Mùa đông ban ngày đặc biệt ngắn ngủi, chưa đến sáu giờ trời đã tối một mảng.

Bầu trời hạ xuống những hạt mưa bụi tinh tế, làm thấm thêm cái rét buốt, người ở ngã tư đường không khỏi nắm chặt vạt áo, vội vàng chạy đi.

Một cô gái mặc chiếc áo gió xanh thẫm cầm một chiếc ô màu đỏ, trên vai đeo túi xách, còn cầm theo cả một túi giấy rất lớn, thoạt nhìn trông thật không cân xứng.

Đang lúc cô bước lên bậc thang thì di động trong túi vang lên, cô giật mình tay chân luốn cuống, thu ô lại, buông túi giấy xuống, tìm trong túi xách chiếc di đông, động tác bối rối.

“Xong rồi, xong rồi, xong rồi…” Hoa Xảo Hủy vừa tìm kiếm vừa lầm bầm, vất vả lôi ra chiếc di động, thấy cuộc gọi  hiển thị trên đó, cô ngưng một chút, trong đầu vừa mới hiện lên ý nghĩ sẽ bắt máy, tiếng chuông di động đã tắt ngấm.

“AAA, xong đời rồi!” Cô đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo lại hét chói tai với chiếc di động của mình.

Cô nhanh chóng đem di động cất vào trong túi, cầm tập giấy vội vàng bước vào đại sảnh, đi thẳng đến thang máy, dồn dập ấn nút lên lầu, khẩn cấp bước vào trong.

Thang máy chạy thẳng một mạch lên tầng trên, vừa mới bước ra thang máy, di động trong túi lại vang lên, bước chân cô lập tức nhanh hơn, hướng đến văn phòng của Ngụy Kính Nghiêu mà chạy đến.

“Hoa tiểu thư đã trở lại, mau tránh ra!” Trợ lý của Ngụy Kính Nghiêu thấy cô giống như thấy vị cứu tinh.

Hoa Xảo Hủy không rảnh bận tâm nhân viên nói với cô những gì, chạy một mạch vào văn phòng của Ngụy Kính Nghiêu, thấy đồng hồ báo thức trên tường, kim đồng hồ đã chỉ giữa số 5 và 6.

Cô âm thầm kêu khổ.

“Cộc cộc”. Gõ chiếc cửa văn phòng đang đóng chặt kia, không nghe được tiếng cho phép, cô không khỏi do dự trong chốc lát.

“Giám đốc vẫn thường như vậy, không sao đâu”. Trợ lý của Ngụy Kính Nghiêu nói như vậy, nhưng Hoa Xảo Hủy lại hoài nghi là anh đang dọa cô! “Giám đốc, Hoa tiểu thư đâ trở lại.”

Chưa đợi phản ứng của cô, trợ lý đã thay cô đẩy cửa ra, đưa cô vào phòng.

Cửa ở phía sau cô khép lại, ngẩng đầu, lập tức thấy Ngụy Kính Nghiêu ngồi trước bàn công tác, di động vẫn còn cầm trong tay, đang chuẩn bị nhấn phím 1.

Anh chỉ nhìn cô, môi mím chặt, mặt không chút thay đổi như một pho tượng.

Thế nhưng lại không hỏi ngay là cô đi đâu, không giống như hai tháng ở chung, anh giống như một đứa trẻ hay la lối…. Xem ra việc trở về với công việc tuy rằng chưa tìm được trí nhớ đã mất của anh, nhưng lại tìm được con người bình tĩnh của anh trước kia, cũng có nghĩa là, mặt anh mà không chút thay đổi là chứng tỏ anh đang rất tức giận!

“Cái đó…. Em nghĩ là rất nhanh sẽ quay lại, không ngờ thời gian lại trễ như vậy,trên đường còn bị tắc xe, tài xế xe taxi lại không tìm ra đường vòng”. Hoa Xảo Hủy đầu tiên cười một cái, cẩn thận tránh đi tầm mắt của anh, mang theo một túi giấy đi đến sô pha, giải thích với anh về hành trình hôm nay của mình.

“Lúc trở về đây em có đi qua cửa tiệm của bác Chen, anh nhất định không nhớ rõ bác Chen đâu, đây là một đầu bếp điểm tâm trước kia của nhà anh, anh thích ăn nhất là món xíu mại hấp, từ khi anh xuất ngoại du học, sau quyết đinh di cư của lão gia và phu nhân, bác Chen đã mở một cửa tiệm để sinh sống, rất ăn nên làm ra.”

Cô từ trong túi lấy ra một chiếc hộp, nóng hổi hầm hập.

“Em nghĩ anh thích, nên nhịn không được đã xuống xe mua về.”

Mùi hương thức ăn xông vào mũi, Ngụy Kính Nghiêu khẽ khép mắt, kìm chế hô hấp dồn dập, những thật đáng chết, vị nước tương tỏi ớt cộng với mùi hạt tiêu, hương vị này anh rất quen thuộc, thật sự rất nhớ.

Các món ăn theo phong cách Hồng Kông của bác Chen là thứ anh thích nhất, từ nhỏ đến lớn, chết tiệt, cô nhớ rõ anh thích cái gì, lại còn tìm hiểu món ăn trước kia anh thích ăn nhất, làm cho miệng anh không nhịn được nuốt nước miếng.

“Thiếu gia….” Hoa Xảo Hủy chuẩn bị xong một bàn đồ ăn, quay đầu, vẫn thấy anh ngồi tại chỗ, “Anh còn tức giận sao?”

“Đương nhiên tức giận, anh nói rồi không được gọi anh la thiếu gia”. Miệng nói tức giận, nhưng biểu tình thì không phải vậy, khóe miệng cong lên rõ ràng mang theo sự vui vẻ. “Em có biết là anh rất lo lắng cho em không? Không nói tiếng nào đã chạy biến không thấy bóng người, gọi vào di động em cũng không bắt máy, vì sao đi ra ngoài mà không nói một tiếng với anh? Em cho anh một lời giải thích rõ ràng, nếu không anh sẽ không tha thứ cho em”.

Anh từ lúc hai giờ đã chấm dứt một hội nghị gì gì đó nhàm chán, lúc trở lại văn phòng, lại không thấy bóng dáng người phụ nữ lẽ ra phải ngồi chờ ở đó, nhất thời vô cùng sốt ruột.

Vỗn nghĩ rằng sau khi trở lại công ty, anh rất nhanh phải xử lý nhiều công việc, làm cô cảm thấy anh không còn cần cô bên cạnh nữa, cho nên lén lút rời đi, cúng không nói một tiếng nào mà đi, bởi vì cô không muốn bị anh giữ lại.

Bàn tay nắm vai cô, siết mạnh làm cô đau.

Nhưng Hoa Xảo Hủy không kêu, chỉ nhẹ nhàng nhíu mày một chút, bởi vì ánh mắt của anh, lộ ra phẫn nộ, lo lắng, còn có sợ hãi.

Anh vẫn không tiến bộ, anh vẫn cảm thấy đối diện với sự vật hiện tại cảm thấy xa lạ, anh vẫn đang… ỷ lại cô.

“Thực xin lỗi, chưa nói tiếng nào với anh đã bỏ chạy ra ngoài, lần sau sẽ không thế nữa”. Cô thật sự có lỗi, hành vi của mình lại khiến anh khổ sở, rõ ràng biết anh đang ỷ lại cô, lại ngây thơ nghĩ rằng rời đi một chút sẽ không có việc gì, thật sự là quá ngu ngốc.

“Không có lần sau!” Ngụy Kính Nghiêu nhắc lại, giọng nói nghiêm khắc, ánh mắt trừng lớn, cô dám nghĩ đến việc rời khỏi tầm mắt anh, “Em không được có ý nghĩ muốn rời đi, ngoan ngoãn chờ ở trong này!” Ngữ khí của anh không phải là hỏi, mà là mệnh lệnh bá  đạo. (@K.Bee: Ôi, mình phê bá đạo!!!!!)

Nghe anh nói như vậy, Hoa Xảo Hủy hoàn toàn không dám cãi, mỉm cười dịu dàng, vỗ vỗ mặt của anh, nhẹ giọng hưởng ứng, “Được.”

Chỉ đơn giản nói như vậy thôi sao? Ngụy Kính Nghiêu nhìn cô, nghĩ đến giọng điệu không hề do dự của cô, luôn tuân theo ý anh, chấp nhận sự phẫn nộ độc chiếm của anh, làm anh đột nhiên cảm thấy, phải chăng vị trí đang bị hoán đổi?

Trước kia những người bạn gái đều rất hay phàn nàn, oán giận anh không cho ở cạnh bên người, hy vọng được gặp anh để có thể nhìn thấy anh, một ngày gọi n cuộc điện thoại để nói chuyện với anh, nhưng anh luôn luôn cảm thấy quan hề như vậy thật phát ngấy, anh không thích cái cảm giác bị người khác theo dõi.

Nhưng anh hiện tại lại vì cô mà làm công việc mình ghét bị nhất, anh …. Sao lại như vậy chứ?

“Điểm tâm phải ăn khi nóng, lạnh sẽ không ngon, em lấy nước ấm giúp anh.”

Đầu tiên kéo anh đến sô pha ngồi xuống, đặt một đôi đũa vào lòng bàn tay anh, tiếp theo đi đến phía bàn làm việc của anh, cầm lấy ly nước trên đó, bởi vì cảm giác lạnh lẽo khi chạm vào chiếc ly nên cô phát hiện ra anh đang uống nước đá, khẽ nhíu mày với anh, trực tiếp đổ thêm nước nóng vào để ly nước để biến thành nước ấm.

Hành động quan tâm săn sóc của cô, làm cho Ngụy Kính Nghiêu bỗng nhiên dâng lên một trận co rút.

Đột nhiên hiểu được vì sao anh lại để ý cẩn thận như vậy, bởi vì không có cảm giác an toàn, sợ cô sẽ rời xa anh, thì ra cách đối xử của anh đối với những người bạn gái trước đây, làm cho họ không có cảm giác an toàn, khó trách khi anh nghèo túng khổ sở, họ lại biến nhanh như chớp.

Thái độ vui đùa nhân gian, khó trách mọi người mặt ngoài thì yêu anh, nhưng sau lưng lại hận anh vô cùng.

Một sự xúc động khiến anh bước về phía cô, ngăn cản cô đang tiếp tục công việc để che giấu xấu hổ.

“Thực xin lỗi”. Ôm lấy cô từ sau lưng, dựa vào bả vai cô, nhẹ giọng ở bên tai cô nói ra những áy náy trong lòng mình.

Cũng chỉ có ba chữ đơn giản này, anh không thể giải thích được chính mình rốt cuộc là xin lỗi về việc gì, là thái độ xấu của anh, hay do anh vô lý bắt cô phải luôn bên mình, hay là… lý do khác?

“Hả? Không có gì…” Hoa Xảo Hủy hơi sửng sốt, nghĩ rằng bản thân mình nghe lầm, anh nói lời xin lỗi với cô sao? Đúng thế! “Anh vì sao lại nói như vậy?”

Ngụy Kính Nghiêu cũng có điểm bất ngờ, cô không có điểm gì nổi bật và đặc biệt, nhưng lại nghe được lời xin lỗi của hiếm có của anh, thật là đáng kinh ngạc.

“Vì anh đã nổi giận với em, là anh sai, xin lỗi”. Anh không nên cáu giận với người phụ nữ luôn ngày đêm ở bên cạnh anh, cô chưa từng rời xa…. Nhưng cũng chính vì nguyên nhân đó, nên khi anh không tìm thấy cô, mới có thể sốt ruột như vậy.

“Anh kết thúc cuộc họp trở về văn phòng, đang muốn tìm em đi ăn cơm, nhưng em lại không ở đó, không ai biết em đi đâu cả, chỉ biết em nói là muốn lấy một thứ quan trọng nào đó, điện thoại của anh em không nghe, anh gọi rất nhiều, còn tưởng rằng em không muốn nhận điện thoại của anh”. Anh chậm rãi kể ra những bất an trong lòng. “Em một câu cũng chả nói mà rời đi, anh nghĩ rằng em đang chán ghét anh, chăm sóc cho anh thật phiền phức, anh biết anh là một tên bệnh nhân rất phiền toái”.

Anh cũng không còn giống như trước kia, giả bộ đáng yêu, giả bộ vô tội, khoa trương ôm cô, tính oán giận trẻ con, ngược lại lại giống như một người đàn ông đang đau thương, muốn kể hết những tâm sự.

Đây cũng không phải Ngụy Kính Nghiêu mà cô từng biết nha! Bộ mặt u buồn tuyệt vọng kia khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng, sẽ nhịn không được mà muốn cho anh ôm một cái, vì thế cô cũng không giãy dụa mắng anh không được ôm cô.

“Anh rất lo lắng, vội vã muốn đi tìm em, nhưng lại tìm không thấy, kết quả là không kiềm chế được mà phát giận, mọi người ở gần anh đều chạy đi như trốn bão, tính tình của anh làm cho mọi người xung quanh chịu khổ, có lẽ là vì anh rất lệ thuộc vào em, không thể không có em”.

Đây… có được xem là lời tỏ tình không? Chắc không đâu! Hoa Xảo Hủy giật mình sửng sốt trong giây lát, nói cho bản thân mình rằng không nên tin là thật, anh còn chưa khôi phục trí nhớ, khối máu tụ còn chưa biến mất, căn bản là không biết mình đang nói gì!

“Xảo Hủy, em đối với anh rất quan trọng”. Hai tay thu hẹp lại, vòng ôm càng chặt hơn.

Ôm chặt như vậy, cô cũng không phản kháng gãy dụa, nhưng anh lại đang phát run.

“Em chỉ đi ra ngoài một chút mà thôi, cam đoan lần sau sẽ không như vậy nữa, sẽ không đi đâu mà không nói một tiếng với anh, để anh tìm không ra, em không phải cố ý không tiếp điện thoại của anh, em không nghe thấy tiếng di động vang, cho đến khi nghe được muốn nhận thì đã không kịp rồi, em ở nước Pháp rất ít khi dùng tới di động…”

“Được thôi, em đáp ứng anh, điện thoại của anh em nhất định sẽ nhận 24/24”. Không khỏi đau lòng, thì ra giọng nói nhẹ nhàng của anh đã chạm vào nơi dịu dàng trong lòng cô, giống như sự an ủi của người yêu, tay cô vuốt ve gương mắt đang tựa vào bả vai mình. “Như vậy anh yên tâm chưa?”. Cảm thấy khuôn mặt mình đang vuốt ve, có chút lúc cao lúc thấp.

Ở góc độ cô không nhìn thấy, Ngụy Kính Nghiêu khóe môi cong lên, lộ ra một nụ cười bí hiểm. (@K.Bee: Anh thật là bệnh!!!!!!!)

Cô không còn như hai tháng trước nữa, mỗi khi bị anh quấn lấy là cực lực giãy dụa, nhưng bây giờ còn để cho anh ôm thì ra là thế, cô đối với người đàn ông đang mang bệnh trong người như anh không có sức chống cự.

“Em đi đâu vậy?” Xin lỗi và hối hận là một chuyện, nhưng vẫn phải làm rõ ràng, anh chân trước đi họp, cô sau lưng đã lén lút rời đi là vì chuyện quái gì, còn đi mất cả một buổi chiều, làm cho anh tìm mãi không thấy.

“Hai ngày trước anh có hỏi em là trước kia con người anh như thế nào, em trong khoảng thời gian ngắn không biết phải trả lời anh ra sao, sáng sớm hôm nay mới nghĩ đến, có thứ này ở trong nhà, anh nhìn sẽ nhớ ra ngay”. Nhờ anh nhắc Hoa Xảo Hủy mới nhớ tới, chạy về nhà lục tung lên tìm kiếm, là muốn gây bất ngờ cho anh.

Rời khỏi vòng tay của anh, kéo anh đi đến sô pha, nói anh chờ một chút, tiếp theo cô lấy ra từ trong túi giấy thứ có kích cỡ lớn nhất cuốn album D_E_L_E_T_E đã cũ.

Cuốn album thật dày và nặng, cô đem nó đặt lên sô pha, thuận tiện ngồi xuống bên cạnh, đang muốn lật xem thì nghĩ ra một việc, “Vẫn chưa đến thời gian tan tầm, anh xong việc rồi sao?”

“Việc xong rồi”. Bởi vì sợ không tìm thấy cô, anh giống như đang ngậm thuốc nổ, kết quả của việc bị phân tán tư tưởng, là những vấn đề công việc vốn dự định là sáu giờ mới hoàn thành, nay mới bốn giờ đã chấm dứt.

Đó có lẽ là thời gian thống khổ nhất trong công việc mà cấp dưới của anh trải qua từ trước tới nay.

“Được rồi”. Nếu không chậm trễ công việc, Hoa Xảo Hủy liền yên tâm. “Tiên sinh và phu nhân lúc di cư đến Thụy Sĩ, có rất nhiều đồ đạc không mang đi. Khi đó anh cũng không ở trong nước, là ba em sau khi nghỉ việc đã xử lý hết, gia đình anh quả là thích chụp ảnh, quyển album này không may bị sót lại. Ba em cất nó trong căn nhà hiện tại, muốn khi nào đến Thụy Sĩ sẽ gặp trả lại tiên sinh và phu nhân, nhưng công việc làm ăn bận quá, ông không có chút thời gian rảnh rỗi, cứ như vậy, đã để nhiều năm rồi”.

Ngụy Kính Nghiêu nghe vậy khóe miệng run rẩy, nhịn xuống cơn xúc động muốn phản bác, không phải gia đình bọn họ thích chụp ảnh, mà là mẹ của anh rất thích chụp, còn ép buộc ba phải hợp tác, ỷ vào sự nuông chiều của ông đối với vợ, mặc kệ anh có chịu tình nguyện hay không, lôi cả con trai vào cuộc, thỏa mãn sở thích chụp ảnh của bà.

Ảnh chụp rất nhiều, nhiều đến nỗi trong nhà có hẳn một gian phòng riêng dành để lưu giữ những album, chắc là khi đóng gói chuyển nhà đi, người mẹ hay quên của anh không phát hiện là đã mất một cuốn album.

“Thiếu gia…. À không, Kính Nghiêu”. Cô vừa mở miệng, lập tức bị Ngụy Kính Nghiêu nhìn trừng trừng bèn phải thay đổi cách xưng hô.

“Chuyện gì?” Đối với việc cô kịp thời sửa chữa, anh cảm thấy rất vừa lòng, tay gắp lấy một miếng xíu mại tôm, đưa đến miệng cô làm phần thưởng.

Nhìn cô há miệng ăn đồ ăn mình đút, Ngụy Kính Nghiêu có một loại cảm giác rất thỏa mãn, thì ra đút cho người khác ăn rất thích thú? Trước kia vẫn chưa thử qua, sau này nhất định phải làm thường xuyên mới được.

“Anh không nhớ rõ, có lẽ một thời gian khi khổi máu tụ tan hết anh sẽ nhớ lại tất cả, đến lúc đó, nói không chừng anh sẽ không còn nhớ những ngày tháng hiện tại nữa, nhưng em vẫn muốn nói cho anh một điều, anh không biết là chính anh đã cho em rất nhiều dũng khí, làm em hạ quyết tâm cho bản thân mình.”

Cô cười thật là đáng yêu… Đúng, là đáng yêu trong mắt anh, bộ dáng thẹn thùng ngại ngùng của cô, nói rằng anh đã cho cô dũng khí rất lớn, làm anh nhịn không được suy nghĩ… Khoan đã!

Anh nghi hoặc nhíu mày, không thể tin hỏi lại: “Anh cho em dũng khí? Thật hay giả vậy?”

Cái này cùng với việc mất trí nhớ không liên quan, anh thật sự không có ấn tượng, bản thân mình đã từng đối tốt với cô, đã từng nói với cô một câu dịu dàng nào sao? Không có đâu! Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Ngụy Kính Nghiêu trước kia, căn bản là một tên đểu!

“Đương nhiên là thật”. Hoa Xảo Hủy nhìn vào mắt anh, trả lời một cách khẳng định.

Đem toàn bộ chân tướng kể hết cho anh, về chuyện anh đã vô tình làm thay đổi cuộc sống của cô, nói cho anh nghe, về một Ngụy Kính Nghiêu mà cô biết, là con người như thế nào.

Vào ban đêm, Ngụy Kính Nghiêu vẫn không đi ngủ.

Anh ngồi trong phòng làm việc, xem xét những công việc mang về từ công ty, hai tháng không tới công ty, rất nhiều kế hoạch cần phải xử lý, rất nhiều thư tín phải hồi đáp.

Khi anh xử lý hoàn tất bức mail cuối cùng, đã là ba giờ.

Mệt mỏi xoa chân mày, day day thái dương, bình thường làm việc vào ban đêm, anh sẽ uống một ly Whisky tự thưởng cho mình, sau đó đi tắm rửa, đem thân mình ném lên chiếc giường mềm mại, ngủ vào đúng bốn giờ sáng, bảy rưỡi sáng sẽ tỉnh lại.

Lê thân mình ra khỏi thư phòng hướng đến phòng khách, nơi đó có một gian quầy bar, chứa những loại rượu mà anh thích nhất.

Rót một ly rượu, một bên nhìn về phía phòng khách hỗn độn, gối ôm không đặt trên sô pha, ngược lại nằm lăn lóc trên thảm, Ngụy Kính Nghiêu nhìn tình thế này, chỉ cười một cái, cũng không cảm thấy chướng mắt liền bước đến mang gối ôm bỏ đúng vào vị trí.

Chuyện này nếu là trong quá khứ, anh tuyệt đối sẽ không cho phép, phòng ở của bản thân anh lúc nào cũng phải sạch sẽ, chỉnh tề, như là một tòa nhà cao ốc mẫu chưa có dấu hiệu đã được sử dụng, ngoại trừ Đổng Diệc Hà ra, anh cũng không dẫn người khác về nhà của mình, vì đây là một không gian riêng tư, không cho phép người khác xâm nhập.

Anh từ nhỏ đã là người yêu cầu sự hoàn mỹ.

Nhìn chung quanh căn phòng của mình đã không còn như trước kia, tiếng nói trầm khàn của Hoa Xảo Hủy lại vang lên trong đầu anh.

Nhấp một ngụm whisky không đá, Ngụy Kính Nghiêu để mặc cho thần trí mình suy nghĩ, nhìn căn phòng do tự tay mình làm ra dần dần có hơi thở cuộc sống.

Nhìn bộ ấm trà trong phòng khách, một đôi tách màu lam đỏ, màu lam là của anh, màu đỏ là của cô, tách trà này tuyệt đối không phải phong cách của anh, nhưng lại là của cô.

Nghĩ đến Hoa Xảo Hủy, anh không khỏi nở nụ cười, những thiết kế của cô rất mới mẻ, rất táo bạo, nhưng cá tính cô thì lại đơn thuần như vậy.

Cô đơn thuần, chỉ biết suy nghĩ cho anh.

Anh nhớ lại lúc chạng vạng khi ở trong văn phòng…

Ngồi bên cạnh cô, nhìn cô mở từng trang ảnh, động tác của cô cẩn thận làm anh động lòng, khiến anh không khỏi cười thành tiếng.

Mở ra trang ảnh đầu tiên lập tức thấy hình anh đội mũ học sĩ, cùng với Đổng Diệc Hà, bọn họ đối đầu với nhau từ năm thứ nhất đến năm thứ ba, mãi cho đến năm thứ tư mới trở thành bạn của nhau, tình cảm như anh em tay chân.

“Là buổi tối ngày anh tốt nghiệp, trước khi anh đi xuất ngoại”. Hoa Xảo Hủy tiếp tục lật xem album, một bên giải thích: “Đây là buổi tiệc tiễn anh, ngày đó khách khứa đến tham gia rất đông, đều là bạn bè của anh cả, party tổ chức ở bể bơi, ngày đó vui đùa đến tận khuya, rất náo nhiệt, ai cũng quyến luyến lấy anh.”

Bối cảnh quen thuộc là căn nhà anh sống từ nhỏ, anh sinh ra ở Mỹ, bảy tuổi đã theo cha về nước, đặt chân vào khu vườn rộng lớn được xây dựng vì mẹ mình.

Vườn bể bơi gieo trồng hoa hồng xung quanh, mỗi khi đến thời kỳ nở hoa, sẽ trở thành một vùng hoa hồng đỏ tươi bát ngát, tỏa ra hương thơm mê người, anh còn nhớ rõ lúc nửa đêm khi đi qua khu bể bơi này, đều ngửi thấy mùi hương thơm ngát kia.

Nhưng trong số những người vây quanh anh trong ảnh chụp, anh thấy rất xa lạ.

Trí nhớ khôi phục, nhưng Ngụy Kính Nghiêu lại nhớ không nổi buổi tiệc party đưa tiễn anh lên đường xuất ngoại này, trừ bỏ Đổng Diệc Hà ra anh chẳng nhớ gương mặt người nào, hay tên của bất cứ người nào.

Anh có duy trì liên lạc cùng một người nào đó trong số này sao?

Sau mười năm quay lại nhìn chính mình hồi đó, anh nhíu mày thầm nghĩ.

“Mọi người đều thích anh, muốn trở thành bạn của anh, đến bây giờ vẫn vậy”.

Nhưng trong mắt Hoa Xảo Hủy, cô không hề cảm thấy anh nông cạn, ngay thẳng nói cho anh biết, anh là người rất được hoan nghênh.

Nhưng điều kiện để mọi người hoan nghênh anh là gì? Là bởi vì anh có một người cha giàu có!

Điều kiện để anh kiêu ngạo là gì? Cũng bởi vì có một người cha giàu có, tất cả mọi thứ trên đời anh đều có, nên làm cho người ta ưa thích?

Nghĩ đến đó, Ngụy Kính Nghiêu không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, con người như vậy, Hoa Xảo Hủy cũng để tâm sao?

“Anh làm việc thường yêu cầu sự hoàn mỹ, khi đi ra ngoài cũng vậy, tuyệt đối sẽ không để bản thân mình khó coi”. Cô chỉ vào trang phục của anh trong buổi party, áo sơ mi màu trắng kết hợp với quần dài màu đen, từ đầu đến chân không có chỗ nào không phải là hàng hiệu, còn là những thứ hàng đắt tiền nhất.

Cô dùng một câu rất hay, “Yêu cầu hoàn mỹ”, để nói về sự hư vinh của anh.

“Cũng bởi vì anh quá yêu cầu sự hoàn hảo, nên anh chưa bao giờ dễ dàng khích lệ người khác”. Hoa Xảo Hủy tinh tế kể ra, bởi vì nhớ lại mà cười mãi. “Em lần đầu tiên nghe thấy anh khích lệ em, anh không biết là anh đã cho em nhiều tự tin đến thế nào đâu, em xưa nay vẫn chưa có niềm tin vào việc gì, chính lời động viên của anh làm cho em hạ quyết tâm, muốn xuất ngoại học thiết kế.”

Lật xem một bức ảnh, trong những nam nữ đang vui đùa, ngẫu nhiện thấy một bóng dáng nhỏ gầy ngăm đen xen kẽ vào giữa.

Do không nhắm chuẩn nên hình ảnh không quá rõ nét, nhưng nhìn kĩ có thể thấy đó là một cô gái, không ăn nhập với những chàng trai cô gái khác, cô không phải là khách tham dự buổi tiệc, mà là người làm công việc thu dọn đồ ăn, bưng bê đồ ăn.

“Đó là em, khi đó mười sáu tuổi, sau khi học trung học cũng không cao lên được tý nào, vĩnh viễn là 1m55”. Thấy tầm mắt anh dừng lại trên người cô năm đó, Hoa Xảo Hủy cười giải thích.

Nhìn ảnh chụp, cổ họng Ngụy Kính Nghiêu liền thắt chặt lại.

Trong lúc anh đang ăn chơi vui vẻ, thì cô lại đứng một bên làm phục vụ, cảm giác này thật không hay ho chút nào.

“Anh đã từng khích lệ em sao? Sao anh không nhớ rõ”. Đây không phải là làm bộ mất trí nhớ, mà là Ngụy Kính Nghiêu thật sự không nhớ rõ chính mình từng đối tốt với cô, ngay cả nói chuyện cũng lười, sao có khả năng chứ?

Anh chưa bao giờ để ý tới con gái của người tài xế, cho dù mẹ rất yêu thương cô, dặn anh chăm sóc cô nhiều hơn, anh cũng chỉ cười nhạt, chẳng thèm để tâm tới.

Bởi vì anh chỉ kết thân với những cô gái có dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, mắt to tròn, hoàn toàn phớt lờ cô. Những năm xuất ngoại kia, ngẫu nhiên mỗi lẫn cùng nói chuyện với mẹ, lại nghe thấy mẹ nhắc đến tình hình của cô gần đây, anh chỉ biết là, cô mười tám tuổi đã đi Paris học thiết kế thời trang, không đến ba năm, đã hoàn thành khóa học và bắt đầu thực tập, khi có một công việc mới, vì cô có năng khiếu, đã được hợp tác với một nhà thiết kế nổi tiếng… Hiểu biết của anh đối với cô, cũng chỉ có những từ ngừ ngắn ngủi như vậy.

“Ngày đó anh thực sự nổi điên, không biết là ai đã làm dơ quần áo của anh, anh rất tức giận, nói tuyệt đối không tha thứ cho người đó, bởi vì anh rất thích chiếc áo sơ mi ấy.”

À, chuyện này anh nhớ rất rõ, bởi vì anh vẫn còn thích chiếc áo sơ mi thủ công kia, không biết bị người nào làm đổ rượu đỏ lên, phá hỏng cả tâm trạng vui vẻ tối đó.

“Đó là em làm, bài tập ở trường”. Hoa Xảo Hủy cười đáp, làm cho Ngụy Kính Nghiêu ngạc nhiên đến nối bị dọa.

“Là cái này? Mười lăm mười sáu tuổi đã làm ra thành phẩm như vậy?” Anh chỉ vào ảnh chụp của mình mà không tin nổi, chiếc áo sơ mi trắng mười năm trước anh mặc, lại chính là tác phẩm của cô.

“Phu nhân nói anh vẫn nghĩ rằng thứ đó là do bà mua về từ chỗ của một nhà thiết kế. Em học lớp nữ công gia chánh, lúc lên trung học, cô giáo đã đề nghị em đi đào tạo thêm, đề nghị em đến học ở trường học thiết kế tại Paris, em không biết bản thân mình có thể học tốt môn thiết kế hay không, vì vậy cứ nghĩ là phu nhân chỉ an ủi em, động viên em mà thôi, mãi cho đến khi nghe thấy chính miệng anh nói, em mới thật sự tin tưởng, em có lẽ hoàn toàn có khả năng đi trên con dường thiết kế này.”

“Đó thật sự không phải là có ý khích lệ em…” Ngụy Kính Nghiêu mặt ngoài bình tĩnh, kỳ thật nội tâm đã sợ hãi không thôi, rất ngoài ý muốn, không nghĩ đến cô lại tự hào vì cậu nói như vậy, cái đó cũng được tính là niềm tự hào sao?

“Nhưng đã cổ vũ cho em”. Hoa Xảo Hủy nhận định, loại phản ứng chân thật này chính là lời khen tuyệt với nhất. “Không biết vì sao, nghe câu nói của anh, em liền cảm thấy dũng khí tăng lên gấp trăm lần, nếu không phải vì anh, em đã không có được ngày hôm nay, Kính Nghiêu, anh là người quan trọng nhất với em, cựa kỳ quan trọng, anh đã thay đổi cuộc đời em.” (@K.Bee: Nghe nuột quá:*)

Tâm tình của Ngụy Kính Nghiêu chợt phức tạp.

Trước khi xảy ra tai nạn xe cộ, cả hai cũng chưa gặp lại nhau lần nào, trước khi anh xuất ngoại hai người rõ ràng là cùng sống dưới 1 mái nhà, nhưng số lần nói chuyện lại không nhiều lắm, anh căn bản không nhớ rõ đã từng để lại cho cô thứ tốt đẹp gì, thậm chí anh còn muốn cô tránh xa anh một chút, nói cô chướng mắt, nhưng cô lại … bởi vì một lời nói vô tâm của anh, mà cảm động đến rơi nước mắt.

“Cho nên em mới dễ dàng đi theo anh?”. Rõ ràng là nhiều năm không gặp, nhưng chỉ với một cuộc điện thoại nhờ giúp đỡ từ phía mẹ anh, cô đã lập tức vội bay về, từ bỏ thành quả mấy năm trời, giúp anh vượt qua giai đoạn mất trí gian khổ, “Dễ dàng từ bỏ một công việc tốt phải rất vất vả mới kiếm được, cùng một bệnh nhân vừa mất trí lại vừa hoạt động bất tiện, trải qua hai tháng này, ngoại trừ ân tình ra, không có gì khác sao?”

Thật không muốn nghe chính miệng cô nói ra, cô đi theo anh, chăm sóc anh, tất cả đều bởi vì ân tình.

“Kính Nghiêu, anh là một con người mà người khác lúc nào cũng muốn quen thân, cho dù tính tình của anh không tốt, rất khó sống chung, nhưng người trở thành bạn bè của anh, trở thành một cá nhân trong nhóm bạn của anh, quả thực nhiều không kể nổi”. Hoa Xảo Hủy ý muốn nói đến đám người phong cách trong bữa tiệc tối ngày đó, bọn họ đùa giỡn, hơn nữa còn chơi xấu với một số người, gây ra không ít thương tổn cho người khác, nhưng người bị bọn họ đùa giỡn, vẫn sẽ ôm mộng trở thành một thành viên trong nhóm, tìm cách tiếp cận.

Mà trong nhóm người này sẽ có một nhân vật trung tâm, phải được sự cho phép của người này, mới có thể trở thành một phần tử của nhóm, Ngụy Kính Nghiêu chính là nhân vật quyết định đó.

“Em cũng vậy”. Cô không thể phủ nhận, từ trước đến giờ, cô đều muốn trở thành một người đặc biệt trong mắt anh, cô hiện tại, đúng là người rất đặc biệt, quan trọng đối với anh, nhưng chỉ sợ thời gian chẳng còn được bao lâu. “Đáng tiếc, em vẫn không phải là một cô gái thú vị”.

Ngụy Kính Nghiêu nhớ rõ khi Hoa Xảo Hủy tự nhận bản thân không phải là một người con gái thú vị, trên mặt cô đã mang theo một chút chua xót.

Chất lỏng màu hổ phách phản chiếu vào sắc mặt ngưng trọng của anh, bởi vì cho tới bây giời anh cũng không nghĩ đến mình sẽ thê thảm như vậy, sẽ vì tình yêu mà khổ sở như thế này.

Anh được một người trong lòng hâm mộ và hoàn toàn dựa dẫm, vì một lời nói của anh mà lập nên chí hướng, trong lòng anh tràn đầy xúc động, vì sự tôn thờ của cô mà toàn thân run rẩy không thôi.

Cảm giác như vậy chưa từng trải qua, so với việc ký được bản hợp đồng mấy trăm vạn còn khiến anh sảng khoái hơn, hy vọng cả đời này có thể…. Chiếm được sự sùng bái và phụ thuộc của cô.

Thế nhưng, điều này sẽ duy trì được bao lâu?

Tay cầm ly rượu vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, một hơi uống sạch chất lỏng trong ly, tùy tay quăng lên quầy bar, chả màng đến tắm rửa, bước chân anh vội vã, đi về hướng phòng ngủ cô không có ở đây.

Xoay tròn bàn chân, anh đi về hướng phía hành lang nhỏ, bước vào một gian phòng khách duy nhất.

Nhẹ nhàng đẩy, cửa đã bị anh mở ra.

Hoa Xảo Hủy, cô đang ở đây, bình yên ngủ trên chiếc giường ở phòng khách.

Ngụy Kính Nghiêu không tiếng động đi vào phòng khách, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh mép giường, nhìn khuôn mặt cô đang say ngủ, bất giác, khuôn mặt đang trầm trọng của anh giờ trở nên dịu dàng.

“Thật là ngây thơ đến… ngu ngốc, một chút ý nghĩ phòng thân cũng không có, cho dù là anh, cũng không nên tin tưởng như vậy”. Ngón tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tâm tình anh trở nên phức tạp.

Hẳn là nên vui vẻ vì sự không phòng bị của cô mới đúng, cùng một người đàn ông sống chung, lại không biết khóa cửa khi ngủ, cứ như vậy tin tưởng rằng anh sẽ không làm điều xằng bậy.

Cũng đã hai tháng, anh mỗi ngày đều gây chuyện, cô sao lại chưa biết cảnh giác? Chỉ vì một câu nói bâng quơ của người không để cô vào mắt, mà bận tâm nhiều năm.

“Ngốc như vậy, anh cần phải trông em thật tốt, để không bị ngươi khác lừa mất.”

Giống như bế một đứa nhỏ, anh ôm cô đang ngủ say ra khỏi phòng khách, hướng đến phòng của mình, đặt cô nắm trên giường của anh, động tác anh rất nhẹ nhàng, bởi vì đây đã là thói quen, bất kể anh quấn quýt lấy cô bao nhiêu, ép cô ngủ cùng giường với mình, cô cũng sẽ nhân lúc anh ngủ say quay trở lại phòng khách, sau đó anh sẽ tỉnh lại, rồi lại bế cô về phòng mình, ngày nào cũng vậy.

Anh nhanh chóng cởi quần áo trên người, nằm lên người cô, thừa dịp cô ngủ say, tứ chi giống như tám tua bạch tuộc bám vào người cô, cảm thấy ôm như vậy vẫn chưa đủ, liền cúi xuống hôn đôi môi đang nhắm chặt của cô.(@K.Bee: Êu ôi khiếp, anh không tắm hở???)

“Anh suy nghĩ một đêm, nghĩ đến mất ngủ”. Ngụy Kính Nghiêu giữ lấy mặt cô, hôn rồi lại hôn, đem cô hôn đến tỉnh, mơ mơ màng màng mở to mắt.

“Kính Nghiêu…” Hoa Xảo Hủy vẫn đang còn ngái ngủ, đối với chuyện đậu hũ bị ăn sạch hết cô cũng đã thành thói quen. “Anh gặp ác mộng sao? Ngoan, đó chỉ là ác mộng mà thôi…”. Nói còn chưa xong, lại nhắm mắt vào ngủ, xem ra thật sự rất khó mà tỉnh.

Ngụy Kính Nghiêu không khỏi bật cười, mặc cho cô vẫn ngủ say trong ngực mình, những nụ hôn vẫn chưa chịu ngừng lại, một lần rồi lại một lần, dừng trên trán, trên mặt cô.

“Sao anh lại thích em như vậy chứ? Thích đến nỗi nếu không ôm em, hôn em, sẽ không thể ngủ ngon được?” Anh nhịn không được đưa tay chạm vào lúm đồng tiền hai bên má của cô, cười ra tiếng. “Ngủ cạnh anh mà cũng đáng yêu như vậy…. À, chỉ bởi vì một câu vô tâm của anh mà xác định chí hướng, Xảo Hủy, em hẳn là rất yêu anh?”

Anh cũng không màng đến việc bất kể truy vấn thế nào, cô cũng không chịu trả lời, ngẫm lại, lúc tỉnh táo cô đều trốn tránh ánh mắt anh, tội gì phải khó xử một người phụ nữ đang ngủ trong lòng mình?

Không sao cả, dù sao anh cũng đã quyết định, sẽ giữ chặt cô bên người, chiếm sự tin cậy và sùng bái của cô đối với anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện