Ngụy Kính Nghiêu trong thời gian nhanh nhất đã đem toàn bộ công việc thu xếp xong, hỏi mẹ về địa chỉ của Hoa Xảo Hủy bên nước Pháp, vội vàng đến Paris, chỉ vì muốn có thể gặp cô một lần.
Anh có rất nhiều lời muốn nói với cô, mấy tuần xa cách, anh đã nhớ cô muốn điên rồi, cho đến khi tận mắt nhìn thấy khuôn mặt cô, trái tim treo cao mới bắt đầu hạ xuống.
Những tưởng cô vẫn sẽ nhiệt tình với anh như trước, dành cho anh những ngọt ngào ấm áp như bốn tháng sống chung, nhưng lại không ngờ rằng, cô sẽ lạnh lùng như vậy, thậm chí còn để một người đàn ông ôm xuống lầu, thái độ thân mật, trên người quấn quanh chăn dày, mà gã đàn ông kia lại mặc áo ngủ.
Cao ngạo như anh cũng không thể phủ nhận, đối phương có điều kiện thật sự không tệ, còn sống trong ngôi nhà rộng lớn hai tầng sang trọng, đẹp đẽ như vậy, giá trị con người có lẽ cũng không thể khinh thường.
Mẹ chỉ nói cho anh biết, cô thuê phòng của một người bạn, lại không hề nói cô sống chung với người đàn ông khác….
Không, hiện tại không phải là lúc để ghen tuông.
“Anh biết hiện tại anh nói gì, em cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng. Em nhìn đi, đây là báo cáo tình trạng sức khỏe của anh”. Anh tái nhợt nghiêm mặt lại, cười miễn cưỡng, tay đưa ra một túi giấy hồ sơ có bản báo cáo bên trong, lấy ra ảnh chụp về khối máu tụ trong não của anh, anh chỉ vào ảnh, nói với cô: “Em xem, khối huyết đã tan rồi, anh không sao, khối huyết không còn áp chế thần kinh của anh nữa, anh sẽ không còn thất thường nổi nóng, hành động tùy ý nữa.”
“Xảo Hủy, khối huyết đã tan, anh vẫn rất thích em, anh bảo đảm đây không phải là ảo giác”. Đầu tiên là đưa ra bản báo cáo, sau đó mới nói rõ với cô rằng, tình cảm của anh là chân thật.
Anh từ xa xôi đến đây, chỉ vì giải thích điều này? Đã vô số lần, cô chứng kiến cuộc họp giữa anh và nhân viên, hội nghị khách hàng, Ngụy Kính Nghiêu tự tin tự phụ, nói chuyện tuyệt đối sẽ không phải nghĩ gì nói nấy, không có suy nghĩ.
Anh rõ ràng rất ghét đi bệnh viện, nhưng thấy anh mang bản báo cáo này đến, cô đoán có lẽ anh đã phải đợi ở bệnh viện nửa ngày trời, để kiểm tra sức khỏe toàn diện?
Mỗi khi muốn anh đi tái khám cô đều phải thúc giục mời mọc mãi, nhưng hiện tại, chỉ vì để cô tin tưởng anh khỏe mạnh, tình cảm của anh là thật sự, anh đã đến bệnh viện, dùng khoa học để chứng minh lời anh nói không phải là giả dối.
Phải nói là anh ngu ngốc, hay là khen anh thông minh đây? Hoa Xảo Hủy hơi nhếch môi, không nói một lời.
“Nhưng mà… cũng không phải là hoàn toàn tốt”. Thấy cô không nói gì, đối với sự cam đoan của anh cũng không có phản ứng, Ngụy Kính Nghiêu cười khổ nói tiếp: “Anh không có cảm giác đau, cũng không cảm thấy lạnh, anh nói cho bác sĩ rồi, nói cả bệnh tình giấu diếm trước kia, làm kiểm tra toàn diện, bởi vì em hy vọng anh khỏe lên, hy vọng anh phục hồi, nên anh đã đợi ở bệnh viện đợi ba ngày.”
Không phải cố ý muốn dùng khổ nhục kế, nói cho cô rằng anh ghét nhất bệnh viện, mà là mỗi khi một mình anh nằm trên giường bệnh, trong một căn phòng bệnh đặc biệt không hề có người khác, những ký ức không thoải mái lại xuất hiện trước mắt.
Sau khi tỉnh lại từ tai nạn xe cộ, không biết mình là ai, không biết những gương mặt đang nói anh há miệng ngậm miệng là ai, cũng không biết những người phụ nữ trước mắt, không rõ vì sao các cô ấy lại ôm anh không buông.
Sau đó vì tranh đoạt anh mà đánh nhau ầm ĩ rất nặng, nhưng đến lúc bác sĩ tuyên bố khả năng cả đời không hồi phục của anh thì ai nấy cũng đều bỏ chạy mất dạng.
Loại cảm giác không hề nhớ rõ bất cứ thứ gì lại bị người khác coi thường, thật là tệ hết biết.
“Dây thần kinh cảm giác đau và nóng lạnh đã bị thương tổn, gần như không có khả năng chữa trị, anh rất ngu xuẩn, bỏ lỡ những buổi trị liệu quan trọng, em giận anh, chán anh, cũng là đúng thôi, anh nói dối, đáng phải trả giá rất lớn.” Anh cười khổ lắc đầu, không dự đoán được tự mình hại mình đến tình trạng này.
Không những mất đi cảm giác đau, nóng, lạnh, mà ngay cả Xảo Hủy, anh cũng không thể giữ lại.
“Mẹ anh……anh đã lừa bà ấy, mẹ không trách anh nói dối, nhưng khi anh nói anh không còn cảm giác đau đớn, cho dù bẻ gẫy ngón út của anh cũng chỉ cảm thấy như muỗi chích mà thôi, mẹ lại khóc rất nhiều”. Ngụy Kính Nghiêu nhắc đến mẹ, hốc mắt anh bất giác đã ươn ướt, nổi lên tầng nước. “Anh không cảm giác đau, nhưng khi nhìn thấy mẹ anh khóc, anh đã rất đau lòng.”
Cách cánh cửa sắt cao ngất, Hoa Xảo Hủy nhìn anh đang rầu rĩ giải thích, gương mặt ngốc nghếch biểu đạt tâm tình của anh, vội vàng chứng minh cho cô thấy thành ý của mình, anh thật sự rất hối hận.
Lòng cô không khỏi co rút lại.
Nhìn kỹ gương mặt anh, thân hình anh, anh gầy, bộ dáng trông rất mệt mỏi, thời tiết lạnh như vậy, lại ăn mặc phong phanh, môi cũng đông cứng, nhưng vẫn nói những lời này.
Anh không hề phát tính thiếu gia đòi vào nhà, chỉ đứng ngốc nghếch trước cửa đưa báo cáo cho cô xem, anh rõ ràng là … Hai mắt đều có tơ máu, bộ dáng mệt mỏi, Stanley nói, anh sáng sớm năm giờ đã đến đây, vẫn chờ tời bây giờ.
“Sao anh lại ngu ngốc như vậy chứ?” Lòng cô đau quá, cảm thấy anh như là một đứa ngốc, đầu óc anh hỏng rồi, nhất định là vậy, nên Ngụy Kính Nghiêu mới lấy lòng một người con gái như cô, anh sẽ không để mình thiệt thòi như vậy, không bao giờ!
“Anh không phải cố ý muốn làm em đau khổ”. Ngụy Kính Nghiêu hốt hoảng, rối loạn, cô chỉ nhìn anh, thân thể run rẩy, hỏi anh rằng vì sao lại làm như vậy. “Anh chỉ là muốn đến xin lỗi, muốn gặp em, muốn nói với em anh thật sự rất thích em.”
Từ khi gặp mặt đến giờ, anh rốt cuộc đã cường điệu câu anh thích cô bao nhiêu lần? Hoa Xảo Hủy cũng không thể đếm được.
“Rốt cuộc anh tới đây để làm gì?” Cô cũng không biết vì sao lại muốn làm khó anh như vậy, rõ ràng là đã anh đã nói hết, lại vẫn muốn nghe một đáp án khác.
“Anh muốn gặp em”. Anh vươn tay, lướt qua cửa sắt chạm mặt cô, rõ ràng không cảm giác đau, không cảm giác lạnh, nóng, nhưng khi đầu ngón tay lướt qua má cô, chạm đến nước mắt cô, anh lại cảm thấy giống như chạm phải lửa, nóng đến nỗi anh phảiđau: “Thật xin lỗi, anh là người ích kỷ, chỉ nghĩ muốn gặp em, đem toàn bộ lời muốn nói nói hết cho em nghe, lại không biết rằng em không muốn nghe anh nói, không muốn gặp anh.”
Ngụy Kính Nghiêu hiện tại mới phát hiện, tình yêu đơn phương không chiếm được cảm tình của đối phương thật sự rất thống khổ, cho tới bây giờ anh cũng không nghĩ anh sẽ có ngày muốn bù đắp cho một người như vậy, chỉ cần cô muốn, anh sẽ mang những thứ tốt đẹp nhất trên đời đến đặt trước mặt cô, chỉ cầu cho cô cười, nhưng anh muốn bù đắp, cô lại không cần.
Cô nói rất đúng, anh tới đây để làm gì? Khiến cho cô khổ sở thương tâm xong, anh đi đến trước mặt cô, còn nói những lời mình muốn nói, không cho cô cơ hội mở miệng, như là muốn bức cô phải chấp nhận lời xin lỗi của anh vậy, sau đó hòa giải, tất cả đều giải quyết.
Phụ nữ đâu đơn giản như vậy? Nhất là khi anh muốn nhất, anh lại không biết làm thế nào để khiến cho cô ấy vui vẻ.
Đổng Diệc Hà trước khi mất trí nhớ đã không chỉ nói một lần với anh câu này, bộ dạng cực kì khổ sở, anh những lúc đó chỉ cười nhạo bạn tốt lo lắng quá nhiều.
Kỳ thật anh nghĩ được quá ít, chưa từng yêu chân thật một người, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà thông cảm cho họ.
“Anh thật sự xin lỗi”. Nói nhiều như vậy cũng chỉ càng thêm ra vẻ mình lấy cớ thoát tội, không được, không thể cứ tiếp tục như vậy. “Anh tưởng rằng anh đến, em sẽ vui vẻ khi nhìn thấy anh, kết quả, anh chỉ muốn làm theo ý mình, từ xưa đến nay, anh vẫn ích kỷ như vậy”. Nói cho bản thân phải buông tay, không thể lại tham lam sự ấm áp của cô, buông tay cô, cô ghét nhất là bị người khác lừa dối mà, biết rõ chuyện cô ghét nhất, vậy mà anh vẫn nhắm mắt làm ngơ, lựa chọn tiếp tục lừa gạt.
Muốn buông tay thật sự rất khó, thật muốn vượt qua cánh cửa này, giang rộng hai tay ôm cô vào lòng, nhưng anh còn có tư cách này sao?
“Có phải đầu óc anh có vấn đề không?” Hoa Xảo Hủy không thể không nâng cao âm lượng, khí thế bức người chấp vấn.
Vẻ mặt anh thật khổ sở, cô ngay bây giờ lại dùng khẩu khí này để nói chuyện, anh đứng ngẩn ra ở phía ngoài, nụ cười mang theo chua xót.
Không phải cố ý muốn khó chịu như vậy, mà là nếu không nói nhưng lời như thế, cô sợ cô sẽ không chống đỡ được, khóc trước mặt anh mất.
Tay anh sao lại lạnh như vậy? Thật sự không cảm giác lạnh sao? Ăn mặc phong phanh, ngay cả khăng quàng cũng cổ cũng không có, cô rõ ràng đã từng nhắc anh, không được xem thường thời tiết, phải mặc nhiều quần áo, sao anh lại quên lời cô dặn chứ?
“Cho dù không cảm giác lạnh, nhưng anh vẫn sẽ bị cảm lạnh, anh vì sao lại ở chỗ này chờ? Không có khách sạn để ở sao?”
Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc, người đàn ông trước mắt này mới không phải là vị thiếu gia mà cô thầm ao ước ngày xưa, thiếu gia sẽ không chật vật như vậy, lộ ra gương mặt dọa người như vậy, lộ ra bộ dạng không chí khí như vậy, thiếu gia trong cảm nhận của cô hẳn là phải tự tin, không chuyện khó gì có thể đánh gục anh.
Ngụy Kính Nghiêu trước mắt biết ghen, biết xin lỗi, vì tổn thương người khác mà tự trách áy náy, vì một một lời nói dối mà xa xôi cách trở chạy tới đây để xin lỗi cô.
À, còn có, từng bức từng bức thư xin lỗi gửi đến, từng cuộc từng cuộc gọi không được tiếp, anh thật sự không biết cái gì gọi là mất hết hy vọng.
“Khách sạn? Anh quên đặt rồi”. Ngụy Kính Nghiêu cười tự giễu, nghĩ rằng tám phần là anh bị choáng đầu rồi, nên mới nghe thấy, cô là đang quan tâm anh, hẳn là không phải.. chứ?
“Loại chuyện này có thể quên?” Cô nhịn không được trách mắng anh. “Làm ơn, mười mấy tiếng bay máy bay, trước khi xuất phát sao không đặt sẵn đi?”
“Không nghĩ được nhiều như vậy”. Anh lắc đầu trả lời, “em không tiếp điện thoại của anh, không hồi âm cho anh, anh không nghe thấy giọng nói của em, không nhìn thấy em, chỉ muốn thật nhanh chạy đến, muốn gặp em và tự mình nói ra, anh thật sự rất cần em.”
Đủ rồi, thật sự.
“Làm việc không tính toàn như vậy, không giống như là anh thường ngày”. Hoa Xảo Hủy cúi đầu, rầu rĩ nói.
“Anh bình thường không phải như vậy, nhưng lúc này anh thật sự rối loạn…” Nghe cô trách cứ, anh nhịn không được muốn xin lỗi tiếp, lại sợ cô tức giận.
“Câm miệng”. Không cần, cô không cần anh dùng giọng điệu đáng thương như vậy để nói chuyện, lúc nào cũng nói xin lỗi.
Kỳ thật là do cô sai, ngay từ đầu, anh trước mặt cô bày ra một Ngụy Kính Nghiêu mà người khác không hề biết, chỉ có ở trước mặt cô, anh mới có thể ngây thơ, trẻ con, tùy hứng, là cô vẫn hay tự ti, tự nhận rằng anh không có khả năng đi yêu một người như cô, không thấy được anh đang tận sức lấy lòng, bốn tháng sớm chiều sống chung, anh vẫn dùng hành động để nói cho cô biết, anh thật sự yêu cô.
Cô lại xem tình cảm của anh là do khối máu tụ tạo thành, chưa bao giờ suy nghĩ rằng, kỳ tích thức sự có khả năng xuất hiện.
Hoa Xảo Hủy, sao mày có thể mù quáng như vậy?
“Thật xin lỗi, anh không phải cố ý muốn chọc giận em, anh không biết phải làm thế nào, mới có thể khiến em vui vẻ.”
“Em bảo anh câm miệng!” Hoa Xảo Hủy hét to với anh, nói anh ngậm miệng lại.
Kỳ thật vừa nhìn thấy anh đứng chỗ này, gió lạnh thổi ba tiếng cũng không chịu đi, mở to đôi mắt che kín tơ máu nhìn chăm chú vào cô, mọi sự tự ti trong lòng, toàn bộ đều tiêu tan.
Không phải tiếng chuông điện thoại trống rỗng, không phải những lá mail lạnh lùng, anh đang ở trước mặt cô, giơ tay là có thể đụng tới, toàn thân anh rét run, nhiệt độ cơ thể thấp đến đáng sợ, nhưng lại vô cùng chân thật.
“Anh nhất định là tên ngu ngốc, tuyệt đối ngu ngốc, đầu óc anh bị hỏng rồi! Đang làm cái quái gì vậy, biến bản thân thành bộ dạng quỷ ma này!” Hoa Xảo Hủy phát tiết lên người anh, âm thầm mắc Chino sao có thể bao chặt cô như vậy chứ, thật vất vả thoát khỏi cái chăn, cô lập tức mở cửa sắt ra, đem chăn trên người khoác cho anh, miệng vẫn không ngừng mắng, “Ngu ngốc, ngu muốn chết, đầu óc bị hỏng rồi, nhất định là vậy…”
Nhất là khi cô bỏ cái chăn trên người mới phát hiện, trên người cô là một bộ áo ngủ dài, còn mặc thêm một chiếc quần dài giữa ấm, chỉ là cô rất nhỏ, ăn mặc như vậy còn bao thêm chăn, làm người ta nghĩ tới một đứa bé mới sinh chỉ có đai an toàn và quần đóng khố.
Hay lắm,cô ăn mặc nhiều thật!
“Xảo Hủy?” Ngụy Kính Nghiêu nhẹ nhàng thở ra, lập tức đã bị chiếc chăn tràn ngập hơi thở của cô bao phủ.
Nhiệt độ hiện tại đã ấm hơn một chút, là bảy độ, so với rạng sáng năm giờ thì tốt hơn, nhưng anh vẫn không biết lạnh, cho đến khi trên người khoác lên tấm chăn mang độ ấm, mùi hương của cô, anh mới cảm giác được, không có cô bên cạnh, thật sự quá lạnh.
“Anh nghĩ thân thể của anh khỏe mạnh lắm sao? Trên mặt một chút máu cũng không có!”
Ngụy Kính Nghiêu không hiểu gì hết, chỉ cúi đầu nhìn cô đang mắng mình, cô kéo nhanh tấm chăn trên người, dùng cách cô vừa bị bọc mà quấn quanh lấy anh, khiến anh không thể giãy.
Đây…là tình huống gì vậy?
“Rõ ràng là mệt mỏi như vậy, phải nghỉ ngơi cho tốt chứ, giả bộ khỏe mạnh cái gì? Anh là cái đồ ngu ngốc!” Mang theo áo anh, lôi anh vào cửa, đi qua bể phun nước giữa vườn, bước lên bậc thang.
Chino và Stanley vẫn còn đang ngồi chỗ cũ uống cà phê ăn bữa sáng xem và xem kịch, thấy cô đã đem người vào nhà, hai người cùng nhíu mày.
Không hẹn mà cùng buông cà phê, đi vào phòng đến trước cửa chính, mở cửa cho anh.
“Anh tưởng là em nói rõ ràng với hắn xong thì sẽ đuổi đi.” Staley dựa vào cửa nói xong một chuỗi tiếng Pháp, rồiChinolại dịch sang tiếng Anh để nói cho Ngụy Kính Nghiêu nghe.
“Hai người các anh, tránh ra!” Hoa Xảo Hủy vừa thấy thái độ trêu tức của bọn họ liền nổi giận.
“Ở nhà trọ không được nuôi thú cưng, chúng ta đã thỏa thuận từ đầu rồi, anh mẫn cảm với lông chó”.Chino rất ác độc hịt hịt cái mũi.
“Anh ấy không phải chó”. Cô không thể nhịn được nữa trợn mắt với bạn tốt.
“Anh cũng đâu có nói hắn ta đâu, em thế này không phải tự thừa nhận à?”Chino cười ha hả, bộ dáng như muốn nói “mắc câu rồi nhé!”
“Các anh phiền quá, tránh ra!”
“Natasha đã lớn rồi, cuối cùng cũng mang giống đực về nhà, đáng tiếc vì sao lại không phải là con người nhỉ?” Stanley hạ gọng kính râm xuống ngang mũi, cười nhìn vẻ mặt tái nhợt của Ngụy Kính Nghiêu. “Sói hoang bị em vứt bỏ hình như không được khỏe cho lắm, có lẽ vượt ngàn dặm xa tìm chủ mệt muốn chết rồi chăng? Mặt tái nhợt như quỷ.”
Hai người ăn ý vô cùng tốt toàn nói chuyện bằng tiếng Anh, khiến Ngụy Kính Nghiêu hoàn toàn nghe hiểu được, bọn họ đang đùa với Hoa Xảo Hủy đồng thời cũng đang “chỉnh” anh.
Giờ anh mới hiểu được, vì sao hồi còn ở Trung Quốc mỗi khi Stanley thấy anh đều lộ ra nụ cười kỳ quái, bất luận anh hỏi Hoa Xảo Hủy thế nào cô cũng không chịu nói, Stanley rốt cuộc đã nói gì sau lưng anh, suy nghĩ nửa ngày, thì ra là đang đem anh so sánh với sói!
Thực đáng chết, anh lại không thể phản bác.
Không biết Hoa Xảo Hủy nói gì với bọn họ, ngôn ngữ Pháp này, thật khó hiểu, mà trớ trêu thay cái gã phiên dịch viên… đẹp trai không giống người kia, lại không chịu dịch lời nói của Hoa Xảo Hủy ra cho anh nghe.
Bọn họ tranh luận nhau nửa ngày, cuối cùng hai tên đàn ông đứng chắn ở cửa cũng mím môi, tránh ra để Hoa Xảo Hủy đỡ anh vào nhà.
Tiến vào căn nhà rộng rãi cao lớn, Ngụy Kính Nghiêu bị đẩy xuống sofa trong phòng khách, trên tay bị nhét vào một cái bánh sừng bò còn nóng hổi, tách cà phê vốn của Hoa Xảo Hủy đã đưa cho anh, nhưng chỉ vừa cầm lấy định uống thì Hoa Xảo Hủy đã lập tức giành lại làm anh ngơ ngác nhìn.
“Anh căn bản không ngủ, uống cà phê cái gì, uống sữa cho em.” Không bao lâu cô đã biến ra một ly sữa ấm nóng, nhét vào tay anh bắt anh uống…từ sau tiểu học, anh đã không còn uống sữa, cho dù là cầm súng bắt buộc anh anh cũng không uống.
Trừ phi người đưa sữa cho anh là Hoa Xảo Hủy, anh không nói hai lời uống sạch, bất kể cô muốn anh làm gì anh cũng sẽ làm, cho dù là bắt anh nhảy vào lửa, nuốt kiếm, cũng chẳng sao. Chứ đừng nói chỉ có cởi áo khoác và giày rồi nhảy lên giường ngủ, việc này có khó gì chứ? =”=
Có điều, cái này không phải lạ lắm sao?
“Xảo Hủy, đây là phòng em à?” Anh nhìn xung quanh căn phòng to lớn, hoàn toàn mang phong cách của cô, màu sắc thời thượng độc đáo, trên chiếc bàn có đặt bộ ly Mark màu lam thẫm và đỏ thẫm…thì ra chúng ở đây, chả trách anh tìm khắp phòng mà không thấy, hóa ra cô đã mang chúng đi rồi!
“Là như vậy phải không? Em không giận anh nữa? Em nói em thất vọng về anh, vậy… chúng mình làm lành rồi? Em tha thứ anh rồi sao?”
“Câm miệng, ngủ!” Hoa Xảo Hủy không muốn trả lời câu hỏi này của anh.
“Xảo Hủy….”
“Phiền quá đi….!$%$%” Nói xong tiếng Trung cô phun ra một chuỗi tiếng Pháp luôn.
“Là nghĩa gì? Vừa rồi em nói cái gì? Không thể nói lại bằng tiếng Trung sao?” Rõ ràng là bắt nạt người mù tiếng Pháp mà.
“Đó là…Ý là bảo anh ngủ đi”. Nhưng vẻ mặt khó xử khốn quẫn của cô, căn bản là đang nói bừa.
“You had me at hello.” [Anh đã chiếm được trái tim em ngay từ giây phút đầu tiên].Chinokhông biết đã dựa cửa nghe lén được bao lâu, cười cười dịch cho cái tên may mắn đang nằm trên giường nghe. “Câu tiếng Pháp mà cô ấy vừa nói, đại khái là có ý này.”
Ngụy Kính Nghiêu đứng hình, khiếp sợ còn chưa nghĩ ra điều đó có phải thật sự hay không? Đã nghe thấy tiếng thét chói tai của Hoa Xảo Hủy.
Đúng vậy, là thét chói tai! Cô cầm gối nhảy xuống giường, đuổi đánh gã bạn cùng phòng đã công khai tiếng lòng của cô.
Bọn họ đừa giỡn với nhau bên ngoài, nói những câu tiếng Pháp mà anh không hiểu nổi, anh hẳn là nên nhổm dậy ngay nhào đến hỗ trợ Xảo Hủy, bắt tên đàn ông bộ dạng xinh đẹp tuấn mỹ kia lại đấm cho hai quyền, cảnh cáo hắn ta không được hở chút lại ôm ấp “người phụ nữ” của anh…có thể xem là vậy không? Cô đã nói, you had me at hello. Có nghĩa là cô đã tha thứ cho anh, từ lúc anh xuất hiện trước mặt cô, anh đã chiếm được cô rồi.
Trái tim hoảng loạn cuối cùng hạ xuống, may mắn, anh đã không ngu xuẩn đánh mất người mình yêu nhất.
Khi đã thả lỏng lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mi mắt thật nặng, anh đã bao lâu không chợp mắt rồi nhỉ?
Có lẽ khoảng bốn mươi tám tiếng đi? Mệt quá, ổ chăn ấp áp ghê, hương vị của cô tràn ngập trong hô hấp, âm thanh của cô gần kề bên tai.
Đã an tâm, vì thế Ngụy Kính Nghiêu nhắm mắt lại, đầu óc trước khi lâm vào giấc ngủ còn không ngừng suy nghĩ, rõ ràng giữa bọn họ vẫn còn có nhiều vấn đề, chẳng lẽ cứ phải ở riêng một người Trung Quốc một người Pháp như vậy? Anh không thể chịu đựng được, để xem có thể thuyết phục cô không, bỏ công việc ở đây về Trung Quốc, để anh nuôi.
Cho dù cô cố chấp ở lại nước Pháp làm việc, cũng không sao, trước kia cô đã bỏ ra bốn tháng để hy sinh cho anh, bây giờ đổi lại là anh sẽ nhân nhượng, rất công bằng, không phải sao?
Anh có rất nhiều lời muốn nói với cô, mấy tuần xa cách, anh đã nhớ cô muốn điên rồi, cho đến khi tận mắt nhìn thấy khuôn mặt cô, trái tim treo cao mới bắt đầu hạ xuống.
Những tưởng cô vẫn sẽ nhiệt tình với anh như trước, dành cho anh những ngọt ngào ấm áp như bốn tháng sống chung, nhưng lại không ngờ rằng, cô sẽ lạnh lùng như vậy, thậm chí còn để một người đàn ông ôm xuống lầu, thái độ thân mật, trên người quấn quanh chăn dày, mà gã đàn ông kia lại mặc áo ngủ.
Cao ngạo như anh cũng không thể phủ nhận, đối phương có điều kiện thật sự không tệ, còn sống trong ngôi nhà rộng lớn hai tầng sang trọng, đẹp đẽ như vậy, giá trị con người có lẽ cũng không thể khinh thường.
Mẹ chỉ nói cho anh biết, cô thuê phòng của một người bạn, lại không hề nói cô sống chung với người đàn ông khác….
Không, hiện tại không phải là lúc để ghen tuông.
“Anh biết hiện tại anh nói gì, em cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng. Em nhìn đi, đây là báo cáo tình trạng sức khỏe của anh”. Anh tái nhợt nghiêm mặt lại, cười miễn cưỡng, tay đưa ra một túi giấy hồ sơ có bản báo cáo bên trong, lấy ra ảnh chụp về khối máu tụ trong não của anh, anh chỉ vào ảnh, nói với cô: “Em xem, khối huyết đã tan rồi, anh không sao, khối huyết không còn áp chế thần kinh của anh nữa, anh sẽ không còn thất thường nổi nóng, hành động tùy ý nữa.”
“Xảo Hủy, khối huyết đã tan, anh vẫn rất thích em, anh bảo đảm đây không phải là ảo giác”. Đầu tiên là đưa ra bản báo cáo, sau đó mới nói rõ với cô rằng, tình cảm của anh là chân thật.
Anh từ xa xôi đến đây, chỉ vì giải thích điều này? Đã vô số lần, cô chứng kiến cuộc họp giữa anh và nhân viên, hội nghị khách hàng, Ngụy Kính Nghiêu tự tin tự phụ, nói chuyện tuyệt đối sẽ không phải nghĩ gì nói nấy, không có suy nghĩ.
Anh rõ ràng rất ghét đi bệnh viện, nhưng thấy anh mang bản báo cáo này đến, cô đoán có lẽ anh đã phải đợi ở bệnh viện nửa ngày trời, để kiểm tra sức khỏe toàn diện?
Mỗi khi muốn anh đi tái khám cô đều phải thúc giục mời mọc mãi, nhưng hiện tại, chỉ vì để cô tin tưởng anh khỏe mạnh, tình cảm của anh là thật sự, anh đã đến bệnh viện, dùng khoa học để chứng minh lời anh nói không phải là giả dối.
Phải nói là anh ngu ngốc, hay là khen anh thông minh đây? Hoa Xảo Hủy hơi nhếch môi, không nói một lời.
“Nhưng mà… cũng không phải là hoàn toàn tốt”. Thấy cô không nói gì, đối với sự cam đoan của anh cũng không có phản ứng, Ngụy Kính Nghiêu cười khổ nói tiếp: “Anh không có cảm giác đau, cũng không cảm thấy lạnh, anh nói cho bác sĩ rồi, nói cả bệnh tình giấu diếm trước kia, làm kiểm tra toàn diện, bởi vì em hy vọng anh khỏe lên, hy vọng anh phục hồi, nên anh đã đợi ở bệnh viện đợi ba ngày.”
Không phải cố ý muốn dùng khổ nhục kế, nói cho cô rằng anh ghét nhất bệnh viện, mà là mỗi khi một mình anh nằm trên giường bệnh, trong một căn phòng bệnh đặc biệt không hề có người khác, những ký ức không thoải mái lại xuất hiện trước mắt.
Sau khi tỉnh lại từ tai nạn xe cộ, không biết mình là ai, không biết những gương mặt đang nói anh há miệng ngậm miệng là ai, cũng không biết những người phụ nữ trước mắt, không rõ vì sao các cô ấy lại ôm anh không buông.
Sau đó vì tranh đoạt anh mà đánh nhau ầm ĩ rất nặng, nhưng đến lúc bác sĩ tuyên bố khả năng cả đời không hồi phục của anh thì ai nấy cũng đều bỏ chạy mất dạng.
Loại cảm giác không hề nhớ rõ bất cứ thứ gì lại bị người khác coi thường, thật là tệ hết biết.
“Dây thần kinh cảm giác đau và nóng lạnh đã bị thương tổn, gần như không có khả năng chữa trị, anh rất ngu xuẩn, bỏ lỡ những buổi trị liệu quan trọng, em giận anh, chán anh, cũng là đúng thôi, anh nói dối, đáng phải trả giá rất lớn.” Anh cười khổ lắc đầu, không dự đoán được tự mình hại mình đến tình trạng này.
Không những mất đi cảm giác đau, nóng, lạnh, mà ngay cả Xảo Hủy, anh cũng không thể giữ lại.
“Mẹ anh……anh đã lừa bà ấy, mẹ không trách anh nói dối, nhưng khi anh nói anh không còn cảm giác đau đớn, cho dù bẻ gẫy ngón út của anh cũng chỉ cảm thấy như muỗi chích mà thôi, mẹ lại khóc rất nhiều”. Ngụy Kính Nghiêu nhắc đến mẹ, hốc mắt anh bất giác đã ươn ướt, nổi lên tầng nước. “Anh không cảm giác đau, nhưng khi nhìn thấy mẹ anh khóc, anh đã rất đau lòng.”
Cách cánh cửa sắt cao ngất, Hoa Xảo Hủy nhìn anh đang rầu rĩ giải thích, gương mặt ngốc nghếch biểu đạt tâm tình của anh, vội vàng chứng minh cho cô thấy thành ý của mình, anh thật sự rất hối hận.
Lòng cô không khỏi co rút lại.
Nhìn kỹ gương mặt anh, thân hình anh, anh gầy, bộ dáng trông rất mệt mỏi, thời tiết lạnh như vậy, lại ăn mặc phong phanh, môi cũng đông cứng, nhưng vẫn nói những lời này.
Anh không hề phát tính thiếu gia đòi vào nhà, chỉ đứng ngốc nghếch trước cửa đưa báo cáo cho cô xem, anh rõ ràng là … Hai mắt đều có tơ máu, bộ dáng mệt mỏi, Stanley nói, anh sáng sớm năm giờ đã đến đây, vẫn chờ tời bây giờ.
“Sao anh lại ngu ngốc như vậy chứ?” Lòng cô đau quá, cảm thấy anh như là một đứa ngốc, đầu óc anh hỏng rồi, nhất định là vậy, nên Ngụy Kính Nghiêu mới lấy lòng một người con gái như cô, anh sẽ không để mình thiệt thòi như vậy, không bao giờ!
“Anh không phải cố ý muốn làm em đau khổ”. Ngụy Kính Nghiêu hốt hoảng, rối loạn, cô chỉ nhìn anh, thân thể run rẩy, hỏi anh rằng vì sao lại làm như vậy. “Anh chỉ là muốn đến xin lỗi, muốn gặp em, muốn nói với em anh thật sự rất thích em.”
Từ khi gặp mặt đến giờ, anh rốt cuộc đã cường điệu câu anh thích cô bao nhiêu lần? Hoa Xảo Hủy cũng không thể đếm được.
“Rốt cuộc anh tới đây để làm gì?” Cô cũng không biết vì sao lại muốn làm khó anh như vậy, rõ ràng là đã anh đã nói hết, lại vẫn muốn nghe một đáp án khác.
“Anh muốn gặp em”. Anh vươn tay, lướt qua cửa sắt chạm mặt cô, rõ ràng không cảm giác đau, không cảm giác lạnh, nóng, nhưng khi đầu ngón tay lướt qua má cô, chạm đến nước mắt cô, anh lại cảm thấy giống như chạm phải lửa, nóng đến nỗi anh phảiđau: “Thật xin lỗi, anh là người ích kỷ, chỉ nghĩ muốn gặp em, đem toàn bộ lời muốn nói nói hết cho em nghe, lại không biết rằng em không muốn nghe anh nói, không muốn gặp anh.”
Ngụy Kính Nghiêu hiện tại mới phát hiện, tình yêu đơn phương không chiếm được cảm tình của đối phương thật sự rất thống khổ, cho tới bây giờ anh cũng không nghĩ anh sẽ có ngày muốn bù đắp cho một người như vậy, chỉ cần cô muốn, anh sẽ mang những thứ tốt đẹp nhất trên đời đến đặt trước mặt cô, chỉ cầu cho cô cười, nhưng anh muốn bù đắp, cô lại không cần.
Cô nói rất đúng, anh tới đây để làm gì? Khiến cho cô khổ sở thương tâm xong, anh đi đến trước mặt cô, còn nói những lời mình muốn nói, không cho cô cơ hội mở miệng, như là muốn bức cô phải chấp nhận lời xin lỗi của anh vậy, sau đó hòa giải, tất cả đều giải quyết.
Phụ nữ đâu đơn giản như vậy? Nhất là khi anh muốn nhất, anh lại không biết làm thế nào để khiến cho cô ấy vui vẻ.
Đổng Diệc Hà trước khi mất trí nhớ đã không chỉ nói một lần với anh câu này, bộ dạng cực kì khổ sở, anh những lúc đó chỉ cười nhạo bạn tốt lo lắng quá nhiều.
Kỳ thật anh nghĩ được quá ít, chưa từng yêu chân thật một người, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà thông cảm cho họ.
“Anh thật sự xin lỗi”. Nói nhiều như vậy cũng chỉ càng thêm ra vẻ mình lấy cớ thoát tội, không được, không thể cứ tiếp tục như vậy. “Anh tưởng rằng anh đến, em sẽ vui vẻ khi nhìn thấy anh, kết quả, anh chỉ muốn làm theo ý mình, từ xưa đến nay, anh vẫn ích kỷ như vậy”. Nói cho bản thân phải buông tay, không thể lại tham lam sự ấm áp của cô, buông tay cô, cô ghét nhất là bị người khác lừa dối mà, biết rõ chuyện cô ghét nhất, vậy mà anh vẫn nhắm mắt làm ngơ, lựa chọn tiếp tục lừa gạt.
Muốn buông tay thật sự rất khó, thật muốn vượt qua cánh cửa này, giang rộng hai tay ôm cô vào lòng, nhưng anh còn có tư cách này sao?
“Có phải đầu óc anh có vấn đề không?” Hoa Xảo Hủy không thể không nâng cao âm lượng, khí thế bức người chấp vấn.
Vẻ mặt anh thật khổ sở, cô ngay bây giờ lại dùng khẩu khí này để nói chuyện, anh đứng ngẩn ra ở phía ngoài, nụ cười mang theo chua xót.
Không phải cố ý muốn khó chịu như vậy, mà là nếu không nói nhưng lời như thế, cô sợ cô sẽ không chống đỡ được, khóc trước mặt anh mất.
Tay anh sao lại lạnh như vậy? Thật sự không cảm giác lạnh sao? Ăn mặc phong phanh, ngay cả khăng quàng cũng cổ cũng không có, cô rõ ràng đã từng nhắc anh, không được xem thường thời tiết, phải mặc nhiều quần áo, sao anh lại quên lời cô dặn chứ?
“Cho dù không cảm giác lạnh, nhưng anh vẫn sẽ bị cảm lạnh, anh vì sao lại ở chỗ này chờ? Không có khách sạn để ở sao?”
Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc, người đàn ông trước mắt này mới không phải là vị thiếu gia mà cô thầm ao ước ngày xưa, thiếu gia sẽ không chật vật như vậy, lộ ra gương mặt dọa người như vậy, lộ ra bộ dạng không chí khí như vậy, thiếu gia trong cảm nhận của cô hẳn là phải tự tin, không chuyện khó gì có thể đánh gục anh.
Ngụy Kính Nghiêu trước mắt biết ghen, biết xin lỗi, vì tổn thương người khác mà tự trách áy náy, vì một một lời nói dối mà xa xôi cách trở chạy tới đây để xin lỗi cô.
À, còn có, từng bức từng bức thư xin lỗi gửi đến, từng cuộc từng cuộc gọi không được tiếp, anh thật sự không biết cái gì gọi là mất hết hy vọng.
“Khách sạn? Anh quên đặt rồi”. Ngụy Kính Nghiêu cười tự giễu, nghĩ rằng tám phần là anh bị choáng đầu rồi, nên mới nghe thấy, cô là đang quan tâm anh, hẳn là không phải.. chứ?
“Loại chuyện này có thể quên?” Cô nhịn không được trách mắng anh. “Làm ơn, mười mấy tiếng bay máy bay, trước khi xuất phát sao không đặt sẵn đi?”
“Không nghĩ được nhiều như vậy”. Anh lắc đầu trả lời, “em không tiếp điện thoại của anh, không hồi âm cho anh, anh không nghe thấy giọng nói của em, không nhìn thấy em, chỉ muốn thật nhanh chạy đến, muốn gặp em và tự mình nói ra, anh thật sự rất cần em.”
Đủ rồi, thật sự.
“Làm việc không tính toàn như vậy, không giống như là anh thường ngày”. Hoa Xảo Hủy cúi đầu, rầu rĩ nói.
“Anh bình thường không phải như vậy, nhưng lúc này anh thật sự rối loạn…” Nghe cô trách cứ, anh nhịn không được muốn xin lỗi tiếp, lại sợ cô tức giận.
“Câm miệng”. Không cần, cô không cần anh dùng giọng điệu đáng thương như vậy để nói chuyện, lúc nào cũng nói xin lỗi.
Kỳ thật là do cô sai, ngay từ đầu, anh trước mặt cô bày ra một Ngụy Kính Nghiêu mà người khác không hề biết, chỉ có ở trước mặt cô, anh mới có thể ngây thơ, trẻ con, tùy hứng, là cô vẫn hay tự ti, tự nhận rằng anh không có khả năng đi yêu một người như cô, không thấy được anh đang tận sức lấy lòng, bốn tháng sớm chiều sống chung, anh vẫn dùng hành động để nói cho cô biết, anh thật sự yêu cô.
Cô lại xem tình cảm của anh là do khối máu tụ tạo thành, chưa bao giờ suy nghĩ rằng, kỳ tích thức sự có khả năng xuất hiện.
Hoa Xảo Hủy, sao mày có thể mù quáng như vậy?
“Thật xin lỗi, anh không phải cố ý muốn chọc giận em, anh không biết phải làm thế nào, mới có thể khiến em vui vẻ.”
“Em bảo anh câm miệng!” Hoa Xảo Hủy hét to với anh, nói anh ngậm miệng lại.
Kỳ thật vừa nhìn thấy anh đứng chỗ này, gió lạnh thổi ba tiếng cũng không chịu đi, mở to đôi mắt che kín tơ máu nhìn chăm chú vào cô, mọi sự tự ti trong lòng, toàn bộ đều tiêu tan.
Không phải tiếng chuông điện thoại trống rỗng, không phải những lá mail lạnh lùng, anh đang ở trước mặt cô, giơ tay là có thể đụng tới, toàn thân anh rét run, nhiệt độ cơ thể thấp đến đáng sợ, nhưng lại vô cùng chân thật.
“Anh nhất định là tên ngu ngốc, tuyệt đối ngu ngốc, đầu óc anh bị hỏng rồi! Đang làm cái quái gì vậy, biến bản thân thành bộ dạng quỷ ma này!” Hoa Xảo Hủy phát tiết lên người anh, âm thầm mắc Chino sao có thể bao chặt cô như vậy chứ, thật vất vả thoát khỏi cái chăn, cô lập tức mở cửa sắt ra, đem chăn trên người khoác cho anh, miệng vẫn không ngừng mắng, “Ngu ngốc, ngu muốn chết, đầu óc bị hỏng rồi, nhất định là vậy…”
Nhất là khi cô bỏ cái chăn trên người mới phát hiện, trên người cô là một bộ áo ngủ dài, còn mặc thêm một chiếc quần dài giữa ấm, chỉ là cô rất nhỏ, ăn mặc như vậy còn bao thêm chăn, làm người ta nghĩ tới một đứa bé mới sinh chỉ có đai an toàn và quần đóng khố.
Hay lắm,cô ăn mặc nhiều thật!
“Xảo Hủy?” Ngụy Kính Nghiêu nhẹ nhàng thở ra, lập tức đã bị chiếc chăn tràn ngập hơi thở của cô bao phủ.
Nhiệt độ hiện tại đã ấm hơn một chút, là bảy độ, so với rạng sáng năm giờ thì tốt hơn, nhưng anh vẫn không biết lạnh, cho đến khi trên người khoác lên tấm chăn mang độ ấm, mùi hương của cô, anh mới cảm giác được, không có cô bên cạnh, thật sự quá lạnh.
“Anh nghĩ thân thể của anh khỏe mạnh lắm sao? Trên mặt một chút máu cũng không có!”
Ngụy Kính Nghiêu không hiểu gì hết, chỉ cúi đầu nhìn cô đang mắng mình, cô kéo nhanh tấm chăn trên người, dùng cách cô vừa bị bọc mà quấn quanh lấy anh, khiến anh không thể giãy.
Đây…là tình huống gì vậy?
“Rõ ràng là mệt mỏi như vậy, phải nghỉ ngơi cho tốt chứ, giả bộ khỏe mạnh cái gì? Anh là cái đồ ngu ngốc!” Mang theo áo anh, lôi anh vào cửa, đi qua bể phun nước giữa vườn, bước lên bậc thang.
Chino và Stanley vẫn còn đang ngồi chỗ cũ uống cà phê ăn bữa sáng xem và xem kịch, thấy cô đã đem người vào nhà, hai người cùng nhíu mày.
Không hẹn mà cùng buông cà phê, đi vào phòng đến trước cửa chính, mở cửa cho anh.
“Anh tưởng là em nói rõ ràng với hắn xong thì sẽ đuổi đi.” Staley dựa vào cửa nói xong một chuỗi tiếng Pháp, rồiChinolại dịch sang tiếng Anh để nói cho Ngụy Kính Nghiêu nghe.
“Hai người các anh, tránh ra!” Hoa Xảo Hủy vừa thấy thái độ trêu tức của bọn họ liền nổi giận.
“Ở nhà trọ không được nuôi thú cưng, chúng ta đã thỏa thuận từ đầu rồi, anh mẫn cảm với lông chó”.Chino rất ác độc hịt hịt cái mũi.
“Anh ấy không phải chó”. Cô không thể nhịn được nữa trợn mắt với bạn tốt.
“Anh cũng đâu có nói hắn ta đâu, em thế này không phải tự thừa nhận à?”Chino cười ha hả, bộ dáng như muốn nói “mắc câu rồi nhé!”
“Các anh phiền quá, tránh ra!”
“Natasha đã lớn rồi, cuối cùng cũng mang giống đực về nhà, đáng tiếc vì sao lại không phải là con người nhỉ?” Stanley hạ gọng kính râm xuống ngang mũi, cười nhìn vẻ mặt tái nhợt của Ngụy Kính Nghiêu. “Sói hoang bị em vứt bỏ hình như không được khỏe cho lắm, có lẽ vượt ngàn dặm xa tìm chủ mệt muốn chết rồi chăng? Mặt tái nhợt như quỷ.”
Hai người ăn ý vô cùng tốt toàn nói chuyện bằng tiếng Anh, khiến Ngụy Kính Nghiêu hoàn toàn nghe hiểu được, bọn họ đang đùa với Hoa Xảo Hủy đồng thời cũng đang “chỉnh” anh.
Giờ anh mới hiểu được, vì sao hồi còn ở Trung Quốc mỗi khi Stanley thấy anh đều lộ ra nụ cười kỳ quái, bất luận anh hỏi Hoa Xảo Hủy thế nào cô cũng không chịu nói, Stanley rốt cuộc đã nói gì sau lưng anh, suy nghĩ nửa ngày, thì ra là đang đem anh so sánh với sói!
Thực đáng chết, anh lại không thể phản bác.
Không biết Hoa Xảo Hủy nói gì với bọn họ, ngôn ngữ Pháp này, thật khó hiểu, mà trớ trêu thay cái gã phiên dịch viên… đẹp trai không giống người kia, lại không chịu dịch lời nói của Hoa Xảo Hủy ra cho anh nghe.
Bọn họ tranh luận nhau nửa ngày, cuối cùng hai tên đàn ông đứng chắn ở cửa cũng mím môi, tránh ra để Hoa Xảo Hủy đỡ anh vào nhà.
Tiến vào căn nhà rộng rãi cao lớn, Ngụy Kính Nghiêu bị đẩy xuống sofa trong phòng khách, trên tay bị nhét vào một cái bánh sừng bò còn nóng hổi, tách cà phê vốn của Hoa Xảo Hủy đã đưa cho anh, nhưng chỉ vừa cầm lấy định uống thì Hoa Xảo Hủy đã lập tức giành lại làm anh ngơ ngác nhìn.
“Anh căn bản không ngủ, uống cà phê cái gì, uống sữa cho em.” Không bao lâu cô đã biến ra một ly sữa ấm nóng, nhét vào tay anh bắt anh uống…từ sau tiểu học, anh đã không còn uống sữa, cho dù là cầm súng bắt buộc anh anh cũng không uống.
Trừ phi người đưa sữa cho anh là Hoa Xảo Hủy, anh không nói hai lời uống sạch, bất kể cô muốn anh làm gì anh cũng sẽ làm, cho dù là bắt anh nhảy vào lửa, nuốt kiếm, cũng chẳng sao. Chứ đừng nói chỉ có cởi áo khoác và giày rồi nhảy lên giường ngủ, việc này có khó gì chứ? =”=
Có điều, cái này không phải lạ lắm sao?
“Xảo Hủy, đây là phòng em à?” Anh nhìn xung quanh căn phòng to lớn, hoàn toàn mang phong cách của cô, màu sắc thời thượng độc đáo, trên chiếc bàn có đặt bộ ly Mark màu lam thẫm và đỏ thẫm…thì ra chúng ở đây, chả trách anh tìm khắp phòng mà không thấy, hóa ra cô đã mang chúng đi rồi!
“Là như vậy phải không? Em không giận anh nữa? Em nói em thất vọng về anh, vậy… chúng mình làm lành rồi? Em tha thứ anh rồi sao?”
“Câm miệng, ngủ!” Hoa Xảo Hủy không muốn trả lời câu hỏi này của anh.
“Xảo Hủy….”
“Phiền quá đi….!$%$%” Nói xong tiếng Trung cô phun ra một chuỗi tiếng Pháp luôn.
“Là nghĩa gì? Vừa rồi em nói cái gì? Không thể nói lại bằng tiếng Trung sao?” Rõ ràng là bắt nạt người mù tiếng Pháp mà.
“Đó là…Ý là bảo anh ngủ đi”. Nhưng vẻ mặt khó xử khốn quẫn của cô, căn bản là đang nói bừa.
“You had me at hello.” [Anh đã chiếm được trái tim em ngay từ giây phút đầu tiên].Chinokhông biết đã dựa cửa nghe lén được bao lâu, cười cười dịch cho cái tên may mắn đang nằm trên giường nghe. “Câu tiếng Pháp mà cô ấy vừa nói, đại khái là có ý này.”
Ngụy Kính Nghiêu đứng hình, khiếp sợ còn chưa nghĩ ra điều đó có phải thật sự hay không? Đã nghe thấy tiếng thét chói tai của Hoa Xảo Hủy.
Đúng vậy, là thét chói tai! Cô cầm gối nhảy xuống giường, đuổi đánh gã bạn cùng phòng đã công khai tiếng lòng của cô.
Bọn họ đừa giỡn với nhau bên ngoài, nói những câu tiếng Pháp mà anh không hiểu nổi, anh hẳn là nên nhổm dậy ngay nhào đến hỗ trợ Xảo Hủy, bắt tên đàn ông bộ dạng xinh đẹp tuấn mỹ kia lại đấm cho hai quyền, cảnh cáo hắn ta không được hở chút lại ôm ấp “người phụ nữ” của anh…có thể xem là vậy không? Cô đã nói, you had me at hello. Có nghĩa là cô đã tha thứ cho anh, từ lúc anh xuất hiện trước mặt cô, anh đã chiếm được cô rồi.
Trái tim hoảng loạn cuối cùng hạ xuống, may mắn, anh đã không ngu xuẩn đánh mất người mình yêu nhất.
Khi đã thả lỏng lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mi mắt thật nặng, anh đã bao lâu không chợp mắt rồi nhỉ?
Có lẽ khoảng bốn mươi tám tiếng đi? Mệt quá, ổ chăn ấp áp ghê, hương vị của cô tràn ngập trong hô hấp, âm thanh của cô gần kề bên tai.
Đã an tâm, vì thế Ngụy Kính Nghiêu nhắm mắt lại, đầu óc trước khi lâm vào giấc ngủ còn không ngừng suy nghĩ, rõ ràng giữa bọn họ vẫn còn có nhiều vấn đề, chẳng lẽ cứ phải ở riêng một người Trung Quốc một người Pháp như vậy? Anh không thể chịu đựng được, để xem có thể thuyết phục cô không, bỏ công việc ở đây về Trung Quốc, để anh nuôi.
Cho dù cô cố chấp ở lại nước Pháp làm việc, cũng không sao, trước kia cô đã bỏ ra bốn tháng để hy sinh cho anh, bây giờ đổi lại là anh sẽ nhân nhượng, rất công bằng, không phải sao?
Danh sách chương