Sáng hôm sau, Triệu Nghị Nhiên tỉnh lại,đầu đau nhức, phát hiện mình nằm trên giường lớn trong một căn phòng xa lạ, chớp mắt mấy cái mới nhớ ra đây là phòng khách sạn, tối hôm qua anh bị đám nhân viên nhiệt tình (hoặc nên nói là ác ý) chuốc say, nhớ rõ là ba trợ lý đưa mình về phòng.

Trong men say mông lung, anh vẫn cảm nhận được có người lau mồ hôi, cho mình uống nước, động tác cẩn thận không giống như của hai trợ lý nam, mà là của Lưu Mỹ Châu đã thầm mến mình từ lâu....Thảm rồi, chẳng lẽ anh say rượu mất lý trí, làm chuyện gì xấu ư? Anh nhất thời hoảng hốt ngồi dậy, định làm rõ ràng là chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Lưu Mỹ Châu ngủ ở trên ghế sofa bên cạnh, nghiêng người đối mặt với anh, trên người đắp một cái chăn mềm màu tím, sắc mặt hơi có vẻ mệt mỏi, giống như là vượt qua một đêm gian nan.

Thật may là cô không ngủ bên cạnh anh, quần áo vẫn chỉnh tề, rốt cuộc anh cũng thở phào nhẹ nhõm, không để ý cô vẫn còn ngủ say, không nhịn được liền đánh thức cô.

"Mỹ Châu, Mỹ Châu! Sao em lại nằm ở đây?"

"Ừ....."

Lưu Mỹ Châu ngủ mơ mơ màng màng, đưa tay dụi mắt mới tỉnh táo lại, vừa mở miệng đã quan tâm hỏi: "Anh đã tỉnh rồi à? Đầu còn đau nhức không? Có buồn nôn không? Có muốn uống nước không?"

"Anh không sao, tối hôm qua em ở đây chăm sóc anh à?"

Cô cầm kính mắt để ở trên bàn trà nhỏ đeo lên, gật đầu khẽ nói: "Còn có anh Kiều và anh Kha, bọn họ ngủ ở phòng sát vách, bọn họ cũng uống say, nên ngủ rất sâu, nửa đêm không hề tỉnh lại."

Thì ra hai người kia cũng ở đây, như vậy thì không tính là cô nam quả nữ ở chung một chỗ, song Triệu Nghị Nhiên còn có một thắc mắc: "Anh ngủ thẳng đến nửa đêm có thức dậy không? Anh đã làm cái gì?"

"Anh.....Nôn hai lần, sau đó muốn uống nước, lau mồ hôi, còn đi vệ sinh....." Cô nói xong lời cuối cùng liền có chút xấu hổ, thật may là anh còn có thể tự mình tìm đến bồn cầu và cởi quần, cô chỉ giữ ở cửa phòng tắm, chờ anh giải quyết xong thì dìu về giường, tránh cho anh nửa tỉnh nửa say gặp chuyện không hay. Phải biết rằng vấp ngã cũng sẽ chết người, kiếp trước cô chính là chết thẳng cẳng như vậy.

Triệu Nghị Nhiên nghe xong, thật sự cảm thấy xấu hổ cùng với......Mất thể diện, sao anh có thể khó trị như vậy? Chả trách Mỹ Châu mệt mỏi, còn chịu thiệt ngủ ở trên ghế sofa, chỉ vì chăm sóc cho kẻ say rượu như anh. Anh vẫn còn lo hai người đã lau súng cướp cò hay chưa, thật là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

"Cám ơn, em vất vả rồi."

Cô mỉm cười lắc đầu, không thèm để ý.

"Anh có đói không? Có muốn em gọi giúp đồ ăn không?"

"Cũng được, anh đi rửa mặt trước." Vừa lật chăn ra, anh mới phát hiện mình chỉ mặc quần dài, bên trên để trần.

Cô lập tức cúi đầu dời đi tầm mắt, hắng giọng nói: "Là anh Kiều và anh Kha cởi giúp, em chỉ lau mồ hôi thôi. . . . . ."

"À, không sao."

Anh thật đúng là lôi cổ mình đi gây phiền toái, anh cho nhân viên đi du lịch là hy vọng cô tìm được mối lương duyên,-l3qu4d0n- mà không phải giữ cô lại phục vụ mình, kết quả chuyện xấu liên tục kéo đến, ra quân cực kỳ thất bại.

Đi vào phòng tắm, Triệu Nghị Nhiên nhìn mình trong gương thấy khí sắc không tốt, quyết định tắm gội để chỉnh đốn tinh thần.

Bất kể ra sao, một ngày mới lại bắt đầu rồi, anh tin tưởng kế hoạch ''bán'' Mỹ Châu sẽ không thất bại, coi như cô không vừa ý với những thanh niên trong công ty, anh cũng sẽ đưa cô đến các thắng cảnh của Bình Đông để tìm kiếm tình yêu!

Tinh thần vừa phấn chấn lên rất nhanh liền sa sút, bởi vì Triệu Nghị Nhiên vốn đánh chủ ý lên hai vị trợ lý, mặc dù bọn họ có hơi lớn tuổi (nhỏ hơn anh một tuổi cũng là già rồi), nhưng năng lực và nhân phẩm đều đáng tin, so với những cậu nhóc lỗ mãng kia, thì miễn cưỡng xem như là đồ không tệ.

Ai ngờ Kiều Đan Thư và Kha Bỉ Hào đều có bạn gái rồi, sáng sớm hôm nay hai cô gái cùng nhau tới khách sạn, chuẩn bị cùng bạn trai mình đi chơi. Tình hình của Kiều Đan Thư còn khoa trương hơn, bạn gái cậu ta chính là vị hôn thê, cuối năm sẽ phải kết hôn!

Lúc này, Triệu Nghị Nhiên mới chợt tỉnh ngộ, hai người này chỉ coi Mỹ Châu như em gái, anh còn tưởng rằng bọn họ có ý với Mỹ Châu. Đều do anh quá không quan tâm tới cuộc sống riêng của hai người họ, quen nhau nhiều năm nhưng không biết bọn họ đã sớm có đối tượng, còn là bạn học nữ thời đại học nữa. Nhưng anh lại chẳng có chút ấn tượng với hai cô gái đó.

Nhóm tình nhân vừa thấy mặt đương nhiên là anh anh em em, hai người trợ lý đã rất nể mặt, cùng tổng giám đốc và trợ lý nhỏ dùng bữa cơm đoàn viên, rồi mới đưa bạn gái mình đi hẹn hò.

"Tiểu Châu phải nhớ bôi kem chống nắng, anh đưa cho em cái tuýp kia dùng tốt lắm."

"Tiểu Châu phải ngoan nhé! Anh đưa chị dâu em đi dạo một lát, quay về sẽ mua quà cho em."

Bỏ lại hai câu này, bình thường vẫn tự xưng là "Đàn anh đáng tin", Kiều Đan Thư và Kha Bỉ Hào, liền 'phóng sinh' cho em gái nhỏ Lưu Mỹ Châu.

Triệu Nghị Nhiên dĩ nhiên phải nhận trách nhiệm, không thể bỏ lại mình Mỹ Châu, liền đề nghị đưa cô đi dạo khắp nơi. Dù sao diện tích khu nghỉ dưỡng cũng lớn như thế, có đi cả ngày cũng chẳng hết được.

Khi bọn họ đụng phải những nhân viên khác sẽ trò chuyện mấy câu, Lưu Mỹ Châu ghi nhớ mệnh lệnh của cấp trên, cố gắng tạo mối quan hệ với đồng nghiệp. Đáng tiếc có vị tổng giám đốc tôn thần ở đây nên hầu hết mọi người đều không dám cười đùa, đành phải nghiêm túc tán gẫu chuyện công việc.

Kể từ lần đó, kế hoạch 'bán' Lưu Mỹ Châu của Triệu Nghị Nhiên hoàn toàn thất bại, người khác chỉ cảm thấy tổng giám đốc đúng là không thể rời khỏi trợ lý nhỏ, vốn là ở cùng một nhà, sau lại đi làm cùng nhau, giờ nghỉ phép lại ở bên nhau nữa. Nếu không phải là tổng giám đốc chưa từng ăn cỏ gần hang, kiên trì công tư rõ ràng, thì bọn họ thật sự muốn bói cho bọn họ một quẻ.

Mắt thấy thời cơ tốt sắp vụt mất, rốt cuộc Triệu Nghị Nhiên dứt khoát kiên quyết nói: "Mỹ Châu, em đi chơi cùng mọi người! Bơi lặn, bóng chuyền bãi biển, đua mô tô nước cũng không tệ."

"Không cần, em không muốn chơi gì cả, đầu anh còn đau không? Có muốn em xoa bóp giúp em một chút không?"

Nếu như còn là một cô gái mười tám tuổi, có thể cô sẽ hăng hái vui đùa, nhưng nội tâm cô đã hai mươi lăm tuổi rồi,lqdn nên cảm thấy ngắm chút phong cảnh là đủ rồi. Hơn nữa, hiện tại cô còn phải học tập và làm việc nên không có nhiều thời gian ở bên cạnh Triệu Nghị Nhiên,lqydn có cơ hội liền muốn làm chút chuyện cho anh.

Nhẽ ra anh nên từ chối, nhưng chẳng biết tại sao, có thể là vì say rượu chưa tỉnh, có thể đầu óc bị hỏng, vậy mà gật đầu đồng ý.

"Cũng được."

"Vậy chúng ta đi."

Cô xoay người, nhẹ bước về phía khách sạn, còn anh thì bắt đầu nghi ngờ mình, biết rõ đường đi khó khăn mà vẫn bước tới, đây không phải là khủng hoảng của tuổi trung niên đó chứ?

Chờ hai người trong cuộc rời đi, các nhân viên đang chơi đùa trên bãi biển liền bắt đầu bàn luận ầm ĩ, nếu như nói cỏ gần hang là gốc cỏ non thì trâu già vẫn có thể ăn sạch nhỉ. Mặc dù gốc cỏ nhỏ này không phải loại cao cấp nhất cũng chẳng hề có huyết thống cao quý, nhưng biết đâu trâu già có thể bất chợt thay đổi khẩu vị thì sao?

Trở lại phòng tổng thống, Triệu Nghị Nhiên có chút cảm giác cam chịu, không nói hai lời liền cởi áo nằm úp sấp trên giường. Sáng hôm nay cũng đã để cô nhìn thấy mình ở trần rồi, hiện tại chẳng cần cố ý che giấu nữa, xoa bóp không hề có chuyện như vậy, nếu anh che giấu mới lộ rõ vẻ cố ý.

Khách sạn phục vụ tương đối tri kỷ, trong phòng tắm đã chuẩn bị sữa tắm và tinh dầu, Lưu Mỹ Châu vừa mở ra ngửi liền quyết định sử dụng.

"Sức lực như vậy đã vừa chưa?"

Cô ngồi bên sườn anh, đôi tay ấn xuống bả vai anh, gần đây cô đã mua một vài bộ sách có liên quan, đã thực hành trên người cha mẹ, căn cứ vào phản ứng của họ, hiệu quả là tốt mười (dĩ nhiên cũng không loại trừ cha mẹ đang dỗ dành con gái yêu là cô).

"Được rồi."

Triệu Nghị Nhiên nhanh chóng quên mất sự cam chịu, chỉ cảm thấy thoải mái không nói nên lời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện