Vì những tin tức do 2 phóng viên kia báo cáo đã kết nối vụ án của Lan Huệ và vụ thí nghiệm trên người lại với nhau nên quyền điều tra vụ án lập tức được chuyển từ Phân Cục khu Vạn Niên sang Thành Cục, các thông tin được gộp vào và do đội chuyên án phụ trách.

Mức độ ưu tiên của vụ án khiến một lượng lớn cảnh lực dốc hết sức truy lùng Ti Mã Cát, lưới trời lồng lộng bao phủ khắp Trường An, cuối cùng đã tóm gọn được hắn, Trương Trác Bân, người tạm thời lãnh đạo đội điều tra đặc biệt đã dẫn đội xuất động, đánh hắn một trận rồi bắt mang về.

Có lẽ chính Ti Mã Cát cũng đã cảm nhận được tình hình hiện tại, lần này bị ném vào phòng thẩm vấn, hắn đã thay đổi thái độ nói năng lộn xộn lúc trước, thành thật cung cấp thông tin, nôn ra vài “điểm giao hàng” và thông tin liên lạc của đồng bọn với người nhận hàng.

Sao khi đội điều tra đặc biệt nhận được thông tin này đã lập tức trở nên bận rộn, chẳng những thuyên chuyển cảnh lực từ các phân cục dưới mà còn mượn không ít lính của Tể Dịch bên đội hình sự, 2 tòa nhà của Cục điều tra vì xuất ngoại hết mà chỉ còn số người đếm trên đầu ngón tay.

Lan Khâm tình cờ lại nằm trong nhóm người ở lại.

Người khác ở lại là vì có công việc tương ứng cần giải quyết trong văn phòng, còn anh ở lại là vì… có liên quan đến nạn nhân nên bị loại trừ ra khỏi cuộc điều tra.

Tuy nói là loại trừ nhưng dù sao mọi người đều là anh em vào sinh ra tử cả, không ai đủ tàn nhẫn để ra tay ngăn cản anh, không cho anh tiếp xúc với những thứ liên quan đến vụ án hết. Ngược lại mọi người còn thi thoảng cử người đến chủ động chia sẻ tiến triển điều tra với anh, kể cả tình hình thực tế của hành động cứu viên phía Lạc Dương.

Nhưng ai mà ngờ, chỉ một hành động chia sẻ thông tin như thế đã tàn nhẫn ép Lan Khâm tận mắt trông thấy thi thể của em gái mình bị che bằng một mảnh vải trắng.

Cả trung tâm chỉ huy rơi vào im lặng, mọi người đều thận trọng theo dõi trạng thái của Lan Khâm, nhưng không ai nói được lời nào. Loại im lặng này thậm chí còn khiến bên Lạc Dương nghĩ mạng ở Cục điều tra Trường An quá kém, bị lag, người phụ trách bên đó xuýt chút đã gọi điện thoại cho Trương Trác Bân để hỏi.

Cuối cùng là Lan Khâm tự đẩy cửa rời đi, không nói một lời nào, trả lại trạng thái hoạt động bình thường cho trung tâm chỉ huy.

Tuy tối đó chỉ có mình Lan Khâm rời khỏi trung tâm chỉ huy, nhưng không hiểu sao chuyện của Lan Huệ vẫn lan ra khắp tòa nhà. Mọi người đều nén tâm trạng buồn bã lại, làm gì cũng cố nhẹ nhàng, sợ động mạnh một chút sẽ làm đứt sợi dây thần kinh cuối cùng của Lan Khâm.

Lan Khâm tựa như người mất hồn, lang thang không mục đích trong tòa nhà yên tĩnh này, trong tâm trí bất giác hiện lại những mảnh ghép của mình và em gái hơn mười mấy năm qua.

Trí nhớ của con người đúng là một thứ rất kỳ lạ, khi Lan Huệ còn sống, vừa nhắc tới nó Lan Khâm đã nghĩ ngay đến đủ thứ nghịch ngợm, nổi loạn và chọc tức người khác; mà giờ người đi rồi, lúc nhớ lại chỉ còn là ít tình anh em ấm áp.

Anh nhớ lúc Lan Huệ mới học nói, vừa lăn vừa bò chạy tới ôm đùi mình, há miệng kêu to chữ đầu tiên “Châu chấu”. Anh nhớ lúc mình học trung học, kiếm được số tiền đầu tiên để mua quà sinh nhật cho Tiểu Lan Huệ, Lan Huệ phấn khích chạy tới, nhe răng trợn mắt cọ cọ gương mặt đầy nước miếng vào má anh, bi bo phát âm được một chữ “Anh” chuẩn đầu tiên.

Anh nhớ sau khi nhà chuyển đến Lạc Dương, một sinh viên như anh lại đi giúp một học sinh tiểu học kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, sau đó đắc ý chống nạnh đứng trước mặt Lan Huệ, hài lòng nghe câu “Oa, anh cậu lợi hại thật đấy” ở sau lưng.

Còn lúc anh vừa học được vài kỹ năng ở trường cảnh sát nữa, lúc đó không biết xấu hổ vội chạy tới khoe với Lan Huệ, đứng trên sân thượng đánh mấy đấm làm xiếc, còn định xách Lan Huệ sang diễn chung, ai ngờ vô tình quật ngã làm vỡ chậu hoa trên sân thượng rồi phải tụm đầu lại bàn mưu tính kế, tìm cớ để sau khi cha tan làm về tới sẽ không bị phạt vì làm vỡ chậu hoa ông yêu thích.

Đúng rồi, dù sau này quan hệ giữa hai người dần trở nên căng thẳng, nhưng có những thứ vẫn chưa hề thay đổi. Dù vì bận rộn mà anh tặng quà muộn cho Lan Huệ 3 4 ngày, nhưng Lan Huệ vẫn chưa bao giờ quên anh. Tuy cô nhóc vẫn luôn tỏ vẻ cáu kỉnh khi nhét quà vào tay anh, nhưng mỗi món quà đều được lựa chọn cẩn thận, thậm chí có những thứ mà chính Lan Khâm cũng không để ý rằng mình thích.

Dù anh có về nhà muộn thế nào, hoặc không về nhà, đèn huyền quan vẫn luôn sáng vì anh. Bất luận lúc nào mở cửa tủ lạnh ra, trong đó sẽ luôn có một phần đồ ăn ngoài. Tuy đều là những loại thực phẩm không tốt cho sức khỏe, nhưng chúng đều là những món cay Lan Khâm rất thích. Trong phòng tắm có bàn chải và kem đánh răng, khăn mặt, dao cạo râu, thi thoảng sẽ được thay mới. Đôi khi trong phòng có quần áo và tất chưa kịp dọn dẹp, cách vài ngày về lại nhà đã sạch sẽ nằm ngay ngắn trong tủ quần áo rồi.

Anh nhớ rất nhiều, rất nhiều lần, ánh mắt của Lan Huệ như muốn nói lại thôi. Thậm chí anh còn thấy trong ký ức của mình, lúc anh bất ngờ nhiệt tình đến trường đón Lan Huệ, cô nhóc duỗi dài cổ đứng trước cổng đợi, trong nháy mắt vừa thấy mình đã trở nên vui vẻ. Sự vui sướng đó rất nhanh bị nét mặt cau có che lại, nhưng nó thật sự đã từng tồn tại.

Mãi cho đến giờ, Lan Khâm mới hiểu ra rằng có lẽ từ đầu tới cuối Lan Huệ vẫn luôn là cái đuôi nhỏ theo sau lưng mình, còn mình trong lòng cô nhóc vẫn là một người anh trai chẳng làm ra tích sự gì.

Cô nhóc chưa bao giờ thay đổi, kẻ thay đổi chính là mình, là mình từ bao giờ đã không còn trông vào nó, không nhìn thấy được con người thật của em gái.

Tình cảm gia đình không biết từ lúc nào đã trở thành một loại trách nhiệm thuần khiết, thậm chí trong đó 1 phần nhỏ còn biến thành rắc rối, biến thành gánh nặng…

— “Có lẽ nó đều hiểu những đạo lý mà anh giảng giải. Sở dĩ nó không muốn nghe hết, là vì cái nó cần không phải một “phụ huynh” giảng đạo mà là một “người anh” có thể đứng sau và hỗ trợ mình. Dù chỉ là một câu ủng hộ cũng được.”

Đúng thế, nó chỉ… muốn tìm người anh trai trước kia của mình mà thôi.

Lan Khâm dừng bước, đấm một cái lên vách tường.

Một tia nắng đột nhiên xuyên qua cửa sổ ở hành lang, Lan Khâm sững sờ nhìn một lúc lâu mới nhận ra mình đã thất thần lang thang cả đêm rồi.

Anh bước lên 2 bước, tiến về phía cửa sổ, như một người đang chìm dưới vực sâu đang muốn đuổi theo ánh sáng không thể với tới được, anh vươn tay về phía cửa sổ, nhưng cánh tay anh lại như bị thứ gì đó thiêu đốt mà vô thức rụt trở về.

Ánh nắng ban mai như hàng vạn mũi tên lửa phóng ra, đốt cháy mây trời. Vốn đây là một phong cảnh tuyệt vời được viết trong các tác phẩm văn học, nhưng trong mắt Lan Khâm, nó đã biến thành Nghiệp Hỏa*, chốc nữa thôi, nó sẽ thiêu rụi tất cả những trắng đen tốt xấu, đốt mọi thứ thành một màu đỏ vô tận.

(*) Lửa dữ của ác nghiệp.

Két.

Một âm thành cực khẽ vang lên.

Đèn ngoài hành lang không biết đã tắt tự khi nào, không chỉ hành lang mà cả tòa nhà này hình như cũng bị mất điện. Các camera giám sát thường nằm ở góc không có chức năng phòng mất điện, đèn khẩn cấp quanh năm không được mang ra dùng, giờ như dân văn phòng thứ hai không ra khỏi giường nổi vậy, lóe lóe lên vài giây rồi lại im lìm.

Bóng tối xuất hiện bất chợt đã dẫn Lan Khâm đến một ranh giới mỏng manh. Anh đi tới góc tường phía trước, lòng bàn chân dẫm phải thứ gì đó. Anh cúi người nhặt nó lên, phát hiện đó là một cái nĩa sắt ở nhà ăn. Anh ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện mình đã đến trước cửa phòng thẩm vấn nơi giam Ti Mã Cát từ bao giờ.

Điện thoại trong túi quần bất chợt vang lên, Lan Khâm lấy ra nhìn, hóa ra là thông báo của khoa Thiết bị gửi cho toàn Cục điều tra, đại khái nội dung nói là đường dây bị lỗi nên mất điện, cần ít nhất 30 phút để sửa lại, hy vọng tất cả các phòng ban thông cảm, nếu cần điện gấp có thể sang tòa nhà Trung tâm Giám định bên cạnh.

Mất điện, nĩa ăn, phòng thẩm vấn, Ti Mã Cát…

Trong lòng Lan Khâm dâng lên một ý nghĩ xấu xa, anh ngẩng đầu liếc nhìn camera đã dừng hoạt động trên cửa phòng thẩm vấn, sau đó sờ lên chiếc chìa khóa phòng trong chùm chìa trên thắt lưng mình.

Bị ý nghĩ này dẫn dắt, anh cầm chìa khóa mở cửa của gian phòng ngoài ra.

Qua lớp kính một chiều, Lan Khâm có thể thấy rõ người bên trong đang bị còng trên ghế. Có lẽ vì đã bị bỏ mặc quá lâu không ai để ý nên giờ hắn đã cúi đầu dựa vào ghế ngủ rồi. Cái cổ trắng bệch lồ lộ trước mắt Lan Khâm, yết hầu của hắn đang trong trạng thái hô hấp bình ổn, khe khẽ nhấp nhô theo giấc ngủ.

Cổ của hắn thật mỏng manh, cứ thế lộ ra không hề có chút phòng bị nào.

Một thằng khốn nạn như thế, thằng khốn đã hại chết Huệ Huệ, chỉ cần anh lấy nĩa đâm một cái là có thể, có thể…

Bàn tay đang nắm chặt cái nĩa của Lan Khâm run lên, lòng bàn tay nơi nắm chuôi nĩa gần như bị bóp nát. Trong đáy mắt anh hiện lên một lớp màu đỏ nhàn nhạt, giống như ánh mặt trời chói chang ngoài kia vậy, trong màu đỏ tươi phản chiếu lại bóng của Ti Mã Cát như thể đang tuyên án tử hình cho hắn.

Giết hắn.

Giết hắn.

Giết hắn, báo thù cho Huệ Huệ.

Giọng nói ma quỷ trong đầu không ngừng mê hoặc, ăn mòn lý trí, khiêu chiến những nguyên tắc trong lòng anh.

… Nguyên tắc? Lúc này còn cần nguyên tắc ư? Những thứ mình tin tưởng, mình liều mạng giữ gìn, cuối cùng… Chẳng phải đều là công dã tràng đấy sao? Ngay cả em gái ruột của mình còn không bảo vệ được, thậm chí cả thù cũng không thể báo, lại còn phải bảo vệ hắn chỉ những lời khai mà hắn cung cấp.

Niềm tin như thế, trách nhiệm như thế thật sự có ý nghĩa sao?

Có thật là ánh sáng sẽ soi được bóng tối không?

Dù có soi sáng được, nhưng những thứ đã mất đi, đã bị hủy hoại kia, cũng đâu thể trở về được…

Rốt cuộc thì công việc của mình là vì cái gì?

Rốt cuộc mình đang tin vào điều gì chứ?

Rõ ràng ngay cả Huệ Huệ… mà cũng không cứu được.

Lách cách. Cửa phòng trong cũng đã được mở ra.

Có lẽ vì nghe thấy động tĩnh trong giấc mơ, Ti Mã Cát khẽ di chuyển đầu, nửa mơ nửa tỉnh nói vài câu nói mớ.

Lan Khâm nhìn chằm chằm vào lớp da mỏng manh nơi cổ hắn, đăm đăm vào cái yết hầu vì nói mớ mà di chuyển rồi giơ cái nĩa lên.

Chỉ cần 1 lần thôi, hắn sẽ chết.

Những chuyện sau này… Chuyện sau này muốn ra sao thì ra đi. Chắc chắn sẽ có người giải quyết hậu quả, vì trên trên đời này chưa bao giờ thiếu những kẻ ngốc tin vào công lý như mình.

Anh nhấc chân lên.

Nhưng… Làm như thế thì có ích gì? Giết hắn rồi, Huệ Huệ sẽ trở về sao? Giết hắn rồi, có thể một mẻ tóm gọn X? Giết hắn rồi, sau này sẽ không còn những người bị hại như Huệ Huệ sao?

Trên đời này không thiếu những kẻ ngốc tin vào công lý, nhưng nếu những kẻ đó đều giống như mình, lần lượt rơi xuống vực sâu thì cũng đâu tốt hơn là bao? Xã hội sẽ trở nên thế nào đây? Có thù tất báo, hữu cừu báo cừu, hữu oán báo oán*, sau đó nhuộm trái đất này thành màu đỏ ư?

(*) Có kẻ thù thì báo thù, có oán thì báo oán.

Bàn chân đang nhấc lên đã bị thu trở về.

Anh cúi đầu nhìn cái nĩa trong tay rồi lại nhìn cổ của Ti Mã Cát, sau đó tựa như đụng phải loài động vật nhuyễn thể kinh khủng nào đó, anh đẩy tung cánh cửa chạy trối chết ra ngoài.

Lách cách. Cửa phòng trong tự động khóa lại. Ti Mã Cát bị tiếng khóa cửa đánh thức, ngáp một cái rồi ngây người nhìn xung quanh một lúc, thấy không có ai, hắn lại khép mắt lại ngủ tiếp.

Lan Khâm dựa vào tấm kính một chiều thở hổn hển, cái nĩa nóng như bỏng tay rơi xuống đất nhưng anh cũng không nhặt lại, chỉ ngơ ngác nhìn nó.

“Cứ như thế mà thôi sao, Lan Khâm?”

Gian ngoài phòng thẩm vấn vốn không một bóng người, đột nhiên lại có một giọng nói truyền đến.

Là Lý Trạch Phân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện