Edit: Như Bình

Beta: Vô Phương

Mọi người nghỉ tạm trong núi một đêm, đến giữa trưa ngày hôm sau mới bắt đầu khởi hành. Bầu trời u ám, bầu không khí dường như rất nặng nề. Trên sườn núi có một ngôi nhà, vách đất mái tranh, vài gian phòng nho nhỏ, một hàng rào trúc dài bao kín sân nhà, mấy con gà chạy tới chạy lui trong sân. Một thiếu phụ bước ra khỏi cửa cho gà ăn, thiếu phụ mặc chiếc áo vải rộng đã cũ kỹ, bụng nhô lên cao, xem ra người này sắp đến lúc trở dạ.

Kết giới Tiên môn giăng kín xung quanh, chúng đệ tử bước vào trong mảnh sân nhỏ, người thiếu phụ lại như không phát hiện, hoàn toàn chẳng hay biết gì.

“Thất Tinh phong ma trận ở phía đông đã thiết lập xong, Tạ sư huynh tạm thời dẫn bọn họ qua đó bảo vệ trận nhãn đi.” Giọng Lạc Ca vang lên, từng chữ rất rõ ràng.

Liễu Sao nghe vậy cũng biết là không có ai ở đây, đây là thuật truyền âm. Xem ra đúng như lời Lục Ly, đứa bé sắp sinh này mới thật sự là Ma anh. Chỉ có điều nếu đã chắc chắn vậy thì tại sao không đón sản phụ về thành bảo vệ? Kết giới xung quanh thành có lẽ càng kiên cố hơn.

Thật ra Lạc Ca cũng không còn cách nào khác, lúc này không kịp quay về Thanh Hoa cung, trong thành dân chúng lại đông đúc, đến lúc đó nếu ma cung tấn công vào thành cướp đoạt Ma anh, chắc chắn sẽ tổn thương dân chúng vô tội, cho nên Tiên môn mới cứ mãi đắn đo như vậy.

Đúng lúc Tạ Lệnh Tề muốn dẫn chúng đệ tử đi về hướng đông, bỗng nhiên nghe thấy Lạc Ca bảo: “Tô Tín và Liễu Sao ở lại.”

Tốc độ tu hành của Võ đạo rất nhanh, một vài cao thủ như Lục Ly sớm đã vượt xa những đệ tử Tiên môn tầm thường, Lạc Ca chỉ giữ lại duy nhất mình Liễu Sao, tất nhiên vì biết nguyên nhân thực lực của nàng không bằng ba người còn lại. Còn Tô Tín dù thiên bẩm trời sinh có cao tới đâu, thì cũng chỉ gia nhập Thanh Hoa cung chưa được mấy năm, hơn nữa thân phận lại đặc biệt. Cho nên Lạc Ca mới sắp xếp như vậy, Ma cung muốn cướp đoạt Ma anh, trước tiên phải đột phá vòng phòng thủ bên ngoài, cũng là nói hai người canh giữ bên trong sẽ an toàn hơn hẳn.

Liễu Sao không tán thành: “Ta cũng đi trấn giữ trận pháp!”

Lạc Ca không đáp.

Tạ Lệnh Tề khó xử: “Ở bên ngoài đã sắp xếp xong hết rồi, có lẽ Liễu sư muội ở lại đây sẽ tốt hơn.”

“Không được!” Liễu Sao vẫn khăng khăng một mực, vì sự an toàn của Lục Ly, nàng phải trông chừng Đỗ Minh Trùng.

Nàng tỏ thái độ này không khỏi có chút ngang tàng, dẫn đến rất nhiều ánh mắt trách móc.

“Được rồi, Liễu Sao nhi.” Lục Ly bèn cười một tiếng, vỗ vỗ mu bàn tay nàng: “Ta không sao đâu.”

“Tranh cãi gì nữa, đi nhanh đi!” Có người đã mất kiên nhẫn cáu gắt.

Liễu Sao không thèm quan tâm đến sự tức giận của mọi người, nàng cứ kéo tay Lục Ly không buông: “Nhưng mà …”

“Ngoan nào.” Lục Ly thầm thì dịu dàng bên tai nàng: “Để nói sau đi, sao ta có thể để muội theo ta mạo hiểm chứ?”

Mặt Liễu Sao đỏ bừng, buông hắn ra.

Tô Tín cũng bước lại cất tiếng an ủi: “Yên tâm đi, Lục sư huynh không sao đâu.”

***

Cho đến khi bóng dáng Lục Ly khuất hẳn, Liễu Sao mới rầu rĩ không vui theo chân Tô Tín vào nhà. Nghĩ đến người thiếu phụ sắp sinh, hai người bèn thỏa thuận – Tô Tín ở tại gian ngoài, Liễu Sao vào trong phòng trông coi.

Gia đình này cực kỳ nghèo khó, chỉ có thiếu phụ và mẹ chồng già nua ở trong nhà, người chồng có lẽ đã ra ngoài làm việc. Thiếu phụ cho gà ăn rồi chống thắt lưng bước vào trong phòng, ngồi trước cửa sổ khâu vá y phục.

Thật xấu quá! Liễu Sao nhìn nhìn cái bụng mang thai tròn vo mà bĩu môi, chẳng hiểu sao trong lòng có chút bất an, nàng lại bước ra gian ngoài nhìn ngó xung quanh thêm lần nữa: “Sao ở vùng lân cận không thấy bóng người nào vậy?”

“Có kết giới vây quanh, vì muốn che giấu ma cung.” Tô Tín đáp: “Có thể thiết lập kết giới như vây, thuật pháp của Lạc sư huynh quả là cao siêu tột bậc.”

Liễu Sao yên tâm thêm chút. Lạc Ca trước giờ chưa từng làm chuyện gì không nắm chắc, về phương diện phòng thủ, hắn chắc chắn đã bố trí chu đáo chặt chẽ từ sớm, khả năng Ma tướng xông tới đây không cao, tình cảnh hai người trước mắt xem như an toàn nhất.

Bỗng nhiên, trong phòng vọng ra tiếng bà lão kêu to. Hai người đều sững sờ, Tô Tín phản ứng trước nhất: “Có phải sắp sinh rồi không?”

Lời vừa dứt, bà lão liền chạy nhanh ra ngoài, đi đến bệ bếp chuẩn bị nấu nước, nét mặt bà vừa vui mừng vừa căng thẳng.

Hai người không tưởng tượng được mọi chuyện lại nhanh như vậy, ước chừng đợi khoảng hai canh giờ, sắc trời dần chuyển tối, thiếu phụ mới bắt đầu chuyển dạ. Sản phụ nằm trên chiếc giường đơn sơ đau đớn rên la. Trước đó bà lão đã ra ngoài gọi một người nông phụ khác đến giúp đỡ, hai người ra ra vào vào bận tối tăm mặt mũi, nhưng không một ai phát hiện Liễu Sao đang ngẩn ngơ bên cạnh.

Lần đầu tiên Liễu Sao chứng kiến tình cảnh này, vừa xấu hổ lại vừa sợ hãi. Sinh con đau đớn như vậy, sau này nàng không muốn sinh đâu!

Trong phút chốc, khuôn mặt nàng bất chợt nóng bỏng.

Bỗng nhiên, mặt đất dưới chân rung lên, dòng khí trong không trung khẽ chấn động.

Là một người tu Võ đạo, Liễu Sao cực kỳ mẫn cảm với linh khí trời đất, nàng lập tức phát hiện điều khác thường, vội vàng chạy ra gian ngoài hỏi: “Tô sư huynh, hình như có chuyện rồi!”

Tô Tín đứng cạnh cửa, nét mặt hiện lênvài phần lo lắng: “Có người khuấy động kết giới.”

Liễu Sao tức thì hiểu ra nguyên do.

Kết giới bị khuấy động, trận pháp triển khai, ma cung tấn công!

Rõ ràng vừa mới đầu giờ Dậu mà sắc trời bên ngoài đã tối đen như đêm hôm khuya khoắt, trên không trung gian nhà tranh chẳng biết từ lúc nào đã tích tụ một tầng mây đậm đặc kỳ dị, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau cực kỳ đáng sợ. Hiện tượng trên không trung này rõ ràng là dấu hiệu ma khí sắp bám vào đứa trẻ sơ sinh.

Đứng trong sân nhìn ra ngoài, cảnh vật xung quanh không khác gì ngày thường. Khi bước ra khỏi cửa sân, Liễu Sao nghe thấy một tiếng nổ đinh tai, ánh sáng loáng thoáng hiện ở phía xa xa, khí tức quanh pháp trận căng phồng lên, cùng lúc đó cát đá bắn lên tung tóe, chắc chắn trận đấu pháp bên ngoài đang rất quyết liệt. Cũng may nơi này hẻo lánh cách thôn làng một quãng khá xa, không tới mức quấy nhiễu nhiều người.

“Là ở phía đông!” Sắc mặt Liễu Sao biến đổi, cất chân muốn chạy tới.

Tô Tín kéo nàng lại: “Ma cung Trưng Nguyệt đến đây vì muốn cướp đoạt Ma anh, binh tướng được phái tới tuyệt đối không tầm thường, tình thế bên ngoài thật sự rất nguy hiểm, muội ra đó chỉ gây thêm rắc rối thôi.”

Đạo lý y nói không sai chút nào, Liễu Sao đành phải từ bỏ. Xem ra ma cung đã gặp phải mai phục, Lạc Ca tự tay thiết lập tiên trận, chắc là sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy.

Nhưng mà sản phụ trong phòng không ngừng kêu đau, mà bên ngoài tiếng đánh nhau liên miên không dứt, nghe những âm thanh đó Liễu Sao tâm thần bất an, sốt ruột đi tới đi lui.

Ngược lại Tô Tín bình tĩnh hơn, thấy thế nói: “Ta nghe phụ hầu kể, tu vi của Lục sư huynh cực cao, muội đừng lo lắng.”

Liễu Sao hoàn hồn lại, mặt đỏ bừng.

Tô Tín mỉm cười: “Lục sư huynh là người tốt, mấy ngày nay ta vẫn nghĩ, hai người cứ ở lại Võ đạo trước sau gì cũng không ổn.” Thấy Liễu Sao lắc đầu, y lại tiếp tục giải thích: “Đừng lo, ta đang muốn nhờ Lạc sư huynh, nếu sư huynh chịu mở miệng nhận hai người gia nhập Tiên môn, phụ hầu nhất định sẽ không từ chối, cũng sẽ không trách tội hai người.”

Lạc Ca? Liễu Sao không nghĩ rằng y sẽ giú. Từ sau khi mắng Lạc Ca, gần đây nàng và Lạc Ca không ngó ngàng gì đến nhau, nói chính xác hơn là Lạc Ca không có thời gian quan tâm đến nàng.

“Không cần đâu, bọn muội không tính gia nhập Tiên môn.”

“Hai người …”

Tô Tín đang muốn cất lời, chợt nghe thấy tiếng gió rít lên xen lẫn với tiếng kêu thảm thiết, vài tên đệ tử trên không trung nặng nề rơi xuống mặt đất nằm trước mặt hai người, miệng trào máu tươi, chính họ cũng không ngờ bản thân lại bị thương.

Hai người kinh hoàng lùi về sau, không kịp hỏi han, trước mắt hai người xuất hiện một màn khiến người ta sợ hãi …

Hơn mười con mãng xà xanh lục to lớn tựa như cột nước trườn qua trườn lại trên mặt đất.

Tô Tín kinh ngạc: “Đây là …”

“Là Đài Yêu! Đài yêu ngàn năm!” Cảnh tượng quen thuộc như vậy, không chút nghĩ ngợi Liễu Sao bật thốt lên.

“Sao Yêu tộc lại nhúng tay vào chứ?” Tô Tín hơi suy tư, chợt biến sắc: “Không ổn rồi! Chẳng lẽ Yêu quân áo trắng đã hợp tác với Ma tộc sao?”

Đám rêu xanh to lớn lan tràn vươn mình khắp nơi, như loài mãng xà uốn éo trườn đi, vừa khủng khiếp vừa ghê tởm. Chúng dùng tốc độ nhanh nhất phủ kín ngôi nhà tranh, tạo thành một tấm thảm thật dày. Một lão già tóc xanh, áo bào xanh biếc hiện thân trên chúng, chính là Đài lão. Cùng lúc đó, một luồng sáng đỏ xuyên qua mặt đất, một thiếu niên mặc áo đỏ áng chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt tuấn tú, giữa đôi mày có một nốt ruồi son rất nổi bật, đỏ tươi như máu, cực kỳ yêu dị.

Vị công tử tuổi thiếu niên cười nói: “Quả nhiên Đài lão danh bất hư truyền.”

“Không dám nhận, lão hủ cả gan khoe khoang trước mặt Vị hộ pháp.” Đài lão kiêu ngạo chắp tay, hoàn toàn không có chút thái độ như hậu bối.

Nghe hai người nói chuyện, Liễu Sao đã biết thân phận của thiếu niên áo bào đỏ. Ma cung Trưng Nguyệt có Thiên Địa hộ pháp, thiếu niên này chính là Địa hộ pháp Vị Húc, ngoại trừ ma tôn Trưng Nguyệt và Thiên hộ pháp Kiếp Hành, tính ra trong ma cung địa vị của y là cao nhất. Liễu Sao đã nghe được danh tiếng của y từ lâu, chỉ không ngờ y lại là một vị thiếu niên non choẹt như vậy, thoạt nhìn qua tuổi y còn nhỏ hơn mình.

Chuyện xảy đến bất thình lình, hai người Liễu Sao Tô Tín hơi chút lúng túng, không thể đoán được trận pháp Lạc ca bố trí lại không chịu nổi một đòn thế này. Canh giữ pháp trận ở phía đông ngoại trừ Tạ Lệnh Tề và một số đại đệ tử nổi danh còn có thêm vài vị Chân Quân, Chân Nhân. Hơn nữa, có cả mười mấy tên cao thủ Võ đạo, mọi người lấy lấy mạnh đánh yếu, cho dù Yêu giới có liên kết với Ma cung cũng không tới mức bị tấn công vào trong nhanh như vậy, tất nhiên đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn!

Lục Ly thế nào rồi? Lòng Liễu Sao nóng như lửa đốt.

Tô Tín phản ứng nhanh nhạy, vội vã đỡ tên đệ tử bị thương nằm gần nhất lên, trầm giọng hỏi: “Sao lại thế này?”

“Thế tử …” Người kia bị thương không nhẹ, vừa đứng dậy lập tức thổ huyết: “Kinh mạch của ta đột nhiên xảy ra vấn đề, không thể hội tụ linh lực …”

Đỗ Minh Trùng! Liễu Sao nghe thấy giọng nói quen tai, đưa mắt nhìn lại quả là y. Hèn gì đối phương lại phá trận nhanh như vậy, Đỗ Minh Trùng tuân lệnh canh giữ trận nhãn, y vừa xảy ra chuyện, chắc chắn pháp trận không thể giữ vững được.

Lúc trước Liễu Sao chỉ lo lắng cho Lục Ly, tuyệt đối không đoán được kẻ gặp bất trắc lại là Đỗ Minh Trùng. Nghĩ tới có thể Lục Ly cũng bị y liên lụy, cơn giận của Liễu Sao trào lên không tài nào nén nổi, nàng đưa tay xách y qua hỏi: “Lục Ly đâu?”

“Lục Ly gì chứ! Mau bảo vệ Thế tử đi!” Đỗ Minh Trùng cũng chả thèm quan tâm nàng, cố sức rống: “Thế tử xảy ra chuyện, đừng hòng ai sống sót!”

“Còn không phải tại thứ rác rưởi như ngươi!” Mặc dù Liễu Sao tức giận nhưng cũng biết lời y không sai, nếu Tô Tín xảy ra chuyện bất trắc gì, Võ Dương Hầu càng không thể buông tha Lục Ly. Liễu Sao cũng không kịp tra xét vì sao Đỗ Minh Trùng đột nhiên xảy ra chuyện, nàng không chút do dự vứt y xuống, Liễu Sao vừa ném vài tấm trận bài trên mặt đất vừa kéo Tô Tín lùi vào trong sân viện.

Ánh lửa rực rỡ, kết thành võ trận vây kín Đài lão và Vị Húc vào trong.

Vị Húc không chút hoang mang phất chiếc áo bào đỏ: “Đài lão, xin mời trước?”

“Trò trẻ con!” Đài lão hừ một tiếng, cũng không làm gì nhiều, lão nâng hai tay lên, hai mảng rêu xanh ở sau lưng bắn ra theo hai cánh tay lão, tựa như con rồng to lớn phóng vọt lên cao. Võ trận không chịu nổi cú va đập này, mấy tấm trận bài lập tức vỡ vụn giữa không trung.

Ngày thường nàng vẫn bị mắng là đồ rác rưởi, Liễu Sao còn có chút không phục, tự nghĩ tu vi mình chỉ kém hơn Bạch Phượng một xíu xiu mà thôi, nhưng chuyện xảy ra lúc này, nàng mới thật sự nhận ra mình quá yếu ớt. Liễu Sao thấy Đài lão và Vị Húc không coi ai ra gì xông thẳng vào trong phòng nhưng lại không có ý xuống tay giết người. Liễu Sao thầm thấy may mắn, làm sao còn có thể quan tâm tới Ma anh có bị cướp đi hay không, nàng kéo Tô Tín bỏ chạy: “Chúng ta đi nhanh thôi!”

Trước đó Tô Tín nghe thấy lời Đỗ Minh Trùng nói đã mím môi, vừa nghe nàng bảo y liền biến sắc: “Ma anh sắp giáng thế, ta tuân lệnh ở lại đây, sao có thể lâm trận bỏ trốn chứ?”

Liễu Sao vội la lên: “Nhưng mà…”

“Ma anh bị cướp, tương lai chắc chắn sẽ làm hại nhân gian.” Tô Tín xanh mặt, giận dữ gạt tay nàng ra: “Đời này ta gia nhập Tiên môn đã thề quyết bảo vệ chúng sinh, tuyệt đối không tham sống sợ chết, muội đi đi.”

Liễu Sao đỏ mặt, ngơ ngác đứng chôn chân tại chỗ.

Trong mắt nàng, Tô Tín thiện lương và tốt đẹp như vậy, nàng rất sợ bị y xem thường, mọi ngày Liễu Sao vẫn luôn cẩn thận lời nói và cử chỉ của mình. Tính tình y ôn hòa khoan dung, chưa bao giờ nói nửa câu trách móc nặng nề với người bên cạnh. Bây giờ nàng muốn bảo vệ y bỏ trốn, nhưng y lại không nể tình to tiếng với nàng.

Liễu Sao cực kỳ ấm ức, nước mắt bỗng chốc xối xả trào ra.

Y đang mắng nàng sợ chết sao? Từ thuở bé y đã là Thế tử, được cha yêu thương, đồng môn quý mến, không một ai bán y lấy tiền, không có người nào cầm roi ép y luyện công, càng không có kẻ nào dám để y chịu đói. Còn nàng thì sao? Nàng không phải là y, cũng không phải Lạc Trữ, được nhiều người yêu quý như vậy. Lúc nàng bị tra tấn, chúng sinh trong thiên hạ chưa từng cứu nàng, nàng cũng không nợ nần gì họ. Dựa vào gì mà muốn nàng liều mạng bảo vệ họ chứ, nàng chỉ muốn chạy thoát thân mà thôi!

Không còn thời gian nữa, Liễu Sao nâng tay áo lau nước mắt, nàng cắn môi theo chân y lùi đến cạnh cửa, giúp y bày trận pháp.

Không có gì bất ngờ, trận pháp và kết giới hai người hợp sức thiết lập bị Đài lão phá hủy dễ dàng.

Tạ Lệnh Tề và bọn Lục Ly cũng không chạy vào, có lẽ đang bị Ma tướng, Yêu tướng bám lấy, vậy Lạc Ca đâu? Chẳng lẽ y vẫn chưa phát hiện bên này xảy ra chuyện sao? Liễu Sao vốn đang sốt ruột, bất chợt một trận cuồng phong cuồn cuộn ập vào!

Gió thổi tới một cách khó hiểu, cát bay đá chạy khắp mặt đất, cỏ tranh trên hiên nhà bị thổi bay tán loạn đầy trời. Lớp mây đen trên đỉnh đầu chẳng những không bị thổi tan mà còn dần biến thành dạng phễu, trút xuống ngôi nhà tranh.

“Ma khí sắp bám vào đứa bé sao?” Tô Tín cũng bất chấp điều kiêng kị, chạy nhanh vào phòng trong.

Gần như cùng lúc đó, hai bóng dáng một đỏ một xanh dùng tốc độ kỳ dị lách đến cửa, Liễu Sao chưa kịp né tránh đã mặt đối mặt với Vị Húc và Đài lão.

Đối đầu với hai tên yêu ma tiếng tăm lừng lẫy, Liễu Sao tiến chẳng được lùi cũng không xong, nàng kinh hoàng nhìn quanh quất, mới nhớ tới Lục Ly không có ở đây, nàng không kiềm lòng nổi bắt đầu run rẩy.

Thật bất ngờ, Đài lão chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, rồi chạy vào buồng trong.

Lão ta … tha cho nàng? Liễu Sao đang ngẩn người ra, bên tai chợt vẳng đến tiếng cười.

Vị Húc dừng bước lại trước mặt nàng, y đưa ngón tay nâng cằm nàng lên, có chút thích thú ngắm nghía nàng.

