Khói trắng bay lên từ lư hương trong phòng, người ngồi sau thư án gỗ đàn gác bút, khẽ cao giọng: “Thật có chuyện này sao?”
Người quỳ bên dưới run rẩy hồi đáp: “Tiểu nhân có mười lá gan cũng không dám dối gạt Thái tử Điện hạ! Em dâu của tiểu nhân mấy ngày trước còn điên điên khùng khùng, nhưng mấy ngày nay đã khôi phục như người thường, chuyện thần kỳ đêm đó cũng là tiểu nhân tận mắt trông thấy, vợ của tiểu nhân tuy lúc đó hôn mê không biết gì, nhưng hàng xóm cũng trông thấy ánh sáng phát ra từ nhà tiểu nhân! Còn chiếc áo xanh này… Tiên nhân kia biến con gà hắn mang theo thành một mỹ nhân, đây là áo hắn cởi cho mỹ nhân mặc, sau đó mỹ nhân kia lại biến thành gà, áo rơi dưới đất hắn quên lấy đi.”
“Chuyện này đúng là thú vị!” Đan Phụng nhíu mắt, “Phù Sinh, đem người kia về phủ để ta xem hắn có bản lĩnh gì!”
“Dạ!”
Ngày tháng trong tiểu viện vẫn tĩnh lặng như thường, lá trên giàn nho dần dần phủ kín, che hết ánh nắng ngày một nóng hơn của tiết trời mùa hạ. Hành Vân nằm trong sân nghỉ ngơi, bỗng chiếc ghế lắc bị húc một cái, Hành Vân mở mắt, liếc nhìn con gà đang lăn lộn dưới đất.
“A a! Tại sao không biến lại được!” Thẩm Ly lăn lộn toàn thân đầy bụi đất, tức giận kêu ầm lên, “Tối đó rõ ràng đã thành công rồi mà! Mấy ngày nay pháp lực cũng phục hồi rồi, tại sao vẫn không biến lại được!”
Hành Vân khẽ cong đôi mắt, một lúc sau mới nhàn nhạt nói: “Đừng kêu nữa!” Hắn nhìn chiếc áo vải bị Thẩm Ly giày xéo dưới đất: “Chui vào trong y phục mà biến, cô cứ như vậy mà biến thành hình người thì không hay đâu.” Vừa dứt lời, hắn bỗng nhớ lại dáng lưng thẳng tắp của Thẩm Ly trong ánh sáng tối hôm đó, nhất thời có chút thất thần.
Nghe Hành Vân nói vậy, Thẩm Ly đứng dậy nhìn hắn: “Hôm đó thấy ngươi bày trận cũng lợi hại lắm, hay là ngươi bày cho ta trận nào có thể ngưng tụ tinh hoa nhật nguyệt thử xem.”
“Chỗ này đã có loại trận mà cô nói rồi!” Hành Vân cười nói, “Đến đây lâu như vậy mà cô không hề cảm nhận được gì sao?”
Thẩm Ly ngẩn ra, nhìn trái nhìn phải mới phát hiện đá và cây cỏ được trồng ở sân sau này đích thực đã được xếp theo một quy luật nhất định, chẳng qua là đã được bày rất nhiều năm rồi, rất nhiều chỗ đã mọc cỏ xanh nên không nhìn rõ ranh giới, vì vậy mới mê hoặc được mắt Thẩm Ly. Nàng hiểu ra, chẳng trách nàng ở đây thể lực hồi phục nhanh chóng như vậy, thì ra là nhờ trận pháp được bày chỗ này.
“Hành Vân, ngươi ngày càng khiến ta không đoán được đó!” Thẩm Ly đi quanh tiểu viện xem xét kĩ lưỡng một vòng rồi đến trước mặt Hành Vân ngồi xuống nói: “Một phàm nhân mà có thể đoán được thiên mệnh, lại biết nhiều trận pháp hiếm có như vậy, nhưng không có pháp lực cũng chẳng biết chút pháp thuật nào, rốt cuộc ngươi là ai?”
Hành Vân híp mắt cười đáp: “Người tốt!”
“Ta thấy là quái nhân thì có!” Thẩm Ly nói, “Tính tình quái, hành vi cử chỉ cũng quái. Ngươi nhìn ta đi, nhìn dáng vẻ này của ta đi.” Thẩm Ly xoay một vòng. “Không có lông, biết nói chuyện, còn có thể biến thành người, nhưng ngươi không hiếu kỳ cũng chẳng sợ hãi mà còn nuôi ta trong nhà… Lẽ nào ngươi đã đoán ra được gì rồi sao?”
“Chẳng phải ta nói rồi sao, gieo quẻ bói toán chẳng phải là bản lĩnh tốt lành gì đâu, ta cũng không thích làm mấy chuyện này. Ta không hỏi cô chỉ vì không muốn hỏi thôi, duyên khởi tương ngộ, duyên diệt ly tán, hỏi nhiều vô ích. Chúng ta chỉ cần biết đối phương vô hại là được rồi.”
Lời này khiến Thẩm Ly lại ngẩn ngây, cuối cùng nàng nghiêm túc nói: “Ngươi nhất định là đệ tử xui xẻo của tên lừa trọc nào đó trên trời rơi xuống trần lịch kiếp phải không?”
Hành Vân ngẩn người, chỉ quan sát Thẩm Ly rồi híp mắt cười mà không nói gì.
Mãi đến trưa, hắn âm thầm lấy thịt muối người ta tặng đem xuống ăn hết. Mặc cho Thẩm Ly lăn lê dưới chân bàn cả buổi cũng không thèm nhìn nàng một lần.
Chờ sau khi ăn sạch sẽ, hắn ôm Thẩm Ly lên bàn, để nàng kinh ngạc nhìn hai chiếc đĩa trống trơn chỉ còn lại dầu mỡ, thỏa mãn nấc một tiếng rồi cười nói: “Ta chỉ muốn chứng minh một chút. Ta không phải là đệ tử xui xẻo của tên lừa trọc nào đó trên trời xuống trần lịch kiếp. Không có ý gì khác.” Nói xong hắn đem luôn hai chiếc đĩa chỉ còn dầu mỡ đi, để lại Thẩm Ly một mình trên bàn vỗ cánh giậm chân tức tối.
“Ói ra! Ngươi ói ra cho ta! Đồ khốn kiếp!”
Đi đến sân trước, Hành Vân bỗng nghe có người gõ cửa, hắn đáp một tiếng rồi bưng chậu nước ra mở cửa, cửa được mở ra, ba nam nhân mặc cẩm phục đeo đại đao đang đứng bên ngoài, xem ra là thị vệ của nhà quan nào đó. Người cầm đầu cổ áo màu đỏ, hai người hai bên cổ áo đều màu xanh, sắc mặt bọn họ nghiêm túc quan sát Hành Vân, thị vệ cầm đầu nói:
“Vị công tử này, chủ nhân nhà ta có lời mời.”
“Hình như các vị tìm lầm người rồi.” Hành Vân cười nhạt đáp, bước chân vừa lui về phía sau thì hai người hai bên đã túm kéo cánh tay Hành Vân, vì bị kéo bất ngờ nên chiếc chậu trong tay Hành Vân rơi xuống đất vỡ tan tành.
Thị vệ cầm đầu không hề liếc nhìn chỉ nói: “Có phải tìm nhầm người hay không bọn ta tự biết cân nhắc, mời công tử.”
Hành Vân nhíu mắt, độ cong trên môi giảm đi mấy phần: “Ta không thích người khác cưỡng ép ta…” Lời còn chưa dứt, thị vệ cầm đầu đã đấm vào bụng Hành Vân một quyền khiến hắn cong người lại, đau đến mức cả buổi cũng không đứng thẳng lên được.
Còn chưa chờ Hành Vân ho xong, người kia liền nói: “Ta không thích người ta phí lời với ta đâu.” Ánh mắt hắn miệt thị, “Đưa đi.” Hai người còn lại y lời, không quan tâm thương thế của Hành Vân ra sao, định lôi hắn đi.
Hành Vân khom người, lúc bị đưa ra khỏi cửa sân, hắn như vô ý đá nhẹ một hòn đá dưới đất khiến cho hón đá lăn mấy vòng. Một lúc sau, trong nhà lóe lên kim quang. Bước chân của ba người kia khựng lại, chỉ nghe tiếng nữ nhân quát khẽ: “Đập cho hắn ói ra rồi hãy lôi đi!”
Hành Vân nghe vậy, đương trong tình cảnh bị người ta bắt cũng thấp giọng bật cười.
“Kẻ nào?” Thị vệ cầm đầu bước vào cửa sân, hắn thấy một nữ nhân thân mặc áo vải dơ bẩn, không biết nàng từ đâu xé ra một sợi vải, vừa cột cao tóc lên vừa bước ra.
Thẩm Ly tuy nói vậy, nhưng thấy Hành Vân bị đánh đến mức không đứng dậy nổi, nàng lập tức nhíu mày, nhìn thị vệ cầm đầu nói: “Ngươi là cái thứ cậy thế hiếp người từ đâu đến mà dám gây sự trước mặt bổn… bổn cô nương. Chán sống rồi hay là muốn chết?”
Ở Ma giới Thẩm Ly nổi tiếng bao che, binh tướng dưới tay nàng phạm lỗi, nàng tự có luật lệ xử lý, phạt rất nặng, thậm chí suýt mất mạng. Nhưng binh tướng của nàng thì người khác không được trừng phạt, ngay cả mắng một câu cũng không được, nói hay ho một chút là yêu binh như con, nhưng nói trắng ra thì là rất sĩ diện, người hay vật thuộc về Bích Thương vương nàng, đâu thể để cho người khác bức hiếp được.
Thị vệ cầm đầu nhíu mày: “Cô nương khẩu khí lớn quá nhỉ!” Hắn quan sát Thẩm Ly từ trên xuống dưới, tuy nàng ăn mặc dơ bẩn, nhưng đôi mắt lại vô cùng sắc bén, trong Kinh thành ngọa hổ tàng long rất nhiều, hắn thoáng cân nhắc, lấy lệnh bài bên eo xuống, kim bài lấp lánh vô cùng chói mắt trong ánh mặt trời. “Bọn ta phụng mệnh của Thái tử đặc biệt đến mời công tử về phủ một chuyến, mong cô nương biết điều một chút…”
“Biết điều?”
Thẩm Ly cột tóc xong, thân hình như bóng ma bước đến bên cạnh thị vệ cầm đầu, bây giờ pháp lực của nàng không mạnh, nhưng võ công thân pháp vẫn ghi nhớ trong lòng, dư sức đối phó với mấy tên phàm nhân này. Trong lúc thị vệ cầm đầu còn chưa kịp phản ứng thì kim bài trong tay hắn đã bị Thẩm Ly đoạt lấy, nàng lật tay lại, chỉ nghe một tiếng giòn giã vang lên, hai mảnh kim loại bị vứt dưới chân thị vệ cầm đầu, “Ngươi dạy ta xem hai chữ này viết thế nào hả.”
Tròng mắt thị vệ cầm đầu co lại, chưa kịp phản ứng đã cảm thấy trời xoay đất chuyển, một cơn đau từ sau ót truyền đến, trước mắt không biết tối đi bao lâu, đến khi phản ứng kịp thì hắn và hai thị vệ kia đều đã bị ném ra ngoài cửa.
Thẩm Ly liếc nhìn ba người, vẻ mặt có chút khinh bỉ: “Muốn gặp người dưới ta tay thì cho dù là Thái tử, Nhi tử hay Thiên vương lão tử cũng bảo hắn tự cút đến đây!”
Cửa đóng lại, ba thị vệ dìu nhau đứng lên, đang im lặng nhìn nhau thì trong tường bỗng bay ra hai vật, cắm trước mặt bọn họ như hai mũi tên, sâu hơn một tấc, ba người nhìn kĩ, đó là lệnh bài của thị vệ cầm đầu.
Sau một hồi im lặng, sân trước của Hành Vân yên tĩnh trở lại.
“Ta trở thành người dưới trướng của cô lúc nào vậy?” Hành Vân ôm bụng đứng dậy, như cười như không nhìn Thẩm Ly.
Thẩm Ly không đếm xỉa đến hắn, nàng lạnh lùng nhìn chòng chọc hắn một lúc rồi chỉ vào hòn đá bị dịch đi ở cửa hỏi: “Đó là cái gì?”
“Đá.”
“Ngươi vẫn muốn ăn đòn à?”
“Thôi được rồi, đó thật ra là hòn đá đè lên mắt trận pháp.”
“Tại sao phải đặt hòn đá ở đó?”
“Để khống chế sức mạnh của trận pháp.”
“Tại sao phải khống chế?”
Hành Vân nhìn nàng, do dự một lúc rồi nói: “Tối ngày thứ hai khi đem cô về đây thì ta đã đặt nó ở đó, nếu không thì sau khi cô biến thành hình người sinh hoạt sẽ hơi bất tiện, cũng không tiện trêu đùa… Đương nhiên, nam nữ khác biệt mới là nguyên nhân quan trọng nhất khiến ta đặt hòn đá ở đó, chúng ta cô nam quả nữ ở chung một nhà dù sao cũng không hay lắm.”
“Cũng tức là ngày thứ ba được ngươi đưa về, ta đã có thể biến thành người rồi…”
Lúc đó, lúc đó, à đúng rồi, sáng đó, hắn đang tiễn cô nương áo vải đi, theo hắn nói thì… “Hôm đó lúc ta chạy đi, vốn dĩ có thể biến thành người rồi, vốn dĩ không bị đám phàn nhân kia coi như gà trụi lông mà đuổi bắt đem hầm.”
Nàng vốn dĩ chẳng chật vật như vậy…
“Ờ, hình như là vậy đó.” Giọng Hành Vân chợt dừng, dường như vô cùng bất lực nên thở dài: “Lại có một bí mật nữa bị cô khám phá ra, thật là buồn.”
Bù… buồn? Hắn còn mặt mũi mà buồn sao? Nàng mới là người nên buồn đúng hơn chứ! Cái tên này rốt cuộc có biết vì hòn đá của hắn mà tôn nghiêm của nàng đã bị tổn thương đến nhường nào không! Không… Tên này nhất định là biết, hắn nhất định là đã ẩn núp trong góc tối xem nàng làm trò hề, xem nàng rốt cuộc có thể giãy dụa đến mức nào!
Thẩm Ly sát ý dâng trào, hận đến mức toàn thân co giật: “Không giết ngươi thì không đủ vơi đi nỗi huyết hận trong lòng ta.” Nàng nghiến răng nói hết từng chữ từng chữ, ngẩng đầu lên lại thấy Hành Vân ôm bụng khuỵu xuống đất, nàng trừng hắn, “Làm gì vậy! Xin lỗi thì đã muộn rồi!”
Hành Vân cười khổ: “Không, chỉ là… khụ…” Còn chưa dứt lời thì cả người hắn bổ nhào về phía trước ngất xỉu.
Thẩm Ly ngây ngốc, nàng cảm thấy hơi thở của Hành Vân trong không khí đã yếu đi nhiều, người này vốn hư nhược, thị vệ kia đánh hắn chắc cũng không nương tay, lẽ nào đã… đánh cho hắn bị gì rồi sao. Nghĩ vậy, không biết tại sao một bụng lửa giận còn chưa bộc phát của Thẩm Ly như bị tạt một chậu nước lạnh, hoàn toàn tắt lụi, nàng vội cúi xuống bên cạnh Hành Vân, đưa tay bắt mạch cho hắn. Tiếp đó sắc mặt khẽ tái đi.
Yếu, chậm, tướng sắp chết…
Người quỳ bên dưới run rẩy hồi đáp: “Tiểu nhân có mười lá gan cũng không dám dối gạt Thái tử Điện hạ! Em dâu của tiểu nhân mấy ngày trước còn điên điên khùng khùng, nhưng mấy ngày nay đã khôi phục như người thường, chuyện thần kỳ đêm đó cũng là tiểu nhân tận mắt trông thấy, vợ của tiểu nhân tuy lúc đó hôn mê không biết gì, nhưng hàng xóm cũng trông thấy ánh sáng phát ra từ nhà tiểu nhân! Còn chiếc áo xanh này… Tiên nhân kia biến con gà hắn mang theo thành một mỹ nhân, đây là áo hắn cởi cho mỹ nhân mặc, sau đó mỹ nhân kia lại biến thành gà, áo rơi dưới đất hắn quên lấy đi.”
“Chuyện này đúng là thú vị!” Đan Phụng nhíu mắt, “Phù Sinh, đem người kia về phủ để ta xem hắn có bản lĩnh gì!”
“Dạ!”
Ngày tháng trong tiểu viện vẫn tĩnh lặng như thường, lá trên giàn nho dần dần phủ kín, che hết ánh nắng ngày một nóng hơn của tiết trời mùa hạ. Hành Vân nằm trong sân nghỉ ngơi, bỗng chiếc ghế lắc bị húc một cái, Hành Vân mở mắt, liếc nhìn con gà đang lăn lộn dưới đất.
“A a! Tại sao không biến lại được!” Thẩm Ly lăn lộn toàn thân đầy bụi đất, tức giận kêu ầm lên, “Tối đó rõ ràng đã thành công rồi mà! Mấy ngày nay pháp lực cũng phục hồi rồi, tại sao vẫn không biến lại được!”
Hành Vân khẽ cong đôi mắt, một lúc sau mới nhàn nhạt nói: “Đừng kêu nữa!” Hắn nhìn chiếc áo vải bị Thẩm Ly giày xéo dưới đất: “Chui vào trong y phục mà biến, cô cứ như vậy mà biến thành hình người thì không hay đâu.” Vừa dứt lời, hắn bỗng nhớ lại dáng lưng thẳng tắp của Thẩm Ly trong ánh sáng tối hôm đó, nhất thời có chút thất thần.
Nghe Hành Vân nói vậy, Thẩm Ly đứng dậy nhìn hắn: “Hôm đó thấy ngươi bày trận cũng lợi hại lắm, hay là ngươi bày cho ta trận nào có thể ngưng tụ tinh hoa nhật nguyệt thử xem.”
“Chỗ này đã có loại trận mà cô nói rồi!” Hành Vân cười nói, “Đến đây lâu như vậy mà cô không hề cảm nhận được gì sao?”
Thẩm Ly ngẩn ra, nhìn trái nhìn phải mới phát hiện đá và cây cỏ được trồng ở sân sau này đích thực đã được xếp theo một quy luật nhất định, chẳng qua là đã được bày rất nhiều năm rồi, rất nhiều chỗ đã mọc cỏ xanh nên không nhìn rõ ranh giới, vì vậy mới mê hoặc được mắt Thẩm Ly. Nàng hiểu ra, chẳng trách nàng ở đây thể lực hồi phục nhanh chóng như vậy, thì ra là nhờ trận pháp được bày chỗ này.
“Hành Vân, ngươi ngày càng khiến ta không đoán được đó!” Thẩm Ly đi quanh tiểu viện xem xét kĩ lưỡng một vòng rồi đến trước mặt Hành Vân ngồi xuống nói: “Một phàm nhân mà có thể đoán được thiên mệnh, lại biết nhiều trận pháp hiếm có như vậy, nhưng không có pháp lực cũng chẳng biết chút pháp thuật nào, rốt cuộc ngươi là ai?”
Hành Vân híp mắt cười đáp: “Người tốt!”
“Ta thấy là quái nhân thì có!” Thẩm Ly nói, “Tính tình quái, hành vi cử chỉ cũng quái. Ngươi nhìn ta đi, nhìn dáng vẻ này của ta đi.” Thẩm Ly xoay một vòng. “Không có lông, biết nói chuyện, còn có thể biến thành người, nhưng ngươi không hiếu kỳ cũng chẳng sợ hãi mà còn nuôi ta trong nhà… Lẽ nào ngươi đã đoán ra được gì rồi sao?”
“Chẳng phải ta nói rồi sao, gieo quẻ bói toán chẳng phải là bản lĩnh tốt lành gì đâu, ta cũng không thích làm mấy chuyện này. Ta không hỏi cô chỉ vì không muốn hỏi thôi, duyên khởi tương ngộ, duyên diệt ly tán, hỏi nhiều vô ích. Chúng ta chỉ cần biết đối phương vô hại là được rồi.”
Lời này khiến Thẩm Ly lại ngẩn ngây, cuối cùng nàng nghiêm túc nói: “Ngươi nhất định là đệ tử xui xẻo của tên lừa trọc nào đó trên trời rơi xuống trần lịch kiếp phải không?”
Hành Vân ngẩn người, chỉ quan sát Thẩm Ly rồi híp mắt cười mà không nói gì.
Mãi đến trưa, hắn âm thầm lấy thịt muối người ta tặng đem xuống ăn hết. Mặc cho Thẩm Ly lăn lê dưới chân bàn cả buổi cũng không thèm nhìn nàng một lần.
Chờ sau khi ăn sạch sẽ, hắn ôm Thẩm Ly lên bàn, để nàng kinh ngạc nhìn hai chiếc đĩa trống trơn chỉ còn lại dầu mỡ, thỏa mãn nấc một tiếng rồi cười nói: “Ta chỉ muốn chứng minh một chút. Ta không phải là đệ tử xui xẻo của tên lừa trọc nào đó trên trời xuống trần lịch kiếp. Không có ý gì khác.” Nói xong hắn đem luôn hai chiếc đĩa chỉ còn dầu mỡ đi, để lại Thẩm Ly một mình trên bàn vỗ cánh giậm chân tức tối.
“Ói ra! Ngươi ói ra cho ta! Đồ khốn kiếp!”
Đi đến sân trước, Hành Vân bỗng nghe có người gõ cửa, hắn đáp một tiếng rồi bưng chậu nước ra mở cửa, cửa được mở ra, ba nam nhân mặc cẩm phục đeo đại đao đang đứng bên ngoài, xem ra là thị vệ của nhà quan nào đó. Người cầm đầu cổ áo màu đỏ, hai người hai bên cổ áo đều màu xanh, sắc mặt bọn họ nghiêm túc quan sát Hành Vân, thị vệ cầm đầu nói:
“Vị công tử này, chủ nhân nhà ta có lời mời.”
“Hình như các vị tìm lầm người rồi.” Hành Vân cười nhạt đáp, bước chân vừa lui về phía sau thì hai người hai bên đã túm kéo cánh tay Hành Vân, vì bị kéo bất ngờ nên chiếc chậu trong tay Hành Vân rơi xuống đất vỡ tan tành.
Thị vệ cầm đầu không hề liếc nhìn chỉ nói: “Có phải tìm nhầm người hay không bọn ta tự biết cân nhắc, mời công tử.”
Hành Vân nhíu mắt, độ cong trên môi giảm đi mấy phần: “Ta không thích người khác cưỡng ép ta…” Lời còn chưa dứt, thị vệ cầm đầu đã đấm vào bụng Hành Vân một quyền khiến hắn cong người lại, đau đến mức cả buổi cũng không đứng thẳng lên được.
Còn chưa chờ Hành Vân ho xong, người kia liền nói: “Ta không thích người ta phí lời với ta đâu.” Ánh mắt hắn miệt thị, “Đưa đi.” Hai người còn lại y lời, không quan tâm thương thế của Hành Vân ra sao, định lôi hắn đi.
Hành Vân khom người, lúc bị đưa ra khỏi cửa sân, hắn như vô ý đá nhẹ một hòn đá dưới đất khiến cho hón đá lăn mấy vòng. Một lúc sau, trong nhà lóe lên kim quang. Bước chân của ba người kia khựng lại, chỉ nghe tiếng nữ nhân quát khẽ: “Đập cho hắn ói ra rồi hãy lôi đi!”
Hành Vân nghe vậy, đương trong tình cảnh bị người ta bắt cũng thấp giọng bật cười.
“Kẻ nào?” Thị vệ cầm đầu bước vào cửa sân, hắn thấy một nữ nhân thân mặc áo vải dơ bẩn, không biết nàng từ đâu xé ra một sợi vải, vừa cột cao tóc lên vừa bước ra.
Thẩm Ly tuy nói vậy, nhưng thấy Hành Vân bị đánh đến mức không đứng dậy nổi, nàng lập tức nhíu mày, nhìn thị vệ cầm đầu nói: “Ngươi là cái thứ cậy thế hiếp người từ đâu đến mà dám gây sự trước mặt bổn… bổn cô nương. Chán sống rồi hay là muốn chết?”
Ở Ma giới Thẩm Ly nổi tiếng bao che, binh tướng dưới tay nàng phạm lỗi, nàng tự có luật lệ xử lý, phạt rất nặng, thậm chí suýt mất mạng. Nhưng binh tướng của nàng thì người khác không được trừng phạt, ngay cả mắng một câu cũng không được, nói hay ho một chút là yêu binh như con, nhưng nói trắng ra thì là rất sĩ diện, người hay vật thuộc về Bích Thương vương nàng, đâu thể để cho người khác bức hiếp được.
Thị vệ cầm đầu nhíu mày: “Cô nương khẩu khí lớn quá nhỉ!” Hắn quan sát Thẩm Ly từ trên xuống dưới, tuy nàng ăn mặc dơ bẩn, nhưng đôi mắt lại vô cùng sắc bén, trong Kinh thành ngọa hổ tàng long rất nhiều, hắn thoáng cân nhắc, lấy lệnh bài bên eo xuống, kim bài lấp lánh vô cùng chói mắt trong ánh mặt trời. “Bọn ta phụng mệnh của Thái tử đặc biệt đến mời công tử về phủ một chuyến, mong cô nương biết điều một chút…”
“Biết điều?”
Thẩm Ly cột tóc xong, thân hình như bóng ma bước đến bên cạnh thị vệ cầm đầu, bây giờ pháp lực của nàng không mạnh, nhưng võ công thân pháp vẫn ghi nhớ trong lòng, dư sức đối phó với mấy tên phàm nhân này. Trong lúc thị vệ cầm đầu còn chưa kịp phản ứng thì kim bài trong tay hắn đã bị Thẩm Ly đoạt lấy, nàng lật tay lại, chỉ nghe một tiếng giòn giã vang lên, hai mảnh kim loại bị vứt dưới chân thị vệ cầm đầu, “Ngươi dạy ta xem hai chữ này viết thế nào hả.”
Tròng mắt thị vệ cầm đầu co lại, chưa kịp phản ứng đã cảm thấy trời xoay đất chuyển, một cơn đau từ sau ót truyền đến, trước mắt không biết tối đi bao lâu, đến khi phản ứng kịp thì hắn và hai thị vệ kia đều đã bị ném ra ngoài cửa.
Thẩm Ly liếc nhìn ba người, vẻ mặt có chút khinh bỉ: “Muốn gặp người dưới ta tay thì cho dù là Thái tử, Nhi tử hay Thiên vương lão tử cũng bảo hắn tự cút đến đây!”
Cửa đóng lại, ba thị vệ dìu nhau đứng lên, đang im lặng nhìn nhau thì trong tường bỗng bay ra hai vật, cắm trước mặt bọn họ như hai mũi tên, sâu hơn một tấc, ba người nhìn kĩ, đó là lệnh bài của thị vệ cầm đầu.
Sau một hồi im lặng, sân trước của Hành Vân yên tĩnh trở lại.
“Ta trở thành người dưới trướng của cô lúc nào vậy?” Hành Vân ôm bụng đứng dậy, như cười như không nhìn Thẩm Ly.
Thẩm Ly không đếm xỉa đến hắn, nàng lạnh lùng nhìn chòng chọc hắn một lúc rồi chỉ vào hòn đá bị dịch đi ở cửa hỏi: “Đó là cái gì?”
“Đá.”
“Ngươi vẫn muốn ăn đòn à?”
“Thôi được rồi, đó thật ra là hòn đá đè lên mắt trận pháp.”
“Tại sao phải đặt hòn đá ở đó?”
“Để khống chế sức mạnh của trận pháp.”
“Tại sao phải khống chế?”
Hành Vân nhìn nàng, do dự một lúc rồi nói: “Tối ngày thứ hai khi đem cô về đây thì ta đã đặt nó ở đó, nếu không thì sau khi cô biến thành hình người sinh hoạt sẽ hơi bất tiện, cũng không tiện trêu đùa… Đương nhiên, nam nữ khác biệt mới là nguyên nhân quan trọng nhất khiến ta đặt hòn đá ở đó, chúng ta cô nam quả nữ ở chung một nhà dù sao cũng không hay lắm.”
“Cũng tức là ngày thứ ba được ngươi đưa về, ta đã có thể biến thành người rồi…”
Lúc đó, lúc đó, à đúng rồi, sáng đó, hắn đang tiễn cô nương áo vải đi, theo hắn nói thì… “Hôm đó lúc ta chạy đi, vốn dĩ có thể biến thành người rồi, vốn dĩ không bị đám phàn nhân kia coi như gà trụi lông mà đuổi bắt đem hầm.”
Nàng vốn dĩ chẳng chật vật như vậy…
“Ờ, hình như là vậy đó.” Giọng Hành Vân chợt dừng, dường như vô cùng bất lực nên thở dài: “Lại có một bí mật nữa bị cô khám phá ra, thật là buồn.”
Bù… buồn? Hắn còn mặt mũi mà buồn sao? Nàng mới là người nên buồn đúng hơn chứ! Cái tên này rốt cuộc có biết vì hòn đá của hắn mà tôn nghiêm của nàng đã bị tổn thương đến nhường nào không! Không… Tên này nhất định là biết, hắn nhất định là đã ẩn núp trong góc tối xem nàng làm trò hề, xem nàng rốt cuộc có thể giãy dụa đến mức nào!
Thẩm Ly sát ý dâng trào, hận đến mức toàn thân co giật: “Không giết ngươi thì không đủ vơi đi nỗi huyết hận trong lòng ta.” Nàng nghiến răng nói hết từng chữ từng chữ, ngẩng đầu lên lại thấy Hành Vân ôm bụng khuỵu xuống đất, nàng trừng hắn, “Làm gì vậy! Xin lỗi thì đã muộn rồi!”
Hành Vân cười khổ: “Không, chỉ là… khụ…” Còn chưa dứt lời thì cả người hắn bổ nhào về phía trước ngất xỉu.
Thẩm Ly ngây ngốc, nàng cảm thấy hơi thở của Hành Vân trong không khí đã yếu đi nhiều, người này vốn hư nhược, thị vệ kia đánh hắn chắc cũng không nương tay, lẽ nào đã… đánh cho hắn bị gì rồi sao. Nghĩ vậy, không biết tại sao một bụng lửa giận còn chưa bộc phát của Thẩm Ly như bị tạt một chậu nước lạnh, hoàn toàn tắt lụi, nàng vội cúi xuống bên cạnh Hành Vân, đưa tay bắt mạch cho hắn. Tiếp đó sắc mặt khẽ tái đi.
Yếu, chậm, tướng sắp chết…
Danh sách chương