- Bí thư Trương, nghe nói trong huyện tổ chức lễ hội văn hóa cam, hơn nữa còn được tổ chức tại thị trấn Nguyệt Toàn. Chúng tôi là thương nhân trong vùng nên muốn ủng hộ vài phần cho công tác của anh thêm thuận lợi, cũng không biết chúng tôi nên bắt đầu từ đâu?
Sau khi mọi người uống được vài lượt rượu thì Ngô Bằng chính thức đi thẳng vào chủ đề, hắn mở miệng nói.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn tỉnh rụi nhưng trong lòng thầm kinh ngạc, đầu óc Ngô Bằng quả nhiên xoay chuyển rất nhanh, hắn muốn tài trợ quả nhiên rất phù hợp với kế hoạch của Trương Thanh Vân. Ung Bình là một huyện nghèo, dù là huyện ủy hay các ban ngành các cán bộ khác cũng không dám nghĩ đến vấn đề này. Kiếp trước Trương Thanh Vân là người lăn lộn trong thương trường, hắn đã gặp phải rất nhiều trường hợp thế này, hơn nữa điều này hắn vẫn cố gắng khống chế, chẳng qua không nói ra mà thôi.
Nguyệt Toàn tổ chức lễ hội văn hóa cam, sau khi kinh phí đến tay thì Nguyệt Toàn có thể nhận được bao nhiêu mới là vấn đề cần bàn. Vì vậy trong hội nghị Trương Thanh Vân đã nói với Vũ Đức Chi, hắn nói đảng ủy và chính quyền thị trấn Nguyệt Toàn sẽ toàn quyền phụ trách sân bãi, tiếp đãi, yêu cầu tất cả ban ngành trong huyện hỗ trợ, tất nhiên đang muốn tạo điều kiện thuận lợi để kêu gọi tài trợ.
Tài chính từ chính quyền đưa xuống thị trấn Nguyệt Toàn tất nhiên không thể thiếu vài phần béo bở. Như vậy vấn đề khủng hoảng tài chính trong thị trấn Nguyệt Toàn có thể được giải quyết. Điều này cũng không thể trách Trương Thanh Vân vận dụng mưu trí, căn bản chỉ là có quá nhiều khó khăn.
- Giám đốc Ngô, vấn đề tài trợ vẫn còn nằm trong giai đạo đấu thầu nội bộ, chuyện này sẽ tạm thời không nói với bên ngoài, vì vậy các anh phải chờ. Đúng như lời các anh đã nói, các anh là ông chủ bản địa, các anh muốn giúp đỡ nhưng nếu nói trên mặt công khai và công bằng thì tôi hy vọng các anh nhớ kỹ một điều, chuyện này không được nói lung tung, các anh có hiểu ý của tôi không?
Trương Thanh Vân dùng giọng điệu sâu xa nói.
Vẻ mặt Ngô Bằng chợt biến đổi, hắn quay sang nhìn Chu Xương Quốc, cả hai đều cảm thấy kinh ngạc. Ý của Ngô Bằng chính là sau khi nghe thấy tin tức Nguyệt Toàn tài chính khó khăn muốn cùng Trương Thanh Vân nối quan hệ, muốn tặng ít tiền.
Nhưng nếu dựa vào lời nói vừa rồi của Trương Thanh Vân thì kế hoạch tài trợ lễ hội văn hóa cam của Nguyệt Toàn đã được khởi động, những loại tôm tép như Ngô Bằng và Chu Xương Quốc đều phải xếp hàng, sao bọn họ không kinh ngạc cho được?
Tất nhiên ngoài kinh ngạc thì chính là nghi ngờ, huyện Ung Bình là địa phương chó chết gì, sao có thể được như vậy? Có thể hấp thụ được bao nhiêu ánh sáng? Sao có thể kéo đến những phi vụ tài trợ lớn? Nhưng nếu xét vào vẻ mặt bình tĩnh của Trương Thanh Vân thì vấn đề này là đương nhiên, vì vậy Ngô Bằng không khỏi cảm thấy lo lắng.
Ngô Bằng trước nay không nhìn thấu Trương Thanh Vân, nếu thông qua tin tức đến từ nhân dân thì Trương Thanh Vân không có bối cảnh, chủ yếu dựa vào sự đề bạt của Lệ Cương mà phát triển. Tình hình sự thật cũng giống hệt như vậy, cha mẹ Trương Thanh Vân đều là giáo viên, có một bạn gái khá giả, chỉ như vậy mà thôi, người này cực kỳ trong sạch.
Nhưng sự thật thì thế nào? Hai mươi sáu tuổi đã là bí thư đảng ủy thị trấn, dù Lệ Cương có dìu dắt thế nào cũng không thể thuận lợi như vậy. Tất nhiên vấn đề quan trọng nhất chính là tiền nợ thi công đường của Nguyệt Toàn với công ty xây dựng Vĩnh Thuận.
Ngô Bằng có quan hệ khá gần với Chu Xương Quốc, Vì vậy mà Ngô Bằng biết rõ những chuyện phát sinh bên trong. Chu Xương Quốc tìm công ty Thiên Hà ra mặt, nếu so sánh thì chính quyền huyện Ung Bình sẽ không dám đắc tội với công ty Thiên Hà. Nhưng Trương Thanh Vân lại rất cứng nhắc, hắn căn bản không chịu xuất tiền, lần đầu tiên nhân vật quan trọng nhất của công ty cầu đường Thiên Hà là Triệu Giai Ngọc chạy đến huyện Ung Bình, điều này làm cho Chu Xương Quốc cảm thấy cực kỳ cảm động.
Nhưng khi giám đốc Triệu quay về thì bỏ qua khách sạn Ginza mà trực tiếp về thành phố Vũ Đức. Ngày hôm sau công ty Thiên Hà gọi điện cho Chu Xương Quốc, vừa mở miệng là công ty Thiên Hà đã chửi ầm lên, người ta nói Chu Xương Quốc hắn tự tìm chết, không cần phải lôi bọn họ vào. Chu Xương Quốc cảm nhận được ý tứ mơ hồ trong lời nói của công ty Thiên Hà, Trương Thanh Vân tuyệt đối không phải là người có thể đắc tội.
Sau khi Chu Xương Quốc cúp điện thoại thì cảm thấy hồn bay phách tán, phản ứng đầu tiên của hắn là rút đơn kiện, ngay sau đó lập tức tìm Ngô Bằng kiểm tra tình huống của Trương Thanh Vân. Sau khi Ngô Bằng biết rõ mọi chuyện thì cực kỳ lo lắng, cuối cùng hai người mới lôi kéo Vương Đào, hai người bỏ ra chút tiền muốn Vương Đào giúp chắp nối quan hệ. Cả hai đều tưởng rằng có thể yên tâm, không ngờ lại vấp phải kết quả thế này.
- Thế nào? giám đốc Ngô, anh không tin tôi sao?
Trương Thanh Vân gắp một miếng thức ăn rồi khẽ cười nói.
Ngô Bằng thầm cảm thấy giật mình, hắn vội vàng đứng dậy nói:
- Tin, tôi tin, việc này cũng cần bí thư Trương giúp đỡ hòa giải, khách sạn chúng tôi cũng muốn nhân cơ hội này để quảng cáo để có thêm danh tiếng, như vậy cũng xứng với danh tiếng đơn vị tiếp đãi cán bộ của huyện Ung Bình.
Trương Thanh Vân nở nụ cười thản nhiên, hắn tự nhấp một ngụm rượu rồi đột nhiên nhìn Chu Xương Quốc nói:
- Giám đốc Chu, công ty xây dựng Vĩnh Thuận của các anh không muốn quảng cáo sao?
Chu Xương Quốc không ngờ Trương Thanh Vân lại đột nhiên nói chuyện với mình, vì không chuẩn bị nên vội vàng đứng dậy rất xấu hổ, đồng thời hắn cũng cảm thấy quýnh quáng và không biết trả lời thế nào cho phải. Trương Thanh Vân đã đẩy vấn đề tài trợ lên quá cao, nếu Chu Xương Quốc hắn mở miệng sẽ không thích hợp, vì vậy mấp máy môi vài lần mà không nói được chữ nào.
Trương Thanh Vân vung tay tỏ ý bảo Chu Xương Quốc ngồi xuống rồi nói:
- Anh yên tâm, giám đốc Chu, tôi hiểu đạo lý thiếu nợ phải trả tiền, khoản tiền kia sớm muộn gì thị trấn Nguyệt Toàn chúng tôi sẽ trả, anh cứ yên tâm. Anh cũng không cần quá lo lắng về vấn đề tài trợ lễ hội văn hóa cam, dù sao chúng tôi cũng là miệng sư tử, hơn nữa các anh là xí nghiệp bản địa, kinh doanh tốt cũng phải tạo phúc cho nhân dân. Đây là chuyện tốt của tất cả mọi người, chúng ta cần phải ra sức chống đỡ mới được.
- Đúng vậy, đúng vậy, chuyện lần trước là tôi làm việc lỗ mãng, anh đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần đừng để trong lòng.
Chu Xương Quốc vội vàng nói, trong giọng nói là khẩu âm của thành phố Vũ Đức.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn vung tay nói:
- Chúng ta không nên nhắc đến chuyện này nữa, xí nghiệp các anh làm ăn cũng khó khăn. Hơn nữa tôi cũng lâu rồi chưa được gặp Giai Ngọc, anh gây náo loạn cũng tạo ra cho tôi một cơ hội ngẫu nhiên gặp mặt.
Chu Xương Quốc cảm thấy xương sống bùng lên khí lạnh, lúc này hắn mới cảm thấy mình ngây thơ thế nào, rõ ràng chỗ dựa của hắn là người nhà của người ta. Chu Xương Quốc nghĩ đến câu "ngẫu nhiên gặp mặt" mà cảm thấy rất uy hiếp, khoảnh khắc này chợt đứng ngồi không yên. Hắn đứng lên nhưng lại đột nhiên nhận ra chính mình đứng lại cao hơn người ta, vì vậy hai chân cũng mềm nhũn mà lắp bắp nói:
- Thật ra hôm nay giám đốc Vạn cũng muốn đến...Với anh cũng không phải...Ngày đó...Chuyện hôm đó...
Trương Thanh Vân vung tay làm Chu Xương Quốc khựng lại, hắn nói:
- Anh ấy cũng không cần đến đây, lá gan của anh ấy lớn hơn anh, rõ ràng tôi vẫn còn thiếu tiếp xúc với những nhân vật nổi danh trong huyện Ung Bình.
Vẻ mặt Ngô Bằng chợt biến đổi, trái tim đập lên thình thịch. Những điểm khen chê rất rõ ràng trong lời nói của Trương Thanh Vân, nhất định tiểu tử Vạn Sảng kia đã làm ra chuyện gì đó quá phận. Ngô Bằng lại nghĩ đến vẻ mặt mất tự nhiên của Vạn Sảng khi nhắc đến Trương Thanh Vân, vì vậy hắn thầm chửi lớn.
Hèn gì Trương Thanh Vân lại không có chút cảm tình nào với khách sạn Ginza, mình đã đốt hương thơm, đã cúng phật nhưng không ngờ thủ hạ lại làm loạn. Vẻ mặt Ngô Bằng dần trở nên âm trầm.
- Được rồi, hai vị, chuyện này chúng ta nói đến đây thôi, nếu có tin tức gì khác tôi sẽ thông báo cho các anh, tất nhiên cũng hy vọng các anh giữ uy tín, đồng thời cũng đừng nói lung tung. Tôi đã ăn uống no nê rồi, các anh xem...
Trương Thanh Vân nói.
Trương Thanh Vân đã lên tiếng no bụng, dưới tình cảnh này làm gì có kẻ nào dám phản đối? Ba người lập tức đưa Trương Thanh Vân đi xuống lầu, tất cả dõi mắt nhìn Trương Thanh Vân chạy xe đi thật xa. Lúc này Ngô Bằng mới lau mồ hôi trán, vẻ mặt hắn âm trầm rất đáng sợ, hắn cầm điện thoại gào thét với thư ký, yêu cầu mở hội nghị cổ đông khách sạn Ginza.
Chu Xương Quốc ở bên cạnh cũng còn khá tốt, hắn thường chiến đấu trên thương trường, những tình cảnh này cũng đã gặp qua vài lần, vì vậy khi Trương Thanh Vân bỏ đi hắn mới phục hồi tinh thần trở lại. Nhưng Vương Đào lại thật sự kinh hoàng, bí thư Trương quả nhiên quá lợi hại, Trương Thanh Vân chỉ cần chỉ trỏ vài câu đã đưa người ta từ thiên đường xuống địa ngục. Khí thế như vậy rõ ràng Vương Đào hắn không thể nào có được.
Vài ngày sau, Hoàng Tung Sơn và Lệ Cương đều cùng nhau gặp mặt Trương Thanh Vân, vấn đề trọng điểm tất nhiên là lễ hội văn hóa cam sắp được tổ chức. Tài chính huyện ủy túng quẫn, các lãnh đạo huyện Ung Bình không có đối sách, chỉ có một mình Trương Thanh Vân là ăn to nói lớn. Cũng vì Trương Thanh Vân hắn đảm nhiệm nhiều việc, đồng thời cũng ôm cả củ khoai lang nóng tiếp đãi đại biểu, tất nhiên lãnh đạo phải gặp mặt hắn.
Vấn đề Hoàng Tung Sơn gặp mặt Trương Thanh Vân rất đơn giản, vì lão thường tính toán quá nhiều chuyện, tất nhiên sẽ không hứng thú với những vấn đề cỏn con, vì vậy mở miệng chỉ hỏi Trương Thanh Vân có đảm bảo mọi chuyện thuận lợi hay không. Chuyện đã đến nước này thì Trương Thanh Vân cũng chỉ dám vỗ ngực xưng vâng, Hoàng Tung Sơn cũng tỏ ra đồng ý.
Mà Lệ Cương thì không dễ lừa gạt như vậy, hắn đơn giản bắt buộc Trương Thanh Vân phải nói ra tất cả. Trương Thanh Vân không dám giấu diếm nên đành phải nói ra. Lúc đầu Lệ Cương còn có chút nghi ngờ nhưng sau khi nghe Trương Thanh Vân giải thích thì cũng cảm thấy hấp dẫn.
Trương Thanh Vân tất nhiên biết rõ đạo lý bánh ít đi bánh quy lại, hắn nói nếu tài chính có dư sẽ nộp vào phòng tài chính huyện. Lúc này Lệ Cương cũng thiếu tiền dành cho cây trà, vì vậy lập tức muốn dành cho Trương Thanh Vân chút quyền lực. Lệ Cương bắt buộc những ban ngành liên quan đến công thương đều phải tham gia, tất cả đều do Trương Thanh Vân dẫn đầu, những ngành khác phải dùng hết sức giúp đỡ, đều phải công khai xã hội hóa vấn đề tài trợ.
Tất cả tiền tài trợ sẽ do thị trấn Nguyệt Toàn quản lý và phân phối, sau khi lễ hội văn hóa cam kết thúc thì những phần còn dư sẽ phải nộp lên phòng tài chính huyện, mọi chuyện cứ như vậy mà được quyết định.
Trong tay đã có thượng phương bảo kiếm, Trương Thanh Vân lập tức bắt tay vào hành động. Hắn thành lập tổ chuyên môn mời chào tài trợ, mục tiêu săn bắt chính là những doanh nghiệp đầu đàn trong huyện, công ty China .vn,* China Mobile*, sau đó mới chính là những nhà máy rượu bia, hàng tiêu dùng.
(*: Hai công ty truyền thông của Trung Quốc.)
Đợt vận động tài trợ lần này do chính Trương Thanh Vân bố trí với phương châm chữ bát: "Trước yếu sau mạnh, thể hiện sự cạnh tranh". Công ty China .vn vừa mới gia nhập thị trường huyện Ung Bình, rõ ràng đang tìm biện pháp mở rộng thị trường. Khi Trương Thanh Vân phái người đến mời chào tài trợ quảng cáo với mức giá tương đối thấp thì mọi chuyện phát triển rất thuận lợi. Dù thế nào thì tất cả mọi người trong huyện Ung Bình đều biết đến lễ hội văn hóa cam, vì vậy hợp đồng được ký kết rất nhanh.
Khi đã có được hợp đồng tài trợ của công ty China .vn thì Trương Thanh Vân chỉ thị cho nhân viên cầm hợp đồng bí mật này đi tìm công ty China Mobile đàm phán, cũng vì vậy mà tính chất cạnh tranh lập tức bùng phát. Công ty China Mobile khá mạnh, tổng giám đốc trực tiếp ký hợp đồng năm trăm ngàn đồng, hắn yêu cầu giữ vị trí nhà tài trợ vàng của lễ hội văn hóa cam lần này.
Ngoài những công ty lớn thì việc tìm kiếm tài trợ từ những công ty nhỏ khác cũng đều dùng phương pháp giống như vậy. Ví dụ công ty bia rượu nước giải khát Vũ Đức, công ty bia Chi Giang mới gia nhập huyện Ung Bình, tất cả đều muốn được quảng cáo. Trương Thanh Vân chỉ thị nhân viên công tác làm việc song song, sau đó lập tức có được thu hoạch.
Sau nửa tháng hoạt động, tổ mời chào tài trợ đã thu về hơn năm triệu tài chính, Trương Thanh Vân cũng vì điều này mà bị dọa cho hoảng sợ. Khi trong tay đã có tiền thì tất nhiên hắn sẽ lo đủ mọi chuyện. Vì những vấn đề cải tạo thị trấn, bảo vệ công trình thủy lợi, tu sửa trường học trong thị trấn Nguyệt Toàn, Trương Thanh Vân vung tay ném ra hơn hai triệu.
Trương Thanh Vân không ngại bất kỳ người nào nói lời chọc khóe, Nguyệt Toàn được toàn quyền tổ chức, vì vậy tất cả mọi bộ mặt đều phải được tu sửa, chỉ như vậy thì những vị khách quý trong ngoài tỉnh đến đây mới cảm thấy được đón tiếp chu đáo.