại mấy chục lần không dứt.

“Đợi tóm được, tao sẽ nhổ sạch lông mày!” Mân Hạ bỏ cuộc, bắt chim hay bắt người đều không nổi, dẹp đi. Nhìn người áo trắng vẫn đứng đằng xa, Mân Hạ thầm nghĩ, tân lang nhà người ta còn không vội, mình vội cái gì, cũng chẳng phải tân nương của mình bị cướp đi mà.

Chim sáo bay trở về bên Cương Đình, đậu trên bờm ngựa bắt đầu líu lo: “Tính tình nóng nảy, khuôn mặt xấu xí, dáng người không đẹp, còn thích vặt lông, không quen!”

Cương Đình liếc nhìn Mân Hạ, thấy dáng vẻ nàng như muốn quay về thành, hắn bèn dùng chân thúc vào bụng ngựa. Khi chạy ngang qua Mân Hạ, hắn bất ngờ thả tân nương xuống, một tay tóm lấy Mân Hạ rồi lại giục ngựa rời đi.

Mân Hạ ngẩng đầu nhìn tên thổ phỉ, kinh hoàng trợn mắt. Cương Đình…

Tân nương gặp nạn ngã trên mặt đất, thần thờ nhìn tên cướp đang dần khuất bóng mới giật mình sực tỉnh, vội vàng đứng dậy rời đi. Nàng còn phải về cho kịp giờ thành thân, sau đó mang lễ vật tới nha môn cảm tạ bổ đầu Lâm đã vì đại nghĩa diệt thân.

Mân Hạ bị Cương Đình mang đi cũng coi như sống thoải mái, được ăn no, ngủ kĩ nhưng bên người lúc nào cũng kè kè năm tên cướp đứng canh gác. Chỉ cần nàng lộ ra ý định bỏ trốn, chắc chắn bốn gã đàn ông cơ bắp hung hãn kia sẽ bày ra một dàn nước mắt nước mũi lòng thòng cho nàng xem.

Còn tên thứ năm, nếu nói vẫn giữ được phong thái và tư cách của cướp thì sai bét. Tuy gã không biết diễn trò nhưng sẽ đứng bên cạnh nàng, tay ôm cái bát mẻ, khàn giọng ngân nga: “Chị dâu hỡi… Chị mà bỏ đi í a bỏ đi, đại ca sẽ không cho bọn em ăn thịt… Chị dâu ơi, cơm có thịt í a là có thịt, chị dâu hỡi …”

Chỉ bằng trình độ này mà đã nổi cáu, thế thì con chim sáo kia sẽ cho Mân Hạ trải nghiệm cảm giác chỉ muốn thắt cổ chứ không thiết sống nữa.

“Mân Hạ. Lâm Mân Hạ. Mân Hạ. Lâm Mân Hạ.” Chim sáo nhàn nhã nhún nhảy trên một chạc cây, líu lo vài câu rồi lại nhảy sang một chạc cây khác: “Em bé…Sinh em bé… Đau chết cô… Lông của tôi… Lông chim nha, lông chim xinh đẹp!”

Mân Hạ nhặt một cành cây nhỏ lên và cầm chắc trong tay, ngước mắt nhìn chim sáo nhỏ vẫn đang nhảy nhót không ngừng. Không hiểu là ai nói vật nuôi giống chủ, con chim này có học được tính trầm lặng ít nói của Cương Đình đâu. “Tiểu Bát, cái nhúm lông trắng của mi trông rất chướng mắt, hơn nữa nếu không phải tại mi chọc tức ta thì mớ lông đó tự rụng sạch được ư?”

“Sáo đá lông trắng chính là cực phẩm khó tìm, nếu cô nương Mân Hạ muốn vặt lông nó như vậy thì để ta sai người làm cho nó một bộ quần áo rồi tiếp tục vặt được không?”

Cương Đình tay cầm quạt nhẹ nhàng bước tới, nếu chỉ nhìn thoáng qua thì điểm ấn tượng nhất không phải do diện mạo xuất sắc mà là do phong thái ôn nhuận như ngọc của hắn. Trường bào màu đỏ khoác trên người hắn không mang theo vẻ diễm lệ của con gái, cũng không bộc lộ quá rõ vẻ lãnh liệt của đàn ông, cứ tự nhiên như vậy mà khắc vào tâm trí người khác, nhưng sự ôn nhuận này chỉ giới hạn những lúc hắn không mở miệng mà thôi.

Chim sáo tức giận nhảy lên, kêu: “A… không có lông sẽ không ve vãn được chim mái, không sinh ra chim non được, kẻ xấu xa! Một đôi xấu xa!”

“Cương Đình tiên sinh, cũng đã ở bên cạnh ngài lâu như vậy rồi, Mân Hạ ta cũng nên cáo từ về nhà!” Mân Hạ đứng lên khỏi nền cỏ, vẻ mặt thản nhiên chắp tay nói với Cương Đình.

Tên này định đổi nghề làm cướp hả, hoang đường, rành rành là một thiếu tướng lẽ nào lại làm vậy?

Cương Đình mở quạt ra, đôi mày trên trán khẽ nhíu lại tựa như đang cân nhắc điều gì đó, “Cũng tốt, ta cũng muốn đi xem thử nhà Mân Hạ trông như thế nào.”

Mân Hạ cau mày khó xử, sao có thể dẫn tên này về được, nơi đó còn chẳng có chỗ nào giống nhà bình thường. “Nơi này yên tĩnh, là chỗ ở lí tưởng cho người muốn an cư, Cương Đình tiên sinh còn muốn đi xem nơi nào nữa?”

“Muốn ở đây luôn ư?” Cương Đình nhẹ nhàng thu quạt lại, lại ngoắc tay gọi năm người đang đứng đằng xa kia: “Vốn chỉ định giữ nàng ở lại chơi vài ngày, nhưng nàng có vẻ thích cảnh sắc nơi đây nên ta sẽ cho người tu sửa lại gian phòng, từ nay về sau ở luôn cũng được.”

Mân Hạ không muốn tiếp tục đôi co với hắn nữa, kéo dài thời gian chỉ tổ để đám mật thám của người kia tìm đến được mà thôi. “Khốn kiếp, anh thả ta đi, ta đưa tiền chuộc cho anh!”

“Tiền chuộc?” Cương Đình nhướn mày, không chút lưu tình ném chiếc quạt xuống đất: “Nếu ta cần tiền chuộc thì đã chẳng thả tân nương nhà họ Lý đi. Trên đời này, những thứ quan trọng hơn tiền chỗ nào cũng có cả!”

“Không cần tiền… Vậy anh giữ ta lại làm gì?” Mân Hạ vừa nghe hắn nói không cần tiền thì lập tức hiểu. Quả thực với người này cái gì cũng có thể thiếu, chỉ không thiếu tiền, nhưng trong lòng nàng vẫn âm thầm sợ hãi, mục đích của hắn không phải vì tiền, có khi nào là vì phụng mệnh người kia đến bắt mình trở lại hay không?

Cương Đình nở nụ cười bí hiểm, cố ý dừng lại mới công bố đáp án: “Ta có thể nói… giữ nàng lại là vì ta cảm thấy trêu chọc nàng rât vui!”

Mân Hạ vuốt ngực, cố nén cơn tức lại và nói: “Cương Đình, nếu để cha anh nhìn thấy cách hành xử như ăn cướp này thì nhất định ông ấy sẽ đi đập đầu tự sát đó.”

Hết chương 1
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện