Tề Dịch bị thương nằm viện, rất nhiều người quan tâm, chính là cậu bị Ân Thứ bảo vệ chặt chẽ, tạm thời không cho phép ai tới thăm hỏi. Bất quá, như vậy thì Tề Dịch quả thực có chút nhàm chán, một mình ở bệnh viện, trừ bỏ xem TV, nghịch điện thoại thì không còn giải trí nào khác.

Ân Thứ vô luận bận rộn thế nào, mỗi ngày đều tới bồi cậu, buổi tới thì trực tiếp ngủ ở phòng bệnh. Tề Dịch khuyên can mấy lần không được, chỉ đành mặc kệ. Tuy ngoài miệng ghét bỏ nhưng trong lòng lại thực ấm áp.

Tiến vào phòng bệnh, Ân Thứ lập tức thu liễm một thân sát khí, hóa thành ấm áp ôn nhu, lộ ra bộ mặt tốt nhất của mình trước mặt Tề Dịch. Tề Dịch cũng không biết, chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi, Ân Thứ đã dùng thủ đoạn cực kỳ ngoan tuyệt càn quét phần lớn sản nghiệp của Triệu Minh Huy, những tư liệu điều tra được lúc trước trở thành vũ khí công kích. Hơn nữa mấy gia tộc lớn hợp lại hiệp trợ, Triệu Minh Huy căn bản không thể đánh trả, những sản nghiệp biển thủ bị phanh phui, đủ loại phiền tối liên tiếp tìm tới, làm ông không thể không trốn khỏi chính đạo, tìm tới xã hội đen bảo hộ.

Mọi người đều khiếp sợ thủ đoạn cùng năng lực của Ân Thứ. Không phải đồn đãi quan hệ giao tế của anh ta rất kém à? Sao giống như cả giới thượng lưu đều ra tay trợ giúp? Ngay cả bên chính giới có liên quan cũng nhắm mắt mở mắt. Không tới một tuần, A thị đã bị anh khuấy động tới gió bão cuồn cuộn, lòng người rung chuyển.

“Hôm nay ăn gì?” Tề Dịch thấy Ân Thứ tới, liền lộ ra nụ cười vui vẻ.

“Cháo.” Ân Thứ mở cà mên.

“Lại là cháo.” Tề Dịch than thở một tiếng.

Ân Thứ thản nhiên nói: “Hiện giờ em rốt cuộc cũng hiểu được tâm tình của tôi.”

“Tâm tình gì?”

“Tâm tình không được ăn bánh ngọt.”

“…” Tề Dịch liếc nhìn anh, lên án: “Anh vui sướng khi thấy người ta gặp họa à?”

“Ừ.” Ân Thứ mặt không đổi sắc thừa nhận.

“Anh, anh, anh, anh thực sự quá đáng mà!” Tề Dịch thực sự đau đớn vô cùng.

“…hôm nay uống thuốc chưa?”

Tề Dịch không để ý tới anh, chuyên tâm uống cháo. Tuy chỉ là một chén cháo nhưng đặc biệt ngon miệng, cậu vẫn khá hài lòng.

“Bồi tôi ra ngoài đi dạo một chút đi?” Uống cháo xong, Tề Dịch nói với Ân Thứ.

Ân Thứ gật đầu, đưa tay dìu cậu xuống giường, còn giúp cậu phủ thêm áo khoác.

Ra khỏi phòng bệnh, một luồng khí lạnh đánh úp tới, hành lang bệnh viện luôn lạnh lẽo hơn những nơi khác, nơi này ngày ngày đón đưa biết bao nhiêu sinh mệnh, tràn đầy quỷ khí.

Tề Dịch nhìn qua Ân Thứ, quỷ khí trên người anh quả thực có biến hóa, trước kia nó luôn vô thức hấp dẫn những quỷ khí ở xung quanh, nhưng hiện giờ đám quỷ khí kia dường như lại sợ hãi anh, không dám tới gần. Cậu ẩn ẩn cảm thấy Ân Thứ tựa hồ đã hoàn toàn nắm giữ quyền điều khiển, thu phát vô cùng tự nhiên.

Này có nghĩa số quỷ khí bị ép phải thừa nhận rất có thể đã chuyển hóa thành năng lực của riêng anh. Tựa như Hoắc Dương, quỷ khí trên người anh đến từ những kẻ tội đồ, vì thế mặc dù là quỷ khí nhưng lại tràn đầy chính khí. Mà Ân Thứ… Tề Dịch không thể nói rõ là cái gì, bởi vì cậu chưa từng gặp phải tình huống này. Quỷ khí tích tụ mấy trăm năm, người bình thường có thể chuyển hóa nổi sao? Nếu thật sự chuyển hóa thành công, Ân Thứ chẳng những không chịu khổ sở vì xui rủi mà có thể tùy ý dùng nó để ảnh hưởng người khác. Rất nhiều người địa vị cao, tâm tính kiên định có quỷ khí bên người, hoặc đúng hơn là khí thế, một loại uy hiếp làm người ta nảy sinh lòng kính sợ.

Chính là quỷ khí của Ân Thứ mạnh hơn một chút, có thể trực tiếp ảnh hưởng tới tinh thần cùng vận khí của đối phương. Tương phản với vận may của cậu, thứ anh truyền đi đều là ảnh hưởng tiêu cực, làm địch nhân của anh khẳng định là chuyện bi thảm.

Tề Dịch nghĩ tới đây, nhịn không được nhếch khóe môi.

“Cười cái gì?” Ân Thứ hỏi.

“Ừm, thực vui vẻ.” Tề Dịch tựa vào khuỷu tay anh, vẻ mặt thoải mái vui vẻ.

“Nằm viện mà còn vui vẻ vậy à?” Ân Thứ bị tâm tình của cậu lây nhiễm, mặt mày giãn ra, khóe miệng lộ ra ý cười.

“Tôi cũng không biết là vì cái gì.” Tề Dịch cười nói: “Cảm giác bị thương cũng là chuyện tốt, được anh chăm sóc.”

Cánh tay Ân Thứ căng thẳng: “Đừng để bị thương nữa, tôi sẽ đau lòng, sẽ khó chịu, sẽ nhịn không được mà phát cuồng.”

Tề Dịch nghiêng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: “Có phải anh lén xem mấy bộ phim truyền hình linh tinh ở sau lưng tôi đúng không? Giọng điệu nói chuyện sao sến vậy?”

Ân Thứ: “…” Có cần phá không khí vậy không?

Tề Dịch nhìn vẻ mặt như bị táo bón của anh, vui sướng.

Đúng lúc này, Tề Dịch đột nhiên nghe thấy tiếng khóc truyền tới, theo âm thanh nhìn qua, chỉ thấy trong một phòng bệnh có tầm mười người đứng bên trong, nam có nữ có, già có trẻ có, vây quanh chiếc giường, nhìn cụ bà vừa mới mất đi mà cúi đầu nức nở.

Cụ bà kia tầm bảy tám mươi tuổi, tóc bạc trắng, gương mặt an tường, ra đi thực nhẹ nhàng. Con cháu đông đúc, nhắm mắt xuôi tai, này đại khái là hình tượng tốt đẹp nhất.

“Tề Dịch.” Ân Thứ đột nhiên mở miệng: “Sau này chúng ta có thể sẽ không có đứa nhỏ, cùng không có đời sau chăm sóc trước khi qua đời, em… có để ý không?”

Cậu sao lại để ý chứ? Cậu nhất định sẽ chết trước anh, cho nên không cần lo lắng vấn đề này. Bất quá tựa hồ cũng nên suy nghĩ một chút, một khi cậu đi rồi, Ân Thứ sẽ cô độc một mình, nếu có đứa nhỏ thì có lẽ có thể gửi gắm. Vô luận thế nào, cậu không hi vọng Ân Thứ chết cùng mình, có thể hoàn chỉnh đi hết cuộc sống cũng là một loại hạnh phúc, chỉ cần anh còn chút lưu luyến với thế giới này.

Lúc này, Tề Dịch nhìn thấy hồn phách cụ bà dần ngưng tụ thành hình, sau đó xẹt qua nhóm con cháu, giống như đang tạm biệt.

Bà nhìn thấy Tề Dịch, hơi khựng lại một chút sau đó bay tới trước mặt cậu.

‘Con có thể nhìn thấy bà sao?’

Tề Dịch gật gật đầu.

Ân Thứ thấy cậu gật đầu, tưởng cậu để ý chuyện sau này bọn họ sẽ không có đứa nhỏ, nhất thời cảm thấy trái tim mình căng cứng. Vừa định nói gì đó thì lại nghe Tề Dịch đột nhiên hỏi: “Cụ họ gì?”

Cụ họ gì? Biểu tình Ân Thứ có chút đờ đẫn, hướng ánh mắt nghi hoặc về phía Tề Dịch.

Tề Dịch lại đột nhiên gật đầu một cái, sau đó mới quay qua giải thích với Ân Thứ: “Tôi nhìn thấy quỷ hồn của cụ bà kia, bà ấy ngờ tôi giúp một chuyện.”

Trong mắt Ân Thứ hiện lên một tia kinh ngạc, tuy anh biết Tề Dịch có thể nhìn thấy quỷ, nhưng đây là lần đầu tiên thấy cậu trao đổi với bọn họ. May mắn, may mắn cậu không phải để ý tới vấn đề có con…

Tề Dịch kéo anh đi vào phòng bệnh.

Một người đàn ông tầm ba mươi tuổi chú ý tới bọn họ, liền hỏi: “Xin hỏi hai người là?”

“Xin chào, tôi là bạn quen biết ở bệnh viện của cụ Trương, muốn tới nhìn mặt cụ lần cuối.”

Người nọ mắt đỏ ửng nói: “Cậu thật có tâm, mẹ tôi ra đi rất nhẹ nhàng.”

Tề Dịch an ủi một câu, chậm rãi đi tới bên giường, nói với bọn họ: “Không biết cụ Trương đã nói với mọi người chưa, trong vạt áo trong của cụ có dấu một chiếc chìa khóa, đó là thứ cụ để lại cho mọi người.”

Cả đám ngây ngốc, hiển nhiên là lần đầu tiên nghe thấy chuyện này.

“Thật à? Chúng tôi chưa từng nghe mẹ nói tới.” Người nọ đi tới bên cạnh Tề Dịch.

“Tôi cũng chỉ ngẫu nhiên nghe cụ nói thôi, không biết có thật không, mọi người tìm thử xem.”

Người đàn ông nọ cúi người, thử sờ sờ bên phải áo mẹ mình một lát, quả nhiên đụng trúng một chiếc chìa khóa.

Cụ Trương lại ở bên tai Tề Dịch thì thầm một câu.

Tề Dịch giúp bà chuyển đạt: “Đây là chìa khóa hộp trang sức để trong tủ quần áo của cụ.”

Người nọ kinh ngạc nhìn Tề Dịch, không ngờ mẹ mình lại nói chuyện riêng tư này cho cậu trai trẻ này, hẳn mẹ rất tín nhiệm cậu ta.

“Cảm ơn.” Người nọ thành khẩn nói cám ơn: “Tôi gọi là Phương Khâm, là con cả Phương gia.”

“Xin chào, Tề Dịch.” Tề Dịch cùng đối phương bắt tay.

Phương Khâm nhìn về phía Ân Thứ, anh chỉ gật đầu chào chứ không có ý tứ giới thiệu.

Phương Khâm cũng không để ý, nói với Tề Dịch: “Hôm nay chỉ sợ không thể trò chuyện với cậu, tôi còn phải sắp xếp tang sự cho mẹ, lần sau sẽ hảo hảo cám ơn cậu.”

“Không cần, bèo nước gặp gỡ mà thôi.” Tề Dịch lại nhìn cụ bà trên giường, nhẹ giọng nói: “Cụ Trương, lên đường bình an.”

‘Cám ơn con, đứa nhỏ, chúc con hạnh phúc.’ Hồn phách cụ Trương dần dần nhạt đi, cuối cùng biến mất trong không khí.

Tề Dịch cùng Ân Thứ rời khỏi phóng bệnh, tiếp tục tản bộ.

Ân Thứ hỏi: “Mỗi ngày đều nhìn thấy những thứ như vậy à?”

“Ừm.”

“Không thấy sợ sao?”

Tề Dịch cười nói: “Với tôi mà nói, con người còn đáng sợ hơn cả quỷ.”

“Vậy lần đầu tiên em gặp tôi thì có cảm giác gì?”

Tề Dịch nghĩ nghĩ, đáp: “Lần đầu tiên à, tôi ngay cả bộ dáng của anh cũng không nhớ rõ.”

Ân Thứ bất mãn: “Tôi đẹp trai sáng lạn thế mà em cư nhiên ngay cả bộ dáng của tôi cũng không nhớ rõ?”

“Không có cách nào a.” Tề Dịch vô tội nói: “Khi ấy anh trong mắt tôi âm trầm khủng bố cứ như là quỷ ấy, thật sự có chút dọa người.”

Ân Thứ đen mặt, không vui.

“Nhưng mà…” Tề Dịch giữ chặt tay anh: “Tôi cũng không sợ anh.”

Ân Thứ nhìn cậu.

Tề Dịch ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Trong lòng tôi, Ân Thứ là một người vừa đáng sợ lại xinh đẹp.”

“…” Này là hình dung kiểu gì vậy?

“Có một câu rất thích hợp với anh, ‘đêm tối cho tôi một đôi mắt u ám, để tôi dùng nó tìm kiếm ánh sáng’.”

Ân Thứ trầm mặc một hồi nói: “Không đúng.”

“Hử?”

“Ánh mắt của tôi, chỉ vì tìm một người.” Ân Thứ chăm chú nhìn cậu.

Kỹ năng tỏ tình của người này thật sự là càng lúc càng cao, cơ hồ có thể sánh với tia chớp. Trái tim Tề Dịch nóng lên, mặt mày cong cong, đưa tay ôm lấy cổ Ân Thứ, không để ý tới ánh mắt khác thường của người xung quanh, nhẹ nhàng hôn lên mắt anh: “Như vậy, từ nay về sau nó thuộc về tôi.”

“Hết thảy của tôi, đều là của em.” Trong mắt Ân Thứ tràn đầy tình ý kiên định cùng không hối hận.

Có phần tình thâm này, có chết cũng không tiếc.

Tề Dịch cảm thấy cuộc đời này của mình thực viên mãn, mỗi ngày còn lại đều là sự hưởng thụ xa xỉ, khiến cậu sắp chết chìm trong hạnh phúc!

Hai người đi dạo hơn nửa tiếng, Ân Thứ đưa Tề Dịch về phòng bệnh, chờ cậu nghỉ ngơi rồi mới đứng dậy rời đi.

“Ân tổng.” Tả Thành gọi điện qua: “Triệu Minh Huy đang trốn ở một phòng trọ ở khu An Thuận.”

“Thông tri cho Ưng Nhãn.” Ưng Nhãn từng là đồng bọn của Triệu Minh Huy, kết quả đã bị bán đứng, còn bị chọt mù một con mắt. Ưng Nhãn dựa vào mối thù này mà sống, mấy năm nay ở trên đường gây cũng không ít chuyện. Gã hận Triệu Minh Huy thấu xương, chính là vẫn không có cơ hội báo thù.

Ân Thứ cho gã cơ hội này, phải xem gã tận dụng thế nào.

Trước mắt JC đã nắm giữ không ít chứng cứ phạm tội của Triệu Minh Huy, trong đó một nửa là do Ân Thứ cung cấp, nhưng anh không tính toán để ông ta ngồi xổm trong tù, chính xác hơn, là anh không tính toán để ông ta có ‘cơ hội’ này.

Trong mắt Ân Thứ hiện lên một tia ngoan tuyệt, cũng sắp rồi! Trước lúc Tề Dịch xuất viện, anh phải giải quyết xong xuôi mớ phiền toái này.

Sát khí của Ân Thứ bốc lên ngùn ngụt, ‘âm trầm khủng bố’ giống như Tề Dịch đã nói, chỉ là, bộ mặt này, có lẽ anh vĩnh viễn không lộ ra trước mặt Tề Dịch….

….

Hoàn Chương 63.

Tiểu kịch trường đã lâu không gặp——–

Ân Thứ: cho nên, em rốt cuộc có ngại chuyện không có con không?

Tề Dịch: một mình anh thôi đã đủ gây sức ép rồi.

Ân Thứ: tôi đâu phải con nít.

Tề Dịch: bánh ngọt trên bàn đừng ăn nữa, lát nữa tôi mang qua cho anh Tống.

Ân Thứ: không được! Đó là của tôi!

Tề Dịch: anh ăn nhiều quá rồi.

Ân Thứ: không được chính là không được! Em dám mang bánh ngọt của tôi cho người khác, buổi tối tôi sẽ không đánh răng!

Tề Dịch: …thế mà dám tuyên bố mình không phải con nít.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện