- Giọng hát chính của ban nhạc bị cảm, viêm họng, hoạt động lần này chúng tôi không thể tham gia. Hơn nữa chúng tôi đã nói qua tình huống với hai vị tiên sinh này, chúng tôi định sáng mai sẽ quay về tĩnh dưỡng để chuẩn bị cho album mới. Tình hình là như vậy.
Đám người vừa ngồi xuống thì tên mập lập tức đi thẳng vào chủ đề, hắn tự xưng mình họ Âu, cũng không xưng tên. Đối với hắn thì Ung Bình chẳng qua chỉ là một vùng nông thôn, vì vậy cũng chẳng thèm khách khí làm gì.
Trương Thanh Vân nâng ly trà nhấp một ngụm, hắn biết rõ gã đại diện này muốn tìm cớ mà thôi. Ngôi sao là nhân vật của dân chúng, bỏ diễn cũng không có ảnh hưởng gì lớn, bình thường người đại diện sẽ dùng phương pháp này để từ chối.
Trương Thanh Vân cũng từng tiếp xúc qua giới giải trí, nói thẳng ra đám người này vì danh lợi cá nhân, nổi danh cũng vì tiền, đạo đức và mặt mũi chẳng qua chỉ là đống *** chó.
- Chủ nhiệm Hàn, anh thông báo cho khoa mũi họng bệnh viện huyện Ung Bình, bảo bọn họ phái bác sĩ đến kiểm tra bệnh tình cho Tiểu Nhạc tiên sinh (Giọng hát chính của ban nhạc Phi Ưng). Bọn họ là khách, chúng ta phải đối xử chu đáo.
Trương Thanh Vân quay sang phân phó Hàn Khải.
- Trương tiên sinh, điều này...Không được, không được. Tiểu Nhạc tiên sinh có thân phận thế nào? Đám bác sĩ nông thôn sao có thể khám và chữa bệnh, nếu có vấn đề xảy ra thì ai phụ trách?
Tên mập vừa nghe dứt lời Trương Thanh Vân thì lập tức đứng lên nói, vẻ mặt hắn tức giận và hèn mọn giống như nhóm nhạc Phi Ưng đến Ung Bình là thượng đế ban ơn, đám tín đồ như Trương Thanh Vân sao không biết nặng nhẹ.
Trương Thanh Vân nở nụ cười lạnh lùng:
- Vậy thì xin lỗi, Âu tiên sinh, căn cứ vào quy định hợp đồng thì diễn viên có năng lực hay không phải có bằng chứng để chứng minh. Nếu anh chỉ lấy cớ bỏ đi thì quá mức coi thường chúng tôi. Tất nhiên, nếu nhóm nhạc Phi Ưng bồi thường hợp đồng thì hoàn toàn có thể.
- Anh!
Tên mập chợt trở nên sững sờ, hắn đứng thẳng người nhìn chằm chằm Trương Thanh Vân. Hắn không ngờ ở một vùng nông thôn lại có một nhân vật khó chịu như vậy. Hai tên lãnh đạo trước đó chỉ bị hắn nói qua vài câu đã sợ đến mức cuống cuồng, liên tục cầu xin, tất nhiên hắn cũng không coi lãnh đạo nơi đây là lãnh đạo thật, không ngờ Trương Thanh Vân lại không dễ dàng bị hắn xoay chuyển.
- Anh...Anh có thể gánh vác trọng trách này sao? Giá trị của nhóm nhạc Phi Ưng có giá hơn vài chục triệu, nếu thân thể không được tốt mà biểu diễn, lỡ may có chuyện gì xảy ra, chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của anh.
Tên mập lạnh lùng nói.
- Được!
Trương Thanh Vân đặt ly trà xuống, hắn đột nhiên đứng thẳng người nói:
- Anh đi thông báo cho Tiểu Nhạc tiên sinh, ngày mai chúng tôi sẽ đặc biệt tổ chức họp báo cho anh ấy, lúc đó anh ấy phải tham dự, để anh ấy tự mình nói ra vấn đề cho giới truyền thông, thế nào?
Vẻ mặt tên mập lập tức trở nên ngây ngẩn, một lúc lâu sau vẫn đứng yên đờ đẫn. Rõ ràng tên mập đã bị Trương Thanh Vân làm cho giật mình, nhưng dù sao hắn cũng là người có kinh nghiệm, đầu óc xoay chuyển, ánh mắt chợt lóe lên đã nghĩ ra biện pháp, hắn nói:
- Tốt, cứ thống nhất như vậy, họp báo ngày mai nên sắp xếp sớm một chút.
Vẻ mặt Hàn Khải, Bành Thao và đám người đang ngồi trong phòng trở nên trắng bệch. Tuy nhóm nhạc Phi Ưng không phải có vai trò rất nặng trong lễ hội lần này nhưng đều do Hàn Khải và Bành Thao trực tiếp sắp xếp, nếu có chuyện xảy ra thì biết làm thế nào? Hơn nữa lần này các ca sĩ đều đã được lên danh sách công bố với truyền thông, lần này còn có cả những chương trình truyền hình trực tiếp, vấn đề này rõ ràng ảnh hưởng quá lớn.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt mọi người thì tên mập tỏ ra đắc ý, rõ ràng đám lãnh đạo nông thôn đang chơi trò tâm lý chiến, rõ ràng không biết tự lượng sức. Vào buổi họp báo ngày mai Tiểu Nhạc sẽ giả vờ ốm, lấy cớ thân thể không tốt để từ chối, như vậy chẳng phải đã hoàn thành rồi sao?
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn tên mập họ Âu, hắn chậm rãi lấy từ trong túi ra một vật rồi cầm trong tay nói:
- Chủ nhiệm Hàn, họp báo ngày mai anh đưa thứ này ra cho tôi, đây là băng ghi âm những lời mà tôi và Âu tiên sinh vừa bàn luận, lấy nó để làm chứng. Cho mọi người biết chúng ta đã cố gắng tiếp đãi chu đáo, cho tất cả truyền thông và những fan ca nhạc một công đạo.
Vẻ mặt tên mập lập tức biến đổi, những khối thịt dư trên mặt ép lại với nhau thành một khối, bụng bia cũng phình ra. Tên mập không tự chủ được phải ngồi xuống ghế, vẻ mặt kinh hoàng.
- Thế nào? Âu tiên sinh, ý của anh thế nào?
Trương Thanh Vân dùng giọng ngoài cười nhưng trong không cười nói.
- À, à, tôi và Tiểu Nhạc cần phải thương lượng lại, ha ha, cần phải bàn bạc lại một chút. Dù sao nơi đây cũng có rất nhiều fan hâm mộ, nếu bị mọi người trách mắng cũng không hay. Hơn nữa Tiểu Nhạc cũng rất quân tâm đến cảm thụ nghệ thuật của nhân dân, hì hì.
Tên mập vừa cười vừa nói.
Sau khi tên mập gian trá rời khỏi phong thì vẻ mặt Trương Thanh Vân cũng trở nên tái nhợt, Bành Thao cũng lập tức tiến lên nói lời cảm tạ, thái độ của hắn khá chân thành. Hàn Khải cũng phải mở lời nói vài câu khách khí, tình cảnh này rất hiếm gặp. Nhưng Trương Thanh Vân dù sao cũng cảm thấy trong ánh mắt Hàn Khải âm khí rất nặng, người này là một tiểu nhân, điều này Trương Thanh Vân biết rất rõ.
Sau đó Trương Thanh Vân lại tiếp tục dặn dò Bành Thao vài câu. Trương Thanh Vân cảm thấy vấn đề này khá kỳ quái, tên mập chỉ là một người đại diện, hắn nghĩ sao khi trực tiếp biến mình là thiêu thân tạo áp lực cho công ty giải trí Kim Ảnh? Nhưng rõ ràng công ty Kim Ảnh mới là người đứng ra bàn bạc với lễ hội chứ không phải người đại diện, rõ ràng quá trình rất bình thường nhưng rắc rối.
Trương Thanh Vân cảm thấy vấn đề này rất khó chịu, nhưng lúc này sức lực hắn cũng có hạn, vì vậy không muốn quản nhiều mà nói vài câu rồi xuống lầu quay về Nguyệt Toàn. Ngày mai sẽ có áp lực rất lớn cho Trương Thanh Vân.
Ngày hôm sau trời xanh trong không một bóng mây, ngay từ sáng sớm thì thị trấn Nguyệt Toàn đã trở nên ồn ào náo nhiệt. Những đội nhạc dân gian, đội chiêng trống, những tổ chức văn hóa trong huyện Ung Bình đều xuống đường rất rầm rộ, mọi người bắt đầu quá trình vừa đi vừa diễn, phía sau là quần chúng với số lượng hơn một ngàn. Đám người đi diễn một vòng quanh thị trấn Nguyệt Toàn, sau đó dưới sự chỉ đạo của nhân viên công tác mà tiến vào hội trường của trường trung học thị trấn Nguyệt Toàn, tất cả tổ chức và đoàn thể được sắp xếp có trật tự vào những khu vực riêng biệt.
Đến mười giờ, bí thư huyện ủy Ung Bình Hoàng Tung Sơn, chủ tịch huyện Lệ Cương, chủ tịch thường vụ Vũ Đức Chi và các lãnh đạo ban ngành liên quan, cùng đi còn có phó chủ tịch tỉnh Cao phụ trách vấn đề kinh tế xây dựng và nông nghiệp, các lãnh đạo cùng nhau tiến vào hội trường trong những tràng vỗ tay như sấm động.
Chương trình lễ hội văn hóa cam ngày hôm nay được sắp xếp như sau: "Vào lúc mười giờ sáng sẽ là lễ khai mạc, đầu tiên sẽ là những phát biểu của các lãnh đạo, sau đó là những danh nhân văn hóa. Tất cả những bài phát biểu đều xoay quanh văn hóa cam, chẳng qua chỉ là những lời nói phù phiếm, sau đó chính là những chương trình ca múa nhạc đặc sắc của huyện Ung Bình".
Đến chiều mới là lúc bắt đầu những chương trình ca nhạc đặc biệt, những ca sĩ nổi tiếng trong nước đều trình diễn, ca hát, mọi người cũng cùng nhau chúc mừng ngày lễ thành công tốt đẹp. Cuối cùng mới chính là nghi lễ ký kết, lần này hiệp hội cam huyện Ung Bình mời đến rất nhiều thương nhân từ nam đến bắc, tất nhiên đây chỉ là ra vẻ mà thôi. Đến lúc đó Hoàng Tung Sơn cũng phải bắt buộc phát biểu vài lời, vì thương nhân quá ít nên không thể để cho bầu không khí trở nên trầm lắng được.
Đến tối chính là chương trình lửa trại, lúc đó lãnh đạo sẽ cùng chung vui với nhân dân, hoạt động kéo dài đến mười một giờ đêm mới chấm dứt.
Tất cả các hoạt động của lễ hội văn hóa cam sẽ được đài truyền hình Vũ Đức, đài truyền hình huyện Ung Bình phát sóng trực tiếp, vào bản tin buổi chiều của đài truyền hình Giang Nam cũng sẽ hoạt động giới thiệu lễ hội. Ngoài những đài truyền hình thì cũng có hơn mười tổ chức truyền thông khác được mời, trong đó tính ra có hai tờ báo trong nước. Đây là tất cả giới truyền thông tham gia lễ hội văn hóa cam lần này.
Tất nhiên cũng có vài nhóm truyền thông không được mời chính thức, phần lớn đều là những sách báo giải trí. Dù sao lần này cũng có khá nhiều ngôi sao đến đây biểu diễn, tất nhiên đám báo lá cải cũng không muốn bỏ qua.
Nhưng Trương Thanh Vân hoàn toàn không có cơ hội tham gia bất kỳ hoạt động nào, Vũ Đức Chi là lãnh đạo và là tổng chỉ huy nhưng đây chỉ là cái danh ảo, thực tế tất cả mọi thứ đều do Trương Thanh Vân hạ lệnh. Sáu giờ sáng hắn đã phải thức dậy, mãi đến hơn mười một giờ hắn vẫn còn phải quát tháo ầm ĩ, giữa trưa còn phải đôn đốc hội trường dùng cơm, cũng bỏ qua luôn cơm trưa.
Lúc này những chương trình ca múa nhạc đặc sắc được các lãnh đạo quan tâm đã bắt đầu, Trương Thanh Vân cuối cùng cũng có được thời gian nghỉ ngơi. Hắn đứng trên sân thượng trường trung học thị trấn Nguyệt Toàn mà cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
- Thanh Vân, uống miếng nước đi!
Một giọng nói dễ nghe vang lên.
Trương Thanh Vân lập tức nhận lấy ấm nước được đưa đến, hắn uống ực một ngụm lớn, sau đó nghiêng đầu thì thấy Mã San đang mỉm cười nhìn mình. Hôm nay nàng mặc một bộ quần áo bác sĩ, trên vai là túi cứu thương, tóc được quấn lại, từ trong chiếc mũ trắng thò ra vài sợi tóc đen, bộ dạng rất xinh đẹp.
- Này, em...Em cũng tham gia sao?
Trương Thanh Vân nói.
- Tất nhiên, nhóm phản ứng chữa bệnh đột xuất của chúng em đều nằm dưới sự chỉ đạo của anh, hì hì, hôm nay mệt lắm phải không?
Mã San cười nói.
Trương Thanh Vân gật đầu, hắn lại uống một ngụm nước, Mã San vội vàng nói:
- Em sẽ đi lấy cơm cho anh, anh này, không biết bảo vệ sức khỏe, rõ ràng lúc này còn chưa dùng cơm.
Trương Thanh Vân chợt cảm thấy ngạc nhiên, buổi sáng thức dậy hắn húp nửa tô cháo loãng, sau đó làm việc đến tận bây giờ mà chưa dùng cơm. Sau khi được Mã San nhắc nhở thì hắn mới chợt nhớ ra, bụng cũng sôi sùng sục.
Mã San nở nụ cười dịu dàng, nàng đi xuống lầu, sau đó bưng lên hai phần cơm nóng hôi hổi. Nàng đưa một phần cho Trương Thanh Vân, sau khi mở ra thì cảm thấy không tệ. Bên trong là rau xào thịt và một trái trứng, Trương Thanh Vân lập tức hoạt động tay chân tiêu diệt sạch sẽ mọi thứ.
Trương Thanh Vân ngẩng đầu thì thấy Mã San đang nhìn mình, hộp cơm trên tay nàng vẫn y nguyên như cũ.
- Này, em không ăn sao?
Cặp lông mày của Mã San chợt giãn ra, nàng cười nói:
- Tất cả đều chuẩn bị cho anh, anh ăn chậm một chút, ăn nhanh sẽ không tốt cho tiêu hóa.
Trương Thanh Vân nở nụ cười xấu hổ, hắn sờ sờ bụng mà rõ ràng cảm thấy chưa no, vì vậy cũng không khách sáo mà chụp lấy hộp cơm thứ hai.
- Thanh Vân, hôm nay náo nhiệt như vậy sao không thấy chị nhà đến chơi?
Mã San giống như tùy tiện hỏi một câu.
- À, có đến mà, dù sao anh cũng quá bận, cũng mặc kệ cô ấy muốn làm gì thì làm, có lẽ lúc này cô ấy đang ở bên cạnh Ngải Gia và chú Biện, anh cũng không có thời gian chạy xuống.
Trương Thanh Vân vừa ăn vừa nói.
Mã San liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, nàng thấy hắn ăn cơm rất chăm chú nên cũng ngại mở miệng hỏi. Sau khi ăn hết hộp cơm thứ hai thì Trương Thanh Vân mới vỗ bụng đứng lên. Hắn vung tay thật mạnh rồi chợt giật mình vì đánh trúng một vật gì đó mềm mại, Mã San đang đứng bên cạnh, hắn rõ ràng đã quên khuấy đi mất.
- Á, anh xin lỗi!
Trương Thanh Vân xấu hổ nói.
Hai gò má Mã San đỏ bừng bừng, nàng lui về phía sau vài bước rồi cúi đầu không lên tiếng nhưng trong lòng lại cảm thấy khác thường. Nàng thầm nghĩ muốn liếc trộm Trương Thanh Vân nhưng sau đó lại không dám.
- Anh no rồi, em xem đi, lúc này là nhóm dân ca xã Lật Tử Bình, em đã đến Lật Tử Bình lâu như vậy, chắc đã rất quen thuộc rồi.
Trương Thanh Vân cười nói, Mã San cũng vội vàng nhìn về phía hội trường. Lúc này hội trường bên dưới có vài cặp nam nữ mặc trang phục thổ cẩm dân tộc nhảy múa và hát vang.
- Tút, tút!
Chuông điện thoại vang lên, Trương Thanh Vân dùng ánh mắt lưu luyến nhìn xuống hội trường, sau đó móc điện thoại ra nghe, lại bắt đầu bận rộn.