Khoảng cách của hai người quá gần, Liễu Sao cũng nhìn rất rõ ràng đường nét gương mặt tuấn tú kia. Nàng cảm thấy làn da y trắng mịn như bé gái, đôi môi đỏ tươi đẹp đẽ, chiếc mũi thanh tú bé xíu, trong đôi mắt hoa đào sóng sánh sắc thái ngả ngớn tà ác, làm sao mà giống mỹ thiếu niên ngây thơ non nớt chứ, đó rõ ràng là ánh mắt của nam tử trưởng thành!

Nốt ruồi son trên mi tâm càng thêm rực rỡ, dường như máu tươi đang dần thấm ra.

Liễu Sao không dám nhúc nhích.

Biết rõ thủ đoạn của vị hộ pháp ma cung này, Đài lão nhíu mày nói: “Con bé này, chủ quân nhà ta có lệnh…”

Tìm thấy đường sống trong chỗ chết, Liễu Sao đè nén cơn sợ hãi trong lòng xuống, nhanh chóng lùi vào góc tường.

Vị “huynh đệ” thay mình cầu xin trong lời lão già này hẳn nhiên là Thánh sử Lô Sanh; về phần Yêu quân áo trắng, có lẽ nguyên nhân là vì ký Thủy tộc mới tha cho mình…

Tiếng khóc trẻ con cất lên, vô cùng vang dội.

Ma anh đã giáng thế! Liễu Sao chợt hoàn hồn, nhớ ra Tô Tín đang ở trong đó, phút chốc nàng toát mồ hôi lạnh, vội vã chạy vào.

Chuyện nàng lo lắng không hề xảy ra, trong phòng Tô Tín bình an đứng một bên, nét mặt vừa bất ngờ vừa vui mừng. Đài lão và Vị Húc đang bị hai người khác quấn chặt lấy. Liễu Sao chăm chú quan sát hai người kia, đó chính là Thương Ngọc Dung và Trác Thu Huyền!

Bọn họ đến đây từ lúc nào vậy? Liễu Sao há hốc mồm.

Trong căn phòng nhỏ, Ma – Yêu – Tiên, ba bên đấu pháp với nhau, tiếng động đã không thể giấu giếm được từ lâu. Ở trên giường, người thiếu phụ vừa sinh xong thấy tình cảnh này bị dọa hôn mê, ở bên cạnh lão bà ôm cháu trai hai mắt nhắm nghiền, mặt người nông phụ còn lại cũng không còn chút máu, rụt lui vào góc tường run rẩy. Đài lão và Vị Húc thay nhau nhìn chòng chọc đứa trẻ trong lòng bà lão, cố gắng đến gần. Trác Thu Huyền và Thương Ngọc Dung canh giữ chặt chẽ, hai người đều là nhân vật nổi bật trong chốn Tiên môn, lại được Tô Tín giúp đỡ, Đài lão và Vị Húc nhất thời không chiếm được lợi thế.

Sắc mặt Trác Thu Huyền rất khó coi, phất quạt cản trở Đài lão.

Thương Ngọc Dung thấy Liễu Sao ngẩn người, cười khổ nói: “Thiếu gia bảo chúng ta chờ ở đây, không thể ngờ được lại thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Hóa ra bọn họ đã tuân lệnh mai phục ở nơi này từ lâu, Liễu Sao thầm thấy may mắn, lại không nén lòng được thầm oán trách. Lạc Ca đã sắp xếp mọi chuyện, vì sao không nói với mình và Tô Tín chứ? Còn khiến mình hốt hoảng lo sợ!

Đối diện với ánh mắt ẩn ý cười như có như không của Vị Húc, trong phút chốc Liễu Sao giật mình, vứt mất ý tưởng chạy đến giúp đỡ trong đầu… Tiên môn cũng không có mấy người thật lòng che chở nàng, vẫn là đừng kết thù với Ma cung thì hơn.

Thấy Tô Tín tạm thời không gặp nguy hiểm, Liễu Sao ném lại một câu “Ta ra ngoài xem” rồi bỏ chạy ra, vừa bước tới cửa chợt nghe các đệ tử kinh hoàng kêu lên.

“Ma tôn Trưng Nguyệt!”

“Ma tôn Trưng Nguyệt đến đây rồi!”

Trác Thu Huyền và Thương Ngọc Dung đồng loạt biến sắc. Liễu Sao sợ hãi tới mức thụt lui lại.

Lục Ly nghi ngờ không sai, lúc trước Trưng Nguyệt để lại tung tích ở Dĩnh Châu, thật ra là muốn dẫn dụ Tiên môn qua đó. Ai ngờ Lạc Ca không những không mắc mưu, mà còn lặng lẽ tìm ra được Ma anh thật sự. Tương kế tựu kế, lật ngược tình thế khiến bọn chúng trở tay không kịp.

Nhưng mà, đúng thời điểm này Ma tôn Trưng Nguyệt lại đến đây, chỉ có vài người chắc chắn không thể cản được.

Đài lão và Vị Húc mừng rỡ, ra tay càng không e dè gì. Trác Thu Huyền tung ra hư chiêu. Thương Ngọc Dung rất ăn ý giúp nàng cản trở Đài lão, Trác Thu Huyền lùi đến trước giường, nhanh chóng đỡ thiếu phụ dậy đút thuốc cho nàng ta, tiếp đó lại vươn tay ra, hai tia sáng tím chia nhau ẩn vào giữa trán bà lão và nông phụ, hai người lập tức ngủ mê man. Trác Thu Huyền ôm lấy đứa trẻ sơ sinh đưa cho Liễu Sao: “Lạc Ca ở phía tây.”

Đống tã lót bọc kín đứa trẻ, Liễu Sao đón lấy theo bản năng, do dự nhìn Tô Tín, rồi cắn chặt răng nhảy ra từ cửa sổ, nàng thi triển độn thuật chạy về phía tây.

Ở phía tây có một dòng suối nhỏ, bên bờ suối là rừng trúc rậm rạp, trong rừng trúc những luồng sáng của Tiên trận và Võ trận liên tiếp lóe lên, bụi đất tung bay, đám đá vụn va vào nhau giữa không trung. Cao thủ Tiên môn Võ đạo hợp tác, lợi dụng pháp trận bao vây hơn mười tên yêu ma, hai bên đấu nhau nghiêng trời lệch đất.

Bỗng nhiên, một giọng hát chợt vang lên, du dương huyền ảo, hết sức rõ ràng êm ái, bao trùm lên tất cả các âm thanh khác, giọng hát khiến lòng người rung động.

Là Diệu Âm Tộc ký thủy! Liễu Sao ngừng chân.

Trời không mưa, mà nước suối lại tràn bờ hóa thành một dòng sông nhỏ. Có người đứng trên mặt sông, áo trắng thắt lưng bằng tơ bạc, quả nhiên là A Phù Quân của ký thủy tộc nàng đã gặp hôm đó. Y vừa khẽ cất giọng ngâm nga, vừa điều khiển từng những mũi tên nước áp sát mắt trận, phối hợp với đám yêu ma trong trận tiến hành phản kích. Đệ tử Tiên môn và đệ tử Võ đạo trấn giữ trận pháp đã bị Diệu Âm quấy rối, thân thủ không linh hoạt bằng ngày thường, chiến đấu cực kỳ gian nan.

Không ai có thể ngờ, ký Thủy tộc nhỏ bé gia nhập lại tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy. Tiên môn xưa nay có tu thân dưỡng tính nên vẫn có thể cố khống chế cục diện, đám người tu Võ đạo tinh thần bất định lòng dạ nóng nảy, dấu hiệu bị khống chế càng rõ ràng, sắc mặt ai nấy đều giận dữ, nhưng lại chẳng thể làm gì.

Tìm thấy Lạc Ca sẽ an toàn! Liễu Sao vội vàng lướt mắt nhìn qua vòng chiến, không hề thấy bóng dáng của Lạc Ca, nàng bắt đầu hoảng hốt.

Chẳng phải Trác Thu Huyền bảo y ở phía Tây ư? Vậy phải làm sao bây giờ?

Đám ma tướng đuổi theo phía sau, những người khác lại gian khổ chiến đấu phía trước, nào rảnh rỗi ra tay cứu giúp?

Tình thế cấp bách, Liễu Sao không kịp suy nghĩ kỹ càng, chuyển hướng chạy về phía nam.

Lạc Ca cũng không có mặt ở phía nam, chẳng những vậy, pháp trận bố trí ở chỗ này cũng rất tầm thường, đệ tử canh giữ ở đây còn ít hơn nhiều hai hướng kia, ước chừng là vừa bị điều người đi, dù sao cũng không một ai đoán được phòng tuyến phía đông lại xảy ra vấn đề.

Liễu Sao thấy cảnh tượng này, trái tim chợt lạnh lẽo.

Một mình nàng sao có thể bảo vệ được Ma anh đây? Rốt cuộc Lạc Ca đang ở chỗ nào? Thời điểm quan trọng như vậy, sao y lại không có mặt ở đây?

Thấy nàng một mình ôm Ma anh chạy tới đây, chúng đệ tử cũng giật mình, vội vã khởi động trận pháp cản trở đám Ma tướng ở phía sau. Chỉ tiếc rằng Lạc Ca sắp xếp lực lượng bảo vệ ở phía nam quá mỏng manh, Tiên trận vừa khởi động và bị phá hủy. Lần này Ma cung tấn công ồ ạt cũng không phải muốn nhắm vào Tiên môn, đám Ma tướng này đều một lòng muốn cướp đoạt Ma anh để tranh công, nên bất chấp tất cả hạ sát chiêu với mọi người, chúng tiến lên bao vây Liễu Sao.

Bây giờ có muốn quay về tìm bọn Thương Ngọc Dung cũng không còn kịp. Liễu Sao hoảng sợ, liên tiếp lùi về sau.

“Chạy ra ngoài đi.” Bên tai bất chợt vang lên giọng nói nhẹ nhàng.

Lạc Ca! Liễu Sao như gặp được cứu tinh, mừng rỡ như điên, không chút nghĩ ngợi theo lời dặn dò chạy ra khỏi vòng phòng thủ.

Trời đã tối, xung quanh là núi non hoang vắng, im lìm không một bóng người, thấy cảnh vật trong bóng đêm, con đường phía trước uốn lượn dường như không có điểm cuối, ngay cả tiếng côn trùng cũng không hề nghe thấy.

Trong quá trình chạy thục mạng, tiềm lực được phát huy ở mức độ cao nhất, Liễu Sao ấy thế mà có thể chỉ một lúc dùng độn thuật đi xa vài trăm dặm, cho đến khi kiệt sức mới dừng lại, nàng phát hiện đám Ma tướng đã bị bỏ lại đằng sau. Tốc độ thế này, chính bản thân Liễu Sao cũng thấy khó lý giải được, tiếp đó nàng phát hiện ra có chuyện bất ổn.

Lúc này nên làm gì đây? Lạc Ca cũng không chỉ dẫn nhiều, y có chạy theo tới đây không?

Liễu Sao thử thăm dò, khẽ khàng gọi y: “Lạc sư huynh?”

Không có ai đáp lời, bên tai nàng lặng ngắt như tờ.

Thế giới dường như trở nên tĩnh lặng, một ý niệm đáng sợ hiện lên trong đầu, trong khoảnh khắc Liễu Sao như rơi xuống vực sâu, nàng ý thức được dường như mình đã phạm phải sai lầm lớn. Liễu Sao quyết đoán quay đầu chạy về!

Tại sao Lạc Ca lại bảo nàng chạy ra chứ? Rời khỏi vòng phòng thủ, chẳng phải càng nguy hiểm sao!

Vừa nghe được mệnh lệnh, nàng từng phân vân trong phút chốc. Nhưng thời gian quá cấp bách nàng không thể suy nghĩ sâu xa, thế mà đã bỏ sót vấn đề lớn nhất trong mệnh lệnh này … giọng nói nghe giống Lạc Ca, thế nhưng đó chưa chắc đã là y!

Bỗng nhiên, Liễu Sao đứng khựng lại.

Không đúng, y có thể nhìn thấu kế hoạch của Ma cung, trước đó sắp xếp cho Thương Ngọc Dung và Trác Thu Huyền mai phục trong phòng, đủ thấy kế hoạch của Lạc Ca rất chu đáo chặt chẽ. Lực lượng phòng thủ ở phía nam yếu ớt vượt khỏi sự suy đoán, nhìn kiểu gì cũng rất kỳ lạ. Một kẻ được Tiên môn sùng bái, chưa bao giờ thất bại lại có thể sơ suất vậy ư? Trừ phi … thật sự là do y bày mưu tính kế!

Nếu vậy, Lạc Ca bảo nàng một mình chạy đến đây là có ý đồ gì?

Trong lúc ngẫm nghĩ, Ma tướng đã đuổi tới.

Bọn chúng thấy người ôm Ma anh chỉ là một cô gái Võ đạo tầm thường, chúng ma mừng như điên, từng loại sát chiêu cùng lúc tập kích Liễu Sao, bọn chúng rắp tâm đánh nhanh thắng nhanh.

Có lẽ Lô Sanh cũng không nghĩ rằng nàng sẽ chạy ra ngoài, chúng ma không hề biết cô gái trước mắt là ai, cũng không có chút ý nương tay. Ma khí lãng đãng trôi, đất đá vây mờ mắt, rất khó tìm thấy lối ra an toàn. Liễu Sao chật vật tránh né, dưới sự tấn công mạnh mẽ của đối phương, với sức lực của nàng quả thật không chịu nổi một đòn, sau ba chiêu lập tức không thể chống cự được nữa.

Bỗng nhiên, bầu không khí xung quanh thay đổi!

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, ý nghĩ có nguy hiểm vụt lướt qua đầu, Liễu Sao chợt thấy sống lưng lạnh toát, không chút suy nghĩ nàng nghiêng người tránh né!

Tiếng gió rít nhẹ, mấy cái móng tay màu xanh thật dài xẹt sát qua cánh tay nàng!

Chỉ trong phút chốc, tất cả cỏ cây núi đá đều biến mất, xung quanh hiện ra ảo cảnh biển máu đỏ tươi mênh mông mờ mịt. Chúng Ma tướng thấy thế đều cảnh giác thu tay về, bày ra tư thế đề phòng, chúng nghĩ rằng đã rơi vào cạm bẫy của Tiên môn.

“Thực Tâm ma!” Liễu Sao hít một hơi lạnh, hét to, nàng ôm Ma anh lùi lại.

Trong truyền thuyết Thực Tâm ma thuộc Ma tộc, nhưng trên thực tế y là ma đầu do trời đất sinh ra, không bị Ma thần quản thúc. Y rất hiếm khi xuất hiện, sao tiểu cô nương này sao có thể nhận ra y chứ? Chúng ma đều ngạc nhiên nghi ngờ, nhưng lại cảm ứng được ma khí từ kẻ vừa đến, chúng lập tức tin bảy tám phần. Thấy xảy ra biến cố, bọn chúng đánh mắt nhìn nhau, có bốn kẻ trong đó cùng lúc tấn công ngăn cản Thực Tâm ma, ba tên khác lập tức bổ nhào tới Liễu Sao, xem ra vẫn không chịu dễ dàng từ bỏ.

Đã từng giao chiến với Thực Tâm ma, Liễu Sao không hề căng thẳng như trước nữa. Phát hiện áp lực đã giảm bớt, nàng vờ tung hai chiêu thừa dịp chạy trốn, không ngờ nàng vừa thi triển độn thuật đã bị lớp kết giới rất chắc chắn cản lại, tất nhiên Thực Tâm ma đến là vì Ma anh, sao lại để mình dễ dàng bỏ trốn chứ.

Thời điểm này mà Lạc ca vẫn chưa hiện thân, chẳng lẽ mình đã đoán sai?

Liễu Sao bắt đầu hốt hoảng, bây giờ trước sói sau hổ, tiến không được lùi cũng không xong, nàng bèn cúi đầu nhìn đứa bé con trong lòng, nàng do dự… Hai bên đều nhất định muốn cướp được Ma anh, dù nàng có liều mạng cũng không thể bảo vệ nổi. Lúc này đưa Ma anh ra để bọn chúng tranh giành, có lẽ nàng còn cơ hội sống sót. Dù sao mục tiêu của bọn chúng cũng không phải là nàng, nàng còn chưa muốn chết!

Trong lúc do dự, Thực Tâm ma hừ nhẹ một tiếng, hợp hai tay lại giữa đôi mày, trong phút chốc tử khí tỏa ra, trên đầu móng tay xanh lam nhọn hoắc hiện lên những đốm lửa đỏ, chúng nhảy múa xoay tròn, tựa như bóng ma trơi âm u. Luồng ma khí cực mạnh hội tụ trên đỉnh đầu hóa thành ma trận vô cùng lớn.

Chúng Ma tướng trở tay không kịp, dưới luồng ma lực khủng khiếp, hai ma hồn hóa thành khói sương.

Vài tên Ma tướng thấy thế hoảng sợ, đều tự lùi ra sau. Không ai bảo ai đều tự chuyển hướng tấn công kết giới, chúng muốn trốn về báo tin.

Lặng lẽ không một âm thanh, Thực Tâm ma xuất hiện sau lưng ba người, vươn tay ra, rồi thu tay lại. Ma hồn bị bóp nát giống như ánh sáng đom đóm, tan biến giữa đất trời!

Tận mắt chứng kiến loại sức mạnh khủng khiếp này, Liễu Sao mới biết hai lần trước đây y đều nương tay với mình. Nàng nhất thời hoảng sợ, gần như sắp tự tay giao Ma anh ra.

Nhưng, nếu để Thực Tâm ma cướp được Ma anh, giúp y tu luyện, tương lai chắc chắn sẽ làm hại Lục giới, càng hại chết nhiều người hơn!

Nếu một mình nàng trốn về, làm sao mà dám đối mặt với bọn Tô Tín đây? Rất nhiều lần bụng bảo dạ không thèm quan tâm, nhưng trong thâm tâm nàng cứ mãi mong chờ một ngày nào đó sẽ được mọi người đón nhận.

Đây không phải là chọn lựa đơn giản, mà là sự giày vò ý chí. Mặt Liễu Sao xanh mét, những giọt mồ hôi to như hạt đậu túa ra trên trán. Nhất quyết không để Ma anh bị cướp mất trên tay mình!

Suy tư chốc lát đã lập trận, chưởng phong biến thành hàng nghìn lưỡi dao, trong nháy mắt hóa ra khoảng chừng một trăm bóng hình, thật giả khó phân.

Nàng dốc hết sức lực tung ra võ chiêu mạnh nhất cuộc đời nàng, nhưng trong mắt Thực Tâm ma chút chiêu thức đó vẫn không hề có sức uy hiếp. Thực Ma ma tựa như ma quỷ lướt tới sau lưng Liễu Sao, vươn tay chụp lấy nàng.

Dòng máu cao quý biến mất mấy vạn năm, khí tức của nó bây giờ lại xuất hiện trên người con nhãi này, nó chính là phần linh dược tu hành hiếm có! Loại dược vật này còn quý giá hơn cả Ma anh! Hơn nữa, nó căn bản không biết mình đang có được thứ gì, cho nên đến giờ mới còn nhỏ nhoi yếu ớt như vậy, đúng là một cơ hội tốt bắt lấy nó!

“Lục Ly! Lục Ly mau tới đây!” Liễu Sao bị luồng ma khí đậm đặc vây quanh, sắc mặt nàng hoảng hốt trắng bệch, theo thói quen gọi cái tên quen thuộc nhất. Lục Ly lại không hề giống như ngày thường xuất hiện vừa kịp lúc, mà bất chợt có tiếng chuông trong trẻo vọng vào tai nàng.

Một tiếng, hai tiếng … Như một dòng suối ngọc bắn tung tóe, giờ đây ngọc vỡ, từng tiếng rõ ràng, trong đó ẩn chứa vô vàn sát khí, một âm tiếp một âm, từng lớp kéo từng lớp, mặt đất cũng lung lay theo tiết tấu của nó gợn lên tầng tầng lớp sóng.

Khôi phục lại thần trí, Liễu Sao không kịp lấy lại bình tĩnh, chưa quay đầu lại nhìn, một luồng sáng trắng đột nhiên hiện lên trước mặt, Tiên khí dồi dào ùn ùn kéo đến phủ kín đất trời!

Luồng sáng chói lòa rực rỡ bao phủ một vùng, đâm vào mắt khiến người ta không thể mở mắt, trong luồng sáng đó mơ hồ có bóng dáng một người, cả thân thể lẫn mái tóc tỏa ra sang, tựa như vòng trang trí viền quanh bức họa, lạnh lẽo, kính cẩn nghiêm trang.

Luồng hào quang yếu dần, rốt cuộc tầm mắt cũng trở nên rõ ràng hơn.

Vị tiên nhân áo trắng tay giữ kiếm lạnh lùng đứng đó, tà áo trắng dài tung bay phất phơ theo gió.

Liễu Sao vui mừng khôn xiết.

Nàng không đoán sai, là y! Là y mà!

Đôi mắt hẹp rèm mi dài, sóng mắt lạnh lùng tựa ánh sao, ngập tràn trong đó là vẻ quyết đoán, toan tính. Cơn gió lướt qua, ảo cảnh biển máu đỏ rực tầng tầng lớp lớp đã biến mất, xung quanh lại hiện ra cảnh vật thật sự. Trên đỉnh đầu, một thanh kiếm lớn dài mấy trượng với Tiên ấn mang sắc vàng huy hoàng, dần dần áp sát xuống Thực Tâm ma! Rõ ràng là ‘Cực thiên thuật’ của Nam Hoa phái, sát đạo!

Kiếm khí giăng kín trong vòng trăm dặm, tìm không thấy một khe hở trốn tránh.

Liễu Sao muốn lùi về sau, nhưng đôi chân bất giác không thể nhúc nhích dù chỉ một li.

Hết chương 22
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện