Nếu là bình thường, chuyện ngồi lên xe công vụ của hoàng thất cũng đã đủ khiến Lan Khâm như ngồi trên đống lửa rồi. Nhưng giờ tâm trạng anh không tốt, căn bản không còn tâm tư sĩ diện gì nữa, mông vừa đặt xuống đã cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi chân mình.

Trong lúc đó, Chu Hiểu Lệ đã thử tìm chủ đề để giảm bớt bầu không khí trong xe, tiện thể nhiều chuyện xem lý do tại sao Lý Trạch Phân lại cho Lan Khâm lên xe và “thân phận” của Lan Khâm, nhưng đều bị thái độ lơ đễnh của hai người phía sau làm cho vô dụng.

Chu Hiểu Lệ vừa nhậm chức không bao lâu, nghé con mới sinh không sợ cọp, tính tình hơi bất chấp. Thấy đá thẳng bóng sang hai người không có tác dụng gì, cô ta liền quanh co thăm dò.

“Đúng rồi, điện hạ, về lịch trình của ngài khi về Lạc Dương…” Cô ta cố ý dừng ở đây, nhìn Lan Khâm đầy ẩn ý.

Lý Trạch Phân biết rõ trong lòng Chu Hiểu Lệ đang nghĩ gì, nhưng cô lười so đo với những chuyện này, dù sao cô cũng không quan tâm đến cái nhìn của người khác. Do đó cô không hề nghĩ ngời mà nhảy vào “cái hố” của Chu Hiểu Lệ.

“Hoàng thất có sắp xếp gì không?” Cô hỏi.

Ái chà, không hề kiêng kị anh ấy, xem ra mối quan hệ giữa hai người không hề đơn giản — Lý Trạch Phân không cần nhìn vẻ mặt cũng biết trong lòng Chu Hiểu Lệ đang nghĩ gì.

Đúng thật là Chu Hiểu Lệ đã nghĩ như thế, cô ta bị thứ vừa được tiếp thu vào não khiến cho hơi kích động, không khỏi cao giọng: “Đúng vậy. Vì Tết Âm lịch năm nay ngài bị bệnh nên không về được, vẫn chưa bái kiến Bệ hạ. Giờ đã là tháng 5, theo lễ nghi mà nói thì ngài nên đi một chuyến rồi. Còn nữa, Thái tử điện hạ…”

Cô ta bị Trần Kiến trừng mắt, vội vàng đổi giọng: “Thuận vị* trong vòng 30 đổ lại mà chưa thăm viếng, chỉ còn ngài thôi.”

(*) Thuận vị: Thứ hạng, vị trí.

Thái tử…

Lý Trạch Phân nghĩ tới thứ gì đó, ngón trỏ gõ nhẹ lên khung cửa như đang thăm dò các đường vân trên đấy.

“Được, tôi hiểu rồi. Phiền hai người dâng bái thiếp lên cho Bệ hạ và Thái tử điện hạ, sắp xếp ít thời gian khoảng giữa hoặc cuối tháng này, lúc đó vụ án hiện tại cũng hơi thư thả rồi.”

Chu Hiểu Lệ: “Được, tôi sẽ làm ngay. Còn nữa…”

“Điện hạ bôn ba ngược xuôi chắc rất mệt,” Trần Kiến nhân lúc chờ đèn xanh, dừng xe rồi quay đầu cắt lời Chu Hiểu Lệ, “Hay là cứ nghỉ ngơi một chút đi, tôi sẽ tắt nhạc.”

“Trần đại nhân chu đáo rồi.”

Đã có bậc thang của Trần Kiến đưa, Lý Trạch Phân thuận chân bước xuống, tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại.

“Cảnh sát Lan cũng có thể nghỉ ngơi một lát.” Trần Kiến nhìn Lan Khâm qua kính chiếu hậu, “Giờ còn 4 5 tiếng nữa mới tới Lạc Dương.”

“… Ừm, ừm, được.” Lan Khâm hồi lâu mới hoàn hồn lại, “Cảm ơn, mọi người vất vả rồi.”

Trong xe cứ như thế yên tĩnh trở lại. Hai người ngồi phía sau, một nhắm mắt nghỉ ngơi, một nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngây người. Chu Hiểu Lệ ngồi phía trước dưới ánh mắt cảnh cáo của Trần Kiến cũng không dám làm gì, chỉ cúi đầu nghịch điện thoại.

Có lẽ vì trong không giản nhỏ bé này chứa đựng quá nhiều hơi thở của anh, tuy Lý Trạch Phân nhắm mắt nhưng không thể ngủ được, trong đầu chỉ tiếp tục những suy nghĩ đã bị Lan Khâm làm gián đoạn trong phòng đọc sách lúc trước.

Không biết đã trôi qua bao lâu, đến khi ánh nắng dần dần xuyên qua cửa xe, chiếu vào mắt Lý Trạch Phân. Cô không thể không mở mắt ra, vô thức nghiêng đầu nhìn sang bên kia, Lý Trạch Phân phát hiện Lan Khâm đã ngủ từ khi nào.

Anh ngủ rất bất an, lông mày cau lại xuýt chút có thể kẹp dính một cây tăm. Con người dưới mí mắt dốc sức chuyển động, đầu đổ đầy mồ hôi, không biết rốt cuộc đã mơ thấy chuyện kinh tâm động phách đến mức nào nữa. Gió điều hòa trong xe không lớn, nhưng đủ để thổi lên những hạt mồ hôi lấm tấm trên mặt Lan Khâm.

Lý Trạch Phân nhìn chằm chằm vào hàng mi run rẩy kia, bất giác nói: “Tắt gió điều hòa phía sau đi.”

Trần Kiến: “Vâng, điện hạ.”

Gió ngừng, mí mắt Lan Khâm dường như cũng bớt run lại, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt. Cả người anh hơi co lại, tạo thành một tư thế phòng bị…

Trước khi ý nghĩ trong lòng chạy xa hơn, Lý Trạch Phân đã thu lại ánh mắt, dừng “chứng lo chuyện bao đồng” thi thoảng phát tác của mình rồi quay về thế giới riêng lần nữa.

Lúc xe ra khỏi đường cao tốc thì trời đã nhá nhem.

Trần Kiến thấy Lan Khâm vẫn còn ngủ nên đành phải nhẹ giọng hỏi Lý Trạch Phân đang xem điện thoại: “Điện hạ, hai người có định xuống xe cùng một chỗ không?”

Lý Trạch Phân hơi sửng sốt, sau đó đáp lại: “Ừ, Cục điều tra Lạc Dương.”

Lan Khâm nhất định sẽ đến Cục điều tra Lạc Dương, vì thi thể của Lan Huệ vẫn còn ở đó. Còn về những thứ khác thì phải chờ người tỉnh dậy rồi mới nói được. Nhưng những thùng đồ phía sau…

Lý Trạch Phân cảm thấy hôm nay mình nhất định đã bị một con chó thích bắt chuột nhập rồi — rảnh rỗi lo chuyện bao đồng, kéo sếp từ Trường An chạy tới đây đã đủ kỳ lạ rồi, giờ còn đang suy nghĩ sắp xếp kỹ càng hơn nữa.

Nhưng hết cách rồi, tuy trong lòng cảm thấy chán ghét nhưng cơ thể đã làm ra hành động rồi.

“Ông có cách nào liên lạc được với Trung tá Lan Triết của cấm quân điều tra không?”

“Hả?” Đầu óc Trần Kiến quay cuồng, chỉ có thể mơ hồ đoán được thân phận của “Lan Triết” thông qua họ của Lan Khâm, “Tôi có thể hỏi văn phòng của cấm quân, mượn thân phận của ngài hẳn là có thể lấy được thông tin liên lạc.”

“Vậy phiền Trần đại nhân rồi, liên lạc với Trung tá Lan, bảo ông ấy đến đón người. Tất nhiên không loại trừ khả năng ông ấy đã xin nghỉ phép, hiện tại đang có thể đang ở Cục điều tra rồi.”

“Được.”

Phải mất thêm 45-50 phút sau, xe mới đến được Cục điều tra Lạc Dương, lúc đến nơi đã thấy Lan Triết đứng bên ngoài đợi sẵn. Gương mặt ông đầy râu, sắc mặt còn tiều tụy hơn cả Lan Khâm, mái tóc ngắn đã lộ ra chân tóc bạc phơ. Vừa nhìn thấy xe của Lý Trạch Phân, trong phút chốc ông quên mất phải hành lễ, cứ như thế sững sờ nhìn Lý Trạch Phân xuống xe.

Tất nhiên Lý Trạch Phân không quan tâm đến những chuyện vặt vãnh này, hơn nữa giờ đang ở ga ra của Cục điều tra, thỉnh thoảng sẽ có người đi qua, hành lễ chỉ tổ ảnh hưởng để công việc sau này của cô mà thôi.

Mọi người xuống xe khiến Lan Khâm bừng tỉnh. Anh mở đôi mắt đầy tơ máu ra, ngây ngốc tròn 1 phút mới bật dậy được.

“A… Cảm ơn.” Anh mơ hồ xuống xe, xuýt chút nữa đã vấp hai chân vào nhau té ngã.

Lan Triết vội vàng bước qua đỡ con trai, sau đó hai người dựa vào nhau cũng đứng vững.

Mức độ tiều tụy được cộng hưởng này khiến những người xung quanh không khỏi bị ảnh hưởng, trong lúc nhất thời não bộ tạm thời dừng hoạt động, quên nói chuyện, quên cả đồ trong cốp xe.

Hai cha con nhà họ Lan cứ thế nói cảm ơn rồi bước đi xa dần trong vô vọng.

Mãi đến khi họ hoàn toàn mất hút, hoàn cảnh chung quanh mới trở lại bình thường. Chu Hiểu Lệ trải qua bầu không khí kỳ lạ lúc nãy nên định mở miệng hỏi rốt cuộc hai cha con đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng bị Trần Kiến lần nữa dùng ánh mắt ngăn lại.

Trần Kiến chuyển chủ đề: “Nếu điện hạ muốn làm ở những nơi như Cục điều tra, vậy hẳn cần một chỗ ở ngoài Cung rồi.”

“Ý của Trần đại nhân là?” Lý Trạch Phân đã đoán ra được nội dung đằng sau, nhưng vẫn kiên nhẫn đặt câu hỏi theo quy trình.

“Tử Trân điện hạ có một bất động sản gần Cục điều tra này, nếu điện hạ đồng ý, có thể tạm thời ở chỗ đó.” Nói xong, ông ta đưa một chùm chìa khóa và thẻ ra vào, trên thẻ có ghi cụ thể địa chỉ, “Mật mã là sinh nhật của ngài, có thể sử dụng đồng thời chìa khóa và vân tay. Bên cạnh là chìa khóa xe này, hẳn ngài cũng cần có xe thay vì đi bộ. Chiếc xe này là của cá nhân Tử Trân điện hạ, không phải xe công vụ của hoàng thất.” Ông ta chỉ vào biển số xe, là biển số nền xanh bình thường chứ không phải màu vàng.

Thật là.

Lý Trạch Phân nén tiếng thở dài, cố nặn ra nụ cười rồi nhận đồ: “Trần đại nhân chu đáo rồi.”

“Là Tử Trân điện hạ quan tâm đến ngài ạ.”

“… Ừm, tôi sẽ bày tỏ lòng biết ơn với mẫu thân.”

Sau khi sắp xếp hết mọi thứ, Trần Kiến và Chu Hiểu Lệ liền đi bộ rời khỏi đó, Lý Trạch Phân thì lập tức lên tầng văn phòng của đội hình sự.

Chân còn chưa kịp bước qua ngưỡng cửa, những người bên trong đã tinh mắt chào cô: “A cảnh sát Lý, tối qua cô đi đâu vậy? Cả ngày không thấy bóng dáng đâu cả, giờ mới về tới. Bên này vẫn đang chờ báo cáo của cô, bên kia pháp y cũng cần cô hỗ trợ, dù sao người gặp nạn nhân cuối cùng cũng là cô mà. Còn nữa, ghi chép chấp pháp của cô đâu rồi, ghi hình hiện trường hành động thiếu của cô.”

“Đội trưởng Mục, ngại quá, trong nhà đột nhiên có vài chuyện. Báo cáo tôi vừa gửi cho anh rồi. Những thứ pháp y cần tôi cũng đã đưa. Còn ghi chép chấp pháp… Lúc hiện trường bị nổ không hiểu sao đã hư rồi, tôi đã đưa đến khoa kỹ thuật để sửa, vẫn chưa lấy về được.” Lý Trạch Phân nói ra từng lý do đã chuẩn bị trước.

“Vậy à.” Mục Tỉnh gõ vào màn hình máy tính, liếc nhìn vào phần hộp thư, “À, tôi không thấy báo cáo cô vừa gửi, có nộp là được rồi. Đúng rồi, người nhà nạn nhân đang ở đây, hình như tôi nhớ là cô có quen đúng không? Nếu không ngại thì chuyện này giao cho cô xử lý nhé?”

Từ trước tới giờ chuyện gặp người nhà nạn nhân chưa bao giờ là chuyện tốt cả, lỡ như đối phương nổi nóng thì trên mặt lại lãnh thêm vài vết bầm tím, nhất là trong tình huống nạn nhân chết trước mặt cảnh sát như thế này nữa. Mục Tỉnh muốn sắp xếp cho người quen giải quyết người quen cũng xem như là “linh hoạt”. Dù sao Lý Trạch Phân “quen biết” với cha con nhà họ Lan, nhưng chưa tới mức quen thuộc đến mức phải tránh né theo quy định. Trước mặt người quen, người nhà ít nhiều cũng khống chế tâm trạng lại, dù sao con người cũng là loài hay sĩ diện mà. Cứ như thế sẽ bớt rất nhiều phiền phức cho Mục Tỉnh, xem như là “tận dụng” đi.

Dù vừa tạm biệt họ xong lại quay đầu gặp mặt có hơi kỳ lạ, nhưng Lý Trạch Phân vẫn thành thật nhận phần việc này.

“Được, tôi sẽ đi ngay.” Nhưng cô cũng đưa ra một điều kiện, “Có thể giao cho tôi phóng viên điều tra Chân Vĩ luôn không? Tôi muốn xem thử có thể thông qua anh ta để lật lại toàn bộ vụ án cũ không.”

Mục Tỉnh: “Haizz, lúc cô chạy mất chúng tôi đã làm hết rồi.” Nhưng anh ta nghĩ lại thấy mình vừa ném cho cô một chuyện vất vả, thấy không thể quá cứng nhắc được, dù sao Lý Trạch Phân cũng là một thanh niên thủ đô, tiền đồ vô lượng, vì thế anh ta lùi một bước, “Nhưng nếu cô thật sự muốn gặp thì cứ đi đi, anh ta mới từ bệnh viện về, ở phòng thẩm vấn số 3 đấy.”

“Phòng thẩm vấn?”

“Đúng vậy, nếu không thì sao? Phóng viên điều tra gì đó đâu phải là cảnh sát nằm vùng, không có văn bản tài liệu cũng như hồ sơ gì hết, chỉ có nói miệng thôi. Ngoài những thứ đó ra, anh ta chính là một kẻ bắt cóc chân chính, sao có thể trực tiếp bỏ qua trình tự tố tụng được?”

“Có lý.” Lý Trạch Phân khách sáo tán thành.

“Được rồi, đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, cô đến đối phó với người nhà nạn nhân bên kia trước đi.” Anh ta mất kiên nhẫn xua tay.

“Được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện