Dạo một vòng công viên giải trí một lần nữa cũng tốn không ít thời gian. Ngày mai còn có tiết, Hoa Từ Vũ nhìn đồng hồ rồi đề cập đến chuyện đi về.
Dịch Hạo Vũ cõng con gấu bông trên lưng, vẻ mặt hiền lành một tay nắm tay Từ Vũ một tay áp lên má của cậu. Nhiệt độ cơ thể của Hạo Phong rata thấp, Từ Vũ từ nãy đến giờ chen chúc trong đám người đông đúc bây giờ cảm nhận được một nhiệt độ mát mẻ làm tâm tình cậu thư giãn hơn chút.
"Nhóc con! Có mệt không? Loài người các em rất yếu. Hay là đi xe về nhé? Nếu em không thích thì anh bế em chạy về!"
Dịch Hạo Phong nhìn Hoa Từ Vũ nghiêng đầu cảm nhận sự mát mẻ từ cơ thể của mình còn tưởng cậu mệt. Con dơi bự lo lắng cho Hoa Từ Vũ nhưng bé con lại mỉm cười nói.
"Hay chúng ta đi bộ về nhé? Em nắm tay anh, con đường tối này anh dắt em đi, chỉ có hai chúng ta thôi có được không?"
Hoa Từ Vũ nở nụ cười hiền hoà làm cho Dịch Hạo Phong trong lòng ngứa ngáy, bé con hôm nay ngoan ngoãn đến lạ khiến anh tưởng mình đang mơ. Bé con còn chủ động nắm tay anh. Con đường phía trước rộng thênh thang nhưng con ma cà rồng ngốc nào đó chỉ hy vọng con đường này không có đích đến để cảm giác được bé con này nắm tay mãi thôi.
Hai người cùng nhau đi trên con phố nhỏ, trời cũng đã không còn sớm. Ngọn đèn đường vàng yếu ớt miễn cưỡng soi bóng của một người một ma cà rồng. Dịch Hạo Phong cẩn thận che chở cho cậu suốt quãng đường đi.
Nhìn dáng người cao lớn đi bên cạnh, trên lưng cõng con gấu bông vừa nãy tham gia trò chơi có được. Hoa Từ Vũ bất giác nhớ về những ngày đầu nhập học.
Cậu vô tình kéo vào một vòng rắc rối với đám học sinh quý tộc. Cậu biết được chuyện anh hiểu nhầm thư tình của bạn ngồi cùng bàn của cậu. Mặc kệ Hoa Từ Vũ giải thích rằng cậu không phải là người tỏ tình với anh nhưng anh vẫn cố chấp chọn cậu.
Rồi những ngày sống chung với ma cà rồng Hạo Phong, ban đầu cậu thật sự rất sợ. Sợ bị anh hút cạn máu, sợ anh sẽ ăn tươi nuốt sống mình. Nhưng Hạo Phong lại không làm thế, mỗi ngày trôi qua cùng anh. Nếu anh không bám lấy cậu thì cũng liên tục gọi tên bé con.
Cậu biết anh bị phong ấn nên mới ngốc nghếch như vậy, nhưng thời gian ở chung đến một lần mắng cậu Hạo Phong còn không nỡ huống gì là cắn cổ cậu.
Thời gian ở cạnh nhau, sẽ có những ngày Từ Vũ giải bài tập đến ngủ quên trên bàn. Đến lúc thức dậy đã thấy mình nằm trên giường, bài tập đang làm dang dở cũng được giải quyết xong.
Hoặc là vào những ngày tổ chức hội trường, Dịch Hạo Phong sẽ lén ăn gian giúp lớp của Từ Vũ để cậu tan học sớm, bản thân được nghỉ ngơi.
Sẽ có một Dịch Hạo Phong trời nắng sẽ mặc đồ kín từ trên xuống dưới đi tìm cậu. Cũng sẽ có một Dịch Hạo Phong lúc trời mưa sẵn sàng cầm ô đón cậu từ lớp học trở về kí túc xá.
Anh không thể ăn được thức ăn của con người, nhưng anh luôn đi hỏi mọi người xung quanh loài người thích ăn gì để mua cho cậu.
Ma cà rồng nào dám bắt nạt cậu, Dịch Hạo Phong cũng không để yên. Anh nhất định sẽ dạy dỗ một trận.
Còn có một lần trong lúc học thể dục cậu vô tình ngã trầy chân. Lúc đó tuy vết thương đã được băng bó nhưng khi vừa bước vào phòng mùi máu dường như thu hút được Dịch Hạo Phong. Đôi mắt anh chuyển đỏ nhìn chằm chằm vào cậu, lúc đó cậu tưởng mình tiêu đời rồi. Vậy mà Hạo Phong lại không làm gì, chỉ đùng đùng đi ra ngoài rồi mang về một bao thuốc sát trùng. Cẩn thận tẩy rửa vết thương cho Từ Vũ.
Từ nhỏ đến lớn cậu lớn lên trong cảnh bần hàn, ngoài tình yêu thương của cha mẹ ra thì ai cũng chê gia cảnh nhà cậu. Vậy mà Dịch Hạo Phong xuất hiện, áo quần mới, thức ăn ngon, chỗ ngủ mát mẻ, sự quan tâm một cách ngốc nghếch của anh khiến cậu động lòng.
Con ma cà rồng ngốc này chưa từng bắt nạt cậu.
Hoa Từ Vũ ngẩng đầu lên, nhờ ánh đèn vàng trên đường mà nhìn thấy được vẻ điềm trai mang vỏ bộc lạnh lùng của anh. Cậu nhịn không được mà lên tiếng.
"Dịch Hạo Phong, anh thích em hay là thích máu của em?"
Dịch Hạo Phong quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt ngơ ngác của anh nhìn thẳng vào mắt Hoa Từ Vũ. Dịch Hạo Phong ngẫm nghĩ một hồi rồi thành thật đáp.
"Mùi máu của bé con rất thơm, ban đầu anh rất thích nó. Nhưng không phải là kiểu muốn ăn, mà là động lòng. Giống như loài người nói chính là tiếng sét ái tình. Sau này ở chung với bé con, anh luôn có cảm giác rằng bé co rất quen. Dường như chúng ta đã gặp nhau từ rất lâu rồi. Ở bên bé con mỗi ngày anh đều thấy vui, mỗi ngày đều thấy nhớ bé con. Anh thích máu của bé con, anh cũng thích bé con nữa. Mọi người đều nói anh ngốc, chỉ có cái sức mạnh để ăn hiếp bé con. Anh biết bé con sợ anh, cũng khó mà thích anh. Nhưng anh rất rất thích bé con, anh hy vọng sau này bé con cũng thích anh. Anh rất ngốc, nhưng sẽ học cách yêu thương của loài người để bên em...ưm"
Dịch Hạo Phong luyên thuyên nói không ngừng nghỉ, đại loại chính là anh rất thích Hoa Từ Vũ. Nhưng anh biết mình ngốc nên sợ cậu sẽ chán ghét anh. Lời nói của anh còn rất nhiều nhưng lại bị một nụ hôn chặn lại.
Hai đôi môi chạm vào nhau, Hoa Từ Vũ chủ động nhướn người ôm cổ hôn anh. Đôi môi lạnh lẽo của Dịch Hạo Phong lần đầu cảm nhận được hơi ấm. Mà hơi ấm này chính là từ Hoa Từ Vũ mang lại.
Dịch Hạo Vũ, một con ma cà rồng bất tử ngày hôm nay bất động chỉ vì một nụ hôn của cậu bé loài người. Hoa Từ Vũ lúc buông Hạo Phong ra thì nhẹ nhàng ôm cổ anh thì thầm.
"Hạo Phong, em cũng thích anh, em rất thích anh. Xin lỗi vì giờ em mới nhận ra được tình cảm của mình. Mặc dù gia đình em nghèo, em không thể xứng với anh. Nhưng mà...sau này anh hãy thương em nhiều hơn nha anh"
Dịch Hạo Phong được bé con mình thích nhất tỏ tình, mặc dù anh không có máu chảy trong cơ thể. Nhưng anh bây giờ có thể tưởng tượng được dòng máu nóng mang tên tình yêu dường như đang hồi sinh một phần tâm hồn anh sống dậy.
Dịch Hạo Phong nhìn Hoa Từ Vũ, sau đó miệng mếu máo, nước mắt rưng rừng oà khóc.
"Hu...bé con cũng thích anh, bé con cũng thích anh. Em không được nuốt lời nhé. Bé con sau này cũng phải yêu anh nhiều nhiều nha. Bé con, anh muốn được hôn nữa"
Rõ ràng là một con dơi bự có sức uy hiếp người khác vậy mà bây giờ lại khóc hu hu như đứa trẻ lên ba. Hoa Từ Vũ chỉ có thể dở khóc dở cười giúp anh lau nước mắt, sau đó lại hết hôn má trái rồi má phải để dỗ dành con dơi ngốc nào đó.
Hai người bọn họ tình tứ ở bên đường mà không hề hay biết ở phía xa xa, sau lưng thùng rác có một con ma cà rồng nào đó đang khóc tu tu, kẻ đi bên cạnh phải vừa giúp con ma cà rồng kia xì mũi, vừa giúp nó lâu nước mắt.
"Ninh Trạch, em trai tôi cuối cùng cũng yêu thằng bé đó rồi. Nó không cần tôi, tôi mất em trai rồi... huhu...xì"
Ninh Trạch khổ sở vừa lau nước mắt giúp Dịch Hạo Vũ vừa than thở.
"Tôi đã nói với anh rồi, đừng có đi theo để tủi thân. Em trai anh chỉ là hẹn hò thôi mà, có phải là mất luôn em trai đâu. Ai ui ngoan đừng khóc nữa, sống cũng qua mấy thể kỉ rồi mà khóc lóc cái gì. Nào nào! Xì mũi cái mạnh một cái nữa nào, mặt mũi như mèo rồi"
"Hu hu....xì..."
Dịch Hạo Vũ không nói, nhưng Dịch Hạo Vũ tổn thương...
Dịch Hạo Vũ cõng con gấu bông trên lưng, vẻ mặt hiền lành một tay nắm tay Từ Vũ một tay áp lên má của cậu. Nhiệt độ cơ thể của Hạo Phong rata thấp, Từ Vũ từ nãy đến giờ chen chúc trong đám người đông đúc bây giờ cảm nhận được một nhiệt độ mát mẻ làm tâm tình cậu thư giãn hơn chút.
"Nhóc con! Có mệt không? Loài người các em rất yếu. Hay là đi xe về nhé? Nếu em không thích thì anh bế em chạy về!"
Dịch Hạo Phong nhìn Hoa Từ Vũ nghiêng đầu cảm nhận sự mát mẻ từ cơ thể của mình còn tưởng cậu mệt. Con dơi bự lo lắng cho Hoa Từ Vũ nhưng bé con lại mỉm cười nói.
"Hay chúng ta đi bộ về nhé? Em nắm tay anh, con đường tối này anh dắt em đi, chỉ có hai chúng ta thôi có được không?"
Hoa Từ Vũ nở nụ cười hiền hoà làm cho Dịch Hạo Phong trong lòng ngứa ngáy, bé con hôm nay ngoan ngoãn đến lạ khiến anh tưởng mình đang mơ. Bé con còn chủ động nắm tay anh. Con đường phía trước rộng thênh thang nhưng con ma cà rồng ngốc nào đó chỉ hy vọng con đường này không có đích đến để cảm giác được bé con này nắm tay mãi thôi.
Hai người cùng nhau đi trên con phố nhỏ, trời cũng đã không còn sớm. Ngọn đèn đường vàng yếu ớt miễn cưỡng soi bóng của một người một ma cà rồng. Dịch Hạo Phong cẩn thận che chở cho cậu suốt quãng đường đi.
Nhìn dáng người cao lớn đi bên cạnh, trên lưng cõng con gấu bông vừa nãy tham gia trò chơi có được. Hoa Từ Vũ bất giác nhớ về những ngày đầu nhập học.
Cậu vô tình kéo vào một vòng rắc rối với đám học sinh quý tộc. Cậu biết được chuyện anh hiểu nhầm thư tình của bạn ngồi cùng bàn của cậu. Mặc kệ Hoa Từ Vũ giải thích rằng cậu không phải là người tỏ tình với anh nhưng anh vẫn cố chấp chọn cậu.
Rồi những ngày sống chung với ma cà rồng Hạo Phong, ban đầu cậu thật sự rất sợ. Sợ bị anh hút cạn máu, sợ anh sẽ ăn tươi nuốt sống mình. Nhưng Hạo Phong lại không làm thế, mỗi ngày trôi qua cùng anh. Nếu anh không bám lấy cậu thì cũng liên tục gọi tên bé con.
Cậu biết anh bị phong ấn nên mới ngốc nghếch như vậy, nhưng thời gian ở chung đến một lần mắng cậu Hạo Phong còn không nỡ huống gì là cắn cổ cậu.
Thời gian ở cạnh nhau, sẽ có những ngày Từ Vũ giải bài tập đến ngủ quên trên bàn. Đến lúc thức dậy đã thấy mình nằm trên giường, bài tập đang làm dang dở cũng được giải quyết xong.
Hoặc là vào những ngày tổ chức hội trường, Dịch Hạo Phong sẽ lén ăn gian giúp lớp của Từ Vũ để cậu tan học sớm, bản thân được nghỉ ngơi.
Sẽ có một Dịch Hạo Phong trời nắng sẽ mặc đồ kín từ trên xuống dưới đi tìm cậu. Cũng sẽ có một Dịch Hạo Phong lúc trời mưa sẵn sàng cầm ô đón cậu từ lớp học trở về kí túc xá.
Anh không thể ăn được thức ăn của con người, nhưng anh luôn đi hỏi mọi người xung quanh loài người thích ăn gì để mua cho cậu.
Ma cà rồng nào dám bắt nạt cậu, Dịch Hạo Phong cũng không để yên. Anh nhất định sẽ dạy dỗ một trận.
Còn có một lần trong lúc học thể dục cậu vô tình ngã trầy chân. Lúc đó tuy vết thương đã được băng bó nhưng khi vừa bước vào phòng mùi máu dường như thu hút được Dịch Hạo Phong. Đôi mắt anh chuyển đỏ nhìn chằm chằm vào cậu, lúc đó cậu tưởng mình tiêu đời rồi. Vậy mà Hạo Phong lại không làm gì, chỉ đùng đùng đi ra ngoài rồi mang về một bao thuốc sát trùng. Cẩn thận tẩy rửa vết thương cho Từ Vũ.
Từ nhỏ đến lớn cậu lớn lên trong cảnh bần hàn, ngoài tình yêu thương của cha mẹ ra thì ai cũng chê gia cảnh nhà cậu. Vậy mà Dịch Hạo Phong xuất hiện, áo quần mới, thức ăn ngon, chỗ ngủ mát mẻ, sự quan tâm một cách ngốc nghếch của anh khiến cậu động lòng.
Con ma cà rồng ngốc này chưa từng bắt nạt cậu.
Hoa Từ Vũ ngẩng đầu lên, nhờ ánh đèn vàng trên đường mà nhìn thấy được vẻ điềm trai mang vỏ bộc lạnh lùng của anh. Cậu nhịn không được mà lên tiếng.
"Dịch Hạo Phong, anh thích em hay là thích máu của em?"
Dịch Hạo Phong quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt ngơ ngác của anh nhìn thẳng vào mắt Hoa Từ Vũ. Dịch Hạo Phong ngẫm nghĩ một hồi rồi thành thật đáp.
"Mùi máu của bé con rất thơm, ban đầu anh rất thích nó. Nhưng không phải là kiểu muốn ăn, mà là động lòng. Giống như loài người nói chính là tiếng sét ái tình. Sau này ở chung với bé con, anh luôn có cảm giác rằng bé co rất quen. Dường như chúng ta đã gặp nhau từ rất lâu rồi. Ở bên bé con mỗi ngày anh đều thấy vui, mỗi ngày đều thấy nhớ bé con. Anh thích máu của bé con, anh cũng thích bé con nữa. Mọi người đều nói anh ngốc, chỉ có cái sức mạnh để ăn hiếp bé con. Anh biết bé con sợ anh, cũng khó mà thích anh. Nhưng anh rất rất thích bé con, anh hy vọng sau này bé con cũng thích anh. Anh rất ngốc, nhưng sẽ học cách yêu thương của loài người để bên em...ưm"
Dịch Hạo Phong luyên thuyên nói không ngừng nghỉ, đại loại chính là anh rất thích Hoa Từ Vũ. Nhưng anh biết mình ngốc nên sợ cậu sẽ chán ghét anh. Lời nói của anh còn rất nhiều nhưng lại bị một nụ hôn chặn lại.
Hai đôi môi chạm vào nhau, Hoa Từ Vũ chủ động nhướn người ôm cổ hôn anh. Đôi môi lạnh lẽo của Dịch Hạo Phong lần đầu cảm nhận được hơi ấm. Mà hơi ấm này chính là từ Hoa Từ Vũ mang lại.
Dịch Hạo Vũ, một con ma cà rồng bất tử ngày hôm nay bất động chỉ vì một nụ hôn của cậu bé loài người. Hoa Từ Vũ lúc buông Hạo Phong ra thì nhẹ nhàng ôm cổ anh thì thầm.
"Hạo Phong, em cũng thích anh, em rất thích anh. Xin lỗi vì giờ em mới nhận ra được tình cảm của mình. Mặc dù gia đình em nghèo, em không thể xứng với anh. Nhưng mà...sau này anh hãy thương em nhiều hơn nha anh"
Dịch Hạo Phong được bé con mình thích nhất tỏ tình, mặc dù anh không có máu chảy trong cơ thể. Nhưng anh bây giờ có thể tưởng tượng được dòng máu nóng mang tên tình yêu dường như đang hồi sinh một phần tâm hồn anh sống dậy.
Dịch Hạo Phong nhìn Hoa Từ Vũ, sau đó miệng mếu máo, nước mắt rưng rừng oà khóc.
"Hu...bé con cũng thích anh, bé con cũng thích anh. Em không được nuốt lời nhé. Bé con sau này cũng phải yêu anh nhiều nhiều nha. Bé con, anh muốn được hôn nữa"
Rõ ràng là một con dơi bự có sức uy hiếp người khác vậy mà bây giờ lại khóc hu hu như đứa trẻ lên ba. Hoa Từ Vũ chỉ có thể dở khóc dở cười giúp anh lau nước mắt, sau đó lại hết hôn má trái rồi má phải để dỗ dành con dơi ngốc nào đó.
Hai người bọn họ tình tứ ở bên đường mà không hề hay biết ở phía xa xa, sau lưng thùng rác có một con ma cà rồng nào đó đang khóc tu tu, kẻ đi bên cạnh phải vừa giúp con ma cà rồng kia xì mũi, vừa giúp nó lâu nước mắt.
"Ninh Trạch, em trai tôi cuối cùng cũng yêu thằng bé đó rồi. Nó không cần tôi, tôi mất em trai rồi... huhu...xì"
Ninh Trạch khổ sở vừa lau nước mắt giúp Dịch Hạo Vũ vừa than thở.
"Tôi đã nói với anh rồi, đừng có đi theo để tủi thân. Em trai anh chỉ là hẹn hò thôi mà, có phải là mất luôn em trai đâu. Ai ui ngoan đừng khóc nữa, sống cũng qua mấy thể kỉ rồi mà khóc lóc cái gì. Nào nào! Xì mũi cái mạnh một cái nữa nào, mặt mũi như mèo rồi"
"Hu hu....xì..."
Dịch Hạo Vũ không nói, nhưng Dịch Hạo Vũ tổn thương...
Danh sách chương