Khâu Lê vừa nói xong chữ cuối cùng, cả đầu lưỡi đều thắt lại.
Mãi cho đến nói hết câu, Khâu Lê mới ý thức được bởi vì quá khẩn trương nên cô vừa mở miệng đã nói tiếng địa phương.
Cô không hề chớp mắt mà vẫn nhìn chằm chằm sau lưng Cố Diễm, theo thói quen dùng sức cắn môi, mặc kệ đau đớn cô cũng không thể không khẩn trương sau khi thổ lộ, cảm giác cô sắp hít thở không thông.
Hiện tại, Khâu Lê đang chờ đợi một lời tuyên án tù từ Cố Diễm.
Thời gian từ từ qua đi, mỗi một giây đối với Khâu Lê đều là cực hình.
Nếu không phải cuối tuần này Cố Diễm có thể đi xem mắt, cô sẽ không có dũng khí lớn để thổ lộ trong đêm nay.
Loại cảm giác chờ đợi người khác lựa chọn này, cả đời này cô sẽ không lặp lại lần thứ hai.
Cô thật sự sợ anh sẽ ném cô xuống dưới đáy vực.
Không biết thời gian qua bao lâu, giống như đã dài hơn một thế kỷ vậy.
Cũng có thể là dài hơn ba thế kỷ.
Dù sao Khâu Lê cảm thấy, thời gian dài này cũng đủ cho cô đi lên trời rồi lại xuống biển.
Cố Diễm xoay người nhìn Khâu Lê, cuối cùng cũng không mở miệng nói chuyện.
Ánh mắt anh vốn dĩ đã thâm thúy, làm người khác khó có thể nắm lấy.
Hiện tại lại càng như vậy.
Lúc Khâu Lê đứng đối diện với anh, cô hoàn toàn trầm luân vào đôi mắt sâu không thấy đáy kia.
Không có cách nào tự kiềm chế.
Lại mấy mươi giây nữa qua đi.
Vẫn là sự trầm mặc.
Ánh mắt của anh quá sâu, Khâu Lê cũng không hiểu được ánh mắt của anh có ý gì.
Ở trên thương trường nhiều năm như vậy, Cố Diễm luôn luôn lạnh lùng, bất cứ ở thời điểm nào cảm xúc của anh đều sẽ không lộ ra ngoài, cơ hồ đó đã trở thành một loại bản năng của anh.
Lúc mưa gió sắp đến, anh đều có thể bình chân như vại.
Khâu Lê cũng không ôm hy vọng gì, Cố Diễm không nói lời nào, chính là cho cô mặt mũi.
Điều mà cô không muốn nghe nhất chính là chúng ta không thích hợp.
Hoặc là anh vẫn luôn xem em là em gái.
Cũng tốt, mặc kệ là loại nào, anh cũng vẫn chưa nói.
Điều đó đối với cô là sự nhân từ lớn nhất.
Bàn tay nắm then cửa đã bắt đầu tê dại, lòng bàn tay đã bắt đầu ẩm ướt.
Cô thở dài dưới đáy lòng, hơi hơi gật đầu với Cố Diễm.
Lúc Khâu Lê chuẩn bị xoay người, Cố Diễm lên tiếng, "Mấy năm nay em không đến hội sở chơi... Là bởi vì anh?"
Giọng nói của anh trầm thấp lại có chút khàn khàn.
"Vâng."
Đến lúc này, cô không nên giấu giếm điều gì nữa.
Cố Diễm vẫn không hề chớp mắt mà nhìn chăm chú vào cô, "Em làm B2B thế nào rồi?"
Nghiệp vụ điện tử thương mại vẫn là phần nghiệp vụ khiếm khuyết của công ty của anh, cũng là phần không tốt nhất.
Khâu Lê nhìn anh, không lên tiếng.
Anh không có làm tốt, cô cứ nghĩ anh đã làm tốt.
Trong lòng Khâu Lê có chút đau, không muốn tiếp tục thảo luận với Cố Diễm việc không có ý nghĩa.
Cô nói một câu chúc ngủ ngon với Cố Diễm, mặc kệ anh phản ứng ra sao Khâu Lê kéo cửa nhà ra đi vào.
Cửa đóng lại, Khâu Lê không ngăn được nước mắt chảy xuống, cô chịu đựng không khóc thành tiếng, chạy vào phòng tắm.
Cố Diễm đứng ở ngoài cửa thật lâu, lúc sau hoàn hồn lại mới đi vào nhà, cầm thuốc lá cùng bật lửa ra ngoài ban công.
Cố Diễm hút một lần hết ba điếu thuốc.
Đến điếu thứ tư, vừa mới đưa đến bên môi, anh lại trực tiếp bóp tắt điếu thuốc để vào gạt tàn.
Sau đó xoay người trở về thư phòng.
Cố Diễm ngồi trước máy tính, nhìn những con số, một số đều không xem vào.
Lúc trước vào thời điểm khủng hoảng kinh tế, giá cổ phiếu công ty thấp đến rối tinh rối mù cũng không làm cho anh phiền muộn thế này.
Nhìn chằm chằm máy tính một lát, sau đó Cố Diễm lại tắt máy.
Anh đi đến phòng giữ quần áo thay đồ bơi, rồi đến bể bơi bơi lội.
Trong chung cư có bể bơi trong nhà.
Mấy năm nay anh không đổi chỗ ở cũng bởi vì bể bơi này.
Ngoại trừ vận động ở bên ngoài, anh thích nhất là bơi lội.
Bơi bao nhiêu vòng Cố Diễm cũng không nhớ rõ, cho đến khi bơi kiệt sức, anh mới lên bờ.
Lấy quần áo ở nhà, rồi đi vào phòng tắm.
Anh mở vòi sen ra, nước lạnh chảy từ trên xuống, lướt qua những đường cong cơ bắp quyến rũ, làm thanh tỉnh mỗi tế bào đang quá mức nóng nảy của anh.
Sau khi tắm nước lạnh xong, anh đã bình tĩnh rất nhiều.
Đã ba giờ sáng, Cố Diễm vẫn không có một chút buồn ngủ.
Ngủ không được, anh lại đi ra ban công.
Gió vào ban đêm có chút lạnh.
Thuốc lá cùng bật lửa vẫn còn đặt trên ban công.
Cố Diễm duỗi tay lấy bật lửa, tiếp tục hút thuốc.
Lời thổ lộ kia của Khâu Lê, vẫn còn quanh quẩn ở bên tai anh, như thế nào anh cũng không vứt đi được.
Nghĩ đến việc cô thích anh mười mấy năm.
Ẩn nhẫn mười mấy năm.
Nơi nào đó trong trái tim anh liền phát đau.
Mấy năm nay, Khâu Lê tồn tại rất đặc biệt ở trong lòng anh.
Anh đều không biết nên đặt cô ở vị trí nào trong lòng mình mới thích hợp.
Ký ức hơn hai mươi năm trước anh gặp được Khâu Lê bắt đầu ùa về, là một ký ức đặc biệt xa xôi.
Cũng là vào mùa hè.
Tại ngõ hẻm cũ ở Thượng Hải...
Sau khi ngủ đến chiều, Cố Diễm đi ra ngoài mua kem cây.
Lúc đó anh chỉ mới mười tuổi.
Ngõ hẻm rất náo nhiệt, tiếng vui cười cùng với tiếng hò hét chói tai, là do những đứa trẻ đang chơi trò chơi, hình như là chơi trốn tìm.
Còn có một cô gái nhỏ rủ anh cùng chơi, anh lắc đầu từ chối bởi vì anh không có hứng thú tham gia mấy loại trò chơi này.
Lúc đi bộ ra đến đầu hẻm, anh nhìn thấy một nha đầu nhỏ đang đứng khóc ở ngõ hẻm bên kia.
Rất nhỏ, thịt phúng phính.
Anh dừng chân, thấy nha đầu nhỏ này thật là quen mắt.
Chủ yếu là cô bé ấy làm cho người khác có ấn tượng rất sâu, trên bím tóc đều là những màu sắc rực rỡ.
Cuối cùng anh cũng nhớ ra, nha đầu nhỏ này là cháu gái của nhà hàng xóm.
Cô bé cũng giống như anh, từ Bắc Kinh đến nhà ông bà nội nghỉ hè.
Anh nghe ông nội nói, nha đầu này rất nghịch ngợm, ông cũng gặp nhiều rắc rối với cô bé này.
Cố Diễm không biết vì sao cô khóc, nhìn rất thương tâm.
Khâu Lê thấy Cố Diễm đang nhìn cô, lập tức bĩu môi, nước mắt cứ thế mà rơi xuống.
"Thầm thì, ngô muốn vây trong ổ tưởng khí, khí tin ân nột." ( ca ca, em muốn về nhà tìm bà nội.)
Bởi vì do cô chơi trốn tìm mà chạy trốn xa, cho nên không tìm được đường về.
Đoạn đường này ngõ hẻm rất nhiều, kết cấu lại giống nhau, không quen biết đường cũng là điều bình thường.
Cố Diễm vẫy tay với cô, "Cốc tới, ngô đại nông vây trong ổ tưởng khí." ( lại đây, anh mang em về nhà.)
Cuối cùng nha đầu nhỏ cũng ngừng khóc, chạy từng bước đi tới.
Đến trước mặt Cố Diễm, theo bản năng Khâu Lê vươn bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo của anh, hơi ngưỡng mặt nhìn Cố Diễm.
Cố Diễm cúi đầu, nhìn thấy trên mặt cô còn lấm tấm vài giọt nước mắt.
Cô bé chớp chớp hàng mi dài, nhìn về phía anh.
Sau đó, anh phát hiện không phải cô đang nhìn anh, mà là đang nhìn cây kem đang đặt trên miệng của anh...
Sau đó nữa, một tay Khâu Lê nắm vạt áo anh, một tay cầm cây kem ăn rất ngon miệng.
Trong miệng còn nói: "Thầm thì, ngô kêu Thu Thu." ( anh trai, em tên là Thu Thu.)
Năm ấy, Khâu Lê mới bốn tuổi.
Lúc ấy, cô vẫn nguyện ý kêu anh là anh trai.
Lúc sau, Khâu Lê cực kỳ dính theo Cố Diễm.
Nhưng Cố Diễm không thể chơi với một cô bé bốn tuổi, nhưng Khâu Lê rất thích đi theo anh, dần dần mà anh có chút phiền cô.
Khâu Lê còn nhỏ, không hiểu cách nhìn sắc mặt người khác.
Một ngày Khâu Lê có thể chạy sang nhà Cố Diễm một trăm lần.
Ngõ hẻm ở đây rất tốt, mọi người với nhau đều rất quen thuộc.
Lúc trong nhà không có người, cửa lớn cũng không khóa, có khi còn sẽ mở toang.
Lúc ấy Thu Thu cũng sẽ chạy sang.
Thu Thu không thích ngủ trưa, chờ đến lúc mọi người đều ngủ, cô sẽ chạy đến nhà Cố Diễm.
Cô ghé vào mép giường của Cố Diễm, duỗi tay bóp mũi anh, không cho anh thở.
Cố Diễm bị đánh thức, không kiên nhẫn mà nói: "Thu Thu, nông phiền sắc đặc lặc, vượt tích vây trong ổ tưởng khí." ( Thu Thu, em thật phiền, nhanh đi về nhà đi.)
Khâu Lê quỳ lên giường, khép chân lại, khuôn mặt nhỏ quật cường, nói với anh: "Ngô tay áo chùa phạt muốn." ( em không đi.)
Cố Diễm bị làm ồn đến không ngủ được, ngồi dậy.
Anh bế Thu Thu lên, mang cô ra ngoài cửa lớn, sau đó khóa lại từ bên trong.
Thu Thu gõ cửa, Cố Diễm cũng không mở.
Cô không dám lớn tiếng kêu, sợ đánh thức ông bà nội của mình xách cô về nhà ngủ.
Thu Thu buồn bực một hồi lâu.
Cô đứng ở phía dưới, nhìn cửa sổ phòng Cố Diễm mà phát ngốc.
Cửa sổ phòng anh không đóng.
Sau đó Thu Thu về nhà lấy một cái ghế nhỏ ra, để ở dưới cửa sổ phòng Cố Diễm.
Cửa sổ bằng gỗ đã cũ, Thu Thu đạp lên trên ghế gỗ, hai tay nắm lấy hai bên cửa sổ, cô không đủ cao liền nhón mũi chân, hướng vào phòng kêu: "Cố Diễm, xú thí trùng[1], ha ha."
[1] Chỗ này mình không hiểu lắm, có lẽ là tiếng địa phương, nên khi nào tìm được nghĩa mình sẽ edit lại.
Cố Diễm trợn mắt, nhìn đến nửa khuôn mặt còn non nớt tròng mắt đen như mực xoay tròn nhìn anh, trên khóe mắt đều là ý cười.
Cô cười vì đã thực hiện được trò đùa dai.
Cố Diễm đi qua, đóng cửa sổ lại.
Nhưng Thu Thu nắm chặt cửa sổ, không buông tay.
Cố Diễm không nghĩ nhiều, liền chụp lấy tay cô.
Thu Thu cũng đã quên mình đang đứng trên ghế gỗ, lúc cô rút tay về để né tránh liền mất cân bằng.
Phanh một tiếng, cô ngã ngồi trên mặt đất.
Sau đó ngoài cửa sổ truyền đến "Thu Thu khóc lên".
Cơ bản khi cô khóc đều là khóc cho tới tan nát cõi lòng, mặc kệ có đau hay không, cô đều có thể khóc thành như vậy.
Như hoa lê dính hạt mưa, làm người nhìn đều đau lòng.
Cố Diễm nhanh chóng đi ra.
Ghế đổ, Thu Thu ngồi dưới đất.
Lau nước mắt, cô duỗi tay về phía Cố Diễm, "Thầm thì, bác." ( anh trai, ôm.)
Cố Diễm: "..."
Anh cảm thấy anh sắp điên rồi.
Sau đó, anh kéo Thu Thu lên, xách cổ áo cô mang cô đến cái ao bên cạnh rửa tay rửa mặt rồi cho cô ở trong phòng anh chơi.
Cố Diễm nằm ở trên giường ngủ, vì không muốn phản ứng với cô.
Do còn nhỏ, Thu Thu tự chơi tiêu khiển một mình, một lát sau liền cảm thấy nhàm chán.
Sau đó cô ghé vào bên cạnh Cố Diễm híp mắt ngủ.
Cố Diễm tỉnh lại, phát hiện trên bụng mình có cái gì đè nặng.
Anh nghiêng đầu nhìn lại, Thu Thu đang ngủ, đầu đặt ở mép giường, hai chân gác lên bụng anh.
Ngủ rất say sưa.
......
Toàn bộ nhà trong ngõ hẻm, náo nhiệt nhất là nhà của Cố Diễm.
Bởi vì những đứa trẻ ở ngõ hẻm đều thích tìm Cố Diễm chơi, con trai thì tìm để chơi game, con gái thì tìm để hỏi nên làm việc gì khi nghỉ hè.
Không vui vẻ nhất chính là Thu Thu.
Bởi vì còn quá nhỏ, không ai mang cô đi theo chơi.
Cô cũng không hiểu họ đang nói cái gì, rất nhiều lời nói, đặc biệt là việc học cô nghe cũng không hiểu.
Mỗi lần nhìn thấy có chị gái nhỏ đi tới tìm Cố Diễm hỏi bài tập, cô liền chen đi qua, dựa vào bên người Cố Diễm xem bọn họ đang nói cái gì.
Cố Diễm cũng không lưu tình chút nào kéo cô, "Thu Thu, nông chùa cát đa bên so tương khí." ( Thu Thu, em đi qua một bên chơi đi.)
Nhưng Thu Thu rất buồn bực.
Cô mới vừa vào mẫu giáo, khai giảng mới lên lớp chồi, không có học được kiến thức như lớp lớn.
Có một ngày, cô đòi ông nội mua cho cô sách bài tập cùng bút chì, học bộ dáng của các anh chị vẽ lung tung lên sách bài tập.
Cô cảm thấy buồn chán không phải vì chuyện này mà bởi vì không có bài tập muốn hỏi Cố Diễm.
Tuy rằng đối với khái niệm hai chữ " bài tập " là cái gì cô cũng không biết.
Thu Thu cầm sách bài tập đi tìm chị gái nhỏ nhà hàng xóm cách vách, "Giả gia, giúp ngô trắc đa tích mặc." ( chị ơi, hãy cho em một bài tập đi.)
Mỗi lần các chị ấy hỏi Cố Diễm, đều là nói: Cố Diễm, bài tập này rất khó, mình không biết làm, chỉ cho mình một chút được không?
Chị gái nhỏ cười, xoa xoa mặt cô: "Nông cái xoa bóp cái tiểu niếp, thuê rải tích mặc?" ( em còn nhỏ như vậy thì có thể làm được bài tập gì?)
Thấy khuôn mặt ấm ức của Thu Thu, chị gái nhỏ liền cho Thu Thu một bài tập, sau đó đem sách bài tập đưa cho cô: "Nặc, nội đa trong ổ tưởng thuê khí." ( Này, em lấy về nhà làm đi.)
Ngoài trời, chính là ngày tháng sáu, vừa rồi vẫn là mây đen dày đặc, vào giờ khắc này mặt trời đã rực rỡ chiếu xuống.
Thu Thu cầm sách bài tập cùng bút chì, tung tăng nhảy nhót chạy đi.
Cô cũng không về nhà mà trực tiếp đi đến nhà Cố Diễm.
Mới vừa vào cửa liền kêu: "Thầm thì, ngô thuê phạt tới các đa tích mặc, khổ lấy giúp ngô vừa mới phạt lạp?" ( anh ơi, cái bài tập này em không biết làm, có thể chỉ cho em một chút không?)
Ông nội Cố Diễm đang ở nhà, cười nói: "A kéo Thu Thu dơ độ liệt." ( Thu Thu của chúng ta đã lớn rồi.)
Ông nội nói xong, trên mặt Thu Thu đều nở hoa.
Vừa lúc Cố Diễm đang đi ra, Thu Thu chạy tới, vẻ mặt mong chờ đem sách bài tập giơ lên trước mặt Cố Diễm, "Thầm thì, các đa tích mặc lão nội ngạch, khổ lấy giúp ta vừa mới phạt lạp?" ( anh ơi, cái bài tập này rất khó, có thể chỉ cho em một chút được không?)
Cố Diễm nhìn vào sách bài tập, cái kia 【1+1= 】
Anh nói không nên lời.
......
Chợt, một loạt tiếng chuông vang lên.
Cố Diễm hoàn hồn.
Là chuông báo thức.
Bây giờ đã là bốn giờ.
Bốn giờ rưỡi anh phải video với các đối tác nước ngoài, bên kia đi làm, ở Bắc Kinh mới bốn giờ rưỡi.
Gió thổi một giờ qua, cảm xúc của anh cơ bản đã được che dấu.
Cố Diễm tắt đi chuông báo, đi đến thư phòng.
Cố Diễm mở máy tính ra, nhìn di động ngẩn người một lúc, sau đó bắt đầu soạn tin nhắn, cũng không nhiều chữ lắm, soạn xong, anh nhìn lại xem.
Ngón tay anh dừng ở phím gửi một lúc lâu, cuối cùng cũng ấn xuống.
Khâu Lê cũng một đêm chưa ngủ, mơ mơ màng màng như là đang ngủ.
Nhưng lại cảm thấy tỉnh táo.
Di động có tin nhắn gửi đến, rung lên một chút.
Khâu Lê vẫn cảm giác được.
Cô lấy di động ấn mở máy.
Nhìn thấy là Cố Diễm gửi tới, tay cô không tự giác mà run lên.
Cô không dám mở ra.
Do dự giãy giụa đã lâu.
Khâu Lê quyết tâm, click mở tin nhắn ra.
Chớp mắt, hô hấp của cô đều ngừng lại.
Hết chương 6.
Mãi cho đến nói hết câu, Khâu Lê mới ý thức được bởi vì quá khẩn trương nên cô vừa mở miệng đã nói tiếng địa phương.
Cô không hề chớp mắt mà vẫn nhìn chằm chằm sau lưng Cố Diễm, theo thói quen dùng sức cắn môi, mặc kệ đau đớn cô cũng không thể không khẩn trương sau khi thổ lộ, cảm giác cô sắp hít thở không thông.
Hiện tại, Khâu Lê đang chờ đợi một lời tuyên án tù từ Cố Diễm.
Thời gian từ từ qua đi, mỗi một giây đối với Khâu Lê đều là cực hình.
Nếu không phải cuối tuần này Cố Diễm có thể đi xem mắt, cô sẽ không có dũng khí lớn để thổ lộ trong đêm nay.
Loại cảm giác chờ đợi người khác lựa chọn này, cả đời này cô sẽ không lặp lại lần thứ hai.
Cô thật sự sợ anh sẽ ném cô xuống dưới đáy vực.
Không biết thời gian qua bao lâu, giống như đã dài hơn một thế kỷ vậy.
Cũng có thể là dài hơn ba thế kỷ.
Dù sao Khâu Lê cảm thấy, thời gian dài này cũng đủ cho cô đi lên trời rồi lại xuống biển.
Cố Diễm xoay người nhìn Khâu Lê, cuối cùng cũng không mở miệng nói chuyện.
Ánh mắt anh vốn dĩ đã thâm thúy, làm người khác khó có thể nắm lấy.
Hiện tại lại càng như vậy.
Lúc Khâu Lê đứng đối diện với anh, cô hoàn toàn trầm luân vào đôi mắt sâu không thấy đáy kia.
Không có cách nào tự kiềm chế.
Lại mấy mươi giây nữa qua đi.
Vẫn là sự trầm mặc.
Ánh mắt của anh quá sâu, Khâu Lê cũng không hiểu được ánh mắt của anh có ý gì.
Ở trên thương trường nhiều năm như vậy, Cố Diễm luôn luôn lạnh lùng, bất cứ ở thời điểm nào cảm xúc của anh đều sẽ không lộ ra ngoài, cơ hồ đó đã trở thành một loại bản năng của anh.
Lúc mưa gió sắp đến, anh đều có thể bình chân như vại.
Khâu Lê cũng không ôm hy vọng gì, Cố Diễm không nói lời nào, chính là cho cô mặt mũi.
Điều mà cô không muốn nghe nhất chính là chúng ta không thích hợp.
Hoặc là anh vẫn luôn xem em là em gái.
Cũng tốt, mặc kệ là loại nào, anh cũng vẫn chưa nói.
Điều đó đối với cô là sự nhân từ lớn nhất.
Bàn tay nắm then cửa đã bắt đầu tê dại, lòng bàn tay đã bắt đầu ẩm ướt.
Cô thở dài dưới đáy lòng, hơi hơi gật đầu với Cố Diễm.
Lúc Khâu Lê chuẩn bị xoay người, Cố Diễm lên tiếng, "Mấy năm nay em không đến hội sở chơi... Là bởi vì anh?"
Giọng nói của anh trầm thấp lại có chút khàn khàn.
"Vâng."
Đến lúc này, cô không nên giấu giếm điều gì nữa.
Cố Diễm vẫn không hề chớp mắt mà nhìn chăm chú vào cô, "Em làm B2B thế nào rồi?"
Nghiệp vụ điện tử thương mại vẫn là phần nghiệp vụ khiếm khuyết của công ty của anh, cũng là phần không tốt nhất.
Khâu Lê nhìn anh, không lên tiếng.
Anh không có làm tốt, cô cứ nghĩ anh đã làm tốt.
Trong lòng Khâu Lê có chút đau, không muốn tiếp tục thảo luận với Cố Diễm việc không có ý nghĩa.
Cô nói một câu chúc ngủ ngon với Cố Diễm, mặc kệ anh phản ứng ra sao Khâu Lê kéo cửa nhà ra đi vào.
Cửa đóng lại, Khâu Lê không ngăn được nước mắt chảy xuống, cô chịu đựng không khóc thành tiếng, chạy vào phòng tắm.
Cố Diễm đứng ở ngoài cửa thật lâu, lúc sau hoàn hồn lại mới đi vào nhà, cầm thuốc lá cùng bật lửa ra ngoài ban công.
Cố Diễm hút một lần hết ba điếu thuốc.
Đến điếu thứ tư, vừa mới đưa đến bên môi, anh lại trực tiếp bóp tắt điếu thuốc để vào gạt tàn.
Sau đó xoay người trở về thư phòng.
Cố Diễm ngồi trước máy tính, nhìn những con số, một số đều không xem vào.
Lúc trước vào thời điểm khủng hoảng kinh tế, giá cổ phiếu công ty thấp đến rối tinh rối mù cũng không làm cho anh phiền muộn thế này.
Nhìn chằm chằm máy tính một lát, sau đó Cố Diễm lại tắt máy.
Anh đi đến phòng giữ quần áo thay đồ bơi, rồi đến bể bơi bơi lội.
Trong chung cư có bể bơi trong nhà.
Mấy năm nay anh không đổi chỗ ở cũng bởi vì bể bơi này.
Ngoại trừ vận động ở bên ngoài, anh thích nhất là bơi lội.
Bơi bao nhiêu vòng Cố Diễm cũng không nhớ rõ, cho đến khi bơi kiệt sức, anh mới lên bờ.
Lấy quần áo ở nhà, rồi đi vào phòng tắm.
Anh mở vòi sen ra, nước lạnh chảy từ trên xuống, lướt qua những đường cong cơ bắp quyến rũ, làm thanh tỉnh mỗi tế bào đang quá mức nóng nảy của anh.
Sau khi tắm nước lạnh xong, anh đã bình tĩnh rất nhiều.
Đã ba giờ sáng, Cố Diễm vẫn không có một chút buồn ngủ.
Ngủ không được, anh lại đi ra ban công.
Gió vào ban đêm có chút lạnh.
Thuốc lá cùng bật lửa vẫn còn đặt trên ban công.
Cố Diễm duỗi tay lấy bật lửa, tiếp tục hút thuốc.
Lời thổ lộ kia của Khâu Lê, vẫn còn quanh quẩn ở bên tai anh, như thế nào anh cũng không vứt đi được.
Nghĩ đến việc cô thích anh mười mấy năm.
Ẩn nhẫn mười mấy năm.
Nơi nào đó trong trái tim anh liền phát đau.
Mấy năm nay, Khâu Lê tồn tại rất đặc biệt ở trong lòng anh.
Anh đều không biết nên đặt cô ở vị trí nào trong lòng mình mới thích hợp.
Ký ức hơn hai mươi năm trước anh gặp được Khâu Lê bắt đầu ùa về, là một ký ức đặc biệt xa xôi.
Cũng là vào mùa hè.
Tại ngõ hẻm cũ ở Thượng Hải...
Sau khi ngủ đến chiều, Cố Diễm đi ra ngoài mua kem cây.
Lúc đó anh chỉ mới mười tuổi.
Ngõ hẻm rất náo nhiệt, tiếng vui cười cùng với tiếng hò hét chói tai, là do những đứa trẻ đang chơi trò chơi, hình như là chơi trốn tìm.
Còn có một cô gái nhỏ rủ anh cùng chơi, anh lắc đầu từ chối bởi vì anh không có hứng thú tham gia mấy loại trò chơi này.
Lúc đi bộ ra đến đầu hẻm, anh nhìn thấy một nha đầu nhỏ đang đứng khóc ở ngõ hẻm bên kia.
Rất nhỏ, thịt phúng phính.
Anh dừng chân, thấy nha đầu nhỏ này thật là quen mắt.
Chủ yếu là cô bé ấy làm cho người khác có ấn tượng rất sâu, trên bím tóc đều là những màu sắc rực rỡ.
Cuối cùng anh cũng nhớ ra, nha đầu nhỏ này là cháu gái của nhà hàng xóm.
Cô bé cũng giống như anh, từ Bắc Kinh đến nhà ông bà nội nghỉ hè.
Anh nghe ông nội nói, nha đầu này rất nghịch ngợm, ông cũng gặp nhiều rắc rối với cô bé này.
Cố Diễm không biết vì sao cô khóc, nhìn rất thương tâm.
Khâu Lê thấy Cố Diễm đang nhìn cô, lập tức bĩu môi, nước mắt cứ thế mà rơi xuống.
"Thầm thì, ngô muốn vây trong ổ tưởng khí, khí tin ân nột." ( ca ca, em muốn về nhà tìm bà nội.)
Bởi vì do cô chơi trốn tìm mà chạy trốn xa, cho nên không tìm được đường về.
Đoạn đường này ngõ hẻm rất nhiều, kết cấu lại giống nhau, không quen biết đường cũng là điều bình thường.
Cố Diễm vẫy tay với cô, "Cốc tới, ngô đại nông vây trong ổ tưởng khí." ( lại đây, anh mang em về nhà.)
Cuối cùng nha đầu nhỏ cũng ngừng khóc, chạy từng bước đi tới.
Đến trước mặt Cố Diễm, theo bản năng Khâu Lê vươn bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo của anh, hơi ngưỡng mặt nhìn Cố Diễm.
Cố Diễm cúi đầu, nhìn thấy trên mặt cô còn lấm tấm vài giọt nước mắt.
Cô bé chớp chớp hàng mi dài, nhìn về phía anh.
Sau đó, anh phát hiện không phải cô đang nhìn anh, mà là đang nhìn cây kem đang đặt trên miệng của anh...
Sau đó nữa, một tay Khâu Lê nắm vạt áo anh, một tay cầm cây kem ăn rất ngon miệng.
Trong miệng còn nói: "Thầm thì, ngô kêu Thu Thu." ( anh trai, em tên là Thu Thu.)
Năm ấy, Khâu Lê mới bốn tuổi.
Lúc ấy, cô vẫn nguyện ý kêu anh là anh trai.
Lúc sau, Khâu Lê cực kỳ dính theo Cố Diễm.
Nhưng Cố Diễm không thể chơi với một cô bé bốn tuổi, nhưng Khâu Lê rất thích đi theo anh, dần dần mà anh có chút phiền cô.
Khâu Lê còn nhỏ, không hiểu cách nhìn sắc mặt người khác.
Một ngày Khâu Lê có thể chạy sang nhà Cố Diễm một trăm lần.
Ngõ hẻm ở đây rất tốt, mọi người với nhau đều rất quen thuộc.
Lúc trong nhà không có người, cửa lớn cũng không khóa, có khi còn sẽ mở toang.
Lúc ấy Thu Thu cũng sẽ chạy sang.
Thu Thu không thích ngủ trưa, chờ đến lúc mọi người đều ngủ, cô sẽ chạy đến nhà Cố Diễm.
Cô ghé vào mép giường của Cố Diễm, duỗi tay bóp mũi anh, không cho anh thở.
Cố Diễm bị đánh thức, không kiên nhẫn mà nói: "Thu Thu, nông phiền sắc đặc lặc, vượt tích vây trong ổ tưởng khí." ( Thu Thu, em thật phiền, nhanh đi về nhà đi.)
Khâu Lê quỳ lên giường, khép chân lại, khuôn mặt nhỏ quật cường, nói với anh: "Ngô tay áo chùa phạt muốn." ( em không đi.)
Cố Diễm bị làm ồn đến không ngủ được, ngồi dậy.
Anh bế Thu Thu lên, mang cô ra ngoài cửa lớn, sau đó khóa lại từ bên trong.
Thu Thu gõ cửa, Cố Diễm cũng không mở.
Cô không dám lớn tiếng kêu, sợ đánh thức ông bà nội của mình xách cô về nhà ngủ.
Thu Thu buồn bực một hồi lâu.
Cô đứng ở phía dưới, nhìn cửa sổ phòng Cố Diễm mà phát ngốc.
Cửa sổ phòng anh không đóng.
Sau đó Thu Thu về nhà lấy một cái ghế nhỏ ra, để ở dưới cửa sổ phòng Cố Diễm.
Cửa sổ bằng gỗ đã cũ, Thu Thu đạp lên trên ghế gỗ, hai tay nắm lấy hai bên cửa sổ, cô không đủ cao liền nhón mũi chân, hướng vào phòng kêu: "Cố Diễm, xú thí trùng[1], ha ha."
[1] Chỗ này mình không hiểu lắm, có lẽ là tiếng địa phương, nên khi nào tìm được nghĩa mình sẽ edit lại.
Cố Diễm trợn mắt, nhìn đến nửa khuôn mặt còn non nớt tròng mắt đen như mực xoay tròn nhìn anh, trên khóe mắt đều là ý cười.
Cô cười vì đã thực hiện được trò đùa dai.
Cố Diễm đi qua, đóng cửa sổ lại.
Nhưng Thu Thu nắm chặt cửa sổ, không buông tay.
Cố Diễm không nghĩ nhiều, liền chụp lấy tay cô.
Thu Thu cũng đã quên mình đang đứng trên ghế gỗ, lúc cô rút tay về để né tránh liền mất cân bằng.
Phanh một tiếng, cô ngã ngồi trên mặt đất.
Sau đó ngoài cửa sổ truyền đến "Thu Thu khóc lên".
Cơ bản khi cô khóc đều là khóc cho tới tan nát cõi lòng, mặc kệ có đau hay không, cô đều có thể khóc thành như vậy.
Như hoa lê dính hạt mưa, làm người nhìn đều đau lòng.
Cố Diễm nhanh chóng đi ra.
Ghế đổ, Thu Thu ngồi dưới đất.
Lau nước mắt, cô duỗi tay về phía Cố Diễm, "Thầm thì, bác." ( anh trai, ôm.)
Cố Diễm: "..."
Anh cảm thấy anh sắp điên rồi.
Sau đó, anh kéo Thu Thu lên, xách cổ áo cô mang cô đến cái ao bên cạnh rửa tay rửa mặt rồi cho cô ở trong phòng anh chơi.
Cố Diễm nằm ở trên giường ngủ, vì không muốn phản ứng với cô.
Do còn nhỏ, Thu Thu tự chơi tiêu khiển một mình, một lát sau liền cảm thấy nhàm chán.
Sau đó cô ghé vào bên cạnh Cố Diễm híp mắt ngủ.
Cố Diễm tỉnh lại, phát hiện trên bụng mình có cái gì đè nặng.
Anh nghiêng đầu nhìn lại, Thu Thu đang ngủ, đầu đặt ở mép giường, hai chân gác lên bụng anh.
Ngủ rất say sưa.
......
Toàn bộ nhà trong ngõ hẻm, náo nhiệt nhất là nhà của Cố Diễm.
Bởi vì những đứa trẻ ở ngõ hẻm đều thích tìm Cố Diễm chơi, con trai thì tìm để chơi game, con gái thì tìm để hỏi nên làm việc gì khi nghỉ hè.
Không vui vẻ nhất chính là Thu Thu.
Bởi vì còn quá nhỏ, không ai mang cô đi theo chơi.
Cô cũng không hiểu họ đang nói cái gì, rất nhiều lời nói, đặc biệt là việc học cô nghe cũng không hiểu.
Mỗi lần nhìn thấy có chị gái nhỏ đi tới tìm Cố Diễm hỏi bài tập, cô liền chen đi qua, dựa vào bên người Cố Diễm xem bọn họ đang nói cái gì.
Cố Diễm cũng không lưu tình chút nào kéo cô, "Thu Thu, nông chùa cát đa bên so tương khí." ( Thu Thu, em đi qua một bên chơi đi.)
Nhưng Thu Thu rất buồn bực.
Cô mới vừa vào mẫu giáo, khai giảng mới lên lớp chồi, không có học được kiến thức như lớp lớn.
Có một ngày, cô đòi ông nội mua cho cô sách bài tập cùng bút chì, học bộ dáng của các anh chị vẽ lung tung lên sách bài tập.
Cô cảm thấy buồn chán không phải vì chuyện này mà bởi vì không có bài tập muốn hỏi Cố Diễm.
Tuy rằng đối với khái niệm hai chữ " bài tập " là cái gì cô cũng không biết.
Thu Thu cầm sách bài tập đi tìm chị gái nhỏ nhà hàng xóm cách vách, "Giả gia, giúp ngô trắc đa tích mặc." ( chị ơi, hãy cho em một bài tập đi.)
Mỗi lần các chị ấy hỏi Cố Diễm, đều là nói: Cố Diễm, bài tập này rất khó, mình không biết làm, chỉ cho mình một chút được không?
Chị gái nhỏ cười, xoa xoa mặt cô: "Nông cái xoa bóp cái tiểu niếp, thuê rải tích mặc?" ( em còn nhỏ như vậy thì có thể làm được bài tập gì?)
Thấy khuôn mặt ấm ức của Thu Thu, chị gái nhỏ liền cho Thu Thu một bài tập, sau đó đem sách bài tập đưa cho cô: "Nặc, nội đa trong ổ tưởng thuê khí." ( Này, em lấy về nhà làm đi.)
Ngoài trời, chính là ngày tháng sáu, vừa rồi vẫn là mây đen dày đặc, vào giờ khắc này mặt trời đã rực rỡ chiếu xuống.
Thu Thu cầm sách bài tập cùng bút chì, tung tăng nhảy nhót chạy đi.
Cô cũng không về nhà mà trực tiếp đi đến nhà Cố Diễm.
Mới vừa vào cửa liền kêu: "Thầm thì, ngô thuê phạt tới các đa tích mặc, khổ lấy giúp ngô vừa mới phạt lạp?" ( anh ơi, cái bài tập này em không biết làm, có thể chỉ cho em một chút không?)
Ông nội Cố Diễm đang ở nhà, cười nói: "A kéo Thu Thu dơ độ liệt." ( Thu Thu của chúng ta đã lớn rồi.)
Ông nội nói xong, trên mặt Thu Thu đều nở hoa.
Vừa lúc Cố Diễm đang đi ra, Thu Thu chạy tới, vẻ mặt mong chờ đem sách bài tập giơ lên trước mặt Cố Diễm, "Thầm thì, các đa tích mặc lão nội ngạch, khổ lấy giúp ta vừa mới phạt lạp?" ( anh ơi, cái bài tập này rất khó, có thể chỉ cho em một chút được không?)
Cố Diễm nhìn vào sách bài tập, cái kia 【1+1= 】
Anh nói không nên lời.
......
Chợt, một loạt tiếng chuông vang lên.
Cố Diễm hoàn hồn.
Là chuông báo thức.
Bây giờ đã là bốn giờ.
Bốn giờ rưỡi anh phải video với các đối tác nước ngoài, bên kia đi làm, ở Bắc Kinh mới bốn giờ rưỡi.
Gió thổi một giờ qua, cảm xúc của anh cơ bản đã được che dấu.
Cố Diễm tắt đi chuông báo, đi đến thư phòng.
Cố Diễm mở máy tính ra, nhìn di động ngẩn người một lúc, sau đó bắt đầu soạn tin nhắn, cũng không nhiều chữ lắm, soạn xong, anh nhìn lại xem.
Ngón tay anh dừng ở phím gửi một lúc lâu, cuối cùng cũng ấn xuống.
Khâu Lê cũng một đêm chưa ngủ, mơ mơ màng màng như là đang ngủ.
Nhưng lại cảm thấy tỉnh táo.
Di động có tin nhắn gửi đến, rung lên một chút.
Khâu Lê vẫn cảm giác được.
Cô lấy di động ấn mở máy.
Nhìn thấy là Cố Diễm gửi tới, tay cô không tự giác mà run lên.
Cô không dám mở ra.
Do dự giãy giụa đã lâu.
Khâu Lê quyết tâm, click mở tin nhắn ra.
Chớp mắt, hô hấp của cô đều ngừng lại.
Hết chương 6.
Danh sách chương