Chương 137HỌC SINH CÁ BIỆT (18)

Bên này núi Thiếu Dương, kịch lớn cũng vừa mới bắt đầu diễn.

Một đám người gặp phải mưa lớn, vốn dĩ là muốn đợi mưa tạnh rồi mới đi, ai mà biết được cơn mưa này lại cứ như vậy kéo dài đến đêm cũng chưa dứt, mọi người bị vây lại ở trên núi.

Không gọi được điện thoại, không cầu cứu được, chỉ có thể đợi người của villa phái người đến đón bọn họ.

“Thế này cũng xui xẻo quá đi, sớm bảo trường học đổi chỗ khác rồi, lại cứ đi chọn nơi này, bây giờ thì bị giam lại ở đây rồi sao?”

“Bớt nói mấy câu đi, vẫn là nghĩ cách làm sao mà rời đi được?”

“Làm sao mà rời đi được, mưa lớn như thế này, lại tối như hũ nút, bây giờ xuống núi là tìm chết đó.”

“Đúng thế, mà đâu phải là xuống núi, phải lên núi mới đến được villa, vẫn là đợi người của villa đến tìm chúng ta đi!”

Giáo viên tổ chức và học sinh tập hợp lại một chỗ, lều cũng vứt đi mấy cái rồi, mỗi cái lều đều là hai hoặc ba người.

Thời Sênh dựa vào lều, nghe tiếng mưa và tiếng người lờ mờ bên ngoài, thần sắc bình tĩnh, Phó Khâm dựa vào một chỗ nhỏ xíu bên trong, dường như đang suy nghĩ gì đó quan sát một bên mặt của Thời Sênh.

Bộp bộp bộp…

Tiếng mưa càng lúc càng to.

Tiếng mưa trộn lẫn với tiếng khóc, ư ư a a, nghe đến mức da đầu phát tê.

Cũng không biết là qua bao lâu, trong thế giới tối đen đột nhiên truyền đến một tiếng chói tai, tiếp theo đó là cả chỗ cắm trại đều hỗn loạn lên, rải rác tiếng gào khóc và hoảng sợ.

Đôi mắt khẽ nhắm của Thời Sênh mở ra, cầm lấy đèn pin bên cạnh, soi Phó Khâm một lát, hai mắt Phó Khâm mở ra, hiển nhiên là chưa ngủ, ánh mắt lay động, mí mắt không hề chớp xuống, hoàn cảnh như thế này đúng là hơi dọa người.

“Chúng ta phải rời khỏi chỗ này.” Thời Sênh soi đèn pin ra ngoài.

Phó Khâm không nói lời nào đứng lên, thế nhưng lúc hắn đứng lên đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng, người cũng theo đó ngã xuống.

Lều vốn không rộng, Thời Sênh bị đè xuống.

Cơ thể thiếu niên gầy yếu đổ lên trên người cô, Thời Sênh bị đè lên bất ngờ không kịp phòng bị, lực tính đẩy cô ra khỏi lều, trận mưa khí thế lập tức dội lên người cô lạnh đến tận tim.

Fuck!

Thời Sênh bò từ trên mặt đất dậy, Phó Khâm ngã cách đó không xa, đèn pin lăn đến chỗ xa hơn.

Thời Sênh đưa Phó Khâm vào trong lều, lại đi nhặt đèn pin lại.

Sắc mặt Phó Khâm rất khó coi, thậm chí là có nét đau đớn, âm thanh rên rỉ nhỏ xíu phát ra từ cổ họng hắn.

Thời Sênh nhíu mày, đóng cửa lều lại, từ không gian lấy ra cái vali mà chú Giản đưa cho cô.

Thuốc bên trong không ít, Thời Sênh nhìn mấy cái, lấy ra một viên thuốc được đánh dấu đặc biệt.

Thuốc hiệu quả nhanh.

Thời Sênh vừa nhét viên thuốc vào miệng Phó Khâm, hắn liền nôn ra.

Thời Sênh: “…”

Cô lại nhét một lần nữa, vẫn nôn ra như cũ.

Lật bàn, cố ý đúng không hả? Dùng miệng đút?

Kể chuyện cười gì đấy?

Thời Sênh thô bạo bóp cằm Phó Khâm ra, ép hắn phải mở to miệng, đem viên thuốc ép hắn nuốt xuống, cầm lấy nước bên cạnh đổ vào, sau khi xác định hắn đã nuốt xuống khỏi cổ họng mới thả hắn ra.

“Khụ khụ…” Phó Khâm ho một trận, sắc mặt so với lúc chưa uống thuốc còn kém hơn.

Lúc nhận thức của hắn còn chưa rõ, không biết là bản thân mình bị đối đãi thô bạo như thế.

“Học tỷ Bắc Chỉ, phía trước đã bắt đầu sạt lở rồi, chúng ta phải rời khỏi chỗ này.”

Bên ngoài vang lên tiếng nói vội vã của một nam sinh.

Thời Sênh kéo cửa lều xuống, ánh đèn pin lập tức chiếu vào.

Học sinh đó nhìn thấy bộ dạng cái chăn và Phó Khâm nhếch nhác lộn xộn ở trong lều, biểu tình thay đổi thành rất kỳ lạ, vội vàng di chuyển tầm nhìn: “Cái đó… học tỷ, tập hợp ở bên kia, em đi thông báo cho những người khác.

Em học sinh đó dẫm lên nước mưa, bì bà bì bõm chạy đi.

Thời Sênh đưa Phó Khâm ra khỏi lều, đi về phía tập hợp bên kia.

Lúc giáo viên điểm danh số lượng, phát hiện ra không thấy Kỷ Tiểu Ngư và Bắc Trạch đâu cả, lúc trước chưa điểm danh cho nên không phát hiện ra.

Bây giờ cứ coi như là phát hiện ra cũng không thể phái người đi tìm được, giáo viên cho mọi người đi lên núi.

Thời Sênh nhân lúc mọi người không chú ý, rời khỏi tổ đội, dẫn theo Phó Khâm đi đến cánh rừng phía xa.

Sau khi rời xa mấy người này, Thời Sênh rút thiết kiếm, đem theo Phó Khâm trực tiếp bay về phía villa nghỉ dưỡng, hạ xuống chỗ không có người ở villa.

Phó Khâm không nặng, cũng không biết là cao thế này mà trọng lượng đi đâu hết rồi?

Vì để cho người khác không phát hiện ra sự khác thường, Thời Sênh tuỳ tiện tìm một gian phòng dẫn Phó Khâm vào đó, ngày hôm sau mới đưa hắn xuất hiện ở quảng trường villa nghỉ dưỡng.

Lúc này, có không ít người tập hợp ở quảng trường, đội cứu viện và phụ huynh suốt đêm đi đến đây, cùng với người phụ trách của villa nghỉ dưỡng, mấy người này nhìn thấy Thời Sênh và Phó Khâm xuất hiện, kích động như nhìn thấy chủ tịch nước.

“Con trai tôi đâu? Con trai tôi ở đâu, sao lại chỉ có hai người thôi?”

“Có nhìn thấy con trai tôi đâu không?”

“Bạn học, cháu có nhìn thấy con gái cô đâu không? Nó là học sinh lớp 3 năm hai, mặc áo khoác màu hồng.”

Tiếng líu ra líu ríu ồn tới mức đầu Thời Sênh phát đau, không chỉ như thế, bọn họ còn vây lấy mình chật tới mức con kiến chui cũng không lọt qua được.

Mẹ nó chứ, không thấy trên lưng cô vẫn còn đang cõng một người hay sao?

“Người này sắp chết rồi, mọi người muốn biến thành hung thủ giết người hay sao?” Thời Sênh hắng giọng gào lên một tiếng.

“Con trai tôi ở đâu?” Mấy người này không những không tránh ra, ngược lại còn ngày một thậm tệ hơn, giơ tay ra kéo Thời Sênh: “Có nhìn thấy con trai tôi đâu không?”

Thời Sênh bị kéo loạng choạng một cái, Phó Khâm ngã từ trên lưng cô xuống, cả đám người nhìn thấy liền muốn vây lấy cô.

[Nhiệm vụ liên hoàn thứ mười chín: Bảo đảm cho Phó Khâm không bị thương.]

Thời Sênh dễ dàng kéo người Phó Khâm lên, thiết kiếm thình lình xuất hiện trong tay, thấy một màn này, mấy người vây xung quanh cô lập tức lùi ra đằng sau.

Thiết kiếm xoay một vòng, trong chớp mắt tạo ra một khoảng trống.

“Bà đây không phải là bảo mẫu của con trai mấy người, làm sao mà biết được bọn họ đang ở chỗ nào, có bản lĩnh thì tự đi vào núi mà tìm đi, vây lấy bà đây làm cái gì hả?” Thời Sênh tức giận không vừa, nếu như đây không phải là vị diện hiện đại, cô đã sớm muốn chẻ mấy người này ra rồi.

Lo lắng cho con trai là việc của bọn họ, liên quan cái rắm gì đến cô chứ?

“Bạn học nữ này sao lại như thế, cháu và bọn họ đi cùng với nhau, hỏi cháu một chút sao cháu lại hung dữ như thế. Mở miệng ngậm miệng là bà đây, không có gia giáo gì cả.”

“A, đây là thái độ hỏi han của mấy người sao? Là muốn giết người sao?” Thời Sênh mỉa mai cười, “Cho dù thật sự là biết bọn họ đang ở chỗ nào, tôi cũng không nói cho mấy người biết đâu, vẫn là câu nói đó, có bản lĩnh thì tự đi vào trong núi mà tìm.”

Câu nói này lập tức kích lên hàng ngàn lớp sóng, một đoàn phụ huynh chửi rủa Thời Sênh.

Thế nhưng do hung khí trong tay cô nên không có ai dám bước lên trên cả.

“Tránh ra, tránh ra.” Một đám vệ sĩ mặc đồ đen đi xuyên qua đám người, nhìn thấy Thời Sênh và Phó Khâm, ai ai cũng đều kích động lên.

“Thiếu gia, Bắc tiểu thư.”

“Chú Giản, thiếu gia và Bắc tiểu thư quay về rồi.”

Có người đón lấy Phó Khâm từ trong tay Thời Sênh, sau đó bảo vệ cho Thời Sênh dời đi.

“Thiếu gia không sao thì mấy người sẽ không sao, nếu như thiếu gia có chuyện bất trắc gì, tất cả những người ở đây đừng hòng mà chạy thoát được.” Có một vệ sĩ trong số đó trước khi đi còn ném lại một câu.

Bọn họ lúc nãy đứng hơi xa, lúc Thời Sênh xuất hiện bọn họ vẫn chưa nhìn rõ liền bị mấy người này chắn mất, thế nhưng lời nói của Thời Sênh bọn họ đều nghe thấy hết.

Đừng có giảng đạo lý với nhân vật phản diện, không có đạo lý gì có thể nói với nhân vật phản diện hết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện