Vì chỉ 1 tiếng nữa là bắt đầu hành động nên Lý Trạch Phân không để ý đến mùi kỳ lạ trên người mình nữa, sau khi cất kỹ vật màu đen do Chân Vĩ nôn ra, cô vội vàng chạy đến điểm tập kết để lấy thiết bị. Mũi pháp y làm bằng sắt nên bản thân Lý Trạch Phân có thể chịu đựng nổi mùi này, cũng may trang bị của đội từ đầu tới chân rất kín, một khi mang mặt nạ dưỡng khí vào thì đồng đội không thể ngửi ra được gì nữa.

Sau khi cả đội điều tra được trang bị đầy đủ thiết bị, đội đặc công dẫn đầu mở một lối đi ngầm ở mặt đất bên ngoài tòa nhà. Sau khi liên tục xác nhận được thông tin, phòng hộ và thiết bị đều không có vấn đề gì, tất cả lần lượt xuống đất dựa theo sắp xếp trong cuộc họp khẩn cấp trước đó. Lý Trạch Phân và những đồng nghiệp kỹ thuật, vì có võ lực thấp nhất nên được xếp ở giữa đội ngũ, được cầm súng đặc biệt để tự bảo vệ.

Dưới lòng đất tối đen như mực, Lý Trạch Phân không quen với cảm giác nhìn trong bóng tối, vì thế bước chân hơi loạng choạng. Không hiểu có phải do bóng tối hay do trang thiết bị vừa nóng vừa ngột ngạt mà vừa mới đi theo chỉ dẫn của đội phía trước mới vài phút, Lý Trạch Phân đã đổ mồ hôi đầy đầu rồi.

Cô cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, trong lòng không ngừng tự ám thị bản thân thích ứng với hoàn cảnh này. Nhưng bóng tối khiến tâm trí cô hơi mông lung, tự ám thị chưa được một nửa thì đã bị một hình ảnh đột nhiên xuất hiện làm gián đoạn.

Thứ mà Chân Vĩ nhổ ra giống như một ổ USB, nhưng trên đó có nút ấn, rất có thể là một thiết bị ghi âm. Theo kích thước và chất liệu, cùng với phần đầu của thiết bị này thì hẳn nó được thiết kế để nuốt vào dạ dày. Lớp phủ ngoài cùng có thể ngăn chặn sự ăn mòn của axit dạ dày, thậm chí còn có khả năng tránh khỏi máy dò kim loại. Sợi chỉ ở phần đầu là để treo ở đầu lưỡi, tránh cho thiết bị trượt vào ruột non gây tổn thương cho cơ thể, cũng sẽ dễ lấy ra hơn.

Trong tình huống vẫn chưa làm bất cứ kiểm nghiệm nào, Lý Trạch Phân không thể biết được thứ này đã ở trong dạ dày của Chân Vĩ bao lâu, cũng không biết sợi chỉ đã đứt từ khi nào. Nhưng cô biết rõ một điều, nhất định bên trong có thể thu được một thứ gì đó rất quan trọng.

Nếu như thế thì lại nảy sinh ra vấn đề. Tại sao Chân Vĩ thà mang theo hiềm nghi trên người chứ không nói về sự tồn tại của thứ này cho cảnh sát biết? Không thể nói với cảnh sát, vậy tại sao lại nói với mình? Vì Lan Huệ ư? Hay là vì… Lý Trạch Phân nhớ ra lúc anh ta lặp lại tên mình đã cố ý dừng ở chữ “Lý”.

Suy đoán trong lòng lại có thêm một bằng chứng củng cố nữa. Vì thế nên cô mới bảo Lan Triết làm chuyện đó.

Chỉ là, không biết Lan Triết có thể làm đến mức nào đây? Lý Trạch Phân không biết chắc được, nhưng cũng không quan trọng. Rốt cuộc thì việc đó cũng như một mê trận, là dệt hoa trên gấm* mà thôi, không có cũng không ảnh hưởng gì.

(*) Ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn.

Điều cô nên lo là sau đó…

Đoàn người đột nhiên dừng hẳn, hóa ra đã tới một cánh cổng rất lớn.

Một số kỹ thuật viên mang theo thiết bị điện tử đặc biệt chạy về phía trước, sau khi giằng co với cánh cổng khoảng 5-6 phút, họ chỉ nghe “két” một tiếng, cánh cửa mở ra.

Đầu bên kia cánh cửa rõ ràng rộng rãi hơn rất nhiều. Đặc công đằng trước bước lên xác định an toàn, đám người của Lý Trạch Phân thì ở lại để chờ thêm chỉ thị.

Thời gian chờ đợi luôn là dài dòng buồn chán. Lý Trạch Phân nhìn cánh cửa phía xa xa, lần nữa thất thần.

Có cảm giác như người đã rút lui rồi. Rút lui khi nào? Trước khi vụ nổ diễn ra? Hay là sau vụ nổ? Hoặc, kiến trúc dưới mặt đất này có thể đang được đưa ra? Nếu như thế thì…

“Bên trong an toàn. Cởi kính nhìn ban đêm xuống, chuẩn bị bật đèn.” Trong tai nghe vang lên giọng nói của đội trưởng.

Nửa phút sau, một âm thanh mở chốt rất nhẹ vang lên, đầu kia cánh cửa cuối cùng cũng sáng lên.

Đập vào mắt chính là một người trong phòng thí nghiệm trống rỗng. Các dụng cụ cỡ lớn xung quanh băng ghế đã được di chuyển, chỉ còn lại vết màu xám trên đất, nhưng đa số các chai lọ trên bàn thí nghiệm và những loại thuốc thử trong tủ vẫn còn.

Trái phải phòng thí nghiệm đều có 2 cánh cửa, đội trưởng chia đội ra thành 5 tổ, 1 tổ ở lại chỗ cũ điều tra, 4 tổ còn lại thì lần lượt tiến vào 4 cánh cửa. Lý Trạch Phân được sắp xếp vào tổ 3, phụ trách cánh cửa thứ 2 bên trái.

2 cánh cửa bên trai dẫn ra cùng 1 hành lang, vì thế tổ 2 và tổ 3 lập tức gặp nhau khi bước ra. Vì đèn ngoài hành lang cảm ứng âm thanh nên 2 tổ vừa xuất hiện đã lập tức phát sáng. Lý Trạch Phân không kịp thích ứng được phải nheo mắt lại.

Hai bên hành lang có không dưới 10 gian phòng, lần này đội trưởng cũng không dám chia đội nữa mà cho nhân viên kỹ thuật mở từng cửa một để kiểm tra.

Hầu hết đều có bảng hiệu treo trên cửa để đánh dấu, viết rõ như phòng nuôi cấy tế bào, phòng đông lạnh, phòng hấp tiệt trùng, phòng kính hiển vi, phòng làm việc… Các vật dụng trong phòng chưa được dỡ bỏ trùng khớp với tên trên bảng, cấu trúc tổng thể gần như một viện nghiên cứu cấp nhà nước.

Lần lượt vào các phòng như thế đã đủ để Lý Trạch Phân đoán ra được những người trong phòng thí nghiệm này đã bắt đầu sơ tán tối đa là 3 tiếng trước. Đi rất vội vã, chỉ kịp lấy một số cực ít các dụng cụ quan trọng và những tài liệu sẽ tiết lộ thông tin chính. Nhưng trong lúc vội vàng đó, hiện trường cũng cho thấy nhóm người này đã được huấn luyện kỹ càng, như thể lúc nào cũng chuẩn bị cho một cuộc sơ tán khẩn cấp thế này.

3 tiếng trước, trùng hợp là lúc Lý Trạch Phân đã báo cáo khả năng có kiến trúc dưới mặt đất cho Mục Tỉnh.

Nói cách khác…

“Bên dưới còn 1 tầng nữa!” Trong tai nghe vang lên tiếng một đồng đội.

Lý Trạch Phân nghe tiếng đi tới, nhân viên kỹ thuật đã bắt đầu phá cửa rồi.

“Đây là cửa chống nổ một chiều, theo đánh giá từ camera hồng ngoại thì… Hình như có người.”

“Người sống à?”

“Khó nói lắm, nhiệt độ cơ thể thấp hơn bình thường, hơn nữa đa số đều trong tư thế đang nằm dưới đất.”

“… Nạn nhân ư? Mau mở cửa ra.”

” Rõ!”

3 nhân viên kỹ thuật lập tức ra sức phá. Rất nhanh trên cửa đã xuất hiện một cái lỗ nhỏ đủ để 1 máy thăm dò lọt vào. Nhân viên kỹ thuật nhìn chằm chằm vào màn hình kết nối với đầu thăm dò, nói: “Nồng độ carbon dioxide bên dưới đang ở ngưỡng gây chết người.”

“Tất cả xác nhận lại nguồn cung dưỡng khí bình thường.” Đội trưởng hạ lệnh.

“Rõ!”

Đến khi tất cả đều đã sẵn sàng, chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, cửa lập tức bị phá vỡ.

Đặc công vẫn dẫn đầu, đám người Lý Trạch Phân chờ họ xác định nguy hiểm đã được loại bỏ mới được vào.

Có lẽ vì lần này có thể vẫn còn nạn nhân may mắn sống sót bên trong nên tốc độ của các thành viên đặc công đã nhanh hơn rất nhiều. Rất nhanh sau đó đèn được bật lên, soi rọi thảm kịch trước mắt Lý Trạch Phân và những người khác.

Lý Trạch Phân không biết dùng từ nào để hình dung hết thảy những điều trước mắt mình.

Nhà tù? Lồng giam? Hay… “quả cầu người”?

Căn phòng rộng vài trăm mét vuông được chia thành hàng chục ngăn bằng kính chống đạn 1 chiều, trong mỗi ngăn đều có 1 chiếc giường lớn với một cái hố tròn. Bên cạnh giường và cái hố đó hầu như chỉ có 1 người, tất cả đều mặc áo phẫu thuật màu xanh lam, không hề có bất kỳ quần áo lót nào. Trên cẳng tay phải của tất cả đều có một hình xăm rõ ràng với 1 con số, ngày tháng và 1 dãy chữ cái. Con số là để đánh dấu, ngày là ngày sinh, chữ cái là… Theo Lý Trạch Phân, hẳn là ký hiệu liên quan đến thí nghiệm. Dường như họ được sắp xếp vào từng ngăn dựa vào tuổi tác. Ngoài cùng là khoảng 20 tuổi, trong cùng thậm chí còn là một lồng ấp trẻ sơ sinh.

Lý Trạch Phân tiến về phía trước vài bước, thấy được tấm bảng trên cánh cửa dẫn đến phòng bên cạnh. Chúng lần lượt được phân biệt là “Phòng sinh”, “Khu vực giao phối” và “Phòng cuối”.

Đội trưởng là một người có năng lực ứng biến rất mạnh, tuy lúc đầu cũng có khiếp sợ nhưng rất nhanh đã sắp xếp được thứ tự ưu tiên các việc. Anh ta bố trí vài người đi tìm van carbon dioxide, vài người đi mở các cửa chống nổ 1 chiều để đảm bảo thông gió, những thành viên còn khác thì làm nhiệm vụ sơ cứu vào chuyển nạn nhân đi.

Lý Trạch Phân tất nhiên thuộc tổ cấp cứu.

Cô lấy ra một chiếc mặt nạ dưỡng khí dự phòng, kết nối vào bình dưỡng khí sau lưng rồi tiến vào ngăn gần nhất.

Người trong ngăn là một cô bé khoảng 15-16 tuổi, Lý Trạch Phân chỉ cần liếc nhìn phần bụng dưới căng phồng của cô bé cũng đủ biết… Cô bé đang mang thai. Trên cánh tay của cô bé cũng có nhiều hình xăm hơn những người khác, trừ 3 hàng đã biết còn có 1 hình xăm có thể xóa bằng một loại thuốc đặc biệt. Hình xăm đó rất đơn giản và dễ hiểu — pregnant-2020-11-18.

7 tháng.

Lý Trạch Phân tính thời gian, phát hiện ra ngày này rất gần với một người bạn trên mạng của Hách Dữu mất tích.

Chuyên bắt những cá thể sống để sinh sản… ư?

Cô khẽ thở dài, thu hồi suy nghĩ, đeo mặt nạ dưỡng khí vào trước rồi kiểm tra các dấu hiệu sống của cô bé.

Người vẫn… còn sống.

Rất yếu, nhưng vẫn còn tự chủ hô hấp được. Nhưng bào thai trong bụng chỉ e là…

Sau khi Lý Trạch Phân hoàn thành quá trình trị liệu cơ bản, cô cầm ga trải giường ra giữ ấm rồi dùng phương tiện vận chuyển để đỡ người lên vai, nhanh chóng ra khỏi tầng hầm có nồng độ carbon dioxide cao này.

Trong tai nghe liên tục truyền đến tiếng báo cáo của những thành viên trong đội khác. Lý Trạch Phân thông qua báo cáo tính được có khoảng 40-50 nạn nhân được tìm thấy, trong đó có không dưới 10 trẻ sơ sinh. Trẻ sơ sinh có khả năng chịu đựng carbon dioxide cao hơn nên tỷ lệ sống sót là 50%, nhưng trong số 30-40 nạn nhân còn lại chỉ có 5 người sống sót, bao gồm cả người trên lưng Lý Trạch Phân.

Carbon dioxide cùng với cửa chống nổ kín khí, không khó để đoán rằng đây chính là cách thức “kết liễu một số lượng lớn đối tượng thí nghiệm” trong trường hợp khẩn, giống như… Đám thỏ và chuột trong trung tâm động vật thí nghiệm vậy.

Sự tồn tại hình thức này không khiến Lý Trạch Phân ngạc nhiên, dù sao cũng có thí nghiệm trên người rồi, tất nhiên sẽ có những phương tiện tương tự “thí nghiệm trên động vật”, bao gồm cả “thiết bị đầu cuối”. Điều khiến cô ngạc nhiên là nồng độ carbon dioxide trong tầng hầm khi đội điều tra đến. Nó chỉ đạt giới hạn đủ gây chết người, đây rõ ràng không phải hiện tượng mà một “thiết bị đầu cuối đủ chuẩn” gây ra. Lý Trạch Phân không nghĩ rằng tổ chức có thể sử dụng giống loài để làm thí nghiệm mà lại bỏ sót một lỗ hỏng như thế. Nói cách khác, sự phát hiện này e là do người khác tạo nên.

“Một trong những cánh cửa phòng nổ không được đóng chặt.” Dường như là nghe được tiếng lòng của Lý Trạch Phân, một thành viên trong đội báo cáo.

“Không đóng chặt? Vì quá vội ư?” Trong tai nghe các thành viên đang thảo luận.

“Không phải, đây là cửa bán tự động, khi khép lại sẽ tự động bấm thả khóa.”

“Vậy là cố ý hay sao? Tại sao chứ? Để cho nạn nhân hơi thở ư? Lương tâm bộc phát? Nói đùa gì thế? Đm!”

“… Tôi chỉ có thể nói những tên súc sinh này cũng không phải hoàn toàn là sắt đá.”

“Con mẹ nó, nếu ông đây mà bắt được chúng thì phải đánh cho từng đứa một tàn phế hết.”

“Cả tôi nữa!”

Những tiếng phụ họa liên tiếp vang lên, đội trưởng không tài nào ngăn được.

Lý Trạch Phân không tham gia vào sự căm phẫn của mọi người, chỉ dùng tốc độ nhanh nhất có thể để đưa người trên vai lên xe cứu thương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện