Lầu hai khách sạn Thủy Hà đèn đuốc sáng trưng, trong phòng tiệc có một chiếc bàn tròn rất lớn, trên bàn là những món ăn đặc sắc được các đầu bếp bỏ rất nhiều công sức để chế biến. Lúc này bên cạnh bàn tiệc đều có ba nhân viên phục vụ, tình cảnh rất trang trọng.

Khi Trương Thanh Vân đi vào thì Tiền Sương và những ngôi sao đã có mặt, khi thấy Trương Thanh Vân thì tất cả đều đứng dậy. Tiền Sương tiến lên chào đón rất nhiệt tình, hắn nói với mặt mũi tràn đầy nụ cười:

- Bí thư Trương, cuối cùng anh cũng đến, mời ngồi, mời anh ngồi!

Trải qua vài lần nói hớ, bây giờ Tiền Sương không trực tiếp gọi là anh Trương, đã dần dần tiếp nhận cách xưng hô bí thư Trương.

- Chúng ta vỗ tay chào mừng bí thư Trương đến, chào mừng bí thư Trương đến dùng cơm!

Tiền Sương nói với mọi người, tất cả ca sĩ đều vỗ tay vang dội.

Trương Thanh Vân khẽ vung tay nói:

- Giám đốc Tiền, anh là khách tôi là chủ, hôm nay tôi đại biểu ban tổ chức đến tham gia tiệc tiễn chân mọi người, cũng không nên làm trái ngược.

Trương Thanh Vân nói chuyện mà vẻ mặt không chút biểu cảm, không có bất kỳ cảm giác vui vẻ khi tiễn chân đám người. Hắn rất nhớ lời nói của Uông Phong, không cần khách sáo với đám khốn nạn này, đây rõ ràng là đám người "đê tiện".

- À!

Tiền Sương giả vờ giật mình, hắn vỗ đầu rồi lập tức chuyển chủ đề:

- Bí thư Trương, mời anh ngồi xuống bàn rồi nói sau.

Tiền Sương vừa nói vừa kéo Trương Thanh Vân ngồi xuống ghế trên, Tiền Sương lại ngồi bên tay phải.

Trương Thanh Vân khẽ nhăn mày, vì lúc này hắn phát hiện ra bên trái mình chính là Lăng Tuyết Phi, là ca sĩ nổi tiếng nhất vào lúc này của công ty Kim Ảnh. Trương Thanh Vân dù sao cũng cảm thấy có chút mất tự nhiên. Khi được gặp mặt đám Tiền Sương thì hắn không còn chút cảm tình nào với đám người trong giới giải trí, hắn đã từng nghe nói gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, nhưng lại không tin Lăng Tuyết Phi là hoa sen. Chỉ cần nhìn vẻ kiêu ngạo của nàng là biết đây không phải loại tốt đẹp gì, nữ ngôi sao, đặc biệt là ngôi sao xinh đẹp, Trương Thanh Vân chưa từng thấy kẻ nào là hoa sen.

- Ui da, Tuyết Phi, chúng ta đổi vị trí cho nhau, Trương tiên sinh có chút mất tự nhiên. Trương tiên sinh là đại nhân vật nên không muốn ngồi bên cạnh đám người cao ngạo, Trương tiên sinh, anh nói có phải không?

Âu Dương Tiểu Yến ngồi dưới tay Lăng Tuyết Phi dùng giọng õng ẹo nói, giọng nói này làm người ta phải nổi da gà.

Vẻ mặt Tiền Sương khẽ biến đổi, tình cảnh hắn lo lắng rốt cuộc cũng đã xảy ra, những ngôi sao thủ hạ chiến đấu với nhau vô cùng tàn khốc, hơn nữa tình hình càng lúc càng nóng. Khi Tiền Sương hắn đang muốn che đậy thì tình cảnh này lại xuất hiện.

Trương Thanh Vân không lên tiếng, hắn chỉ quay đầu nhìn Lăng Tuyết Phi. Nàng thật sự rất cao, ngồi sát bên Trương Thanh Vân mà hai người suýt sóat như nhau.

Nhưng Lăng Tuyết Phi cũng rất đẹp, gương mặt tuyệt mỹ, làn da như ngọc, cổ dài trắng ngần, một bộ trang phục dạ hội màu đỏ càng làm cho thân thể nàng trở nên thướt tha mềm mại. Cổ áo dạ hội xẻ cổ vừa đủ, dễ dàng và mơ hồ làm người nhìn cảm thấy một vùng tối trong khe ngực, rõ ràng thái độ nửa che nửa mở làm đàn ông bị thu hút.

Lăng Tuyết Phi bị Âu Dương Tiểu Yến chế nhạo làm vẻ mặt trở nên rất khó coi, nàng nhíu mày lại càng tăng thêm chút phong tình, rõ ràng làm người khác phải cảm thấy động lòng.

"Đây là một vưu vật!"

Trương Thanh Vân thầm nghĩ, nhưng trên mặt hắn lại xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt, hắn khẽ vung tay nói.

- Không cần! Như vậy tuy không tốt nhưng tôi không muốn tình hình thêm rối.

Vẻ mặt Lăng Tuyết Phi và Âu Dương Tiểu Yến đều biến đổi, những lời nói của Trương Thanh Vân chứng tỏ coi hai người chẳng phải loại tốt đẹp gì. Tất nhiên Âu Dương Tiểu Yến trở nên rất khó coi, mà Lăng Tuyết Phi cũng phải quay đầu nhìn Trương Thanh Vân, nàng nhìn chằm chằm rất lâu. Cảm giác tức tối của  Dương Tiểu Yến vừa lóe lên trong mắt thì lập tức biến mất, nàng lại ngượng ngùng cười lấy lòng.

- Bí thư Trương, anh thấy buổi diễn chiều hôm nay có tốt không?

Tiền Sương ở bên cạnh lập tức mở lời kéo dãn bầu không khí.

- Tôi không đến xem nên chẳng biết thế nào! Thôi được rồi, chúng ta nói về chủ đề chính, hôm nay tôi đại biểu ban tổ chức đến tiễn mọi người, chúng ta uống trước một ly.

Trương Thanh Vân nói xong thì nâng ly lên, những người còn lại cũng vội vàng nâng ly.

Trương Thanh Vân lễ độ cụng ly với mọi người, khi sắp cụng ly với Tiểu Nhạc thì hắn chợt khựng lại rồi dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn.

- À, Trương tiên sinh, cám ơn, cám ơn!

Tiểu Nhạc liên tục cúi đầu, trên trán đã vã đầy mồ hôi lạnh.

Trương Thanh Vân quay đầu nhìn Tiền Sương rồi nói:

- Giám đốc Tiền, sau này anh không nên tạo áp lực quá lớn cho các nhân viên công ty, nếu không sẽ tự phá hoại danh tiếng của chính mình.

Trương Thanh Vân nói xong thì uống cạn ly rượu.

Vẻ mặt Tiểu Nhạc lập tức trở nên trắng bệch, Tiền Sương lại dùng ánh mắt tức giận nhìn Tiểu Nhạc, khi hắn đang định mở miệng thì phát hiện mình chưa uống cạn. Lúc này hắn cuống quýt uống cạn ly rượu rồi ngượng ngùng nói với Trương Thanh Vân:

- Bí thư Trương, anh chỉ bảo rất đúng, không ngờ anh cũng là người trong nghề. Hì hì...

Tiền Sương vừa nói vừa khẽ lau mồ hôi trán, lần đầu tiên hắn ý thức được Trương Thanh Vân không phải kẻ đơn giản, nói không chừng thật sự là em của Uông Phong, khí độ và dáng vẻ này sao lại là một quan chức nhỏ ở nông thôn?

Tiền Sương làm nghệ thuật đã gặp qua rất nhiều đại nhân vật, vì vậy mà ánh mắt cũng được rèn luyện rất lợi hại. Trương Thanh Vân có khí độ và phong cách làm Tiền Sương càng lo lắng. Uông Phong là một giám đốc truyền thông có tiếng trong nước, hắn chỉ cần giậm chân là giới văn nghệ sẽ chấn động, kẻ nào đắc tội với hắn thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.

- Bí thư Trương, lần này tôi quả thật có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, mong rằng anh có thể nói giúp cho vài câu trước mặt giám đốc Uông, tất cả công ty Kim Ảnh sẽ cực kỳ cảm tạ...

Tiền Sương trơ mặt nói.

- Khụ, khụ!

Một cơn ho mãnh liệt lập tức cắt ngang lời Tiền Sương, Trương Thanh Vân khẽ nhíu mày, hắn vươn tay sang giúp Lăng Tuyết Phi. Thì ra cô gái này không uống được rượu, chỉ uống một ngụm mà vẻ mặt đã đỏ hồng.

- Anh!

Lăng Tuyết Phi uốn éo người muốn tránh khỏi vòng tay của Trương Thanh Vân, vẻ mặt nàng lại càng đỏ ửng. Trương Thanh Vân lúc này đột nhiên phát hiện ra tay mình đặt không đúng chỗ, rõ ràng vừa mới đặt lên ngực người ta. Vẻ mặt Tiền Sương lại biến đổi lớn, hắn muốn mắng Lăng Tuyết Phi nhưng bắt buộc phải liên tục nhận lỗi với Trương Thanh Vân, chỉ mong sao vị thần này không nổi giận.

- Này, đổi nước trái cây cho tất cả các vị khách nữ!

Trương Thanh Vân quay đầu nói với một nhân viên phục vụ, sau đó hắn chậm rãi ngồi xuống và không nói thêm câu nào.

- Các người đều ăn đi, mệt mỏi một ngày rồi, không cần phải khách sáo!

Trương Thanh Vân lập tức nói với tất cả mọi người, sau đó hắn quay đầu nhìn Tiền Sương:

- Sao? Anh vừa nói gì? Tôi chưa từng quan tâm đến chuyện của Uông Phong, anh ấy là anh ấy, tôi là tôi, anh đừng làm lẫn lộn.

Trong mắt Tiền Sương lóe lên tinh quang, hắn thầm nghĩ mình phán đoán không sai, Trương Thanh Vân và Uông Phong có mối liên hệ với nhau khá thân thiết, nếu không sao lại gọi thẳng tên như vậy? Người đã đi vào ngõ cụt thường là như vậy, nếu anh càng nói thì hắn càng không tin, Tiền Sương cũng rơi vào hoàn cảnh này, vì vậy mà thái độ cửa hắn đối với Trương Thanh Vân ngày càng ân cần.

Những ngôi sao khác nghe thấy Trương Thanh Vân nói như vậy đều muốn lôi kéo làm quen, Âu Dương Tiểu Yến lại càng dùng ánh mắt đưa tình nhìn Trương Thanh Vân, trong ánh mắt chỉ thiếu chảy nước ra mà thôi.

- Chúng ta cạn ly!

Trương Thanh Vân nâng chén lên nhìn Lăng Tuyết Phi, hắn cũng không còn biện pháp nào khác, mọi người ở đây đều biết Lăng Tuyết Phi không uống được rượu.

Lăng Tuyết Phi chợt ngẩn ngơ, nàng dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn Trương Thanh Vân, rõ ràng lúc này nàng không kịp phản ứng. Trương Thanh Vân cũng không chờ Lăng Tuyết Phi phản ứng, hắn trực tiếp uống cạn ly rượu, đúng là muốn uống cho thoải mái cũng khó.

Khi Trương Thanh Vân đặt ly không xuống bàn thì Lăng Tuyết Phi cũng nâng ly nhấp một miếng, động tác rất thanh nhã. Trương Thanh Vân nhìn thấy vậy mà thầm lắc đầu, tình cảnh này hắn chỉ biết bất đắc dĩ mà thôi, hơn nữa một lúc sau hắn còn phải xin chữ ký của người ta.

Sau khi dùng cơm thì Tiền Sương lại ân cần mời Trương Thanh Vân vào quán bar, vì khách sạn Thủy Hà có khách quý nên bây giờ quán bar đang trống rỗng. Trương Thanh Vân căn bản không muốn đi nhưng vừa nghĩ đến chuyện xin chữ ký thì vẫn cố gắng gượng.

Khi vào quán bar thì bầu không hí rõ ràng không giống như trước đó, bóng đèn mờ ảo, xanh đỏ lấp lóe. Đám người này dù sao cũng thuộc làng giải trí, đã quá quen thuộc với bầu không khí thế này, cũng có vài ca sĩ đã tiến lên hát một bài.

- Bí thư Trương, sao anh không lên hát một bài? Anh muốn Tiểu Yến hay Tuyết Phi song ca cùng?

Tiền Sương dùng giọng ân cần nói, hắn đưa đến cho Trương Thanh Vân một chai bia.

Trương Thanh Vân lắc đầu không lên tiếng, hắn lại nhìn thấy bên cạnh có vài người đang chơi một trò gì đó hai người một nhóm. Lăng Tuyết Phi và một ca sĩ nam khá tuấn tú cùng một nhóm, nhưng tuổi tác của nam ca sĩ kia đã hơi lớn, có lẽ đã là bốn mươi. Trương Thanh Vân không nhớ rõ tên người này, hắn thầm nghĩ chắc không phải ngôi sao đỉnh cấp.

Nhưng tính cách của nam ca sĩ này rất tốt, thua thì phạt uống rượu và hắn là người uống hết.

- Hì hì, cậu thấy chưa? Đó là Âu Hiểu, đẹp trai không? Tôi rất muốn được xin chữ ký!

Trương Thanh Vân quay đầu nhìn, thì ra là hai nhân viên phục vụ đang rì rầm với nhau, gương mặt một cô gái trong số đó đã đỏ bừng, rõ ràng cảm thấy rất hưng phấn khi được gặp mặt rất nhiều ngôi sao.

- Khụ, khụ!

Trương Thanh Vân ho hai tiếng, vẻ mặt cô gái lập tức biến đổi, cô gái mặt đỏ lập tức muốn bỏ trốn.

- Hai cô đến đây một chút!

Trương Thanh Vân nói làm hai cô gái khựng người một lúc lâu, sau đó mới sợ hãi đi đến.

Trương Thanh Vân thầm cảm thấy buồn cười, khi hai cô gái đến bên cạnh thì hắn khẽ cười nói:

- Các cô muốn xin chữ ký phải không?

Hai cô gái trở nên sững sốt, bọn họ tưởng rằng chính mình sẽ bị mắng, nào ngờ tình cảnh lại rất hòa hoãn. Hai nàng gật đầu như gà mổ thóc.

- Vậy các cô có giấy bút gì chưa?

- Có, có!

Một cô gái chợt lấy ra một quyển vở nhỏ, một cô khác thì móc bút.

- Đi đi, tự mình đi tìm bọn họ mà xin chữ ký, tôi đồng ý!

Trương Thanh Vân nói, hai cô gái chợt trở nên vui mừng, bọn họ đang muốn phóng đi thì Trương Thanh Vân vội vàng nói:

- Nhưng tôi có một điều kiện, tí nữa xin chữ ký của Lăng Tuyết Phi phải cho tôi hai cái!

Hai cô gái dùng ánh mắt si ngốc nhìn Trương Thanh Vân, vẻ mặt bọn họ rất cổ quái. Trương Thanh Vân hừ lạnh nói:

- Sao? Đã cho hai cô đi xin chữ ký, không phải muốn tôi tự đi đấy chứ?

- Không, không, không phải!

Một cô gái lập tức lắp bắp nói, nàng dùng ngón tay chỉ về phía bên trái Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân vội vàng xoay người lại nhìn, Lăng Tuyết Phi đang đứng sát bên, nàng đang trợn trừng mắt nhìn Trương Thanh Vân.

- Khụ, khụ!

Trương Thanh Vân phải cố gắng ho khan để che giấu sự xấu hổ của mình, một lúc lâu sau hắn mới nói:

- À, ha ha, Lăng tiểu thư, cái kia...

Trương Thanh Vân cảm thấy khó thể sử dụng ngôn từ, hắn chìa tay cầm lấy quyển vở và cây bút trong tay hai cô gái phục vụ rồi vững tâm nói:

- Lăng tiểu thư, làm phiền cô ký tên cho tôi hai bản, tôi thường xuyên nghe cô hát, rất hay, đặc biệt là...Cái kia...

Trên gương mặt lạnh như băng của Lăng Tuyết Phi lộ ra một nụ cười khó thể tả, nàng cười rất kỳ quái giống như có chút đắc ý nhưng lại giống như không thể ngờ. Nàng cười miễn cưỡng, giống như muốn cười lớn nhưng lại cưỡng ép được.

- Xoẹt!

Có được một chữ ký, Trương Thanh Vân xấu hổ lật tờ giấy khác lên, hắn nhờ vào ngọn đèn để nhìn rồi nhướng mày, đây đâu phải thứ gì rồng bay phượng múa, không biết Ngải Gia lại thích thứ chữ ký gà bới thế này làm gì?

- Xoẹt!

Lại một chữ ký được hoàn thành, nhưng Lăng Tuyết Phi lại tự mình lật trang giấy rồi tiếp tục ký.

Trương Thanh Vân giữ lấy hai chữ ký thuộc về mình mà thở dài một hơi, cuối cùng cũng hoàn thành một nhiệm vụ chết tiệt.

- Cái này tôi tặng riêng cho anh!

Đây là câu nói đầu tiên của Lăng Tuyết Phi, giọng nói rất dễ nghe như chim oanh cất tiếng, làm người khác cảm thấy sảng khoái.

Trương Thanh Vân sững sờ, Lăng Tuyết Phi đưa cho hắn một tờ giấy, hắn mấp máy môi rồi tiếp nhận. Sau đó hắn chợt ngẩng người, trên mặt giấy là ba chữ Khải* "Lăng Tuyết Phi".

(*: Một kiểu chữ thư pháp.)

- Cám ơn!

Trương Thanh Vân nói, lần đầu tiên hắn cảm thấy chính mình phải xem xét lại, người phụ nữ này cũng có chút đặc biệt. Chưa nói đến vấn đề nàng rất thông minh, nhưng quan trọng là nàng biết cách khéo léo chê cười một người chính mình không thích, đây là một loại bản lĩnh khá cao.

Lăng Tuyết Phi tiếp tục ký tên vào quyển sổ cho hai cô gái phục vụ, sau đó nàng mới nhón chân với ly rượu trên quầy.

- Lăng tiểu thư, chúng ta cụng ly!

Trương Thanh Vân nói với bộ dạng rất phong độ, Lăng Tuyết Phi cũng cầm ly rất thanh nhã rồi cụng với Trương Thanh Vân, hai người đều uống một ngụm.

- Trương tiên sinh, anh có bao giờ nghe nhạc không đấy?

Lăng Tuyết Phi nói, vẻ mặt đã hồi phục lại sự bình thản.

Trương Thanh Vân vô tình lắc đầu, nhưng hắn lại đột nhiên cảm thấy không đúng, vì vậy mở miệng nói:

- Rất ít nghe!

Lăng Tuyết Phi không lên tiếng, mà lúc này trong quán bar lại có người đang hát, đây chính là nam ca sĩ lớn tuổi trước đó cùng một nhóm với Lăng Tuyết Phi. Chất giọng của người này khá tốt, mà quan trọng là giai điệu có vẻ không phù hợp với sự ồn ào trong quán bar, giọng ca khá buồn.

- Bài này nghe rất hay!

Trương Thanh Vân nâng ly chỉ về phía trước mỉm cười nói.

Lúc này lại có một người tiến đến, Trương Thanh Vân nhíu mày, người đến không phải là ai khác mà chính là tên mập họ Âu. Tiệc rượu vừa rồi hắn không có tư cách tham gia, vì vậy lúc này lợi dụng cơ hội đến làm quen.

Tên mập này quả nhiên cũng biết cách nói chuyện, hơn nữa tư thái cũng khá thấp, chủ yếu là xin lỗi vì buổi chiều ban nhạc Phi Ưng chưa thể hiện tốt, ý tứ rõ ràng xin Trương Thanh Vân đại nhân đại lượng. Trương Thanh Vân nghe thấy như vậy mà chỉ biết cười thầm, mình chẳng qua chỉ là bí thư một thị trấn trong huyện Ung Bình, rõ ràng không liên quan gì đến làng giải trí, việc gì phải so đo thiệt hơn với đám người này?

Trương Thanh Vân buồn chán vì có một đầu heo nói chuyện ồn ào bên tai, hắn chuẩn bị rời khỏi quán bar thi lúc này một giọng ca buồn vang lên bên tai:

- Một chút ưu thương một chút sầu,

hàng ngàn tơ rối cuộn sâu trong lòng...

Tiếng ca uyển chuyển du dương, giọng diệu dần chuyển từ u buồn sâu lắng lên cao vút thê lương, âm điệu cũng ngày càng cao nhưng vẫn trong trẻo dễ nghe và thấm đẫm tim gan. Điều này làm người nghe cảm thấy nổi da gà, sau đó lại là thân thể bồng bềnh giống như bay vào hư không.

- Không ngờ người phụ nữ này lại rất mạnh mẽ!

Trương Thanh Vân thầm nói, người đang hát chính là Lăng Tuyết Phi, có lẽ lời khen vừa rồi của Trương Thanh Vân đã chính thức làm nàng xúc động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện