Chương 53
 
Học sinh trường trung học Thượng Đức đều khiếp sợ đến nỗi rớt hết cằm xuống.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trăm triệu lần không thể tưởng tượng nổi… Lục tổng, cậu lén phóng túng như vậy sao?
 
Mẹ nó, phong cách này có vẻ lợi hại nha, tôi hoàn toàn có thể!
 
Thôi xong, mạng này đều cho cậu nè~
 
Tống Thiến Thiến: “Ôi ôi ôi tôi muốn biến thành thủy tinh nhỏ trên dây ring choker của Lục tổng cơ, tôi khoái chân dài, cặp chân kia giống như lớn lên trong lòng tôi vậy, Lục tổng có thể trực tiếp ra mắt trong nhóm nhạc nữ, không, khí chất của cậu ấy phải hơn hai mét tám, thích hợp solo hơn.”
 
Đường Đường: “Cậu mau ngậm miệng vào, nước miếng chảy hết xuống đất rồi.”
 
Tống Thiến Thiến: “...”
 
Sao thế người anh em, có biết nói chuyện không thế? Ai cho cậu nói ra sự thật...
 
Đường Đường thở dài, hâm mộ nữ sinh quá đi, ỷ mình là con gái giống cô ấy mà có thể trắng trợn bày tỏ suy nghĩ của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trước kia mỗi khi thấy Lục tổng đẹp trai, thẳng nam như cậu cũng không có cảm giác gì, cảm không nổi.
 
Chỉ có thứ Sáu hàng tuần, lúc Lục Vãn mặc váy thì vị trưởng câu lạc bộ trượt ván này mới có thể ngắm nhiều hơn vài lần.
 
Nhưng hôm nay… vậy mà lại có cảm giác trái tim đập nhanh hơn?
 
Đúng là gặp quỷ rồi.
 
Dù sao thì nai con chạy loạn cũng vô dụng thôi, cạnh tranh quá lớn, có lẽ cậu còn chưa nhập hội thì nai con đã bị những người khác giết chết.
 
Mọi người cũng kinh ngạc không kém.
 
Haley có thể quen được cô bạn mặt đẹp dáng xinh như này, thế mà trước kia không có dẫn đến cho mọi người biết mặt!
 
Đợi đã, hình như người này hơi quen mắt thì phải.
 
Đây không phải học bá tham gia cùng với Lục Bất Du trong chương trình gameshow kia sao?
 
Bạn học này, cậu xinh đẹp như này hoàn toàn không cần có đầu óc thông minh!
 
Trước mắt Haley không có bạn trai, có rất nhiều người đề xuất cùng cậu đến tiệc sinh nhật hôm nay  chơi nhưng đều bị từ chối.
 
Hiện tại mọi người bừng tỉnh, thì ra Haley lựa chọn vị này. Hoàn toàn có thể bù lại tiếc nuối không có bạn trai.
 
Sức cuốn hút của mỹ nhân đúng là chẳng phân biệt nam nữ, dáng vẻ này của Lục Vãn còn khiến người ta rung động hơn nhiều so với lúc mặc đồng phục trong chương trình gameshow.
 
Lục Vãn: “Bọn họ đều đến vì cậu nè.”
 
Haley: “Ừm, nhưng mình phải nhắc cậu trước, chỉ sợ một nửa số người là đến vì cậu đó.”
 

Mặc dù bị cướp mất sự nổi bật nhưng cậu không ngại chút nào.
 
Bởi bộ đồ này của Lục tổng là do cậu chọn, điều này chứng minh mắt thẩm mỹ của cậu rất tốt, hơn nữa Lục tổng lại đến cùng cậu, rất có mặt mũi nhé.
 
Lục Vãn: “Chắc không phải đâu.”
 
Cô ăn mặc hơi giống gái hư nhưng những người này cũng không phải chú cảnh sát, quản cũng quá rộng rồi.
 
Mọi người đến vây quanh thành vòng, chào hỏi với chủ nhân bữa tiệc sinh nhật, rồi rối rít cầm điện thoại ra nhìn về phía Lục Vãn. 
 
“Mỹ nữ, thêm WeChat nhé.”
 
Haley quay đầu, nửa đùa nửa thật nói với Lục Vãn: “Cậu không được cho bọn họ WeChat, hôm nay là sinh nhật tôi nha, tôi không cho phép mọi người chú ý đến ai khác, đoạt hết nổi bật của tôi đâu.”
 
Lục Vãn: “À, vậy thì không thêm.”
 
Ngoài mặt Haley cười hì hì nhưng trong lòng điên cuồng mắng.
 
Đám bạn ăn chơi này của cậu dám làm trò, để ý đến Lục tổng, coi cậu là người chết à?
 
Ha hả, bạn bè có thể có lại, nhưng Lục tổng chỉ có một.
 
Hai người đi qua ngồi xuống, Haley cười hỏi: “Lục tổng muốn uống gì?”
 
Lục Vãn: “Nước lọc đi.”
 
Chỉ trong vòng 30 giây, năm sáu ly nước lọc xuất hiện trước mặt cô.
 
Mà người cầm ly thì dùng ánh mắt nhiệt tình nhìn Lục Vãn.
 
Lục Vãn: “...”
 
Bạn bè của Haley quá nhiệt tình rồi.
 
Haley giơ tay đánh vào mu bàn tay mấy tên đó: “Các người tránh ra, đừng xum xoe với Lục tổng!”
 
Aizz, hôm nay cậu thật muốn chửi con mẹ nó.
 
Haley gọi phục vụ mang chai nước lên.
 
Hôm nay có cậu tử thủ, canh phòng nghiêm ngặt, con mẹ nó ai cũng đừng mong sẽ thực hiện được ý đồ!
 
Hừ, hôm nay cậu dẫn Lục tổng tới là để khoe, để cho mọi người hâm mộ chứ không phải để cho bọn người kia tán.
 
Chẳng có gì nổi bật mà dám so với bà đây à, các người xứng sao?
 
Đương nhiên, Haley cảm thấy Trần Niệm Khanh có thể xứng, nhưng mà Thuần Nguyên với Lục tổng không thường xuyên liên lạc nên đã bị loại từ sớm rồi.
 
Bánh sinh nhật ba tầng được thắp nến được nhân viên phục vụ đẩy lên giữa sân khấu.
 
Đây là bánh ngọt fondant*, trên mặt lấy hình mẫu của Haley làm thành một thiên thần nhỏ, cực kỳ tinh xảo đáng yêu.
 
*Fondant: là lớp phủ mặt bánh dùng trong trang trí bánh và được làm từ bột đường trắng mịn dùng trong trang trí, tạo hình cho những chiếc bánh kem hoặc bánh ngọt. Từ Fondant trong tiếng Pháp có ý nghĩa là “tan chảy”, fondant được xem là bắt nguồn từ từ “foundry” trong tiếng anh với nghĩa là “lò đúc”. Cũng có nhiều người gọi fondant đơn giản là “kẹo đường” bởi khi giải thích tên gọi của fondant….rắc rối quá, lại có nhiều cách phát âm khác nhau nên gọi như vậy cho đơn giản, dễ hiểu.
 
Haley quay đầu mời người ngồi bên cạnh mình: “Lục tổng, cậu cùng cắt bánh ngọt với mình nhé.”
 
Thiếu niên ngồi bên phải chiếc bàn cười nói: “Haley cậu có lầm hay không, gọi mỹ nữ là ‘Lục tổng’ nghe cứ kỳ quái thế nào ấy, phải gọi là bé dễ thương nha.”
 
Cậu ta đang nói thì dừng lại, nháy mắt với Lục Vãn: “Đúng không, bé dễ thương?”
 
Lục Vãn: “...”
 
Không còn lời nào để nói.
 
Tất cả học sinh trung học Thượng Đức: “...”
 
Sao tên này có thể nói ra lời đó, thật sự là gan chó lớn mà!
 
Haley: “...”
 
Má ơi, hàm lượng dầu* của vị này có vẻ vượt quá chỉ tiêu nha.
 
*Trung Quốc hay dùng từ dầu mỡ để chỉ mấy ông già dê.
 
Haley trừng mắt nhìn tên kia một cái rồi kéo Lục Vãn ra giữa sân khấu.
 
Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của cậu, Haley suy nghĩ, ước được theo ý nguyện - đời này không thể thiếu cường công, rồi cậu nhắm mắt thổi nến.
 
Ngọn đèn chiếu lên người cậu giống như hoàng tử nhỏ tinh tế dễ thương.
 
Khách mời dưới đài bắt đầu vỗ tay hoan hô.
 
Bầu không khí hôm nay rất tuyệt, lại là một ngày đặc biệt, cơ hội khó có được nên Haley nhìn chăm chú vào Lục Vãn, cười nói: “Ở các nước Địa Trung Hải, bạn bè sẽ hôn lên má nhau, đó là một phép lịch sự. Vậy nên, mình có thể hôn cậu một cái không? Coi như quà sinh nhật hôm nay.”
 
Hôn xã giao là lễ nghi Haley thường xuyên dùng bởi vì bố cậu là người Pháp nhiệt tình, nên cậu cũng bị ảnh hưởng không ít từ ông.
 
Những người đang ngồi ở đây có đến một nửa đã từng bị cậu hôn.
 
Lục Vãn sửng sốt.
 
Tuy mình không có thói quen đó… thôi được rồi, thật ra cũng không có gì to tát.
 
Dù sao Haley cũng là người Pháp, lễ nghi bên đó với trong nước không giống nhau.
 
Mà bọn họ thật sự là bạn tốt.
 
Haley thấy Lục Vãn không phản đối thì mừng như điên chuẩn bị hôn, đột nhiên trong không trung xuất hiện một bàn tay bịt kín miệng cậu, hơn nữa còn thuận thế đẩy đầu cậu sang một bên.
 
Haley: ???!!!
 
Haley bị đẩy lùi hai bước đầu đầy chấm hỏi, không thể tin mà nhìn kẻ đầu têu.
 
Đây là cái quỷ gì vậy, nam thần, cậu đang làm gì thế??
 
Không biết Trần Niệm Khanh xuất hiện trên sân khấu từ lúc nào, sau khi đẩy Haley ra, cậu nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Được rồi, nến cũng đã thổi xong, bạn học mau cắt bánh ngọt đi.”

 
Giống như chưa từng làm gì cả.
 
Học sinh trung học Thượng Đức: “...”
 
Nam thần, cậu lên từ bao giờ vậy, động tác thật nhanh nha!
 
Nhưng thật sự làm quá đẹp!
 
Haley thật mưu mô! Lời này mà cũng nói được! Nếu vậy thì tháng này mọi người sẽ xếp hàng tổ chức sinh nhật, hơn nữa ngày sinh nhật sẽ trở thành một ngày được nhận nụ hôn theo lễ nghi của Pháp.
 
Quần chúng vây xem không rõ tình huống: “...”
 
Như vậy cũng đúng, chàng trai à, có phải cậu có nhiều dấu chấm hỏi lắm không vậy?
 
Chỉ là anh chàng này cũng đẹp trai quá đi, trung học Thượng Đức đúng là ngọa hổ tàng long, tuấn nam mỹ nữ không hề thiếu.
 
Haley: “...”
 
Gấu trúc nhỏ mới trưởng thành thật sự rất muốn chửi bậy.
 
Tâm tình Haley phức tạp, hôm nay nam thần thật quá đáng, ỷ vào việc cậu là gu của tôi mà hành hung hả!
 
Nếu đổi thành người khác, cậu xem bà đây có mắng chết kẻ đó hay không!
 
Trần Niệm Khanh nhìn Lục Vãn: “Đi thôi, cậu đừng đoạt mất sự nổi bật của chủ nhân bữa tiệc.”
 
Lục Vãn lấy lại tinh thần, đi theo Trần Niệm Khanh về chỗ ngồi.
 
Haley đau lòng muốn chết, cơ hội tốt vuột mất rồi!
 
Thôi bỏ đi, tuy rằng thế sự vô thường nhưng cậu vẫn muốn tươi cười mà sống.
 
Ánh mắt Trần Niệm Khanh nhìn Lục Vãn sâu thẳm: “Trang phục hôm nay của cậu...”
 
Lục Vãn ngắt lời đối phương: “Tôi biết có chút kỳ quái mà! Trở về tôi sẽ thay ngay, xin lỗi nhé, dọa đến cậu rồi.”
 
Trần Niệm Khanh: “Đúng là dọa đến tôi rồi, dọa đến nỗi trái tim tôi lỡ nhịp.”
 
“...”
 
Bạn học Trần, bạn không cần thành thật đến vậy đâu.
 
Lục Vãn: “Tôi phát hiện cậu rất thẳng thắn đấy nhưng mà nói với tôi thì đương nhiên không sao, chỉ là cố gắng đừng ra vẻ mờ ám với những nữ sinh khác nhé, nếu không sau này không tìm được đối tượng đâu.”
 
Tuy cô là thẳng nữ thế nhưng điều đó không ngăn cô ghét bỏ đối phương là thẳng nam nha.
 
“Tôi đâu quan tâm nữ sinh khác nghĩ gì về mình.” Hơi ngừng lại, Trần Niệm Khanh bổ sung: “Nếu người tôi thích nói không muốn yêu sớm thì tôi có thể chờ cô ấy.”
 
Lục Vãn cũng không suy nghĩ về ẩn ý trong lời nói của đối phương: “Thôi thôi, cậu nói gì cũng đúng, ai bảo cậu đẹp trai chứ.”
 
Vậy mà lại có dáng vẻ này, tên nhóc này thật có hứng quá.
 
Trần Niệm Khanh phì cười, chăm chú nhìn Lục Vãn: “Vừa nãy tôi muốn nói, trang phục hôm nay của cậu đẹp lắm.”
 
Lục Vãn: “Cảm ơn nhé, dù đây có là lời tâng bốc của bạn bè thì tôi cũng tin là thật.”
 
Chỉ là mặc váy vẫn không tiện lắm, lúc ngồi luôn phải khép chân lại.
 
Chân Lục Vãn dài mà cái bàn lại thấp, nếu không nghiêng 45 độ trên mặt đất thì đầu gối sẽ đụng phải bàn.
 
Nhưng mặc váy như vậy mà lại giạng chân… thì hơi kém văn minh, thế nên cô chỉ có thể khép lại, bàn và chân vuông góc với nhau.
 
Đây là phiền não của nữ sinh dáng cao chân dài, chỉ có thể ngồi cách bàn xa một chút, chừa một chỗ cho đôi chân.
 
Haley vẫn đang cắt bánh, chướng ngại vật là cậu ta không ở đây nên những người khác bắt đầu rục rịch.
 
Hôm nay Khương Hoành Ngọc vừa liếc mắt đã kinh diễm vì cô gái bên cạnh Haley, chỉ là mấy lần vẫn chưa tìm được cơ hội đến gần người đẹp.
 
Hiện tại, vất vả lắm không có bóng đèn (Haley) bên cạnh, đương nhiên cậu ta phải nắm chặt cơ hội.
 
Cậu ta đi qua, ngồi ở chỗ của Haley, dáng vẻ phóng khoáng nói: “Xin chào, tôi muốn làm quen với cậu.”
 
Lục Vãn: “À… xin chào.”
 
Khương Hoành Ngọc là tên lão luyện trong tình trường nhưng lại khá kén chọn, thanh danh bên ngoài rất nổi, cậu ta thấy thái độ của đối phương lạnh nhạt thì nhích gần hơn, còn nói: “Thực ra tôi cũng là người Pháp, lần đầu tiên gặp cậu hẳn nên trao cho cậu nụ hôn má.”
 
Lục Vãn: “Chuyện này thực sự không cần, cậu đừng lại đây.”
 
Khương Hoành Ngọc không để tâm, cậu ta biết xu hướng giới tính của Haley, cho nên mỹ nữ này nhất định không có gì với tên đó.
 
Nếu đã như vậy, bản thân mình phải tích cực chủ động tranh thủ.
 
Cậu ta nghiêng người lại gần, cười nói: “Cậu sợ tôi à? Thật đáng yêu làm sao, tôi sẽ không ăn thịt cậu đâu.”
 
Lục Vãn: “Không có, cậu không cần lại gần đâu.”
 
Trên bàn thật nhiều đồ ăn, tất cả mọi người đang nói chuyện, không có ai động đũa.
 
Chỉ có Lục Vãn nghiêm túc ăn.
 
Cô còn chưa ăn tối đâu.
 
“Dựa gần thì thế nào, chúng ta là bạn mà, cậu không cần cảnh giác với tôi, tôi là người rất tốt đó.”
 
Thiếu niên tự phát cho mình thẻ người tốt, lớn tiếng cười, càng cảm thấy dáng vẻ của đối phương đáng yêu chết đi được.
 
“Thật đó, cậu đừng lại gần, tôi sợ cậu...”
 
Lục Vãn lùi đến mức không lùi được nữa, rơi vào đường cùng, cô vươn tay nắm lấy cằm đối phương.
 
Cô mặc váy nên không tiện, mà người này nói mãi chẳng nghe, cho nên… cô đành gỡ khớp cằm cậu ta ra vậy.
 
Khương Hoành Ngọc chỉ nghe “răng rắc”, ngay sau đó, cơn đau ở cằm truyền đến.

 
Vài giây sau, cậu ta cố thử nhưng lại phát hiện mình không thể nói chuyện, cả người đều nóng nảy.
 
Thiếu niên chưa từng nếm trải “đãi ngộ” này, dưới tình thế cấp bách đã hất cốc thủy tinh xuống đất.
 
Tiếng vang thanh thúy hấp dẫn không ít ánh nhìn chung quanh.
 
Bố mẹ của Trần Niệm Khanh là bác sĩ, sau khi cậu bước tới, đầu tiên là nhận thấy có gì đó không đúng, mở miệng nói: “Lục Vãn, cậu làm gì với cậu ta thế?”
 
Lục Vãn: “Tôi nói cậu ta… đừng có sáp gần mà cậu ta không nghe, nên không cẩn thận đã gỡ khớp cằm cậu ta rồi.”
 
Tống Thiến Thiến trừng lớn mắt: “Cậu nói cái gì? Từ từ, sao cậu có thể làm được chuyện đó?”
 
Những người vốn có tâm tư rục rịch: “...”
 
Lại có thể làm như vậy? Không hiểu sao họ cảm thấy cằm đau đau.
 
Lục Vãn: “Trước kia tôi quen một bậc thầy mát xa, nhưng ông ấy chỉ dạy tôi làm thế nào để tháo chứ không dạy tôi lắp lại... vị đồng chí này đừng hoảng nhé, chỉ là chuyện nhỏ thôi, tôi nguyện ý bồi thường tiền thuốc men.”
 
Mọi người: “...”
 
Bọn họ nhìn Khương Hoành Ngọc với cái cằm bị trật khớp, miệng không thể nói… nguy hiểm thật, may lúc nãy mình đã kiềm chế, không đi làm chim đầu đàn.
 
Học sinh trung học Thượng Đức ngơ ngác nhìn nhau.
 
Không hổ là Lục tổng, chưa bao giờ làm mọi người thất vọng!
 
Hiện tại, hỡi những kẻ không biết tên kia, biết vì sao lại gọi mỹ nữ chân dài này là “Lục tổng” rồi chứ?
 
Trần Niệm Khanh nhìn Lục Vãn một cách sâu xa, rồi quay đầu nói với thiếu niên vị trật khớp cằm: “Thế này đi, cậu đến bệnh viện gần nhất để bác sĩ nắn lại là được, nhanh thôi. Bên kia tôi có người quen, tôi sẽ giúp cậu nói một tiếng, cậu trực tiếp qua là được.”
 
Tôi sẽ chào hỏi trước, để bác sĩ là bố tôi tiếp nhận cậu sẽ khiến cậu ăn khổ nhiều một chút.
 
Trên thân thể sẽ không để lại di chứng nhưng nhất định sẽ khiến cậu nhớ kỹ lần giáo huấn này, về sau học được cách tôn trọng bạn nữ.
 
Lục Vãn: “Mau đi đi… đã bảo cậu đừng tới gần rồi mà không nghe.”
 
Thiếu niên với cái miệng không thể khép lại, vội vàng rời đi trong sự chú ý của mọi người.
 
Haley sâu kín nói: “Lục tổng quá đáng nha, nhưng mà hôm nay tôi lại yêu cậu nhiều hơn rồi.”
 
Lục Vãn: “...”
 
Thật sự không cần.
 
Tống Thiến Thiến: “Tôi cũng muốn làm theo! Làm sao để gỡ ra thế?”
 
Lục Vãn: “...”
 
Được thì được, nhưng cái này không phải kỹ năng cần thiết đâu.
 
Trần Niệm Khanh suy nghĩ một lúc, miệng ngậm ý cười, hỏi: “Cậu sẽ không dùng chiêu này với tôi chứ?”
 
Lục Vãn: “... Sẽ không.”
 
“Vậy những người khác thì sao?” Đường Đường vội vàng truy hỏi, thật ra cậu cũng sợ.
 
Lục Vãn do dự một giây, không có ý tốt nói: “... Chắc sẽ không đâu, tôi đâu có ham mê đó, chỉ cần các cậu đừng có giống người vừa nãy, cố ý duỗi cằm lại gần.”
 
Mọi người: “...”
 
À thế à.
 
Thế là sau đó, trong tiệc sinh nhật, quả nhiên người tiếp cận Lục Vãn ít đi rất nhiều, còn những ai đến gần cô thì đều nhã nhặn lịch sự.
 
Hành động chuẩn mực, kể cả người cợt nhả cũng không nói lời nào.
 
“Ngài có muốn nếm thử món này không?”
 
“Xin hỏi, tôi ngồi đây một lát có được không?”
 
“Thật xin lỗi, tôi có thể thêm WeChat của ngài không? Nếu ngài không muốn cho cũng không sao hết.”
 
Giống như đặt mình trong nhà thờ vậy, lại còn dùng kính ngữ nữa chớ.
 
–––––––––––– 
 
Tác giả có lời muốn nói:
 
“Ngài có muốn nếm thử cái này không?”
 
“Xin hỏi, tôi ngồi đây một lát có được không?”
 
“Thật xin lỗi, tôi có thể xin WeChat của ngài không? Nếu ngài không muốn cho cũng không sao hết.”
 
Haley: Ồ~ tôi có thể trả lời tất cả những câu hỏi này: cút, cút nhanh lên, ngựa không dừng vó mà cút!
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện