Chương 125HỌC SINH CÁ BIỆT (6)

Lúc mà nam nữ chủ cùng nhau chịu hoạn nạn, Thời Sênh đi làm một việc.

Mẹ của Kỷ Tiểu Ngư mất sớm, chỉ còn có một mình ba, ông Kỷ bận rộn công việc, thường xuyên không chú ý đến Kỷ Tiểu Ngư, mà Kỷ Tiểu Ngư bởi vì chuyện của mẹ mình cho nên đối với ba mình có chút xa cách, cảm tình giữa hai người cũng không sâu đậm gì cả.

Ông Kỷ thích mua vé số, tan làm, ông Kỷ theo thường lệ đi mua vé số trước, lúc ra khỏi cửa hàng va phải một nữ sinh, ông ta bị va phải, vé số chưa cầm chắc trực tiếp rơi thẳng xuống đất.

“Sao mà đi đường không chịu nhìn gì thế hả?” Ông Kỷ quát lên một tiếng.

“Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi.” Nữ sinh kia vội vàng nhặt vé số dưới đất lên đưa cho ông Kỷ.

“Lần sau đi đường phải cẩn thận chút.” Ông Kỷ thô lỗ giật vé số lại: “Thanh niên bây giờ bộp chà bộp chộp.”

“Cháu xin lỗi, lần sau sẽ không thế đâu ạ!” Nữ sinh kia vội vàng xin lỗi, sau đó nhanh như chớp chạy đi.

Sau khi chạy đến góc phố, nữ sinh kia hướng đến một quán cà phê, ngồi xuống đối diện với một thiếu nữ đang bất động.

Thiếu nữ này chính là Thời Sênh.

“Của cô.” Nữ sinh kia đẩy vé số đến trước mặt Thời Sênh: “Tiền đâu?”

Thời Sênh rút từ trong ví ra mấy tờ ngân phiếu đưa cho cô ta, nữ sinh kia nhận được tiền rồi liền rời đi.

Thời Sênh nhìn vé số trên mặt bàn, cười có chút kỳ lạ.

Một đêm phất nhanh a!



Ngày kỷ niệm thành lập trường hôm đó…

Tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị xong hết rồi, ngoại trừ người đi lấy phục trang vẫn chưa thấy đến.

“Sao vẫn còn chưa quay lại chứ, gọi điện thoại cho cô ta đi! Bắc thiếu sao vẫn chưa đến nữa?”

“Bắc Chỉ, cậu có nhìn thấy Bắc thiếu đâu không?” Lâm Nhân thần sắc gấp gáp đi qua đây.

Thời Sênh bị hỏi đến ngẩng đầu lên, lắc đầu: “Không biết, tối qua cũng không nhìn thấy anh ấy.”

“Hội trưởng, hội trưởng, tiếp theo là đến chúng ta rồi.”

“Hội trưởng, cả điện thoại của Kỷ Tiểu Ngư và Bắc thiếu đều không gọi được.”

Nam nữ chính người ta đi bồi dưỡng tình cảm rồi, làm sao có thể mở máy được chứ.

Cả đám người gấp gáp đi đi lại lại, thời gian lên sân khấu càng lúc càng ngắn rồi.

“Đến đây, đến đây, chúng tớ đến đây.”

Kỷ Tiểu Ngư và Bắc Trạch vừa vào đến hậu trường liền bị mọi người vây lấy.

“Kỷ Tiểu Ngư, phục trang đâu?”

“Bắc thiếu, mau hoá trang đi.”

Cả đám người ầm ầm tranh nhau nói, thế nhưng cả hai người đều bất động.

Đám đông ồn ào lập tức dừng lại, lúc này mọi người mới phát hiện nhìn hai người có vẻ nhếch nhác.

“Tớ xin lỗi...” Kỷ Tiểu Ngư đột nhiên lên tiếng, phá tan sự trầm mặc: “Quần áo bị tớ làm mất rồi.”



“Kỷ Tiểu Ngư bây giờ không phải là lúc đùa đâu.” Có bạn học tiếp lời.

“Tớ không có nói đùa.” Kỷ Tiểu Ngư hình như không cách nào đối diện với ánh mắt của nhiều người như thế, không ý thức được mà lùi lại nấp sau lưng Bắc Trạch.

Bắc Trạch chắn cho Kỷ Tiểu Ngư ở sau lưng, hành động này đã biểu hiện rõ ràng là quần áo thật sự bị mất rồi.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Vì để tập dượt cho vở kịch này, mọi người đã phải dành ra biết bao nhiêu thời gian.

Bây giờ một câu quần áo mất rồi…

Làm cho mọi nỗ lực đều là công toi.

“Tôi đã nói là không để cho cậu đi rồi cậu lại còn nằng nặc đòi đi, Kỷ Tiểu Ngư, cậu có thù với chúng tôi à?” Một nữ sinh không chịu được sụp xuống khóc oà lên.

Lâm Nhân hốc mắt cũng có chút đỏ, trong lòng khó chịu vô cùng, cô đã là cao trung năm ba rồi, lần này là lần cuối cùng cô sắp xếp vở kịch, vẽ nốt một dấu chấm tròn trong những năm tháng cao trung của cô.

Thế nhưng bây giờ tất cả đều đã bị huỷ rồi…

“Tớ xin lỗi.” Kỷ Tiểu Ngư nhỏ giọng xin lỗi.

“Xin lỗi thì có ích gì, bây giờ không có phục trang thì tất cả công sức của bọn tôi đều là lãng phí hết.”

“Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi.” Kỷ Tiểu Ngư chỉ có thế nói một câu xin lỗi.

“Mọi người còn không mau đi thay quần áo đi, sắp đến vở của chúng ta rồi đó.” Thời Sênh từ bên ngoài đi vào, giọng nói trong trẻo vang lên.

“Thay quần áo gì chứ, phục trang đều không còn nữa rồi.”

“Hả?” Thời Sênh rõ ràng biết mà còn cố ý hỏi nhìn nữ sinh đang nói kia.

Nữ sinh kia vừa khóc vừa nói: “Kỷ Tiểu Ngư làm mất hết quần áo rồi, bây giờ không có quần áo, làm sao chúng ta mà lên được sân khấu đây?”

Thời Sênh nhìn Kỷ Tiểu Ngư, Kỷ Tiểu Ngư co lại sau lưng Bắc Trạch, sắc mặt trắng bệch, bộ dạng hoảng sợ quá độ.

“Phục trang là do tôi làm mất.” Lúc Thời Sênh nhìn qua đây, Bắc Trạch trực tiếp mở miệng nói.

“Bắc Trạch...” Kỷ Tiểu Ngư vành mắt đỏ hồng nhìn Bắc Trạch, đáy mắt đầy sự cảm động.

Thời Sênh giễu cợt một tiếng: “Đã không có bản lĩnh thì đừng có ôm vào người.”

Rõ ràng không phải là chuyện của cô ta, cô ta lại giành lấy đi làm, lại còn làm không tốt.

Thế nhưng trong con mắt của nam chính thì hành vi đó lại là ngốc nghếch đáng yêu, lại còn nói thay cô ta.

Đây là chính là quyền lực của nữ chính.

“Bắc Chỉ.” Bắc Trạch thần sắc nghiêm nghị quát Thời Sênh một tiếng.

“Làm sao hả? Mắng em thì có thể đem quần áo quay lại sao?” Mẹ nó chứ, bà đây rốt cuộc là chẳng làm gì cả lại bị móc vào sợi len.

Bắc Trạch trợn trừng mắt nhìn, trong con mắt hình như tràn đầy sự lạnh lẽo.

“Bạn học câu lạc bộ kịch nói, tiếp theo là đến các bạn rồi.” Có người từ xa gào lên.

Lâm Nhân hít sâu một hơi “Tớ đi nói với thầy giáo huỷ tiết mục của chúng ta, mọi người đều...”

“Không thể nghĩ ra cách gì sao?” Có người không cam tâm, đây là tiết mục mà bọn họ đã nỗ lực biết bao lâu như thế.

Nói không diễn nữa là không diễn nữa sao? Lâm Nhân vành mắt đỏ hồng lắc lắc đầu.

Bây giờ dù có đi thuê thì cũng không kịp nữa rồi.

Tiết mục lễ kỷ niệm ngày thành lập trường không bệnh mà chết, Kỷ Tiểu Ngư trở thành kẻ đầu sỏ tội ác, thế nhưng bởi vì có Bắc Trạch bảo vệ nên người của câu lạc bộ kịch nói đều không dám tìm Kỷ Tiểu Ngư gây phiền phức, chỉ là có không ít người rời khỏi câu lạc bộ kịch nói.

Bọn họ không làm gì được, chẳng lẽ không tránh đi được hay sao?

Sự bài trừ Kỷ Tiểu Ngư ở trường học cũng càng lúc càng rõ ràng, cặp sách không cánh mà bay, cố ý đưa sai thời gian hoạt động.



“Kỷ Tiểu Ngư, cổng trường có người tìm cô.” Bạn học truyền lời vẻ mặt khinh thường: “Cũng không biết là tên nhà giàu mới nổi từ đâu đến…”

Kỷ Tiểu Ngư không thể nào mà nghe không rõ, cúi đầu xuống đi qua người bạn học kia, thế nhưng bạn học kia đột nhiên giơ chân ngáng cô ta một cái.

Nhìn thấy cô ta ngã trên mặt đất liền cười lớn một trận rồi bỏ đi.

Kỷ Tiểu Ngư có chút căm hận trừng về phía người đó rồi mới sầm mặt đứng lên, đi về phía cổng trường.

Cổng trường học, từ rất xa, Kỷ Tiểu Ngư đã nhìn thấy một người đàn ông đứng ở đó mặc áo vest đi dày da, cổ đeo dây chuyền vàng to bằng ngón tay cái, trên tay còn đeo một cái đồng hồ vàng.

Nhìn ra thập phần kỳ quái, giống như là nhân viên trộm mặc đồ âu của ông chủ vậy.

“Tiểu Ngư.” Người đàn ông đó vẫy tay với Kỷ Tiểu Ngư.

Vừa rồi Kỷ Tiểu Ngư còn có chút không dám tin, theo tiếng gọi của người đàn ông đó cô mới dám chắc chắn đây đúng thực sự là ba của mình.

Kỷ Tiểu Ngư bước vội đến cổng trường, kéo ông ta sang bên cạnh: “Sao ba lại đến đây, còn mặc thành ra cái bộ dạng này nữa?”

Trách nào người đó nói là nhà giàu mới nổi, ăn mặc kiểu này không phải chính là nhà giàu mới nổi hay sao?

“Bây giờ ba có tiền rồi” Ông Kỷ rất kích động: “Xem đi, bây giờ ba cũng là người có tiền rồi, cho nên ba cũng không cần mải mê làm việc không chú ý đến con nữa, Tiểu Ngư, con muốn cái gì ba sẽ mua cho con cái đó.”

“Ba lấy đâu ra nhiều tiền như thế?” Phản ứng đầu tiên của Kỷ Tiểu Ngư là cau mày.

Người ba này của cô ta, cô ta còn không rõ nhất hay sao?

Vì công việc, đến cả sự sống chết của vợ mình còn không quan tâm, sau khi mẹ cô ta chết được hai ngày mới phát hiện ra.

Cũng chính là từ lúc đó, quan hệ của cô ta và ông Kỷ không được tốt nữa, cô ta luôn cảm thấy là do ông Kỷ hại chết mẹ mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện