Phương Lam trông có vẻ dửng dưng, chẳng thèm liếc nhìn người đàn ông trước mặt lấy một cái.

Nhưng cô đang phải xốc hết tinh thần để đối phó với hắn, dưới bộ quần áo màu đen, lông tơ đã dựng hết cả lên.

Người nọ mặt đỏ, râu dài, mặc áo khoác màu vàng viền đen, cột băng trán màu đen, giữa ngón trỏ và ngón trái bên tay phải có vết chai dày, lưng đeo một cây trượng màu đỏ.

Phương Lam đã có tính toán trong lòng, cô không có võ, tài nghệ lại chẳng bằng ai, chỉ có hai năm dốc lòng học hỏi, luyện được đôi “hỏa nhãn kim tinh” vừa liếc mắt liền có thể nhận ra nguồn gốc của pháp khí.

Thế là, cô khẽ nhếch miệng cười, để lộ đôi má lúm đồng tiền lấp ló, nhẹ giọng nói: “Đạo trưởng phái Tam Thanh của Cung Trùng Dương, ở Đại Đồng, Sơn Tây là chỗ quen biết với sư phụ của tôi, chẳng hay mấy năm nay người ấy có khỏe không?”
Bị cô nhìn thấu lai lịch, ánh mắt người kia càng thêm kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc, hắn liền đứng lên, khom người với cô và dè dặt đáp: “Cảm tạ lão tổ Âm Sơn Thập Phương vẫn nhớ đến, mọi thứ đều ổn cả.”
“Môn phái không may bị mất một món đồ nhỏ.” Phương Lam sợ lộ tẩy, nên không dám ham chiến, chỉ nói bâng quơ: “Tôi đuổi theo đến đây thì mất dấu.”
Ai cũng biết Âm Sơn Thập Phương lòng tham không đáy, bất chấp thủ đoạn.

Thứ có thể khiến nữ yêu này giống trống khua chiêng tìm kiếm sẽ là bảo vật hiếm có đến mức nào?
Hai mắt người nọ lóe lên sự tham lam.

Hắn nhìn cô với vẻ nghiền ngẫm và nói: “Không biết đạo trưởng Lục ở đây một mình đã quen với cuộc sống trong thành phố chưa? Cô có cần hướng dẫn viên địa phương trợ giúp không?”
Phương Lam nheo mắt, mỉm cười đáp: “Đạo hữu bằng lòng rút dao tương trợ, tôi đây cung kính không bằng nghe theo.

Để tìm được vật này, tôi cũng không cần dẫn đường, chỉ cần chút… thuốc dẫn.

Trắng nõn nà, sống động, lanh lợi, vâng lời…”
Đôi môi đỏ mọng của cô như tẩm thuốc độc, lột tả sống động sự thâm độc của người đẹp như rắn như rết, khắc họa rõ nét sáu chữ “nữ yêu m Sơn Thập Phương”.

“Loại thuốc dẫn khoảng 7, 8 tuổi.”
Người nọ cả kinh, nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi không dám tin.

Cô nói úp úp mở mở, nhưng khi kết nối từng từ lại với nhau thì rõ ràng là đang muốn hỏi hắn có thể tìm được ở đâu một bé gái 7, 8 tuổi để tế sống, giúp cô tìm pháp khí.

Đây là thứ tà giáo tàn độc gì vậy? Đó là pháp khí tà ác gì thế?

Người đàn ông cảm thấy lạnh toát sống lưng, nhất thời không biết nên trả lời thế nào cho phải, đành mở to mắt, nói mấy câu qua quýt: “Đạo trưởng nói gì, tôi nghe không rõ lắm…”
Phương Lam thầm thở phào, sau đó lại đề cao cảnh giác, tim đập thình thịch như gõ trống, song nét mặt vẫn điềm tĩnh, mang vẻ kiêu căng phách lối của nữ yêu lộng hành ngang ngược.

Sau khi tỉnh lại, cô nghĩ đi nghĩ lại, sắp xếp rõ ràng mạch lạc, ngẫm kỹ những lời nói ông Lâm.

Cuối cùng, cố lắm mới tìm ra điểm đột phá trong mớ bòng bong hỗn độn rối rắm của mấy tháng nay.

Đêm rằm tháng Bảy, ma quỷ bắt đầu chui ra, ông Lâm bôi nước mắt trâu lên mắt và nhìn thấy đám ma đói ma khát bu quanh bé gái 7, 8 tuổi đang múa trên thanh sắt của trò chơi dân gian sôi động.

Vì thế, ông đoán rằng bé gái đó đã bị biến thành xác sáp bọc da người từ lâu.

Cô liên tưởng đến cảnh tượng tương tự mà cá hồi mắt đỏ từng chứng kiến cách đây một trăm năm, những bé gái đứng trên cây gậy sắt đã không còn là người sống.

Cảnh tượng giống y hệt nhau, chẳng lẽ chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên?
Tại sao lại là những bé gái 7, 8 tuổi? Vì sao lại chọn trò chơi dân gian có tính lưu động và diễn ra tại địa điểm lộ liễu như vậy? Liên tiếp mấy bé gái bị biến thành xác sáp, vậy người nhà, người thân của họ ở đâu?
Không, nhiều khả năng đây sớm đã trở thành một dây chuyền cung ứng có qua có lại.

Phương Lam nhắm mắt lại và nghĩ đến người phụ nữ trẻ ăn mặc rách rưới ôm đứa con thơ mê man cả ngày, ngồi ăn xin bên đường, rồi nghĩ đến đứa trẻ móc túi mới 5, 6 tuổi mà cô từng gặp, mỗi ngày nó đều xuất hiện trước cổng trường học hoặc đầu con phố mua sắm vào một khung giờ cố định để trộm vặt, cho đến chập tối sẽ được một chiếc xe van màu trắng đón về.

Từ trước đến nay, những điều này không phải là sự kém cỏi bất hạnh của một cá nhân, cũng chưa bao giờ là sự trùng hợp.

Muốn bắt giặc phải bắt tướng giặc trước, muốn tìm Chiêm Đài và ông Lâm, trước hết cô phải tìm kẻ đã dùng xác sáp để luyện thành lưới hồn.

Mà, muốn tạo ra xác sáp cần phải có người để tế sống.

Nguồn xác sống này, ngoại trừ những kẻ ác giết người hàng loạt cứ giăng lưới khắp nơi là sẽ bắt được ra, chẳng phải còn có những bé gái 7, 8 tuổi đứng múa trên cây gậy mà ông Lâm đã bắt gặp trong tết Trung Nguyên sao?
Rốt cuộc, những bé gái đó xuất thân từ ăn mày lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, hay là trẻ sơ sinh bị bỏ rơi được mua về từ khi còn nhỏ?
Bất kể là vế nào thì việc này vẫn phải có kẻ giật dây.

Phương Lam tùy tiện giả làm nữ yêu của môn phái Âm Sơn Thập Phương, buột miệng yêu cầu đồ tế “sống”.

Người không biết rõ về tình hình nội bộ của Âm Sơn Thập Phương, sẽ chỉ biết môn phái này độc ác có tiếng, chứ không rõ thực hư về cô.

Cô lấy việc tìm bảo vật ra để dụ dỗ những kẻ lòng dạ tham lam, bất chính.

Tuy nhiên, người đàn ông trước mặt mặc dù rất hứng thú với pháp khí bị mất của cô, nhưng đã sợ rụt cả lại khi nghe cô nói rằng muốn mua một bé gái khoảng 7, 8 tuổi để làm “thuốc dẫn”.

Cô thở phào một hơi vì cảm thấy may mà người này còn chưa đến nỗi nào.

Sau đó, cô lại nâng cao cảnh giác là bởi lo rằng nếu không ai “tiếp chiêu” của mình, manh mối sẽ đứt gãy ở đây.

Người đàn ông hiển nhiên đã có ý lùi bước.

Phương Lam cuống lên, bèn đứng phắt dậy, cởi chiếc vòng Càn Khôn trên cổ tay ra rồi đập mạnh lên mặt bàn, nói: “Lục Di lần đầu đến đây còn lạ nước lạ cái, chỉ cần các hạ dẫn mối, những thứ khác không cần phải bận tâm.”
Người nọ nhìn cô, lại liếc nhìn vòng Càn Khôn trên bàn, thầm cân nhắc.

Trái tim Phương Lam như treo trên đầu sợi chỉ, cô biết món quà ông Lâm tặng mình chắc chắn không phải thứ tầm thường.

Nếu không, Chiêm Đài đã chẳng tắm tắc khen cô được lòng ông ngay khi nhìn thấy chiếc vòng.

Ngặt nỗi, cô không nắm chắc người đàn ông kia có bị cám dỗ bởi nó hay không?
Con người ta luôn động lòng trước tiền tài, sắc đẹp.

Cô không có vật tùy thân, song hoàn toàn không muốn đi đến bước đường phải “bán sắc”.

May mắn thay, người đàn ông chỉ do dự chốc lát, ánh mắt hắn như dán chặt vào chiếc vòng, nhưng vẫn dè chừng xuất thân từ phái Âm Sơn Thập Phương của cô, cho nên mới không đưa tay cướp lấy.

Một lát sau, hắn nghiến răng nói: “Tôi không biết vì sao cô lại cần dùng đến thuốc dẫn, càng chẳng biết kiếm ở đâu cho cô.

Tuy nhiên, nếu cô muốn tìm vài đứa trẻ thông minh nhanh nhẹn để đi nghe ngóng tin tức, tôi có thể giới thiệu cho cô người “cầm trịch” đường Trường Phong.

Cô ta vừa đẹp người vừa đẹp nết, hiền lành tốt bụng, còn nhận nuôi rất nhiều trẻ em vô gia cư.”

Người vừa xinh đẹp lại hiền lành? Nhận nuôi? Phương Lam cười khẩy, những lời này chỉ lừa được đứa trẻ lên ba mà thôi.

Xưa nay, cái gọi là những việc làm núp dưới vỏ bọc từ thiện, chẳng qua tập trung toàn sự ích kỷ, tham lam, thối nát.

Nếu thật sự yêu trẻ con thì tại sao còn bắt chúng đi nghe ngóng tin tức cho người khác?
Trong lòng cô vô cùng khinh bỉ và căm ghét, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra vui mừng.

Cô đã bắt gặp ánh mắt người kia lóe lên khi nhìn chiếc vòng Càn Khôn, rành rành là đã bị cám dỗ.

Hắn mím môi, cụp mắt, hơi nghiêng người tránh sang bên: “Mời cô.”
Chạng vạng ngày hôm đó, ráng chiều như máu nhuộm hết cả biển mây màu trắng phía chân trời thành màu vỏ quýt, đối lập với mặt trời đang lặn là vầng trăng trắng mờ thấp thoáng trên không trung.

“Trăng đêm nay tròn quá…” Cô khẽ nói.

Kể từ sau khi Lục Ấu Khanh mất tích, cô đã đón ba mùa Trung thu, có điều, trăng tròn mà người vẫn chưa được đoàn tụ.

Cô vốn cho rằng ở bên Chiêm Đài, dù đêm Trung thu năm nay là một trận chiến đẫm máu, nhưng chung quy hai người họ sẽ vẫn sum vầy bên nhau.

Nào ngờ quanh đi quẩn lại, đêm Trung thu hôm qua, rốt cuộc chỉ có cậu tham gia trận chiến, còn cô thì ngủ say tít.

Người đàn ông thoáng nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, sau đó cất lời phụ họa: “Trung thu mà, tất nhiên là trăng phải tròn rồi.”
Không hiểu sao Phương Lam lại có cảm giác thật lạ lùng, nhưng chỉ gật đầu và đi theo hắn.

Màn đêm từ từ buông xuống, người đi đường cũng thưa dần.

Một gia đình ba người vội vàng đi ngang qua họ, hai vợ chồng dẫn theo đứa con tầm 7, 8 tuổi, sốt ruột thúc giục đứa trẻ: “Đi nhanh lên con, lễ hội ánh sáng sắp bắt đầu rồi.”
Dường như có tiếng nhạc du dương văng vẳng bên tai.

Bên đường có quán cà phê đã đóng cửa, Phương Lam liếc nhìn vào trong quán, tình cờ trông thấy chiếc TV lớn treo trên quầy bar đang phát chương trình của đài Hồ Nam.

Các nghệ sĩ trang điểm lộng lẫy đứng thành hàng, một nam ca sĩ trẻ tóc đen, mặc âu phục màu đen, mặt mũi khôi ngô đang cầm mic đứng hát trên sân khấu.

Ánh sáng rọi tới, anh ta như được bao phủ bởi một vầng hào quang màu xanh nhạt, trên tấm phông cực lớn phía sau là vầng trăng tròn treo trên cao.

Phương Lam như bị sét đánh.

Đây rõ ràng là tiết mục đêm hội Trung thu do Đài truyền hình tổ chức.

Lúc rạng sáng, việc đầu tiên cô làm sau khi tỉnh lại sau cơn mê là lấy điện thoại di động ra xem thời gian.

Hôm nay là ngày 25 tháng 9 dương dịch, ngày 16 tháng 8 âm lịch, cũng là một ngày sau Trung thu.

Hôm nay là một ngày sau cuộc chiến đêm Trung thu mà Chiêm Đài và ông Lâm đã hẹn nhau.

Phương Lam nhìn thời gian trên điện thoại, cô cứ đinh ninh rằng mình đã ngủ suốt một ngày một đêm, còn hai ông cháu Chiêm Đài đã vùi thân trong trận chiến, không thể trở về.

Nhưng kỳ thực, cô chỉ ngủ có mấy tiếng đồng hồ.

Bây giờ trên TV đang phát chương trình đêm hội Trung thu, gia đình ba người vừa đi ngang qua họ có nhắc đến lễ hội ánh sáng.

Mà, theo thông lệ thì thời điểm trình diễn ánh sáng là vào đêm Trung thu.

Phương Lam bất ngờ túm lấy cánh tay của người đàn ông: “Anh vừa… nói cái gì?”
Hắn giật mình, vô thức muốn hất bàn tay lạnh băng của cô ra, thái độ tránh như tránh rắn độc: “Xin đạo trưởng Lục hãy tự trọng, tôi chỉ nói là đêm Trung thu thì trăng đương nhiên phải tròn rồi.”
Phương Lam ôm ngực, há miệng thở dốc.

Đêm này mới đúng là đêm Trung thu.

Chiêm Đài và ông Lâm rất có thể vẫn chưa bắt đầu trận chiến ác liệt kia.

Mọi thứ vẫn còn kịp.


Thời gian và ngày tháng trên điện thoại của cô đã bị Chiêm Đài chỉnh sớm hơn một ngày.

Thảo nào, thảo nào cậu lại hứa với cô rằng, cậu sẽ ở bên cô khi cô tỉnh lại.

Chiêm Đài là một người trọng nghĩa và giữ lời, cậu nguyện dùng cả tính mạng của mình để trả ơn cứu mạng của Tống Thư Minh, thì làm sao có thể coi nhẹ lời hứa với cô, bỏ mặc cô nơi đất khách quê người cho được?
Cô chợt hiểu ra, cậu không thể về đúng giờ vì trận chiến đã ấn định còn chưa bắt đầu.

Cậu chỉnh ngày tháng trên điện thoại di động nhanh hơn một ngày, đồng thời căn chính xác thời gian và hiệu quả của thuốc để khi cô tỉnh lại sẽ đúng lúc cậu có mặt ở bên cô.

Hiện giờ cô đã tỉnh lại, nhưng đầu óc vẫn còn mê muội bởi thời gian đã bị điều chỉnh trên điện thoại, vì vậy suýt nữa bỏ lỡ trận chiến khốc liệt này.

Cô hít một hơi thật sâu, rồi quay sang nhoẻn miệng cười với người đàn ông vẫn nhìn cô với vẻ đề phòng.

Dưới ánh trăng mờ ảo, nụ cười ngọt ngào xinh tươi say đắm lòng người.

Người nọ sửng sốt, há hốc mồm.

Cô lại thừa cơ mà trầm giọng: “Tình hình thay đổi, cần phải tùy cơ ứng biến.

Cảm ơn anh đã tiễn tôi, sau này sẽ còn gặp lại.”
Cô nói một lèo, người đàn ông còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy cô chắp tay với mình, sau đó chạy nhanh về phía trước, giơ tay vẫy một chiếc taxi đỗ ven đường.

Động tác của cô lưu loát như thể đã lên sẵn kế hoạch.

Hắn vẫn đang ngơ ngác, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ngồi lên xe nhanh chóng rời đi.

Giọng nói trầm lắng của ông Lâm dường như vang vọng bên tai Phương Lam.

Ngày tết Trung Nguyên, cô hồn dã quỷ đều tự do đi lại.

Khi màn đêm buông xuống, đèn đuốc được thắp lên, người dân trong thành phố tụ tập hai bên bờ sông Phần, xem biểu diễn những trò chơi gian dân, thả đèn hoa đăng.

Lễ hội ánh sáng của đêm Trung thu năm nay ở Long Thành cũng diễn ra bên bờ sông.

Vầng trăng dưới nước làm nổi bật vầng trăng trên trời, mang nét đặc sắc riêng.

Ông Lâm chọn ra tay vào đêm Trung thu là vì, khi đám đông tụ lại, dương khí dồi dào, những xác sáp bọc da người và hồn chết đuối núp bóng trò chơi dân gian sẽ được người khống chế chúng dẫn ra ngoài.

Đêm nay, đi dọc theo bờ sông Phần sẽ không thể thiếu màn trình diễn tuyệt kỹ múa gậy, cô chỉ cần ngoan ngoãn theo sau đám trò chơi dân gian là có thể lần ra sào huyệt của chúng.

Nếu cô đoán không nhầm thì ông Lâm và Chiêm Đài đã lẻn vào hang ổ của chúng, nhân lúc chúng chui ra ngoài để bố trí mai phục.

Đến lúc chúng trở về, họ sẽ tiện thay hốt gọn một mẻ.

Cô cứ đi theo xác sáp bọc da người là sẽ lần tìm được hang ổ của chúng, vừa hay có thể trong ngoài phối hợp với họ tạo thành thế gọng kìm.

Trái tim đập dồn dập, Phương Lam buộc bản thân phải bình tĩnh lại.

Cô xuống xe khi còn cách bờ sông một khoảng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện