Khỏi phải nói, sau khi nghe xong một màn giới thiệu không đâu vào đâu của Dịch Hạo Phong. Hoa Tự Tâm nhìn vào màn hình điện thoại, rồi nhìn đến dãy số quen thuộc đã gọi điện qua bao năm tháng nhưng vẫn không thể tin vào mắt mình được. Âm thanh kì lạ, gia thế kinh khủng này chắc chắn không phải là Hoa Từ Vũ- con trai yêu quý của ông.
Hoa Tự Tâm cố nén lại tinh thần đang bị sốc của mình, vừa cười hề hề vừa khổ sở hỏi.
"Con là bạn học của Hoa Từ Vũ sao? Con trai của bác đi đâu rồi à?"
Dịch Hạo Phong bĩu môi, nhắc lại một lần nữa vào điện thoại.
"Con không phải bạn học của bé con, con chồng sắp cưới của bé con. Bố là bố vợ của con"
Hoa Tự Tâm ở đầu dây bên kia sốc đến độ tinh thần run rẩy, còn phải tựa vào con trâu của mình nghĩ ngơi. Cái người vừa nói qua điện thoại làm ông liên tưởng đến cảnh tình tiết trong phim đêm qua vừa coi.
Cái tình tiết máu chó gì mà con cái bỏ cha mẹ già ở quê nói rằng lên thành phố học hành thành tài, nào ngờ nó lừa bố mẹ nó để âm thầm cưới chồng đi theo nhà trai. Bỏ lại bố mẹ ở quê bơ vơ một mình, đến khi hai ông bà già lặn lội lên thăm con thì nó đã có một gia đình êm ấm thay vì học hành tử tế....
Càng nghĩ ba Hoa càng đau lòng, ông còn tự vuốt ve con trâu mình nuôi nhiều năm qua nói.
"Bông Cúc Nhỏ à, thằng cả nó đi lấy chồng rồi. Nhà ta nghèo lắm không có tiền mua sính lễ cho nó, chắc là nó thiệt thòi lắm phải không? Hay con thiệt thòi một tí nhé, ba bán con đi có được không? Thằng cả nó hư quá con nhỉ?"
Dịch Hạo Phong là con ma cà rồng có lỗ tai siêu thính, mặc dù chỉ là lời thì thầm nhỏ của ba Hoa với con trâu nhưng anh vẫn nghe rõ mà nói vào điện thoại.
"Ba vợ, ba vợ không cần lo đâu. Nếu ba thích trâu thì không cần bán đâu? Một con có ít quá không ạ? Hay con nói anh hai mang cho ba vợ mười con trâu nhé? Trâu nhà con nuôi là để làm thịt trong quân đội. Tính tình mấy con trâu đều hiền lành, ngoại trừ lâu lâu húc lòi ruột mấy chiến sĩ ngoài chiến trường ra thì khẳng định là trâu nuôi thả tự nhiên, trâu đi bộ nên thịt rất chắc chắn... ba vợ có thích không ạ?"
Hoa Tự Tâm nghe xong suýt nữa chỉ biết sợ hãi mà tức tưởi lăn ra ngất đi. Nhưng mà mạng người quan trọng hơn, ông không nén nổi tò mò hỏi.
"Vậy....những người bị húc lòi ruột đều chết hết sao? Thế tại sao gia đình con không bán đàn trâu đó đi?"
Quân đội mà Dịch Hạo Phong đang nhắc đến đâu phải là người thường, bọn họ đều là ma cà rồng cấp cao. Cái chuyện bị một con trâu húc chết là chuyện không thể nào, thậm chí đám dơi quân đội kia còn kì quặc hơn. Nếu không có nhiệm vụ làm, họ thậm chí còn thi xem ai bị trâu húc nhiều nhất.
Dịch Hạo Phong ngẫm nghĩ rồi thật thà trả lời.
"Không có ạ, bọn họ vẫn sống bình thường. Chỉ cần nhét ruột lại thôi ạ..."
Hoa Tự Tâm bị doạ đến phát khiếp, cảm thấy thế giới này đúng là điên rồi. Cái gì mà nhét ruột vào sống tiếp, chẳng lẽ con trai mình quen một kẻ sát nhân biến thái sao? Không được rồi...phải gọi điện thoại báo cảnh sát thôi.
Hoa Từ Vũ dùng chút sức lực cuối cùng cố gắng đứng dậy, thành công cướp điện thoại từ tay con dơi bự nào đó. Tránh để anh nói lung tung, Hoa Từ Vũ vừa khổ sở vừa giải thích.
"Ba! Là con đây. Vừa nãy là bạn học của con, vì học nhiều quá cho nên hoá ngốc mà nói nhảm thôi ạ. Ba đừng có để ý được không?"
Ngay tại lúc Hoa Tự Tâm muốn tắt máy để báo cảnh sát thì giọng con trai cưng vang lên. Một câu khẳng định của cậu khiến hồn vừa đang treo trên mây của ông quay ngược trở về. Ông cầm chắc điện thoại hỏi.
"Có thật không vậy con trai cưng"
Hoa Từ Vũ vừa đẩy cái đầu con dơi bự nào đó ra đang tính chu mỏ hôn mình vừa đối phó với Hoa Tự Tâm.
"Dạ phải ạ, ba đừng lo. Con vẫn học hành chăm chỉ"
"Con trai à, giao lưu với bạn bè là điều tốt. Nhưng con phải biết lựa bạn mà chơi chứ. Thằng bé nó bị điên lâu chưa?"
Hoa Từ Vũ cười trừ trả lời.
"Anh ấy không có bị điên, chỉ là hơi ngốc thôi..."
Dịch Hạo Phong nghe hai cha con họ Hoa chê mình ngốc, trong lòng oan ức đến muốn khóc một trận. Mặc kệ hai cha con kia nói chuyện vui vẻ với nhau, Dịch Hạo Phong ngồi xổm xuống một góc cầm điện thoại của mình lên, nhấn một cuộc gọi.
"Anh hai, ba vợ chê em ngốc. Còn không tin nhà mình có nuôi mười con trâu. Anh hai, ba vợ còn nói bé con nên tránh xa em ra. Hic"
Em trai lần đầu tiên chịu ấm ức đến nghẹn ngào, Dịch Hạo Vũ làm gì để yên chuyện này. Mặc kệ bản thân đang giận dỗi em trai, y gào ầm lên trong điện thoại.
"Dám khinh thường em trai ông đây à? Cái gì mà mười con trâu, anh đây cho nhà vợ em một chăn trại nuôi trâu. Em trai không cần chịu oan ức, nhà họ muốn gì anh đều cho. Ngoan ngoan nào, đừng khóc nha. Hôn chụt anh hai một cái đi nào"
Dịch Hạo Phong sau khi nghe anh trai đồng ý thì nhanh chóng lật mặt đáp.
"Vậy thì tốt rồi, trông chờ vào anh hai. Tạm biệt"
Dịch Hạo Vũ ở bên kia điện thoại lần thứ N ngã vào lòng Ninh Trạch khóc huhu vì bị em trai lừa...
Hoa Tự Tâm cố nén lại tinh thần đang bị sốc của mình, vừa cười hề hề vừa khổ sở hỏi.
"Con là bạn học của Hoa Từ Vũ sao? Con trai của bác đi đâu rồi à?"
Dịch Hạo Phong bĩu môi, nhắc lại một lần nữa vào điện thoại.
"Con không phải bạn học của bé con, con chồng sắp cưới của bé con. Bố là bố vợ của con"
Hoa Tự Tâm ở đầu dây bên kia sốc đến độ tinh thần run rẩy, còn phải tựa vào con trâu của mình nghĩ ngơi. Cái người vừa nói qua điện thoại làm ông liên tưởng đến cảnh tình tiết trong phim đêm qua vừa coi.
Cái tình tiết máu chó gì mà con cái bỏ cha mẹ già ở quê nói rằng lên thành phố học hành thành tài, nào ngờ nó lừa bố mẹ nó để âm thầm cưới chồng đi theo nhà trai. Bỏ lại bố mẹ ở quê bơ vơ một mình, đến khi hai ông bà già lặn lội lên thăm con thì nó đã có một gia đình êm ấm thay vì học hành tử tế....
Càng nghĩ ba Hoa càng đau lòng, ông còn tự vuốt ve con trâu mình nuôi nhiều năm qua nói.
"Bông Cúc Nhỏ à, thằng cả nó đi lấy chồng rồi. Nhà ta nghèo lắm không có tiền mua sính lễ cho nó, chắc là nó thiệt thòi lắm phải không? Hay con thiệt thòi một tí nhé, ba bán con đi có được không? Thằng cả nó hư quá con nhỉ?"
Dịch Hạo Phong là con ma cà rồng có lỗ tai siêu thính, mặc dù chỉ là lời thì thầm nhỏ của ba Hoa với con trâu nhưng anh vẫn nghe rõ mà nói vào điện thoại.
"Ba vợ, ba vợ không cần lo đâu. Nếu ba thích trâu thì không cần bán đâu? Một con có ít quá không ạ? Hay con nói anh hai mang cho ba vợ mười con trâu nhé? Trâu nhà con nuôi là để làm thịt trong quân đội. Tính tình mấy con trâu đều hiền lành, ngoại trừ lâu lâu húc lòi ruột mấy chiến sĩ ngoài chiến trường ra thì khẳng định là trâu nuôi thả tự nhiên, trâu đi bộ nên thịt rất chắc chắn... ba vợ có thích không ạ?"
Hoa Tự Tâm nghe xong suýt nữa chỉ biết sợ hãi mà tức tưởi lăn ra ngất đi. Nhưng mà mạng người quan trọng hơn, ông không nén nổi tò mò hỏi.
"Vậy....những người bị húc lòi ruột đều chết hết sao? Thế tại sao gia đình con không bán đàn trâu đó đi?"
Quân đội mà Dịch Hạo Phong đang nhắc đến đâu phải là người thường, bọn họ đều là ma cà rồng cấp cao. Cái chuyện bị một con trâu húc chết là chuyện không thể nào, thậm chí đám dơi quân đội kia còn kì quặc hơn. Nếu không có nhiệm vụ làm, họ thậm chí còn thi xem ai bị trâu húc nhiều nhất.
Dịch Hạo Phong ngẫm nghĩ rồi thật thà trả lời.
"Không có ạ, bọn họ vẫn sống bình thường. Chỉ cần nhét ruột lại thôi ạ..."
Hoa Tự Tâm bị doạ đến phát khiếp, cảm thấy thế giới này đúng là điên rồi. Cái gì mà nhét ruột vào sống tiếp, chẳng lẽ con trai mình quen một kẻ sát nhân biến thái sao? Không được rồi...phải gọi điện thoại báo cảnh sát thôi.
Hoa Từ Vũ dùng chút sức lực cuối cùng cố gắng đứng dậy, thành công cướp điện thoại từ tay con dơi bự nào đó. Tránh để anh nói lung tung, Hoa Từ Vũ vừa khổ sở vừa giải thích.
"Ba! Là con đây. Vừa nãy là bạn học của con, vì học nhiều quá cho nên hoá ngốc mà nói nhảm thôi ạ. Ba đừng có để ý được không?"
Ngay tại lúc Hoa Tự Tâm muốn tắt máy để báo cảnh sát thì giọng con trai cưng vang lên. Một câu khẳng định của cậu khiến hồn vừa đang treo trên mây của ông quay ngược trở về. Ông cầm chắc điện thoại hỏi.
"Có thật không vậy con trai cưng"
Hoa Từ Vũ vừa đẩy cái đầu con dơi bự nào đó ra đang tính chu mỏ hôn mình vừa đối phó với Hoa Tự Tâm.
"Dạ phải ạ, ba đừng lo. Con vẫn học hành chăm chỉ"
"Con trai à, giao lưu với bạn bè là điều tốt. Nhưng con phải biết lựa bạn mà chơi chứ. Thằng bé nó bị điên lâu chưa?"
Hoa Từ Vũ cười trừ trả lời.
"Anh ấy không có bị điên, chỉ là hơi ngốc thôi..."
Dịch Hạo Phong nghe hai cha con họ Hoa chê mình ngốc, trong lòng oan ức đến muốn khóc một trận. Mặc kệ hai cha con kia nói chuyện vui vẻ với nhau, Dịch Hạo Phong ngồi xổm xuống một góc cầm điện thoại của mình lên, nhấn một cuộc gọi.
"Anh hai, ba vợ chê em ngốc. Còn không tin nhà mình có nuôi mười con trâu. Anh hai, ba vợ còn nói bé con nên tránh xa em ra. Hic"
Em trai lần đầu tiên chịu ấm ức đến nghẹn ngào, Dịch Hạo Vũ làm gì để yên chuyện này. Mặc kệ bản thân đang giận dỗi em trai, y gào ầm lên trong điện thoại.
"Dám khinh thường em trai ông đây à? Cái gì mà mười con trâu, anh đây cho nhà vợ em một chăn trại nuôi trâu. Em trai không cần chịu oan ức, nhà họ muốn gì anh đều cho. Ngoan ngoan nào, đừng khóc nha. Hôn chụt anh hai một cái đi nào"
Dịch Hạo Phong sau khi nghe anh trai đồng ý thì nhanh chóng lật mặt đáp.
"Vậy thì tốt rồi, trông chờ vào anh hai. Tạm biệt"
Dịch Hạo Vũ ở bên kia điện thoại lần thứ N ngã vào lòng Ninh Trạch khóc huhu vì bị em trai lừa...
Danh sách chương