Chương 121HỌC SINH CÁ BIỆT (2)

Không có sự cưng chiều của ba mẹ, Bắc Chỉ trưởng thành rất sớm.

Cô thích Bắc Trạch, không biết là từ lúc nào niềm yêu thích của cô bị biến chất, đối với Bắc Trạch lại có một loại cảm tình không bình thường.

Cô rất sợ hãi, sợ hãi Bắc Trạch sẽ biết được đứa em gái của mình là một con quái vật, sợ hãi ba mẹ vốn đã không thích cô lại sẽ càng thêm không thích cô hơn, cho nên cô liều mạng kìm nén lại tình cảm của mình, cách ly mình ra khỏi thế giới của Bắc Trạch.

Bắc Trạch thử tiếp cận cô nhưng cô luôn đẩy Bắc Trạch ra xa, chỉ âm thầm thích hắn trong lòng.

Thậm chí là chuyển trường, ở lại trường học cũng không dùng đến tiền mà Bắc gia đưa cho, trừ ngày nghỉ lễ ra, cô dường như là không hề về nhà, cứ cho như là có về nhà cũng sẽ tránh né Bắc Trạch.

Hai người từ đó giống như là người lạ, không còn xuất hiện cùng một lúc với nhau.

Tình hình như thế duy trì đến lúc nữ chủ mười bảy tuổi, năm đó, cô vô tình biết được mình không phải là em gái ruột của Bắc Trạch.

Biết được mình không phải là em gái ruột của Bắc Trạch rồi, cô hưng phấn mất mấy đêm không ngủ được. Cô muốn tiếp cận Bắc Trạch lần nữa, muốn để cho Bắc Trạch biết được mình thích hắn.

Thế nhưng, lúc này, cô phát hiện ra bên cạnh Bắc Trạch đã có một nữ sinh khác rồi.

Bắc Chỉ chuyển đến trường Alice, cô đối với Bắc Trạch có một loại ham muốn chiếm giữ, bắt đầu gây khó dễ cho nữ chính, thế nhưng mỗi lần đều rất trùng hợp bị Bắc Trạch nhìn thấy, Bắc Trạch càng lúc càng chán ghét cô.

Bắc Chỉ lại lần nữa bày tỏ với Bắc Trạch sau khi uống say, vừa hay bị ông bà Bắc nhìn thấy.

Ông bà Bắc yêu thương là đứa con trai ruột Bắc Trạch này, Bắc Chỉ không có tâm tư đó bọn họ còn có thể nuôi dưỡng cô, vì cô mà tìm một nhà chồng tốt, bảo đảm cho nửa đời sau này của cô bình yên.

Thế nhưng Bắc Chỉ lại có tâm tư như thế này tuyệt đối là điều bọn họ không thể nào khoan nhượng được.

Thế là bọn họ định cho cô một cái hôn ước, thành quân cờ trong quan hệ thông gia thương nghiệp.

Bắc Chỉ phản kháng, sau đó tận đáy lòng cô hiểu rõ, bản thân mình chẳng qua chỉ là một đứa con nuôi, có năng lực gì mà đi phản kháng? Đối tượng quan hệ thông gia năm lần bảy lượt hẹn cô, lúc hẹn, nam sinh đó suýt chút nữa thì cưỡng hiếp cô, lúc phản kháng, Bắc Chỉ lỡ tay làm bị thương “tiểu đệ đệ” của hắn.

Quan hệ thông gia thất bại, Bắc gia tổn thất nặng nề, vì để lắng lại lửa giận của đối phương, Bắc Chỉ bị đuổi ra khỏi cửa.

Bắc Chỉ bị đuổi ra khỏi Bắc gia, rất nhanh cũng bị trường học khai trừ.

Mà tên nam sinh lúc trước bị Bắc Chỉ làm bị thương kia triệt để mất đi khả năng đàn ông, trong lòng méo mó, vì để báo thù Bắc Chỉ mà bắt giam cô phi pháp, tra tấn cô.

Sau đó, hắn còn dẫn người khác đến, để mấy người đàn ông đó hoành hành ngang ngược trên người cô, mà hắn thì đứng ở một bên xem cô vùng vẫy, cầu cứu.

Lúc chết, Bắc Chỉ chưa đến hai mươi tuổi.

Tiếp nhận hết tình tiết câu chuyện, Thời Sênh chỉ muốn nói hai từ.

Mẹ kiếp!

Nguyên chủ muốn trả thù, đối tượng không phải là nam chủ nữ chính mà là tên nam sinh đó.

Thế nhưng bên trong đó lại có một ước nguyện liên quan đến Bắc Trạch.

Chia rẽ Bắc Trạch và Kỷ Tiểu Ngư.

Thời gian cô đến đây cũng coi như không tồi, nguyên chủ vẫn chưa chuyển đến trường Alice.

Mấy nữ sinh ban nãy là do buổi chiều hôm nay Bắc Chỉ thuận tay giúp một nữ sinh bị bọn họ bắt nạt nói mấy câu, sau đó lúc tan học liền bị bọn họ lôi vào trong này.

Bình thường Bắc Chỉ rất mờ nhạt, không có ai biết cô là con trong một gia đình có tiền, cho nên mấy người đó mới dám bắt nạt cô.

Rất tốt, xem ra trước khi ra về còn có thể giả vờ một chút.



Ngày thứ hai, diễn đàn và trong các lớp ở trường học lưu truyền tấm ảnh và video mấy nữ sinh cởi truồng đang chạy.

Trong đó còn có một nữ sinh không mặc quần lót.

Nhìn thấy thế, mấy học sinh đang tuổi trẻ vô cùng kích động.

Mấy nữ sinh vốn dĩ vẫn còn muốn tìm Thời Sênh gây phiền phức đã bị doạ đến mức đến cả phòng ngủ cũng không dám ra.

Mấy thứ này không phải là do Thời Sênh làm, cô vẫn không kịp làm a!

Hôm qua, tuy rằng tan học được một lúc rồi thế nhưng vẫn có học sinh nội trú, bị người khác nhìn thấy và ghi lại cũng là rất bình thường.

Bốn nữ sinh bị mời lên chỗ chủ nhiệm giáo dục, vừa hay nhìn thấy Thời Sênh đang đứng ở cửa, lập tức nổi giận: “Bắc Chỉ, là mày giở trò quỷ có đúng hay không, mày còn dám đi tố cáo?”

Cũng có lẽ là ở bên ngoài phòng làm việc của chủ nhiệm giáo dục nên mấy nữ sinh đó còn có chút kiêng dè: “Bắc Chỉ, mày chờ đó cho tao, sẽ cho mày đẹp mặt.”

“Sao lại muốn tôi đẹp mặt, bây giờ tôi đã rất xinh đẹp rồi, cô còn có thể làm cho tôi càng xinh đẹp hơn sao? Cô trâu bò như thế sao lại không đi mở thẩm mỹ viện đi, khẳng định là rất kiếm được tiền đó.” Thời Sênh vẻ mặt không đỏ, không thở mạnh, tự kỷ một trận.

Vào lúc bốn nữ sinh kia đang muốn phản kích lại thì cửa phòng làm việc mở ra.

“... Luật sư Nghiêm đi cẩn thận.” Một người đàn ông áo vest giày đen được chủ nhiệm khách khí tiễn ra ngoài.

“Làm phiền chủ nhiệm rồi.” Luật sư Nghiêm nở ra nụ cười nghề nghiệp.

“Không phiền không phiền.” Trên mặt chủ nhiệm là vẻ tươi cười như hoa, bốn nữ sinh đều biểu tình như nhìn thấy quỷ, chủ nhiệm giáo dục có tiếng là mặt liệt, từ lúc nào thầy ấy lại biết cười thế?

Luật sư Nghiêm gật gật đầu, quay người nhìn Thời Sênh cười: “Tiểu thư, đều đã làm xong cả rồi, bên phía Alice lúc tôi tới đều đã xử lý xong hết, cô muốn qua đó xem trước không hay là về nhà trước?”

“Về nhà trước đi.” Kỷ Tiểu Ngư bây giờ đang làm giúp việc ở Bắc gia rồi, cô phải quay về quan sát nữ chính một chút.

“Được thôi.”

Chủ nhiệm nhìn theo tiễn hai người đó rời đi, vẻ tươi cười trên mặt lập tức biến mất, quát bốn nữ sinh kia: “Còn đừng đó làm cái gì, cút vào trong.”

“Chủ nhiệm, là do Bắc Chỉ hãm hại chúng em, chúng em bị ép.” Một nữ sinh trong đó gào to lên.

Sắc mặt chủ nhiệm thay đổi: “Người ta hãm hại mấy cô làm cái gì, còn thật sự cho là mình đáng mấy cân mấy lượng, có biết người ta là người như thế nào không? Thôi đi, có nói mấy cô cũng không biết được đâu.”

Trường học này của bọn họ chỉ là một trường học bình thường, gia đình giàu nhất cũng chẳng qua chỉ là bá hộ trăm vạn.

Bốn nữ sinh này ngơ ngác nhìn nhau, sau đó mới nghe nói ngày đó có hai chiếc xe sang trọng đến đón Thời Sênh đi, chiếc xe sang đó bọn họ cũng chỉ mới nhìn thấy ở trên mạng thôi.

Thời Sênh ra đi thành công, lúc này đang ở biệt thự Bắc gia rồi.

Ông bà Bắc tuy rằng không để ý đến Bắc Chỉ, thế nhưng những thứ cô nên có cũng không hề bớt đi của cô chút nào, yêu cầu của cô cũng đều giúp cô đạt được.

Đây đại khái cũng là nguyên nhân mà đến cuối cùng nguyên chủ không muốn trả thù bọn họ.

Thời Sênh đã có chút hiểu rõ, làm thiên kim tiểu thư của Bắc gia, tất cả những hành vi của cô đều đại biểu cho hình tượng của Bắc gia.

Trong nhà, ngoài người giúp việc ra thì không có ai cả, Thời Sênh tìm hiểu biệt thự một vòng, sau đó đem một phần điểm tâm đến hoa viên trước biệt thự ngồi xuống.



“Nha đầu thối, cô nhanh lên chút đi, chưa ăn cơm à?”

“Đúng là tôi chưa ăn cơm mà, anh chân dài anh đi nhanh a!” Giọng nói trong trẻo của con gái mang theo sự tức giận, còn có mấy phần oán hận.

Thời Sênh ngẩng đầu liền nhìn thấy ở cổng vào hoa viên có một nữ sinh đáng yêu đang xách hai cái cặp sách, có chút trầy trật đi theo sau một nam sinh cao lớn.

Tiếng tranh cãi của hai người càng lúc càng gần.

Thời Sênh đứng lên từ ghế mây, lúc Bắc Trạch quay đầu vừa hay nhìn thấy cô, hắn khe khẽ cau mày, lãnh đạm nhìn cô một cái, sau đó di chuyển tầm nhìn.

“Cô đi nhanh lên chút.” Bắc Trạch quay đầu giục Kỷ Tiểu Ngư, nhìn thấy cô ta lề mà lề mề, xoay người kéo lấy cái cặp sách trên tay Kỷ Tiểu Ngư, bước nhanh vào trong biệt thự.

Kỷ Tiểu Ngư bị kéo lảo đảo một cái, có chút tức giận nói: “Anh làm gì thế hả?”

Cô ta vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy thiếu nữ đang đứng cạnh ghế mây, ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc hâm mộ.

Cô gái này đẹp quá đi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện