Lâm Bạch Du không hề cảm thấy có vấn đề gì, cắt tóc và mù là hai chuyện khác nhau, cho dù Tùy Khâm tình nguyện, cô cũng không đời nào đồng ý.
“Vậy cậu sẽ làm gì?”
 
Trong giấc mơ và ngoài giấc mơ, cùng là một người, liệu suy nghĩ có khác nhau không?
Tùy Khâm nhíu mày: “Chữa bệnh.”
Vốn dĩ là một câu trả lời lạnh lùng vô tình nhưng Lâm Bạch Du lại chợt nở nụ cười.
Cô nhìn người thiếu niên trước mặt mình, rất muốn biết, nhiều năm nữa, anh trưởng thành rồi trông sẽ như thế nào.
Trong mơ, Lâm Bạch Du không thể nhìn thấy.
Cô nhất định có thể.
Lâm Bạch Du không hỏi tới vấn đề này nữa mà nói: “Vậy cậu thích ăn gì để tôi nói với mẹ.”
 
Tùy Khâm ngẩn ra một thoáng rất ngắn ngủi, gần như không thể nhận ra.
“Tôi vẫn chưa đồng ý.”
“Vậy mấy hôm tới tôi sẽ làm cậu đồng ý.”
“...”
“Cậu mau nói đi.”
“Tùy.”
“Không được trả lời là tùy, người nói tùy là người khó chiều nhất.” Lâm Bạch Du từ chối câu trả lời dạng này: “Nhất định phải nói rõ ràng.”
Tùy Khâm buồn cười: “Tôi không kén ăn.”
Trước kia kén, giờ không kén nữa, vì không có quyền đó.
Lâm Bạch Du ngẫm nghĩ sở thích ăn uống của Tùy Khâm trong mơ, hẳn là không có gì khác, những chuyện cô biết trước đây đều rất chuẩn.
“Được rồi.”
Lâm Bạch Du ngồi dậy, muốn quay người lại, Tùy Khâm đột nhiên hỏi: “Tại sao cậu lại đặt giả thiết là bị mù?”
Không liên kết với chuyện của Tần Bắc Bắc, anh rất tò mò.
Vẻ mặt Lâm Bạch Du trở nên nặng nề: “Trước đó tôi từng kể với cậu tôi ở trong mơ rất thảm hại, là cậu đã cứu tôi, lúc đó tôi bị mù.”
Tùy Khâm nhớ lại ngày nghỉ lễ Quốc Khánh, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm: “Cậu ở trong mơ không nhìn thấy mà còn nhận ra được tôi sao?”
Lâm Bạch Du đáp đầy đương nhiên: “Rất đơn giản mà.”
Giọng nói giống, tên giống, địa chỉ cũng giống.
Thực ra, cũng có phần là do giác quan thứ sáu của cô.
Nhưng câu trả lời này lại có một ý nghĩa khác qua tai Tùy Khâm, trái tim vắng lặng khẽ rung động.
Sau một ngày tin tức lan truyền, kiểu tóc mới của Phương Vân Kỳ đã có một chút tiếng tăm nho nhỏ trong trường, bởi vì cậu ấy trực tiếp nghênh ngang ra ngoài đi dạo.
Có bạn nữ nhìn thấy hét ầm lên, còn xin Wechat.
Phương Vân Kỳ hết sức kinh ngạc, trước đây cậu ấy đẹp trai như vậy sao lại còn không bằng giờ giả vờ ngầu, chẳng lẽ thẩm mỹ của con gái khác cậu ấy?
Cậu ấy vụng trộm hỏi Tần Bắc Bắc: “Con gái các cậu thích kiểu tóc này à?”
Tần Bắc Bắc dửng dưng không thay đổi sắc mặt: “Bình thường thôi.”
Phương Vân Kỳ nghĩ ngợi: “Lời của cậu không đáng tin.”
Tần Bắc Bắc trừng mắt hồ ly, đôi môi khép mở: “Thế cậu còn hỏi tôi làm gì? Hỏi mấy em cậu mới add đi.”
“...”
Mặc dù Phương Vân Kỳ hay ba hoa ngoài miệng nhưng người cậu ấy không thích thì cậu ấy chẳng buồn lãng phí thời gian nói chuyện, huống hồ học sinh học cùng tòa nhà dạy học chẳng ai quen biết ai.
Tần Bắc Bắc quay đầu: “Tinh Tinh, tớ qua quầy bán quà vặt, cậu muốn ăn gì không?”
Lâm Bạch Du nói: “Bánh gạo nếp!”

Đây là món quà vặt rất hiếm ở quầy bán quà vặt của trường, trước đây Tần Bắc Bắc mua rất dễ vì luôn có bạn nam tặng cô ấy trước.
Phương Vân Kỳ cũng đi theo.
Ca tự học buổi tối tan học nên quầy bán quà vặt có rất nhiều người, lúc Tần Bắc Bắc tới quầy thì gặp vài người mua xong đi ra.
“Tần Bắc Bắc?”
Ánh mắt của họ đều nhìn đầu cô ấy.
Tiếc là mũ che lại rồi, họ cũng không thể lột ra, nhưng hôm nay, ảnh của Tần Bắc Bắc đã bị lan truyền.
Dù đẹp đến đâu thì cũng vẫn khác mọi người.
“Sao lại đội thêm mũ vậy?”
“Đúng vậy, đeo thẳng thứ gì đó che cái đầu trọc lại luôn không được sao?”
Tần Bắc Bắc lạnh lùng nhìn: “Tránh ra.”
Phương Vân Kỳ chạy tới đây trước cô ấy mấy bước, cướp được mấy gói cuối cùng, vừa đi ra thì nghe thấy cuộc nói chuyện giữa họ.
Cậu ấy xô thẳng họ ra: “Đội gì thì liên quan quái gì đến các cậu?”
Ba người bị xô dạt ra, lảo đảo đứng vững lại: “Bọn tôi nói gì thì mắc mớ gì tới cậu?”
Phương Vân Kỳ cười lạnh một tiếng: “Tôi cũng trọc, cậu nói vậy khác gì nói tôi?”
Mấy người: “?”
Mặc dù ban ngày Phương Vân Kỳ không đội mũ nhằm tuyên bố cho cả thiên hạ biết nhưng kiểu gì cũng có người tin tức chậm chạp.
“Không phải nói cậu...”
Phương Vân Kỳ dồn đồ sang rảnh một tay, lấy mũ của mình xuống, thoải mái đội lên đầu Tần Bắc Bắc.
Đầu Tần Bắc Bắc nhỏ, đầu con trai lại to, chiếc mũ ụp xuống, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, chặn luôn ánh nhìn của những người khác.

Cô ấy đưa tay kéo ra.
Phương Vân Kỳ đưa tay chỉnh mũ lại ngay ngắn cho cô ấy, nhìn mấy người kia: “Sao nào, cô ấy còn có thể đội hai mũ một lúc.”
“Coi như không đội cái nào cũng đẹp hơn các cậu.”
Tần Bắc Bắc nghĩ thầm, đương nhiên rồi.
Vẻ đẹp đích thực không thể nào bị ảnh hưởng, cô ấy là hoa khôi của trường trung học phổ thông số 8, ngoài hoa khôi mới nổi Lâm Bạch Du, những người khác đừng mơ.
Phương Vân Kỳ một tay cầm bánh nếp, một tay kéo cánh tay Tần Bắc Bắc: “Mua được rồi, mau về lớp thôi.”
“Không phải cậu giỏi nói lắm sao, lần nào cũng cãi tôi, sao không nói cho bọn họ á khẩu không nói được gì đi, có phải cậu bắt nạt tôi, không bắt nạt con gái phải không?”
Cậu ấy vừa đi vừa lải nhải suốt dọc đường.
Tần Bắc Bắc vốn phải nhắc cậu ấy mình còn chưa mua đồ nhưng cô ấy không nói.
Cô ấy bị Phương Vân Kỳ kéo đi.
Ngẩng đầu lên là thấy ngay quả đầu trơ trọi của cậu ấy.
Họ đang đi về phía có ánh sáng.
Lâm Bạch Du thích ăn nhất bánh nếp bán ở trường trung học phổ thông số 8.

Tùy Khâm ăn ở trường hai năm, không hiểu cho lắm.
Có lẽ con gái thích loại này.
Có điều, khi Lâm Bạch Du chia cho anh, anh vẫn không từ chối, anh muốn xem thử xem dáng vẻ không nỡ của Lâm Bạch Du trông như thế nào.
Hiển nhiên không đời nào nhìn thấy được.

Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Bởi vì bánh nếp thì ngày mai còn có thể mua tiếp nhưng chưa chắc ngày mai Tùy Khâm đã chịu nhận.

Lâm Bạch Du tính toán kỹ lưỡng, cười mắt cong tít thành hình trăng lưỡi liềm.
Sáng thứ bảy, trường trung học phổ thông số 8 nghỉ cuối tuần.
Lâm Bạch Du không hỏi rốt cuộc Tùy Khâm có đồng ý không.

Để sáng chủ nhật hỏi lại, vừa khéo cô học lớp vẽ xong dẫn anh cùng về luôn.
Có điều, tối thứ bảy, Liễu Phương hỏi.
“Bạn học của con bao giờ tới?”
Lâm Bạch Du chớp mắt: “Ngày mai, nếu như cậu ấy đồng ý.”
Liễu Phương buồn cười: “Hóa ra là còn chưa đồng ý à?”
Lâm Bạch Du làm nũng nói: “Không đâu, ngày mai con nhất định làm cậu ấy phải đồng ý.”
Liễu Phương nhìn con gái mình nữ tính như vậy, đột nhiên nhận ra cô không giống trước đây, giờ dịu dàng hơn, biết nghĩ hơn rồi.
“Cậu ấy ăn món gì?”
Lâm Bạch Du liệt kê ra vài món: “Chắc là mấy món này.”
Liễu Phương nhận ra vấn đề: “Chắc là à?”
Lâm Bạch Du ừm nói: “Con đoán.”
Cô không nói cho Liễu Phương biết chuyện trong mơ, bởi vì trong mơ, mẹ đã mất sớm, còn hiện tại, mặc dù bố mẹ ly hôn nhưng đều rất tốt với cô.
Những chuyện trong mơ này không cần nói.
Lâm Bạch Du im lặng một lát, nghiêm túc nói: “Mẹ, con còn có một chuyện muốn nói với mẹ.”
Liễu Phương nói: “Con nói đi.”
Bà đoán đại khái là chuyện của cậu bạn tên Tùy Khâm kia.
Quả nhiên, bà nghe thấy con gái nói: “Người nhà của Tùy Khâm không tốt với cậu ấy, không cho cậu ấy ăn cơm, còn thường xuyên mắng cậu ấy, hàng xóm láng giềng đều nói họ rất tệ.”
Lâm Bạch Du dừng lại một giây: “Tùy Khâm chịu khổ thay con nhiều năm như vậy, con muốn cho cậu ấy về nhà ở.”
Nếu như mẹ không đồng ý, đương nhiên cô phải nghĩ cách khác.
Liễu Phương nhìn chăm chú con gái mình: “Đây là suy nghĩ đột phát của con à?”
Lâm Bạch Du không nói dối: “Sau khi biết quan hệ giữa con và cậu ấy thì con vẫn luôn nghĩ chuyện này.

Thực ra với cậu ấy thì đây chỉ là đền bù nhỏ mà thôi.”
Quả thực chỉ là đền bù nhỏ.
Liễu Phương thở dài: “Con biết nhà này chỉ có con với mẹ ở, thêm một nam giới gần thành niên với ở nguy hiểm thế nào không?”
Lâm Bạch Du tin tưởng Tùy Khâm không phải loại người như vậy, nhưng không thể phủ nhận, từ góc nhìn của mẹ, mẹ buộc phải lo lắng cho an toàn của họ.
Lâm Bạch Du hơi thất vọng: “Vậy thuê một căn phòng, con có tiền.”
Liễu Phương nhìn con gái nhà mình, thấy hơi buồn cười, nói: “Vậy cũng không cần đến lượt con chi tiền, mẹ sẽ nói chuyện với cậu ấy.”
Với Lâm Bạch Du, điều này có nghĩa mẹ đã đồng ý cải thiện điều kiện sống cho Tùy Khâm.

Khả năng của một mình cô có hạn, nhưng người lớn thì khác.
Không cần phải nói, hiện tại Tùy Khâm học lớp mười hai, môi trường học tập rất quan trọng, nếu đi học về còn phải cãi nhau với người nhà thì rất lãng phí thời gian và đầu óc.
Sáng chủ nhật, Lâm Bạch Du dậy từ đầu buổi sáng, gửi tin nhắn cho Tùy Khâm.
[Hôm nay cậu có rảnh không?]
Tùy Khâm đang ngồi một mình trong quán vắng, ở đây sáng sớm không có người, anh nhận lương nên không thể không đến.

Anh không muốn gặp.
Nhưng lại muốn gặp.
Q: [Có.]
Mắt Lâm Bạch Du ánh lên vẻ mừng rỡ: [Vậy chiều tối tôi qua chỗ cậu, cậu đừng đi đâu nhé.]
[Cũng không được chuồn.]
Tùy Khâm: ...
Q: [Không đâu.]
Lâm Bạch Du tỉnh ngủ, tới phòng vẽ, vẽ một bức tranh màu nước, tới trưa mới đi.
Buổi chiều cô nóng ruột tới phòng vẽ, lần này cô cũng giống Trương Cầm Ngữ, mong sớm tan học.
Trương Cầm Ngữ nhận ra cô liên tục nhìn ra ngoài: “Cậu đang nhìn gì vậy?”
Lâm Bạch Du nói: “Đói bụng.”
Sau lần vạch trần quan hệ của cô và Tùy Khâm, Trương Cầm Ngữ không nói chuyện với cô một vài tiết nhưng tính Trương Cầm Ngữ vốn hay nói, giống như những lần cắt xoẹt với người khác, hai người nhanh chóng làm hòa.
Tình bạn của con gái nhanh chóng và thẳng thắn như vậy đó.
Trương Cầm Ngữ tự động hiểu là Lâm Bạch Du muốn tới quán nướng: “Không biết hôm nay Tùy Khâm có ở quán không.”
Lâm Bạch Du thầm trả lời trong lòng: Có.
Vài phút trước khi tan học, Lâm Bạch Du đã cất đồ xong, chờ Trương Dương tuyên bố hết giờ là lập tức đi ra ngoài.

Lý Văn chạy lại, không kịp nói câu nào.
Trương Cầm Ngữ phẩy tay: “Lâm Bạch Du đói bụng, chúng tôi muốn đi ăn.”
“Tinh Tinh, cậu chờ tôi một chút, chưa biết chừng người ta không có ở đó đâu!”
Lý Văn bắt được chữ “người ta”, người nào?
Lúc Lâm Bạch Du tới quán, nhóm Phương Vân Kỳ đang có mặt đầy đủ.
Tùy Khâm thấy cô tới, cởi tạp dề, đi ra ngoài nửa bước, bặm môi, quay đầu đi vào trong bếp.
Phương Vân Kỳ hiếu kì hỏi: “Cậu và A Khâm định đi đâu vậy?”
Lâm Bạch Du nói: “Về nhà.”
Phương Vân Kỳ kinh ngạc: “Nhà cậu hay nhà cậu ấy?”
Ôi trời, đã đến bước này rồi sao? Có chuyện gì đó cậu ấy không biết ư?
Trước nay trong quán không cách âm, Lâm Bạch Du nói đương nhiên là nói nhà mình.

Cách một bức tường, Tùy Khâm dừng tay lại.
Vòi nước chảy không ngừng, xối lên bàn tay dài nhỏ.

Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Đã mấy năm rồi Tùy Khâm không biết nhà là gì.

Anh ăn nhờ ở đậu, Hoàng Trạch, Hoàng Hồng Anh và Tùy Hữu Chí mới là người một nhà.
Nước lạnh nhưng xối qua tay anh cũng ấm lên.
Lâm Bạch Du đợi một lát chờ Tùy Khâm ra.
Anh rửa tay, tóc đen trước trán cũng ướt một chút.
Phương Vân Kỳ híp mắt, dùng ánh mắt “A Khâm, cậu đã giấu tôi làm chuyện tốt gì” nhìn Tùy Khâm rời đi.
Không như Trương Cầm Ngữ nghĩ, Lâm Bạch Du hoàn toàn không ăn mà trực tiếp dẫn Tùy Khâm đi, để cô ta ngồi ở đó một mình.
Cô ta tức giận tự ăn mì xào, đồ gặp sắc quên bạn.
Cho nên, lúc Lý Văn tới đây, Trương Cầm Ngữ đáp một cách buồn chán: “Không biết, tôi tuyệt giao với Lâm Bạch Du rồi.”
Lý Văn: ?
Mới không thấy vài phút đã tuyệt giao rồi sao?
“Mẹ tôi rất tốt, cậu không cần lo lắng.”
Trên đường về nhà, Lâm Bạch Du nghĩ tới nghĩ lui, nói cho anh biết: “Tôi nói chuyện vết thương cho mẹ biết rồi, mẹ rất cảm ơn cậu.”

Tùy Khâm hiểu.
Đây mới là lý do đích thực mẹ Lâm Bạch Du muốn gặp mình.
Đương nhiên, dẫn con gái người ta đi ra ngoài nửa đêm quả thực rất tệ.
Tùy Khâm muộn màng ý thức được hành vi này của mình tùy hứng làm bậy cỡ nào, với người lớn lên trong nhà kính như Lâm Bạch Du thì chuyện đó thiếu an toàn biết bao.
Với Tùy Khâm, mình sống tốt là được, những chuyện khác không quan trọng, đây là nguyên tắc giúp anh có thể sống đến giờ.
Bởi vì Lâm Bạch Du thích.
Cho nên Tùy Khâm không hối hận chuyện này, chỉ là suy nghĩ chưa được chu toàn.
Lâm Bạch Du không biết suy nghĩ trong lòng của Tùy Khâm, dịu dàng nói: “Quan hệ của hai chúng ta, chuyện tôi có thể làm được quá ít nhưng mẹ tôi thì khác, mẹ là người lớn, có thể giúp cậu nhiều chuyện, chẳng hạn như rời khỏi phố Nam Hòe.”
“Tùy Khâm, cậu không nên sống ở chỗ như vậy.”
Tùy Khâm nhìn khuôn mặt trắng ngần của thiếu nữ: “Tôi nên sống ở đâu?”
Lâm Bạch Du nghe ra sự lạnh lùng của Tùy Khâm không phải với cô mà là với người ở số 54 phố Nam Hòe: “Ở nơi ấm áp, dễ chịu.”
“Cậu ghét họ không?” Cô hỏi.
Tùy Khâm uể oải ngả người ra sau: “Chi bằng cậu hỏi là tôi có căm ghét họ không đi.”
Một thiếu niên sống trong hoàn cảnh đè nén suốt một thời gian dài còn có thể trưởng thành tốt đẹp thì nội tâm của anh phải mạnh cỡ nào?
Lâm Bạch Du rung động.
Trong lòng cô chua xót khó chịu: “Vậy cậu càng nên rời khỏi đó, nếu như cậu không muốn ở nhà tôi thì có thể ở riêng.”
Ở một nơi an toàn không có cãi nhau, mắng chửi.
Chứ không phải chết lặng, làm quen với những bất hạnh ấy.
Tùy Khâm hơi cúi đầu.
Thứ chói mắt nhất trên thế gian này là ánh sáng nhưng ấm áp nhất cũng là nó.
Lái xe lên tiếng: “Đến rồi thưa cô.”
Lâm Bạch Du giật mình, bình tĩnh trở lại, kéo tay áo Tùy Khâm xuống xe.
Cuối thu, trời tối sớm, lúc này trời đã nhá nhem, đèn đường sáng lên trong khu chung cư, bóng cây lắc lư lay động.
Lâm Bạch Du còn nhớ nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi, quay mặt đi chỗ khác.
Tùy Khâm trông thấy nốt ruồi son đỏ rực giữa trán của cô giống như tối đó gặp nhau lần đầu, đột ngột và trực tiếp xông vào cuộc sống của anh.
Trước lúc đó, anh sống trong bóng tối, cuộc sống lặp đi lặp lại, ngoài việc trên người luôn xuất hiện những vết thương và những trận ốm không rõ nguyên nhân.
Cậu là sao băng chợt sáng lên hay là vì sao mãi mãi không bao giờ rơi xuống?
“Trước đó tôi nói cậu nghe rồi chứ?”
“Nghe rồi.”
“Cậu đã cứu tôi mười bảy năm.” Lâm Bạch Du nhìn thiếu niên cao hơn cô nhiều, cong môi nói: “Tùy Khâm, hiện tại đến lượt tôi tới cứu cậu.”
Ý chính của cô là câu cuối.
Điều anh chú ý lại là câu trước đó, thì ra là thế.
Máu nóng bừng bừng trong người Tùy Khâm đóng băng, giống như hạt sương đầu cành buổi sáng, anh ích kỷ nhiều năm như vậy, không làm chuyện gì khiến mình hối hận.
Nếu như lúc trước không nói cho cô, cô sẽ thế nào?
Anh xé toạc lớp màn bí mật, thực ra là chờ mong phản ứng của Lâm Bạch Du, nhưng cô càng cố gắng lại càng giống như bố thí lấy lòng.
Đối xử tốt với tôi lúc cậu không biết chứ không phải lúc áy náy, lúc áy náy vốn nên là như vậy.
Tùy Khâm cụp mắt: “Chỉ cần cứu cậu là cậu muốn trả lại?”
Lâm Bạch Du không do dự: “Đương nhiên.”
Cô cho là Tùy Khâm đang nói chính anh.
Dù sao những người khác chỉ có thể gọi là giúp đỡ, chỉ có Tùy Khâm là thực sự cứu cô.
Tùy Khâm cười lạnh.
Tưởng bản thân là Bồ Tát sao? Phổ độ chúng sinh à?
Nhưng khi mắt đối mắt với Lâm Bạch Du, anh phải thừa nhận, trông cô quả thực giống tiểu Bồ Tát, tiểu Quan Âm.
Anh không biết cô chỉ muốn độ một mình anh.
Bồ Tát khác tiểu Bồ Tát, tiểu Bồ Tát không bác ái.
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện