Thật ra sau khi chết, sẽ không có thiên đường, không có địa ngục, không có thế giới bên kia. Nhưng cũng có thể những cái đó đều tồn tại, có điều là tôi không đến đó được mà thôi.
Rất nhiều năm về trước, khi tôi còn là một học sinh trung học, tôi có một anh bạn trai. Vì tôi chết đã lâu lắm rồi, nên ngay cả tên của cậu ấy tôi cũng không nhớ. Hồn ma thì rất dễ quên. Tuy vậy tôi có nhớ một đặc điểm trên cơ thể bạn trai tôi là bị thiếu mất một đốt ngón tay út ở bàn tay bên trái. Vậy nên trong câu chuyện này, tôi sẽ tạm gọi cậu ấy là Ngón Út.
Chúng tôi rất thích nhau, thậm chí còn ngủ lại ở nhà nhau được mà bố mẹ hai bên không nghi ngờ gì. Nguyên nhân rất đơn giản: vì chúng tôi đều là con trai. Hồi đó chuyện quan hệ đồng tính nam không còn quá xa lạ với xã hội, nhưng nói chung người ta vẫn thiếu hiểu biết. Đối với gia đình tôi và gia đình Ngón Út, đồng tính và chuyển giới giống nhau. Nếu "pê đê" thì chắc chắn phải ăn mặc giống con gái, cử chỉ ẻo lả và muốn có bộ phận sinh dục nữ. Khi quan hệ đồng tính nam, thì phải có một người "làm đàn ông" và một người "làm đàn bà". Thật ra tôi và Ngón Út có mối quan hệ kiểu "đổi chỗ" cho nhau, hôm nay thế này, ngày mai thế khác.
Thôi, chẳng nên nói nhiều cho người khác về chuyện giường chiếu của mình.
Giống như nhiều mối tình đồng tính khác vào thời điểm bấy giờ, chuyện tình yêu giữa tôi và Ngón Út không kéo dài được lâu như chúng tôi mong muốn. Khi tôi và Ngón Út được hai mươi tư tuổi, mẹ Ngón Út đổ bệnh. Ung thư giai đoạn cuối. Bà ấy muốn Ngón Út lấy vợ, sinh con để có thể yên lòng nhắm mắt.
Khoảnh khắc khi thấy gương mặt xám ngắt của Ngón Út, tôi cũng không biết rằng ai đang chết đi, mẹ của Ngón Út hay chúng tôi?
Cả tôi và Ngón Út đều không muốn điều này xảy ra. Chúng tôi cũng không ghét bỏ gì cô gái mà gia đình cậu ấy mai mối cho con trai mình (tôi tạm gọi cô ấy là Cúc Cu, bởi nhà cô ấy có một con chim, tôi chả nhớ chim gì). Cúc Cu cũng thích Ngón Út, chắc là từ hồi còn nhỏ đã thích rồi.
Trước ngày cưới một tuần, Ngón Út tìm đến nhà tôi vào lúc nửa đêm và rủ tôi đi trốn. Cậu ấy nói dối với người thân là đi du lịch với tôi để giã từ đời độc thân. Tôi chỉ kịp nhìn lại gia đình mình một lần cuối cùng rồi vội vàng đóng gói lấy những gì cần thiết, cùng Ngón Út bỏ đi.
Đó là ngày tôi bước chân vào đường chết.
Tôi và Ngón Út không ngờ rằng cha cậu ta phát hiện ra mối quan hệ giữa chúng tôi, Ông ta tóm được hai đứa chúng tôi ở sân bay rồi đấm cho tôi mấy phát. Chúng tôi đành trở về nhà mình, tạm thời, chỉ tạm thời mà thôi, từ bỏ giấc mộng được sống bên nhau.
Đám cưới của Ngón Út được tổ chức. Tôi cũng đến gặp cậu ấy, mặc cho ông bố cậu ta nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. Mà kể cả ông ấy có ăn thịt tôi thật, tôi cũng chẳng sợ. Tình yêu có thể khiến người ta làm rất nhiều thứ điên rồ.
Tôi thấy Ngón Út khóc. Tôi cũng khóc theo. Người ta chẳng hiểu hai thằng đàn ông, hai thằng bạn thân với nhau, một thằng đi lấy vợ, thì sao phải khóc? Cúc Cu cười bảo tôi rằng sẽ không giữ Ngón Út cho riêng mình. Cô ấy không hề biết rằng, chiếc nhẫn mình đeo vào tay Ngón Út sẽ thiêu đốt cậu ấy đau đớn đến mức nào.
Ngày Ngón Út lấy vợ là ngày tôi chết.
Tôi không hề tự sát mà là bị người ta hại chết. Khi ấy, tôi đang đứng ở bờ sông. Chỗ đó không hề có thanh chắn, rất dễ sảy chân gặp nạn. Tôi chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen xồ đến rồi cả người ngã nhào xuống nước. Nước rất lạnh, khác hẳn vòng tay ấm áp của Ngón Út. Phút giây tôi tự nhìn thấy thân thể tôi ngừng giãy giụa, tôi cũng hiểu rằng từ nay trở đi, xung quanh tôi sẽ chỉ còn là một dòng sông lạnh buốt.
Người ta đoán tôi chết vì uống rượu say trong đám cưới, bất cẩn ngã xuống sông.
Chỉ có mình tôi biết mình bị giết.
Ngón Út đoán rằng tôi tự sát. Và cậu ấy, hình như cũng có một phần nào đó chết đi.
Ban đầu tôi cũng đau khổ, cũng hoang mang, nhưng lâu dần thì tôi quen với việc mình đã chết. Tôi là người dễ chấp nhận, tôi cho rằng mỗi người chỉ có một số mệnh thôi. Đời người cũng giống như một cuốn sách bài tập được in sẵn. Có thể viết thêm, có thể bôi vẽ lời giải ra mười trang, một trăm trang, nhưng kết quả vẫn chỉ có một. Nếu tôi không chết vì rơi xuống sông thì cũng sẽ chết vì bị ô tô đâm, bị thiêu, bị thắt cổ, hay bị người ta đem đi bán nội tạng. Thời gian sẽ làm liền mọi vết thương, kể cả những vết thương tinh thần.
Cơ mà đã là vết thương thì ắt sẽ để lại sẹo. Đáng tiếc là vết sẹo ấy tồn tại trong lòng Ngón Út còn đang sống. Sống với nỗi đau cũng là một kiểu khổ đau nâng cao.
Tôi ở lại trong nhà của Ngón Út dù biết rằng mình chẳng nên làm thế. Âm dương vốn cách trở. Người sống kẻ chết không nên đến gần nhau. Tự cổ chí kim làm gì có mối tình người duyên ma nào không phải trả giá? Vậy mà chẳng biết vì sao tôi vẫn muốn sống gần Ngón Út. Cho dù mỗi lần thoáng cảm thấy sự tồn tại vô hình của tôi, cậu ấy lại thở dài buồn bã. Cho dù mỗi lần Ngón Út thở dài như thế, nỗi khổ sở trong tôi lại sống lại.
Cha Ngón Út đến chơi nhà con trai.
Ông ta nhìn thấy tôi đứng ở góc nhà, mồm há hốc ra vì kinh hoàng. Lòng tôi đột ngột ngùn ngụt những oán hận. Nước trên người tôi không biết từ đâu ra làm ướt nhẹp quần áo tóc tai. Da tôi phồng lên, không, cả người tôi đều phồng lên vì ngấm nước. Tôi như bị ai đó điều khiển, hai chân của tôi không còn thuộc về tôi nữa. Tôi khuỵu xuống, hai tay trở nên nhanh nhẹn lạ thường. Cứ thế, tôi lê lết đến chỗ cha của Ngón Út. Miệng tôi không ngừng rền rĩ:
- Trả mạng... trả mạng... trả mạng cho tôi...
- Không! Không! Tôi xin cậu! Tôi xin cậu!
Cha của Ngón Út quỳ sụp xuống đất mà lạy trước bóng ma của tôi.
- Tôi... chết oan lắm... Tôi chết... oan lắm...
- Không! Không! - Ông ta dập đầu lạy tôi như tế sao. - Tôi biết lỗi rồi! Tôi sẽ đi đầu thú! Tôi sẽ đi đầu thú!
Khi Ngón Út và Cúc Cu xuất hiện, chưng hửng nhìn cha mình dang lạy không khí, tôi mới trở lại bình thường. Cha Ngón Út không thấy tôi nữa.
Sau sự kiện đó, tôi bắt đầu bám theo cha của Ngón Út. Tôi luôn quanh quẩn ở cạnh ông ta. Mỗi lần tôi cảm thấy cơn giận trong lòng mình nổi lên thì ông ta cũng mơ hồ nhận ra không khí xung quanh thay đổi.
Ma quỷ đầy âm khí, ở cạnh người sống nhiều thì ắt người sống sẽ bị suy giảm dương khí trong người. Và khi dương suy thì người ta cũng dễ nhìn thấy những chuyện quái lạ. Cha của Ngón Út ngày càng ốm yếu gầy mòn dù trên thực tế, ông ta chẳng có bệnh gì cả. Cùng với sự suy kiệt về thể xác là sự hoảng loạn thần kinh. Ông ta bắt đầu nhìn thấy tôi, ngay cả khi tôi không có chủ ý khiến ông ta nhìn thấy mình.
Ngón Út cũng về nhà thăm cha mình. Tay cậu ấy dắt theo đứa con chắc khoảng năm, sáu tuổi. Nhìn ông già tiều tụy, ăn nói lung tung, Ngón Út thở dài bất lực. Ông ta bây giờ không còn tỉnh táo nữa, lúc nào cũng lảm nhảm những lời không ai hiểu rõ. Trừ tôi.
- Mày cút đi... Mày cút! Cút đi! Đừng có ám ảnh tao nữa! Mày cút đi!
Thỉnh thoảng khi có sức để ném một thứ đồ vật gì đó, ông ta sẽ vùng dậy quăng nó về phía tôi. Nhưng đời nào tôi lại bị ông ta ném trúng? Tôi đã là một hồn ma. Hôm ma không có thực thể. Gia đình cũng thuê thầy về trừ tà, cơ mà toàn thuê mấy tên lừa đảo, thành ra tôi không mảy may sứt mẻ chút nào.
Thế rồi cũng đến ngày cha của Ngón Út chết. Sống dưới sự ám ảnh của một hồn ma suốt mười năm, như thế kể cũng là thọ. Hồn của ông ta vừa hiện ra đã bị hai sinh vật nửa người nửa thú dắt đi. Hai sinh vật kia cũng nhìn tôi nhưng không nói gì.
Tôi quay về sống trong nhà Ngón Út. Cậu ta đã ly dị vợ. Đứa con trai sống với mẹ nó. Ngôi nhà này chỉ còn hai chúng tôi.
Rất gần, nhưng chẳng bao giờ có thể chạm đến. Ngón Út sẽ không bao giờ nhìn thấy tôi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đối với hồn ma thì càng không có chút ý nghĩa nào.
Một ngày nọ, tôi mở mắt ra đã thấy Ngón Út ngồi uống rượu một mình. Râu tóc cậu ta lởm chởm. Trên cái bàn trước mặt là hai ly rượu. Một ly rót xong vẫn còn đầy nguyên. Ngón Út cứ thế vừa uống vừa nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt. Ban đầu Ngón Út còn uống từ chén, từng chén. Sau thì cậu ta tu cả chai.
- Hức... sao lại chết? Hả... Hức. Sao lại chết? Đến... ợ... Đến mà uống! Uống với tôi đi!
Có trời mới biết trong lúc say bí tỉ như thế, Ngón Út đã thấy những gì. Nhưng cậu ta cứ hết khóc lại cười.
Rồi cũng đến ngày Ngón Út chết. Xung quanh con cháu của cậu ta ngồi đầy. Mắt Ngón Út nhắm chặt. Trước mắt tôi không phải là một ông cụ già chín mươi tuổi mà là một chàng thanh niên trẻ. Mặt cậu ta buồn buồn. Đó là Ngón Út, nhưng là Ngón Út của bảy mươi năm về trước. Hình như Ngón Út không nhìn thấy tôi.
Một quầng sáng lớn màu tím hiện lên, sáng đến độ tôi không thể nhìn nổi trong quầng sáng ấy có thứ gì. Cả Ngón Út lẫn tôi đều bị hút vào trong đó.
Quầng sáng ấy chính là con đường dẫn linh hồn đi đầu thai chuyển kiếp.
Tôi đã làm hồn ma ngón nghét bảy chục năm trời. Tôi đã đợi Ngón Út ở đây, đã ôm những chấp niệm chặt đến nỗi không thể siêu thoát nổi. Ấy thế mà đến phút cuối chúng tôi cũng không thể ở bên nhau.
Sau khi bước vào con đường ánh sáng màu tím, chắc chắn người ta sẽ quên hết tất cả.
Tôi phải làm gì đây?
Tôi phải làm gì đó.
Nhất định phải làm gì đó.
*****
Quang dừng xe ở trước cửa một công ty. Anh quay sang nói với hành khách:
- Của cậu hết hai mươi đồng.
- Đây, của anh đây.
Hành khách tên Sáng trả tiền rồi vội vã ra ngoài, đóng thật mạnh cửa xe lại. Quang định lái xe đi thì cậu ta gọi giật lại:
- Ấy chết! Anh lấy giúp em cái túi đựng tài liệu! Suýt thì quên!
Quang đưa cái túi cho Sáng rồi hỏi:
- Ồ, ngón tay của cậu bị sao thế?
- À, đẻ ra em đã thiếu một đốt ngón tay út bên trái anh ạ!
- Thế à? Hay quá nhỉ? Anh cũng thế đấy!
Rồi Quang chìa tay ra và bảo:
- Đây này! Anh cũng thiếu một đốt trên ngón út bàn tay trái! Thôi cậu vào làm nhé, anh đi đây! Nhớ đánh giá anh năm sao!
Chưa kịp chờ Sáng nói gì, Quang đã lái xe đi mất.
Sáng đứng sững người trước cửa công ty. Ngón tay thiếu đốt của cậu nóng bừng lên. Cậu đưa tay sờ lên mặt mình, thấy đầm đìa nước mắt.
Sáng quăng luôn cái cặp đựng tài liệu mà chạy đuổi theo chiếc xe ô tô vừa chở mình:
- Chờ đã! Chờ đã!
Người lái xe tên Quang cứ thế phóng đi. Anh thoáng nghe thấy có tiếng người gọi giật lại phía sau, nhưng không biết có phải gọi mình không.
Thôi thì cứ dừng lại, biết đâu đúng là người ta gọi mình thật?
Rất nhiều năm về trước, khi tôi còn là một học sinh trung học, tôi có một anh bạn trai. Vì tôi chết đã lâu lắm rồi, nên ngay cả tên của cậu ấy tôi cũng không nhớ. Hồn ma thì rất dễ quên. Tuy vậy tôi có nhớ một đặc điểm trên cơ thể bạn trai tôi là bị thiếu mất một đốt ngón tay út ở bàn tay bên trái. Vậy nên trong câu chuyện này, tôi sẽ tạm gọi cậu ấy là Ngón Út.
Chúng tôi rất thích nhau, thậm chí còn ngủ lại ở nhà nhau được mà bố mẹ hai bên không nghi ngờ gì. Nguyên nhân rất đơn giản: vì chúng tôi đều là con trai. Hồi đó chuyện quan hệ đồng tính nam không còn quá xa lạ với xã hội, nhưng nói chung người ta vẫn thiếu hiểu biết. Đối với gia đình tôi và gia đình Ngón Út, đồng tính và chuyển giới giống nhau. Nếu "pê đê" thì chắc chắn phải ăn mặc giống con gái, cử chỉ ẻo lả và muốn có bộ phận sinh dục nữ. Khi quan hệ đồng tính nam, thì phải có một người "làm đàn ông" và một người "làm đàn bà". Thật ra tôi và Ngón Út có mối quan hệ kiểu "đổi chỗ" cho nhau, hôm nay thế này, ngày mai thế khác.
Thôi, chẳng nên nói nhiều cho người khác về chuyện giường chiếu của mình.
Giống như nhiều mối tình đồng tính khác vào thời điểm bấy giờ, chuyện tình yêu giữa tôi và Ngón Út không kéo dài được lâu như chúng tôi mong muốn. Khi tôi và Ngón Út được hai mươi tư tuổi, mẹ Ngón Út đổ bệnh. Ung thư giai đoạn cuối. Bà ấy muốn Ngón Út lấy vợ, sinh con để có thể yên lòng nhắm mắt.
Khoảnh khắc khi thấy gương mặt xám ngắt của Ngón Út, tôi cũng không biết rằng ai đang chết đi, mẹ của Ngón Út hay chúng tôi?
Cả tôi và Ngón Út đều không muốn điều này xảy ra. Chúng tôi cũng không ghét bỏ gì cô gái mà gia đình cậu ấy mai mối cho con trai mình (tôi tạm gọi cô ấy là Cúc Cu, bởi nhà cô ấy có một con chim, tôi chả nhớ chim gì). Cúc Cu cũng thích Ngón Út, chắc là từ hồi còn nhỏ đã thích rồi.
Trước ngày cưới một tuần, Ngón Út tìm đến nhà tôi vào lúc nửa đêm và rủ tôi đi trốn. Cậu ấy nói dối với người thân là đi du lịch với tôi để giã từ đời độc thân. Tôi chỉ kịp nhìn lại gia đình mình một lần cuối cùng rồi vội vàng đóng gói lấy những gì cần thiết, cùng Ngón Út bỏ đi.
Đó là ngày tôi bước chân vào đường chết.
Tôi và Ngón Út không ngờ rằng cha cậu ta phát hiện ra mối quan hệ giữa chúng tôi, Ông ta tóm được hai đứa chúng tôi ở sân bay rồi đấm cho tôi mấy phát. Chúng tôi đành trở về nhà mình, tạm thời, chỉ tạm thời mà thôi, từ bỏ giấc mộng được sống bên nhau.
Đám cưới của Ngón Út được tổ chức. Tôi cũng đến gặp cậu ấy, mặc cho ông bố cậu ta nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. Mà kể cả ông ấy có ăn thịt tôi thật, tôi cũng chẳng sợ. Tình yêu có thể khiến người ta làm rất nhiều thứ điên rồ.
Tôi thấy Ngón Út khóc. Tôi cũng khóc theo. Người ta chẳng hiểu hai thằng đàn ông, hai thằng bạn thân với nhau, một thằng đi lấy vợ, thì sao phải khóc? Cúc Cu cười bảo tôi rằng sẽ không giữ Ngón Út cho riêng mình. Cô ấy không hề biết rằng, chiếc nhẫn mình đeo vào tay Ngón Út sẽ thiêu đốt cậu ấy đau đớn đến mức nào.
Ngày Ngón Út lấy vợ là ngày tôi chết.
Tôi không hề tự sát mà là bị người ta hại chết. Khi ấy, tôi đang đứng ở bờ sông. Chỗ đó không hề có thanh chắn, rất dễ sảy chân gặp nạn. Tôi chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen xồ đến rồi cả người ngã nhào xuống nước. Nước rất lạnh, khác hẳn vòng tay ấm áp của Ngón Út. Phút giây tôi tự nhìn thấy thân thể tôi ngừng giãy giụa, tôi cũng hiểu rằng từ nay trở đi, xung quanh tôi sẽ chỉ còn là một dòng sông lạnh buốt.
Người ta đoán tôi chết vì uống rượu say trong đám cưới, bất cẩn ngã xuống sông.
Chỉ có mình tôi biết mình bị giết.
Ngón Út đoán rằng tôi tự sát. Và cậu ấy, hình như cũng có một phần nào đó chết đi.
Ban đầu tôi cũng đau khổ, cũng hoang mang, nhưng lâu dần thì tôi quen với việc mình đã chết. Tôi là người dễ chấp nhận, tôi cho rằng mỗi người chỉ có một số mệnh thôi. Đời người cũng giống như một cuốn sách bài tập được in sẵn. Có thể viết thêm, có thể bôi vẽ lời giải ra mười trang, một trăm trang, nhưng kết quả vẫn chỉ có một. Nếu tôi không chết vì rơi xuống sông thì cũng sẽ chết vì bị ô tô đâm, bị thiêu, bị thắt cổ, hay bị người ta đem đi bán nội tạng. Thời gian sẽ làm liền mọi vết thương, kể cả những vết thương tinh thần.
Cơ mà đã là vết thương thì ắt sẽ để lại sẹo. Đáng tiếc là vết sẹo ấy tồn tại trong lòng Ngón Út còn đang sống. Sống với nỗi đau cũng là một kiểu khổ đau nâng cao.
Tôi ở lại trong nhà của Ngón Út dù biết rằng mình chẳng nên làm thế. Âm dương vốn cách trở. Người sống kẻ chết không nên đến gần nhau. Tự cổ chí kim làm gì có mối tình người duyên ma nào không phải trả giá? Vậy mà chẳng biết vì sao tôi vẫn muốn sống gần Ngón Út. Cho dù mỗi lần thoáng cảm thấy sự tồn tại vô hình của tôi, cậu ấy lại thở dài buồn bã. Cho dù mỗi lần Ngón Út thở dài như thế, nỗi khổ sở trong tôi lại sống lại.
Cha Ngón Út đến chơi nhà con trai.
Ông ta nhìn thấy tôi đứng ở góc nhà, mồm há hốc ra vì kinh hoàng. Lòng tôi đột ngột ngùn ngụt những oán hận. Nước trên người tôi không biết từ đâu ra làm ướt nhẹp quần áo tóc tai. Da tôi phồng lên, không, cả người tôi đều phồng lên vì ngấm nước. Tôi như bị ai đó điều khiển, hai chân của tôi không còn thuộc về tôi nữa. Tôi khuỵu xuống, hai tay trở nên nhanh nhẹn lạ thường. Cứ thế, tôi lê lết đến chỗ cha của Ngón Út. Miệng tôi không ngừng rền rĩ:
- Trả mạng... trả mạng... trả mạng cho tôi...
- Không! Không! Tôi xin cậu! Tôi xin cậu!
Cha của Ngón Út quỳ sụp xuống đất mà lạy trước bóng ma của tôi.
- Tôi... chết oan lắm... Tôi chết... oan lắm...
- Không! Không! - Ông ta dập đầu lạy tôi như tế sao. - Tôi biết lỗi rồi! Tôi sẽ đi đầu thú! Tôi sẽ đi đầu thú!
Khi Ngón Út và Cúc Cu xuất hiện, chưng hửng nhìn cha mình dang lạy không khí, tôi mới trở lại bình thường. Cha Ngón Út không thấy tôi nữa.
Sau sự kiện đó, tôi bắt đầu bám theo cha của Ngón Út. Tôi luôn quanh quẩn ở cạnh ông ta. Mỗi lần tôi cảm thấy cơn giận trong lòng mình nổi lên thì ông ta cũng mơ hồ nhận ra không khí xung quanh thay đổi.
Ma quỷ đầy âm khí, ở cạnh người sống nhiều thì ắt người sống sẽ bị suy giảm dương khí trong người. Và khi dương suy thì người ta cũng dễ nhìn thấy những chuyện quái lạ. Cha của Ngón Út ngày càng ốm yếu gầy mòn dù trên thực tế, ông ta chẳng có bệnh gì cả. Cùng với sự suy kiệt về thể xác là sự hoảng loạn thần kinh. Ông ta bắt đầu nhìn thấy tôi, ngay cả khi tôi không có chủ ý khiến ông ta nhìn thấy mình.
Ngón Út cũng về nhà thăm cha mình. Tay cậu ấy dắt theo đứa con chắc khoảng năm, sáu tuổi. Nhìn ông già tiều tụy, ăn nói lung tung, Ngón Út thở dài bất lực. Ông ta bây giờ không còn tỉnh táo nữa, lúc nào cũng lảm nhảm những lời không ai hiểu rõ. Trừ tôi.
- Mày cút đi... Mày cút! Cút đi! Đừng có ám ảnh tao nữa! Mày cút đi!
Thỉnh thoảng khi có sức để ném một thứ đồ vật gì đó, ông ta sẽ vùng dậy quăng nó về phía tôi. Nhưng đời nào tôi lại bị ông ta ném trúng? Tôi đã là một hồn ma. Hôm ma không có thực thể. Gia đình cũng thuê thầy về trừ tà, cơ mà toàn thuê mấy tên lừa đảo, thành ra tôi không mảy may sứt mẻ chút nào.
Thế rồi cũng đến ngày cha của Ngón Út chết. Sống dưới sự ám ảnh của một hồn ma suốt mười năm, như thế kể cũng là thọ. Hồn của ông ta vừa hiện ra đã bị hai sinh vật nửa người nửa thú dắt đi. Hai sinh vật kia cũng nhìn tôi nhưng không nói gì.
Tôi quay về sống trong nhà Ngón Út. Cậu ta đã ly dị vợ. Đứa con trai sống với mẹ nó. Ngôi nhà này chỉ còn hai chúng tôi.
Rất gần, nhưng chẳng bao giờ có thể chạm đến. Ngón Út sẽ không bao giờ nhìn thấy tôi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đối với hồn ma thì càng không có chút ý nghĩa nào.
Một ngày nọ, tôi mở mắt ra đã thấy Ngón Út ngồi uống rượu một mình. Râu tóc cậu ta lởm chởm. Trên cái bàn trước mặt là hai ly rượu. Một ly rót xong vẫn còn đầy nguyên. Ngón Út cứ thế vừa uống vừa nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt. Ban đầu Ngón Út còn uống từ chén, từng chén. Sau thì cậu ta tu cả chai.
- Hức... sao lại chết? Hả... Hức. Sao lại chết? Đến... ợ... Đến mà uống! Uống với tôi đi!
Có trời mới biết trong lúc say bí tỉ như thế, Ngón Út đã thấy những gì. Nhưng cậu ta cứ hết khóc lại cười.
Rồi cũng đến ngày Ngón Út chết. Xung quanh con cháu của cậu ta ngồi đầy. Mắt Ngón Út nhắm chặt. Trước mắt tôi không phải là một ông cụ già chín mươi tuổi mà là một chàng thanh niên trẻ. Mặt cậu ta buồn buồn. Đó là Ngón Út, nhưng là Ngón Út của bảy mươi năm về trước. Hình như Ngón Út không nhìn thấy tôi.
Một quầng sáng lớn màu tím hiện lên, sáng đến độ tôi không thể nhìn nổi trong quầng sáng ấy có thứ gì. Cả Ngón Út lẫn tôi đều bị hút vào trong đó.
Quầng sáng ấy chính là con đường dẫn linh hồn đi đầu thai chuyển kiếp.
Tôi đã làm hồn ma ngón nghét bảy chục năm trời. Tôi đã đợi Ngón Út ở đây, đã ôm những chấp niệm chặt đến nỗi không thể siêu thoát nổi. Ấy thế mà đến phút cuối chúng tôi cũng không thể ở bên nhau.
Sau khi bước vào con đường ánh sáng màu tím, chắc chắn người ta sẽ quên hết tất cả.
Tôi phải làm gì đây?
Tôi phải làm gì đó.
Nhất định phải làm gì đó.
*****
Quang dừng xe ở trước cửa một công ty. Anh quay sang nói với hành khách:
- Của cậu hết hai mươi đồng.
- Đây, của anh đây.
Hành khách tên Sáng trả tiền rồi vội vã ra ngoài, đóng thật mạnh cửa xe lại. Quang định lái xe đi thì cậu ta gọi giật lại:
- Ấy chết! Anh lấy giúp em cái túi đựng tài liệu! Suýt thì quên!
Quang đưa cái túi cho Sáng rồi hỏi:
- Ồ, ngón tay của cậu bị sao thế?
- À, đẻ ra em đã thiếu một đốt ngón tay út bên trái anh ạ!
- Thế à? Hay quá nhỉ? Anh cũng thế đấy!
Rồi Quang chìa tay ra và bảo:
- Đây này! Anh cũng thiếu một đốt trên ngón út bàn tay trái! Thôi cậu vào làm nhé, anh đi đây! Nhớ đánh giá anh năm sao!
Chưa kịp chờ Sáng nói gì, Quang đã lái xe đi mất.
Sáng đứng sững người trước cửa công ty. Ngón tay thiếu đốt của cậu nóng bừng lên. Cậu đưa tay sờ lên mặt mình, thấy đầm đìa nước mắt.
Sáng quăng luôn cái cặp đựng tài liệu mà chạy đuổi theo chiếc xe ô tô vừa chở mình:
- Chờ đã! Chờ đã!
Người lái xe tên Quang cứ thế phóng đi. Anh thoáng nghe thấy có tiếng người gọi giật lại phía sau, nhưng không biết có phải gọi mình không.
Thôi thì cứ dừng lại, biết đâu đúng là người ta gọi mình thật?
Danh sách chương