Mỗi ngày trôi qua trong tiếng chim kêu thánh thót, tiếng ếch kêu ồm ộp, thời gain qua nhanh lúc này đã vào cuối thu.

Tuy rằng Đông Sinh hy vọng được sớm thành thân Tần Châu Ngọc, nhưng mẹ của hắn vẫn không đồng ý, đối với Tần Châu Ngọc vẫn khó chịu mặt lạnh như cũ, cả ngày bắt nàng làm cái này làm cái kia. Nhưng Tần Châu Ngọc một chút cũng không chịu thua kém, nấu cơm, mag giày khâu lại; giặt quần áo, mang hai thúng đi ra sông gánh nước; hái rau, thời gian ở gần nhau cũng không có.

Kỳ thật đúng là không thể trách mẹ Đông Sinh, nhà ai cũng không nguyện cưới một người con dâu không rõ nguồn gốc như vậy, chỉ trách Tần Châu Ngọc thật sự là làm cho người ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Ngày qua ngày, Tần Châu Ngọc cũng cảm thấy khinh thường chính mình. Rõ ràng những vệc này nhìn rất dễ làm, tại sao cái gì cô cũng không làm thành công được? Cũng may Đông Sinh không không chê cô, thậm chí còn cảm thấy đó mới là tính tình của cô. Mỗi khi thấy nàng làm một chuyện thất bại, khi nàng ão não, sẽ thừa dịp mẹ hắn không chú ý, vụng trộm lôi kéo nàng an ủi nàng, hai người lại nhân cơ hội tình chàng ý thiếp một phen.

Tần Châu Ngọc là cô nương rất mạnh dạn, kiểu an ủi này đối với cô rất phù hợp, mỗi lần thân thiết xong, Tần Châu Ngọc liền lại vui tươi hớn hở sinh long hoạt hổ, tiếp tục nhận sự tra khảo của mẹ Đông Sinh

Bàbây giờ mới hiểu rõ, lúc trước chỉ nghĩ Đông Sinh ham mê đọc sách chỉ là hứng thú nhất thời, bây giờ thấy hắn mỗi ngày chăm chỉ học hành gian khổ.

Kỳ thật, qua nhiều thế này ngày, mẹ Đông Sinh cũng dần dần nhìn ra tính tình của Tần Châu Ngọc, quả thật là cô nương xinh đẹp nhưng tính tình rất nóng tính, rất bốc đồng, mỗi khi thấy Đại Tráng nhị cường hoặc những tên tiểu tử trong thôn, đều là âm thanh hung dữ, cho dù là đối Đông Sinh, cũng thường xuyên là lớn tiếng hung dữ.

Nhưng bà không thể không thừa nhận là, nha đầu này đối với con của bà thật sự yêu thương, lòng tràn yêu thương thỏa mãn đều là tiểu tử ngốc con của bà, cho nên mới chịu nhịn nhục mỗi ngày đều chịu đựng để cho bà làm khó dễ, nếu đổi là người khác, sớm đã hoãn sợ chạy mất. Còn nói đến đứa con trai của bà, sợ mẹ hắn đối xử không tốt với người trong lòng của hắn, ngoài mặt giả bộ không nói gì, sau lưng lại an ủi giúp đỡ nàng lấy lòng nàng, hành động như vậy làm sao qua khỏi mắt bà.

Bà cũng không muốn trở thàng người ác độc, cũng mong Đông Sinh sớm cưới được vợ và sinh cháu nột cho bà ẵm bồng, chỉ sợ hạnh phúc của con bà đều bị hỏng do thân phận của nha đầy này. Mẹ Đông Sinh là người hiểu biết rộng, bà không sợ cái gì, chỉ sợ Tần Châu Ngọc là tiểu thư con nhà giàu có, sau này trí nhớ khôi phục lại, còn không hận bọn người nhà quê như họ lừa ghạt nàng sao. Nếu Đông Sinh có thể thi đậu được công danh thì tốt, lỡ thi không đậu, sẽ tai họa không tốt, chỉ là thư sinh nghèo ở thôm Kim Viện nhỏ bé, sao có thể chứa nỗi một tiểu thư con nhà giàu.

Mắt thấy thi Hương sắp đến, còn có vài ngày chính là ngày Đông Sinh khở hành đi thi. Mẹ Đông Sinh vốn nghĩ may cho Đông Sinh một ít quần áo mới để đi thi, nhưng thấy hắn mỗi ngày đều vùi đầu vào học hành cực khổ, liền bỏ đi ý niệm này trong đầu, trực tiếp lôi kéo Tần Châu Ngọc cùng mình đi lên trấn trên.

Mẹ Đông Sinh sắp xếp nhanh gọn để hai người cõng mang lên chợ để đổi được tiền mua bút giáy quần áo cho Đông Sinh rất, rất nhanh đã bán được sạc hết mangtheo Tần Châu Ngọc đến tiệm may y phục. Tần Châu Ngọc biết mẹ Đông Sinh muốn may đồ mới cho Đông Sinh may quần áo mới cho hắn mang đi thi, cũng có chút hưng phấn, nhìn trái nhìn phải, chỉ vào trong tiệm một bộ áo dài màu trắng nói: “Đại nương, bộ kia nhìn rất đẹp, thư ngốc mặc nhất định sẽ rất đẹp.”

Mẹ Đông Sinh liếc mắt nhìnbộ quần áo nàng chỉ, trợn mắt nhìn nàng: “Ta còn chưa có chết đâu, con ta mặc đồ tang làm gì.”

Nói xong, chỉ vào một bộ quần áo: “Ông chủ, tôi muốn mua bộ quần áo màu đen kia.”

Tần Châu Ngọc bất mãn thở dài, lại nuối tiến nhìn bộ quần áo màu trắng kia, rõ ràng chính là màu trắng càng thích hợp mặc trên người thư ngốc!

Mẹ Đông Sinh giao tiền cầm quần áo đã được bao bọc cẩn thận, thấy Tần Châu Ngọc vẫn còn nhìn chằm chằm bộ quần áo màu trắng jia, không kiên nhẫn kéo nàng trực tiếp đi ra ngoài: “Nhìn cái gì vậy! Đừng chậm trễ thời gian ta còn muốn đi mua một số thứ.”

Ở nông thôn không dễ dàng như trong thành, một tháng cũng chỉ đi được hai lần, cho nên mẹ Đông Sinh mỗi lần đều phải mua nhiều đồ mang về để dành xài. Mẹ Đông Sinh ở phía trước nhìn chỗ này một cái nhìn chỗ kia một cái, cùng người bán trả giá một số thứ, Tần Châu Ngọc không tình nguyện đi theo ở phía sau, trong đầu vẫn suy nghĩ đến bộ quần áo màu trắng đó.

Qua hồi lâu, nàng thấy mẹ Đông Sinh miệng nói liên hồi dùng để trả giá, rốt cục nhịn không được lôi kéo vạt áo của bà.

Mẹ Đông Sinh đang nói chuyện cùng người bán cao hứng, dịnh lại tay nàng, quay đầu trừng mắt nhìn nàng: “Chuyện gì?”

Nói xong, không quan tâm chuyện của nàng tiếp tục nói chuyện với người bán hàng.

Tần Châu Ngọc oán niệm bĩu môi, lại lôi kéo.

Mẹ Đông Sinh cảm thấy là bị nàng làm phiền, quay đầu hung tợn bực tức rống lên: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Không thấy được lão nương đang bận sao?”

Tần Châu Ngọc giật mình, ấp úng mở miệng: “Đại nương, cho con một ít tiền...”

”Cái gì?”

”Cho con ít tiền.” Tần Châu Ngọc lớn tiếng nói rõ ràng hơn.

”Ngươi cần tiền làm gì?”

”Con... Con muốn...” Tần Châu Ngọc quay đầu nhìn nhìn bốn phía, chỉ thấy xa xa có một tiệm ăn nhỏ, “Con muốn đi mua đồ ăn, con đói bụng.”

Mẹ Đông Sinh cao thấp đánh giá nàng liếc mắt một cái, lấy tuef bên hông ít tiền ra tay đưa cho cô: “Đi nhanh về nhanh.”

Tần Châu Ngọc nhìn nhìn trên tay số tiền ít ỏi đáng thương: “Quá ít, con có thể mua được cái gì?.”

”Thực phiền toái.” Mẹ Đông Sinh không có tính nhẫn nại, rõ ràng lấy ra thêm một ít tiền để trên tay nàng, “Đi đi đi, thích mua cái gì thì mua đi, mua nhanh quay trở lại, coi chừng mất.”

Tần Châu Ngọc cầm trong tay đống tiền, vui vẻ ra mặt: “Dạ dạ, con mua sẽ quay lại liền.”

Xoay người chạy.

Mẹ Đông Sinh nhì theo bóng dáng của nàng, vẫy vẫy tay nói: “Đúng là đồ ngốc.”

Nói xong, lại tiếp tục buôn chuyện cùng người bán hàng.

”Lão bản, tôi muốn mua bộ quần áo màu trắng kia.” Tần Châu Ngọc thở hồng hộc chạy về chỗ tiệm may quần áo khi nãy, đưa tay để tiền lên trên bàn.

Ông chủ đi tới, nhìn vào số tiền nàng để trên quầy: “Cô nương, nhiêu đây tiền không đủ đâu!”

”Không đủ?” Tần Châu Ngọc buồn bực nhìn nhìn, “Vừa mới kia y phục màu đen kia không phải chỉ có bao nhiêu đây tiền sao?”

”Bộ y phục màu trắng nhiều tiền hơn, nhưng chỗ tiền này thiếu còn nhiều .” Ông chủ thấy vẻ mặtthất vọng của cô, nghĩ nghĩ nói, “Bằng không, cô mua một khúc vải trắng về, chính mình maymột bộ chắc cũng đẹp như bộ này, so với tiền công của thợ may sẽ rẻ hơn rất nhiều!”

”Như vậy a!” Tần Châu Ngọc nghĩ nghĩ, “Vậy cho tôi một khối vải vóc đi.”

Nàng cũng không tin, bằng trí thông minh của nàng, không thể may được bộ quần áo nguyên vẹn. Trong đầu tưởng tượng tới lúc Đông Sinh mặc bộ quần áo màu trắng do nàng may, chắc chắn sẽ rrast khôi ngô tuấn tú, Tần Châu Ngọc không chủ lộ ra vẻ mặt vui sướng.

Tần Châu Ngọc cắ cẩn thận vào trong ngực của cô, lại thuận tay mua hai cái bánh, một bên giả vờ giả vịt cắn, một bên đi tới chỗ của mẹ Đông Sinh đang đứng chờ cô.

Còn chưa đi đến chỗ cũ, liền nghe được một tiếng sư tử hống gầm lên: “Tên ăn rộm kia, đứng lại mau cho ta.”

Tần Châu Ngọc một ngụm bánh thiếu chút nữa nghẹn họng, chỉ thấy hai bóng người, bay nhanh hướng chỗ cố đứng lướt qua mặt cô. Nàng tập trung nhìn vào, mặt sau một cái đúng là mẹ Đông Sinh, một bên kêu to một bên đuổi theo phía trước một tên tiểu tử trẻ tuổi.

Tần Châu Ngọc không suy nghĩ nhiều như vậy, dùng sức nhét hếtt bánh vào miệng, liền nhanh chân đuổi theo.

Tần Châu Ngọc tuy rằng việc nhà nông làm không được, nhưng đánh nhau bắt người rất có kinh nghiệm, chạy rượt đuổi so với người khác vẫn nhanh hơn. Trong chớp mắt liền đuổi theo tới sau lưng mẹ Đông Sinh, tiếp theo lại vượt qua bà, thẳng tắp đuổi theo phía trước tên ăn trộm kia.

”Đứng lại!” Một tiếng gầm lên, Tần Châu Ngọc phi thân bay lên, bắt tên ăn trộm lại, hai tay bắt chéo sau lưng hai tay chế trụ tay hắn lại.

Mẹ Đông Sinh thở hồng hộc chạy tiến lên, một cước đạp đạp lên người tên ăn trộm, thở hổn hển nói: “Trộm tiền của lão nương, còn muốn chạy?” Nói xong, đối Tần Châu Ngọc lộ ra một cái tán dương biểu tình, “Rất giỏi, con dâu.”

Tần Châu Ngọc được khen ngợi tự nhiên vui sướng, cười hắc hắc: “Đại nương, người xem xử trí tên này như thế nào?”

”Đánh một trận, đưa lên quan phủ.” Nói xong, liền vén tay áo lên chuẩn bị động thủ.

”Ai... Loại chuyện cứ để cho con.” Còn chưa chờ mẹ Đông Sinh xuống tay, Tần Châu Ngọc đã động thủ trước.

Nhìn tên ăn trộm la khóc năn nỉ Tần Châu Ngọc, mẹ Đông Sinh ít khi tỏ vẻ tươi cười hài lòng với nàng.

Có thể nói là, chậm chạp xử lý, tỉnh táo đối địch.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện