Huynh đệ tương ngộ, áo trắng tóc trắng giống hệt nhau, đôi mắt màu xanh lam tương đồng, tầm mắt chạm nhau bùng lên hai ngọn lửa hoàn toàn khác biệt.

“Đừng lợi dụng con bé.”

“Có được sự ủng hộ của Yêu giới cũng không có hại gì với con bé.”

“Trưng Nguyệt thật đang ở Ma cung.”

A Phù Quân nhíu mày.

“Lợi dụng con bé lúc này chính là hủy diệt con bé và cũng sẽ chọc giận kẻ thật sự đang nắm giữ Ma cung, việc đó chỉ mang đến tai họa cho Ký Thủy tộc.” Kha Na bước đến trước mặt y: “Ta tin rằng đệ sẽ không tiếp tục sự lợi dụng vô nghĩa này.”

Hiểu rõ tính của đệ đệ nên y dùng cách thuyết phục thẳng thắn nhất.

Hai đôi mắt xanh đối diện, một người nghi ngờ một người bình thản.

“Đệ đã biết.” A Phù Quân gật đầu, y cũng không tò mò Trưng Nguyệt thật là ai mà lại hỏi: “Huynh tính sao?”

“Quả thật ta đã bị lừa, nhưng bây giờ ta tin tưởng con bé.”

“Ký Thủy tộc không thể vì một câu tin tưởng mà có thể tha thứ cho sai lầm của huynh.”

Kha Na thấp giọng: “Ta hiểu, ta sẽ chuẩn bị.”

A Phù Quân lập tức đáp: “Vậy theo đệ quay về thỉnh tội.”

Kha Na trầm mặc một lúc lâu sau rồi bảo: “Tạm thời ta chưa trở về được, cho ta thêm chút thời gian.”

A Phù Quân lạnh giọng: “Giao dịch này đã chấm dứt, những thứ cần trả huynh đã trả hết, may mà thuộc hạ cũ của Yêu Khuyết vẫn còn, chúng ta chưa chắc đã không còn hy vọng phục hưng.”

“Chuyện này đệ thích hợp hơn ta, vì lúc trước ta tu luyện nhanh hơn một bước nên tộc trưởng mới chọn ta.” Kha Na trầm mặc một lát rồi mỉm cười: “Thật ra, chẳng phải cơ hội vốn là của đệ sao? Đến cuối cùng đệ cũng có thể rời khỏi sự khống chế của nước, đó là ý trời.”

A Phù Quân: “Ngốc nghếch, chọn lựa như thế, hai người hoàn toàn không có tương lai.”

“Không phải như đệ nghĩ đâu.” Kha Na trả lời: “Trong cuộc giao dịch này, ta nợ con bé nhiều lắm, con bé vừa làm chủ Ma cung, không thể không có ai bên cạnh.”

A Phù Quân thản nhiên nói: “Giao dịch cũng sẽ sinh ra tình cảm.”

Kha Na lắc đầu: “Tùy đệ nghĩ sao cũng được, lần này đệ biết ta sẽ đến cho nên tìm cách chuyển họ đi đúng lúc, không để người trong tộc phát hiện tung tích của ta, chẳng phải đệ đã đoán được lựa chọn của ta rồi sao?”

A Phù Quân không nói gì thêm nữa.

“Ta rất yên tâm giao tất cả hy vọng của Ký Thủy tộc vào tay đệ.” Kha Na vỗ vỗ vai y: “Đừng tìm cách cứu ta, A Phù Quân, cám ơn đệ.”

Bóng người biến mất trong làn gió lạnh, chỉ còn lại vô vàn hoa tuyết tung bay.

******

Ngoại trừ Hư Thiên ma giới thì cửa vào Minh giới đều có khắp ngũ giới, còn cửa ra chỉ nằm ở nhân giới. Liễu Sao nghĩ đến những lời Lạc Ninh mà thầm thấy lo lắng nhưng lại không tiện xác nhận, lòng ngập tràn lo âu nàng vội vàng độn thổ quay về.

Nơi nàng xuất hiện đúng là vách núi đen, dưới vực mây mù bồng bềnh sâu không thấy đáy.

Phát hiện cảnh vật trước mắt không đúng, Liễu Sao mới phát hiện mình đã nhầm đường, nàng nhìn quanh bốn phía thì ra chỗ này là một đỉnh núi cao rất đơn độc, giữa vách núi đen có rất nhiều hang động tối sẫm to to nhỏ nhỏ tựa như tổ ong.

“Chỗ này…” Liễu Sao muốn đi xuống dò xét thì bỗng nhiên một bóng đen lớn ập xuống đỉnh đầu.

Nguy hiểm!

Liễu Sao ỷ vào tu vi của bản thân nên không sợ thứ gì, nàng tung một chưởng lên trời.

Bóng đen kia có lẽ không đoán được nàng lại mạnh như vậy nên bị chưởng lực đánh bật ra. Tuy nhiên, trong tích tắc bóng đen đó lại bay về hiển nhiên kẻ đó không hề bị thương.

Tiếng chim ưng rít vang khiến màng tai đau buốt.

“Hửm?” Liễu Sao bất ngờ vì tu vi của đối phương không thấp, nàng vội vàng vận khí đối kháng với luồng sóng âm rồi cảnh giác lùi lại vài bước.

Hai con chim ưng một nâu một trắng lượn vòng hạ xuống, đôi cánh giang rộng ra che kín cả bầu trời.

Con chim ưng màu nâu đã tấn công Liễu Sao đáp xuống đất hóa thành hình người. Đó là một tên nam tử khôi ngô tuấn tú, y mặc trang phục nâu đen, áo choàng màu trắng, mái tóc nâu đen búi thẳng lên cao chính giữa điểm một mảnh lông vũ trắng như tuyết. Khuôn mặt đó rất đẹp, đường nét cứng cỏi, lông mày nâu hạ thấp xuống như chèn ép đôi mắt, con ngươi màu đen vàng cực kỳ sâu sắc, ánh mắt nham hiểm đáng sợ, chiếc mũi ưng hơi khoằm, nụ cười trên môi lộ ra vài phần tàn nhẫn.

Phong thái người này cực kỳ kiêu ngạo, rõ ràng là dáng dấp của kẻ đứng đầu. Nhưng chẳng hiểu sao sức chú ý Liễu Sao lại bị nữ tử đứng bên cạnh y hấp dẫn.

Nữ tử là do Tuyết ưng hóa thành, áo trắng tóc trắng, không hề đeo trang sức lộng lẫy, trên búi tóc chỉ tô điểm một chiếc lông vũ màu đen. Khuôn mặt giống nam tử kia đến bảy phần, nhưng đường nét lại dịu dàng hơn nhiều, hai hàng lông mày nâu có hơi quá cao, đẹp đến cực kỳ âm mị.

Chẳng biết vì sao Liễu Sao càng nhìn thì càng thấy nàng ta đáng ghét, có lẽ trên đời này sẽ có một kiểu nữ tử có thể khiến người cùng giới nảy sinh ác cảm, vì vậy Liễu Sao lại chuyển sang hướng tên nam tử kia: “Các người là Ưng yêu?”

Nam tử quan sát nàng: “Ma tộc.”

Liễu Sao khẽ hừ, có lẽ vì đã đoán ra thân phận của họ nên trong lòng thầm dâng lên sát ý.

Nữ tử tuyết ưng đột nhiên bước lên chắp tay lại: “Nghe nói Ma cung có tân quân Trưng Nguyệt, tiểu vương là Ưng Như theo chủ quân Bách Yêu Lăng đi ngang qua đây, thật vinh hạnh được diện kiến.”

Giọng nói khàn khàn, vọng vào tai lại dịu dàng kỳ lạ, nhưng cũng khiến người ta thấy ghét.

“Ngươi quen ta sao?” Liễu Sao không thèm khách sáo. Trong lòng nàng, chỉ có Kha Na mới là Yêu quân còn Ưng Phi là cái cọng hành gì chứ? “Phong thái của các hạ như thế thì ngoại trừ Ma tôn thì còn có ai vào đây nữa?” Ưng Như cười bảo rồi lại đến bên cạnh Ưng Phi lần nữa: “Thiếp chúc mừng của Vương huynh còn chưa đến được Ma cung thì đã được tiếp kiến chính chủ rồi.”

“Thật may mắn!” Biết thân phận của Liễu Sao, Ưng Phi lập tức thu lại sự khinh thường, y chắp tay cất tiếng cười “Ha Ha”, đôi mắt âm u lạnh lẽo rõ ràng có hơi kiêng dè.

Thân là kẻ mạnh đương nhiên sẽ có được sự tôn trọng của kẻ mạnh khác. Liễu Sao có hơi tự hào đồng thời lại thấy bất ngờ, ngày thường nàng không hề quan tâm tới chuyện của Yêu giới, không thể ngờ Ưng Phi lại còn có một cô em gái, là nữ tử mà lại tự xưng là “Tiểu vương”, cũng biết nàng ta là được phong vương thật chứ không phải đơn thuần là muội muội của quân vương. Đối mặt hai huynh muội này, Liễu Sao tự hiểu không thể để mất uy phong, nên cũng tỏ phong thái Ma tôn, nàng khoanh tay gật đầu đáp lễ. Ưng Phi chưa tu thành Thiên Yêu, nên thái độ của Liễu Sao cũng chẳng cần kiêng dè.

Quan sát rõ phản ứng của nàng, Ưng Phi và Ưng Như liếc nhìn nhau, Ưng Như mở miệng hỏi: “Vì sao Tôn giá lại xuất hiện ở tổ của Ưng tộc ta?”

Liễu Sao giật mình: “Sào huyệt của các người không phải ở Yêu giới sao?”

Ưng Phi cười khẽ: “Xem ra các hạ biết rất ít về Yêu tộc.”

Ưng Như không cười nàng kiến thức hạn hẹp mà vẫn kiên nhẫn giải thích: “Yêu đạo là đại đạo trong lục giới nên đương nhiên không chỉ hạn chế trong Yêu giới, nơi này là một nhánh của Ưng tộc ta.”

Liễu Sao “Ừm”, hai tay sau lưng thầm vận ma nguyên không có ý gì tốt lành.

Dựa vào thực lực của nàng hiện nay không phải không đủ khả năng giết chết hai người bọn họ ngay tại chỗ.

Liễu Sao còn đang đắn đo hậu quả, Ưng Như bỗng nhiên nhíu mày khẽ thở dài, dường như có điều lo âu: “Mấy năm gần đây Tiên môn lớn mạnh lại kết minh cùng với Võ đạo, cuộc sống hai tộc Yêu – Ma chúng ta ngày càng gian nan, Vương huynh đang rất lo lắng.” Nói đến đây, nàng ta lại mỉm cười: “Cũng may Yêu tộc ta luôn hoạt động trong một giới, chỉ đủ sức lo cho thân mình. Lần này ta và Vương huynh đi lại được ở Nhân giới cũng nhờ vào Tiên môn châm chước.”

Dù Liễu Sao không thông minh thì cũng nhận ra ẩn ý của nàng ta. Ma tộc vì có ma tính nên đã trở thành đối tượng phải tiêu diệt hàng đầu của Tiên môn, nếu Yêu giới bây giờ lại kết đồng minh với Tiên môn thì cực kỳ bất lợi cho Ma cung. Với những lời uy hiếp kiểu này, Liễu Sao chẳng xem ra gì, Ma cung không phải là của nàng, nhưng vì nghĩ đến lời Kha Na “phải xem bọn họ là thuộc hạ” nên Liễu Sao không thể không đắn đo cố kiềm nén sát tâm hết lần này đến lần khác… Giờ phút này chính nàng đối mặt thế lực của một giới, lúc Yêu quân áo trắng còn đang tại vị, Bách Yêu Lăng vẫn có thể giằng co cùng áo trắng mà không đổ thì việc đó tuyệt đối không chỉ dựa vào hai huynh muội Ưng Phi. Dù bây giờ nàng mạo hiểm giết họ thì cũng không thể cướp lại Yêu Khuyết cho Kha Na mà chỉ càng tạo thêm thù hằn, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch diệt trừ Thực Tâm ma.

“Vương muội nói phải.” Ưng Phi không uổng là lão yêu sống bao nhiêu năm, y thấy rất rõ sự do dự của Liễu Sao, đôi mắt ưng nhíu lại: “Xưa nay Ma – Yêu đã có tình giao hảo và cũng có liên minh hữu nghị từ rất lâu. Ta quá phận tự xưng một tiếng ngu huynh, Trưng Nguyệt hiền muội thông minh như thế đương nhiên có thể hiểu rõ được lợi hại thế nào.”

Một tiếng ‘hiền muội’ ý khinh thường cực rõ ràng.

Rành rành đã có được thực lực mạnh mẽ nhưng lại bị bắt trúng điểm yếu, Liễu Sao cực kỳ ngột ngạt, nàng rất quen với chuyện châm ngòi ly gián nên cất tiếng cười lạnh: “Không có Ma cung, chỉ còn mình Tiên môn độc tôn, chẳng lẽ ngươi cam tâm sao?”

Ưng Phi không hề phủ nhận: “Cúi đầu trước người, cơn giận khó nuốt, bây giờ chỉ còn cách hai giới Ma – Yêu đồng tâm hợp sức, hai huynh muội chúng ta mới có thể tranh hơn thua với Tiên môn, gây dựng nghiệp lớn tại lục giới này.”

Ưng Như cười nói: “Rất nhiều thuộc hạ của Bách Yêu Lăng đang ở gần đây, sao Vương huynh không mời Ma tôn đến làm khách thắt chặt tình hữu nghị của hai giới?”

Nàng ta chỉ rõ mình có dẫn theo thuộc hạ, quả thật là đang khoe khoang, nàng ta đã chắc chắn Liễu Sao sẽ không động thủ. Hai huynh muội kẻ xướng người họa có phần hung hăng càn quấy.

Liễu Sao siết chặt tay, cứng rắn đáp: “Xin lỗi, ta đang bận.”

Ưng Phi cũng không cố nài ép: “Vậy, hôm khác chúng ta lại tán gẫu tiếp, hiền muội, mời.”

Liễu Sao hừ mũi một tiếng.

“Mời.” Ưng Như cười cười rồi thi lễ với Liễu Sao.

“Đúng rồi, nếu có tin tức của áo trắng phản loạn, mong hiền muội vui lòng báo tin.” Áo choàng bay phơ phất, Ưng Phi cất tiếng cười hả hả, dẫn theo Ưng Như bay vút lên cao.

Khinh người quá đáng! Liễu Sao tức đến mức sắc mặt xanh mét, chờ bọn họ đi xa, nàng đạp một cước lên tảng đá lớn nghiến răng nghiến lợi: “Một ngày nào đó…”

Cơn giận chưa trút hết, Ưng Như với bộ lông tuyết trắng lướt gió quay lại.

Ưng Như không hề ngạc nhiên với đống đá vụn rải khắp mặt đất, nàng ta nói với Liễu Sao: “Làm phiền tôn giá giúp ta gửi lời hỏi thăm đến Vị Hộ pháp thuộc hạ của ngài.”

Vị Húc? Liễu Sao kinh ngạc.

Ưng Như cất tiếng cười yêu ma rồi biến hình bay đi.

Cuộc gặp gỡ vô tình này khiến Liễu Sao ôm một bụng tức, tâm tình cực kỳ tệ hại, đồng thời nàng cũng nhớ kỹ món nợ này với hai huynh muội kia. Khi quay về Ma cung nàng lập tức chạy đến tìm Kha Na để hỏi thăm chuyện của hai huynh muội này.

Trong Bất Niệm lâm, những cánh hoa vẫn tung bay như trước nhưng không hề thấy bóng dáng của áo trắng đâu cả.

Liễu Sao đứng nhìn màn hoa rơi ngập trời một lúc lâu rồi xoay người bước ra khỏi ảo cảnh, nàng không tìm ma binh để hỏi chỉ lặng lẽ đi khắp ma cung. Từ sau khi nàng tiếp nhận ma cung, không gian của Ma cung được mở rộng rất nhiều, phóng tầm mắt là cảnh sương đen khói xám trôi lơ lửng vô biên vô hạn.

Liễu Sao đứng ở nơi sương khói hỗn loạn nhất hồi tưởng lại những gì đã qua.

Trong mấy năm ngắn ngủi từ một cô gái vô tri đến bây giờ là kẻ đứng đầu Ma giới, nàng đã trải qua biết bao nhiêu cửa ải hiểm trở, sóng dập gió vùi mà một thiếu nữ bình thường không thể nào tưởng tượng được, và cũng đã tuôn rơi biết bao huyết lệ của cả đời này. Từng giờ từng khắc nàng đều lo được lo mất, những người bên cạnh đến rồi lại đi, cuối cùng chỉ còn lại một mình nàng.

Nhưng như thế này thì đã là gì đâu? Đó chỉ là một mối quan hệ giao dịch. Cũng giống như nàng, bị một cuộc giao dịch hời hợt hại cả đời.

Nàng hối hận.

Có phải y cũng đã hối hận rồi không?

Ý thức dao động, cảnh vật xung quanh thay đổi trong chớp mắt, trước mặt xuất hiện một vùng xanh lam, hóa ra bất tri bất giác nàng đã đến biển ảo.

Có người đứng một mình trên biển, vầng trăng bạc trên đỉnh đầu được bao bọc bởi vài vòng mây khói.

Ánh trăng lạnh lẽo, bóng dáng thanh tú không hề cường tráng nhưng lại mang đến cảm giác vững chãi ổn định đến mức khiến người ta hoài nghi hắn có thể cứ đứng đó mãi mãi như thế.

Thái độ gần đây của hắn rất khác thường, không còn tiếp tục bám lấy Liễu Sao, thậm chí cũng không rời khỏi ảo cảnh, giống như hắn thật sự đã từ bỏ ý định. Thỉnh thoảng Liễu Sao nghĩ như vậy cũng tốt, sau này sẽ dần quên đi cứ xem như người này chưa từng xuất hiện, từ nay về sau rốt cuộc cũng không còn ai có khả năng can thiệp vào vận mệnh của mình nữa.

Liễu Sao cũng không ngờ, nàng để mặc ý niệm tự di chuyển chẳng hiểu sao lại đi đến nơi này.

Hắn xoay người: “Liễu Sao nhi?”

Bị phát hiện, Liễu Sao đành phải bỏ ý định rời khỏi trong đầu: “Là ta.”

“Ngươi đến đây làm gì?” Dường như hắn rất bất ngờ.

Liễu Sao khẽ hừ rồi bước vào biển ảo mà nàng ghét cay ghét đắng: “Toàn bộ Ma cung là của ta, tại sao ta không thể đến được?” Nàng dừng lại một lát: “Ta không phải là ngươi, rãnh rỗi quá nên kiếm người sinh sự.”

Đối mặt với châm chọc, hắn chỉ khẽ nhếch khóe môi rồi cười nói: “Vậy sao?”

Liễu Sao chỉ vào chiếc vòng gỗ trên cổ tay: “Cảm ơn ngươi đã sửa chiếc đàn cho ta, chuyện Kha Na lần trước… là ta hiểu lầm ngươi.”

Hắn không nói gì.

Liễu Sao trầm mặc một lát rồi nói: “Ngươi không đuổi huynh ấy đi, cảm ơn.”

“Nhưng y đã đi rồi.”

“Đó là chọn lựa của huynh ấy.” Liễu Sao bước đến bên cạnh hắn: “Lạc sư huynh từng dạy vài điều, trước kia ta không hiểu rõ. Nhưng vừa nãy ta đột ngột nghĩ thông, huynh ấy có chuyện cần phải làm, huynh ấy cũng không nợ ta gì cả. Ta vốn không có lý do gì giữ huynh ấy lại, vận mệnh cũng chẳng việc gì phải thiên vị ta mà để người khác giúp ta sắp xếp mọi thứ.”

Nàng nghiêng đầu nhìn hắn: “Chỉ là ta ghét ngươi nhúng tay vào đó, không ai thích người khác can thiệp vào vận mệnh của mình cả.”

Cô bé con ngày xưa giờ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng khi đứng sánh vai với Nguyệt của nàng thì vẫn thấp hơn một quãng rất rõ ràng.

Nguyệt khẽ nâng tay kéo nhẹ vạt áo choàng, ánh sáng của thủy tinh chợt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất trong vạt áo.

Thấy hắn không nói lời nào, Liễu Sao lại tiếp: “Chỉ cần ngươi hứa, đừng nhúng tay vào vận mệnh của ta thì chúng ta còn có thể giống như ngày trước.”

“Ngươi không tức giận à?”

“Giận chứ, rất nhiều lần ta muốn giết chết ngươi.”

“Vậy ngươi…”

“Ta đã nghĩ kỹ, tuy ngươi không hề cứu ta nhưng cũng không giúp đám Lư Sênh đối phó ta.” Liễu Sao cắt ngang lời hắn: “Hơn nữa ta vẫn luôn thích ngươi, ngươi biết không, thích đó không phải là thích kiểu trẻ con. Cho nên chỉ cần ngươi không nhúng tay vào chuyện của ta, ta sẽ không hận ngươi.”

Dường như Nguyệt rất sửng sốt.

“Sao vậy?” Liễu Sao tự thấy đắc ý: “Ngươi đừng lo ta sẽ đòi gả cho ngươi, bởi vì ta nghĩ ta thích ngươi là chuyện của ta, ngươi không có lý do gì phải thích lại ta cả.”

Nguyệt bật cười.

“Ngươi cười cái gì?”

“Không có gì.”

“Chủ nhân đang cười, vì không phải một mình ngươi nói thích chủ nhân.” Chẳng biết Lam Sất chạy ra từ chỗ nào, khuôn mặt tròn vo tỏ vẻ khinh bỉ rất rõ ràng.

Liễu Sao cực kỳ xấu hổ tức tối, nàng không nói một câu vung tay đập sang.

Lam Sất tung người biến mất.

Nó lại tránh được? Liễu Sao hiểu rõ nhất tu vi của mình, nàng kinh ngạc nghi ngờ nhìn Nguyệt: “Rốt cuộc nó là ai? Các người là thứ gì?”

Nguyệt chỉ mỉm cười.

“Ngươi cười gì chứ!”

“Ta không cười mà.”

Liễu Sao nhếch môi, sau một lúc lâu nàng cũng đột ngột nở nụ cười.”

“Mặc kệ ngươi.” Nàng nhẹ nhàng nhảy đến trước mặt hắn giang hai cánh tay ra rồi lùi về sau: “Ta thích như bây giờ, ta tự làm chủ vận mệnh của mình, ta vẫn phải cảm ơn ngươi.”

“Ta cũng chưa từng nghĩ tới buông tha ngươi.”

“Ngươi sẽ thả ta đúng không?”

“Có thể.” Hắn vươn tay trái chỉ vào vầng trăng Hư Thiên trên đỉnh đầu: “Chỉ cần ngươi có thể hái trăng xuống.”

“Trăng thì không thể, nhưng ta có thể hái sao cho ngươi.”

Nàng cố ý nháy mắt cười rồi vươn một ngón tay quơ qua quơ lại với hắn, trong tích tắc trên đầu ngón tay xuất hiện một ‘ngôi sao’ lấp lánh giống như trứng bồ câu sáng long lanh giống hệt năm xưa.

Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt thiếu nữ cũng soi rõ bàn tay hắn.

Ánh sáng thủy tinh tím dường như vì vậy mà sáng thêm chút nữa, có hơi lóa mắt.

Sau khi trầm mặc một lúc lâu Nguyệt mở miệng: “Ngươi là kẻ lừa đảo.”

Một luồng ma quang màu xanh lam xuất hiện bên cạnh, Lam Sất thò đầu cười khẩy: “Chủ nhân, người thật sự không biết xấu hổ…”

Nguyệt vươn tay nhấn đầu cậu ta về.

Liễu Sao đắc ý: “Ngươi gạt ta, ta đương nhiên cũng có thể gạt ngươi.”

Nguyệt chuyển đề tài: “Ngươi muốn tìm Thạch Lan? Ta biết Thạch Lan đang ở đâu.”

Liễu Sao cảnh giác lập tức từ chối: “Ngươi đừng có nói cho ta biết, ta không muốn nợ ngươi gì cả.”

Nguyệt gõ đầu nàng rồi thở dài: “Vẫn là một đứa trẻ thôi.”

Bớt đùa đi! Liễu Sao thấy khó hiểu tránh khỏi tay hắn, nàng cãi: “Ta không còn nhỏ, là ngươi quá già!”

Hắn bật cười: “Ta thấy ta còn trẻ tuổi lắm, quả thật có thể làm huynh trưởng của ngươi.”

Liễu Sao thấy như có gì không đúng, quả quyết nói: “Ta về đây.”

“Cung tiễn thánh tôn.” Hắn hơi khom người xuống.

Liễu Sao đi được vài bước, xoay người lại thì vẫn thấy hắn đang đứng ở đó nàng không nhịn được hỏi: “Ngươi cứ đứng thế cả ngày không thấy chán sao?”

Hắn “Ừm” rồi nói: “Có hơi, nhưng quen rồi.”

Rời khỏi ảo cảnh, Liễu Sao không quay về Bất Niệm lâm mà đi tìm Lư Sênh kể lại chuyện đã gặp huynh muội Ưng Phi với y. Vô duyên vô cớ phải ôm một bụng tức khiến Liễu Sao bỗng cảm nhận được vị trí Ma tôn của mình. Nếu Kha Na đã bảo phải xem đám Lư Sênh là thuộc hạ vậy khi bị khiêu khích từ bên ngoài thì nàng tìm thuộc hạ để thương lượng là rất hợp lý.

Lư Sênh bình thản nghe nàng kể hết rồi nói: “Thánh tôn chưa lập uy vang danh lục giới nên người bên ngoài không phục là tất nhiên, Yêu giới tuyệt đối sẽ không liên minh với Tiên môn, Thánh tôn cứ yên tâm. Có điều Ma cung lực mỏng nên phải có quan hệ tốt với Bách Yêu Lăng.”

“Chúng đã uy hiếp ta còn bảo ta phải có mối quan hệ tốt với chúng?” Liễu Sao không vui: “Ta mất thể diện thì cũng chính là Ma cung mất thể diện!”

“Vô Tích Yêu Khuyết sụp đổ đã là sự thật.”

“Là vì Kha Na cứu ta.”

“Thân là Ma tôn, là người đứng đầu thì phải biết lo nghĩ cho Ma cung, áo trắng không nên ở lại Ma cung.”

“Ngươi muốn đuổi Kha Na?” Liễu Sao phẫn nộ.

“Chỉ mỗi áo trắng thôi mà đã làm ngươi kích động như thế, đây là nhược điểm một Ma tôn không nên có.”

Nàng đã biết là không nên đến tìm y bàn bạc mà! Liễu Sao thầm tức giận, nàng bất chấp tuyên bố: “Những chuyện khác đều có thể thương lượng, còn việc này tuyệt đối không!”

“Việc này cứ làm thế đi!” Lư Sênh nói: “Áo trắng đã rời khỏi Ma cung.”

“Chuyện này ngươi không cần lo.”

Liễu Sao vốn muốn tìm Lư Sênh giúp hiến kế dạy dỗ Ưng Phi, ai ngờ Lư Sênh không những không biết ơn nàng đã tha mạng cho mà lại còn nói những lời đó. Liễu Sao rất hối hận, phẩy tay áo bỏ đi, nàng tức khắc đến Mặc Lan điện tìm Vị Húc, đúng lúc Vị Húc đang uống rượu cùng vài tên ma tướng, thấy nàng đến đám ma tướng đều thức thời cáo lui.

Áo bào đỏ càng làm tôn lên cánh tay thiếu niên trắng như ngọc ngà, dường như Vị Húc muốn đùa ác nên đích thân rót cho nàng một chén máu tươi: “Mời Thánh tôn.”

Liễu Sao không có tâm trạng so đo với y, nàng chuyển thẳng những lời Ưng Như nhắn lại với y: “Ngươi quen nàng?”

“Nàng ta…” Vị Húc rất thờ ơ đáp: “Cũng xem như một người bạn cũ của ta.”

Liễu Sao kinh ngạc: “Trước kia ngươi có qua lại với Yêu giới?”

Thiếu niên nở một nụ cười yêu mị, nốt ruồi son kia cũng rực rỡ hẳn lên. Y ngồi đối diện với Liễu Sao nói: “Chẳng có gì lạ cả, ta vốn là bán yêu?”

Bán yêu nhập ma? Liễu Sao hít một hơi lạnh, đột nhiên nàng nghĩ tới điều gì: “Mặc Lan…”

“Chuyện của ta cũng không phải là bí mật gì, thánh tôn cứ hỏi thăm là sẽ biết thôi.” Vị Húc lại nói tiếp: “Ưng Như là em gái của Ưng Phi, vì có công giúp Ưng Phi lên ngôi Bách Yêu Lăng vương nên được phong là Chấp lệnh. Bây giờ Ưng Phi đã thống nhất Yêu giới, đương nhiên nàng ta sẽ được phong vương, thủ đoạn của nàng ta không đơn giản, thánh tôn gặp phải nàng e là chẳng vớ được món hời nào.”

Liễu Sao xấu hổ: “Ta không sợ ả!”

Vị Húc chậm rãi bảo: “Người cần phải cẩn thận với nàng ta là Yêu quân áo trắng.”

Liễu Sao thấy khó hiểu: “Chẳng lẽ nàng còn lợi hại hơn cả Ưng Phi.”

“Nàng ta chưa chắc đã giỏi hơn nhưng chắc chắn là độc ác hơn.” Vị Húc nhíu mày, lời y nói có ẩn ý khác: “Hình như nàng ta có chấp niệm gì đó với Yêu quân áo trắng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện