Thạch động yên lặng rất lâu, Thẩm Ly bỗng như nghĩ ra điều gì đó: "Lúc nãy quên mất, cùng rơi xuống với chúng ta chẳng phải còn có một hắc y nhân

thủ hạ của Phủ Sinh sao? Hắn đâu rồi?"

Hành Chỉ ngẩn ra, lắc đầu cười nói; "Thẩm Ly, dù ta sống lâu như vậy nhưng cũng chỉ gặp được một nữ nhân như nàng thôi, sau khi làm chuyện đó xong lại có thể lập tức trở mặt bàn ngay chính sự, thật chẳng hồ đồ chút nào." Giọng điệu đùa cợt nửa như buồn cười nửa như bất lực của hắn khiến Thẩm Ly mất tự nhiên ho húng hắng, Hành Chỉ ngắm nàng một lúc, thôi không cười nửa, nghiêm sắc mặt: "Lúc kẻ ấy rơi xuống đã tan biến ngay. Giống như sức lực tiêu hao hết nên hồn phi phách tán." Nhớ lại tình cảnh lúc đó, Hành Chỉ khẽ nhíu mày, "Cảnh tượng như vậy lại khiến ta không khỏi nhớ đến chuyện

xưa."

Chuyện xưa nào mà có thể khiến Hành Chỉ nhíu mày, Thẩm Ly hiếu kỳ quan sát hắn, Hành Chỉ ngước lên, ánh mắt hai người giao nhau, đáy mắt ẩn giấu một cảm xúc gì đó, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chuyện yêu thú làm loạn Ma

giới năm xưa chắc nàng biết chứ."

Ngàn năm trước yêu thú họa loạn Ma giới, thần Hành Chỉ khai phá Khư Thiên Uyên, phong ấn tất cả vào trong, Thẩm Ly đương nhiên biết chuyện này. Nàng yên lặng gật đầu.

Hành Chỉ khẽ cong môi: "Chỉ e là nàng không biết hết tất cả. Mấy ngàn yêu thú xuất hiện ở Ma giới, nhưng chúng không phải tự dưng xuất hiện, chúng do Ma quân đời trước Lục Minh dùng cấm thuật luyện thành. Lúc đó Lục Minh bất mãn Thiên giới vô năng, không cam đứng dưới Thiên giới, muốn thay thế vị trí Thiên đế, nhưng kế hoạch điều quân công kích Thiên giới bị các đại thần trong triều cật lực phản đối, lúc bấy giờ Thiên giới tuy không có công như Ma giới

nhưng cũng không có tội, nếu hành binh e sẽ tổn tổn hại đến lê dân Ma giới."

"Lục Minh không cam lòng, lén luyện ra mấy ngàn yêu thú muốn công đánh Thiên giới, nhưng số lượng yêu thú quá nhiều, hơn nữa sức mạnh to lớn khiến hắn không thể nào khống chế, từ đó yêu thú họa loạn Ma giới, Ma giới không chống đỡ nổi nên truyền thư đến Thiên giới, Thiên đế liền đến tìm ta. Rồi sau

đấy mới có chuyện phong ấn yêu thú."

Thẩm Ly ngẩn người, nàng nhớ đến trận chiến với Hạt vĩ hồ, chỉ là một con yêu thú chưa hồi phục pháp lực thôi đã khiến nàng và tướng sĩ Ma giới chật vật như vậy, có thể thấy sức mạnh của mấy ngàn yêu thú lúc đó lớn mạnh dường nào, nhưng sức mạnh to lớn như vậy lại được một người tạo ra, người đó... thật quá đáng sợ. Sự đáng sợ của hắn không phải xuất phát từ sức mạnh to lớn, mà là lòng tham vô đáy, không biết tiết chế mà chế tạo ra yêu thú, nếu không có Hành Chỉ phong ấn lại, e là hắn đã hại tất cả chúng sinh, bao gồm cả hắn trong đó.

"Lúc đó xuống Ma giới, lần đầu giao chiến cùng yêu thú ta cũng không biết chúng là vật gì, chiến ba ngày ba đêm mới phát hiện chúng rất khó bị đao kiếm pháp thuật giết chết, hơn nữa cho dù bị giết rồi, chúng cũng chỉ hóa thành một luồng khí đen, bị đồng loại gần đó nuốt vào bụng, tăng cường sức

mạnh của một yêu thú khác."

Nếu vậy... phong ấn chúng đích thực là cách giải quyết nhanh nhất. Thẩm Ly bất giác cảm khái sự chuyển biến chiến thuật quả quyết nhanh nhạy của

Hành Chỉ lúc ấy, nghĩ đến lúc trước mình còn vì chuyện này mà chất vấn Hành

Chỉ, nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

"Đến đây nàng đã nghĩ ra điều gì chưa?" Hành Chỉ bỗng hỏi Thẩm Ly, Thẩm Ly ngẩn ra, lúc này mới nhớ lại lời hắn vừa nói, sau đó sắc mặt tái đi, "Đám ma nhân và hắc y nhân đuổi đến, tất cả đều có điềm giống những yêu thú đó

sao?"

Hành Chỉ gật đầu: "Lần đầu tiên chúng ta gặp chúng ở Dương Châu, có lẽ bọn chúng còn chưa hoàn chỉnh, nhưng tiếp xúc hết lần này đến lần khác

khiến ta cảm thấy rằng người tạo ra chúng kĩ thuật đã có tiến bộ."

Thẩm Ly nghiến răng: "Nhất định là tên Phù Sinh kia giở trò, nhưng tại sao hắn lại biết cách chế tạo yêu thú năm xưa? Còn Chỉ thủy thuật của chàng

nữa... Rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì"

Hành Chỉ xoa đầu Thẩm Ly: "Nàng không rành tâm kế, hơn nữa lại rất dễ

quên, muốn nàng hiểu được toàn cuộc thật hơi khó cho nàng rồi."

Thẩm Ly bất mãn nhíu mắt, Hành Chỉ bật cười, giống như đang đùa với một con mèo, hắn nói: "Trả lời từng câu hỏi của nàng, theo ta thấy, Phù Sinh này chưa chắc biết toàn bộ cách chế tạo yêu thú, nếu không hắn đã có thể trực tiếp luyện ra được yêu thú rồi, hà tất làm ra những ma nhân trông có vẻ như là bán thành phẩm này, chắc hắn chỉ biết một phần, còn một phần khác vì nguyên nhân nào đó mà hắn không biết hết. Bây giờ điều ta thấy lạ là phần hắn biết từ đâu mà có, ta nhớ lúc đó Lục Minh đã bị chém dưới kiếm của ta,

trên thế gian này chắc không còn ai biết thuật này nữa"

Hành Chỉ trầm ngâm một lúc, tạm thời vứt bỏ nghi điềm này, "Còn vấn đề thứ hai và thứ ba có lẽ có thể đáp chung, cái mà bọn chứng gọi là "Chỉ thủy thuật" theo ta thấy chẳng qua chỉ là trò "Ngưng băng quyết" của trẻ con thôi. Không có thần lực làm sao có thể thao túng thần thuật. Thêm vào đó, nàng có

còn nhớ Duệ vương mà chúng ta gặp lúc trước không?"

"Đương nhiên là nhớ!"

"Lần trước nàng cũng nghe hắn trò chuyện với ta về chuyển thế của hắn

rồi, hắn là thần Thanh Dạ vĩnh viễn bị đọa vào luân hồi, cùng là chí hữu của ta,

Chỉ thủy thuật tuy là pháp thuật của ta nhưng ta có dạy cho Thanh Dạ một ít, nàng có nhớ kiếp đó của hắn Phù Sinh cũng xuất hiện không? Có lẽ Phù Sinh tìm cách nhìn trộm những ký ức liên quan đến thần minh của Thanh Dạ, học

được một vài chiêu của Chỉ thủy thuật."

Thẩm Ly hiểu ra: "Bây giờ nghĩ lại, lúc đầu có nhiều chuyện có lẽ đều là do hắn lén lút giở trò, ví dụ như Hoàng thái tử tìm đến Hành Vân là chàng lúc đó, ví dụ như việc đốt tiểu viện của chàng, ép chúng ta đầu quân cho Duệ vương, lúc đó khi chúng ta vừa đến Duệ vương phủ, tạ cảm nhận được một luồng Ma

khí... Thì ra là hắn."

Hành Chỉ gật đầu: "Nàng cũng có lúc nhớ rõ lắm, nàng tiếp tục đoán thử

xem hắm làm những chuyện này là vì mục đích gì?"

©STENT

Thẩm Ly đảo đảo mắt: "Ép ta không thể rời khỏi chàng, sau đó bị truy binh của Ma giới bắt về thành thân với Phất Dung quân... Hắn muốn ta thành thân

với Phất Dung quân?" Thẩm Ly kỳ quái, "Điều này có ích lợi gì cho hắn?"

"Ích lợi đương nhiên không phải nằm ở chỗ nàng thành thân với ai, mà là sau khi nàng thành thân sẽ đi Thiên giới." Hành Chỉ cong môi. "Hắn muốn

nàng rời khỏi Ma giới."

Lòng Thẩm Ly bỗng sáng ra, nhưng sau đó lại có thêm nhiều điều càng khó hiểu hơn. Thấy Thẩm Ly nhíu chặt mày, Hành Chỉ cười cười tiếp tục dẫn dắt nàng: "Thời gian đó nếu ta không lùi hôn kỳ của nàng và Phất Dung quân

chắc chắn nàng đã gả đến Thiên giới rồi, lúc đó Ma giới xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Ly vừa nhớ ra thì sắc mặt lập tức tái đi, đứng bật dậy: "Khư Thiên

Uyên Mục đích của bọn chúng là Khư Thiên Uyên!"

Lúc đó yêu thú thoát ra, quân trấn thủ biên giới trọng thương, Ma quân lệnh cho Mặc Phương, Tử Hạ đi chi viện, sau đó Tử Hạ liều chết báo tin về Ma đô, kiệt sức chết trước Ma cung, Mặc Phương... Mặc Phương trọng thương, phải rồi, Mặc Phương là người của chúng, làm sao hắn có thể chết được.

Không lâu sau đó, Hành Chỉ đến Ma giới vá lại phong ấn, rồi không lâu sau

đó nữa, Địa tiên Sơn thần ở Nhân giới liên tục bị bắt, tuy không biết mục đích chúng bắt Địa tiên Sơn thần, nhưng nhất định có liên quan đến ma nhân bán thành thú do Phù Sinh tạo ra! Lúc đó nàng còn giao thủ với ba ma nhân ở thành Dương Châu.

"Nếu vậy bọn chúng muốn lấy được cách chế tạo yêu thú trong Khư Thiên

Uyên..."

Thẩm Ly xoa xoa mi tâm, đầu óc hơi hỗn loạn, nhiều việc như vậy nhưng những gì lúc đó nàng nhìn thấy chẳng qua chỉ là biểu hiện bên ngoài, giống như tất cả đều là tự nhiên, thì ra dưới bề mặt của những biểu hiện đó còn có một bàn tay khác đang thúc đẩy sự tình tiến triển.

Thẩm Ly hỏi: "Những chuyện này chàng biết từ lâu rồi sao?"

Hành Chỉ lắc đầu, "Sau khi có nhiều manh mối ta mới từ từ liên kết lại với

nhau."

Thẩm Ly vỗ trán: "Chúng ta phải nhanh chóng ra khỏi nơi này, ta muốn báo

cáo sự tình cho Ma quân để người có đối sách."

Hành Chỉ cụp mắt: "Tuy ta cũng không muốn nói như vậy, nhưng Ma quân của Ma giới hiện nay, ta khuyên nàng tốt nhất là nên có chút đề phòng với

hắn."

Thẩm Ly nghe vậy ngây ngẩn, Hành Chỉ ngước lên nhìn nàng, ánh mắt khẽ lạnh đi, "Ngàn năm trước sau khi phong ấn yêu thú, ta cũng đại thương nguyên khí, không thể nào lo chuyện ở Ma giới, tân nhiệm Ma quân là do Ma tộc tự tiến cử, lúc đó trong Ma tộc vẫn còn không ít người bất mãn chuyện Ma giới thần phục Thiên giới, lòng hướng về Lục Minh. Nhưng lúc đó Ma giới rất hỗn lọạn, phải nhanh chóng chọn một người có tài và có thể đảm đương trọng trách để làm Ma quân, không chú ý nhiều đến lập trường của người đó, ta cũng không biết rõ Ma quân hiện nay là người thế nào, nhưng có thể khẳng

định hắn có chuyện giấu nàng."

Thẩm Ly không hề cau mày, thẳng thừng nói: "Cho dù Ma quân có giấu

diếm ta cũng sẽ tuyệt đối không hại ta, ta tin người."

Câu trả lời quyết đoán kiên định của nàng khiến Hành Chỉ hơi ngẩn ra, hắn

lại cụp mắt: "Nếu nàng cũng có thể tin ta như vậy thì tốt rồi."

.

Giọng hắn rất khẽ, nhưng làm sao Thẩm Ly lại không nghe thấy, nàng

ngoảnh đầu: "Chuyện này thì khác. Ma quân đối với ta vừa là thầy mà cũng là... cha. Không có người thì mạng này của Thẩm Ly không thể sống đến bây giờ, trong lúc nguy nan người đã cứu ta vô số lần, bây giờ cho dù biết người

gạt ta cả đời. muốn lấy mạng này của ta, ta cũng sẵn lòng trả nó cho người."

Hành Chỉ yên lặng nhìn nàng, tiếp đó bật cười, thấp giọng lẩm bẩm: "Làm sao ta có thể để nàng trả mạng cho hắn được. Chuyện đến nước này, nàng

bảo ta..."

".. làm sao nỡ."

Thạch động nhất thời yên lặng, Thẩm Ly quay đầu chuyển chủ đề: "Nói ra

thì bọn Phù Sinh sao lại biết chúng ta đến đây? Với thân pháp của chàng nhất

định không ai theo kịp mới phải."

Hành Chỉ lắc đầu: "Nếu ta đoán không sai thì không phải bọn chúng đến

tìm chúng ta... "

Thẩm Ly cả kinh, lẽ nào bọn chúng nhầm vào những kỳ trân dị bảo kia mà đến Đại tuyết sơn này? Nhưng cũng không đúng, nếu muốn lấy bảo vật tại sao lại đánh vào thạch động hẻo lánh này. Điều duy nhất có thể giải thích, đó là mục tiêu của chúng là Kim nương tử. Thẩm Ly nhíu mày: "Lúc chúng ta rơi xuống đây, chàng để một mình Kim nương tử trên đó chống đỡ với Phù Sinh,

cô ấy không sao chứ?"

"Không cần lo cho cô ta, chuyện khác không nói chứ bản lĩnh chạy trốn thì

cô ta đứng hạng nhất."

"Ai ôi, lúc này nô gia đang định xuống cứu người đây, vậy mà lại nghe Thần

quân nói người ta như vậy, thật khiến người ta đau lòng quá nha." Giọng nói yêu kiều từ đỉnh đầu truyền xuống, Thẩm Ly ngẩng lên, đá bên trên vẫn kín như bưng, nhưng giọng nói của nàng ta giống như chỉ cách một lớp giấy, vô cùng rõ ràng, "Nô gia không chịu, Thần quân phải xin lỗi nô gia mới được,

không thì nô gia không cứu các người lên đâu, hứ."

Hành Chỉ suy nghĩ một lúc: "Nếu vậy, ta cứ không xin lỗi. Cô về đi."

Thẩm Ly nghe vậy trợn to mắt, Kim nương tử ở trên bật cười: "Ôi, dám hỏi

Thần quân bây giờ vẫn còn muốn ở bên muội muội sao, vậy thì nô gia càng không chịu." Nói xong đỉnh đầu bỗng vạch ra một lỗ lớn, thông đạo đen ngòm xuyên thẳng lên trên, "Mau ra đi." Ba chữ này vừa gấp rút vừa vội vã.

Hành Chỉ hiểu ý, thân hình khẽ lắc, ôm lấy Thẩm Ly xoay người bay lên thông đạo. Bên trên chính là thạch thất của Kim nương tử, nàng ta đứng bên giường, Hành Chỉ và Thẩm Ly nhảy ra, hai tay nàng ta kết ấn, một đạo kim quang phong trên cửa động, dán vách đá liền lại như cũ, chỉ nghe bên dưới có vô số tiếng gào thét chói tai ầm ỉ, đập vào đạo kim quang kia muốn chui ra ngoài. Khi đạo kim quang đó bừng sáng, tất cả thanh âm dần dần biến mất.

Kim nương tử quẹt mồ hôi trên trán thở dài: "Cuối cùng cũng phong được chúng lại." Nàng ta quay người nhìn Hành Chỉ và Thẩm Ly, ám muội nháy mắt

"Hai người ở dưới đó không bị bọn chúng bắt nạt chứ?"

Thẩm Ly ho một tiếng, gỡ tay Hành Chỉ đang vòng qua eo mình ra, nghiêm túc nói: "Thần quân thân đầy chính khí, những tà niệm kia đương nhiên không

thể làm càn."

Kim nương tử nghe xong, mắt cụp xuống: "Không có à" Nghe giọng điệu hình như rất thất vọng.

Rốt cuộc... nàng ta chờ mong họ bị đám tà niệm dưới kia giày vò lắm phải không Thẩm Ly âm thầm quẹt mồ hôi lạnh.

Bỗng như nghĩ ra điều gì đó, mắt Kim nương tử sáng lên: "Hôm qua làm sao trị" Nàng ta vừa mở lời, Hành Chỉ bỗng nhíu mày, trầm giọng hét lên:

"Cẩn thận!"

Kim nương tử quay đầu, nghe sau lưng có một tiếng thét đinh tai, khiến tai nàng ta đau nhói, vô ý ngã xuống đất, vào lúc này, một luồng khí đen từ thông đạo xông ra, lướt qua bên cạnh Kim nương tử, bắn thẳng ra ngoài như một mũi tên. Chỉ để lại một tràng cười điên cuồng của nữ nhân.

"Lần này nguy rồi..." Kim nương tử bịt tai nhìn người trên giường đá. Thẩm Ly vội bước đến dìu, nghe Kim nương tử nhỏ giọng lẩm bẩm, "Không thể nào,

nó lấy đâu ra sức mạnh để phá phong ấn"

Hành Chỉ im lặng, một lúc sau mới nói: "Có lẽ nó đã ăn những cảm xúc và

dục vọng trong lòng bọn ta."

Kim nương tử ngước lên nhìn hắn: "Thần quân, dám hỏi dục vọng của ngài

lớn đến dường nào! Lần này hại chết nô gia rồi đó!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện