Chẳng mấy chốc đã 5 tháng trôi qua, chiếc bụng nhỏ của cô giờ đã lớn, Diệp Tử Ái khó khăn đi xuống cầu thang lớn rồi lần mò tìm đồ ăn. Suốt mấy tháng nay cô đặc biệt rất háu ăn còn mau đói, không biết là do đứa trẻ này hay do cô! Bạch Tử Ngôn từ đó cũng bắt đầu cố gắng sắp xếp thời gian để dẫn cô đi ăn, còn sai Hà quản gia túc trực bên cạnh hễ cô có yêu cầu gì liền lập tức làm ngay.
Ban ngày anh bận rộn với công việc tối về còn chăm sóc cho cô, nhiều lúc cô thấy rất thương anh nhưng anh lại bảo chẳng sao cả chỉ cần cô muốn thì anh đều có thể làm được!
Cứ như thế Diệp Tử Ái như một thói quen được anh nuông chiều, ngồi trên ghế sofa cô chăm chú xem tivi miệng đang ăn chút bánh ngọt, còn chưa ăn xong đã kêu lớn
"Ngôn...anh lấy giùm em chút dưa hấu được không?
"Nước cam nữa...em muốn uống nước cam"
Thân hình cao lớn, chiếc áo sơmi quyến rũ giờ đây bận rộn đến sắn cả tay áo lên đem cho cô đủ thứ cô yêu cầu
"Em còn cần gì nữa không?"
Mồ hôi cũng bắt đầu lấm tấm trên trán, Diệp Tử Ái nhẹ nhàng dùng tay lau giúp anh sau đó nũng nịu nói
"Anh có mệt không?"
Bạch Tử Ngôn mặc dù rất mệt chưa bao giờ anh chăm sóc cho ai lại nhiệt tình như vậy, đây là lần đầu tiên! Tuy vậy anh vẫn không chút than vãn chậm rãi lắc đầu
"Không mệt!"
Nhìn thấy sự chu đáo cùng yêu thương của anh phút chốc khiến cô cảm động. Tự chủ động thưởng cho anh một cái hôn đằm thắm.
Nhận được sự ngọt ngào từ cô anh như tiếp thêm nguồn năng lượng mới không còn cảm thấy mệt mỏi nữa còn biến thế bị động thành chủ động ôm lấy cô tham lam quấn lấy.
Nửa đêm, Diệp Tử Ái khó ngủ mở mắt, cô tự dưng lại thèm ăn món mì hồi trước cô và anh từng ăn sau đó không nhịn được mà lay lay người đàn ông bên cạnh
"Ngôn...anh dậy đi"
Bạch Tử Ngôn trong cơn mơ màng tỉnh dậy theo bản năng sờ vào bụng cô lo lắng nói
"Tử Ái! Em thấy khó chịu ở đâu à?"
"Không phải..." thấy gương mặt còn chưa tỉnh ngủ mà vẫn quan tâm cô khiến cô không nhịn được cười
Bạch Tử Ngôn cẩn thận quan sát tỉ mỉ xem cô có vấn đề gì thấy cô vẫn không sao anh cũng thở phào nhẹ nhõm
"Ngôn...em đột nhiên muốn ăn món mì hôm trước em dẫn anh đi ăn"
Hả? Bạch Tử Ngôn còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị cô làm cho tỉnh táo hẳn ra, theo phản xạ nhìn ra ngoài cửa sổ kính, bầu trời tối đen như mực chỉ le lói điểm sáng là những ngôi sao nhỏ.
"Giờ này sao?" Anh hỏi lại lần nữa
Diệp Tử Ái e ấp gật đầu cô cũng không muốn bắt anh đi mua cho cô chỉ tại đứa nhỏ trong bụng này đòi! Làm cô khó chịu đến không ngủ được
Nén lại cảm giác phức tạp của mình, anh khoác tạm một chiếc áo bên ngoài sau đó xoa đầu cô đầy ôn nhu
"Được rồi! Đợi anh một chút anh sẽ đi mua về lập tức cho em"
Nói rồi anh đi ra ngoài, trực tiếp lái xe đi.
Tìm kiếm lần mò trên con đường cũ giữa trời đêm khuya cuối cùng cũng tới nơi, dừng chiếc siêu xe của mình bên đường rồi từ tốn bước xuống.
Cơn gió lạnh ban đêm khiến anh khẽ run lên một cái, anh chỉ khoác tạm một chiếc áo nên bây giờ ở ngoài nhiệt độ xuống thấp như vậy không tránh khỏi việc rét run.
Nhìn vào bên trong quán ăn đã thấy bà chủ bắt đầu dọn dẹp, cất đống bàn ghế cũ. Bạch Tử Ngôn nhanh chân đi đến lịch sử nói
"Cô làm giùm cháu một tô mì được không ạ?"
Bà chủ đưa mắt nhìn dáng người cao lớn cùng gương mặt điển trai của anh rồi lắc đầu
"Bán hết rồi"
Nghe xong, sắc mặt anh liền thay đổi. Không phải chứ? Bán hết rồi sao? Nhưng mà Tử Ái ở nhà đang đợi anh!
Rút trong túi ra bóp tiền sau đó lấy một sấp tiền mặt đặt lên bàn
"Cô làm giúp cháu đi...tiền này xem như trả cho cô"
Gương mặt hằn rõ những vết nhăn cùng đường nét mờ nhạt nhìn đống tiền trên bàn sau đó tay cầm chổi đang quét rác thuận thế quét mạnh dưới chân anh như xua đuổi.
Bạch Tử Ngôn không hiểu hành động này là gì chỉ kịp phản ứng né sang một bên
"Tôi đã nói là bán hết rồi! Cậu không nghe à?" Giọng nói có chút hung dữ nhìn Bạch Tử Ngôn
Ánh mắt anh lạnh lẽo hẳn đi, ngoài trời gió không ngừng tạt thẳng vào người anh còn anh thì lại bị bà chủ đuổi đi không thương tiếc. Tâm tình càng rối rắm hơn, Tử Ái chắc chắn là đang rất đói mà cô chỉ muốn ăn mì ở chỗ này nếu như trở về tay không sẽ khiến cô buồn. Không được! Anh nhất định phải mua được mì ở đây.
Từ mặt lạnh bất mãn anh dần chuyển sang có chút đáng thương tội nghiệp, giọng còn cố tình run run
"Cô giúp cháu đi mà! Thật ra là vợ cháu đang mang thai còn ở trong giai đoạn ốm nghén mà cô ấy lại nửa đêm nửa hôm muốn ăn mì ở chỗ này! Nếu như không mua được mì về chắc chắn cô ấy sẽ buồn, mà nếu cô ấy buồn thì con cháu cũng buồn mà con cháu buồn thì cháu cũng không thể nào vui được! Xem như cô thương gia đình cháu mà bán giùm cháu một tô cháu chắc chắn sẽ trả tiền theo yêu cầu của cô!"
Sự tội nghiệp cùng với gương mặt đẹp trai thu hút, thân thể khoác tạm chiếc áo ngoài chống trọi với cơn lạnh như xé nát tim gan như vậy khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy xót xa thương cảm! Bà chủ đăm chiêu nhìn một màn tâm sự của anh suy nghĩ một lát
"Thôi được rồi! Xem như tôi nể tình vợ cậu đang mang thai lại tội nghiệp như vậy...đợi tôi một lát tôi đi nấu lại một tô"
Cuối cùng chiêu này của anh cũng dùng được! Quả thực anh chỉ cần dùng chút kế nhỏ thì ai nấy đều phải nguôi lòng, trong hoàn cảnh này tiền nhiều cũng không thể mua nổi một tô mì!
Lặn lội trời khuya giá lạnh đem tô mì nóng hổi về cho Diệp Tử Ái. Cô sớm đã đứng ngồi không yên vừa nghe tiếng xe anh về đã mừng rõ đến không tự chủ được.
Bạch Tử Ngôn hớn hở cầm theo túi đựng tô mì nhỏ ở trong đi đến đặt lên bàn
"Tử Ái...anh mua được mì cho em rồi nè"
Diệp Tử Ái từ xa đã ngửi được mùi thơm nức mũi, cô như cá gặp nước tiến đến rồi toan múc một đũa lên ăn.
Mùi vị này quả không sai! Hai mắt nở to đầy hạnh phúc ăn tới tấp. Bạch Tử Ngôn ở bên cạnh nhìn cô ăn mà lòng nhẹ hẳn đi, còn chú ý đến điệu bộ của cô
"Từ từ thôi...còn nóng"
"Giờ này mà chủ quán vẫn mở sao? Em tưởng họ đóng cửa rồi chứ!"
Gương mặt có phần lúng túng trước câu hỏi của cô nhanh sau đó đã nhẹ giọng trả lời
"Do may mắn anh đến vừa kịp lúc còn đúng một tô mì nên anh mua luôn"
Diệp Tử Ái nghe anh nói xong cũng không có ý kiến gì, lúc này mới nhìn anh. Khuôn mặt có chút tái nhợt, anh lạnh sao? Thời tiết dạo gần đây thay đổi thất thường nhiệt độ bên ngoài lại xuống thấp như vậy mà anh chỉ khoác đúng một chiếc áo da! Ánh mắt bắt đầu lo lắng liền hỏi
"Anh có lạnh lắm không? Đi đêm như vậy mà mặc có mỗi cái áo ra ngoài bị cảm lạnh thì sao?"
Bạch Tử Ngôn không mấy để ý đến bộ dạng của mình vì chỉ cần nhìn thấy cô vui thôi là mọi thứ đối với anh đều không còn quan trọng, khẽ cười ấm áp anh xoa xoa đầu cô nói
"Anh không sao! Chỉ cần mẹ con em vui thì anh cảm thấy không vấn đề gì cả"
Trái tim cô theo lời anh mà rung động từng hồi, không hiểu sao khóe mắt lại có chút cay cay. Cô đọc sách có nói người mang thai rất nhạy cảm nên chỉ cần là một việc nhỏ nhặt hay cảm động đều khiến cô không kìm được mà rơi nước mắt.
Bỗng nhiên thấy cô khóc như vậy, Bạch Tử Ngôn tưởng rằng mì không ngon nên liền hỏi
"Sao em lại khóc? Chẳng lẽ mì này không hợp với em à?"
Diệp Tử Ái lắc đầu chợt ôm lấy anh rồi nức nở
"Tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?"
Một câu nói khiến anh bất giác ngẩn người, ôm chặt lấy cô
"Đồ ngốc! Anh không đối xử tốt với em thì còn đối xử tốt với ai được chứ? Cả đời này của anh chỉ mãi mãi chăm sóc quan tâm đến một mình em mà thôi"
Diệp Tử Ái vội lau đi mấy giọt nước mắt, ngẩng khuôn mặt ửng đỏ và đôi mắt trong veo nhìn chiếc cằm cương nghị sau đó là gương mặt lạnh lùng
"Thật không?"
Tù trước tới nay anh chưa bao giờ có cảm giác muốn chăm sóc hay yêu thương một người phụ nữ nào mà cô là ngoại lệ! Giờ đây cô còn đang mang đứa con của anh thì tình yêu này phải nhân lên gấp bội, môi mỏng khẽ cong lên một đường quyến rũ, ánh mắt sâu sắc nhìn xuống người con gái trong lòng, ngón tay linh hoạt lướt nhẹ qua mũi cô đầy cưng chiều
"Thật"
Nụ cười liền hiện rõ trên gương mặt Diệp Tử Ái đẹp như một bức tranh thần tiên. Chiếc bụng to có phần cân cấn khiến cô bất giác nhìn xuống, hình như là nó mới cử động?
"Ngôn...hình như con chúng ta đang đạp em"
Hả?
Bạch Tử Ngôn bất ngờ theo phản xạ nhìn xuống quả thật có thấy chuyển động, bàn tay có chút run run chạm vào bụng cô cảm nhận
"Con ngoan!"
Thấy anh ôn nhu dịu dàng như vậy khiến cô không nén được cười, rõ ràng trước đây cô chưa bao giờ thấy được mặt này của anh! Bên ngoài anh vốn như một tảng băng lạnh không tan xung quanh đều tỏa ra ám khí chết người đầy nguy hiểm lúc nào cũng khiến cô chịu nhiều tổn thương vậy mà bây giờ anh hầu như rất sợ cô không vui, còn lo lắng từng cử chỉ của cô tựa như bảo vệ một viên ngọc quý. Đôi mắt cùng gương mặt thâm tình khi nhìn cô đã khiến cô mất đi phương hướng. Có lẽ, số mệnh giữa anh và cô đã sắp đặt là mãi mãi thuộc về nhau!
Ban ngày anh bận rộn với công việc tối về còn chăm sóc cho cô, nhiều lúc cô thấy rất thương anh nhưng anh lại bảo chẳng sao cả chỉ cần cô muốn thì anh đều có thể làm được!
Cứ như thế Diệp Tử Ái như một thói quen được anh nuông chiều, ngồi trên ghế sofa cô chăm chú xem tivi miệng đang ăn chút bánh ngọt, còn chưa ăn xong đã kêu lớn
"Ngôn...anh lấy giùm em chút dưa hấu được không?
"Nước cam nữa...em muốn uống nước cam"
Thân hình cao lớn, chiếc áo sơmi quyến rũ giờ đây bận rộn đến sắn cả tay áo lên đem cho cô đủ thứ cô yêu cầu
"Em còn cần gì nữa không?"
Mồ hôi cũng bắt đầu lấm tấm trên trán, Diệp Tử Ái nhẹ nhàng dùng tay lau giúp anh sau đó nũng nịu nói
"Anh có mệt không?"
Bạch Tử Ngôn mặc dù rất mệt chưa bao giờ anh chăm sóc cho ai lại nhiệt tình như vậy, đây là lần đầu tiên! Tuy vậy anh vẫn không chút than vãn chậm rãi lắc đầu
"Không mệt!"
Nhìn thấy sự chu đáo cùng yêu thương của anh phút chốc khiến cô cảm động. Tự chủ động thưởng cho anh một cái hôn đằm thắm.
Nhận được sự ngọt ngào từ cô anh như tiếp thêm nguồn năng lượng mới không còn cảm thấy mệt mỏi nữa còn biến thế bị động thành chủ động ôm lấy cô tham lam quấn lấy.
Nửa đêm, Diệp Tử Ái khó ngủ mở mắt, cô tự dưng lại thèm ăn món mì hồi trước cô và anh từng ăn sau đó không nhịn được mà lay lay người đàn ông bên cạnh
"Ngôn...anh dậy đi"
Bạch Tử Ngôn trong cơn mơ màng tỉnh dậy theo bản năng sờ vào bụng cô lo lắng nói
"Tử Ái! Em thấy khó chịu ở đâu à?"
"Không phải..." thấy gương mặt còn chưa tỉnh ngủ mà vẫn quan tâm cô khiến cô không nhịn được cười
Bạch Tử Ngôn cẩn thận quan sát tỉ mỉ xem cô có vấn đề gì thấy cô vẫn không sao anh cũng thở phào nhẹ nhõm
"Ngôn...em đột nhiên muốn ăn món mì hôm trước em dẫn anh đi ăn"
Hả? Bạch Tử Ngôn còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị cô làm cho tỉnh táo hẳn ra, theo phản xạ nhìn ra ngoài cửa sổ kính, bầu trời tối đen như mực chỉ le lói điểm sáng là những ngôi sao nhỏ.
"Giờ này sao?" Anh hỏi lại lần nữa
Diệp Tử Ái e ấp gật đầu cô cũng không muốn bắt anh đi mua cho cô chỉ tại đứa nhỏ trong bụng này đòi! Làm cô khó chịu đến không ngủ được
Nén lại cảm giác phức tạp của mình, anh khoác tạm một chiếc áo bên ngoài sau đó xoa đầu cô đầy ôn nhu
"Được rồi! Đợi anh một chút anh sẽ đi mua về lập tức cho em"
Nói rồi anh đi ra ngoài, trực tiếp lái xe đi.
Tìm kiếm lần mò trên con đường cũ giữa trời đêm khuya cuối cùng cũng tới nơi, dừng chiếc siêu xe của mình bên đường rồi từ tốn bước xuống.
Cơn gió lạnh ban đêm khiến anh khẽ run lên một cái, anh chỉ khoác tạm một chiếc áo nên bây giờ ở ngoài nhiệt độ xuống thấp như vậy không tránh khỏi việc rét run.
Nhìn vào bên trong quán ăn đã thấy bà chủ bắt đầu dọn dẹp, cất đống bàn ghế cũ. Bạch Tử Ngôn nhanh chân đi đến lịch sử nói
"Cô làm giùm cháu một tô mì được không ạ?"
Bà chủ đưa mắt nhìn dáng người cao lớn cùng gương mặt điển trai của anh rồi lắc đầu
"Bán hết rồi"
Nghe xong, sắc mặt anh liền thay đổi. Không phải chứ? Bán hết rồi sao? Nhưng mà Tử Ái ở nhà đang đợi anh!
Rút trong túi ra bóp tiền sau đó lấy một sấp tiền mặt đặt lên bàn
"Cô làm giúp cháu đi...tiền này xem như trả cho cô"
Gương mặt hằn rõ những vết nhăn cùng đường nét mờ nhạt nhìn đống tiền trên bàn sau đó tay cầm chổi đang quét rác thuận thế quét mạnh dưới chân anh như xua đuổi.
Bạch Tử Ngôn không hiểu hành động này là gì chỉ kịp phản ứng né sang một bên
"Tôi đã nói là bán hết rồi! Cậu không nghe à?" Giọng nói có chút hung dữ nhìn Bạch Tử Ngôn
Ánh mắt anh lạnh lẽo hẳn đi, ngoài trời gió không ngừng tạt thẳng vào người anh còn anh thì lại bị bà chủ đuổi đi không thương tiếc. Tâm tình càng rối rắm hơn, Tử Ái chắc chắn là đang rất đói mà cô chỉ muốn ăn mì ở chỗ này nếu như trở về tay không sẽ khiến cô buồn. Không được! Anh nhất định phải mua được mì ở đây.
Từ mặt lạnh bất mãn anh dần chuyển sang có chút đáng thương tội nghiệp, giọng còn cố tình run run
"Cô giúp cháu đi mà! Thật ra là vợ cháu đang mang thai còn ở trong giai đoạn ốm nghén mà cô ấy lại nửa đêm nửa hôm muốn ăn mì ở chỗ này! Nếu như không mua được mì về chắc chắn cô ấy sẽ buồn, mà nếu cô ấy buồn thì con cháu cũng buồn mà con cháu buồn thì cháu cũng không thể nào vui được! Xem như cô thương gia đình cháu mà bán giùm cháu một tô cháu chắc chắn sẽ trả tiền theo yêu cầu của cô!"
Sự tội nghiệp cùng với gương mặt đẹp trai thu hút, thân thể khoác tạm chiếc áo ngoài chống trọi với cơn lạnh như xé nát tim gan như vậy khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy xót xa thương cảm! Bà chủ đăm chiêu nhìn một màn tâm sự của anh suy nghĩ một lát
"Thôi được rồi! Xem như tôi nể tình vợ cậu đang mang thai lại tội nghiệp như vậy...đợi tôi một lát tôi đi nấu lại một tô"
Cuối cùng chiêu này của anh cũng dùng được! Quả thực anh chỉ cần dùng chút kế nhỏ thì ai nấy đều phải nguôi lòng, trong hoàn cảnh này tiền nhiều cũng không thể mua nổi một tô mì!
Lặn lội trời khuya giá lạnh đem tô mì nóng hổi về cho Diệp Tử Ái. Cô sớm đã đứng ngồi không yên vừa nghe tiếng xe anh về đã mừng rõ đến không tự chủ được.
Bạch Tử Ngôn hớn hở cầm theo túi đựng tô mì nhỏ ở trong đi đến đặt lên bàn
"Tử Ái...anh mua được mì cho em rồi nè"
Diệp Tử Ái từ xa đã ngửi được mùi thơm nức mũi, cô như cá gặp nước tiến đến rồi toan múc một đũa lên ăn.
Mùi vị này quả không sai! Hai mắt nở to đầy hạnh phúc ăn tới tấp. Bạch Tử Ngôn ở bên cạnh nhìn cô ăn mà lòng nhẹ hẳn đi, còn chú ý đến điệu bộ của cô
"Từ từ thôi...còn nóng"
"Giờ này mà chủ quán vẫn mở sao? Em tưởng họ đóng cửa rồi chứ!"
Gương mặt có phần lúng túng trước câu hỏi của cô nhanh sau đó đã nhẹ giọng trả lời
"Do may mắn anh đến vừa kịp lúc còn đúng một tô mì nên anh mua luôn"
Diệp Tử Ái nghe anh nói xong cũng không có ý kiến gì, lúc này mới nhìn anh. Khuôn mặt có chút tái nhợt, anh lạnh sao? Thời tiết dạo gần đây thay đổi thất thường nhiệt độ bên ngoài lại xuống thấp như vậy mà anh chỉ khoác đúng một chiếc áo da! Ánh mắt bắt đầu lo lắng liền hỏi
"Anh có lạnh lắm không? Đi đêm như vậy mà mặc có mỗi cái áo ra ngoài bị cảm lạnh thì sao?"
Bạch Tử Ngôn không mấy để ý đến bộ dạng của mình vì chỉ cần nhìn thấy cô vui thôi là mọi thứ đối với anh đều không còn quan trọng, khẽ cười ấm áp anh xoa xoa đầu cô nói
"Anh không sao! Chỉ cần mẹ con em vui thì anh cảm thấy không vấn đề gì cả"
Trái tim cô theo lời anh mà rung động từng hồi, không hiểu sao khóe mắt lại có chút cay cay. Cô đọc sách có nói người mang thai rất nhạy cảm nên chỉ cần là một việc nhỏ nhặt hay cảm động đều khiến cô không kìm được mà rơi nước mắt.
Bỗng nhiên thấy cô khóc như vậy, Bạch Tử Ngôn tưởng rằng mì không ngon nên liền hỏi
"Sao em lại khóc? Chẳng lẽ mì này không hợp với em à?"
Diệp Tử Ái lắc đầu chợt ôm lấy anh rồi nức nở
"Tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?"
Một câu nói khiến anh bất giác ngẩn người, ôm chặt lấy cô
"Đồ ngốc! Anh không đối xử tốt với em thì còn đối xử tốt với ai được chứ? Cả đời này của anh chỉ mãi mãi chăm sóc quan tâm đến một mình em mà thôi"
Diệp Tử Ái vội lau đi mấy giọt nước mắt, ngẩng khuôn mặt ửng đỏ và đôi mắt trong veo nhìn chiếc cằm cương nghị sau đó là gương mặt lạnh lùng
"Thật không?"
Tù trước tới nay anh chưa bao giờ có cảm giác muốn chăm sóc hay yêu thương một người phụ nữ nào mà cô là ngoại lệ! Giờ đây cô còn đang mang đứa con của anh thì tình yêu này phải nhân lên gấp bội, môi mỏng khẽ cong lên một đường quyến rũ, ánh mắt sâu sắc nhìn xuống người con gái trong lòng, ngón tay linh hoạt lướt nhẹ qua mũi cô đầy cưng chiều
"Thật"
Nụ cười liền hiện rõ trên gương mặt Diệp Tử Ái đẹp như một bức tranh thần tiên. Chiếc bụng to có phần cân cấn khiến cô bất giác nhìn xuống, hình như là nó mới cử động?
"Ngôn...hình như con chúng ta đang đạp em"
Hả?
Bạch Tử Ngôn bất ngờ theo phản xạ nhìn xuống quả thật có thấy chuyển động, bàn tay có chút run run chạm vào bụng cô cảm nhận
"Con ngoan!"
Thấy anh ôn nhu dịu dàng như vậy khiến cô không nén được cười, rõ ràng trước đây cô chưa bao giờ thấy được mặt này của anh! Bên ngoài anh vốn như một tảng băng lạnh không tan xung quanh đều tỏa ra ám khí chết người đầy nguy hiểm lúc nào cũng khiến cô chịu nhiều tổn thương vậy mà bây giờ anh hầu như rất sợ cô không vui, còn lo lắng từng cử chỉ của cô tựa như bảo vệ một viên ngọc quý. Đôi mắt cùng gương mặt thâm tình khi nhìn cô đã khiến cô mất đi phương hướng. Có lẽ, số mệnh giữa anh và cô đã sắp đặt là mãi mãi thuộc về nhau!
Danh sách chương