Sức lực của Tùy Khâm không hề yếu, Lâm Bạch Du có thể cảm nhận được rõ ràng.

Phản ứng duy nhất của cô là Tùy Khâm vậy mà lại chủ động yêu cầu!
Cô nhìn lên bầu trời, chắc là hôm nay mặt trời sẽ mọc ở đằng tây rồi.

 
Lâm Bạch Du vốn dĩ khá bốc đồng, nếu xung quanh không có nhiều người như vậy, có lẽ ban nãy cô đã hành động rồi.

Nhưng bắt gặp đôi mắt đen láy của Tùy Khâm, trái tim Lâm Bạch Du lại dao động.

Tại sao cô lại phải quan tâm đến ánh mắt của người khác đến như thế, cô chỉ muốn lau nước cho Tùy Khâm mà thôi, để vị trí thứ nhất danh xứng với thực lực.

Lâm Bạch Du bình tĩnh lại: “Ai nói tôi sẽ không làm cơ chứ.”
Cô lắc cổ tay, khôi phục lại sự tự do.

Cũng không hiểu sao những người khác sau khi chạy đều ngồi đó bất động, mà Tùy Khâm còn sức kéo cô lại được.

Tóc Tùy Khâm ướt nhẹp, mềm mại dính lên trán anh, Lâm Bạch Du lấy khăn giấy ra, nhưng do dự, chỉ có một ít như thế này làm sao lau sạch được.

“Tinh Tinh, dùng cái này nè.”
Chu Mạt từ phía sau đưa cho cô một chiếc khăn.

Lâm Bạch Du nhận lấy nó và phủ lên Tùy Khâm.

 
Bên tai phát ra tiếng “wow” từ một người bạn cùng lớp không quen biết, những âm thanh vụn vặt càng làm sâu sắc thêm ý định ban đầu từ hành động này của cô.

Tùy Khâm quá cao, Lâm Bạch Du phải ngẩng mặt, giơ cánh tay lên.

Cô kéo kéo, mái tóc đen dưới khăn tắm hạ xuống thấp một chút.

Đôi mắt phượng đen láy, lười biếng và thu hút của Tùy Khâm lộ ra giữa lớp vải mềm mại, lông mi lấm tấm giọt nước, lảo đảo qua lại, trong như một viên ngọc dưới ánh mặt trời.

Nó thật là đẹp.

Lâm Bạch Du nhất thời nhìn đến mê mẩn.
Cô định thần lại, bắt gặp ánh mắt của Tùy Khâm, cô cảm thấy mình đã bị nhìn thấu.
Lâm Bạch Du nghiêm túc phân minh: “Trên mắt cậu cũng có nước.”
Tùy Khâm bình tĩnh “ờ” một tiếng, hoàn toàn không hề coi trọng một chút nào.
Lâm Bạch Du lau đầu cho anh đến khô rồi mới dừng tay lại.
Đôi mắt đẹp của cô cong lên, phản chiếu khuôn mặt anh: “Tùy Khâm.”
Tùy Khâm cụp mắt xuống.
Nữ sinh đứng trước mặt anh dịu dàng nói: “Chúc mừng cậu đã được hạng nhất.”
Bây giờ là vậy, sau này cũng thế.
Đôi mắt Tùy Khâm yên ắng nhìn cô vài giây, sau đó mím đôi môi mỏng: “Cũng khá đơn giản.”
Lâm Bạch Du không nhịn được cười: “Đối với cậu thì quả thật là rất đơn giản.

Tôi đoán trên đời này bất cứ thứ gì cậu cũng đều có thể dễ dàng làm được.”
Chẳng hạn như học tập, chẳng hạn như nghiên cứu.
Cậu có thể trở thành giáo sư Tùy không có gì là không làm được đó.
Một số nữ sinh chưa từng lọt vào tầm mắt đều lộ ra ánh mắt ghen tị, học chung trường hơn hai năm, làm sao Lâm Bạch Du chỉ mới tới một học kỳ này đã làm được những điều mà họ không thể làm được.
Tại sao Tùy Khâm lại nghe lời cô như vậy?
Trái tim thiếu nữ của các đàn em tan nát, lại nhanh chóng bắt đầu buôn chuyện: “Bọn họ bây giờ là quan hệ gì thế?”
Lâm Bạch Du nghe thấy.
Trong thế giới tự nhiên khi sinh vật liên kết lại với nhau được gọi là ký sinh, một trong số đó là một bên có lợi ích và một bên chịu thiệt, đối tượng trước nhận được chất dinh dưỡng và sự sống từ đối tượng sau.
Cô và Tùy Khâm rõ ràng chính là ký sinh.

-
Cuộc thi không có Tùy Khâm, Lâm Bạch Du đã nghiêm túc đọc bản thảo hơn rất nhiều.

Buổi tối trở lại đội ngũ của lớp 12/1, Chu Mạt lắc lắc điện thoại: “Đến xem ảnh chụp trên sân thể thao ngày hôm đi.


Vị trí thứ nhất là Tùy Khâm.”
Lâm Bạch Du không ngạc nhiên.

Chu Mạt lại gian xảo nói: “Không ngờ cậu cũng là hạng nhất!”
Lúc này, hầu hết mọi người vẫn sử dụng Tieba, chưa kể những hình ảnh trong vòng bạn bè, Tieba của trường trung học phổ thông số 8 hiện nay đều liên quan đến đại hội thể thao.

Bắt mắt nhất đương nhiên là Tùy Khâm.

Nhưng cảnh tượng được bàn tán nhiều nhất là cảnh Lâm Bạch Du và Tùy Khâm đứng đối mặt với nhau, cô lau tóc cho anh.

“Hai người thực sự là bảng hiệu của trường trung học phổ thông số 8.

Một người thì đẹp trai, người còn lại thì xinh xắn.

Ngay cả những người từ trường khác cũng đến Tieba của trường chúng ta để hỏi!”
Lâm Bạch Du rất bình tĩnh: “Gửi tấm hình này cho tớ đi.”
Chu Mạt sửng sốt một chút, sau đó cười nắc nẻ: “Tớ biết rồi, biết rồi, đảm bảo sẽ gửi hết cho cậu từng bức ảnh của Tùy Khâm!”
Cô ấy thậm chí còn tổng hợp bài đăng và chia sẻ nó với Lâm Bạch Du.

Sau khi Lâm Bạch Du bấm vào, nhìn sơ qua đại khái một chút, nhưng cũng không quan tâm lắm, bởi vì chuyện của cô và Tùy Khâm bọn họ chỉ là người ngoài cuộc không biết gì về cả.

Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Trong hai ngày diễn ra đại hội thể thao, cô và Tùy Khâm có vẻ tốt hơn trước một chút.

Thấy vậy Lâm Bạch Du rất vui.

Cuối tuần khi cô đến phòng vẽ để học vẽ, trên khóe môi của Trương Dương lại không ngừng vương nụ cười: “Tranh của Lý Văn và Bạch Du đã lọt vào vòng thi tiếp theo, các em phải vẽ thật tốt đấy nhé.”
Trong phòng vẽ vang lên tiếng thảo luận.
Trương Cầm Ngữ hai tay chống nạnh, tuy rằng đã biết trước nhưng vẫn hét lên: “Tôi đã biết ngay mà! Tinh Tinh, cậu nhất định sẽ đoạt giải!”
Lâm Bạch Du nhắc nhở: “Nhỏ giọng một chút.”
Trương Cầm Ngữ lè lưỡi: “Chúng ta phải nâng cao tinh thần của mình, đúng không?”
Lần trước nếu không vì cô ta, Lâm Bạch Du đã không được chọn, mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Tiễn Bằng Trình, người đem vứt bức tranh, không bao giờ ngờ được rằng Lâm Bạch Du trước đây từng là học trò của Trương Dương, vì vậy cho dù bức tranh bị mất, cô vẫn còn cơ hội.

Sau khi tan học, Lý Văn chậm trễ rời đi, hỏi: “Lâm Bạch Du, lần sau còn phải đi cùng nhau, nên lần này ăn mừng một chút nhé?”
Lâm Bạch Du lắc đầu: “Đợi đến khi chúng ta giành được giải thưởng hãy ăn mừng.”
Lý Văn có chút thất vọng: “Được thôi.”
Trương Cầm Ngữ nhỏ giọng: “Cậu là người đầu tiên trong phòng vẽ cậu ta chủ động mời đấy.”
Lâm Bạch Du không có ý kiến ​​gì về “lần đầu tiên” này, nếu là lời mời đầu tiên của Tùy Khâm, cô nhất định sẽ đồng ý.

Trương Cầm Ngữ thăm dò: “Cậu có muốn đi ăn đồ nướng không?”
Tháng này rõ ràng không thích hợp để ăn đồ nướng, nhưng trong tiệm đó có người mà Lâm Bạch Du muốn gặp, vì vậy cô liền gật đầu đồng ý.

Chỉ là khi cô đến phố ăn vặt, cô vừa quay đầu lại liền tình cờ phát hiện ánh mắt né tránh của đối phương.

Lâm Bạch Du dừng lại: “Nếu bây giờ tôi hối hận không đi nữa thì thế nào?”
“… Nếu không đi thì không đi thôi.” Trương Cầm Ngữ do dự.

Lâm Bạch Du đó giờ nếu có chuyện gì cô cũng đều sẽ nói thẳng.
Trương Cầm Ngữ bị đôi mắt đẹp của cô nhìn ngắm, không che giấu được tâm tư của mình, nói: “Tôi đã xem bài đăng trên trường của cậu rồi.”
“Sau đó thì sao?”
“Cậu và Tùy Khâm có quan hệ gì?”
Lâm Bạch Du tỏ vẻ thờ ơ.
Lúc đầu, vì làm tay cô bị thương, Trương Cầm Ngữ đã đưa cô đến quán ăn đó, cô ta có hảo cảm với Tùy Khâm, Lâm Bạch Du biết rất rõ.
Cô cũng chưa từng phủ nhận, chỉ là Trương Cầm Ngữ cũng chưa bao giờ hỏi.
Lâm Bạch Du suy nghĩ một chút: “Quan hệ bạn bè.”
Bài đăng hiện ra trước mắt Trương Cầm Ngữ, cô ta không tin những lời này đâu.

Cô ta hiểu rõ hơn ai hết Tùy Khâm là ai, không thể thuộc về mình được.
Chỉ là bạn tốt của cô ta đột nhiên sở hữu được, cô ta không giấu được vẻ ngưỡng mộ, cũng có chút ghen tị, đang ở nhà hờn dỗi mấy ngày liền.
Hôm nay khi gặp nhau, Trương Cầm Ngữ đột nhiên cảm thấy thoải mái hẳn.

Lâm Bạch Du đúng như biệt danh của cô, là một ngôi sao tỏa ra ánh sáng dịu dàng, ngay cả cô ta có bị phê bình, có bị dạy dỗ, cũng phải mặt dày tiếp cận cô, huống hồ chi là những người khác.
Vì vậy, Trương Cầm Ngữ nghĩ, một người như vậy người khác làm sao có thể không thích cho được.
Ngay cả Tùy Khâm cũng không tránh khỏi.
-
Chủ cửa hàng hôm nay ở đây.
Lần trước khi gặp Lâm Bạch Du, nữ sinh đó vội vàng đến tìm Tùy Khâm.

Nghe nói còn làm ầm ĩ đến mức vào bệnh viện.
Chủ cửa hàng mập mạp hào phóng, là một người dễ gần, khi không có khách ngồi ở cửa hỏi Tùy Khâm: “Đây là bạn gái nhỏ của cậu sao?”
Anh ta biết Tùy Khâm đã thành niên rồi, nếu không anh ta đã không thuê anh đến làm việc.
Tùy Khâm quay đầu lại: “Không phải.”
Lâm Bạch Du đứng dưới bậc thềm, dứt khoát nói: “Tôi là bạn cùng lớp của cậu ấy, cậu ấy ngồi bàn sau tôi.”
Chủ cửa hàng nhớ lại quá khứ: “Trước đây khi tôi đi học, tôi rất thích kéo bím tóc của cô bạn ngồi bàn trước mình.

Lúc đó, tôi cũng không biết rằng tôi đã thích cô ấy...”
Anh ta lẩm bẩm, sau đó quay lại bọn họ.
“Hãy trân trọng những gì trước mắt.”
Lâm Bạch Du: “...”
Tùy Khâm cầm thực đơn, dừng lại trước mặt Lâm Bạch Du, dùng đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm: “Lỗ tai cậu dính màu kìa.”
Đôi tai màu trắng như tuyết của cô ấy và cả chỗ dái tai, đều bị nhuộm màu xanh lam.
Chắc là trong lúc vẽ tranh đã vô tính để dính vào, nhưng vết màu ngẫu nhiên này dường như đã đeo cho cô một chiếc khuyên tai dài.
“Thật không?” Lâm Bạch Du định lấy gương ra.
“Ở đây.” Anh vươn đầu ngón tay ra, gõ vào vành tai cô.
Cái chạm nhẹ của Tùy Khâm giống như một chiếc lông vũ lướt qua, Lâm Bạch Du như có một luồng điện xoẹt qua, truyền đến tận nơi sâu thẳm trong trái tim cô.
Anh nhanh chóng cong ngón trỏ lại, đè đầu ngón tay vào lòng bàn tay của mình.

Hoàn toàn trái ngược hẳn với vẻ mềm mại dịu dàng vừa rồi.
Lâm Bạch Du cầm, bóp, chà vào chiếc gương tròn nhỏ, sơn dầu không thể nào lau sạch được.

Yết hầu của Tùy Khâm chuyển động, nhìn động tác của cô rồi cụp mắt xuống.

Nếu để anh, chắc chắn sẽ không như thế này...
Khi ngồi trở lại bàn, Lâm Bạch Du hỏi Trương Cầm Ngữ, Trương Cầm Ngữ đương nhiên nói: “Chúng ta vẽ tranh trên người dính một chút màu không phải là chuyện bình thường sao? Không có gì đáng để nói cả.”
Lâm Bạch Du thầm nghĩ cũng đúng là vậy.

Có một khoảnh khắc, cô đã tưởng rằng Tùy Khâm sẽ giúp cô lau, giống như hôm đại hội thể thao cô đã giúp anh vậy.

Suy nghĩ này quá lộ liễu, Lâm Bạch Du cảm thấy rằng mình đã thay đổi từ bên được lợi thành một bên khác vậy.

Cô nghĩ, cuộc thi lần sau đến viện bảo tàng thiên văn.

Phải mời Tùy Khâm.


Một tuần mới bắt đầu với kỳ thi.

Lâm Bạch Du đã trở thành số một của lớp 12/1, danh tiếng của cô ở trường trung học phổ thông số 8 đã được lan truyền khắp trường qua chuyện ở đài phát thanh trong đại hội thể thao.

Ba ngày đầu tuần này, Tần Bắc Bắc không đến lớp.

Ngày đầu tiên của đại hội thể thao, cô ấy đã bị chỉ trích vì đội tóc giả, những ngày sau đó cô ấy đến trường học cũng đều có người chú ý đến chuyện đó.
Trong trường không có nội dung gì mới, trước đây Tần Bắc Bắc hành xử khá khoa trương, sau khi bị lộ ra chuyện như vậy, rất nhiều người đã bàn tán xôn xao.

Bàn tán xem cô ấy cố tình cắt tóc, hay đầu tóc đã xảy chuyện gì.

Một số người nói rằng cô ấy bị chí, người khác lại nói rằng bị bệnh.

Trong tình huống như vậy, lớp 12/1 lại bình tĩnh nhất.


Bởi vì các nữ sinh đều không nghĩ rằng có chuyện gì to tát, ngay cả khi Tần Bắc Bắc trọc đầu cũng vẫn rất xinh, trong khi nam sinh chỉ cần nói một hai câu sẽ bị Phương Vân Kỳ trừng mắt.

Nếu không, sẽ bị Tùy Khâm khẽ liếc một cái.

Trông cũng không có gì nhưng bọn họ lại không dám nói thêm nữa.

Bàn đã trống ba ngày rồi, Phương Vân Kỳ không có ai để đấu võ mồm với mình, rất khó chịu: “Tại sao cậu ấy lại không đến lớp?”
Lâm Bạch Du không kìm lại được, vào tối thứ tư, cô đã gọi cho cô ấy: “Bắc Bắc, cậu có thể nói cho tớ biết cậu bị bệnh gì không?”
Khi đó, Tần Bắc Bắc không ở bệnh viện, mà đang ở nhà.

Cô ấy không đội tóc giả, cũng không đội mũ, cô ấy chỉ để lộ cái đầu xinh đẹp của mình, đứng trước gương.

Lần đầu tiên bắt đầu bước trị liệu ban đầu, cô ấy không giống như trước.

Tần Bắc Bắc ngồi trở lại trên giường, cười nói: “Khi nào tớ khỏe lại tớ sẽ nói cho cậu biết.”
Rõ ràng nghe có vẻ rất ổn, nhưng trong lòng Lâm Bạch Du lại chua xót nói: “Cậu nói đi.”
-
Hôm thứ Năm, Tần Bắc Bắc cuối cùng cũng đến lớp.

Lần này, cô ấy đội chiếc mũ to đầu tiên nhất, ngoại trừ làn da hơi tái đi thì cô ấy trông không có gì bất ổn hết.
Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng dưới mũ của cô ấy không có tóc giả.

Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Chỉ cần Lâm Bạch Du hỏi đến, Tần Bắc Bắc liền chuyển chủ đề: “Có phải thứ sáu là sinh nhật của cậu đúng không? Hôm đó tớ thấy cậu điền thông tin đấy.”
“Đúng vậy.”
“Cậu muốn quà gì?”
Lâm Bạch Du suy nghĩ một chút: “Mũ đi.”
Tần Bắc Bắc sửng sốt.

Lâm Bạch Du dịu dàng nhìn cô ấy: “Bắc Bắc, chúng ta cùng nhau đội mũ nhé.”
Bạn tốt là phải cùng nhau chứ.

Tần Bắc Bắc cau mày: “Cậu không được tùy tiện cắt tóc đâu đấy, tớ thích mái tóc dài của cậu.”
Lâm Bạch Du nói: “Thật không?”
Cô cũng nghĩ như vậy vài lần, nhưng sau khi cắt tóc, đoán chừng cô không thể qua khỏi cửa ải của mẹ mình, bà còn chăm chút cho mái tóc này của cô hơn cả cô nữa.

Tần Bắc Bắc: “Thật đấy, tớ nhất định sẽ chọn được một chiếc mũ mà cậu thích.”
Tề Thống đang chơi game trên di động thì đột nhiên nghe thấy Phương Vân Kỳ hỏi: “Cậu thấy tôi đội mũ có đẹp trai không?”
“...?”
“Nhất định là rất đẹp trai.”
-
Chu Mạt và Tần Bắc Bắc không hề giấu giếm, chuyện thứ sáu là sinh nhật của Lâm Bạch Du vào buổi tự học đêm hôn đó đã lan ra toàn bộ lớp học.

Tất cả những nữ sinh có mối quan hệ tốt với Lâm Bạch Du đều đến hỏi cô ấy muốn quà gì.
Điều này khiến một số nam sinh trong lớp có yêu thầm cô cũng rục rịch chuẩn bị, cuối cùng nhìn cậu thiếu niên ngồi sau, đành phải kìm lòng lại.

Với một vị tôn thần như vậy ở đây, bọn họ chỉ là phù du mà thôi.

Sau khi Lâm Bạch Du và các bạn cùng lớp nói xong, cô quay sang đối mặt với Tùy Khâm, chớp mắt nhìn anh: “Tùy Khâm, cậu có muốn quà gì không?”
Tùy Khâm chống tay lên mặt: “Sinh nhật cậu, hỏi tôi?”
Lâm Bạch Du nói: “Tất nhiên.

Bù đắp cho sinh nhật trước đây của cậu.

Trước đây là tôi không biết, nhưng bây giờ tôi biết rồi.”
Mười tám tuổi, cô có thể tặng đủ mười tám lần.

Đây là món quà mà Tùy Khâm không thể từ chối.

Từ hôm nay trở đi, cô có thể đích thân tặng quà sinh nhật cho anh rồi.

Tùy Khâm bóp chặt cây bút bi trong tay, gõ xuống bàn, phát ra âm thanh giòn giã, ngón tay thon dài đặt trên thân bút.

Anh không trả lời, chỉ nhìn cô chằm chằm.

Thật lâu sau, Tùy Khâm mới lên tiếng: “Buổi tối đi phòng tập thể dục.”
Lâm Bạch Du “à” một tiếng: “Tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng nữa...”
Có phải là hơi quá vội vàng rồi không.

Tùy Khâm mím môi: “Bảo cậu đi cậu cứ đi đi.”
Lâm Bạch Du ngoan ngoãn “ờ” một tiếng.


Tần Bắc Bắc đảo mắt, gửi cho cô một tin nhắn trên Wechat: [Có phải là Tùy Khâm bảo cậu đi đến phòng tập thể dục xem anh ấy chơi bóng rổ không?]
Lâm Bạch Du ngạc nhiên: [Lúc nửa đêm?]
Mặc dù cảm thấy khả năng xảy ra không lớn, nhưng cô vẫn rất mong đợi.

Sau khi giờ tự học buổi tối kết thúc, Lâm Bạch Du đã không thể ngồi yên được nữa.

Cô gọi điện thoại cho Liễu Phương, nói tối nay sẽ về trễ một chút, Liễu Phương nghĩ rằng cô sẽ học thêm một buổi tự học tối nữa rồi mới quay về nên cũng không nghi ngờ gì nhiều.
Lâm Bạch Du quả thực đã có thêm một buổi tự học buổi tối.
Tần Bắc Bắc đã rời khỏi trước một tiết rồi, trước khi đi còn nhìn chằm chằm Tùy Khâm một hồi lâu, thầm nhỏ giọng dặn dò Lâm Bạch Du chú ý an toàn.
“Cẩn thận mặt người dạ thú.”
Lâm Bạch Du dở khóc dở cười: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi.”
Không ai an toàn hơn Tùy Khâm đâu.
Các bạn trong lớp học trong trường học thêm một tiết tự học buổi tối tò mò thì tò mò, chỉ nghĩ rằng cô và Tùy Khâm đột nhiên muốn học thêm — hoặc họ là “đôi tình nhân nhỏ” muốn ở bên cạnh nhau thêm một chút.
Sau khi tiếng chuông tiết cuối cùng vang lên, Lâm Bạch Du tự giác đi theo phía sau Tùy Khâm đến phòng tập thể dục, cô không biết tại sao đêm hôm khuya khoắt như vậy anh lại đến đó.
Anh cũng không mang theo bóng rổ, chơi không khí à?
Tùy Khâm từ đó đến giờ vẫn luôn như vậy, đến cuối cùng mới nói cho cô biết mọi chuyện.
Phòng tập thể dục đóng cửa mười một giờ tối sẽ đóng cửa, cô và Tùy Khâm đi bộ đến, khi đến cửa đã hơn mười một giờ ba mươi.
Lâm Bạch Du có chút mất hứng: “Đóng cửa rồi.”
Tùy Khâm không hề nôn nóng, hình như anh rất thân với bảo vệ canh cửa ở đây, gõ cửa sổ, một cái đầu bên trong ló ra: “Là Tùy Khâm à.”
Tùy Khâm nói: “Bây giờ cháu muốn vào trong.”
Đối phương thắc mắc: “Đã muộn như vậy rồi...”
Tùy Khâm liếc nhìn lại phía sau: “Chú Kim, là sinh nhật của bạn cháu.”
Chú Kim hiểu ý: “Được rồi, chú ý an toàn.”
Ông ấy lại thấp giọng: “Đừng có làm loạn nơi công cộng.”
Tùy Khâm cong khóe miệng lên: “Không đâu.”
Lâm Bạch Du không biết anh đã nói gì với chú ấy, chỉ phát hiện thấy chú đó đang đưa mắt nhìn cô và mở cánh cửa nhỏ ra.
Hỏi Tùy Khâm đoán chắc là cũng không hỏi ra được gì.
Cánh cửa nhỏ thông thẳng đến sân bóng rổ bên trong.
Buổi tối trong phòng tập thể dục không có ai khác ngoại trừ bọn họ, vắng tanh và im lặng.

Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Nếu chỉ có một mình Lâm Bạch Du, cô tuyệt đối sẽ không dám nửa đêm tới đây, nhưng bây giờ có Tùy Khâm ở bên cạnh, cô không sợ hãi chút nào.
Chú đó không bật đèn, ánh trăng lại như một ngọn đèn sáng.
Lâm Bạch Du hỏi: “Tùy Khâm, có phải lúc trước buổi tối cậu đã tới đây rồi không?”
Tùy Khâm quay đầu lại nhìn cô: “Đã từng đến.”
Không ai sinh ra đã là thiên tài, anh cũng không ngoại lệ.
Sân bóng rổ vào ban đêm là nơi anh ở lại nhiều nhất, ngoại trừ chú canh cửa, không ai biết cậu đã làm gì hay đã nhìn thấy gì ở đây.
Lâm Bạch Du không cần hỏi cũng có thể tưởng tượng được.
Cô nhìn Tùy Khâm ngồi xuống dưới giá cột bóng rổ, tư thế vô cùng tùy tiện và thoải mái, nhưng anh làm tạo ra cảm giác như đang cố tình hư hỏng.
Anh nhướng mày và vỗ vỗ bên cạnh.
Lâm Bạch Du bước tới, cũng ngồi xuống.
Tùy Khâm không nói gì, cô cũng không biết phải mở miệng như thế nào, từng giây từng phút dần dần trôi qua, tận hưởng khoảnh khắc yên lặng và bình yên này.
Tần Bắc Bắc nửa đêm cũng không ngủ, thỉnh thoảng gửi tin nhắn: [Tùy Khâm đang làm gì vậy?]
Lâm Bạch Du liếc nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của người thiếu niên bên cạnh, trả lời: [Tớ đang ngồi trầm tư trên sân bóng rổ với cậu ấy.]
Tần Bắc Bắc: [??]
Tần Bắc Bắc: [Cậu ta bị điên à?]
Đêm hôm đưa Lâm Bạch Du đến phòng tập thể dục để ngồi thẩn thờ ra?
Lâm Bạch Du đang định trả lời thì bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp: “Cậu ngẩng đầu lên.”
“Hửm?”
“Lâm Bạch Du, ngẩng đầu lên.”
Lâm Bạch Du ngẩng mặt lên, nhìn thấy cái rổ yên tĩnh, nhìn xa hơn nữa là bầu trời đêm đen kịt, vô số ngôi sao lấp lánh trải dài đến các tòa nhà cao tầng xa xôi trong thành phố.
Những ngôi sao từ trên trời rơi xuống thành phố.
Lâm Bạch Du quay mặt lại, nhìn thấy Tùy Khâm chống tay xuống đất, thờ ơ mở miệng.
“Khi sân bóng rổ tắt đèn có thể nhìn thấy.”
Anh đã nhìn thấy mặt trời mọc, mặt trăng lặn, cũng đã từng nhìn thấy những ngôi sao chưa từng xuất hiện trong thành phố ở đây.
Vì chỉ khi trời đủ tối thì mọi thứ khác mới sáng lên.
Tần Bắc Bắc gửi tin nhắn mới, màn hình điện thoại của Lâm Bạch Du sáng lên, ngày giờ và thời gian xuất hiện trước.

Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

00:00
Ngày 22 tháng 11
Sinh nhật của Lâm Bạch Du đến rồi.
Trong sân bóng rổ có gió có mây, và có cả Tùy Khâm.
Còn có món quà sinh nhật mà cô nhận được.
Tên cô ấy là Tinh Tinh, anh đã tặng cho cô một bầu trời đầy sao.
“Đưa cậu đi ngắm sao.”
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện