Chương 144HỌC SINH CÁ BIỆT (25)

Sự thật đúng là y như dự liệu, Thời Sênh không hề dễ mời.

Đầu tiên là bọn họ chính thức mời, kết quả người ta nhìn cũng không thèm nhìn, sau đó lại mời thêm mấy lần nữa, kết quả là đều bị cự tuyệt, mà lý do cự tuyệt cũng vô cùng lạ lùng.

Cái gì mà hôm nay bà dì đến thăm, tâm tình không tốt, không muốn đi.

Phó Khâm muốn ăn bánh Hải Đường, bản cô nương phải ngồi tên lửa đi mua cho đại thiếu gia nhà các người, không rảnh.

Hôm nay có một người bới móc, không vui, không đi.

Nói một cách có đạo lý, người ta kiếm chuyện với cô, liên quan gì đến bọn họ chứ? Sau khi Thời Sênh cự tuyệt đến lần thứ 7, Phó Nhiêu cũng coi như tức giận, kêu người lái xe giết đến trường học, Thời Sênh vừa ra khỏi trường học liền bị trói ném lên trên xe.



Thời Sênh và Phó Nhiêu mắt to trừng mắt nhỏ.

Tên này là ba của Phó Khâm à? Nhìn chả giống nhau chút nào hết, một người cao lớn thô kệch thế này sao lại đẻ ra một đứa con trai xinh đẹp như thế? Là do đột biến gen à?

Phó Nhiêu cũng có chút kinh ngạc, dù là mấy người có địa vị cao nhìn thấy mình cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng, cô gái này lại bừa bãi không kiêng nể gì mà nhìn ông ta.

Quả nhiên là thú vị!

“Bắt tôi tới đây làm gì?” Thời Sênh dựa ra đằng sau, vô cùng thoải mái hỏi.

“Cháu gái nhỏ không thể nói như thế được, tôi mời cháu bao nhiêu lần như thế, cháu đều không cho tôi mặt mũi, đây không phải là tôi đích thân đến gặp cháu sao?” Phó Nhiêu nhìn thì cao lớn thô kệch nhưng lời nói thì lại rất hoà nhã làm cho người khác có chút cảm giác… đáng yêu.

Đừng đùa nữa.

Khó chịu chết đi được, giống như ở thời cổ trang nhìn thấy người hiện đại ấy.

“Nói chuyện bình thường được không? Đừng nói với tôi bình thường ông đều như thế này nhé? Nếu thật sự là như thế này, không có ai soán vị thì đúng là kỳ tích.”

Phó Nhiêu: “…” Tôi không phải là sợ sẽ doạ cô sao?

Không phải là nói các cô gái bây giờ đều thích các ông chú ôn hoà ư?

Rất hiển nhiên, Thời Sênh không phải là một cô gái bình thường.

“Khụ khụ...” Phó Nhiêu khôi phục lại phong cách nói chuyện bình thường, “Cháu tên là Bắc Chỉ?”

“Biết rõ rồi còn hỏi, tư liệu của tôi trong tay ông không phải là mười bản thì cũng bảy tám cái. Đừng phí lời nữa, có chuyện gì thì nói đi, muốn giết người diệt khẩu thì mau động thủ đi, tôi rất bận đó.” Thời Sênh không kiên nhẫn nổi.

Ghét nhất những người biết rõ còn cố tình hỏi.

Đến mười tám đời tổ tông cũng điều tra rõ ràng hết rồi, còn hỏi cái rắm ấy!

Giống như là một nữ chính bánh bèo vô dụng, bộ mặt kinh ngạc và sợ hãi hỏi “Tại sao ông lại biết được?”

Ngốc không vậy, cho rằng đang đóng phim sao?

Nói thật thì Phó Nhiêu đại khái lúc còn trẻ cũng bị người khác đối đãi như thế, từ khi ông ta trở thành người đứng đầu, ai còn dám dùng thái độ này, dùng khẩu khí này mà nói chuyện với ông ta?

Cô gái này đúng là hung hăng ngạo mạn vô cùng rồi.

“Cô không sợ hãi?”

“Sợ hãi có thể ăn được sao, có thể khiến cho ông không phí lời nữa sao?” Thời Sênh lãnh đạm hỏi ngược lại.

Phó Nhiêu: “...” đúng là không có cách nào mà nói chuyện với cô gái này được, cô ta nói chuyện luôn đâm chọc, còn có cảm giác đặc biệt coi thường bạn, mỗi phút đều có thể làm cho bạn bốc hoả, hận không thể một phát đánh chết cô ta.

Sao cô gái này có thể sống tới lúc lớn thế này cơ chứ?

“Con trai ông còn nửa tiếng nữa là đến giờ uống thuốc, ông xác định là không nói?” Thời Sênh nhìn điện thoại di động.

Khoé miệng Phó Nhiêu giật giật, “Tôi muốn nhờ Bắc tiểu thư giúp đỡ một việc.”

“Giúp đỡ? Chết hay là sống? Thù lao chín con số trở lên, ít hơn thì miễn bàn, quá phiền phức thì cũng không cần nói nữa.”

Phó Nhiêu: “...” Có chút không theo được cách tư duy của cô gái này, chết hay là sống là ý gì, giúp đỡ lại còn có thể phân ra như thế à?

Mở miệng là chín con số, đến cả tỷ đồng...

Tuy rằng con trai của ông ta rất có giá trị, thế nhưng không thể ra cái giá trên trời như thế được.

Phó Nhiêu cân nhắc một chút, từng câu từng chữ mở miệng: “Tôi muốn mời cô cùng với Tiểu Khâm đi ra nước ngoài chữa bệnh, tiền không phải là vấn đề.”

“Hắn ta còn có thể cứu sao? Không phải là bệnh hiểm nghèo sao?”

Mẹ kiếp, biểu tình kinh ngạc và tiếc hận kia của cô là sao hả?

Con trai của ông ta đương nhiên là vẫn có thể cứu rồi.

Chỉ là con trai ông ta không muốn trị liệu mà thôi.

“Tôi không rảnh.” Trong nước vẫn còn một đống khỉ gió đang chờ bản cô nương thu xếp nữa, sao lại có thể vì cái tên dở hơi Phó Khâm này mà bỏ lại đám khỉ gió đó được?

Không thoả đáng.

Buôn bán lỗ vốn không làm.

“Tiền không phải là vấn đề.” Phó Nhiêu cho rằng Thời Sênh đang để ý đến tiền.

“Đây không phải là vấn đề về tiền.” Thời Sênh nghiêm túc nói.

“Vậy thì là vấn đề gì?” Trước chuyện của con trai hắn,chuyện gì cũng đều không phải là vấn đề.

“Vấn đề đạo đức.”

Phó Nhiêu: “...” Người đâu, lôi cô gái này ra ngoài ném xuống biển cho ông, ông không nói chuyện nữa.

Vừa bắt đầu thì cô đã nhắc đến tiền, sao một giây sau lại biến lên thành vấn đề đạo đức cao cả thế hả?

[Nhiệm vụ liên hoàn thứ hai mươi: Cùng Phó Khâm xuất ngoại.]

Thời Sênh: “...”

Hệ thống, nhiệm vụ này của mi phát ra đúng là tuỳ tiện theo ý thích đó.

“Kỳ thực cũng không phải là không thể.” Thời Sênh hắng hắng cổ họng, “Mười con số thì nói chuyện.”

Phó Nhiêu: “...” Đạo đức vừa nói đâu rồi?

Mười tỷ đối với Phó gia mà nói không phải là con số gì lớn, vì đứa con trai nối dõi duy nhất này, Phó Nhiêu không thể không đưa ra.

Thế nhưng phải thêm một điều kiện.

Nhất định phải thuyết phục được Phó Khâm đi làm giải phẫu.

Giải phẫu này nhất định phải có được sự đồng ý của người mắc bệnh, nếu như người mắc bệnh không đồng ý, làm giải phẫu xong rồi, người mắc bệnh ưu tư không vui, nói không chừng còn nhanh chết hơn.

Cho nên bọn họ mới không dám ép bức Phó Khâm đi.

Làm xong mà Phó Khâm nghĩ không thông, trực tiếp vướng mắc nội tâm.

Vậy thì còn không bằng cả bây giờ.



Ra nước ngoài không phải nói đi là đi được, chuyện của cô bên này còn chưa xử lý xong, mà Phó Khâm cũng không dễ thuyết phục như thế.

Thế nên Thời Sênh vẫn bận bịu y như cũ.

Bây giờ không động được đến Bắc gia và Cao gia, thế nhưng cô cũng không dám không làm gì cả, cô phải sắp xếp cho xong một số chuyện.

“Bắc Chỉ, tôi có lời muốn nói với cô.” Gần đây, muốn gặp được Thời Sênh thì chỉ có thể đứng chờ lúc tan học, trước đây Kỷ Tiểu Ngư không biết, lần nào cũng không thành công, lần này coi như bắt được rồi.

“Không rảnh.” Thời Sênh không thèm ngước mắt lên, bước qua cô ta muốn rời đi.

“Bắc Chỉ, là liên quan đến Bắc Trạch.” Kỷ Tiểu Ngư kéo Thời Sênh lại.

“Tôi nói là không rảnh, OK? Bắc Trạch và tôi không có bất cứ quan hệ nào cả, buông tay, nếu không đừng có trách tôi không khách khí.” Ánh mắt Thời Sênh có chút lạnh lẽo, nhìn tới mức tim Kỷ Tiểu Ngư nhảy lên. Kỷ Tiểu Ngư vô thức buông tay ra.

Sau khi Thời Sênh rời đi, Kỷ Tiểu Ngư mới phản ứng lại, vội vàng đuổi theo, “Bắc Trạch vì cô mà ở lỳ trong phòng không chịu ra ngoài, đã tuyệt thực hai ngày nay rồi, cô đi thăm anh ấy đi.”

“Bắc tiên sinh và Bắc thái thái sẽ không để cho anh ta chết đâu, tôi có đi cũng vô dụng thôi. Kỷ Tiểu Ngư, cô còn chặn tôi nữa, có tin là tôi đẩy cô từ đây xuống không hả?”

Lúc này bọn họ đang đứng ở ngoài cầu thang, Kỷ Tiểu Ngư đang chặn trước mặt cô.

Các bạn học xung quanh nghe thấy lời nói của Thời Sênh đều nhao nhao cười thầm, “Kỷ Tiểu Ngư, Bắc Chỉ có việc phải làm, cô không có việc gì chắn người ta làm cái gì, còn không mau tránh ra, lỡ mất thời gian của Bắc Chỉ”.

“Cô ta cho là ai cũng nhàn nhã như cô ta, những thứ mà mấy người chúng ta phải học, một kẻ nhà giàu mới nổi như cô ta nào có thể hiểu được.”

“Ai da lại còn tức giận nữa, có tiền rồi tính cách cũng phình ra không ít nhỉ?”

“Bắc Chỉ, cậu đi trước đi, chúng tớ chặn cô ta lại cho cậu.” Có người tách Thời Sênh và Kỷ Tiểu Ngư ra.

“Cám ơn nhé!” Thời Sênh cười với mấy người đó, lui về sau mấy bước rồi từ bên cạnh bước qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện