Ngọn lửa trong đôi mắt nhạt dần rồi hóa thành ánh cười mê hoặc. Ưng Như nhanh chóng phục hồi cảm xúc, nàng nâng tay sửa lại mái tóc trắng: “Không gặp huynh trên chiến trường, ta cứ tưởng huynh đã quên ta.” Không chờ Kha Na trả lời nàng tiếp tục thở dài: “Ta biết, huynh không nỡ lòng trở thành kẻ địch của ta, nếu năm đó chúng ta không… vậy thật tốt.”

Kha Na: “Ừm.”

“Khó lắm mới gặp lại, huynh không có gì để nói sao?” Ưng Như cười bảo: “Chẳng lẽ huynh nghĩ ta sẽ hại huynh sao?”

Kha Na chỉ mỉm cười: “Ngươi không còn giống ngày trước lắm.”

“Tất nhiên.” Ưng Như sờ sờ khuôn mặt mình, tiếng thở dài khàn khàn êm ái nhưng lại hiển lộ vẻ âu sầu: “Chớp mắt đã qua nhiều năm vậy rồi, nhớ ngày đó huynh từng nói muốn vứt bỏ cuộc sống quá khứ để tìm kiếm con đường dành cho kẻ mạnh… huynh đã thành công.”

Kha Na trả lời: “Ngươi cũng tốt lắm.”

“Huynh tu thành Thiên Yêu, ta cũng không thể mãi dậm chân tại chỗ được.” Ưng Như hạ tay xuống, tất cả mọi ưu sầu trong đáy mắt hoàn toàn biến mất: “Không có huynh thì không có Bách Yêu Lăng Ngọ Vương.”

Hai người họ ôn chuyện cũ, Liễu Sao ở một bên hờn dỗi. Nàng ta quả nhiên quen biết Kha Na, rõ ràng nàng ta cố ý chọc giận nàng để dẫn dụ Kha Na hiện thân mà, đáng giận! Tâm kế của người này chẳng kém A Phù Quân bao nhiêu, khó trách Vị Húc bảo phải cẩn thận nàng ta, cũng may xem tình hình này có lẽ nàng ta không phải là kẻ thù của Kha Na. Nghĩ thế, Liễu Sao yên tâm hơn một chút.

Có Ưng Như đi cùng, bầu không khí giữa ba người bắt đầu trở nên kỳ quặc.

Liễu Sao dựng tai nghe hai người trò chuyện, nàng dần biết được chuyện năm xưa của hai người. Năm đó Ký Thủy tộc vẫn là dòng tộc nhỏ yếu bị kẻ khác bắt nạt, truy sát, khi đó Ưng Như là kẻ có tư chất kém cỏi nhất trong Ưng tộc thường xuyên bị các anh chị giễu cợt. Hai người ngẫu nhiên quen biết rồi đồng bệnh tương liên, nhưng sau đó Kha Na được tộc trưởng chọn trở thành hy vọng của Ký Thủy tộc, từ đó hai người không còn gặp lại nữa.

Với Liễu Sao mà nói, hiện nay người nàng thân thiết nhất chính là Kha Na, còn bây giờ Ưng Như lại đột ngột xông vào giữa hai người khiến Liễu Sao nhìn kiểu nào cũng thấy ngứa mắt. Thật ra đây chỉ là bệnh cũ tái phát, nàng biết cảm xúc này là không đúng nên không thể biểu hiện quá rõ ràng.

Khó khăn lắm mới tìm thấy khe hở giữa cuộc trò chuyện, Liễu Sao đã sớm nghĩ ra đề nghị hay để chen vào: “Kha Na, chúng ta nên…”

“Đi phía tây trước.” Ưng Như dễ dàng cắt ngang lời nàng, nàng ta nhìn Kha Na: “Vương huynh của ta chắc là đi về hướng đông bắc.”

Kha Na gật đầu: “Cảm ơn ngươi.”

“Giữa huynh và ta còn phải cảm ơn à, nếu ta có chuyện chẳng lẽ huynh không giúp ta sao?” Ưng Như cười rồi chuyển sang Liễu Sao: “Đúng rồi, lúc nãy Liễu Sao nhi định nói gì nhỉ?”

Liễu Sao nghẹn họng.

Kha Na nhìn nàng rồi bảo: “Đi liên tục mấy ngày cũng mệt mỏi rồi, sắc trời dần tối, chi bằng chúng ta nghỉ tạm, dưỡng sức rồi đi tiếp.”

“Vậy nghỉ ở đây đi.” Ưng Như quan sát bốn phía: “Địa thế chỗ này rất tốt, thích hợp để dừng chân, nếu có động tĩnh gì cũng có thể dễ dàng phát hiện. Pháp lực của ta thấp kém, còn huynh tốt nhất đừng dùng yêu lực vào lúc này, vẫn phải nhờ Liễu Sao nghi giăng kết giới thôi.”

Liễu Sao cực kỳ không vui, nàng oán thầm… chỉ vừa quen biết không bao lâu đã sai bảo người ta. Hừ, Liễu Sao nhi, Liễu Sao nhi, ta quen thân với ngươi lắm à!!!

Tuy nhiên, lời nàng ta phân tích khá hợp lý, Liễu Sao đang chuẩn bị giăng kết giới thì bị Kha Na cản lại: “Khí tức của Ma tộc càng dễ khiến Tiên môn chú ý, ta thấy chúng ta không sợ mãnh thú nên không cần giăng kết giới làm gì.”

Ưng Như nhìn hai người rồi cười cười bảo phải.

Cứ thế, Liễu Sao cũng không phải hao phí ma lực, ba người tìm một cây cổ thụ già rậm rạp cành lá nghỉ ngơi tại chỗ. Trong núi có rất nhiều củi đốt, Ưng Như đốt lửa lên. Con người đứng đầu vạn vật, được trời đất ưu ái, bậc tiến hóa cao nhất của Yêu tộc là trở thành người, vì vậy họ rất thích bắt chước tập quán của con người, chỉ mong được mệnh trời chiếu cố mà không xem họ là ngoại tộc, cho nên việc nhóm lửa cũng không lạ lẫm với nàng ta.

Tấm lụa trắng rơi xuống đất tự động biến thành một đóa hoa lụa, Kha Na ngồi trên đóa hoa, Ưng Như cũng tự nhiên bước qua ngồi xuống bên cạnh. Liễu Sao vốn đã ôm một bụng tức trên đường, thấy thế thì càng khó chịu, nàng cũng nhanh chóng bước tới ngồi vào bên kia.

Kha Na hơi hạ cằm xuống, lặng lẽ lắc đầu với nàng tỏ ý quở trách.

Còn chê nàng quấy rầy họ sao! Liễu Sao có hơi tức giận nghĩ, nhưng nàng không còn là cô gái ngày trước, nàng biết mình không thể cố tình kiếm chuyện, người ta vốn là người quen cũ, mối quan hệ giữa họ cũng không rõ ràng lắm, nàng mà ghen tị thì thật không hiểu chuyện.

Vì chưa từng có được nên khó tránh khỏi hay để tâm.

Nếu nàng và Kha Na quen biết sớm hơn thì tốt biết bao nhiêu.

Nhận ra suy nghĩ này rất nực cười, Liễu Sao hơi không vui xoay mặt đi, muốn đứng dậy tránh ra chỗ khác.

Kha Na thở dài, vươn tay kéo nàng lại.

Liễu Sao tránh hai lần nhưng vẫn không thể tránh khỏi, nên không thèm nhúc nhích nữa.

Ưng Như ở bên cạnh hoàn toàn không có phản ứng, dường như không phát hiện ra động tác nhỏ của hai người.

Trong núi bóng đêm dày đặc, ngọn lửa bùng cháy, ánh sáng ấm áp vẫn không thể xuyên thấu đám cành lá rậm rạp, ngửa đầu nhìn lên bầu trời vẫn tối đen như mực. Không khí có hơi lạ lùng, không một ai nằm xuống nghỉ ngơi, cũng không trò chuyện như trước. Ưng Như thỉnh thoảng vươn tay ném cành khô vào trong đống lửa, hơi lửa nóng thấm đẫm hàng mi cong cong của nàng ta, hai rèm mi không hề lay động, cực kỳ yên tĩnh tựa như chiếc lông vũ đen trên đỉnh đầu.

“Kha Na…” Liễu Sao nhỏ giọng.

“Đúng rồi, Vương huynh của muội truy lùng huynh khắp nơi, sao huynh lại còn ra đây?” Ưng Như đột ngột cắt ngang lời Liễu Sao.

Kế hoạch bắt Thạch Lan không thể tiết lộ với người ngoài, Liễu Sao lập tức kéo tay áo Kha Na giành trả lời trước: “Chúng ta ra ngoài tìm thảo dược.”

“Nghe nói khi bị truy sát ở Đại Hoang, Thạch Lan đã cứu ngươi một mạng.” Ưng Như làm như không hề bị ảnh hưởng: “Bây giờ Tiên môn muốn đối phó Thạch Lan, xem ra ngươi tới đây để cứu nàng?”

Đối diện với ánh mắt ẩn chứa ý cười của Kha Na, Liễu Sao cũng không tiện giấu diếm nữa.

Ưng Như nhíu mày: “Chuyện của Thực Tâm ma thật sự không phải do ngươi bịa ra? Y có thật sao?”

Liễu Sao rất không vui, nàng ta cắt ngang lời nàng nói với Kha Na đến mấy lượt, rõ rành rành là nàng ta cố ý. Liễu Sao định dọa nàng ta, cố ý nói thật chậm: “Ta nói có hay không cũng không quan trọng, mấu chốt là ngươi có tin hay không thôi. Chưa biết chừng lần này y cũng tới, ngươi phải cẩn thận đấy.”

“Ừm, đa tạ đã nhắc nhở.” Ưng Như nhìn Kha Na: “Trước mắt pháp lực của ta thấp nhất, Kha Na huynh phải chiếu cố ta đó.”

Thật không biết xấu hổ mà! Liễu Sao tự thấy mình là kẻ điêu ngoa nhưng khi nghe thấy cũng phải há hốc mồm, quả thật phải lạy bộ mặt dày của nàng ta.

Kha Na nói: “Chỉ cần ba chúng ta không tách ra, có lẽ y sẽ không xuất hiện dễ dàng đâu. Có điều, Tiên môn và Bách Yêu Lăng đều hội tụ như thế, nếu y lợi dụng thời cơ đó mà đối phó chúng ta vậy thì mọi chuyện sẽ hơi phiền phức.”

Liễu Sao đã từng chịu biết bao khổ sở, nàng buồn rầu nói: “Y ở trong bóng tối, chúng ta ở ngoài sáng, rất khó đề phòng.”

“Cũng chưa chắc đâu.” Kha Na an ủi nàng: “Chuyện này chúng ta hành động bí mật, bên Ma cung không tiết lộ tin tức ra, y sẽ không thể biết được hành tung của chúng ta. Có thể xem là chúng ta đang ở trong bóng tối, chỉ cần chúng ta tìm ra Thạch Lan trước Tiên môn rồi dẫn nàng ta đi là được.”

Ưng Như lập tức tiếp lời: “Cái này cũng dễ thôi, thân phận của muội không phải kiêng dè nhiều, để muội liên lạc với Vương huynh hỏi thăm tin tức của Tiên môn là được.”

Nàng ta chủ động giúp đỡ khiến Liễu Sao hơi mất tự nhiên: “Không cần đâu, chúng ta…”

“Không phải ta giúp ngươi, mà là vì Kha Na.” Ưng Như vừa cắt ngang lời Liễu Sao vừa nâng tay bỏ thêm củi vào trông đống lửa: “Ta chỉ có thể giúp mỗi việc này thôi, sau này gặp lại chẳng biết chúng ta sẽ là bạn hay thù.”

Ưng Như bình thản như thế khiến Liễu Sao khó mà nói thêm được gì.

Kha Na thở dài: “Ưng Như, chỉ mong ta và ngươi vẫn còn có thể giống như năm xưa.”

“Vậy hiện tại chúng ta không giống sao?” Ưng Như hỏi lại.

Sau đó không ai nói thêm nữa, ba người nhắm mắt chìm đắm trong tâm sự của riêng mình.

Vùng đất Bồ Mang sơn là nơi tập trung linh khí nuôi dưỡng rất nhiều sơn tinh yêu mộc. Ban đêm là thời gian bọn chúng xuất hiện nhiều nhất, yêu lực của chúng rất thấp và đa số đều tu theo yêu đạo chính tông, chúng rất hiếm khi hại người chỉ thỉnh thoảng hay giở vài trò đùa dai, Tiên môn vì lòng từ bi cho nên cũng không trừng phạt chúng. Trông thấy có mấy sơn tinh đi tới, ba người đồng loạt ẩn thân che giấu khí tức để tránh tiết lộ hành tung.

Trong màn đêm tĩnh lặng, âm thanh những giọt sương từ trên cao rơi xuống rất rõ ràng. Mấy sơn tinh vây xung quanh đống lửa, chúng chắp tay ân cần chào hỏi nhau, ngôn hành cử chỉ không khác gì con người.

“Sao Bạch huynh lại không tới?”

“Bạch huynh hả, năm nay địa khí ở núi Bạch Đầu xói mòn, y đang vội chuyển con cháu của y đi nơi khác, y nào còn tâm trạng đến đây chứ.”

“Mất địa khí là chuyện lớn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Nội tình thì ta không rõ lắm, bên kia họ ngậm kín miệng, ai mà biết được chứ!”

“Sao không báo với Tiên môn?”

“Tiên môn quản rất rộng, những chuyện lo nghĩ vì lục giới thế này đáng lẽ phải báo với họ, nhưng mà thôi… liên quan gì tới ta! Ta không dùng tới địa khí, còn bên kia lại không lên tiếng thì ta tự tìm phiền phức làm gì? Uống rượu, uống rượu đi, lần này tiểu đệ ta mang đến là nhân sâm ủ thượng phẩm đó…”

******

Vô tình nghe được đoạn đối thoại này, Liễu Sao mở mắt ra vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt Kha Na nhìn qua, hai người đều tự có tính toán riêng.

Vài sơn tinh uống rượu mua vui, lại còn đối phú ngâm thơ với nhau, không khí rất náo nhiệt. Liễu Sao biết tin địa khí ở đỉnh Bạch Đầu có hiện tượng lạ thì làm sao còn tĩnh tâm được, vất vả lắm chờ tới hừng đông đám sơn tinh mới tản đi, Liễu Sao lập tức kéo Kha Na khởi hành.

Ưng Như lên tiếng: “Đỉnh Bạch Đầu nằm ở hướng Đông Bắc, Vương huynh của ta cũng đi về hướng đó.”

“Ưng Phi cũng ở đó?” Liễu Sao do dự.

Kha Na cất lời: “Không sao đâu, chúng ta cẩn thận một chút, lặng lẽ hành động là được.”

Ưng Như nói: “Nếu huynh để lộ hành tung thì hậu quả rất nghiêm trọng.”

Kha Na trả lời: “Có lẽ Thực Tâm ma cũng đến, chúng ta không thể hành động một mình, huống chi Tiên môn còn đang ở đây.”

Ưng Như nhìn Liễu Sao rồi đột ngột nở nụ cười: “Huynh đã lo lắng cho nàng ta như thế, thôi vậy, Bồ Mang sơn rất rộng lớn, chưa chắc đã gặp được Vương huynh đâu. Ta đi cùng hai người một chuyến, có ta ở đây, hai người làm việc cũng thuận tiện hơn.”

Liễu Sao hơi ngượng ngùng.

Kha Na nở nụ cười bảo: “Đa tạ ngươi, Ưng Như.”

Ưng Như trầm ngâm nhìn Kha Na một lúc rất lâu rồi nói: “Rốt cuộc cũng không giống năm đó, huynh đã khách sáo với ta rồi.”

Kha Na không đáp.

******

Thực Tâm ma, Tiên môn, Yêu giới đều tập trung tại Bồ Mang sơn, dù mọi chuyện có khẩn cấp tới đâu thì ba người cũng không dám giống trống khua chiêng, đành phải dùng độn thuật với tốc độ tương đối thong thả, đi chừng khoảng năm sáu ngày mới tới đỉnh Bạch Đầu. Đỉnh Bạch Đầu là nơi khá đặc biệt trên khắp dãy Bồ Mang sơn, ở giữa sườn núi có một loài cây màu trắng rất lạ sinh trưởng, cả cành và lá đều một màu trắng toát, số lượng tuy không nhiều nhưng từ xa xa nhìn lại cả vùng đất chỉ còn một màu trắng phau, do đó mới được gọi là Bạch Đầu.

Khi Kha Na trông thấy loài cây này, đầu tiên y rất kinh ngạc, sau khi quan sát một lúc lâu, Kha Na tỏ vẻ rất khó tin: “Yêu mộc Nguyệt Hoa? Quả thật là yêu mộc Nguyệt Hoa!”

“Cái gì cơ!” Ưng Như lập tức bước đến bên cạnh y.

Liễu Sao thấy thế cũng chạy qua, chỉ thấy lá cây màu trắng này cực kỳ xinh đẹp, mỗi chiếc lá to cỡ trứng gà, dạng tròn, gân lá là những đường cong uyển chuyển lấp lánh ánh sáng bạc, âm thanh xạc xào khi cành lá lay động vô cùng trong trẻo.

Kha Na cẩn thận kéo một chiếc lá qua, trong phút chốc chiếc lá kia chợt run lên, nhận thấy biến đổi thật nhỏ này, Kha Na mừng rỡ: “Ta vẫn cứ nghĩ loài cây này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, thật không ngờ nó lại có thật. Mà lại còn mọc ở nhân gian, đám Yêu mộc này đã có linh tính, qua chừng trăm năm nhất định có thể hóa hình được, Yêu Khuyết phải dẫn chúng…” Nói đến đây, Kha Na đột ngột ngừng lời.

Liễu Sao và Ưng Như đều nhìn Kha Na.

“Quên mất, ta sớm đã không còn là Yêu quân.” Kha Na lắc đầu cười rồi buông tay ra.

Liễu Sao lớn tiếng khẳng định: “Gì mà không phải! Một ngày nào đó chúng ta sẽ…” Nàng vốn định nói sẽ đoạt lại Yêu Khuyết, nhưng đột nhiên nàng nhớ ra Ngọ vương Ưng Như của Bách Yêu Lăng đang ở ngay bên cạnh nên vội vàng ngừng lời.

Ưng Như nâng chiếc lá đến gần mũi ngửi mùi hương rồi nhẹ nhàng chuyển hướng câu chuyện: “Ta từng nghe nói đến loài yêu mộc Nguyệt Hoa nhưng chưa bao giờ gặp. Nếu không phải huynh nhận ra thì có lẽ ta cũng không biết được.”

Liễu Sao vội chen: “Có thể nhận biết loại cây này, Kha Na huynh lợi hại quá!”

Kha Na lắc đầu bảo: “Ta vốn cũng không biết nó, là vì Kiến Tố chân quân từng nhắc tới nên ta mới biết.”

Kiến Tố chân quân Lạc Nghi nổi tiếng thông tuệ, kiến thức uyên bác. Liễu Sao hỏi: “Yêu mộc Nguyệt Hoa rất nổi tiếng?”

“Tính ra, nó có chút quan hệ với Ma giới của muội.” Kha Na cười nói: “Nghe nói loài cây này là do một vị Nguyệt thần mượn năng lượng của mặt trăng nuôi dưỡng thành, nó có khả năng chuyển hóa được trọc khí nên mới được gọi là Nguyệt Hoa, quả thật nó là yêu vật, rồi sau đó nó lại mọc ở Thần giới và chẳng biết tại sao nó lại đột ngột xuất hiện ở Ma cung. Tuy nhiên, qua mấy đời Ma tôn ngã xuống, Ma cung mất kết giới bảo vệ, trong tích tắc Hư Thiên bị dòng trọc khí tập kích đã hoàn toàn biến mất, chúng ta vốn tưởng rằng loài cây này đã hoàn toàn tuyệt diệt. Thật không thể ngờ bây giờ nó lại xuất hiện ở nhân gian, khí hậu nhân gian vốn không thích hợp để loài cây này sinh trưởng, có lẽ hoàn cảnh ở Bồ Mang sơn khá đặc biệt.”

Ưng Như bất giác vuốt ve phiến lá, ánh mắt lấp lóe: “Loài cây này được thần nuôi thành, có nó để tu luyện thì chắc chắn sẽ được trời phù hộ, tương lai sẽ trở thành nguồn trợ lực lớn của Yêu giới ta!” Ưng Như nhanh chóng ổn định cảm xúc rồi nở nụ cười với Kha Na: “Khi về ta sẽ báo với Vương huynh, dẫn chúng nó vào Yêu giới, việc này để Bách Yêu Lăng chúng ta làm, huynh sẽ không để bụng chứ?”

Kha Na hơi nhíu mày: “Đều là Yêu tộc, dù là Yêu Khuyết hay Bách Yêu Lăng đều có trách nhiệm bảo vệ và dẫn dắt. Có điều ta và ngươi đều không biết nhiều lắm về loài yêu mộc Nguyệt Hoa này, cho nên phải cẩn thận làm việc, đừng quá nóng lòng sẽ gây tổn hại con đường tu đạo.”

Ưng Như đáp vâng.

Kha Na thấy Liễu Sao ngẩn ngơ nên gọi nàng: “Muội sao thế?”

“Không có gì, chỉ là muội chợt nghĩ đến một câu chuyện xa xưa.” Liễu Sao hoàn hồn lại, nàng bắt đầu cảnh giác: “À, khí tức này…”

Trong gió thoang thoảng một luồng khí tức âm hàn, đó là một thứ âm khí rất độc đáo xuyên vào lỗ chân lông toàn thân khiến người ta run rẩy.

Kha Na và Liễu Sao liếc nhìn nhau rồi gật đầu.

Tu vi của Ưng Như không đủ nên không nhận ra điều lạ thường, thấy nét mặt của hai người kỳ quặc bèn hỏi: “Cái gì vậy?”

Kha Na ra dấu ngăn nàng ta lại rồi trầm giọng bảo: “Có người đến!”

Ba người vừa ẩn giấu khí tức và thân hình thì một nam tử ngự kiếm hạ xuống, mái tóc dài rối tung, dây cột tóc màu trắng rũ xuống dọc theo hai bên tóc mai, ngoài ra không còn trang sức gì nữa. Người đó mặc trường bào đơn giản màu xanh biển, trên đai lưng màu trắng có đeo một chiếc quạt xếp, tay phải cầm một cái túi thuốc, xem ra là đang hái thuốc.

“Là một tiên nữ?” Ưng Như tinh mắt, sau khi nhận ra nàng ta kinh ngạc không thôi.

Ngày thường Ưng Như rất hiếm khi ra khỏi Yêu giới nên đương nhiên không biết. Liễu Sao và Kha Na bất giác nở nụ cười, hai người đồng loạt hiện thân, Liễu Sao vội vàng chạy đến chào hỏi: “Trác sư tỷ!”

Trác Thu Huyền xem như không thấy cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái mà lướt thẳng qua bên cạnh nàng.

Liễu Sao đứng chôn chân tại chỗ, im lặng.

“Trác tiên cô xin dừng bước.” Kha Na cất tiếng.

Trác Thu Huyền dừng chân, hiếm khi không nóng nảy mà “Ừ” một tiếng, nàng nhìn y: “Ngươi cũng đến đây.”

Kha Na trả lời: “Chúng ta đến tìm Thạch Lan.”

Trác Thu Huyền: “Bách Yêu Lăng vương đang ở bên ngoài Hồi Long môn cách đây trăm dặm.”

Kha Na gật đầu: “Ta đã biết, đa tạ tiên cô chỉ điểm.”

Trác Thu Huyền không nói thêm gì nữa.

Kha Na nhìn quanh bốn phía: “Tiên cô đến hái thuốc?”

Trác Thu Huyền đáp: “Phía nam Nhân giới bị lũ lụt nên sinh ra ôn dịch, thuốc ta luyện còn thiếu vài vị.”

“Chỗ ta có thuốc!” Liễu Sao đã biết chuyện Trác Thu Huyền vì để nàng chạy trốn mà bị phạt nên vội vàng chạy tới, lấy cái túi to ra đổ hết tất cả linh thảo lúc trước nàng thuận tay hái ra mặt đất.

Trác Thu Huyền vẫn không thèm để ý tới nàng.

Kha Na mỉm cười: “Những vị thuốc này đều do chúng ta hái, cứu người quan trọng hơn. Nếu có chút hữu dụng thì có thể xem như chúng ta làm được chuyện tốt.”

Trác Thu Huyền chăm chú nhìn y, sau một lúc lâu nàng mới gật đầu, vẫy tay cất hết thảo dược vào trong túi thuốc rồi cất bước bỏ đi.

Kha Na gọi nàng: “Khoan đã tiên cô, có thể nhờ tiên cô dừng bước nói chuyện một lát không.”

Trác Thu Huyền đáp: “Ừ”, không chút do dự quay lại đi theo sau y.

Liễu Sao đã sớm đoán được nội dung trò chuyện của hai người nên cũng không tò mò, nàng dõi mắt theo họ cho đến khi bóng hai người biến mất mới quay đầu lại thì thấy Ưng Như còn nhìn theo hướng đó, có lẽ nàng ta đang hiểu lầm. Tuy Liễu Sao không ưa nàng ta, nhưng cũng rất biết ơn lòng tốt của nàng ta trên đường đi, vì vậy nàng có lòng giải thích: “Không phải vậy đâu, tỷ ấy chỉ là… coi huynh ấy thành một người khác.”

“Nàng họ Trác, tên là Thu Huyền.” Ưng Như thu ánh mắt lại, hoàn toàn không hề ghen ghét: “Yêu tộc khác với các người, thông thường sẽ không thành thân với người ngoài.”

Nàng ta nói không sai, bản thể của Yêu tộc bị giới hạn, nếu kết hôn với một giới khác thì không những huyết mạch đời sau sinh ra không thuần khiết mà còn gặp phải vấn đề khó khăn về tu đạo. Những chuyện này không phải là không có tiền lệ, nửa người nửa yêu thì rốt cuộc nên tu tiên đạo hay là tu yêu đạo? Đáp án là cả hai đạo đều bị hạn chế. Trừ phi thật sự tu thành thần, toàn toàn loại trừ gốc rễ của tộc loại, nhưng Thần giới đã bị diệt vong từ mấy vạn năm trước, hiện nay lục giới có mấy ai có thể trả giá tất cả trở thành thần đâu? Nhưng mà…

Thành thân à, nghĩ xa quá đó! Ngực không to mông không lớn, mà còn không đẹp bằng Kha Na nữa. Cho dù Kha Na không cưới người ngoài tộc thì cũng chưa chắc sẽ cưới ngươi!

Liễu Sao cúi đầu thầm oán giận, bất chợt một tà áo đen ánh vào mi mắt.

Vạt áo choàng buông trên nền cỏ khẽ khàng lay động, tà áo hơi mở rộng thấp thoáng hiện ra hoa văn ánh trăng bạc trên giày.

Liễu Sao ngẩng phắt mặt lên.

“Ái chà, thật không uổng danh Ma tôn, trông dáng vẻ này là đang thầm mắng mỏ ai đây?” Cong cong khóe môi, y cất tiếng cười trầm trầm.

Trong phút chốc Liễu Sao không phản ứng kịp, Ưng Như đứng bên cạnh giật mình không thôi, nàng ta thầm nhíu mày. Lúc người này đến gần, nàng ta hoàn toàn không có cảm giác gì, có thể thấy tu vi của người này đã vượt xa nàng ta, không thể ngờ Ma cung lại còn có nhân vật bậc này, Bách Yêu Lăng cần phải cảnh giác hơn.

Ngẫm nghĩ, Ưng Như bước lên thử thăm dò: “Các hạ là…”

Nguyệt hơi nghiêng về hướng nàng ta: “Hỏi ta sao?”

Ưng Như bình thản trả lời: “Tiểu vương Bách Yêu Lăng Ưng Như.”

Nguyệt ngẫm nghĩ thật lâu rồi ngạc nhiên hỏi: “Hình như ta không quen ngươi?”

Ưng Như ngớ ra nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại, nàng ta ôm tay cười nói: “Ngày thường tiểu vương không rời khỏi Yêu giới, các hạ không biết cũng chẳng có gì lạ, vừa rồi ta thấy tu vi của các hạ thật phi phàm, tiểu vương bội phục.”

“Ừ, hẳn nhiên rồi.” Hắn tỏ vẻ khách sáo gật đầu.

Nét mặt của Ưng Như hơi cứng lại, ngữ điệu nhàn nhạt: “Tiểu vương chỉ biết Ma cung có Vị hộ pháp, cũng chưa từng nghe nói đến một nhân vật như các hạ.”

Nguyệt không thèm quan tâm: “Cái này à…”

Liễu Sao phục hồi tinh thần, nàng cất tiếng cười ha ha: “Vô danh tiểu tốt trong Ma cung mà thôi, ngươi không biết cũng chẳng lạ đâu.”

Ưng Như đáp “Ừ”, rồi lại nói: “Dám tự ý chạy đến một nơi như thế này, chẳng lẽ vô danh tiểu tốt của Ma cung đều to gan như thế?”

Nguyệt cười bảo: “Có một tên Yêu quân cũng không hề thua kém ta như thế nữa đó, ngươi sẽ quen thôi.”

“Xem ra là do tiểu vương chuyện bé xé ra to.” Ưng Như cụp mắt xuống rồi lập tức mỉm cười như không hề có việc gì, nàng ta lặng lẽ tránh đi nơi khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện