Thế là cũng đến ngày mà Lý Nhã Tranh làm đám cưới với Trần Phong.

Sáng hôm sau...

Mọi thứ đã chuẩn bị xong nhưng còn Lý Nhã Tranh thì vừa trang điểm vừa buồn ngủ.

* Ngáp *

—Tranh Tranh hôm qua con không ngủ hay sao mà hôm nay ngáp ngắn ngáp dài vậy ? -Bà Lý hỏi

— Cái bà này con gái chuẩn bị về nhà chồng thì phải lo lắng một chút chứ ! -Ông Lý vỗ vai Lý Nhã Tranh nói.

— Cũng đúng ! -Bà Lý cười nói.

“ Bố mẹ à con ở đây đã được vài tuần rồi, không còn xa lạ nữa, chỉ tại hôm qua anh ta nói cái câu đó mà làm mình mất ngủ, đã thế sáng ngày còn phải dậy sớm " -Lý Nhã Tranh thanh minh trong lòng.

Mọi người đã tập trung đông đủ hết chỉ còn chờ Lý Nhã Tranh nữa là xong. Trần Phong đã chuẩn bị tinh thần dù là một tổng tài lạnh lùng nhưng không biết sao bây giờ anh lại thấy lo lắng.

Cuối cùng thì Lý Nhã Tranh cũng đã được bố cô dắt tay ra trước sự ngỡ ngàng của mọi người đặc biệt là Trần Phong anh thật sự nhìn cô không chớp mắt thấy con trai mình như thế Trần phu nhân cười nhẹ.

Ông Lý đưa tay con gái mình cho Trần Phong và nói :

— Nhờ con thay ta chăm sóc tốt cho con gái ta.

— Con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy !

Trần Phong nhận lấy cánh tay của cô từ ông Lý. Lý Nhã Tranh liếc mắt sang nhìn anh một cái, vừa nhìn thấy anh hai mắt cô sáng lên.

(☉。☉)

“ Sao anh ta đẹp trai vậy chứ ! Thật sự là quá hoàn hảo ! " -Lý Nhã Tranh khen anh trong lòng nhưng lại lén nhìn bản thân mình.

“ Ngực mình sao có vẻ nhỏ vậy biết thế lúc nãy mặc áo cưới độn thêm một ít cho nó căng ! Bây giờ mình so với anh ta thì tức chết mất ! " -Lý Nhã Tranh bực bội vì việc mình không bằng Trần Phong.

Đang đi với anh đến chỗ làm lễ thì đôi giày cao gót vẹo sang một bên. Trong khoảnh khắc đó, Lý Nhã Tranh cảm thấy mình thật thê thảm chuẩn bị làm trò cười mất.

Đang nhắm mắt chuẩn bị làm trò cười thì ai ngờ vòng eo đã được giữ chặt bởi bàn tay to lớn của Trần Phong đã giữ lấy eo cô, cô nhìn lên thấy ánh mắt của anh đang nhìn cô, tai cô bắt đầu đỏ lên cô vội vàng quay đầu đi chỗ khác nói nhỏ :

— Xin... xin lỗi lần đầu đi giày cao gót nên hơi đau chân...

Gương mặt Trần Phong bỗng thoáng qua một nụ cười, chậm rãi nói :

— Phu nhân phải đi đứng cẩn thận chứ !

“ Phu... Phu .... Phu Nhân ?! "

Lý Nhã Tranh bàng hoàng, ngôn ngữ của một người tổng tài cao thượng thì người bình thường sẽ không đoán ra được nhưng một khi mà nói ra từ để cho người khác hiểu được ý nghĩa thì đó chính là điều tồi tệ cho người đó.

Cũng may Lý Nhã Tranh vẫn còn sót lại một chút sự tỉnh táo đủ để giữ cho cô bước theo Trần Phong.

Đến trước mặt linh mục, ông hỏi :

— Trần Phong con có đồng ý kết hôn vói người phụ nữ này không ? Cho dù bệnh tật hay khỏe mạnh đều phải yêu thương, tôn trọng, đón nhận cô ấy và ở bên nhau đến cuối đời hay không ? Trần Phong thong thả trả lời :

— Con đồng ý !

— Còn con Lý Nhã Tranh ? Con có đồng ý người đàn ông này trở thành chồng con không ? Dù bệnh tật hay khỏe mạnh đều phải yêu thương, chăm sóc, tôn trọng và đón nhận anh ấy, mãi mãi chung thủy và ở bên nhau cuối đời hay không ?

Lý Nhã Tranh vẫn đang ở trạng thái treo máy.

— Lý Nhã Tranh ? Lý Nhã Tranh ? -Linh mục gọi cô.

Cô vẫn tiếp tục trong trạng thái treo máy chưa có người bắt máy...

Cuối cùng Trần Phong cũng không chịu nỗi nữa, anh bực bội khẽ lắc tay cô. Đang làm đám cưới mà cũng lơ đãng chắc cả thế giới chỉ có mình cô là không chú ý đến đám cưới của mình.

— Gì vậy ? Sao...sao thế ? -Cô giật mình

Linh mục không biết nói gì :

— Lý Nhã Tranh, con có đồng ý lấy người đàn ông này làm chồng hay không ?

— Không.... -Cô trả lời theo phản xạ.

* Hử * -Trần Phong mặt tối sầm lại.

Nhìn mặt anh tối sầm lại cuối cùng đầu óc cô cũng đã tỉnh, nếu không tỉnh thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

Cô nghiến răng, quyết tâm nói :

— Con đồng ý !

Lần này linh mục mới thở phào nhẹ nhõm :

— Có thiên chúa chứng giám bây giờ hai con đã trở thành vợ chồng, xin chúa chúc phúc, ban phước cho chúng con, a men ! Trần Phong, Lý Nhã Tranh cha đã chứng giám cho các con thề nguyện yêu thương nhau chăm sóc lẫn nhau bây giờ cha xin tuyên bố với mọi người ở đây bây giờ các con đã là vợ chồng nên hãy yêu thương nhau, còn giờ chú rể có thể hôn cô dâu rồi !

Lý Nhã Tranh chưa định hình lại thì mặt cô đã nóng lên đến khi hoàn hồn thì đã thấy Trần Phong đã nâng mặt cô, hôn lên môi cô.

Nụ hôn nhẹ nhàng dừng lại trên đôi môi cô trong tích tắc rồi rời đi. Phút chốc ở dưới đã nổ ra một tràng pháo tay thiệt liệt, ông bà Lý và mẹ của Trần Phong xúc động đến mức rơi nước mắt.

Trong tiếng hoan hô vui mừng thì chỉ có một người buồn bã muốn gào khóc, đứng giống một bức tượng đá, một bức tượng đá có tên là Lý Nhã Tranh.

Câu “ Phu nhân " khi nãy đã làm cho cô kinh hãi thì bây giờ nụ hôn đó đã làm cho cô kinh hoàng, cô kinh hoàng đến mấy phút sau, Lý Nhã Tranh vẫn đang ngập trong trạng thái mộng du, trong trạng thái không hiểu chuyện gì vừa xảy ra với mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện